CHƯƠNG 103
Từ Chiến tranh vùng vịnh, mặc dù liên tiếp bị quốc tế chỉ trích, quân Mỹ vẫn tiếp tục làm theo ý mình. Năm 2004 quân Mỹ sử dụng phốt-pho trắng và bom xăng hỗn hợp ở Fallujah gây ra cái chết thảm khốc cho rất nhiều dân thường, làm toàn thế giới khiếp sợ.
Phốt-pho trắng quân dụng tuy khó cháy nhưng nhiệt độ có thể cao tới hơn 1000 độ, chỉ cần dính vào vật thể sẽ không ngừng thiêu đốt, dùng bất kì phương pháp gì cũng không thể dập tắt. Một người chỉ cần bị bắn một chút phốt-pho trắng vào người, phốt-pho trắng sẽ thiêu đốt da thịt, ăn vào xương cốt, người bị thương sẽ bị tươi sống đốt thành bộ xương đen sì trong sự tuyệt vọng và thống khổ khôn cùng.
Hơn nữa bị phốt-pho trắng dính vào người là một chuyện cực kỳ thống khổ, cho dù là một lão tướng thân kinh bách chiến cũng không chịu nổi nỗi đau đớn vì bị phốt-pho trắng đốt cháy. Cách duy nhất có thể cứu người chính là ngay khi phốt-pho trắng vừa dính vào da phải nhanh chóng khoét sạch vùng da thịt đó đi.
Tốc độ phải nhanh, phải quyết đoán, nếu không chiến hữu của người đang chịu sự thống khổ vì phốt-pho trắng cháy sẽ không nhịn được cầu cứu những người khác, rất có khả năng tạo thành người bị hại thứ hai, sau đó là người thứ ba, người thứ tư. Ở Fallujah, nguyên một tiểu đội mai phục trong một toà kiến trúc chính là bị tươi sống thiêu cháy như vậy! Đạn phốt-pho trắng quá mức khủng bố, mỗi người ở đây đều rõ ràng điều đó, nhất là Houshar đã từng phục vụ trong quân đội Mỹ lại càng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục kia.
Kẻ không may đầu tiên là Dino, nhưng tiếng kêu làm người ta lo lắng của hắn chỉ giằng co hai ba giây, ngay sau đó, cái gì họ cũng đều không nghe được, trong tai nghe không có bất cứ tin tức gì, ngược lại bị âm thanh dòng điện ầm ĩ thay thế. Bọn họ ý thức được đối thủ sử dụng thiết bị quấy nhiễu thông tin.
Cũng may tất cả mọi người đều đang ở một chỗ tương đối tập trung, hầu hết chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy chiến hữu.
Thiện Minh kinh hoàng trốn vào công sự che chắn, vừa quay đầu liền nhìn thấy Dino bởi vì đau đớn mà càng không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Đầu vai hắn đã bị phốt-pho trắng thiêu đốt, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa mất đi lý trí, không giơ tay lên chụp, nếu không ngoài việc làm phốt-pho trắng dính lên bàn tay, gia tăng diện tích bị thương thì chẳng thể làm gì được.
Thiện Minh cắn răng một cái, mạnh mẽ xông ra ngoài. Houshar cũng từ một phía khác của toà kiến trúc vọt ra.
Dino nhìn thấy bọn họ, gào loạn lên thảm thiết, “Mau cứu tôi! Đồ khốn! Mau giết tôi đi!”
Thiện Minh tiến lên đá một cú vào sau gáy hắn, một cú này đã điều chỉnh lực độ, trực tiếp làm hắn hôn mê. Houshar nhanh chóng ngồi xổm xuống dùng dao găm cắt quần áo Dino, sau đó không chút do dự khoét thịt đầu vai hắn.
Một dao này chém xuống, Dino bị đau tỉnh. Hắn gào đến khàn giọng, Thiện Minh lại đá một cú làm hắn ngất đi lần nữa.
Houshar nhanh chóng cắt khối thịt kia xuống, sau đó hai người nâng Dino lên chạy vào trong toà nhà.
Trong vòng hơn một trăm mét bên ngoài, quân của Kẻ cầu nguyện và Chiến sĩ sương đỏ đã biến thành một mảnh địa ngục đầy xương cốt xám trắng. Vô số binh lính vuốt phốt-pho trắng trên người xuống, sau đó lây dính sang các chiến hữu khác, đội quân mấy trăm người loạn thành một đoàn, tiếng kêu rên vang đến tận trời.
Bọn họ bên này nghe thấy Thẩm Trường Trạch nhắc nhở, đều chạy vào công sự che chắn, ngoài Dino ra thì không ai bị dính.
Nhưng ngay lúc Thiện Minh và Houshar nâng Dino chạy trở về, lại một phát đạn mang theo phốt-pho trắng đòi mạng bay đến chỗ họ.
Lúc này, cho dù họ có muốn quan tâm đến Dino hay không thì bọn họ cũng đều chạy không thoát .
Không ai chạy trốn được đạn pháo, cũng không người nào có thể trong vòng vài giây mà chạy được hết mấy chục mét.
Trong mắt Thiện Minh và Houshar đều thấm đẫm tuyệt vọng.
Một luồng sáng màu vàng bắn lại chỗ họ, nắm lấy quần áo hai người bay nhanh về phía toà nhà.
Đạn phát nổ phía sau lưng, Thiện Minh chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, trái tim hắn siết chặt, đau đến mức trước mắt hắn đỏ máu.
Thẩm Trường Trạch buông họ xuống, Thiện Minh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên cặp cánh mở ra để che giấu bọn họ của y đã bị phốt-pho trắng đốt thủng thành mấy cái lỗ. Răng nanh Thẩm Trường Trạch nghiến ra máu, càng không ngừng lấy tay đấm xuống đất, ý đồ giảm bớt đau đớn, nhưng cũng chỉ vô ích.
Thiện Minh rút dao găm ra vọt tới, giơ tay chém xuống, trước hết chém rơi một miếng thịt của y. Đường Đinh Chi nhanh chóng lấy thuốc ra cầm máu cho y, Thẩm Trường Trạch đau đến mặt cắt không còn chút máu, y gọi một tiếng “ba ơi”, sau đó lập tức ôm lấy eo Thiện Minh.
Hốc mắt Thiện Minh đau xót, thiếu chút rơi nước mắt.
Chợt nghe thấy một tiếng súng vang, Bailey nuốt nước mắt bắn vào ***g ngực Dino. Dino bị phốt-pho trắng làm bỏng diện tích lớn, đã không thể cứu được nữa, để hắn được giải thoát khỏi thống khổ là sự nhân từ cuối cùng cho hắn.
Jobert bi thương rống lên một tiếng đâm xuyên qua trái tim mỗi người. Nhìn những đồng đội bị thương xung quanh, sợ hãi, bi thương và phẫn nộ đẩy cảm xúc của mọi người lên tới cực hạn.
Đường Đinh Chi và Houshar cắn răng khoét hết những chỗ bị phốt-pho trắng đốt cháy trên cánh của Thẩm Trường Trạch xuống. Cánh Thẩm Trường Trạch bị đục năm cái lỗ lớn, máu tươi chảy dầm dề, Houshar và Đường Đinh Chi cẩn thận rồi lại cẩn thận nhưng vẫn bị máu y làm bỏng da, nhưng so với sự thống khổ của Thẩm Trường Trạch thì vẫn bé nhỏ không đáng kể.
Thiện Minh đau lòng đến sắp không thở nổi. Khi cả người Thẩm Trường Trạch run rẩy thừa nhận sự thống khổ vì bị cắt thịt, hắn liền ôm chặt Thẩm Trường Trạch, cầu nguyện có thể giảm bớt nửa phần thống khổ của y, chẳng sợ hắn cũng sẽ dính phải.
Cách đó không xa là thi thể vô cùng thê thảm của Dino, một lần nữa nhắc nhở hắn, nếu người nằm đó là Thẩm Trường Trạch, cả đời này hắn đều không thể tha thứ cho mình.
Một trận khổ hình chấm dứt, toàn thân Thẩm Trường Trạch đã mất hết sức lực, mồ hôi trên người thấm ướt hết quần áo. Y ủ rũ bị Thiện Minh ôm vào trong ngực, cái đuôi gắt gao quấn quanh eo Thiện Minh, hai má càng không ngừng cọ vào cổ Thiện Minh, phảng phất như vậy có thể giảm bớt đau đớn.
Thiện Minh run giọng nói, “Nhịn một chút, nhịn thêm một chút, nếu đau thì cắn ta đi.”
Thẩm Trường Trạch dường như đã có chút không tỉnh táo, thì thào, “Sao con nỡ chứ……”
Trong lòng Thiện Minh giật mình, nếu nói trên thế giới có cái gì có thể lay động tâm hắn, làm hắn cảm động, làm hắn mê mang, làm hắn cả đời khó quên, đó chỉ có thể là tình cảm của Thẩm Trường Trạch với hắn.
Mười bốn năm trước, rốt cuộc hắn có tâm tình gì khi thu nhận Thẩm Trường Trạch, chính hắn cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ là thú vị, có lẽ là mới mẻ, có lẽ chỉ là hiếu kì muốn biết tâm tình của Lâm Cường khi nuôi lớn hắn, tóm lại, cũng không phải bởi vì hắn thích đứa nhỏ này.
Nhưng mười bốn năm qua, sự nỗ lực của Thẩm Trường Trạch với hắn trở nên sâu đậm như tình cha con thật sự, mà hắn cũng coi Thẩm Trường Trạch như người thân chân chính của mình. Hắn là một kẻ bị gia đình và người thân vứt bỏ, có thể tìm thấy ở Du Chuẩn tình anh em và đồng đội là hắn đã cảm thấy rất khó khăn. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến, quyết định không hề được suy nghĩ của mười bốn năm trước lại cho hắn một đứa con thật sự, một người thân thật sự.
Thiện Minh ôm chặt lấy y, trong lòng bị cảm động và ấm áp lấp đầy, hắn có được quá nhiều những thứ mà một kẻ lưu vong không nên có, hắn đã cảm thấy rất đầy đủ.
Thẩm Trường Trạch bất tri bất giác hôn mê bất tỉnh trong lòng hắn, chỉ là y không hề buông tay, cũng không buông đuôi, tựa như đang biểu thị công khai chủ quyền của mình, quấn chặt eo Thiện Minh, cho dù là trong lúc ngủ mơ cũng không thả lỏng.
Bên ngoài âm thanh lửa đạn không ngừng, nhóm lính đánh thuê phẫn nộ mãnh liệt đánh trả lại quân của Đường Tịnh Chi, dùng máu tươi của kẻ địch để tế linh hồn chiến hữu đã mất đi của họ.
Trong toà kiến trúc bị tàn phá không chịu nổi, mọi người đều phân công nhiệm vụ, chống đỡ kẻ địch tấn công, bảo vệ chiến hữu bên cạnh.
Đường Đinh Chi xử lý vết thương cho Thẩm Trường Trạch xong thì kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất.
Thiện Minh hỏi: “Nó đã hôn mê rồi, vì sao không biến trở lại thành người?”
Đường Đinh Chi nhẹ giọng nói: “Bởi vì y đang tự lành, phải ở trạng thái long huyết nhân thì miệng vết thương mới khép lại với tốc độ nhanh nhất.”
“Vậy phải mất bao lâu mới tốt?”
“Miệng vết thương quá lớn, không may là lại ở trên cánh chứ không ở trên thân thể, hoàn toàn khép lại phải mất ít nhất hai giờ.”
Đường Đinh Chi nói xong theo thói quen đưa tay lên lau mồ hôi, đang bắn tỉa Al liếc thấy động tác của y liền vội cầm lấy tay y. Hắn mở tay Đường Đinh Chi ra, lòng bàn tay đã bị máu Thẩm Trường Trạch thiêu đến máu thịt hỗn độn.
Al mắng một tiếng, bảo Cosky lên thay vị trí của hắn, theo thói quen định lấy cồn sát trùng cho Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi kêu một tiếng, “Không được, trên tay tôi là axit đó!” Nếu đổ lên không phải trực tiếp bốc cháy sao.
Al tát cho mình một phát, “Mẹ nó, hồ đồ!” Hắn kéo băng gạc ra, lau máu trên tay Đường Đinh Chi đi. Mặc dù Đường Đinh Chi đã rất cẩn thận, không chạm đến quá nhiều long huyết, nhưng tính axit trong máu Thẩm Trường Trạch rất cao, Al vừa sát một cái liền lột xuống một tầng da, bàn tay đổ máu không ngừng.
Đường Đinh Chi đau đến run lên, tay Al cũng run rẩy, nhưng vẫn hung ác quyết tâm lau máu đi. Sau khi xác định trên tay Đường Đinh Chi chỉ còn có máu của y, Al đổ thuốc cầm máu lên cho y, sau đó bao lấy toàn bộ cánh tay phải bị trọng thương của Đường Đinh Chi lại, tay trái thì chỉ băng bó lòng bàn tay.
Đường Đinh Chi nhìn hai tay mình, lẩm bẩm: “Tôi là bác sĩ ngoại khoa mà.”
Al đẩy y ra sau mình, trầm giọng nói: “Không được lộn xộn nữa.”
Thiết bị thông tin bị quấy nhiễu, đạn dược và thuốc men đều nhanh chóng giảm bớt, bọn họ không biết vận mệnh của đồng đội ở các toà kiến trúc khác như thế nào. Mỗi người họ đều bị thương, tình hình đã vô cùng không xong, nhưng bọn họ vẫn như cũ không thể đột phá được ra khỏi tình cảnh địa ngục do kẻ địch dùng súng bắn đạn phốt-pho trắng gây ra.
Đường ra duy nhất còn lại chính là từ chỗ long huyết nhân ra ngoài, phải xử lý những long huyết nhân đang bắn đạn phốt-pho trắng, nếu không sớm hay muộn họ cũng sẽ bị kẻ địch bòn rút sức lực đến chết ở chỗ này.
Trong lòng mọi người đều có một ý niệm để chống đỡ giúp bọn họ sống sót, chính là giết chết Đường Tịnh Chi.
Editor lảm nhảm: Một phút mặc niệm cho chú Dino, mặc dù chú chỉ là vai phụ nhưng mà cháu vẫn nhớ nhất lúc chú thả cho anh Minh đi tìm em Trạch lúc em ý bị Đường Tịnh Chi bắt đi lần đầu tiên, thật đáng tiếc mà.
Danh sách chương