CHƯƠNG 65
Thẩm Trường Trạch cõng Thiện Minh vào phòng nghỉ phía sau nơi bọn Al ẩn nấp. Houshar và Pearl đang ở bên trong bố trí thuốc nổ, nhìn sự thù hận của Houshar và Al với nơi này, xem ra là đã hạ quyết tâm triệt để hủy diệt nó.
Pearl thấy họ vào thì gỡ hòm thuốc bên người xuống, chữa trị cho Thiện Minh.
Houshar ném cho Thẩm Trường Trạch một khẩu súng, “Bảo vệ cửa.”
Thẩm Trường Trạch cầm lấy súng, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì đã bị một loạt đạn bắn cho rụt trở về.
Al nói qua bộ đàm, “Thuốc nổ ở phía đông cũng đặt xong rồi, năm phút nữa chuẩn bị rút lui.”
Thẩm Trường Trạch hơi hơi ló đầu ra, nhìn thoáng qua bên ngoài, khán đài và lôi đài đều bị hủy hầu hết, toàn bộ là một đống hỗn độn. Có vẻ tất cả những người có thể chạy trốn đều đã chạy ra ngoài, trên khán đài còn lại không ít người, là bị đạn lạc bắn chết, cũng có người té ngã rồi bị dẫm chết, vì chen chúc mà ngã chết, sàn đấu dưới lòng đất đầy mùi máu tươi nay lại càng giống như địa ngục, nơi nơi tràn ngập hương vị của thuốc súng, tử vong và tuyệt vọng.
Pearl lấy nẹp cố định hai cánh tay của Thiện Minh lại, sau đó nói: “Thời gian không còn nhiều, mau đi thôi.” Nói xong định nhấc Thiện Minh lên người mình.
Thiện Minh đẩy nàng ra, “Anh chỉ bị thương tay, chân không sao.”
Pearl kinh ngạc nói: “Vậy vì sao thằng nhóc lại cõng anh vào?”
“Nó muốn cõng, anh càng đỡ mất sức.” Thiện Minh không muốn thừa nhận vừa rồi thật sự mình không còn sức tự đi, House gần như đã đánh cho nội tạng của hắn lệch vị trí. Nhưng bây giờ thể lực hắn đã hơi khôi phục một chút, Pearl còn phải cõng hòm thuốc và thuốc nổ, hắn không có lý do gì làm tăng gánh nặng cho Pearl cả.
Thẩm Trường Trạch chạy tới nói: “Ba, cứ để con cõng ba đi.”
Thiện Minh chậm rãi đứng lên, “Không cần, đi thôi.” Tay hắn không có cách nào cầm súng, vì thế hắn đi theo phía sau Thẩm Trường Trạch, bị ba người vây ở giữa, bước nhanh ra bên ngoài.
Bọn họ đến khán đài nhập hội với Al, Jush, sau đó Al bắt đầu liên hệ với người bên ngoài: “Jobert, ngoài cửa đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?”
Al liên tục gọi vài tiếng, Jobert đều không trả lời, cuối cùng giọng của Cosky đột nhiên chen vào, “Jobert trúng đạn, bây giờ quán rượu kia đang bị một nhóm người không biết chui ra từ đâu khống chế, chúng tôi đang định tấn công.”
Al “F*ck” một tiếng, “Còn mất bao lâu, chúng tôi đã đặt bom xong rồi.”
“Nếu thật sự không được thì chỉ có thể bỏ đi thôi, bọn người này rất lợi hại……”
Thiện Minh nói vào bộ đàm: “Thử liên hệ với bọn họ xem, tôi nghĩ tôi biết bọn họ là ai.”
“Mày biết rõ? Là ai?” Houshar hỏi.
“Tôi vừa đụng phải đội trưởng đặc công chúng ta từng gặp ở New York trên lôi đài, thượng úy William House, mọi người còn nhớ rõ không?”
“Là hắn? Sao hắn lại đến nơi này?”
“Hắn nói hắn đến điều tra vụ án lộ bí mật, có liên quan đến thuốc của những người ở đây. Đó không phải là chuyện của chúng ta, chúng ta không cần phải xung đột với họ.”
Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Nhưng con vừa mới chặt đứt xương bánh chè của hắn.”
Thiện Minh có thâm ý khác nói, “Hắn sẽ không vì một chân mà đẩy chúng ta vào chỗ chết đâu.” Trước không nói House rất hứng thú với Thẩm Trường Trạch, riêng với năng lực hồi phục rất mạnh của long huyết nhân, chỉ cần cho House đủ thời gian thì chân hắn có thể hồi phục rất nhanh.
Houshar liếc nhìn bọn họ một cái, “Được, Cosky, phái người đến đàm phán với bọn họ, phải nhanh, thời gian bom nổ chỉ còn có…… ba phút.” Tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh, nếu đàm phán không thành công, bọn họ chỉ có thể mạnh mẽ lao ra ngoài, ba phút tuyệt đối không đủ để dỡ bốn quả bom, trừ phi những kẻ phía trên muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, nếu không thì phải cho họ một đường ra.
Mấy người lẳng lặng chờ đợi, trong thời khắc nguy cấp này, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.
Rốt cục, khi đồng hồ báo bom nổ đã đã bắt đầu đếm ngược, giọng của Cosky cuối cùng cũng vang lên, “Lập tức chạy ra !”
Al đá văng cửa lớn thông lên mặt đất, đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, trong quán rượu nhỏ đã không còn một bóng người. Bọn họ vừa vọt tới mặt đất liền chạy bạt mạng ra ngoài.
Phải ra khỏi quán rượu trong vòng mấy chục giây, ra khỏi phạm vi phát nổ ít nhất mười lăm mét! Mấy người muốn đoạt mệnh chạy như điên, bom nổ ầm ầm phía sau họ. Bọn họ bị sóng xung kích làm cho giật nảy lên, tất cả cùng bị hất xuống đất, bụi đất bay lên phủ đầy toàn thân, những mảnh vụn không hề nhỏ của tòa nhà đập vào người họ.
Sau khi Thẩm Trường Trạch ổn định thân thể liền tiến tới kéo Thiện Minh từ mặt đất đứng lên, nửa tha nửa ôm Thiện Minh đưa đến nơi an toàn, thế này mới dừng lại thở hồng hộc.
“Ba, ba không sao chứ?”
Thiện Minh lắc đầu, hắn ăn đầy một miệng đất, đang nhổ phì phì ra ngoài.
Thẩm Trường Trạch kéo hắn đứng lên, “Mau chạy vào khách sạn.”
Đoàn người nhanh chóng xông vào bên cạnh khách sạn, hiện trường đã hỗn loạn một đống. Tiếng nổ mạnh, tiếng thiêu đốt, tiếng gào đã làm bùng nổ toàn bộ khu vực, trong lúc hỗn loạn không ai chú ý mấy người bọn họ.
Bên ngoài phát sinh hỗn loạn lớn như vậy, nhân viên khách sạn nghĩ rằng quân chính phủ và phái độc lập lại đánh đến đây. Bọn họ đã sớm quen việc này, vì sợ bị liên lụy nên tất cả đều chạy không thấy bóng dáng, toàn bộ khách sạn rỗng tuếch.
Mấy người vọt vào khách sạn, Cosky mang theo vài người gác ở cửa, Thiện Minh và Jobert đang bị thương được sắp xếp vào kí túc xá của nhân viên khách sạn ở lầu một.
Thiện Minh hỏi Houshar: “Vì cứu tôi mà nhiều người đến như vậy?” Thế này là làm to chuyện quá rồi, hắn không đỡ nổi khoản tiền để Du Chuẩn dốc toàn lực lên sân khấu lần này đâu. À, không đúng, hắn vừa mới bỏ túi hơn bốn nghìn vạn đôla mà.
Houshar kéo bức màn ra thành một cái khe hở hẹp, nhìn “Cloud Top” bốc lửa tận trời bên ngoài, “Đương nhiên không chỉ là vì mày, thực ra chúng ta vừa nhận nhiệm vụ. Cực kì ngẫu nhiên, đơn đặt hàng đến từ chính phủ Morocco, yêu cầu chúng ta giải cứu một đám phóng viên và quan viên chính phủ bị phái độc lập của Tây Sahara bắt cóc, tổng cộng bảy người.”
Thiện Minh nhún vai, “Khó trách.”
Al kéo da mặt hắn, “Cái gì là khó trách hả? Kể cả không có nhiệm vụ thì bọn anh cũng tới cứu cậu.”
Thiện Minh cười, “Đã biết.” Hắn đá đá chân Al, “Đến, ngồi xuống.”
Al nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tay Thiện Minh không thể cử động, chỉ có thể chạm vào bờ vai của hắn, “Anh vẫn ổn chứ?”
Al cười nhạo nói: “Anh vẫn chạy nhảy tung tăng được, cậu thì hai tay bị bọc thành xác ướp, cậu còn hỏi anh ổn không?”
Thiện Minh nói: “Anh biết rõ tôi muốn nói cái gì.”
Al không nhịn được quay đầu, xuyên qua bức màn nhìn ánh lửa mơ hồ bên ngoài, nơi này quả thật có hồi ức mà hắn cả đời khó quên. Hắn lắc đầu, “Yên tâm đi, đó đã là chuyện rất lâu rồi. Mười bốn năm nay, những chuyện chúng ta đã trải qua có cái nào không thể so với lần đó về độ nguy hiểm chứ, anh sớm đã quên rồi.”
Thiện Minh muốn nói một lần đó cũng đủ làm hắn sợ hãi, tuy nhiên nghĩ lại lúc ấy mình chỉ có mười bốn, năng lực thừa nhận tâm lý không thể so với bây giờ, cho nên đại khái vấn đề là ở mình đi. Quả nhiên ấn tượng lưu lại càng lâu thì càng không thể xóa nhòa, hắn liên hệ chặt chẽ “Cloud Top” và sự sợ hãi mất đi Al với nhau, bởi vậy nơi này mới khiến nội tâm hắn khó chịu đến thế.
Al ôm lấy bờ vai của hắn, hôn đuôi tóc hắn, “Không có việc gì đâu, người anh em, sớm đã qua rồi.”
Thiện Minh nhắm chặt mắt, sau đó đột nhiên nhớ tới ra cái gì, “Hai thằng súc sinh Narciss và Roddy đâu? Tôi muốn móc mắt chúng nó ra!”
Thẩm Trường Trạch nhìn hai người Al và Thiện Minh anh em mặn nồng, trong lòng còn đang chua, lúc này lập tức đứng lên, “Ba, vừa rồi rất rối loạn, không kịp để ý bọn chúng, có thể chúng đã chạy rồi.”
“Ta nhất định phải bắt được bọn chúng, sau khi nhiệm vụ lần này chấm dứt ta muốn quay lại Nam Pháp.”
“Không cần.” Houshar nói, “Chắc chắn chúng còn đang quanh quẩn gần đây, từ lúc chúng ta hành động đến bây giờ, toàn bộ khu vực dưới lòng đất đã bị đảo loạn, chính phủ Morocco vì phối hợp với hành động của chúng ta nên đã cấm đường bay, đường bộ cũng bị khống chế. Bọn chúng chắc chắn đang ở trong khu vực này, tạm thời không thể đi đâu cả.”
Trong mắt Thiện Minh toát ra hàn quang, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Quá tốt.”
Thẩm Trường Trạch đi tới, chen vào giữa Al và Thiện Minh, “Ba, con sẽ giết bọn chúng cho ba.”
Al nhíu mày, lộ ra vẻ buồn cười, Pearl nhìn hắn một cái, hai người nhìn nhau cười.
Thẩm Trường Trạch nói: “Ba, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ cánh tay ba không thể cử động, phải nghỉ ngơi mới được.”
Al liền đùa y, “Ngủ ở đây luôn đi, nhiều giường như vậy.”
“Không được, rất ồn, ba cần không gian yên tĩnh.”
Thiện Minh nằm lên một cái giường, “Không gian nào ta cũng ngủ được hết.” Hắn đạp Al, “Lùi xuống một chút, tôi duỗi chân.”
Al nằm lên trên giường đối diện, Thẩm Trường Trạch lập tức tháo giầy cho Thiện Minh, sau đó đắp chăn lên người hắn.
Thẩm Trường Trạch ngồi trên giường, sờ hốc mắt sưng của Thiện Minh, sau đó nhẹ giọng nói, “Ba mau ngủ đi.”
Thiện Minh “Ừ” một tiếng, “Hát bài hát kia đi, rất dễ nghe .”
Thẩm Trường Trạch liền nằm nghiêng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát ru.
Bài hát này kỳ thật là một bài dân ca nước ngoài trước đây mẹ y thường hay hát, bị mẹ y đổi thành ca từ Hán ngữ. Thiện Minh rất thích nghe, nhất là khi ngủ.
Làn điệu mềm mại bay vào tai Thiện Minh, hắn cảm thấy thân thể thật ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn. Có con trai và anh em ở bên cạnh, cuối cùng hắn cũng có thể thả lỏng mà ngủ một giấc .
Danh sách chương