CHƯƠNG 29

 

Máy bay trực thăng của công ty Jason Autari trực tiếp đưa mười bốn lính đánh thuê của Du Chuẩn tới Manhattan.

Nhìn cảnh đêm xa xỉ phồn hoa sau khi màn đêm buông xuống, tâm tình của các lính đánh thuê trên máy bay đều rất tốt, chỉ có đối tượng mà bọn họ phải bảo vệ thì lúc nào cũng là vẻ mặt ngưng trọng.

Đối với các lính đánh thuê mà nói, có thể được chấp hành nhiệm vụ ở một đô thị lớn ngập trong vàng son, so với việc xuyên qua một vùng đất lầy lội đầy châu chấu ruồi muỗi, ẩn nấp trong rừng nguyên sinh ẩm ướt lạnh lẽo, hành quân ở sa mạc khô cằn thiếu nước vân vân đủ các nơi có điều kiện tự nhiên ác liệt khác thì hưởng thụ hơn nhiều lắm. Nơi này có rượu ngon, có người đẹp, còn có phòng khách sạn thoải mái sạch sẽ xa hoa, hơn nữa nhiệm vụ bảo vệ cũng coi như là loại nhiệm vụ thoải mải nhất, dù sao bọn họ cũng chiếm thế chủ động.

Thiện Minh nhảy xuống khỏi máy bay nhìn thành phố lớn sáng trưng huy hoàng, không nói được một lời.

Al vỗ vỗ vai hắn, “Nghĩ cái gì đấy?”

Thiện Minh nói: “Tôi đang nghĩ đợi nhiệm vụ kết thúc thì phải tìm ai đó đi theo mình, cả ngày phá phách với các anh, tôi sắp quên hết hương vị của phụ nữ rồi .”

Jobert hừ một tiếng, “Đó là vì chú mày quá kén, các cô gái chỗ Vera có gì không tốt, vừa đậm đà lại cũng rất tuyệt.”

Cách căn cứ của họ 5km là khu làng chơi lớn nhất chuyên phục vụ lính đánh thuê ngoại quốc của Colombia, Vera là má mì nổi tiếng nhất ở đó, năm nay đã gần bốn mươi, vẫn phong tao động lòng người như trước.

Trong phạm vi mấy chục dặm có ít nhất hơn một nghìn phạm nhân lưu vong đến từ các nơi trên thế giới đang đóng quân, giết chóc điên cuồng trên chiến trường kích thích bản năng thú tính của họ. Lúc nào cũng chiến đấu với những quân nhân cực hung cực ác, mỗi ngày dạo chơi bên lề sống chết càng làm cho tư tưởng của họ phải chịu áp lực lớn nhất, thú tính cuồng bạo muốn tàn sát bừa bãi trong cơ thể nếu không phát tiết trên chiến trường thì chỉ có thể phát tiết thông qua lượng huấn luyện thể lực siêu cường hoặc là ***. Khi họ nhận được khoản tiền thù lao cho sự bán mạng của mình, đánh bạc và chơi gái là trò giải trí họ thích nhất.

Trước đây Thiện Minh cũng có một cô nhân tình ở chỗ Vera, sau này cô gái kia lại lấy một lính đánh thuê, hai người rời khỏi chiến trường, đi sống một cuộc sống bình thường. Cái này nghe thì thấy thật sự là một câu chuyện tốt đẹp, chỉ khổ Thiện Minh, trước khi tìm được nhân  tình mới thì chỉ có thể tiêu phí tinh lực lên việc bắt nạt Thẩm Trường Trạch gấp bội. Thiện Minh bĩu môi, “Fuck, điều duy nhất không tốt là tôi sợ các cô ấy có bệnh.”

“Ha ha ha, nếu tính toán dựa trên ba bốn nhiệm vụ hàng năm của chú mày, một năm chú mày có đến tám, chín tháng đi chơi với Tử Thần, thế mà lại sợ hãi cái loại AIDS phải mất mười mấy hai mươi năm mới có thể làm chú mày chết? Thằng ranh khốn kiếp mày chắc chắn không sống được đến cái lúc kia đâu, ha ha ha ha!”

Thiện Minh giơ ngón tay giữa về phía hắn, “Cút mẹ anh đi, chết trên chiến trường và chết trên giường bệnh là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

Jobert liếm liếm môi, “Vậy cũng đúng, nhưng mà vì các mỹ nhân của Manhattan, ta nhất định sẽ liều mình với tử thần.”

Al nói: “Các cậu đừng cả ngày nghĩ đến phụ nữ nữa, chúng ta tới chấp hành nhiệm vụ, không cần tôi phải nhắc nhở các cậu đấy chứ.”

“Lão đại, yên tâm đi, đương nhiên nhiệm vụ là số một. Ai, chỉ có lão đại không cảm thấy thống khổ thôi.”

“Đương nhiên, Al chỉ thích tiền, tiền chính là nữ thần thánh khiết nhất gợi cảm nhất trong cảm nhận của ổng, ha ha ha ha.”

Tất cả mọi người cười ha ha.

Al vờ cả giận nói: “Thích tiền có gì không tốt, không có tiền thì làm thế nào mà nuôi sống đám đồ bỏ các cậu được!”

Lúc này Thẩm Trường Trạch chạy đến bên cạnh Al, “Lão đại, khi nhiệm vụ lần này chấm dứt, chú sẽ cho tôi tiền lương sao?”

Al cười nói: “Mày muốn tiền lương làm cái gì?”

Đứa nhỏ nghiêm túc nói, “Tôi muốn có súng của chính mình.”

“Tìm ba mày mà đòi ấy.”

Thẩm Trường Trạch lắc đầu, “Ba là một tên nghèo kiết xác, tiền đem đi đánh bạc hết rồi.”

Thiện Minh hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Al nén cười, “Phải không, vậy mày cảm thấy mày trị giá bao nhiêu tiền?”

Đứa nhỏ không hề luống cuống chút nào, gằn từng tiếng rõ ràng, “Chú cho họ bao nhiêu thì cho tôi bấy nhiêu.”

“Hắc, dựa vào cái gì?” Al nghĩ cho mày chút tiền tiêu vặt đã là quá lắm rồi, trẻ con thì đòi tiền làm gì.

“Bởi vì tôi cũng chấp hành nhiệm vụ, chú phải công bằng với tôi.”

Người xung quanh bắt đầu ồn ào theo, “Lão đại anh cứ cho nó đi, nó cũng là một thành viên của quân đoàn mà.”

Al híp mắt nhìn Thẩm Trường Trạch, “Để ta nhìn thấy cống hiến của mày đi, chỉ có cống hiến vì nhiệm vụ như những người khác thì mày mới có tư cách được chia tiền thuê với họ.”

Máy bay dừng trên sân thượng cao nhất của công ti, trong phạm vi của tay súng bắn tỉa không có nơi nào cao hơn so với nơi này, bởi vậy công ti lựa chọn nghênh đón họ ở sân bay.

Lúc này là chín giờ tối, trên đường cực kì náo nhiệt, xe chống đạn đi xuyên qua khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất của thành phố, đưa họ đến khách sạn.

Đoàn người hộ tống Aulastine từ thang máy chuyên dụng trong bãi đỗ xe ngầm đi lên trung tâm tầng 41 tầng cao nhất của tòa khách sạn này. Toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, xem ra hành trình trước mắt của Aulastine cũng không bị tiết lộ.

Bọn họ đi vào, trước hết lục soát một lần trong mỗi góc phòng, lắp đặt cameras và hệ thống báo động. Cuối cùng phân phối nhiệm vụ, ba giờ thay ca một lần, mỗi ca ba người, đứng ở phòng khách bảo vệ cửa phòng, những người khác nghỉ ngơi.

Kỳ thật dưới sự trấn giữ nghiêm ngặt của họ, tỉ lệ bị tập kích ở khách sạn rất nhỏ, nguy hiểm chân chính là khi ra ngoài và kí hợp đồng giao hàng, may mà cách bữa tiệc của con gái Aulastine vẫn còn nửa tháng, ít nhất nửa tháng này bọn họ có thể thoải mái ăn uống.

Buổi tối khi Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch trực, đứa nhỏ ôm notebook gõ gõ, sau đó ngẩng đầu với Thiện Minh, “Ba, ba là đồ nghèo kiết, tài khoản của ba chỉ còn lại có 26 đôla rưỡi thôi.”

Thiện Minh không để ý chút nào nói, “Vậy thì sao, ta cũng không thiếu ăn uống.”

“Ba không có chút kế hoạch nào về vấn đề tiền nong của mình sao? Cầm tiền liền ăn uống cờ bạc gái gú, ba như vậy về sau làm sao được?”

“Cái gì mà về sau làm sao được?”

“Về sau ấy, khi sau này ba già đi. Chẳng lẽ ba có thể làm lính đánh thuê cả đời sao, sẽ có lúc ba già đến độ không thể cầm súng nổi nữa.” Đứa nhỏ nghiêm túc nói.

Jobert ở một bên vụng trộm cười không ngừng.

“Có thể sống được đến lúc đó hay không cũng không biết, làm gì mà nghĩ xa thế?”

“Sao làm người lại có thể không nghĩ xa chứ, lỡ như ba sống được đến lúc đó thì sao? Với cái cách tiêu tiền như nước này của ba, đến lúc già thì có khi đến tiền hỗ trợ cũng không được nhận, bởi vì ba không có thân phận hợp pháp.”

Thiện Minh càng nghe càng không thoải mái, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bây giờ thằng ranh này ngày nào cũng lấy một đống đạo lý ra dạy dỗ hắn, giống hệt ông cụ non. Thằng bé con ngày xưa bị hắn ném sâu bọ lên đầu đều khóc oa oa chơi vui biết bao nhiêu, sao mà lớn nhanh thế chứ, thật là đáng ghét, “Lúc nào ta già thì mi nuôi ta, chứ không tự nhiên ta nuôi mi làm gì, được ăn được uống không phải làm việc như thế?”

Đứa nhỏ ngẩn người, nghiêm túc hỏi, “Ba nuôi con là để sau này ba già đi con lại nuôi ba sao?”

Thiện Minh gật đầu cho có.

Đứa nhỏ cả giận nói: “Vậy vì sao ba không thể đối tốt với con một chút, ba đối xử với con tệ như vậy, giỏi lắm thì sau này con cho ba vào viện dưỡng lão là xong.”

Thiện Minh véo mặt nó, “Mi bảo ai đi viện dưỡng lão? Hả?”

Đứa nhỏ vuốt làn da bị véo đến đỏ lên, than thở nói: “Trong tài khoản chỉ có 26 đôla, thật không biết ba sống như thế nào nữa!”

“Thúi lắm, ba mi muốn sống như thế nào thì sống thế đó, khi nào thì đến lượt mi dong dài, thằng nhóc con chưa dài lông này?”

Đứa nhỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn một cái.

Hai tuần kế tiếp trôi qua bình an vô sự, rất nhanh đã tới ngày đi dự tiệc với Aulastine.

Từ sáng sớm, Al dẫn theo bốn người đi thăm dò hiện trường, cũng chiếm cứ các điểm cao của tay súng bắn tỉa, lại phái ba người đi xác nhận đường di chuyển của xe, quét dọn các chướng ngại có phần đáng ngờ.

Quản lý khách sạn tìm nhà tạo mẫu đến, lo chuyện trang phục cho Pearl và Thẩm Trường Trạch.

Jush và Cosky mặc Âu phục từ lâu đã không chạm tới vào, cả người trước sau không thoải mái, hai người cười nhạo đối phương một phen. Jush giật giật tay chân, cực kì lo lắng vừa nhấc chân thì ly quần sẽ rách ra. Hai người họ làm ra vẻ vệ sĩ bình thường, hộ tống Aulastine vào nhà. Thiện Minh thì mặc một bộ Âu phục trắng toát, đội mũ phớt, đóng vai lái xe.

Jobert phụ trách dẫn dắt những người còn lại ẩn nấp tiến vào bữa tiệc phụ trách an toàn, bọn họ một đám nhàn rỗi không có chuyện gì liền xem những người khác thay quần áo. Khi Thiện Minh mặc một thân Âu phục trắng toát chỉn chu đóng vai lái xe xuất hiện trước mặt bọn họ, tất cả mọi người bắt đầu huýt sáo tưng bừng.

Thiện Minh cao 184cm, ở trong đám quân nhân Âu Mĩ lưng hùm vai gấu thì có vẻ đơn bạc hơn một ít, nhưng cơ thịt rắn chắc mềm dẻo, sức bật rất mạnh, thân hình thon dài, đường cong hoàn mỹ, được bao bọc bởi bộ Âu phục làm thủ công theo yêu cầu, có vẻ cao ngất tuấn dật, diện mạo bất phàm. Gương mặt của hắn khi trưởng thành mang vẻ tuấn mĩ của người phương Đông, chẳng qua hàng năm luôn hung hãn dũng mãnh, diện mạo ở trên chiến trường lại không có bất kì ưu thế gì, đôi khi còn có thể vì có chút đặc điểm mà mang đến phiền toái, cho nên mọi người xung quanh rất ít khi để ý dung mạo của một người đàn ông. Nếu không phải cởi ra quân phục xanh thẫm, lau sạch máu me và lớp vẽ ngụy trang trên mặt, mặc bộ quần áo sạch sẽ khéo léo như vậy, hầu như không ai ý thức được vẻ ngoài của Thiện Minh xinh đẹp đến thế nào.

Ryan chậc chậc khen ngợi, “Ô hô, người đẹp Thiện, cậu như vậy thì có thể đi biểu diễn buổi tối ở Las Vegas đấy, tuyệt đối kiếm tiền hơn đi làm lính đánh thuê nhiều.”

Jobert làm càn cười to nói: “Có người chịu bỏ tiền ra bao nó không đây? Có hay không? Ta nghe con trai nó nói tài khoản của nó còn có 26 đôla Mĩ thôi, ha ha ha ha.”

Thiện Minh thấy họ lấy mình ra đùa cợt, có chút xấu hổ, vừa mở miệng thì lộ nguyên hình, “Cái đám chó nhà các người cứ nói mát đi, mặc cái đồ này vào tay chân chả biết phải buông kiểu gì, tôi cử động thế nào hả? Dựa vào, cái thằng mặc quần áo cho ta kia, mày lại đây!” Hắn chỉ vào nhà thiết kế đang lui vào góc tường, “Mày bắt ta mặc cái đồ này, ta để súng chỗ nào, để đao chỗ nào hả, không súng không đao thì mày để ta chạy trần truồng cho xong!” Thiện Minh tóm lấy áo nhà thiết kế, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

Nhà thiết kế đáng thương sợ tới mức đổ mồ hôi, “Là ngài Aulastine yêu cầu anh mặc như vậy, anh có thể để nó ở bên hông giống như trong phim cũng được.”

“Mày xem phim đến mức nước vào đầy đầu rồi, cái áo Tây bó eo thế này thì treo một khẩu Browning chỗ nào? Bảo mọi người ta dùng quần áo che súng sao?”

Jobert cười hì hì nói, “Chú mày đừng khó xử anh ta, xem túi quần có đủ lớn không đi.”

“Không đủ, chỉ có thể để ví tiền.”

“Thế thì là do các người suy xét không chu toàn, bây giờ còn đủ thời gian, mau sửa lại cho hắn đi, chúng ta tới là để bảo vệ ông chủ của các người, không có có hỏa lực thì làm việc kiểu gì?”

Thiện Minh cởi Âu phục ném vào mặt nhà thiết kế.

Lúc này, Thẩm Trường Trạch mặc quần áo đi ra, nhìn một cái liền thấy đôi chân dài bên trong quần Âu trắng toát của Thiện Minh, thân trên mặc áo sơmi màu đen, ngoài vẻ hung ác trên mặt ra thì cả người nhìn trông khác vô cùng.

Đứa nhỏ nhìn hắn hồi lâu, sau đó chạy tới nói, “Ba à ba thật đẹp trai.”

Thiện Minh hừ một tiếng, thấy nó dùng keo xịt cố định tóc thì lấy ngón tay lau, cứng rắn, vì thế ghét bỏ bĩu môi.

Vẻ mặt đứa nhỏ nhăn lại, trong lòng có chút khó chịu, nhìn lại bộ Âu phục nhỏ nhắn trên người mình, thấp giọng nói: “Ba, khó coi sao, bọn họ đều nói nhìn được .”

“Nhìn ngu phát ói.” Thiện Minh không quan tâm đến nó nữa, vẫn còn đang vì việc bị bọn Jobert cười nhạo và quần áo quá chật không thể giấu súng được mà khó chịu hết mức.

Đứa nhỏ nhăn môi, tức giận nói: “Ba mới nhìn ngu phát ói, ba mặc Âu phục xấu chết.” Nói xong xoay người chạy vào phòng thay quần áo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện