CHƯƠNG 155

 

Thiện Minh lúc này tức giận đến muốn hộc máu, cũng không thể không nhận lấy Thẩm Trường Trạch từ trong tay Al. Sức nặng nhẹ bỗng trong tay khiến hắn cảm thấy hết thảy đều thật không thể tưởng tượng, hắn đợi ba ngày cũng không phải muốn đợi đến một đứa nhỏ chưa cai sữa! Al nhanh chóng chạy mất, móng vuốt bé xíu của Thẩm Trường Trạch túm lấy vạt áo Thiện Minh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bất đắc dĩ nhìn Thiện Minh.

Thiện Minh đá một phát đóng cửa, xoay người trở lại phòng khách, ném y xuống sofa, bực mình ngồi vào bên cạnh trừng mắt nhìn y.

Thẩm Trường Trạch ôm cái đuôi che trước ngực, nhỏ giọng nói, “Ba, con cũng không ngờ sẽ thành như vậy.” Nói xong còn ngáp một cái, “Ưm, buồn ngủ quá.”

Thiện Minh mắng: “Mi con mẹ nó là đồ ngốc à, cho mi làm thí nghiệm gì thì mi làm thí nghiệm đó, mi định cả đời này đều như thế à?”

“Thí nghiệm này nếu thành công, năng lực long huyết nhân có thể tăng lên trên diện rộng, này, hẳn là sẽ không như vậy mãi đâu……” Rồng con mini chột dạ lùi vào một góc hẻo lánh của sofa, cặp cánh mềm mềm có chút chán nản rũ xuống.

Thiện Minh nhìn bộ dạng ủ rũ của y, phỏng chừng cũng buồn bực hỏng rồi, nếu không thì sao vài ngày rồi cũng không dám trở về gặp hắn. Hắn thở dài, ôm Thẩm Trường Trạch lên, “Mấy ngày rồi?”

Bé rồng con mềm mềm chui trong lòng hắn, âm điệu mảnh mai non mịn nghe ra vài phần ủy khuất, “Hai ngày trước khi ba trở về.”

Thẩm Trường Trạch đứng lên muốn ôm cổ Thiện Minh, kết quả không đứng vững một cái, thiếu chút nữa ngã nhào, móng vuốt theo bản năng túm lấy cổ áo Thiện Minh, không ngờ cổ áo cũng không bắt được, ngược lại vạch ra một vết máu trên xương quai xanh của Thiện Minh. Thẩm Trường Trạch cắn môi vừa nhìn cổ Thiện Minh, vừa lén nhìn biểu cảm của Thiện Minh.

Mặt Thiện Minh liền dài như cái bơm, hắn định một cước đạp bay Thẩm Trường Trạch, nhưng hắn cố nhịn xuống, thứ trong lòng quá nhỏ, hắn không thể xuống chân được.

Bé rồng nhỏ e lệ thu móng vuốt lại, thở dài, thành thật ngồi trên đùi Thiện Minh, đầu dựa vào bụng Thiện Minh, nhìn qua không có chút tinh thần nào.

Thiện Minh nhìn cặp sừng giống như cụm san hô nhỏ của y, nhịn không được sờ sờ, bé rồng nhỏ liền cọ cọ vào trong lòng bàn tay hắn, tỏ vẻ lấy lòng. Thiện Minh liền mềm lòng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của y, “Được rồi, đã thành như vậy, nên thế nào thì cứ thế đó đi, hy vọng mi có thể nhanh chóng khôi phục.”

Thiện Minh ôm y đặt trên vai mình, sau đó đi vào phòng bếp, “Mi đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

Trong phòng bếp vẫn còn thức ăn nhanh Thiện Minh gọi ở thị trấn bên cạnh lúc giữa trưa, hắn dùng lò vi sóng làm nóng một chút, sau đó đặt Thẩm Trường Trạch lên trên bàn, đặt sườn heo ra trước mặt y, “Ăn đi.”

Thẩm Trường Trạch cầm đũa lên, kết quả cũng không biết là vì tay quá nhỏ hay là móng vuốt không tiện, làm thế nào y cũng không gắp được.

Thiện Minh rút đũa ra ném sang một bên, “Trông mi vất vả quá đấy, trực tiếp dùng tay đi.”

Thẩm Trường Trạch lại dùng móng vuốt nhỏ ôm sườn heo cắn, Thiện Minh cũng không ý thức được cho bé con hai tuổi ăn sườn heo có cái gì không đúng, dù sao răng của Thẩm Trường Trạch kia lợi hại hơn con người nhiều, không nghĩ tới cắn vài cái Thẩm Trường Trạch liền buông sườn heo xuống.

Thiện Minh cũng đang ăn cơm, liền ngẩng đầu liếc nhìn y một cái, “Làm sao vậy? Không phải chưa ăn cơm sao?”

Thẩm Trường Trạch buồn rầu nhìn hắn, “Ba, con không cắn được.”

Vẻ mặt Thiện Minh cứng ngắc, nhìn y nửa ngày, vươn tay vạch miệng y ra, răng phía trước của Thẩm Trường Trạch cơ bản đã mọc đủ, nhưng răng dùng để nhai thì mới nhú ra chút xíu, dùng để cắn xương cốt quả thật miễn cưỡng, thì ra long huyết nhân cũng không phải vừa sinh ra đã miệng mọc đầy răng.

Thiện Minh phiền đến độ muốn lật bàn. Hắn đành phải dùng đũa gắp một miếng trứng gà rán nhét vào miệng Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch phồng miệng nhai nát từng chút một rồi mới nuốt vào. Một bữa cơm này, Thẩm Trường Trạch cơ bản là hắn đút ăn từng chút, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết nuôi trẻ là cảm giác như thế nào, hắn vốn nghĩ đến năm đó Thẩm Trường Trạch năm tuổi đã đủ mảnh mai đủ khó nuôi rồi, không ngờ trẻ em hai tuổi lại càng tốn công tốn sức gấp trăm lần.

Ăn xong một bữa cơm, hai người đều mệt mỏi.

Thẩm Trường Trạch vẫn là bộ dạng ủ rũ, bình thường đều là y chăm sóc Thiện Minh, hiện tại bản thân đến đũa cũng không cầm được, chênh lệch tâm lý quá lớn này làm y rất khó thích ứng.

Thiện Minh xoa mái tóc mềm mềm, “Được rồi, coi như mấy ngày tới là ta nuôi trẻ đi, đừng có mặt ủ mày chau như thế.”

Thẩm Trường Trạch túm lấy quần áo hắn, trong đôi mắt vừa to vừa tròn tràn đầy u oán, “Ba, ba đừng ghét bỏ con.”

“Ta không ghét bỏ mi, mi đừng tè dầm trên giường ta là được.” Một tay hắn ôm bé rồng nhỏ đứng lên, “Không phải mi mệt nhọc sao? Liên tục ngáp như thế?”

“Vâng, từ lúc biến thành thế này vẫn luôn mệt rã rời, rất muốn ngủ.”

Trẻ con đều thích ngủ, cái này Thiện Minh biết, hắn ôm Thẩm Trường Trạch vào phòng ngủ, đặt lên chiếc giường hai mét rưỡi mà Thẩm Trường Trạch tỉ mỉ chọn lựa cho họ, mà khi hắn nhìn thấy Thẩm Trường Trạch hiện tại chỉ có thể chiếm một góc lớn bằng cái gối đầu, trong lòng hắn buồn bực đừng hỏi, “Vậy mi ngủ đi.”

“Ba ơi con muốn tắm.” Thẩm Trường Trạch cầm lấy tay áo Thiện Minh lung lay.

Thiện Minh thở dài, nâng y vào phòng tắm.

Vặn nước ấm chảy xuống, hắn ôm Thẩm Trường Trạch ngồi vào bồn tắm mát xa rộng rãi, mũi chân của bé rồng nhỏ không chạm tới đất chỉ có thể đứng trên đùi hắn. Thiện Minh vuốt ve vảy trên người y, mềm mềm, trơn trơn, thì ra vảy rồng chưa trưởng thành có xúc cảm như vậy, kỳ thật cũng không khác vảy cá lắm, hai cánh tay nhỏ xíu của Thẩm Trường Trạch vỗ nước, mang theo từng vòng gợn sóng, cái đuôi của y cách một tiếng cuốn lấy cánh tay Thiện Minh.

Thiện Minh lắc lắc cánh tay, “Mi quấn quít lấy ta làm gì?”

“Con sợ mình chìm xuống nước.” Cho dù chỉ là nước trong bồn tắm lớn, hiện tại cũng có thể bao phủ toàn bộ người y.

Thiện Minh gỡ cái đuôi của y xuống, “Đừng quấn quít lấy cánh tay ta, ta muốn tắm cho mi.”

Thiện Minh đặt y đứng lên cái bàn nhỏ bên cạnh bồn tắm thường dùng để đặt đồ dùng tắm rửa, sau đó lấy chút sữa tắm bôi lên thân thể trơn trượt của y. Bàn tay Thiện Minh tạo bọt trên toàn thân y, bé rồng nhỏ liền đứng giơ cánh tay, để Thiện Minh tắm rửa cho y.

Khi tắm rửa đến thân dưới, Thiện Minh vuốt con gà con mềm mềm của bé rồng nhỏ, nhịn không được bật cười.

Thẩm Trường Trạch xấu hổ quệt bong bóng lên mặt Thiện Minh, kêu lên the thé: “Đừng cười!”

Tắm xong cho y, Thiện Minh ôm y vào trong nước xả bọt, kết quả chân Thẩm Trường Trạch trượt một cái, lập tức ngã vào trong nước. Khi Thiện Minh nhấc y ra, tứ chi lộn xộn, cánh và đuôi bay loạn, chọc Thiện Minh vui vẻ cười không ngừng. Hắn cố ý buông lỏng tay, Thẩm Trường Trạch lại rơi vào, Thiện Minh lại vớt y lên, cả người bé rồng nhỏ trông y như bị mắc mưa to, toàn bộ thân thể đều ở trong lòng hắn liều mạng vặn vẹo, muốn vẩy sạch sẽ nước khỏi người. Thiện Minh cười ha ha, hắn lại tìm về một ít khoái cảm của năm đó khi bắt nạt Thẩm Trường Trạch rồi.

Thẩm Trường Trạch u oán nhìn hắn, trong ánh mắt ngập nước đều là hờn giận và bất đắc dĩ.

Tâm tình Thiện Minh cực tốt, đùa nghịch tay chân bé xíu của bé rồng nhỏ, lấy ngón tay vòng quanh cái đuôi của y chơi đùa, một trận tắm rửa kéo dài mất hơn một giờ.

Thẩm Trường Trạch chơi xong lập tức mệt mỏi, cái đầu mềm mềm gối lên đầu vai Thiện Minh, ôm cổ Thiện Minh, mí mắt đánh thẳng vào nhau.

Thiện Minh dùng khăn tắm bao lấy y ôm vào phòng ngủ, lau khô thân thể cho y, thổi khô tóc, sau đó đắp chăn cẩn thận, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của y, “Ngủ đi.”

Thẩm Trường Trạch híp mắt nhìn hắn trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở ra, “Ba lại không sấy tóc rồi, đi sấy tóc đi.”

“Ta không đi ngủ bây giờ, một lúc nữa rồi sấy.”

“Thế cũng phải sấy khô, điều hòa mở thấp như vậy.”

Thiện Minh không chịu được y dài dòng như vậy, đành phải lấy máy sấy ra sấy khô tóc mình.

Hắn sấy tóc xong, định thay quần áo đi phòng khách xem phim, cái đuôi nhỏ của Thẩm Trường Trạch lập tức quấn lấy cổ tay hắn, “Ba ơi……”

“Làm sao vậy?”

“Ngủ cùng với con đi.”

“Hiện tại mới chín giờ.”

Bé rồng nhỏ lắc lắc thân mình làm nũng, “Ngủ cùng con đi mà.”

Thiện Minh nghĩ nghĩ, ôm y dịch vào bên trong, nằm ở bên cạnh y.

Bé rồng nhỏ bò lên trên người hắn, giống như lúc trước, chui trong lòng hắn an tâm nhắm mắt lại.

Thiện Minh nhẹ nhàng vỗ lưng y, không khỏi nhớ tới mười lăm năm trước, cảnh tượng bé con lạnh đến run rẩy khóc đòi chui vào lòng hắn, nhiều năm như vậy rồi, ai biết lại lập tức quay về lúc trước thế này chứ.

Bé rồng nhỏ trong lòng dùng cặp sừng mượt mà cọ cọ cằm hắn, nhẹ giọng nói, “Ba, ba trở về đúng hẹn, thật tốt.”

Thiện Minh dùng một cánh tay ôm lấy y, khóe miệng cong lên một chút ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện