Tiếng vỡ choang của đồ vật sập tới ngay sau đấy. Đường Lam chau mày rồi lao vụt ra ngoài.
Cứ chốc chốc tiếng gầm giật dội lại vang rền, thanh âm quật nhau dội lên. Cậu con trai bỗng xo ro, cậu ta ghì riết cánh tay An Chiết như kiếm tìm sự bảo vệ, ấy thế mà còn mạnh mồm:
– Có người biến thành quái vật rồi, nhưng ông đừng sợ vì anh Đường đánh nhau giỏi lắm.
Họ thập thò dòm ra khỏi cánh cửa hé mở, có kẻ đang lăn lộn trên bãi đất trống trước tòa nhà chính, hàng tá mụn nhọt và cái vòi gồ lên trên lưng hắn ta, ngũ quan trên mặt hắn ta méo mó thành nắm thịt phù thũng xám ngắt, tứ chi xồ ra tấn công mọi người trông thực rồ dại, có chàng trai biến một phần cơ thể thành dây leo xâu xé với hắn ta – Đường Lam cũng đứng trong số đó, chẳng mấy chốc hắn ta đã bị chế ngự.
– Giam lại – Đường Lam nói.
Hắn ta bị lôi đi, Đường Lam cũng trở về phòng.
– Tuy giờ chúng ta vẫn còn ý thức con người, nhưng ai lường trước nổi chừng nào sẽ đánh mất nó chứ – Cậu con trai thều thào – nên tớ trân trọng khoảnh khắc được làm người lắm.
Tiếng ồn từ ngoài cửa sổ vẳng vào ngay phút giây này, An Chiết ngó xuống dưới, cậu thấy một cỗ máy khổng lồ nằm chình ình trên bãi đất trống trước tòa nhà chính
– Dạo vừa qua ngài Polly luôn cặm cụi với nó – Cậu con trai nói – Trông có vẻ khác hẳn với mấy nghiên cứu cũ.
An Chiết ngoảnh nhìn vị trí đó, có quầng sáng đỏ chóe sáng hừng hực trong khe hở giữa các cỗ máy, cậu bèn hỏi:
– Cái gì thế? Đường Lam chẳng đáp lời, y trông ra ngoài ô cửa. Tại đỉnh non ngàn, cực quang và muôn vì tinh tú trở nên gần kề xiết bao, nom rõ mười mươi, tưởng chừng vừa đưa tay sẽ chạm tới chúng ngay vậy.
Căn phòng lặng như tờ. Mãi sau Đường Lam chợt cất tiếng.
– Ngài Polly là nhà khoa học thuộc Phái Hợp Nhất, – Đường Lam bảo – Phái Hợp Nhất tin rằng sẽ có một mai họ tìm được cách dung hợp gen người và gen quái vật an toàn, loài người chẳng những không biến thành quái vật chỉ sống dựa vào bản năng, mà còn có vóc hình to lớn và thích nghi được với môi trường khắc nghiệt hiện tại.
– Đại để là vậy, – Y cho An Chiết xem cánh tay mình, trên làn da y loáng thoáng dăm chiếc vảy đen – cơ thể của con người quá yếu đuối.
– Về sau, vật thí nghiệm ở Phái Hợp Nhất chạy thoát trong khi họ vẫn chưa nghiên cứu thành công, con đỉa to sụ nọ vấy bấy nguồn nước ở căn cứ, chính vì điều đó mà cả căn cứ chết hơn phân nữa. Kể từ đấy căn cứ cấm tiến hành hết mọi thí nghiệm tương tự, các nhà khoa học của Phái Hợp Nhất cũng trở thành tội đồ của căn cứ – Y kể từ tốn – Tuy nhiên những nghiên cứu khác cũng lâm vào cảnh bế tắc, duy chỉ có dung hợp là nghe khả quan hơn cả. Bởi vậy các nhà khoa học của Phái Hợp Nhất bèn đào tẩu, họ rời khỏi căn cứ nhằm tìm một chốn dễ bề thí nghiệm tiếp.
– Họ cần nghiên cứu về việc dung hợp, nên nhất định phải làm thí nghiệm trên vật sống, mà hễ làm thí nghiệm thì lại tạo ra những con quái vật sở hữu tư duy loài người mà chẳng phải là trí khôn loài người, căn cứ không bao giờ cho phép sự việc như thế phát sinh, nên họ luôn phái quân đội chặn đường truy sát, và sau tất cả, cuối cùng họ đã tìm được vùng đất này – Đường Lam ngẩng đầu ngắm trời không phủ rợp vì tinh tú – Viện Nghiên cứu Non Cao vốn là phế tích của một nơi dùng để nghiên cứu về cực từ nhân tạo thuở xưa. Chốn này nằm phía sau Vực Thẳm, nhờ địa thế cao nên xe bọc thép chẳng lái lên được, nó còn có sẵn vô vàn trang thiết bị, một số thiết bị có thể gây nhiễu từ trường và khiến máy bay quân sự cũng như radar bị mất tác dụng. Viện nghiên cứu này mới hoạt động trở lại, họ vừa cứu vớt dị chủng vừa nghiên cứu, nó kéo dài cho đến tận ngày nay.
An Chiết hỏi:
– Thế giờ đã tìm ra cách dung hợp chưa ạ?
Đường Lam lắc đầu.
– Chả lần ra quy luật, – Y đáp – thoạt đầu họ tin rằng nó có liên quan đến ý thức, sau này lại tin rằng nó có liên quan tới mẫu gen ngoại lai, cơ mà đều trật lất hết. Những kẻ với sức mạnh ý chí yếu có thể thức tỉnh, thực vật với khả năng truyền nhiễm yếu có thể cắn nuốt nhận thức ở người, chưa chắc ta đã mất hết nhận thức khi bị nhiễm gen bởi một quái vật ghê rợn, ý thức liệu có còn tồn đọng hay chăng đều phụ thuộc vào sự may mắn. Tiếp sau đấy cực từ bị mất hiệu lực dẫn đến phơi nhiễm diện rộng, thì lại chứng minh rõ rằng có lẽ điều này chẳng dính dáng gì tới gen cả. Vàng và sắt cũng biết ô nhiễm lẫn nhau, một nguyên tử sắt bất chợt biến thành vật thể gì đấy mà chúng ta không lí giải nổi dưới ống kính hiển vi. Ngài Polly từng bảo, tất cả mọi nghiên cứu lúc trước chẳng hề chính xác, ta cần tìm lối phân tích mới.
An Chiết từng nghe Tiến sĩ Gheer nói với luận điệu tương tự, cậu thốt:
– Căn cứ cũng nghĩ vậy đó.
Đường Lam nín bặt hồi lâu.
– An Chiết à, – Y bỗng gọi tên cậu và hỏi – cậu có nhận thấy một loại dao động không?
An Chiết gật đầu, cậu luôn cảm nhận được nó suốt bấy lâu nay.
– Nhiều người cảm nhận được nó kể từ khi biến thành dị chủng lắm, – Đường Lam thều thào – vả chăng nó cứ mỗi lúc một mạnh hơn.
Rạng mai, An Chiết sực tỉnh giấc. Đầu cậu nhức tấy, cảnh trong mơ ăm ắp hình ảnh ở vùng ngoài, tiếng tru tréo chấn động màng nhĩ, tiếng lõm bõm lúc chân thú giẫm xuống vũng bùn lắng, tiếng khóc than – chẳng rõ là tiếng khóc của ai. Ánh huỳnh quang tù mù hắt ra từ đôi mắt dã thú bảng lảng trong cánh rừng, cậu hì hục chạy như điên hòng tìm kiếm cái gì đó, ngặt nổi cậu không bao giờ trốn thoát và không bao giờ tìm thấy nó nổi. Thứ dao động hư vô, to lớn ấy vẫn ghì riết lấy cậu tựa hình với bóng, ngỡ như nó ở mọi ngóc ngách trên thế giới này, thậm chí cả giọt xương đọng trên chóp lá cũng là hiện thân của nó.
An Chiết cố chống người lên và nhổm dậy một cách khó khăn, xương cốt của cậu cứ y hệt bị gỉ, chẳng những không cử động linh hoạt nổi mà còn trở nên vừa mỏng vừa giòn, hễ nhúc nhích tí thì cậu cứ ngờ rằng mình sẽ ngưng cử động vĩnh viễn vào giây tiếp theo, điều đó giúp cậu hiểu, rằng mình lại đến gần cái chết chẳng tài nào kháng cự thêm một bước nữa.
An Chiết ôm chăn ngồi tần ngần trên giường cả buổi mới thấy mình lại sức đôi ba phần. Cậu ngơ ngác ngó khắp căn phòng ấm áp này, những gì đã xảy ra hôm qua giống hệt giấc mộng mà mãi tới hôm nay, cậu mới thấy nó chân thực chút đỉnh, cậu đi đến một thế giới loài người theo ý nghĩa khác, những người ở nơi đây rất tốt với cậu. Song ý định ban đầu khiến cậu rời xa Lục Phong, là bởi không muốn để Lục Phong chứng kiến cảnh mình chết đi cơ mà.
Vậy còn những người quý mến cậu ở đây thì sao?
Sống mũi An Chiết cay cay, cậu thấy có lỗi lắm, nhưng cửa chợt bị gõ trước cả khi cậu kịp đưa ra sự lựa chọn khác.
Là cậu con trai ngày hôm qua, cậu ta bưng một mâm thức ăn sáng đẹp đẽ, trên mâm là bát và cốc sứ bốc hơi ngùn ngụt.
– Sáng nay ông chưa dậy nên tụi tôi không kêu ông – Cậu con trai bảo – Chú cây nấu xúp khoai tây nữa nè, ông nhớ ăn đó.
An Chiết khẽ đáp:
– Cảm ơn bạn.
Cậu con trai nói đoạn bèn đặt mâm xuống bàn, An Chiết cúi đầu nhìn bát xúp thơm sực nức này, miếng khoai tây nhỏ lấp ló trong nước xúp, nó và thịt xông khói xắt sợi phả ra một thứ mùi hương khoan dung quá đỗi, mùi hương ấy lẫn trong làn sương trắng, lượn lờ tỏa khắp căn phòng.
…Thực lạ làm sao, cậu chẳng nhen nhóm ý định rời đi nữa.
Lối sống ở viện nghiên cứu chẳng giống lề thói rõ ràng bài bản ở căn cứ, mọi người không có nhiệm vụ và vị trí cố định mà thay vào đấy là tự chia công việc. Viện nghiên cứu chịu cưu mang cậu, cậu hiểu rằng mình phải đền đáp cho họ, ai nấy ở viện nghiên cứu cũng niềm nở hễ cậu muốn gắng làm điều gì đấy.
Ban đầu cậu thử ra ngoài nhặt các loại rau củ ăn được ở vùng an toàn với cậu con trai kia, kế đến cơ thể cậu chẳng chịu nổi luồng gió lạnh thông thốc, nên đành loanh quanh trong căn cứ phụ giúp trồng trọt hoặc nấu cơm. Sau cùng, cậu thậm chí còn không làm nổi công việc như vậy. Mọi người ở viện nghiên cứu cho rằng cậu mắc phải một căn bệnh chẳng xác định nào đó – đây là chuyện thường gặp, ở đời, bệnh gì cũng có thể xảy ra, ngay cả thế giới còn mắc bệnh nguy kịch cơ mà.
Hôm ấy, Polly sang thăm cậu. An Chiết bắt đầu chuyển vào tòa nhà trắng ở khu chính phía tây của Polly kể từ dạo đó. Mặc dù sức khỏe cậu dần sụt giảm – song trí óc vẫn minh mẫn lắm, đủ để làm một tay trợ lí đạt tiêu chuẩn. Có thêm một gã trai Ấn Độ trầm tính hỗ trợ trong phòng thí nghiệm của Polly nữa, gã tên là Rum và gã thạo sửa các trang thiết bị.
Đấy là một phòng thí nghiệm chặt chẽ với hàng loạt máy móc đặt xung quanh, chúng được kết nối cùng màn hình hiển thị. Dây cáp quang của cỗ máy lớn nhất kéo dài từ phòng thí nghiệm xuống dưới mặt đất và thông với một thiết bị tên là “Lồng Simpson” đặt bên ngoài.
Linh kiện chính của Lồng Simpson là bốn ngọn tháp cơ khí cao năm mét, nom như phiên bản thu nhỏ của hai ngọn tháp trắng lừng lững ngoài viện nghiên cứu vậy, mà hình dạng của hai ngọn tháp trắng nọ… An Chiết quan sát thật lâu, cậu xác nhận rằng chúng có rất nhiều điểm tương đồng với cực từ nhân tạo khổng lồ tại căn cứ. Nó gợi nhớ cho cậu Viện Nghiên cứu Non Cao vốn là nơi ban đầu phát triển cực từ nhân tạo.
Bốn ngọn tháp tạo thành một hình chữ nhật rộng hơn hai mươi mét và dài hơn mười mét, lúc Lồng Simpson khởi động, toàn bộ không gian hình khối chữ nhật mà chúng bao phủ sẽ rừng rực thứ quầng sáng đỏ nóng bỏng như tia la-de tần số cao – tựa biển lửa ăm ắp sắc đòng đọc. Ai ở viện nghiên cứu cũng hiểu chớ nên bén mảng lại gần đấy khi Lồng Simpson đang trong quá trình mở ra, nếu không sẽ chết thảm tệ.
Nhờ cuốn sổ tay trong phòng thí nghiệm, An Chiết được biết Lồng Simpson là kiệt tác tuyệt vời nhất trong lĩnh vực vật lí hạt[1] vào thời kì đỉnh cao của nền khoa học nhân loại, nó đã thúc đẩy trực tiếp sự thành công của cực từ nhân tạo.
[1] Vật lí hạt là một ngành của vật lí nghiên cứu về các hạt sơ cấp chứa trong vật chất và bức xạ, cùng với những tương tác giữa chúng. Nó còn được gọi là vật lí năng lượng cao bởi vì rất nhiều hạt trong số đó không xuất hiện ở điều kiện môi trường tự nhiên, mà chỉ được tạo ra hay phát hiện trong các vụ va chạm giữa các hạt, nhờ các máy gia tốc.
– Tới tận bây giờ bọn ta vẫn chưa rõ nguyên lí hình thành từ trường Trái Đất. Có kẻ suy đoán là do sự chuyển động của sắt nóng chảy nằm trong lõi thể lỏng Trái Đất, có kẻ lại đinh ninh rằng là do sự xoay tròn của lớp điện tích dưới lòng đất, tuy nhiên chẳng ai đưa ra đủ bằng chứng thuyết phục cả. Bọn ta chưa rõ nguyên nhân hình thành của nó nên cũng chẳng tài nào được biết nguyên nhân nó biến mất, điều này vượt khỏi giới hạn nhận thức của bọn ta. Và tương tự thì bọn ta cũng không tái tạo điện từ trường nổi – trừ phi có thể tạo ra một cái nam châm lớn bằng phân nửa Trái Đất – Polly giải thích cho cậu – Nhưng trong số những định luật vật lí mà bọn ta đã nắm giữ, có một định luật được nêu như sau: Từ tính được tạo ra bởi điện, và sự chuyển động của các điện tích tạo ra từ trường.
– Một trong những cống hiến to lớn của lồng Simpson là nó giúp cho ta thấy trường dao động giữa các hạt cơ bản, từ đấy phân tích cách chúng tương tác và tái tạo một số hiện tượng. Vì lẽ đó bọn ta nảy lên ý tưởng về cực từ nhân tạo… Cháu thiếu kiến thức về vật lí nên ta chẳng tiện giải thích sâu hơn. Nói theo hướng đơn giản là hai cực từ nhân tạo phóng sóng xung với tần số đặc biệt dẫn đến sự cộng hưởng của các hạt mang điện trong gió Mặt Trời. Giống như chúng ta cầm một cái loa rồi nói cho chúng hay “Mời các vị rẽ sang hướng kia” vậy. Cho nên sự cộng hưởng lẫn chuyển động ở hạt dần sinh ra từ trường, chính vì thế cả hành tinh được từ trường bảo vệ.
An Chiết gật đầu, cậu nghe hiểu, song cũng chỉ dừng ở mức nghe hiểu mà thôi. Công việc của cậu chả yêu cầu cậu nắm vững kiến thức vật lí cao siêu gì hết, lo trông chừng máy móc là được.
Thi thoảng Polly bận ở ngoài chỉnh tần số của Lồng Simpson và tay trợ lí khác cũng đi theo lão, thì chỉ có An Chiết côi cút một thân trong tòa nhà trắng thôi. Cậu ngồi trong đó, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm u tối. Tiếng bíp văng vẳng từ muôn cỗ máy mới thực là nhàm xiết bao, quang phổ kế[2] kết nối với Lồng Simpson vẽ ra thứ đồ thị phức tạp, chả biết nó đang ghi lại cái gì nữa đây.
[2] Quang phổ kế (Spectrophotometer) là các thiết bị hoạt động dựa trên phân tích quang phổ của ánh sáng, nhằm thu được các thông tin về thành phần, tính chất hay trạng thái của những khối vật chất liên quan đến chùm ánh sáng đó. Phân tích quang phổ là phương pháp hàng đầu trong hóa phân tích.
Những đồ thị ấy nom lằng nhằng, xoắn bện thành một nùi rối ren chẳng có tí quy luật nào, nó gợi cậu nhớ tới đường nét khòng khèo ghê rợn mà Tư Nam bôi lên trang giấy hồi ở Vườn Địa Đàng. Cậu cũng hãi lắm, khi hễ nhắm mắt lại cảm nhận được luồng dao động hư vô kia mỗi lúc một mạnh, cảm nhận được sự sống cứ trôi đi từng ngày, song có vài dạo cậu bỗng thấy rằng, mình đang dần dà tiến đến sự vĩnh hằng.
Polly đã trở vào, lão bắt đầu phân tích ngồn ngộn đống đồ thị hỗn loạn ấy, An Chiết gắng nhấc phích nước nóng kế bên lên rót cho lão một cốc nước.
– Ngài đang làm gì vậy ạ? – Rốt cuộc cậu chịu mở miệng.
– Ta muốn tìm nó – Polly đáp.
An Chiết nhìn màn hình, đoạn hỏi:
– …Nó là gì?
– Thứ khiến thế giới này thay đổi.
– Nó nhất định ở khắp muôn nơi, nếu như nó có mặt trên thế giới này, vậy thì nhất định cũng sẽ ở trong Lồng Simpson – Lão đáp.
An Chiết thoáng chau mày.
Polly giơ chiếc la bàn trong tay lên:
– Chúng ta sẽ không bao giờ trông thấy từ trường, nhưng hướng chỉ nơi la bàn có thể cho ta hay rằng nó đang tồn tại, điều ấy cũng đúng với những thứ vô hình trên hành tinh này, sự hiểu biết của con người quá nông cạn, chỉ có thể truy đuổi đôi chút bóng hình mà chúng phản chiếu lên thế giới mà thôi.
– Cháu xem đây nhé, – Polly đánh dấu một đồ thị ổn định đang sáng lên – vạn vật trên đời đều đang tương tác với nhau, có hằng hà sa số thông tin nằm trong trong dấu vết tương tác. Chẳng hạn như đường thẳng này, nó giống la bàn, đều đại diện cho từ trường.
– Bọn ta đặt ra giả thuyết rằng thế giới dần thay đổi là bởi có sự vật khổng lồ nào đấy đang buông xuống… Tuy nhiên từ trường có thể chống lại nó ở mức độ nhất định. Mà nếu từ trường có thể chống lại nó, thì chắc chắn nó có chung một lối hiển thị với từ trường – Polly giương đôi mắt lam xám nhìn đăm đăm vào màn hình rối ren bùng nhùng – Nó thật hùng vĩ, vượt ra khỏi tầm nhận thức của con người, thứ nó thay đổi là bản chất của thế giới này, song nó lại đang ở ngay trong đây. Ta tin rằng chắc chắc có tồn tại một tần số thu cụ thể, giúp bọn ta được chiêm ngưỡng cái bóng phản chiếu lên thế giới thật của nó.
An Chiết hỏi:
– Sau đấy thì sao ạ?
Polly lắc đầu:
– Bọn ta phải biết nó là thứ gì thì mới nghĩ cách đối phó với nó được chứ.
Ấy thế nhưng, liệu có thể tìm được thật ư?
An Chiết nhìn màn hình với vẻ mê man.
Polly chừng như hiểu cậu đang suy nghĩ những gì, lão mở miệng.
– Dẫu biết là rất xa vời, nhưng… – Lão chỉ nói đặng phân nửa, đoạn buông một tiếng dài khẽ khàng – Suy cho cùng trước kia bọn ta cũng từng tạo ra rất nhiều kiệt tác khó mường tượng nổi với con người mà.
An Chiết nhận thấy sự dao động trong ngữ khí nọ, cậu lặp lại câu nói sau cùng của lão:
– Kiệt tác khó lòng mường tượng nổi với con người.
Kế đấy cậu phát hiện tia sáng le lói trong ánh mắt Polly dần phôi pha.
Lão trông ra đồng cỏ hoang vu bát ngát ngoài ô cửa, nền trời phủ vây những làn khói mù xám ngắt, tiếng dã thú tru lên bảng lảng xung quanh và có những biến động thực lạ trong thứ âm vang ấy, ta không tài nào lí giải nó bằng thanh phổ loài người nổi.
– Vỏn vẹn với con người mà thôi, – Lão thều thào – trước khi bị dập nát, bọn ta đã từng tin rằng mình hiểu rõ toàn bộ về thế giới này.
Vào phút giây ấy, An Chiết nhìn thấu được nỗi cô độc vượt qua cõi vĩnh hằng trong mắt lão.
Hết chương 71
.
Nhân 1 dịp chả vì gì hết, ngồi đọc lại đống bình luận cũ mới thấy mình trả lời ngu tới mức nào @@ Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi nổi hết da gà í, chết vì nhục mất. Ai từng được tớ giải đáp thắc mắc/phân tích sâu đíp các kiểu nhưng khi đọc truyện lại thấy khang khác thì cho tớ xin lỗi nhé, tớ bị trúng tà đấy, đừng có tin vào những gì tớ nói ấn nút delete đi, hự hự, kể cả mấy com tớ rep hôm qua cũng quên đi. Thú thật là hồi đọc Nấm tớ chỉ hiểu tầm 50% thui nên lúc bắt tay vào chuyển ngữ tớ như 1 tấm chiếu mới toanh vậy, nhớ gì chết liền, chán đời nữa là tính tớ bộp chộp lại thích rep cmt kiểu tỏ ra nguy hiểm nên mới ra cớ sự dẫn reader đi lên cung trăng thay vì đi về đích như vậy. Tớ sẽ tự phạt mình bằng cách nghỉ đọc song tính 1 hôm, sám hối.
Truyện sắp end rồi, để tránh tình trạng bị tổ xạo ke quật và tự bôi tro trát trấu vào mặt mình thì tớ xin phép không trả lời những thắc mắc về truyện nữa nhé. Thắc mắc gì thì cứ chờ đến chương sau sẽ có lời giải, hoặc là chờ bạn đọc khác vào khai sáng, hoặc là đọc bài phân tích (end truyện mới đăng), tớ cũng sẽ kèm link dẫn đến trường bình Tấn Giang cho các cậu đọc thêm nếu vẫn có chỗ nào chưa hiểu. Xin hãy thông cảm cho người con gái óc bã đậu này, tớ dồn hết nơ-ron vào việc chuyển ngữ rồi.
À mà chưa beta đâu cứ đăng tầm này là chưa beta ó, tớ ngồi tra từ tây sang tàu sang ta rồi đọc nguyên lí mấy thứ này muốn đứt dây thần kinh, gãy lưng luôn @@ Cụ Polly ơi sao cụ ác với cháu thế huhu? @@ Chi tiết tầng điện li ở trên tớ chưa chắc lắm orz tớ mù chữ rồi, để sáng mai tớ đi dò lại rồi beta luôn 1 thể.
Cứ chốc chốc tiếng gầm giật dội lại vang rền, thanh âm quật nhau dội lên. Cậu con trai bỗng xo ro, cậu ta ghì riết cánh tay An Chiết như kiếm tìm sự bảo vệ, ấy thế mà còn mạnh mồm:
– Có người biến thành quái vật rồi, nhưng ông đừng sợ vì anh Đường đánh nhau giỏi lắm.
Họ thập thò dòm ra khỏi cánh cửa hé mở, có kẻ đang lăn lộn trên bãi đất trống trước tòa nhà chính, hàng tá mụn nhọt và cái vòi gồ lên trên lưng hắn ta, ngũ quan trên mặt hắn ta méo mó thành nắm thịt phù thũng xám ngắt, tứ chi xồ ra tấn công mọi người trông thực rồ dại, có chàng trai biến một phần cơ thể thành dây leo xâu xé với hắn ta – Đường Lam cũng đứng trong số đó, chẳng mấy chốc hắn ta đã bị chế ngự.
– Giam lại – Đường Lam nói.
Hắn ta bị lôi đi, Đường Lam cũng trở về phòng.
– Tuy giờ chúng ta vẫn còn ý thức con người, nhưng ai lường trước nổi chừng nào sẽ đánh mất nó chứ – Cậu con trai thều thào – nên tớ trân trọng khoảnh khắc được làm người lắm.
Tiếng ồn từ ngoài cửa sổ vẳng vào ngay phút giây này, An Chiết ngó xuống dưới, cậu thấy một cỗ máy khổng lồ nằm chình ình trên bãi đất trống trước tòa nhà chính
– Dạo vừa qua ngài Polly luôn cặm cụi với nó – Cậu con trai nói – Trông có vẻ khác hẳn với mấy nghiên cứu cũ.
An Chiết ngoảnh nhìn vị trí đó, có quầng sáng đỏ chóe sáng hừng hực trong khe hở giữa các cỗ máy, cậu bèn hỏi:
– Cái gì thế? Đường Lam chẳng đáp lời, y trông ra ngoài ô cửa. Tại đỉnh non ngàn, cực quang và muôn vì tinh tú trở nên gần kề xiết bao, nom rõ mười mươi, tưởng chừng vừa đưa tay sẽ chạm tới chúng ngay vậy.
Căn phòng lặng như tờ. Mãi sau Đường Lam chợt cất tiếng.
– Ngài Polly là nhà khoa học thuộc Phái Hợp Nhất, – Đường Lam bảo – Phái Hợp Nhất tin rằng sẽ có một mai họ tìm được cách dung hợp gen người và gen quái vật an toàn, loài người chẳng những không biến thành quái vật chỉ sống dựa vào bản năng, mà còn có vóc hình to lớn và thích nghi được với môi trường khắc nghiệt hiện tại.
– Đại để là vậy, – Y cho An Chiết xem cánh tay mình, trên làn da y loáng thoáng dăm chiếc vảy đen – cơ thể của con người quá yếu đuối.
– Về sau, vật thí nghiệm ở Phái Hợp Nhất chạy thoát trong khi họ vẫn chưa nghiên cứu thành công, con đỉa to sụ nọ vấy bấy nguồn nước ở căn cứ, chính vì điều đó mà cả căn cứ chết hơn phân nữa. Kể từ đấy căn cứ cấm tiến hành hết mọi thí nghiệm tương tự, các nhà khoa học của Phái Hợp Nhất cũng trở thành tội đồ của căn cứ – Y kể từ tốn – Tuy nhiên những nghiên cứu khác cũng lâm vào cảnh bế tắc, duy chỉ có dung hợp là nghe khả quan hơn cả. Bởi vậy các nhà khoa học của Phái Hợp Nhất bèn đào tẩu, họ rời khỏi căn cứ nhằm tìm một chốn dễ bề thí nghiệm tiếp.
– Họ cần nghiên cứu về việc dung hợp, nên nhất định phải làm thí nghiệm trên vật sống, mà hễ làm thí nghiệm thì lại tạo ra những con quái vật sở hữu tư duy loài người mà chẳng phải là trí khôn loài người, căn cứ không bao giờ cho phép sự việc như thế phát sinh, nên họ luôn phái quân đội chặn đường truy sát, và sau tất cả, cuối cùng họ đã tìm được vùng đất này – Đường Lam ngẩng đầu ngắm trời không phủ rợp vì tinh tú – Viện Nghiên cứu Non Cao vốn là phế tích của một nơi dùng để nghiên cứu về cực từ nhân tạo thuở xưa. Chốn này nằm phía sau Vực Thẳm, nhờ địa thế cao nên xe bọc thép chẳng lái lên được, nó còn có sẵn vô vàn trang thiết bị, một số thiết bị có thể gây nhiễu từ trường và khiến máy bay quân sự cũng như radar bị mất tác dụng. Viện nghiên cứu này mới hoạt động trở lại, họ vừa cứu vớt dị chủng vừa nghiên cứu, nó kéo dài cho đến tận ngày nay.
An Chiết hỏi:
– Thế giờ đã tìm ra cách dung hợp chưa ạ?
Đường Lam lắc đầu.
– Chả lần ra quy luật, – Y đáp – thoạt đầu họ tin rằng nó có liên quan đến ý thức, sau này lại tin rằng nó có liên quan tới mẫu gen ngoại lai, cơ mà đều trật lất hết. Những kẻ với sức mạnh ý chí yếu có thể thức tỉnh, thực vật với khả năng truyền nhiễm yếu có thể cắn nuốt nhận thức ở người, chưa chắc ta đã mất hết nhận thức khi bị nhiễm gen bởi một quái vật ghê rợn, ý thức liệu có còn tồn đọng hay chăng đều phụ thuộc vào sự may mắn. Tiếp sau đấy cực từ bị mất hiệu lực dẫn đến phơi nhiễm diện rộng, thì lại chứng minh rõ rằng có lẽ điều này chẳng dính dáng gì tới gen cả. Vàng và sắt cũng biết ô nhiễm lẫn nhau, một nguyên tử sắt bất chợt biến thành vật thể gì đấy mà chúng ta không lí giải nổi dưới ống kính hiển vi. Ngài Polly từng bảo, tất cả mọi nghiên cứu lúc trước chẳng hề chính xác, ta cần tìm lối phân tích mới.
An Chiết từng nghe Tiến sĩ Gheer nói với luận điệu tương tự, cậu thốt:
– Căn cứ cũng nghĩ vậy đó.
Đường Lam nín bặt hồi lâu.
– An Chiết à, – Y bỗng gọi tên cậu và hỏi – cậu có nhận thấy một loại dao động không?
An Chiết gật đầu, cậu luôn cảm nhận được nó suốt bấy lâu nay.
– Nhiều người cảm nhận được nó kể từ khi biến thành dị chủng lắm, – Đường Lam thều thào – vả chăng nó cứ mỗi lúc một mạnh hơn.
Rạng mai, An Chiết sực tỉnh giấc. Đầu cậu nhức tấy, cảnh trong mơ ăm ắp hình ảnh ở vùng ngoài, tiếng tru tréo chấn động màng nhĩ, tiếng lõm bõm lúc chân thú giẫm xuống vũng bùn lắng, tiếng khóc than – chẳng rõ là tiếng khóc của ai. Ánh huỳnh quang tù mù hắt ra từ đôi mắt dã thú bảng lảng trong cánh rừng, cậu hì hục chạy như điên hòng tìm kiếm cái gì đó, ngặt nổi cậu không bao giờ trốn thoát và không bao giờ tìm thấy nó nổi. Thứ dao động hư vô, to lớn ấy vẫn ghì riết lấy cậu tựa hình với bóng, ngỡ như nó ở mọi ngóc ngách trên thế giới này, thậm chí cả giọt xương đọng trên chóp lá cũng là hiện thân của nó.
An Chiết cố chống người lên và nhổm dậy một cách khó khăn, xương cốt của cậu cứ y hệt bị gỉ, chẳng những không cử động linh hoạt nổi mà còn trở nên vừa mỏng vừa giòn, hễ nhúc nhích tí thì cậu cứ ngờ rằng mình sẽ ngưng cử động vĩnh viễn vào giây tiếp theo, điều đó giúp cậu hiểu, rằng mình lại đến gần cái chết chẳng tài nào kháng cự thêm một bước nữa.
An Chiết ôm chăn ngồi tần ngần trên giường cả buổi mới thấy mình lại sức đôi ba phần. Cậu ngơ ngác ngó khắp căn phòng ấm áp này, những gì đã xảy ra hôm qua giống hệt giấc mộng mà mãi tới hôm nay, cậu mới thấy nó chân thực chút đỉnh, cậu đi đến một thế giới loài người theo ý nghĩa khác, những người ở nơi đây rất tốt với cậu. Song ý định ban đầu khiến cậu rời xa Lục Phong, là bởi không muốn để Lục Phong chứng kiến cảnh mình chết đi cơ mà.
Vậy còn những người quý mến cậu ở đây thì sao?
Sống mũi An Chiết cay cay, cậu thấy có lỗi lắm, nhưng cửa chợt bị gõ trước cả khi cậu kịp đưa ra sự lựa chọn khác.
Là cậu con trai ngày hôm qua, cậu ta bưng một mâm thức ăn sáng đẹp đẽ, trên mâm là bát và cốc sứ bốc hơi ngùn ngụt.
– Sáng nay ông chưa dậy nên tụi tôi không kêu ông – Cậu con trai bảo – Chú cây nấu xúp khoai tây nữa nè, ông nhớ ăn đó.
An Chiết khẽ đáp:
– Cảm ơn bạn.
Cậu con trai nói đoạn bèn đặt mâm xuống bàn, An Chiết cúi đầu nhìn bát xúp thơm sực nức này, miếng khoai tây nhỏ lấp ló trong nước xúp, nó và thịt xông khói xắt sợi phả ra một thứ mùi hương khoan dung quá đỗi, mùi hương ấy lẫn trong làn sương trắng, lượn lờ tỏa khắp căn phòng.
…Thực lạ làm sao, cậu chẳng nhen nhóm ý định rời đi nữa.
Lối sống ở viện nghiên cứu chẳng giống lề thói rõ ràng bài bản ở căn cứ, mọi người không có nhiệm vụ và vị trí cố định mà thay vào đấy là tự chia công việc. Viện nghiên cứu chịu cưu mang cậu, cậu hiểu rằng mình phải đền đáp cho họ, ai nấy ở viện nghiên cứu cũng niềm nở hễ cậu muốn gắng làm điều gì đấy.
Ban đầu cậu thử ra ngoài nhặt các loại rau củ ăn được ở vùng an toàn với cậu con trai kia, kế đến cơ thể cậu chẳng chịu nổi luồng gió lạnh thông thốc, nên đành loanh quanh trong căn cứ phụ giúp trồng trọt hoặc nấu cơm. Sau cùng, cậu thậm chí còn không làm nổi công việc như vậy. Mọi người ở viện nghiên cứu cho rằng cậu mắc phải một căn bệnh chẳng xác định nào đó – đây là chuyện thường gặp, ở đời, bệnh gì cũng có thể xảy ra, ngay cả thế giới còn mắc bệnh nguy kịch cơ mà.
Hôm ấy, Polly sang thăm cậu. An Chiết bắt đầu chuyển vào tòa nhà trắng ở khu chính phía tây của Polly kể từ dạo đó. Mặc dù sức khỏe cậu dần sụt giảm – song trí óc vẫn minh mẫn lắm, đủ để làm một tay trợ lí đạt tiêu chuẩn. Có thêm một gã trai Ấn Độ trầm tính hỗ trợ trong phòng thí nghiệm của Polly nữa, gã tên là Rum và gã thạo sửa các trang thiết bị.
Đấy là một phòng thí nghiệm chặt chẽ với hàng loạt máy móc đặt xung quanh, chúng được kết nối cùng màn hình hiển thị. Dây cáp quang của cỗ máy lớn nhất kéo dài từ phòng thí nghiệm xuống dưới mặt đất và thông với một thiết bị tên là “Lồng Simpson” đặt bên ngoài.
Linh kiện chính của Lồng Simpson là bốn ngọn tháp cơ khí cao năm mét, nom như phiên bản thu nhỏ của hai ngọn tháp trắng lừng lững ngoài viện nghiên cứu vậy, mà hình dạng của hai ngọn tháp trắng nọ… An Chiết quan sát thật lâu, cậu xác nhận rằng chúng có rất nhiều điểm tương đồng với cực từ nhân tạo khổng lồ tại căn cứ. Nó gợi nhớ cho cậu Viện Nghiên cứu Non Cao vốn là nơi ban đầu phát triển cực từ nhân tạo.
Bốn ngọn tháp tạo thành một hình chữ nhật rộng hơn hai mươi mét và dài hơn mười mét, lúc Lồng Simpson khởi động, toàn bộ không gian hình khối chữ nhật mà chúng bao phủ sẽ rừng rực thứ quầng sáng đỏ nóng bỏng như tia la-de tần số cao – tựa biển lửa ăm ắp sắc đòng đọc. Ai ở viện nghiên cứu cũng hiểu chớ nên bén mảng lại gần đấy khi Lồng Simpson đang trong quá trình mở ra, nếu không sẽ chết thảm tệ.
Nhờ cuốn sổ tay trong phòng thí nghiệm, An Chiết được biết Lồng Simpson là kiệt tác tuyệt vời nhất trong lĩnh vực vật lí hạt[1] vào thời kì đỉnh cao của nền khoa học nhân loại, nó đã thúc đẩy trực tiếp sự thành công của cực từ nhân tạo.
[1] Vật lí hạt là một ngành của vật lí nghiên cứu về các hạt sơ cấp chứa trong vật chất và bức xạ, cùng với những tương tác giữa chúng. Nó còn được gọi là vật lí năng lượng cao bởi vì rất nhiều hạt trong số đó không xuất hiện ở điều kiện môi trường tự nhiên, mà chỉ được tạo ra hay phát hiện trong các vụ va chạm giữa các hạt, nhờ các máy gia tốc.
– Tới tận bây giờ bọn ta vẫn chưa rõ nguyên lí hình thành từ trường Trái Đất. Có kẻ suy đoán là do sự chuyển động của sắt nóng chảy nằm trong lõi thể lỏng Trái Đất, có kẻ lại đinh ninh rằng là do sự xoay tròn của lớp điện tích dưới lòng đất, tuy nhiên chẳng ai đưa ra đủ bằng chứng thuyết phục cả. Bọn ta chưa rõ nguyên nhân hình thành của nó nên cũng chẳng tài nào được biết nguyên nhân nó biến mất, điều này vượt khỏi giới hạn nhận thức của bọn ta. Và tương tự thì bọn ta cũng không tái tạo điện từ trường nổi – trừ phi có thể tạo ra một cái nam châm lớn bằng phân nửa Trái Đất – Polly giải thích cho cậu – Nhưng trong số những định luật vật lí mà bọn ta đã nắm giữ, có một định luật được nêu như sau: Từ tính được tạo ra bởi điện, và sự chuyển động của các điện tích tạo ra từ trường.
– Một trong những cống hiến to lớn của lồng Simpson là nó giúp cho ta thấy trường dao động giữa các hạt cơ bản, từ đấy phân tích cách chúng tương tác và tái tạo một số hiện tượng. Vì lẽ đó bọn ta nảy lên ý tưởng về cực từ nhân tạo… Cháu thiếu kiến thức về vật lí nên ta chẳng tiện giải thích sâu hơn. Nói theo hướng đơn giản là hai cực từ nhân tạo phóng sóng xung với tần số đặc biệt dẫn đến sự cộng hưởng của các hạt mang điện trong gió Mặt Trời. Giống như chúng ta cầm một cái loa rồi nói cho chúng hay “Mời các vị rẽ sang hướng kia” vậy. Cho nên sự cộng hưởng lẫn chuyển động ở hạt dần sinh ra từ trường, chính vì thế cả hành tinh được từ trường bảo vệ.
An Chiết gật đầu, cậu nghe hiểu, song cũng chỉ dừng ở mức nghe hiểu mà thôi. Công việc của cậu chả yêu cầu cậu nắm vững kiến thức vật lí cao siêu gì hết, lo trông chừng máy móc là được.
Thi thoảng Polly bận ở ngoài chỉnh tần số của Lồng Simpson và tay trợ lí khác cũng đi theo lão, thì chỉ có An Chiết côi cút một thân trong tòa nhà trắng thôi. Cậu ngồi trong đó, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm u tối. Tiếng bíp văng vẳng từ muôn cỗ máy mới thực là nhàm xiết bao, quang phổ kế[2] kết nối với Lồng Simpson vẽ ra thứ đồ thị phức tạp, chả biết nó đang ghi lại cái gì nữa đây.
[2] Quang phổ kế (Spectrophotometer) là các thiết bị hoạt động dựa trên phân tích quang phổ của ánh sáng, nhằm thu được các thông tin về thành phần, tính chất hay trạng thái của những khối vật chất liên quan đến chùm ánh sáng đó. Phân tích quang phổ là phương pháp hàng đầu trong hóa phân tích.
Những đồ thị ấy nom lằng nhằng, xoắn bện thành một nùi rối ren chẳng có tí quy luật nào, nó gợi cậu nhớ tới đường nét khòng khèo ghê rợn mà Tư Nam bôi lên trang giấy hồi ở Vườn Địa Đàng. Cậu cũng hãi lắm, khi hễ nhắm mắt lại cảm nhận được luồng dao động hư vô kia mỗi lúc một mạnh, cảm nhận được sự sống cứ trôi đi từng ngày, song có vài dạo cậu bỗng thấy rằng, mình đang dần dà tiến đến sự vĩnh hằng.
Polly đã trở vào, lão bắt đầu phân tích ngồn ngộn đống đồ thị hỗn loạn ấy, An Chiết gắng nhấc phích nước nóng kế bên lên rót cho lão một cốc nước.
– Ngài đang làm gì vậy ạ? – Rốt cuộc cậu chịu mở miệng.
– Ta muốn tìm nó – Polly đáp.
An Chiết nhìn màn hình, đoạn hỏi:
– …Nó là gì?
– Thứ khiến thế giới này thay đổi.
– Nó nhất định ở khắp muôn nơi, nếu như nó có mặt trên thế giới này, vậy thì nhất định cũng sẽ ở trong Lồng Simpson – Lão đáp.
An Chiết thoáng chau mày.
Polly giơ chiếc la bàn trong tay lên:
– Chúng ta sẽ không bao giờ trông thấy từ trường, nhưng hướng chỉ nơi la bàn có thể cho ta hay rằng nó đang tồn tại, điều ấy cũng đúng với những thứ vô hình trên hành tinh này, sự hiểu biết của con người quá nông cạn, chỉ có thể truy đuổi đôi chút bóng hình mà chúng phản chiếu lên thế giới mà thôi.
– Cháu xem đây nhé, – Polly đánh dấu một đồ thị ổn định đang sáng lên – vạn vật trên đời đều đang tương tác với nhau, có hằng hà sa số thông tin nằm trong trong dấu vết tương tác. Chẳng hạn như đường thẳng này, nó giống la bàn, đều đại diện cho từ trường.
– Bọn ta đặt ra giả thuyết rằng thế giới dần thay đổi là bởi có sự vật khổng lồ nào đấy đang buông xuống… Tuy nhiên từ trường có thể chống lại nó ở mức độ nhất định. Mà nếu từ trường có thể chống lại nó, thì chắc chắn nó có chung một lối hiển thị với từ trường – Polly giương đôi mắt lam xám nhìn đăm đăm vào màn hình rối ren bùng nhùng – Nó thật hùng vĩ, vượt ra khỏi tầm nhận thức của con người, thứ nó thay đổi là bản chất của thế giới này, song nó lại đang ở ngay trong đây. Ta tin rằng chắc chắc có tồn tại một tần số thu cụ thể, giúp bọn ta được chiêm ngưỡng cái bóng phản chiếu lên thế giới thật của nó.
An Chiết hỏi:
– Sau đấy thì sao ạ?
Polly lắc đầu:
– Bọn ta phải biết nó là thứ gì thì mới nghĩ cách đối phó với nó được chứ.
Ấy thế nhưng, liệu có thể tìm được thật ư?
An Chiết nhìn màn hình với vẻ mê man.
Polly chừng như hiểu cậu đang suy nghĩ những gì, lão mở miệng.
– Dẫu biết là rất xa vời, nhưng… – Lão chỉ nói đặng phân nửa, đoạn buông một tiếng dài khẽ khàng – Suy cho cùng trước kia bọn ta cũng từng tạo ra rất nhiều kiệt tác khó mường tượng nổi với con người mà.
An Chiết nhận thấy sự dao động trong ngữ khí nọ, cậu lặp lại câu nói sau cùng của lão:
– Kiệt tác khó lòng mường tượng nổi với con người.
Kế đấy cậu phát hiện tia sáng le lói trong ánh mắt Polly dần phôi pha.
Lão trông ra đồng cỏ hoang vu bát ngát ngoài ô cửa, nền trời phủ vây những làn khói mù xám ngắt, tiếng dã thú tru lên bảng lảng xung quanh và có những biến động thực lạ trong thứ âm vang ấy, ta không tài nào lí giải nó bằng thanh phổ loài người nổi.
– Vỏn vẹn với con người mà thôi, – Lão thều thào – trước khi bị dập nát, bọn ta đã từng tin rằng mình hiểu rõ toàn bộ về thế giới này.
Vào phút giây ấy, An Chiết nhìn thấu được nỗi cô độc vượt qua cõi vĩnh hằng trong mắt lão.
Hết chương 71
.
Nhân 1 dịp chả vì gì hết, ngồi đọc lại đống bình luận cũ mới thấy mình trả lời ngu tới mức nào @@ Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi nổi hết da gà í, chết vì nhục mất. Ai từng được tớ giải đáp thắc mắc/phân tích sâu đíp các kiểu nhưng khi đọc truyện lại thấy khang khác thì cho tớ xin lỗi nhé, tớ bị trúng tà đấy, đừng có tin vào những gì tớ nói ấn nút delete đi, hự hự, kể cả mấy com tớ rep hôm qua cũng quên đi. Thú thật là hồi đọc Nấm tớ chỉ hiểu tầm 50% thui nên lúc bắt tay vào chuyển ngữ tớ như 1 tấm chiếu mới toanh vậy, nhớ gì chết liền, chán đời nữa là tính tớ bộp chộp lại thích rep cmt kiểu tỏ ra nguy hiểm nên mới ra cớ sự dẫn reader đi lên cung trăng thay vì đi về đích như vậy. Tớ sẽ tự phạt mình bằng cách nghỉ đọc song tính 1 hôm, sám hối.
Truyện sắp end rồi, để tránh tình trạng bị tổ xạo ke quật và tự bôi tro trát trấu vào mặt mình thì tớ xin phép không trả lời những thắc mắc về truyện nữa nhé. Thắc mắc gì thì cứ chờ đến chương sau sẽ có lời giải, hoặc là chờ bạn đọc khác vào khai sáng, hoặc là đọc bài phân tích (end truyện mới đăng), tớ cũng sẽ kèm link dẫn đến trường bình Tấn Giang cho các cậu đọc thêm nếu vẫn có chỗ nào chưa hiểu. Xin hãy thông cảm cho người con gái óc bã đậu này, tớ dồn hết nơ-ron vào việc chuyển ngữ rồi.
À mà chưa beta đâu cứ đăng tầm này là chưa beta ó, tớ ngồi tra từ tây sang tàu sang ta rồi đọc nguyên lí mấy thứ này muốn đứt dây thần kinh, gãy lưng luôn @@ Cụ Polly ơi sao cụ ác với cháu thế huhu? @@ Chi tiết tầng điện li ở trên tớ chưa chắc lắm orz tớ mù chữ rồi, để sáng mai tớ đi dò lại rồi beta luôn 1 thể.
Danh sách chương