Đến cuối cùng, lũ con bạc này đều đồng loạt bị đuổi chạy về phòng.

Thiện Minh trở về rửa mặt, khi đi ra thì phát hiện Thẩm Trường Trạch đã trở lại, đang buồn bực nghiêm mặt nhìn vào màn hình máy tính.

Thiện Minh đi tới ngồi bên giường, "Thế nào?"

Thẩm Trường Trạch nhìn hắn một cái, "hừ" một tiếng, "Lau tóc đi."

Thiện Minh dùng sức lắc lắc, quăng ướt hết người Thẩm Trường Trạch, "Nói đi, có nghiên cứu ra cái gì không?"

Thẩm Trường Trạch đáp: "Đã đưa phản ứng tình hình cho họ, trước mắt đang điều tra. Bọn con đều cho rằng kể cả chúng ta không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ chủ động chạy đến." Y đi vào phòng tắm cầm một chiếc khăn mặt đi ra lau tóc cho Thiện Minh, "Mấy năm nay không có con, ba vĩnh viễn không biết gội đầu xong phải lau khô tóc đúng không?"

"Phiền toái." Thiện Minh suy tư nói: "Vậy nếu tìm được hành tung của Thẩm Diệu, không phải bọn mi sẽ bao vây tiêu diệt hắn đấy chứ?"

Thẩm Trường Trạch cũng không muốn thảo luận vấn đề này, thời gian y ở cùng với Thiện Minh qua một đoạn lại ít đi một đoạn. Khi hai người ở bên nhau, y chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được ở cùng với ba, y nhẹ giọng nói: "Khi con không ở bên cạnh ba thật sự không thể chăm sóc tốt cho mình mà."

"Mi đừng có giống đàn bà như thế, mười tám năm trước khi ta nhặt được mi đều sống như vậy, cuối cùng vẫn thân cường thể tráng ."

"Khi đó ba còn trẻ, bây giờ ba cũng đã hơn ba mươi, qua thêm mười năm tám năm nữa tất cả những thương tích ba gặp phải lúc trước làm thân thể chịu tội đều sẽ phản phệ trở lại, đến lúc đó ba sẽ rất thống khổ. Con muốn ba sống thật lâu, sống thật khỏe mạnh."

Thiện Minh cười nói: "Ta sống có lâu mấy thì cũng vẫn sẽ chết trước mi, nghĩ chuyện này làm gì."

"Ba không nghĩ, con sẽ thay ba nghĩ." Thẩm Trường Trạch lau khô hết nước trên tóc hắn, sau đó ném khăn mặt xuống, ôm lấy hắn từ sau lưng, nhẹ giọng nói: "Ba, ở lại bên con đi."

Thiện Minh trầm mặc, "Mi có thể về Du Chuẩn bất cứ lúc nào, nhưng ta sẽ không ở lại Trung Quốc. Về chuyện này ta sẽ không nhượng bộ, mi không cần nhắc lại nữa."

"Ba có thể ở lại căn cứ, giống như con, lúc nào cũng sẽ có nhiệm vụ cần chúng ta tham gia, chiến trường của ba vẫn còn đó, chỉ là đổi một nhóm khác."

"Không được, anh em và chiến hữu của ta đều ở Du Chuẩn."

"Nhưng nơi này có con."

Thiện Minh quay đầu lại, nhìn vào mắt y, kiên định nói, "Ta sẽ không rời khỏi Du Chuẩn, cho đến khi ta chết."

Trong mắt Thẩm Trường Trạch thấm đẫm thất vọng, thanh âm của y hơi phát run, "Nói đến nói đi, Du Chuẩn vĩnh viễn quan trọng hơn con, phải không?"

"Không có ai so với ai quan trọng hơn, ta chỉ muốn sống cuộc sống mà ta quen thuộc, không muốn thay đổi cái gì."

Thẩm Trường Trạch cắn răng nói: "Con là con của ba, vì sao ba không thể đặt con lên vị trí thứ nhất?" Y thậm chí bắt đầu ghen ghét Du Chuẩn, ghen ghét sự tồn tại của mọi người ở Du Chuẩn. Nếu không có bọn họ, ánh mắt Thiện Minh sẽ không nhìn tới người khác nữa.

Thiện Minh thấp giọng nói: "Mi hỏi ta vì sao, chẳng lẽ mi còn không hiểu được?"

Làm sao y lại không hiểu chứ? Mười mấy năm đồng sinh cộng tử, giao phía sau lưng mình cho những chiến hữu thân thiết, trải qua khảo nghiệm của lửa đạn, trải qua rèn luyện của máu và nước mắt, so với bất cứ tình cảm nào khác trên thế giới còn cứng cỏi, vững chắc hơn. Đó là một loại tín nhiệm có thể giao cả tính mạng mình, là sự vĩ đại có thể vì bảo toàn đội ngũ mà hy sinh chính mình.

Thẩm Trường Trạch cảm nhận được cảm giác vô lực trầm trọng. Y biết, mình không thể thay thế được vị trí của Du Chuẩn. Tình cảm phức tạp giữa hai người cũng không thể làm Thiện Minh buông tha cuộc sống tự do của mình để ở bên y.

Y thật sự là không cam lòng, rõ ràng bọn họ hẳn mới là người thân mật nhất.

Lúc trước, y chỉ hy vọng có thể giữ Thiện Minh lại bên mình, về sau, y khát vọng có được Thiện Minh, cho dù chỉ là thân thể. Nhưng hiện tại, y muốn càng ngày càng nhiều, y muốn Thiện Minh thương y, hai mắt chỉ nhìn y, bất cứ lúc nào cũng ở nơi mà y có thể chạm tay đến được.

Dục vọng là vĩnh viễn không có giới hạn, những thứ y muốn ở Thiện Minh thật sự rất nhiều.

Thiện Minh xoa xoa mặt y, "Không phải mi nói mi có thể khống chế thời gian của mình sao, như vậy khi nào không gấp thì trở lại là được rồi, Du Chuẩn luôn có chỗ cho mi."

"Nhưng mà nếu không nhìn thấy ba, ngày nào con cũng sẽ lo lắng, nếu có một ngày ba chết ở nơi con không biết thì làm sao?"

Thiện Minh nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng trước cái chết rồi, mi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ sống thống khoái là được, nghĩ xa như vậy làm cái gì?"

Thẩm Trường Trạch khàn khàn nói: "Ba biết cái gì......" Trong lòng y dâng lên một trận phẫn nộ khó tả, "Con sớm nên biết, ba vốn không có trái tim."

Thiện Minh bĩu môi, "Chắc thế rồi, trước đây dinh dưỡng không tốt, tim không lớn được."

Thẩm Trường Trạch hung hăng đè hắn lên giường, hai mắt bốc hỏa nhìn hắn.

Thiện Minh cười nhìn y, "Mi đúng là trẻ con mà......"

Thẩm Trường Trạch nắm lấy cằm hắn, cắn răng nói: "Ba, nếu chúng ta tách ra, ngày nào ba cũng nhớ đến con chứ?"

Thiện Minh thẳng thắn nói, "Ta chỉ có một đứa con trai là mi, ta đương nhiên sẽ nhớ mi."

"Nhưng mà...... Không đủ......" Hai mắt Thẩm Trường Trạch mở trừng trừng, trong mắt giăng kín tơ máu, "Con muốn ba mỗi giây mỗi phút đều nhớ con, trong lòng ngoài con ra thì không được có cái gì khác, trong mắt ngoài con ra thì không được nhìn ai khác, làm sao đây? Ba, làm sao đây!" Y hung ác quát, trong mắt lại hiện lên tuyệt vọng.


Thiện Minh giật mình ngây người nhìn y, rồi hai tay ôm lấy đầu y, thấp giọng nói: "Ta không biết."

Thẩm Trường Trạch thô bạo vạch tìm quần áo hắn.

Nhóm lính đánh thuê bị thương đã khôi phục đến độ khoẻ mạnh, cứ thế này ở đây nhiều nhất một tháng là bọn họ có thể quay về Colombia. Neo đã thúc giục họ hai lần, hi vọng bọn họ trở về hỗ trợ xử lý cuộc chiến giữa Colombia và một trùm buôn thuốc phiện Mexico. Neo người này cũng là nhân vật trọng yếu trong chính phủ Colombia, lại là em trai của một trùm ma tuý rất có thế lực ở địa phương, gia tộc hưng thịnh khổng lồ, vươn tay tới cả hai giới hắc bạch. Neo sắm vai nhà môi giới lớn nhất của Du Chuẩn ở châu Mỹ, bọn họ thì thường thay Neo giải quyết một ít phiền toái để đổi lấy căn cứ quân sự hiện đại hoá ở Colombia, thậm chí căn cứ quân sự này thành lập được chính phủ Colombia chi toàn bộ.

Hiện tại trong căn cứ còn có một nửa lính đánh thuê ở lại canh giữ cũng đã giúp bọn hắn ổn định thế cục, nhưng mà Houshar và Al không ở đó, Neo vẫn không yên lòng.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ không đồng ý ở đây quá lâu, cho dù Đường Đinh Chi nghĩ mọi biện pháp giữ lại, cuối cùng hai bên cùng nhau hiệp nghị, nhất trí ở lại thêm ba tuần.

Bọn họ tích cực phối hợp với nhân viên nghiên cứu khoa học làm thí nghiệm, để lại rất nhiều số liệu quý giá, cũng có tác dụng thúc đẩy quan trọng đối với một vài hạng mục nghiên cứu. Trước khi đi Đường Đinh Chi tặng bọn họ rất nhiều trang bị và vũ khí.

Trong căn cứ, nhân viên công tác và các lính đánh thuê Du Chuẩn đều rất ngạc nhiên không biết Al và Đường Đinh Chi tiến hành hẹn hò như thế nào, nghe nói Al kiên trì nói "hẹn hò" không thể tiến hành dưới lòng đất mà hẳn là nên đến những nơi hữu tình. Vì thế Đường Đinh Chi dẫn hắn ra ngoài, hai người trắng đêm không về, ngày hôm sau thần sắc như thường trở lại.

Hỏi chi tiết thì hai người đều không hề đề cập tới, chỉ là sau lần đó Al phối hợp thí nghiệm hơn rất nhiều, hơn nữa thường xuyên dùng ngôn ngữ đùa giỡn Đường Đinh Chi.

Không ai tin rằng giữa hai người thật sự sẽ phát sinh cái gì, trong mắt họ, chắc hẳn là Al muốn trêu đùa Đường Đinh Chi, chẳng qua không biết nội dung trong đó, thật khiến người ta thất vọng.

Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh gần như hàng đêm điên cuồng làm tình, mỗi ngày trở lại phòng chính là lữ trình tình ái kéo dài làm người ta say mê. Hai người đều chưa bao giờ trải nghiệm cuộc sống hỗn loạn như thế, *** gần như tràn ngập tất cả thời gian của họ, làm họ vô cùng quen thuộc thân thể lẫn nhau, chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm là có thể khơi mào *** của đối phương. Bọn họ giống như hai dã thú khát tình, tại bất cứ góc nào trong căn phòng này nước sữa hòa nhau, gieo dấu vết của mình vào thân thể đối phương.

Ba tuần trôi qua rất nhanh, cũng đã đến lúc Du Chuẩn nên trở về.

Bọn họ ở trong căn cứ tổng cộng 49 ngày, 49 ngày này đối với mỗi một lính đánh thuê đều đều là một cuộc đặc huấn quý giá, bởi vì đối phương biến thành long huyết nhân mạnh hơn con người quá nhiều, kĩ thuật tác chiến và năng lực phòng ngự của họ đều có tiến bộ rõ rệt.

Tuy rằng Houshar đã nhấn mạnh rằng sẽ không nhận nhiệm vụ có liên quan tới long huyết nhân nữa nhưng trước khi bọn họ đi, Đường Đinh Chi vẫn tỏ ý hi vọng bọn họ còn có cơ hội hợp tác. Dù sao muốn tìm một đội ngũ có thể có đủ thân phận quốc tế di chuyển đi khắp thế giới, hơn nữa năng lực trác tuyệt, có thể đối kháng với long huyết nhân khác gần như là không có khả năng .

Điều quan trọng nhất là, bọn họ còn trải qua thời gian dài hợp tác, giữa họ đã hình thành tín nhiệm và tình cảm.

Bọn họ từ biệt nhau một chút, là Đường Đinh Chi, Thẩm Trường Trạch và Hoàng Anh đưa họ lên mặt đất.

Thẩm Trường Trạch vẫn gắt gao nắm tay Thiện Minh.

Kỳ thật quan hệ của hai người họ ngày càng chặt chẽ, hầu hết những người khác đều nhìn ra được, cũng có một vài người phỏng đoán, chỉ là không ai cảm thấy không ổn, nhân sinh ngắn ngủi, đúng lúc có được mà thôi.

Bước lên máy bay Đường Đinh Chi đã chuẩn bị trước cho họ, Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh, không chịu buông tay ra.

Thiện Minh nói với y, "Có tin tức của Thẩm Diệu thì mi phải cho ta biết."

"Vì sao?"

"Ta sẽ trở về giúp mi." Thiện Minh nghiêm túc nói, "Không liên quan tới Du Chuẩn, ta nhất định sẽ đến."

Thẩm Trường Trạch run giọng nói: "Được."

Thiện Minh vỗ vỗ mặt y, "Đi." Nói xong cũng không quay đầu lại, bước lên máy bay.

Thẩm Trường Trạch đột nhiên xông tới kéo Thiện Minh lại, lôi hắn tới một bên, hạ giọng cảnh cáo: "Sau khi ba trở về không được có quan hệ với bất cứ ả nào, đừng tưởng rằng con không gặp ba là ba có thể xằng bậy. Nếu để con biết thì con sẽ giam ba lại, cho ba cả đời nhìn không được bất cứ người phụ nữ nào nữa đâu."

Khi Thẩm Trường Trạch nói còn cố ý liếc nhìn Pearl một cái, cho dù trước khi đi y cũng đã biết rất lâu rồi Thiện Minh và Pearl chưa từng quan hệ, nhưng để người phụ nữ xinh đẹp như vậy lắc lư dưới mí mắt Thiện Minh, hơn nữa hai người còn có quan hệ bạn tình trong nhiều năm, y lúc nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Pearl mím môi cười, quyến rũ chớp mắt với Thẩm Trường Trạch, trong mắt tràn ngập trêu tức.

Thiện Minh nhíu mày, từ chối cho ý kiến, nghĩ rằng trời cao hoàng đế xa, mi quản gì lắm thế.

Thẩm Trường Trạch vội la lên: "Ba có nghe không đấy?"

Thiện Minh miễn cưỡng cười, "Đã biết."

Thẩm Trường Trạch nắm chặt cánh tay Thiện Minh, trong mắt tràn ngập giãy dụa và không nỡ, loại tình cảm này đầy ắp đến nỗi gần như muốn tràn ra ngoài.

Thiện Minh nhìn thấy thâm tình trong mắt y thì cũng bị rung động, hắn nhịn không được trấn an: "Ta sẽ nhớ mi, có rảnh thì trở lại đấy."

"Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân." Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh thật sâu, "Ba, ba phải nhớ kỹ, con chỉ lựa chọn cùng ba sống hoặc là cùng ba chết, không được bỏ con lại, ba phải sống cho tốt đấy."

Thiện Minh vỗ cánh tay y vài cái, trầm giọng nói: "Sống sót."

Nói xong, Thiện Minh gỡ bàn tay Thẩm Trường Trạch đang nắm chặt tay y đến đau nhức ra, xoay người lên máy bay.

Trong một giây khi khoang thuyền đóng cửa, Thẩm Trường Trạch cảm thấy hốc mắt chua xót không thôi.

Sau khi Thiện Minh ngồi vào máy bay mới vụng trộm nhìn Thẩm Trường Trạch qua cửa sổ.

Con hắn đã lớn như vậy, thật tốt quá.

Hắn nhớ tới trước đây Lâm Cường luôn bắt hắn học văn, nhất là nghiền ngẫm từng chữ một của tác phẩm văn học, sợ hắn quên mất tiếng mẹ đẻ. Ở thời điểm đó, hắn xem được một câu, không biết vì cái gì lại nhớ rất rõ, câu nói kia nói như thế này: Chỉ mong được ăn no vào bữa tối, chỉ nguyện không có chuyện gì để gặp lại nhau.

Con trai, tạm biệt.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện