– Tôi sẵn sàng cầm vũ khí lên vì sự an toàn của nhân loại.

– Tôi sẽ phán xét mọi công dân một cách công bằng.

– Dẫu có sai lầm, thì vẫn chính xác.

Polly đọc từ tốn đoạn văn này.

– Lời tuyên thệ của Tòa Xử án đấy – Lão nói.

An Chiết ngơ ngác, cậu từng nghe câu cuối cùng của đoạn tuyên thệ này rồi.

Không ngờ sau khi hộc xong hai búng máu, cơ thể cậu lại nhẹ bẫng và giác quan dần dà kém đi, gió đông thông thốc vào mặt chẳng mảy may khiến cậu rùng mình vì lạnh mà thay vào đó là một thứ gì đấy khôn lường hư ảo, ngỡ như kế đến cậu sẽ chóng tan biến trong làn gió. Cậu thử chống người dậy, tựa vào lan can, đoạn cúi đầu ngó hai chiếc phù hiệu nọ.

Hoa văn được khắc trên phù hiệu hình lục giác, biểu tượng của Tòa Xử án là hai ngôi sao chữ thập hình thoi giao nhau – nom giống dấu tượng trưng cho phương hướng trên bản đồ vậy. Ngôi sao tượng trưng cho đông tây nam bắc hơi lớn, đỉnh ở hướng nam kéo dài xuống dưới tạo nên một hình dạng tương tự cây thánh giá. Ngôi sao nghiêng về phía đông bắc, đông nam, tây nam, tây bắc bé hơn, nó nằm dưới sao chữ thập lớn.

An Chiết đã ngắm cái hình thù góc cạnh rõ mười mươi này biết bao nhiêu lần, kết cấu bạc sẫm màu lạnh lẽo, những đường nét thẳng tắp, đỉnh sao sắc lẹm nọ toát đầy vẻ chính trực và nghiêm nghị oai phong. Ngón tay Polly vuốt nhẹ bề mặt sao chữ thập, có lẽ lão cũng từng mô tả vẻ ngoài của nó lắm bận rồi, bởi hoa văn trên phù hiệu đã hằn vết mòn rất sâu.

– Một đồng nghiệp của ta đã thiết kế ra nó – Gió lạnh căm căm rít dài, Polly trông ra bầu trời đêm xa nghìn trùng – Bọn ta hi vọng sao chữ thập sẽ chỉ dẫn đúng lối cho con người.

– Không phải ông là… nhà khoa học thuộc Phái Hợp Nhất ư? – Cậu hỏi khẽ.

– Đúng vậy – Polly đáp.

Giọng điệu của lão nhẹ tênh như tiếng thở dài:

– Ta là kẻ đứng đầu Phái Hợp Nhất, cũng là người sáng lập Tòa Xử án. Phái Hợp Nhất chính là tiền thân của Tòa Xử án.

An Chiết chợt nhớ về dãy hành lang dài dặc tại Tòa Xử án, nơi mà ngày sinh ngày mất và chân dung của từng thế hệ thẩm phán giả được treo thành hàng, nhưng khung hình sau cùng lại bị gỡ xuống, họ tên lẫn ngày sinh ngày mất cũng bị cạo sạch. Vị trí đó chỉ còn sót mỗi một chữ “P” nhạt nhòa. Đấy là thông tin về thẩm phán giả đời đầu, tuy nhiên chẳng hiểu sao mà bị người đời sau xóa đi.

Căn cứ phương Bắc là vùng trộn lẫn nhiều chủng tộc, cậu chả rõ từ “Polly” này rốt cuộc được phiên âm từ ngôn ngữ nào, song cậu có thể đánh vần ra từ đơn giống với “Polly” bằng các chữ cái la tinh.

*An Chiết gọi theo phiên âm tiếng Trung là 波利 (bōlì) nên không biết Polly là tiếng nước nào.

Nhưng trong ấn tượng của cậu, thứ mà Tòa Xử án cùng Phái Hợp Nhất hướng đến hoàn toàn khác nhau, một bên ao ước về sự dung hợp an toàn giữa quái vật và con người, một bên lại tàn nhẫn giết sạch mọi dị chủng muốn tiến vào căn cứ. Hai bên chả liên quan gì tới nhau cả, mối nghi ngại trong cậu đã lên đến mức không biết nên hỏi từ đâu mới phải. Polly chợt cất giọng:

– Đấy là một sự kiện bất ngờ.

An Chiết từng nghe rất nhiều người kể về lịch sử căn cứ, những mẩu chuyện êm đềm ấy tựa ngọn đèn le lói, cậu nhấc đèn thắp sáng mọi ngóc ngách trong căn buồng tối u tối để có thể lắp ra toàn bộ.

– Dường như cái việc giữ vững được nhận thức sau khi bị nhiễm gen chỉ phụ thuộc vào xác suất thôi. Tuy nhiên bọn ta vẫn tin rằng vạn vật trong tự nhiên luôn có dấu vết lần theo, chỉ là khả năng của bọn ta còn hạn chế nên chưa nhìn thấu quy luật trong đó. Các nghiên cứu của bọn ta vẫn tiến hành suốt bấy lâu nay, nó mỗi lúc một đi sâu vào lĩnh vực ấy và ngày càng điên dại – Polly khẽ nhắm mắt lúc kể tới đây, khuôn mặt thoáng gợi lên vẻ đau khổ – Cơ thể của một vật thí nghiệm bị tách làm đôi bởi những lí do khó giải thích, nó có khả năng nhận thức hoàn thiện. Nửa trong số đó lẻn ra khỏi phòng thí nghiệm và nửa còn lại thì ở trong phòng theo dõi. Chính vì nó cứ luôn ở đấy nên bọn ta mới không phát hiện ra điều bất thường kịp thời. Thế là nửa trốn thoát nọ đã gây ra một cuộc thảm họa kinh hoàng.

An Chiết có biết về cuộc thảm họa đó – một con đỉa vấy bẩn toàn bộ nguồn nước ở ngoại thành.

– Cả ngoại thành bị phơi nhiễm, căn cứ buộc phải phân biệt giữa người với dị chủng, quét sạch dị chủng kịp lúc. Phái Hợp Nhất là thủ phạm chính của cuộc thảm họa này, nhưng đồng thời thì bọn ta cũng là người nghiên cứu về đột biến cùng truyền nhiễm, hiểu rõ sự khác biệt giữa loài người và dị chủng, quái vật nhất – Polly nói.

An Chiết nhoáng cái hiểu ngay, Tòa Xử án vào thuở ban đầu vốn chẳng nằm trong hệ thống quân đội, nó trực thuộc Hải đăng.

– Mọi dự án thí nghiệm gãy gánh giữa đường, tiêu bản bị phá hủy, vật thí nghiệm bị bắn chết, song căn cứ vẫn cho Phái Hợp Nhất cơ hội chuộc tội. Bọn ta thành lập Tòa Xử án ngay trong đêm, đặt ra quy tắc phán xét cùng tiến hành phán xét cả thành phố. Mười ngày kia, bọn ta đã giết hơn phân nửa dân số ở căn cứ – Polly kể thật chậm – Nạn truyền nhiễm được kiểm soát, sự thanh khiết ở gen người đã an toàn. Kể từ đấy, chế độ phán xét tiếp tục kéo dài. Tai họa khốc liệt mà căn cứ Virginia phải hứng chịu càng chứng minh rõ giá trị của nó.

– Ta làm việc ở Phái Hợp Nhất mười năm, làm thẩm phán giả bốn năm, – Polly từ tốn thốt ra câu này, lão cười nhạt, nụ cười kia nom như đang khóc thầm – nguyện ước ban đầu của ta là giúp mọi người có cuộc sống yên bình, ngặt nỗi cuối cùng ta lại tàn sát đồng bào hằng ngày. Suốt mười bốn năm ròng rã đó, tội lỗi của ta ngày một chất chồng.

An Chiết nói:

– Nhưng ông cũng bảo vệ căn cứ mà.

– Không phải, – Polly vặn lại – ngày nào ta cũng giết hại người vô tội.

An Chiết bênh vực lão:

– Ông đặt ra quy tắc và làm theo nó thôi mà, ông đâu có giết người vô tội.

Câu trả lời từ Polly hệt sét đánh ngang tai.

– Chả có quy tắc phán xét – Lão điềm nhiên đáp.

Vẻ mặt An Chiết chết lặng một giây, cậu khó mà tiếp thu nổi nội dung câu nói đó, bèn hỏi với vẻ khó nhọc:

– Không có… ư? – Nói đúng hơn thì, chẳng có quy tắc chuẩn 100% để xác định dị chủng – Thanh âm Polly như thở dài thườn thượt – Bọn ta đặt quy tắc phán xét bằng thành quả nghiên cứu cả đời mình. Xét từ từng khía cạnh: ngoại hình, cử chỉ cùng tư duy, đánh giá chủng loại thông qua sự khác biệt về mặt phản xạ trước thông tin bên ngoài, tuy nhiên không tài nào bảo đảm nó chính xác tuyệt đối được, trên thực tế, quy tắc chỉ đoán trúng dị chủng tầm 80% thôi. 20% còn lại đành phải dựa trên kinh nghiệm với trực giác, cùng với việc… mở rộng phạm vi thi hành án, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

– Điều luật sắt đầu tiên trong quy tắc phán xét thật sự chính là: Không bao giờ được phép công khai nó dù trong bất cứ tình huống gì. Bọn ta cũng chả làm việc theo như quy tắc hẳn hoi, Tòa Xử án luôn chừa lại không gian ngộ sát vì sự an toàn tuyệt đối – Giọng Polly dần chùng xuống – Lúc ta đóng quân ngoài cổng thành, hễ giết bất kì một sinh mạng nào, thì ta tự hiểu rõ nó có 80% là dị chủng chân thật và 20% là con người, nhưng để cho chắc chắn, ta vẫn dứt khoát bắn chết họ. Bên cạnh đó trong tỉ lệ dị chủng 80% nọ, vẫn có cái khả năng là cứ 10.000 người thì ắt có 1 người còn tỉnh táo, và cứ 6.500 người thì ắt có 1 người sẽ khôi phục ý thức vào nhiều năm sau.

Giọng nói của lão dần khê đặc:

– Đến tận bây giờ, ta vẫn chưa dám nhớ lại bốn năm đó.

An Chiết mường tượng tình cảnh ấy, mường tượng rằng mình cũng biến thành một quan thẩm phán.

Cậu hỏi:

– Thế nên ông rời khỏi căn cứ ạ?

– Ta không chống lại nỗi đau từ trái tim mình được. Ta chẳng thể kiên trì tới cùng trong cuộc chiến giữa loài người và dị chủng – Polly ngước nhìn bầu trời đêm, lão nín bặt hồi lâu, đoạn bảo – Thuở ban đầu, ta giằng xé vì sát hại đồng bào, mãi sau này ta cũng khó mà nén nổi khi chứng kiến dị chủng chết đi, ta đã chung sống với chúng quá lâu để biết rằng con quái nào cũng có sinh mạng của riêng mình. Trên tay ta nhuốm đầy máu tươi, ta là kẻ có tội. Sau này ta cùng vài đồng nghiệp phản bội căn cứ, đến Viện Nghiên cứu Non Cao nhằm tiếp nối nghiên cứu ở Phái Hợp Nhất, bọn ta thu nhận dị chủng, ta đang chuộc tội cho bản thân mình suốt quãng đời còn lại. Từ bấy đến giờ, đã qua một trăm năm rồi.

Một trăm năm.

An Chiết ngó Polly, vẻ mặt như có điều nghi ngại.

Polly chừng như hiểu cậu đang thắc mắc điều gì, phì cười đáp:

– Ta sống lâu quá nhỉ.

– Chuyện khó tránh khỏi nhất khi ở vùng ngoài là bị nhiễm gen, – Polly xắn tay áo lên, đường vân đen nhằng nhịt lồ lộ trên cánh tay phải của lão – ta nhiễm gen vì bị một thành viên ở viện nghiên cứu vô tình gây thương tổn, nên ta bèn rời xa họ trước lúc mất hết ý thức.

– Dù vậy, có lẽ là do người truyền nhiễm ta vốn tỉnh táo, hoặc may mắn đã mỉm cười với ta cũng nên, ta tỉnh lại – Nói tới đây, Polly mỉm cười – Ta những tưởng mới vài giây trôi qua thôi, nhưng thực tế đã mấy chục năm rồi, dường như ý thức của ta đã phút chốc du hành xuyên không gian và thời gian, cháu đoán ta đã ở đâu?

An Chiết lắc đầu.

– Ta vẫn còn ở viện nghiên cứu – Polly nói – Họ tìm ra ta, họ chẳng hề từ bỏ dẫu lúc đó ta đã là một con quái vật điên dại. Ta từng bảo vệ họ, cho nên họ cũng bảo vệ ta. Thứ tình cảm giữa người với người chính là thế đấy, cháu ắt sẽ nhận lại những gì mình từng cho đi. Ở cái thời đại này, niềm tin giữa con người là điều còn quý giá hơn cả tính mạng, và ta đã có được nó.

An Chiết nhìn sâu vào vẻ dịu dàng hoà nhã trong đôi mắt Polly, mãi đến lúc này cậu mới hiểu vì sao Polly cùng các thành viên tại viện nghiên cứu lại thương yêu nhau ngần ấy.

– Ta không hối hận vì ngày xưa đã rời khỏi căn cứ, nhưng ta sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho sự kém cỏi và trốn tránh của chính mình – Cuối cùng, Polly thốt lên.

An Chiết cất tiếng:

– Vì ông đức hạnh cao cả.

Ngẫm lại, cậu nói tiếp:

– Vì ông quá đỗi nhân từ.

Polly thương mến mỗi người, nên lão mới đau đớn không sao tả xiết. Nếu là vào thời bình, chắc chắn lão sẽ là người thậm chí chẳng nỡ nghiền nát một con kiến, mà người như thế lại phải giơ súng với đồng bào của mình.

– Nhân từ ư, nó là nhược điểm rõ rệt nhất của con người – Polly bảo – Nhân từ với bản thân là khởi nguồn của những ích kỉ cá nhân, nhân từ với kẻ khác là lí do khiến niềm tin bị lung lay, ta không thể hoàn toàn thờ ơ và nhẫn tâm nổi, vì vậy ông trời đã định rằng ta chả phải là một thẩm phán giả đạt tiêu chuẩn.

Dứt tiếng, họ bỗng trầm ngâm suốt thời gian dài.

An Chiết thoáng chau mày khi nghĩ về lời Polly nói, cậu nhớ tới một người.

– Nhưng có một quan thẩm phán đã từng nói với cháu thế này – An Chiết khẽ thốt lên – Nguồn cội về niềm tin của thẩm phán giả chẳng phải sự tàn nhẫn, mà là lòng nhân từ. Điều đấy không có nghĩa là nhân từ với một người, mà là nhân từ với toàn thể số phận loài người. Nếu chúng ta nhất mực tin tưởng rằng lợi ích loài người cao hơn hết thảy, ắt sẽ không sợ dao động.

Polly đăm chiêu nhìn cậu, khẽ hỏi:

– Vậy phải làm sao để nhất mực tin tưởng hả?

Lão gằn từng chữ:

– Làm sao dám đánh đổi cả cuộc đời vì lợi ích của con người nói chung, nếu như không có một trái tim nhân từ với mỗi người chứ?

An Chiết thoáng sửng sốt.

Ngón tay buông lơi của cậu khẽ run bần bật, rốt cuộc cậu cũng hiểu cớ sao hễ nhìn thấy Polly, cậu luôn nhớ tới Lục Phong – chàng trai hoàn toàn khác hẳn Polly rồi. Polly nhắm mắt, nói bằng giọng khản đặc:

– Đấy là nguồn cơn của mọi nỗi đau mà thẩm phán giả phải chịu đựng.

– Vứt bỏ nhân tính mà giết chóc vô độ, cuối cùng bị căn cứ hành hình. Hoặc vẫn tỉnh táo, cuối cùng phát điên vì không chịu đựng nổi cơn giày vò, đây là hai kiểu kết cục dành cho thẩm phán giả – Polly từ tốn giải thích – Kể từ giây phút chế định xong “Quy Tắc”, không ai trong số họ sẽ có kết thúc tốt đẹp cả.

An Chiết chẳng tài nào tả xiết cảm giác của mình vào giây phút đó, cậu như ngạt thở mà nhìn chiếc phù hiệu sao chữ thập trong tay.

– Nếu… nếu có một vị thẩm phán giả, – Cậu nói – suốt bao năm qua, anh ấy luôn tỉnh táo và canh giữ nơi cổng thành, anh ấy chưa bao giờ nhận định sai cả…

Cậu bỗng chốc thấu tỏ điều gì, giọng run run:

– Mọi người căm thù anh ấy, bởi lẽ mỗi năm anh ấy sẽ giết hàng ngàn con người, trong khi quan thẩm phán khác chỉ giết vài chục người thôi. Nhưng thực chất… thực chất không phải vì anh ấy thích nổ súng, mà là vì chỉ khi anh ấy nổ súng, thì tình trạng ngộ sát mới được giảm xuống mức thấp nhất.

Cậu hiểu rồi, rốt cuộc cậu cũng hiểu. Cậu thoáng rùng mình, đoạn hỏi Polly:

– Thế anh ấy sẽ là kiểu người gì ạ?

Câu trả lời của Polly giản đơn hơn những gì cậu nghĩ.

– Cậu ta là kẻ cô độc.

Có thứ gì đấy đổ vật xuống, đá tảng ngã nhào nện mạnh lên con tim An Chiết. Cậu nghẹn ngào thật lâu, mãi cho đến lúc Polly hỏi:

– Cháu đang nhớ về điều gì à?

– Cháu… – Mắt An Chiết dần ngấn lệ – Cháu đang nhớ.. đang nhớ…

Cậu đang nhớ về Lục Phong.

Cậu từng nghĩ rằng Lục Phong máu lạnh vô tình, cũng từng thừa nhận Lục Phong có một niềm tin kiên định. Cậu biết Lục Phong sẵn sàng hi sinh cả đời mình cho số phận loài người huyễn hoặc. Và cũng biết Lục Phong sẽ có những nỗi đau, sẽ có những cô quạnh. Song mãi tới hôm nay cậu mới hay về nỗi ám ảnh khó lòng mường tượng hằn sâu trong anh – điều anh luôn phải đối mặt trông ra sao.

Cậu đã từng nói cậu hiểu Lục Phong, nhưng rồi đến tận giây phút này, khi cậu cùng Lục Phong cách ngàn dặm xa, đồng thời sẽ không bao giờ tương phùng nữa, cậu mới thấu triệt được Lục Phong.

– Ta biết thẩm phán giả mà cháu kể là ai, Đường Lam nhắc tới cậu ta nhiều bận lắm rồi. Giá mà có cơ hội, ta muốn thử gặp cậu ta – Polly bảo.

– Anh ấy… – An Chiết nắm chặt phù hiệu trong tay, nước mắt rốt cuộc tuôn rơi, cậu nói – Anh ấy làm thẩm phán giả suốt bảy năm, đã giết rất nhiều người… Ai cũng oán hận anh ấy hết.

– Cơ mà anh ấy tốt với cháu lắm, – Cậu nhoẻn môi cười, song vành mắt lại nóng rẫy, chóp mũi đỏ bừng – thực tế anh ấy luôn tốt với tất cả mọi người.

– Cháu nói mình là một con quái vật thực thụ – Polly hỏi – Nhưng với tư cách là thẩm phán giả, ta chẳng tìm thấy điểm khác biệt nào giữa cháu và con người, còn cậu thẩm phán giả kia thì sao?

– Anh ấy chưa chắc chắn – Ngón tay An Chiết run nhè nhẹ, cậu ngắm rặng núi miên man tuốt đằng xa – Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy để cháu đi.

– Ông ơi, – Cậu hỏi – nếu thẩm phán giả từng bỏ qua cho dị chủng lần một, thì có phải sẽ bỏ qua lần hai nữa không?

Polly chỉ nhìn sâu vào cậu với vẻ ôn hòa.

– Anh ấy cũng để cháu đi lần hai, anh ấy đã bỏ qua cho cháu rất nhiều lần – An Chiết nói – Sau này, anh ấy biết cháu là dị chủng.

–  Thế nhưng… – Cậu muốn thốt lên điều gì đấy, rồi lại chẳng hé lời đặng, có bàn tay đang bóp nghẹt quả tim cậu, cậu chỉ muốn giằng khỏi sự kìm hãm ráo riết này, song cậu không làm được.

– Xin lỗi ông… – Cậu xác nhận mình chẳng thể nói một câu hoàn chỉnh, đành phải ngắc ngứ rằng – Cháu… hễ nghĩ tới anh ấy, cháu lại… muốn khóc ạ…

Polly ôm cậu vào lòng:

– Cậu bé à, đừng khóc.

– Hãy sống sót, và cháu sẽ gặp lại cậu ta.

– Cháu không gặp anh ấy nữa đâu, – An Chiết nắm cánh tay Polly, như đang níu lấy nhánh rơm cứu mạng cuối cùng giữa giông tố của muôn nỗi niềm, cậu chả tài nào khiến mắt mình thôi không rơi lệ, để rồi chỉ run rẩy nhắm mắt lại, đoạn tựa trán lên bờ vai Polly – cháu ước gì… ước gì mình chưa từng gặp anh ấy.

– Vì sao?

An Chiết làm thinh.

– Cháu có thể nói bất cứ điều gì khi ở bên ta, cậu bé à – Polly khẽ khuyên nhủ – Chớ lừa gạt ta, cũng chớ lừa gạt bản thân.

Cổ họng An Chiết nghẹn ứ, kế đến càng khóc xé lòng hơn. Cậu chẳng hiểu các mối quan hệ của con người, tuy nhiên lúc đối mặt với Polly, hẳn cậu đã hiểu được nó. Cậu như đang đứng trước một người cha ôn tồn, một cha xứ thương mến, hoặc chăng là đấng sáng tạo khoan dung, cậu quỳ trong nhà thờ của Đức Giê-hô-va và thú nhận tất thảy giống mọi con người bình thường khác. Song trên thực tế, cậu không hề đứng trước Chúa hay bất kì kẻ nào khác, cậu phải đứng trước chính mình.

– Cháu… – An Chiết hé môi, mình mẩy run lập cập bởi đớn đau khôn cùng, đầu óc mụ mị, rốt cuộc cậu chịu vượt qua rào cản xúc cảm mà thốt lên – Cháu muốn gặp anh ấy…

– Cháu muốn gặp anh ấy – Cậu lặp lại câu nói này bằng vẻ khuất phục – cháu muốn gặp anh ấy thưa ông, cháu muốn gặp anh ấy. Cháu không ân hận vì đã rời xa anh ấy, nhưng mà cháu… cháu ân hận lắm.

– Ta hiểu… ta hiểu – Bàn tay Polly vỗ nhè nhẹ tấm lưng cậu, an ủi cậu.

– Ông không hiểu… – An Chiết chối bỏ, lời cậu nghe thực mâu thuẫn, trái tim cậu bị xé thành mảnh vụn, nỗi thống thiết nhấn chìm linh hồn cậu như đại dương mênh mang, cậu sẽ chẳng lấy làm lạ nếu sự giày vò nhung nhớ giăng đầy tâm trí này nghiền chết cậu.

– Ta đã sống nhiều hơn cháu hàng chục năm rồi cậu bé à, – Polly nói – tuổi cháu non trẻ, vẫn còn rất nhiều điều cháu chưa biết.

– Cháu… – An Chiết ngơ ngác ngẩng đầu, cậu chả phản bác nổi, cũng chả định phản bác, quả tình có thứ gì đấy ứ đọng trong lòng cậu mà cậu không sao nắm bắt và không sao thấu tỏ, song cậu chẳng tài nào hình dung về nó.

Băng qua bờ vai Polly, ánh mắt An Chiết vọng về phía vòm trời đêm bất tận, thì thào:

– Cháu chưa biết… điều gì cơ?

Thình thịch.

An Chiết nghe thấy nhịp tim mình đương lúc nín bặt giây lát, cậu bỗng dự cảm rằng câu nói kế tiếp của Polly, có lẽ sẽ thay đổi cuộc đời cậu.

Tiếng hít thở của Polly bảng lảng bên tai cậu.

– Cháu chưa biết – Polly cất tiếng giữa bầu không khí thinh lặng – Cháu yêu cậu ta.

An Chiết mở to hai mắt

Cực quang chấp chới cùng quầng sáng thăm thẳm xanh tựa cơn thủy triều cuộn trào không thôi nơi chân trời, sấn từ nam tới bắc, tan biến và rồi tái sinh.

An Chiết run lập cập.

Trực giác rõ rệt đả kích tâm trí cậu hệt sao băng dội mạnh xuống mặt đất, hào quang rọi tỏ mọi thứ trên thế giới này. Thú thực cậu nào có hay về ý nghĩa của ba chữ ấy, song cậu biết nó đúng.

Cậu chết lặng hẳn, thậm chí quên cả bao mối ưu thương, chỉ ngẩn ngơ nhìn cực quang xa vời vợi. Tới tận khi Polly buông cậu ra và lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt vương trên mặt cậu.

– Cơ mà vì sao cháu lại như thế? – Cậu rì rầm.

Nhưng rồi cậu lại bị cuốn vào mối nghi ngại cấp bách hơn cả trước khi kịp nghe câu trả lời.

– Vậy… vậy anh ấy sẽ yêu cháu chứ? – Cậu gần như vật nài nhìn Polly – Anh ấy cũng sẽ yêu cháu chứ? Nhưng cháu chỉ là… là một dị chủng mà thôi.

– Cậu ta có nói gì với cháu chưa?

An Chiết lắc đầu, quãng thời gian họ ở bên nhau ngắn ngủi đến hãi. Cậu đáp:

– Nhưng anh ấy từng hôn cháu.

Tuy nhiên cậu cũng chẳng mấy tỏ tường về ý nghĩa của nụ hôn nọ, bởi ngày hôm đó sức mạnh ngôn từ quá đỗi yếu ớt, để rồi họ buộc lòng phải làm như thế.

– Cháu còn sống, là cậu ta thả cháu đi ư?

– Cháu tự tách khỏi anh ấy, anh ấy vẫn là một thẩm phán giả mẫu mực, cháu biết anh ấy sẽ không tha thứ cho cháu – An Chiết chầm chậm đáp – Thời điểm đó cháu chỉ muốn rời xa anh ấy và tìm một chốn buông xuôi thôi. Nhưng anh ấy lại bỏ quên súng trong ba-lô cháu, nên nhờ đấy cháu mới quay về Vực Thẳm được.

– Súng của cậu ta nằm trong ba-lô cháu ư? – Polly lặp lại câu nói này.

An Chiết khẽ vâng đáp lại, ánh mắt cậu thoảng nét cười lâng lâng:

– Anh ấy cứ thích vất đồ lung tung ở chỗ cháu mãi thôi.

Polly xoa nhẹ mái tóc cậu.

– Bé con khờ ạ, cháu phải biết rằng – Polly bảo – Súng của thẩm phán giả không bao giờ rời khỏi người họ, đây là luật sắt đã được thiết lập từ một trăm năm trước.

An Chiết lặng thinh nhìn lão, sau cùng, cậu cắn bờ môi mình.

– Cháu không hề biết, – Cậu nói – cháu thật sự không hề biết.

Polly nói cho cậu hiểu:

– Dẫu có xuất phát từ lí do gì, thì chắc chắn cậu ta cũng rất thương cháu.

– Thẩm phán giả chịu thương dị chủng ư?

– Ta chẳng rõ nữa, – Polly đáp – nhưng nếu cháu nghĩ ta vẫn xứng để được gọi là thẩm phán giả, thì cháu xem đấy, ta đã chung sống cùng vô vàn dị chủng suốt một trăm năm qua rồi.

Nhìn sâu vào đôi mắt lam xám như thể thấu triệt tất thảy, An Chiết thầm nhủ, Polly nhất định rõ vì sao Lục Phong thích cậu, song cậu chả dám hỏi, hẳn phải có lí do riêng nào đấy Polly mới không nói ra.

Những hình ảnh chất chồng dần phơi bày trước mắt An Chiết: trong cổng thành, người đàn bà mất chồng khản giọng rủa anh sẽ chết dữ; trên quảng trường Trạm Cung cấp, viên đạn xuyên qua đầu Doussay nhưng nàng lại ngã sấp về phía anh. Muôn hình ảnh nhỏ nhặt hiện ra – là biết bao tiếng hộc rống rát cổ bỏng họng, nỗi sợ hãi canh cánh trong lòng, cùng mối tình si ngấm vào xương tủy. Muôn bóng đen trỗi dậy, chúng cùng bay vụt và vươn tay ra, đẩy anh lên đỉnh gió rét thét gào được hình thành từ tình yêu, thù hận, sự khiếp đảm cùng căm ghét mà ai nấy đều biết rõ, để anh nhìn xuống bao chúng sinh.

Không một ai tới gần anh, không một ai thấu hiểu anh, người mến mộ anh thà dốc hết gia tài để đặt làm con rối giả còn hơn là chủ động tỉ tê dù chỉ một lời với anh.

Riêng về sự thiên vị cùng quan tâm từ thẩm phán giả, thì quả là điều xa xỉ mà chẳng ai dám mơ đến. Đấy phải là thứ đặc ân khó tả và khiếp đảm dã man tới nhường nào chứ?

Dù vậy, thân là dị chủng hoàn toàn trái ngược với con người, cậu lại ấp ủ ý nghĩ chiếm lấy nó, và hóa ra cậu đã từng chiếm được nó. Ít nhất là vào thời khắc Lục Phong đặt súng vào ba-lô cậu, đã có một giây trong hàng tỷ năm dài đằng đẵng, thẩm phán giả bỏ súng lại cho một dị chủng, anh ta phản bội tín ngưỡng trọn đời mình để yêu nó.

Tiếp theo, như bao câu chuyện cổ tích trong tập sách dành cho trẻ thơ, tiếng chuông mười hai giờ ngân vang, kẻ trở lại Vực Thẳm, kẻ quay về căn cứ.

Giống một trận bão cát đang dần ngơi, bụi bặm lắng đọng trong tiếng chuông gióng giả, nhịp tim An Chiết chầm chậm giảm xuống tần số bình thường, cậu đã nhận được một món quà khó lòng mường tượng, ấy vậy mà nom cậu bình tĩnh khôn tả.

Cậu nhận thấy thế là đủ rồi, mọi thứ thế là đủ rồi.

– Nếu có một ngày loài người an toàn, và ông tình cờ gặp anh ấy – Cậu nài Polly – Mong ông… mong ông đừng cho anh ấy hay cháu từng ở đây.

Polly đáp:

– Không ai gạt được thẩm phán giả cả.

– Vậy thì, vậy thì ông hãy bảo cháu có ghé ngang qua, rồi lại đi biệt nhé – Cậu nói – An Chiết đi xa lắm, có lẽ đang ở một nơi nào đó trên thế giới này.

Polly nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng cùng chua xót.

– Ta ước gì Chúa có thể ban phước lành cho các cháu.

An Chiết lại chầm chậm lắc đầu.

– Nhưng cháu không nên yêu anh ấy, anh ấy cũng không nên yêu cháu – An Chiết khẽ bật thốt – Trừ phi… trừ phi đó là ngày mà loài người gục ngã. Tuy nhiên cháu hi vọng sẽ không bao giờ có ngày đó.

Vào phút giây này, sự bình lặng bao phủ lấy cậu.

Muôn vàn vụn băng trắng đục rơi vãi từ khoảng trống giữa rặng mây và cực quang, chúng phiêu diêu xuống. Nhờ những đóa tung bay theo làn gió nọ, mà đêm đen cùng núi non u tịch chừng như sống lại.

Tuyết rơi rồi.

An Chiết vươn tay, bông tuyết hình lục giác đáp lên ngón tay cậu, dáng hình xinh đẹp nọ dần dà tan chảy bởi độ ấm làn da, nó biến thành một giọt pha lê óng ánh.

– Dù cháu chỉ quen mọi người ba tháng – Cậu nói – Nhưng mà, đấy là cả quãng đời của cháu.

Gió thêm giật dội, khiến ngàn vạn đóa bông tuyết ùa vào hành lang xám ngắt, nom tựa tơ liễu phất phơ trong gió xuân. An Chiết ngẩng đầu vọng lên, quá khứ tưởng như quên lãng bấy lâu đều trải rộng trước mắt cậu và phấp phới thành những mảnh vỡ lung linh.

Giông bão lắng lại, gợn sóng cùng dòng chảy ngầm ngừng dâng. Cậu chẳng buồn bã cũng chẳng náo nức, cậu chỉ cảm thấy đợt tuyết này đẹp xiết bao.

Niềm vui và nỗi buồn, gặp gỡ và từ giã suốt cuộc đời cậu hệt sự sống chết của vạn vật hữu hình trên hành tinh vậy, chúng đều là bông tuyết thoảng qua.

– Lạnh không cháu?

– Không ạ.

Cậu khắc ghi hình dạng bông tuyết, để rồi nhận được sự vĩnh hằng từ phút giây ấy.

Cực quang thắp sáng muôn lối Vực Thẳm.

Bỗng, có tiếng thủy tinh vỡ vẳng tới từ phòng thí nghiệm!

Hết chương 76
. Tranh minh họa.Artist: aisnow432 @lofter



Click vào ảnh để lấy fullsize.Artist: 扬绵允聿 @weibo

Artist: mi_lkbread @twitter



Artist: sinayasinaya @twitter

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện