Thiện Minh nhìn hắn đề phòng, "Có ý gì?"
"Chẳng lẽ mày không muốn đi?"
"Mày nghĩ ta sẽ tin rằng mày chịu dễ dàng thả ta đi? Nói đi, mục đích của mày ấy."
Thẩm Diệu cười lạnh: "Ta chỉ muốn đợi chúng nó tới cứu mày thôi."
"Ta không cần người cứu."
"Hi vọng bọn chúng cũng sẽ nghĩ như vậy." Thẩm Diệu phất tay, ngoài cửa có bốn người đi vào, một tên trong đó ghìm súng chĩa vào Thiện Minh, hai tên khác đi lên ấn hắn ngã xuống đất, còn một tên ngồi xuống trước mặt hắn.
Thiện Minh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Diệu, "Mày muốn làm gì?" Người ngồi trước mặt hắn kéo áo hắn lên, sau lưng Thiện Minh tràn đầy đủ loại dấu vết tình ái mà Thẩm Trường Trạch để lại, bất cứ một người đàn ông trưởng thành nào cũng đều hiểu được đó nghĩa là gì.
Người đang đè hắn ra sửng sốt một chút, Thẩm Diệu cũng ngây người, lập tức sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Những vết ứ xanh tím không giữ được lâu trên da, những dấu vết lớn nhỏ đậm nhạt khác nhau này nhất định là có chỉ trong mấy ngày gần đây, mà mấy ngày này người duy nhất từng tiếp xúc với Thiện Minh là ai, trong lòng mỗi người đều rõ ràng, lại liên tưởng đến việc trước giờ Thẩm Trường Trạch vẫn ăn chung ở chung với Thiện Minh, mối quan hệ bí mật của hai người bỗng hiện lên rõ mồn một, không khỏi làm Thẩm Diệu nghĩ theo hướng kia.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng con trai của mình sẽ cùng......
Thẩm Diệu chửi nhỏ một tiếng, trên mặt tràn đầy chán ghét và khinh thường, xanh mặt nói: "Động tác nhanh lên."
Thiện Minh cảm thấy phía sau lưng lạnh lạnh, người nọ đang vẽ loạn cái gì đó lên lưng hắn, sau đó hắn liền cảm thấy sống lưng đau nhức một trận, có người dùng đao cắt qua da thịt hắn, sau đó nhét cái gì đó vào trong thịt. Thiện Minh giãy dụa muốn đứng lên, nhưng hai người đè tứ chi hắn có sức lực rất lớn, chắc chắn là long huyết nhân, hắn căn bản không thể động đậy, chỉ có thể cắn răng cố nén.
Thẩm Diệu từ trên cao nhìn xuống hắn, "Đây là thiết bị truy tìm dấu vết, tự mày không lấy ra được đâu. Cho dù mày ở nơi nào ta đều sẽ biết, bây giờ mày muốn chạy đâu thì chạy, nhưng đừng có tiếp cận con ta nữa."
Người cài thiết bị truy tìm cho hắn bắt đầu cầm máu và khâu lại miệng vết thương, toàn bộ quá trình tuy rằng thời gian liên tục không quá năm phút đồng hồ nhưng không dùng lấy một giọt thuốc tê nào, cảm giác bị người thẳng tay rạch da thịt ra nhét cái gì vào bên trong đau đến thế nào, chẳng nói cũng biết. Thiện Minh đếm động tác người nọ xuống tay, một mũi, hai mũi, tổng cộng bảy mũi khâu, khâu xong thì toàn thân hắn đều bị mồ hôi thấm đẫm.
Người đè nặng hắn buông hắn ra, Thiện Minh giãy dụa đứng lên khỏi mặt đất, hắn trừng mắt nhìn Thẩm Diệu, hận không thể một ngụm cắn chết Thẩm Diệu luôn, hắn dữ tợn nói: "Con của mày? Nó là con trai của Thiện Minh ta, mày là cái rắm gì?"
Thẩm Diệu cười ha ha, "Sao mày lại xứng làm cha nó được? Một người cha có quan hệ đồng tính với con nuôi của mình? Thật ghê tởm." Thẩm Diệu biểu lộ vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Thiện Minh không cam lòng yếu thế kích thích hắn, "Đúng vậy, nó thích làm tình với đàn ông đấy, đời này mày cũng đừng trông cậy nó sinh cháu nội rồng thuần huyết cho mày nữa!"
Những lời này chọc trúng chỗ đau của Thẩm Diệu, Thiện Minh bỗng thấy hoa mắt, một bóng đen vụt lại gần, đánh lên mặt hắn. Hắn dùng tay chắn một cái, thứ giống như roi sắt kia liền quật trúng cánh tay hắn, sau đó toàn bộ lực độ còn lại đều táng thẳng vào mặt hắn, sức mạnh cực lớn, trực tiếp quật ngã hắn xuống đất.
Hắn lắc lắc cái đầu choáng váng, không dám tin nhìn Thẩm Diệu vững vàng thu hồi cái đuôi của mình.
Thẩm Diệu bây giờ rõ ràng là hình người, lại có thể sử dụng cái đuôi của trạng thái long huyết nhân, hắn rốt cuộc đã vận dụng mức độ dung hợp gien người và gien long huyết tới trình độ nào ! Hắn lại có thể ở trạng thái con người mà tự do khống chế bộ phận của trạng thái long huyết nhân, Thiện Minh chắc chắn điểm ấy là Thẩm Trường Trạch không thể làm được.
Thẩm Diệu nhìn ra sự kinh dị trong mắt hắn, ngạo mạn nói: "Cho dù là Trường Trạch hay là Thanh Linh cũng không thể là đối thủ của ta, đám con người không biết lượng sức chúng mày lại càng không phải." Thẩm Diệu giống như một con ác ma coi rẻ chúng sinh, lắc lắc cái đuôi vô cùng uy lực của mình, sau đó trong nháy mắt cái đuôi liền biến mất.
Thiện Minh càng cảm thấy không thể tin tưởng được về thực lực của người đàn ông này, hắn không biết ngày đó Triệu Thanh Linh có sử dụng sừng hải long để gia tăng thực lực của mình không, nhưng hắn biết ít nhất Triệu Thanh Linh mang theo thứ kia đi là chính xác. Bây giờ còn ai có thể ngăn cản Thẩm Diệu nữa? Một bộ trang bị được ném tới trước mặt Thiện Minh, Thẩm Diệu giơ chân đá đống trang bị kia vào người Thiện Minh, "Đi đi, mày muốn đi đâu thì đi, nhưng nếu mày còn dám trở về, còn dám đụng tới Trường Trạch, ta sẽ giết mày. Ta đối với mày thật sự quá rộng lượng rồi đấy."
Thiện Minh cầm lấy trang bị, xông thẳng ra ngoài. Đến tận lúc này hắn mới nhìn rõ nơi giam giữ mình, chỗ nào cũng tràn ngập bụi đất lẫn với mùi thuốc sát trùng, vô cùng ghê tởm, trên tường và dưới đất còn có thể thấy một ít chất lỏng không biết là gì loang lổ. Căn cứ vào thiết bị bị vứt bỏ ở góc tường thì nơi này hẳn là một bệnh viện đã bỏ hoang, nhưng lại là một bệnh viện chiến trường, bởi vì toàn bộ kiến trúc đã bị pháo súng phá huỷ nhiều góc, trên tường nơi nơi đều là vết đạn, không có được mấy chỗ còn nguyên vẹn.
Hắn cõng trang bị nhanh chóng trốn vào trong rừng, căn cứ nơi này có phần đặc thù, hắn hoài nghi mình vẫn đang ở cảnh nội Tunisia. Đây cũng không phải tin tức gì tốt, bởi vì Đường Đinh Chi và Al bọn họ rất có khả năng đã ở nơi này, cho nên Thẩm Diệu mới thả hắn ra làm mồi.
Hắn tìm một nơi ẩn nấp, lấy trong ba lô ra trang phục nguỵ trang trong rừng, hắn vừa nhấc cánh tay lên thì phía sau lưng liền đau đớn một trận, hắn nhịn không được với tay vào trong áo, sờ tới chỗ bị nhét thiết bị truy tìm.
Tuy rằng với tay có thể đến, nhưng thiết bị truy tìm đã bị đẩy mạnh từ sống lưng vào trong thịt, ở phía sau lưng chỉ có thể đụng tới một khối gồ lên, hoặc là dùng đao rạch ra, hoặc là dùng cái nhíp gắp ra, cho dù dùng cách nào thì sau lưng hắn cũng không có mắt có tay, tự mình không làm được.
Hắn mặc quần áo, đi giày, kiểm kê một lượt vũ khí và trang bị. Thẩm Diệu đại khái là sợ hắn chết quá nhanh, cho hắn thức ăn nước uống cũng đủ ba ngày, cùng với một khẩu súng trường và mã tấu dùng để phòng thân, nhưng đối với một người không biết mình đang ở phương nào, không biết nên đi nơi nào, chỉ có thể di chuyển lung tung ở trong rừng mà nói, thế này còn lâu mới đủ.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định đi xa một chút, tuy rằng hành tung của hắn bị Thẩm Diệu theo dõi, nhưng ít nhất hắn nên tận lực tránh đi Thẩm Trường Trạch, hắn cũng không muốn lại bị Thẩm Trường Trạch giam lại nữa. Một tuần này đã chậm trễ quá nhiều việc rồi, ngày nào hắn cũng không có việc gì, trong lòng sầu lo tăng gấp mấy lần. Hắn phải làm chút gì, chứ không phải mỗi ngày đều làm tình.
Lúc này trời đã tối rồi, không thích hợp chạy trốn, Thiện Minh đi khoảng bảy tám km, tìm được một cái cây bị sét đánh đến rỗng ruột, định ở bên trong nghỉ ngơi cả đêm.
Hắn cố định vài điểm bố trí dây ngáng và cạm bẫy trong khoảng mười lăm mét xung quanh cái cây, đều là vật liệu tìm thấy ngay tại chỗ, cực kì đơn giản, lại có thể cho hắn thực sự được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sau khi bố trí cạm bẫy cẩn thận, hắn chui vào cái cây rỗng ruột, nhắm mắt lại nằm xuống, vừa ăn chút gì bổ sung năng lượng, vừa nghĩ bước kế tiếp. Ăn xong, hắn ôm súng nhợt nhạt ngủ một giấc.
Cũng không biết ngủ bao lâu, bất chợt có cái gì đó đụng vào dây ngáng của hắn, tiếng thanh gỗ rơi xuống đất thoáng qua trên đỉnh đầu hắn. Hắn lập tức mở mắt, tay chống vào hai bên thành cái cây rỗng ruột, thật yên lặng trượt ra ngoài, nhìn về phía phát ra âm thanh, một con vật gì đó bị miếng gỗ rơi xuống trúng người, đang nằm co quắp trên mặt đất. Ánh sáng quá mờ, không nhìn rõ đó là con gì, Thiện Minh rút đao ra, định lấy nó làm lương thực dự trữ.
Vừa đi tới trước hai bước, hắn liền cảm giác hướng gió bên tai không thích hợp, như thể trong nháy mắt hướng gió liền thay đổi. Hắn vụt quay đầu, trước mắt chợt lóe ánh vàng, trên lưng căng thẳng, hắn bị cái gì đó quấn lên, bị quăng rầm một cái trúng cái cây.
Lưng hắn đập vào cây, miệng vết thương vừa khâu lại bị nứt ra rồi, đau đến túa mồ hôi, hắn tập trung nhìn, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một đôi mắt sung huyết như dã thú, sau đó là một thân thể trải rộng vảy vàng, thứ quấn trên lưng hắn càng lúc càng siết chặt, đúng là cái đuôi thô dài của Thẩm Trường Trạch.
Thiện Minh cắn răng nói: "Mi...... làm sao mà tìm được ta?" Không nên nhanh như vậy, cho dù tình huống của hắn có chật vật thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ tự giác xóa bỏ dấu vết hắn đã đi. Thiếu ánh sáng như vậy, căn bản không thể truy tìm, làm sao mà y tìm ra hắn nhanh như vậy?
Kẽ răng Thẩm Trường Trạch phụt ra vài tiếng, "Mũi tôi luôn nhớ rõ hương vị của ông."
Thì ra y xuất hiện với hình thái long huyết nhân là để truy tìm...... Nhưng mà...... Thiện Minh nhìn đôi mắt đỏ như máu của y trào lên ngọn lửa phẫn nộ, khiến hắn có ảo giác Thẩm Trường Trạch là vì phẫn nộ nên mới biến thân.
Thiện Minh cầm lấy cái đuôi của y, ý đồ muốn y thả lỏng, eo hắn bị quấn chặt sắp chết rồi, tuy rằng hắn chưa từng bị rắn quấn, nhưng cảm giác không thể thở nổi như thế này chắc cũng không khác lắm, "Là Thẩm Diệu bắt ta đi ......"
"Phải không? Vậy vì sao không đợi tôi trở về? Ông biết tôi sẽ đi tìm ông chứ, ba à." Móng vuốt sắc bén nhẹ nhàng xẹt qua hai má Thiện Minh, lưu lại một đường vết máu nhợt nhạt, Thẩm Trường Trạch liếm những giọt máu trên vuốt, "Chỉ cần có cơ hội, ông sẽ trốn đi rất xa, không phải sao? Ông không muốn ở cùng với tôi, cũng chưa hề nghĩ đến cuộc sống sau này có tôi, đối với ông mà nói, chỉ cần có khoái cảm, làm tình với ai cũng giống nhau, tôi nói không sai chứ? Ông vĩnh viễn cũng sẽ không yêu tôi, đúng không, ba của tôi?"
Trán Thiện Minh toát ra mồ hôi lạnh.