Thẩm Trường Trạch ngồi bên cạnh giường suốt ba giờ, nhiệt độ của Thiện Minh đã giảm bớt, người cũng tỉnh lại. Thẩm Trường Trạch khẩn trương nhìn hắn chậm rãi mở to mắt. Khi hai người bốn mắt chạm nhau, Thẩm Trường Trạch tinh tường nhìn ra trong mắt hắn một tia hoảng sợ, tuy rằng ánh mắt kia chỉ lướt qua một giây, trong nháy mắt đã bị phẫn nộ và hung ác thay thế.
Thẩm Trường Trạch lấy tay sờ trán hắn, nhẹ giọng nói: "Ba, con là tức giận đến váng óc, xin đừng hận con."
Thiện Minh hé miệng phun ra ba chữ, "Mau cút đi." Nói xong câu đó hắn mới phát hiện cổ họng mình khản đặc.
Thẩm Trường Trạch rót chén nước, nâng hắn ngồi dậy, đút cho hắn uống một ngụm, y vỗ về lưng Thiện Minh, "Là con sai, con không khống chế được chính mình."
Thiện Minh nhắm hai mắt lại, "Cút đi."
Biểu cảm của Thẩm Trường Trạch không hề thay đổi, chỉ là trong mắt tràn ngập đau thương, "Về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa, ba không phải sợ con, con chưa từng nghĩ tới việc thương tổn ba."
Thiện Minh khàn khàn nói: "Thẩm Trường Trạch, mi không bình thường."
Cho dù lúc trước hắn cũng nhận thấy dục vọng độc chiếm của Thẩm Trường Trạch với hắn có chút biến thái, nhưng hắn nghĩ đó là con mình, luôn nghĩ như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt, hoàn toàn xem nhẹ sự bất thường này. Hơn nữa, mặc dù Thẩm Trường Trạch có chút bá đạo nhưng hầu hết thời gian là rất nghe lời hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ bởi vì Thẩm Trường Trạch có dục vọng khống chế mãnh liệt với hắn mà cảm thấy sợ hãi và mâu thuẫn.
Với hắn mà nói, có thể nắm giữ chính mình, sống hoàn toàn như hắn muốn mới là lạc thú lớn nhất của hắn, nhưng dục vọng của Thẩm Trường Trạch thì hoàn toàn đi ngược lại. Y muốn trói buộc hắn, y muốn giữ chặt hắn ở bên cạnh mình, Thiện Minh sao có thể nguyện ý được? Hắn muốn đi đâu thì đi, muốn sống cuộc sống như thế nào thì sẽ sống cuộc sống thế đó, bất kì kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc ràng buộc hắn.
Sau ngày hôm nay, hắn ý thức được Thẩm Trường Trạch muốn làm chúa tể của mình, hơn nữa nếu hắn kháng cự, Thẩm Trường Trạch rất có thể vì nổi giận mà lại làm ra chuyện như ngày hôm qua. Hắn biết hắn không thể ở bên cạnh Thẩm Trường Trạch nữa, nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn bị dục vọng độc chiếm không ngừng bành trướng của Thẩm Trường Trạch cắn nuốt.
Thẩm Trường Trạch nắm tay hắn, bình tĩnh nói: "Con biết, con biết con rất không bình thường. Con muốn khống chế ba, con muốn trói ba lại thật chặt, cho dù ba chỉ nhìn người khác vài lần con cũng sẽ ghen tị. Ba, nếu con có thể ngăn cản chính mình, con cũng sẽ không bức ba như vậy, nhưng ba càng rời xa con, con lại càng sợ hãi, càng phải nắm chặt lấy ba." Thẩm Trường Trạch nói xong lời này, toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh, y đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện tay mình siết tay Thiện Minh đến kêu răng rắc, y vội vã buông ra, thấy sắc mặt Thiện Minh tái nhợt, trong lòng càng thêm khó chịu.
Y đưa tay Thiện Minh lên môi hôn, nức nở nói: "Ba, con yêu ba mà, vì sao không thể ở bên cạnh con, vì sao lại liên tục vứt bỏ con, đòi hỏi của con với ba rất ít, chỉ cần để con lúc nào cũng có thể nhìn thấy ba là đủ rồi, như vậy rất khó sao? Nghe lời con đi, con sẽ đối với ba rất tốt, ba hẳn là hiểu được mà."
Thiện Minh chậm rãi nắm tay thu trở về, mệt mỏi nói, "Ta chỉ nghe chính mình. Bây giờ ta thấy thật hối hận, chúng ta cả đời chỉ nên làm cha con."
Trái tim Thẩm Trường Trạch bị nặng nề đâm một nhát, y không dám tin nhìn Thiện Minh, "Ba......Chỉ một câu này của ba, mọi chuyện giữa chúng ta một năm này, cái gì cũng không có? Ba hối hận? Ba lặp lại lần nữa, ba nói ba hối hận?" Ngữ điệu của Thẩm Trường Trạch không tự giác cao lên, âm cuối lạnh run.
Thiện Minh quay đầu nhìn y, từng câu từng chữ rành mạch, "Đúng, ta hối hận, chúng ta vốn chính là cha con, cả đời cũng chỉ là cha con thôi."
Thẩm Trường Trạch vụt đứng lên, cảm xúc trong mắt thay đổi bất ngờ, hai tròng mắt lộ ra thương tâm và tuyệt vọng, sâu không thấy đáy.
Thiện Minh rũ mắt, không dám nhìn vào mắt y.
Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng cúi xuống, dán vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Ba, ba không thể hối hận, con là người đàn ông của ba, điều này tuyệt sẽ không bao giờ thay đổi, ba chỉ có thể lựa chọn nhận con. Đừng để con nghe thấy những lời như thế nữa, ba trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của con đâu, ba thuộc về con, vĩnh viễn chỉ thuộc về con."
Thân thể cứng ngắc của Thiện Minh vừa nghe xong câu này, vành tai liền nhận được một cái hôn mềm nhẹ, cái hôn này thật ướt át ấm áp, lại khiến hắn lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Thẩm Trường Trạch giăng một tấm lưới trên đầu hắn, cái lưới này không cho hắn một đường sống nào, làm hắn chỉ muốn trốn.
Sự tình sao lại trở nên như vậy? Đây là đứa con hắn một tay nuôi lớn, nay lại muốn há miệng nuốt hắn, hắn quả thực cảm thấy mình đã nuôi một con dã thú, không, Thẩm Trường Trạch quả thật là dã thú.
Đứa nhỏ mềm mại yếu đuối, luôn luôn thích chui vào lòng hắn khóc kia chẳng lẽ chỉ là ảo giác của hắn sao? "Đứa con" trước mắt này làm hắn vừa xa lạ vừa sợ hãi ! Thẩm Trường Trạch chịu đựng từng trận đau đớn cuồn cuộn dâng lên trong lòng, bắt buộc mình kìm nén cảm xúc. Thiện Minh vừa mới bị y hung hăng ép buộc, y không muốn lại bị hắn chọc giận. Đối phó với Thiện Minh, rõ ràng là càng mềm mỏng càng công hiệu một ít, nhưng gần đây họ ở chung lại chỉ toàn lấy lửa giận và đấm đá mà kết thúc mọi việc.
Thẩm Trường Trạch chậm rãi đè thân thể hắn xuống, để hắn nằm trở lại giường, sau đó bản thân cũng cởi giày, xốc chăn lên, nằm xuống.
Thiện Minh xoay lại, lạnh lùng nhìn y, trong mắt tràn ngập phòng bị.
Thẩm Trường Trạch vươn tay kéo hắn vào trong lòng, "Mười phút, chỉ mười phút thôi, sau đó con sẽ đi." Y không muốn lại nhìn thấy sự kháng cự của Thiện Minh, vì thế dùng cằm tựa lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng cọ xát, lòng bàn tay ấm áp ôn nhu vỗ về lưng Thiện Minh.
Thiện Minh vẫn như cũ rất mệt mỏi, nằm trong cái ôm ấp quen thuộc nhưng lại cảm thấy một cơn buồn ngủ, mí mắt đều rũ xuống.
Âm thanh như chú ngữ của Thẩm Trường Trạch không ngừng vang lên bên tai hắn, "Ba, con yêu ba, không ai yêu ba nhiều hơn con hết, ba chỉ nhìn con là đủ rồi, chỉ cần nghĩ đến con là đủ rồi. Đừng cự tuyệt con, ba trốn không thoát đâu, cho dù ba ở nơi nào con cũng sẽ tìm được ba. Không được rời khỏi con, không được phản bội con......"
Thiện Minh nhắm hai mắt lại, trong lòng chỉ còn biết thở dài.
Thẩm Trường Trạch đợi Thiện Minh ngủ rồi mới đi, Triệu Thanh Linh vẫn không trở về, hơn nữa cũng không liên hệ được, tất cả mọi người lo lắng chị đã xảy ra chuyện. Thẩm Trường Trạch dùng tốc độ nhanh nhất chạy về cái bệnh viện đổ nát kia, đó dù sao cũng là cha mẹ ruột của y, y không muốn nhìn thấy bất cứ bi kịch nào.
Thiện Minh vì còn không hoàn toàn hạ sốt, hai ngày sau vẫn mê man, lúc nào cũng chỉ ở trên giường. Khi hắn có thể xuống giường được đã là ba ngày sau, Đường Đinh Chi nói cho hắn, Thẩm Trường Trạch truyền tin tức mới nhất đến chứng thực Triệu Thanh Linh đã bị Thẩm Diệu bắt được.
Thiện Minh hỏi: "Vậy sừng hải long ở nơi nào?" Thứ kia rất đáng sợ, nếu như bị Thẩm Diệu chiếm được, muốn ngăn cản hắn sẽ phải hi sinh rất nhiều.
Đường Đinh Chi lắc đầu, "Không ai biết sừng hải long ở đâu, Triệu Thanh Linh chắc chắn sẽ không đưa sừng hải long cho Thẩm Diệu, nhưng cũng sẽ không cho chúng ta, tuy rằng cấp trên yêu cầu tôi nhất định phải đem chiếc sừng hải long đã mất này về, nhưng là......" Vẻ mặt bình thản của Đường Đinh Chi nổi lên một tia sầu lo.
Al nhéo lỗ tai y, "Anh chỉ cần mang chính mình nguyên vẹn về là đủ rồi, đừng có nghĩ đến cái sừng hải long khỉ gió kia nữa, thứ đó nên bị thiêu huỷ đi."
Thiện Minh mặc quần áo, ừng ực uống một ngụm nước lớn, kiên định nói, "Chúng ta phải đi cứu cô ấy, tôi khá quen thuộc tình huống ở cái bệnh viện rách đó, có Thẩm Trường Trạch ở đấy, tôi nghĩ đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta đánh bại Thẩm Diệu."
Dương Quan nói: "Nếu như hắn đã chiếm được sừng hải long thì sao?"
Al híp tròng mắt lam nguy hiểm, trầm giọng nói: "Vậy càng không thể chờ hắn khai thác tận cùng nó rồi chúng ta mới hành động được."
Đường Đinh Chi gật đầu, "Đúng vậy, lần này chúng ta cần chủ động ra quân, thực lực của ta lần này tuyệt đối có thể chống lại hắn."
Lần này nhóm của họ có tổng cộng ba mươi hai người, số lượng long huyết nhân đạt tới mười ba, có thể nói là đem toàn bộ long huyết nhân ưu tú nhất mà chính phủ bồi dưỡng nhiều năm đến đây. Xét thấy những lần trước tổn thất thảm trọng, cấp trên đã rất tức giận, lần này thề sống chết phải chế phục được Thẩm Diệu, nếu không sẽ không thể ăn nói được với họ.
Al đấm đấm bả vai Thiện Minh, "Cậu ổn không?"
Sắc mặt Thiện Minh còn có chút tái nhợt, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nằm giường nghỉ ngơi, hắn lau mặt, ngạo nghễ nói: "Anh đi thì tôi cũng đi."
Al đặt một đĩa thịt thật to trước mặt hắn, "Ăn đi, sau đó chúng ta xuất phát."