Lâm Vũ Chi không thiếu tiền, nhưng cũng không có tiền nhiều như Đường Hành Thiên.
Thành phố A giá nhà có tiếng đắt, rất nhiều người cả đời phiêu bạc ở thành phố A chính là vì có thể có một nơi để về, nhưng Đường Hành Thiên liền nhẹ nhàng bâng quơ nói: Anh hiện tại không có gì có thể cho em, nhiều nhất là một căn nhà.
Lâm Vũ Chi không chút nghi ngờ, căn nhà này là toàn bộ tài sản của Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi tự mình có thể móc ra bao nhiêu tiền, cậu tính hết tiền trong thẻ cùng tiết kiệm cũng chỉ tới mười mấy vạn.
Lâm Vũ Chi có rất nhiều sở thích tốn tiền, máy tính, giày bóng, điện tử, miễn là đẹp, Lâm Vũ Chi đều có thể tiêu tiền như nước chảy, đều là người, làm sao Đường Hành Thiên mới tuổi này là có thể tích cóp tiền mua nhà ở.
Lâm Vũ Chi nắm chìa khóa, trong lòng ngũ vị tạp trần, cậu trầm mặc thật lâu, ấp úng nói, “Vậy anh làm sao bây giờ?”
Đường Hành Thiên chống cằm, chớp chớp mắt, “Vậy chỉ có thể cầu Chi Chi thu lưu một người không nhà để về không xu dính túi.”
Đường Hành Thiên hiện tại thật sự không xu dính túi, trong nhà mỗi tháng gửi sinh hoạt phí, vì căn nhà này, Đường Hành Thiên đã chi hết tiền ra, tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn, tiền thưởng khi tham gia các cuộc thi khác nhau, tất cả tiền mua cổ phiếu lúc đại học, không giữ lại khoản riêng nào cho mình
Toàn bộ tài sản, đều đem ra, cho Lâm Vũ Chi, cho bảo bối Chi Chi của anh.
Lâm Vũ Chi ừ một tiếng, “Em vẫn có thể nuôi anh.”
Đường Hành Thiên nhìn nhóc con của mình, bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt thu sương lãnh đạm lập tức ấm áp tươi sáng.
Một bữa cơm ở nhà ăn cọ tới cọ lui hai giờ, lúc ăn xong đã là năm sau giờ, trở về kí túc xá lại thêm một tiếng nữa.
Lâm Vũ Chi đi đường thật cẩn thận, Đường Hành Thiên nhìn cậu, hỏi, “Mới mua giày?”
“Anh nhìn ra?” Lâm Vũ Chi ánh mắt sáng lên, giống như khoe vật quý dẫm dẫm nền xi-măng, “Em tranh được, bản giới hạn nước ngoài, tám vạn.”
Đường Hành Thiên, “……” Anh không chơi giày, không am hiểu, nhưng cho dù là không hiểu, cũng có thể nhìn ra giày thường ngày của Lâm Vũ Chi đều giá cả xa xỉ, là do Từ Dục lần trước ở ký túc xá cảm thán với anh giày của Lâm Vũ Chi đến đỏ mắt.
“Lâm Vũ Chi, anh không có tiền làm em phải bán giày, em bán không?” Đường Hành Thiên nhìn như lơ đãng hỏi một câu.
“Bán chứ.” Lâm Vũ Chi không hề nghĩ ngợi liền nói, “Em cũng không yêu giày như mạng thế.”
“Vậy em yêu cái gì?” Đường Hành Thiên che lại sườn mặt cậu hướng về phía mình khỏi bị nước mưa bắn lên.
“Yêu anh đó.” Lâm Vũ Chi lại nói, “Đường Hành Thiên, em yêu anh.”
Mưa to thành màn bạc, tiếng sấm vang từ xa, lá phong vàng bay khắp nơi, ống quần bị nước mưa bắn lên, ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi những hạt mưa như vầng trăng ngọc với ánh sáng vô giá.
Đường Hành Thiên cảm giác yết hầu bị cái gì lấp kín, anh chậm rãi đi bên cạnh Lâm Vũ Chi, nhóc con nói điều đó rất tự nhiên, như thể tình cờ.
Em yêu anh, Đường Hành Thiên.
Đường Hành Thiên chưa bao giờ biết cách thể hiện tình cảm của mình bằng ngôn ngữ hoa lệ và hoa mỹ, đặc biệt là khi đối mặt với Lâm Vũ Chi, trong lòng anh, cách thể hiện tình yêu còn long trọng và vĩ đại hơn cả sấm sét, làm đến nhuần nhuyễn là hôn và làm.
Lâm Vũ Chi vốn đang đi đàng hoàng, lại không biết mình đường đột thổ lộ sẽ k1ch thích đến người bên cạnh, trực tiếp bị anh nhéo cằm quay mặt đi, còn chưa kịp nhìn rõ, Đường Hành Thiên liền hôn đến che trời lấp đất hôn.
Có lẽ nụ hôn này dùng như lang tựa hổ hình dung càng thêm thích hợp.
Đường Hành Thiên một tay cầm ô, một tay nâng cằm Lâm Vũ Chi, may mắn Lâm Vũ Chi vẫn ngoan ngoãn, đại khái là bị Đường Hành Thiên hôn thành thói quen, cậu biết phản kháng không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ khiến một số người càng thêm kích động.
Lâm Vũ Chi không hiểu làm thế nào một người có thể kéo dài một nụ hôn trong một thời gian dài như vậy, cũng không rõ vì cái gì Đường Hành Thiên mỗi lần hôn môi dường như muốn nuốt sống mình.
Nụ hôn còn chưa kết thúc, Lâm Vũ Chi đã thở hổn hển, hô hấp gấp gáp, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, ngẩng đầu lên, chỉ còn lại cảm giác nơi gốc lưỡi.
Chờ Đường Hành Thiên hài lòng buông Lâm Vũ Chi ra, Lâm Vũ Chi đã có chút không biết tên mình là gì, cậu thở một lúc lâu, giơ tay và đấm vào vai Đường Hành Thiên.
“Mẹ nó……”
“Chi Chi, anh yêu em,” Đường Hành Thiên ngắt lời anh, đôi mắt như mực đen bắn lên giấy vẽ, tùy ý làm nhòe lông mi, “Anh muốn làm em.”
Lâm Vũ Chi trợn to mắt, “Mẹ nó, anh không biết xấu hổ à?”
Đường Hành Thiên hạ lông mi che đi đôi mắt đen láy, đưa tay nhéo vành tai Lâm Vũ Chi, làn da mềm mại mát lạnh khiến anh khó có thể bỏ xuống, “Chờ em đáp ứng, anh mang em về nhà của chúng ta, anh sẽ làm em trong nhà của chúng ta, trên giường của chúng ta, trên ghế sô pha trong phòng khách, dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, trên ban công có ánh đèn xa hoa phía sau.”
“Mẹ kiếp.”
Làm điều đó cho đến khi em khóc, làm điều đó cho đến khi em không thể yêu ai khác ngoài tôi và em không thể rời xa anh.
Khuôn mặt của Lâm Vũ Chi nóng đến mức chính cậu cũng có thể cảm nhận được, cậu ấp úng định buộc tội Đường Hành Thiên, nhưng Đường Hành Thiên lại từng chút một hôn lên khóe môi và khóe mắt cậu, dỗ dành cậu như gió nhẹ mưa phùn.
Lâm Vũ Chi biết rằng mình đã bị ăn, và cậu bị ăn sạch sẽ, và cậu thua, thua không còn mảnh giáp.
Thành phố S không giống thành phố A, ở thành phố A thường xuyên mưa không dứt, nửa tháng không dứt, cơn mưa lớn ở thành phố S đến rồi đi rất nhanh, đêm đó mưa tạnh, sáng hôm sau mặt trời từ từ bao trùm toàn trường.
Không khí vẫn còn ẩm ướt từ trận mưa hôm qua, cành lá đầy ẩm ướt, lá rụng khắp nơi trên mặt đất, trên rãnh thoát nước cũng có một lớp dày cành lá khô.
Lâm Vũ Chi buổi sáng không có tiết học, ở ký túc xá một giấc ngủ tới 10 giờ, điều đầu tiên cậu làm khi mở mắt ra là nhìn vào điện thoại di động của mình, không chút ngoài ý muốn, tin nhắn của Đường Hành Thiên trực tiếp chiếm cứ màn hình
[ Đường Hành Thiên: Chi chi, giữa trưa muốn ăn cái gì? ]
[ Đường Hành Thiên: Còn chưa tỉnh sao? ]
[ Đường Hành Thiên: Muốn ôm ôm bảo bối chi chi. ]
Lâm Vũ Chi lướt qua các gói biểu tượng cảm xúc và sau đó nhận ra rằng những cái biểu tượng sa điêu khi cùng Thẩm Chiếu nhắn tin đều trôi xuống dưới, thay thế bằng một số gói biểu tượng cảm xúc dễ thương làm nũng trông giống như những người đang yêu.
Lâm Vũ Chi duyệt qua toàn bộ gói biểu tượng cảm xúc, rồi vùi mặt vào gối.
Triệu Lương đang xem phim trên giường, ký túc xá vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng cậu đột nhiên nghe thấy tiếng “Mẹ kiếp” bạo lực của Lâm Vũ Chi, Triệu Lương giật mình tháo tai nghe ra, “Sao vậy, sao vậy?”
Lâm Vũ Chi tắt điện thoại, vẻ mặt ủ rũ xuống giường, “Không có việc gì.”
Cậu nói xong, ngẩng đầu hỏi Triệu Lương, “lát nữa tớ đi ăn cơm, mang cho cậu, cậu ăn gì?”
Triệu Lương suy nghĩ một chút, sau đó nói thẳng: “Cơm trứng ốp la ở nhà ăn Bắc Nguyên!”
Lâm Vũ Chi, “Bắc Nguyên quá xa, không đi.”
Nghe Lâm Vũ Chi lộn xộn trong phòng tắm, Triệu Lương ôm cánh tay phân tích, Bắc Nguyên là nơi gần ký túc xá của họ nhất, tại sao lại quá xa? Đúng là xa nhất là tòa Y của trường S.
Triệu Lương cuối cùng cũng hiểu ra, cậu ta hô hớn về phía phòng tắm, “Lâm Vũ Chi, cậu qua lớp học à? Cậu không đợi Đường học trưởng tới đón ăn cơm?”
Rầm một tiếng, cửa phòng tắm bị kéo ra, Triệu Lương nhìn lên, những lời phàn nàn còn lại như nghẹn lại trong cổ họng, cậu ta nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra mấy chữ, đều không thể tạo thành một câu hoàn chỉnh.
“Thao thao thao, Lâm Vũ Chi cậu đây là…… Làm gì vậy?”
Nam sinh khó được chính thức sửa soạn sạch sẽ, Triệu Lương phát hiện tính từ lúc khai giảng thấy Lâm Vũ Chi sửa soạn ra, lâu như vậy tới nay, Lâm Vũ Chi từ trước đến nay đều là qua loa rửa mặt, một bộ áo hoodie, khuôn mặt lục thân không nhận, có thể khiến người đến gần chào học đệ bị hù chết.
Lâm Vũ Chi sấy tóc, tóc lòa xòa trước trán, cậu mặc áo khoác dạ màu xanh hải quân, quần jean sáng màu, giày vải trắng, lần đầu tiên cậu không đi đôi giày thể thao hàng chục ngàn bản giới hạn, ngoan ngoãn an tĩnh lại nội liễm, Triệu Lương thiếu chút nữa không dám nhận.
Đây vẫn là người bạn cùng phòng cáu kỉnh Lâm Vũ Chi mà mình biết sao?
“Tớ đi đón anh ấy tan học, có thời gian sẽ mua cơm trứng cho cậu.” Lâm Vũ Chi cầm điện thoại di động rời đi, đeo tai nghe trên cổ, còn không quên dặn dò: “Chuẩn bị hộp cơm đi.”
“……” Triệu Lương cuối cùng cũng định thần lại, đau lòng hét lên, “Ngươi vô tình ngươi lạnh nhạt đồ không có tâm can!”
Sắp tan học, Đường Hành Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại của mình, vẫn luôn không thấy tin nhắn của Lâm Vũ Chi, anh có điểm nôn nóng.
Từ Dục biết anh phiền lòng cái gì, ở một bên nhỏ giọng khuyên, “Ai thiên ca, phiền toái cái gì, học đệ nói không chừng còn đang ngủ.”
“Tôi biết.” Đường Hành Thiên trong ngoài không giống nhau, cảm xúc lẫn lộn.
Từ Dục vỗ bả vai Đường Hành Thiên, “Thiên ca, buổi trưa vẫn là đi tìm học đệ cùng nhau ăn cơm sao? Buổi tối cùng chúng ta chơi bóng không?”
Đường Hành Thiên phiền đến muốn chết, “Không đánh.”
Từ Dục, “……” Thiên ca thay đổi, có thể bị giết.
Cô gái trước mặt Đường Hành Thiên nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô vẫn luôn khá tò mò, Từ Dục bọn họ đều nói Đường Hành Thiên cùng Lâm Vũ Chi năm nhất quan hệ rất tốt, nhưng Lâm Vũ Chi hình như chưa bao giờ lộ mặt trước bạn của Đường Hành Thiên.
Này, có thể thích bao nhiêu chứ.
Cô nhịn không được quay đầu, nói, “Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi đều không muốn để cho người khác biết, cậu không cảm thấy chính mình quá hèn sao?”
Từ Dục lập tức dựng tóc gáy, hắn phục, Thiên ca hèn thì hèn, bọn họ cũng không nói nhiều, này đó không biết từ đâu ra người qua đường còn có tinh thần trọng nghĩa bạo phát.
Hơn nữa, tiểu học đệ chỉ là chậm nhiệt mà thôi, mấy ngày hôm trước tiểu học đệ còn mua mấy trăm tệ đồ ăn vặt bọn họ, chỉ là người khác không biết mà thôi.
Từ Dục biết, tiểu học đệ thật sự chỉ là không để ý người khác ý kiến, cậu cùng Thiên ca yêu đương, trong mắt tiểu học đệ chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ thôi.
Không cần phải chiêu cáo thiên hạ, anh yêu em, bọn họ hiểu rõ trong lòng là được.
Đường Hành Thiên tắt điện thoại, đem điện thoại ném vào trong hộc bàn, lười biếng nhấc lên mí mắt, “Tôi rất vui.”
Nữ sinh khịt mũi, xoay trở về.
Đường Hành Thiên nhất thời không nhìn điện thoại, tiếng chuông tan học vang lên, học sinh trong lớp đang thảo luận buổi trưa nên ăn cơm ở đâu, Từ Dục nhìn Đường Hành Thiên đang chậm rãi thu dọn cặp sách, nhíu mày, hắn cho rằng đối phương bởi vì lời nữ sinh kia nói mà nuồn, kết quả giây tiếp theo, liền thấy Đường Hành Thiên cầm lấy di động, bấm vào chỗ tiểu học đệ.
“Em ngủ có ngon không? Anh đến đón em cùng ăn nhé?”
Từ Dục “Mẹ kiếp, anh ta thật sự thắc mắc sao Thiên ca da mặt dày!”
“Cút đi, còn muốn ăn chung hay sao?” Đường Hành Thiên chậm rãi nói, Từ Dục ném cặp sách lên lưng anh, chửi chết cậu ta, tức giận chuẩn bị từ cửa sau phòng học rời đi.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nói xa lạ, là bởi vì vì ít người có thể lớn lên đẹp trai đáng ghen tị như vậy, nói quen thuộc, là bởi vì người này là người yêu nhỏ của Thiên ca.
Từ Dục nhàn nhạt chào hỏi: “Chào buổi trưa, tiểu học đệ.”
Lâm Vũ Chi gật đầu, nói, “Tôi tới tìm Đường Hành Thiên.”
Từ Dục: Mẹ kiếp, con mẹ nó không phải nói học đệ không muốn lộ mặt sao?
Nghe giọng Lâm Vũ Chi làm Đường Hành Thiên giật mình, anh quay đầu không thể tin tưởng nhìn nam sinh đứng ở cửa sau phòng học, sau một lúc lâu, anh xách theo cặp sách lập tức đứng lên, vài bước vượt qua bậc thang, đứng ở trước mặt Lâm Vũ Chi thở hổn hển, “Sao em không nói với anh?”
Nhìn thấy cổ áo gió của Lâm Vũ Chi bị gió thổi nhẹ, Đường Hành Thiên mới chú ý tới đối phương hôm nay đây là cố ý ăn mặc lại đây, khó trách đứng ở nơi này, tất cả những người định đi ra từ cửa trước của lớp học đều vòng qua cửa sau.
Mẹ kiếp!
Lâm Vũ Chi đem kẹo que trong tay đưa cho Đường Hành Thiên, “Mới vừa gửi tin nhắn cho anh, chắc anh chưa xem.”
“Gửi chưa?”
Đường Hành Thiên bật điện thoại của mình trước mặt Lâm Vũ Chi, quả nhiên có một tin nhắn mới từ Lâm Vũ Chi
[ Lâm Vũ Chi: tới đón con trai ăn cơm trưa, ở phòng học ngoan ngoãn chờ ta. ]
Đường Hành Thiên:……
Tác giả có lời muốn nói: Đường Hành Thiên: Có người phiêu
Thành phố A giá nhà có tiếng đắt, rất nhiều người cả đời phiêu bạc ở thành phố A chính là vì có thể có một nơi để về, nhưng Đường Hành Thiên liền nhẹ nhàng bâng quơ nói: Anh hiện tại không có gì có thể cho em, nhiều nhất là một căn nhà.
Lâm Vũ Chi không chút nghi ngờ, căn nhà này là toàn bộ tài sản của Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi tự mình có thể móc ra bao nhiêu tiền, cậu tính hết tiền trong thẻ cùng tiết kiệm cũng chỉ tới mười mấy vạn.
Lâm Vũ Chi có rất nhiều sở thích tốn tiền, máy tính, giày bóng, điện tử, miễn là đẹp, Lâm Vũ Chi đều có thể tiêu tiền như nước chảy, đều là người, làm sao Đường Hành Thiên mới tuổi này là có thể tích cóp tiền mua nhà ở.
Lâm Vũ Chi nắm chìa khóa, trong lòng ngũ vị tạp trần, cậu trầm mặc thật lâu, ấp úng nói, “Vậy anh làm sao bây giờ?”
Đường Hành Thiên chống cằm, chớp chớp mắt, “Vậy chỉ có thể cầu Chi Chi thu lưu một người không nhà để về không xu dính túi.”
Đường Hành Thiên hiện tại thật sự không xu dính túi, trong nhà mỗi tháng gửi sinh hoạt phí, vì căn nhà này, Đường Hành Thiên đã chi hết tiền ra, tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn, tiền thưởng khi tham gia các cuộc thi khác nhau, tất cả tiền mua cổ phiếu lúc đại học, không giữ lại khoản riêng nào cho mình
Toàn bộ tài sản, đều đem ra, cho Lâm Vũ Chi, cho bảo bối Chi Chi của anh.
Lâm Vũ Chi ừ một tiếng, “Em vẫn có thể nuôi anh.”
Đường Hành Thiên nhìn nhóc con của mình, bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt thu sương lãnh đạm lập tức ấm áp tươi sáng.
Một bữa cơm ở nhà ăn cọ tới cọ lui hai giờ, lúc ăn xong đã là năm sau giờ, trở về kí túc xá lại thêm một tiếng nữa.
Lâm Vũ Chi đi đường thật cẩn thận, Đường Hành Thiên nhìn cậu, hỏi, “Mới mua giày?”
“Anh nhìn ra?” Lâm Vũ Chi ánh mắt sáng lên, giống như khoe vật quý dẫm dẫm nền xi-măng, “Em tranh được, bản giới hạn nước ngoài, tám vạn.”
Đường Hành Thiên, “……” Anh không chơi giày, không am hiểu, nhưng cho dù là không hiểu, cũng có thể nhìn ra giày thường ngày của Lâm Vũ Chi đều giá cả xa xỉ, là do Từ Dục lần trước ở ký túc xá cảm thán với anh giày của Lâm Vũ Chi đến đỏ mắt.
“Lâm Vũ Chi, anh không có tiền làm em phải bán giày, em bán không?” Đường Hành Thiên nhìn như lơ đãng hỏi một câu.
“Bán chứ.” Lâm Vũ Chi không hề nghĩ ngợi liền nói, “Em cũng không yêu giày như mạng thế.”
“Vậy em yêu cái gì?” Đường Hành Thiên che lại sườn mặt cậu hướng về phía mình khỏi bị nước mưa bắn lên.
“Yêu anh đó.” Lâm Vũ Chi lại nói, “Đường Hành Thiên, em yêu anh.”
Mưa to thành màn bạc, tiếng sấm vang từ xa, lá phong vàng bay khắp nơi, ống quần bị nước mưa bắn lên, ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi những hạt mưa như vầng trăng ngọc với ánh sáng vô giá.
Đường Hành Thiên cảm giác yết hầu bị cái gì lấp kín, anh chậm rãi đi bên cạnh Lâm Vũ Chi, nhóc con nói điều đó rất tự nhiên, như thể tình cờ.
Em yêu anh, Đường Hành Thiên.
Đường Hành Thiên chưa bao giờ biết cách thể hiện tình cảm của mình bằng ngôn ngữ hoa lệ và hoa mỹ, đặc biệt là khi đối mặt với Lâm Vũ Chi, trong lòng anh, cách thể hiện tình yêu còn long trọng và vĩ đại hơn cả sấm sét, làm đến nhuần nhuyễn là hôn và làm.
Lâm Vũ Chi vốn đang đi đàng hoàng, lại không biết mình đường đột thổ lộ sẽ k1ch thích đến người bên cạnh, trực tiếp bị anh nhéo cằm quay mặt đi, còn chưa kịp nhìn rõ, Đường Hành Thiên liền hôn đến che trời lấp đất hôn.
Có lẽ nụ hôn này dùng như lang tựa hổ hình dung càng thêm thích hợp.
Đường Hành Thiên một tay cầm ô, một tay nâng cằm Lâm Vũ Chi, may mắn Lâm Vũ Chi vẫn ngoan ngoãn, đại khái là bị Đường Hành Thiên hôn thành thói quen, cậu biết phản kháng không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ khiến một số người càng thêm kích động.
Lâm Vũ Chi không hiểu làm thế nào một người có thể kéo dài một nụ hôn trong một thời gian dài như vậy, cũng không rõ vì cái gì Đường Hành Thiên mỗi lần hôn môi dường như muốn nuốt sống mình.
Nụ hôn còn chưa kết thúc, Lâm Vũ Chi đã thở hổn hển, hô hấp gấp gáp, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, ngẩng đầu lên, chỉ còn lại cảm giác nơi gốc lưỡi.
Chờ Đường Hành Thiên hài lòng buông Lâm Vũ Chi ra, Lâm Vũ Chi đã có chút không biết tên mình là gì, cậu thở một lúc lâu, giơ tay và đấm vào vai Đường Hành Thiên.
“Mẹ nó……”
“Chi Chi, anh yêu em,” Đường Hành Thiên ngắt lời anh, đôi mắt như mực đen bắn lên giấy vẽ, tùy ý làm nhòe lông mi, “Anh muốn làm em.”
Lâm Vũ Chi trợn to mắt, “Mẹ nó, anh không biết xấu hổ à?”
Đường Hành Thiên hạ lông mi che đi đôi mắt đen láy, đưa tay nhéo vành tai Lâm Vũ Chi, làn da mềm mại mát lạnh khiến anh khó có thể bỏ xuống, “Chờ em đáp ứng, anh mang em về nhà của chúng ta, anh sẽ làm em trong nhà của chúng ta, trên giường của chúng ta, trên ghế sô pha trong phòng khách, dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, trên ban công có ánh đèn xa hoa phía sau.”
“Mẹ kiếp.”
Làm điều đó cho đến khi em khóc, làm điều đó cho đến khi em không thể yêu ai khác ngoài tôi và em không thể rời xa anh.
Khuôn mặt của Lâm Vũ Chi nóng đến mức chính cậu cũng có thể cảm nhận được, cậu ấp úng định buộc tội Đường Hành Thiên, nhưng Đường Hành Thiên lại từng chút một hôn lên khóe môi và khóe mắt cậu, dỗ dành cậu như gió nhẹ mưa phùn.
Lâm Vũ Chi biết rằng mình đã bị ăn, và cậu bị ăn sạch sẽ, và cậu thua, thua không còn mảnh giáp.
Thành phố S không giống thành phố A, ở thành phố A thường xuyên mưa không dứt, nửa tháng không dứt, cơn mưa lớn ở thành phố S đến rồi đi rất nhanh, đêm đó mưa tạnh, sáng hôm sau mặt trời từ từ bao trùm toàn trường.
Không khí vẫn còn ẩm ướt từ trận mưa hôm qua, cành lá đầy ẩm ướt, lá rụng khắp nơi trên mặt đất, trên rãnh thoát nước cũng có một lớp dày cành lá khô.
Lâm Vũ Chi buổi sáng không có tiết học, ở ký túc xá một giấc ngủ tới 10 giờ, điều đầu tiên cậu làm khi mở mắt ra là nhìn vào điện thoại di động của mình, không chút ngoài ý muốn, tin nhắn của Đường Hành Thiên trực tiếp chiếm cứ màn hình
[ Đường Hành Thiên: Chi chi, giữa trưa muốn ăn cái gì? ]
[ Đường Hành Thiên: Còn chưa tỉnh sao? ]
[ Đường Hành Thiên: Muốn ôm ôm bảo bối chi chi. ]
Lâm Vũ Chi lướt qua các gói biểu tượng cảm xúc và sau đó nhận ra rằng những cái biểu tượng sa điêu khi cùng Thẩm Chiếu nhắn tin đều trôi xuống dưới, thay thế bằng một số gói biểu tượng cảm xúc dễ thương làm nũng trông giống như những người đang yêu.
Lâm Vũ Chi duyệt qua toàn bộ gói biểu tượng cảm xúc, rồi vùi mặt vào gối.
Triệu Lương đang xem phim trên giường, ký túc xá vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng cậu đột nhiên nghe thấy tiếng “Mẹ kiếp” bạo lực của Lâm Vũ Chi, Triệu Lương giật mình tháo tai nghe ra, “Sao vậy, sao vậy?”
Lâm Vũ Chi tắt điện thoại, vẻ mặt ủ rũ xuống giường, “Không có việc gì.”
Cậu nói xong, ngẩng đầu hỏi Triệu Lương, “lát nữa tớ đi ăn cơm, mang cho cậu, cậu ăn gì?”
Triệu Lương suy nghĩ một chút, sau đó nói thẳng: “Cơm trứng ốp la ở nhà ăn Bắc Nguyên!”
Lâm Vũ Chi, “Bắc Nguyên quá xa, không đi.”
Nghe Lâm Vũ Chi lộn xộn trong phòng tắm, Triệu Lương ôm cánh tay phân tích, Bắc Nguyên là nơi gần ký túc xá của họ nhất, tại sao lại quá xa? Đúng là xa nhất là tòa Y của trường S.
Triệu Lương cuối cùng cũng hiểu ra, cậu ta hô hớn về phía phòng tắm, “Lâm Vũ Chi, cậu qua lớp học à? Cậu không đợi Đường học trưởng tới đón ăn cơm?”
Rầm một tiếng, cửa phòng tắm bị kéo ra, Triệu Lương nhìn lên, những lời phàn nàn còn lại như nghẹn lại trong cổ họng, cậu ta nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra mấy chữ, đều không thể tạo thành một câu hoàn chỉnh.
“Thao thao thao, Lâm Vũ Chi cậu đây là…… Làm gì vậy?”
Nam sinh khó được chính thức sửa soạn sạch sẽ, Triệu Lương phát hiện tính từ lúc khai giảng thấy Lâm Vũ Chi sửa soạn ra, lâu như vậy tới nay, Lâm Vũ Chi từ trước đến nay đều là qua loa rửa mặt, một bộ áo hoodie, khuôn mặt lục thân không nhận, có thể khiến người đến gần chào học đệ bị hù chết.
Lâm Vũ Chi sấy tóc, tóc lòa xòa trước trán, cậu mặc áo khoác dạ màu xanh hải quân, quần jean sáng màu, giày vải trắng, lần đầu tiên cậu không đi đôi giày thể thao hàng chục ngàn bản giới hạn, ngoan ngoãn an tĩnh lại nội liễm, Triệu Lương thiếu chút nữa không dám nhận.
Đây vẫn là người bạn cùng phòng cáu kỉnh Lâm Vũ Chi mà mình biết sao?
“Tớ đi đón anh ấy tan học, có thời gian sẽ mua cơm trứng cho cậu.” Lâm Vũ Chi cầm điện thoại di động rời đi, đeo tai nghe trên cổ, còn không quên dặn dò: “Chuẩn bị hộp cơm đi.”
“……” Triệu Lương cuối cùng cũng định thần lại, đau lòng hét lên, “Ngươi vô tình ngươi lạnh nhạt đồ không có tâm can!”
Sắp tan học, Đường Hành Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại của mình, vẫn luôn không thấy tin nhắn của Lâm Vũ Chi, anh có điểm nôn nóng.
Từ Dục biết anh phiền lòng cái gì, ở một bên nhỏ giọng khuyên, “Ai thiên ca, phiền toái cái gì, học đệ nói không chừng còn đang ngủ.”
“Tôi biết.” Đường Hành Thiên trong ngoài không giống nhau, cảm xúc lẫn lộn.
Từ Dục vỗ bả vai Đường Hành Thiên, “Thiên ca, buổi trưa vẫn là đi tìm học đệ cùng nhau ăn cơm sao? Buổi tối cùng chúng ta chơi bóng không?”
Đường Hành Thiên phiền đến muốn chết, “Không đánh.”
Từ Dục, “……” Thiên ca thay đổi, có thể bị giết.
Cô gái trước mặt Đường Hành Thiên nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô vẫn luôn khá tò mò, Từ Dục bọn họ đều nói Đường Hành Thiên cùng Lâm Vũ Chi năm nhất quan hệ rất tốt, nhưng Lâm Vũ Chi hình như chưa bao giờ lộ mặt trước bạn của Đường Hành Thiên.
Này, có thể thích bao nhiêu chứ.
Cô nhịn không được quay đầu, nói, “Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi đều không muốn để cho người khác biết, cậu không cảm thấy chính mình quá hèn sao?”
Từ Dục lập tức dựng tóc gáy, hắn phục, Thiên ca hèn thì hèn, bọn họ cũng không nói nhiều, này đó không biết từ đâu ra người qua đường còn có tinh thần trọng nghĩa bạo phát.
Hơn nữa, tiểu học đệ chỉ là chậm nhiệt mà thôi, mấy ngày hôm trước tiểu học đệ còn mua mấy trăm tệ đồ ăn vặt bọn họ, chỉ là người khác không biết mà thôi.
Từ Dục biết, tiểu học đệ thật sự chỉ là không để ý người khác ý kiến, cậu cùng Thiên ca yêu đương, trong mắt tiểu học đệ chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ thôi.
Không cần phải chiêu cáo thiên hạ, anh yêu em, bọn họ hiểu rõ trong lòng là được.
Đường Hành Thiên tắt điện thoại, đem điện thoại ném vào trong hộc bàn, lười biếng nhấc lên mí mắt, “Tôi rất vui.”
Nữ sinh khịt mũi, xoay trở về.
Đường Hành Thiên nhất thời không nhìn điện thoại, tiếng chuông tan học vang lên, học sinh trong lớp đang thảo luận buổi trưa nên ăn cơm ở đâu, Từ Dục nhìn Đường Hành Thiên đang chậm rãi thu dọn cặp sách, nhíu mày, hắn cho rằng đối phương bởi vì lời nữ sinh kia nói mà nuồn, kết quả giây tiếp theo, liền thấy Đường Hành Thiên cầm lấy di động, bấm vào chỗ tiểu học đệ.
“Em ngủ có ngon không? Anh đến đón em cùng ăn nhé?”
Từ Dục “Mẹ kiếp, anh ta thật sự thắc mắc sao Thiên ca da mặt dày!”
“Cút đi, còn muốn ăn chung hay sao?” Đường Hành Thiên chậm rãi nói, Từ Dục ném cặp sách lên lưng anh, chửi chết cậu ta, tức giận chuẩn bị từ cửa sau phòng học rời đi.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nói xa lạ, là bởi vì vì ít người có thể lớn lên đẹp trai đáng ghen tị như vậy, nói quen thuộc, là bởi vì người này là người yêu nhỏ của Thiên ca.
Từ Dục nhàn nhạt chào hỏi: “Chào buổi trưa, tiểu học đệ.”
Lâm Vũ Chi gật đầu, nói, “Tôi tới tìm Đường Hành Thiên.”
Từ Dục: Mẹ kiếp, con mẹ nó không phải nói học đệ không muốn lộ mặt sao?
Nghe giọng Lâm Vũ Chi làm Đường Hành Thiên giật mình, anh quay đầu không thể tin tưởng nhìn nam sinh đứng ở cửa sau phòng học, sau một lúc lâu, anh xách theo cặp sách lập tức đứng lên, vài bước vượt qua bậc thang, đứng ở trước mặt Lâm Vũ Chi thở hổn hển, “Sao em không nói với anh?”
Nhìn thấy cổ áo gió của Lâm Vũ Chi bị gió thổi nhẹ, Đường Hành Thiên mới chú ý tới đối phương hôm nay đây là cố ý ăn mặc lại đây, khó trách đứng ở nơi này, tất cả những người định đi ra từ cửa trước của lớp học đều vòng qua cửa sau.
Mẹ kiếp!
Lâm Vũ Chi đem kẹo que trong tay đưa cho Đường Hành Thiên, “Mới vừa gửi tin nhắn cho anh, chắc anh chưa xem.”
“Gửi chưa?”
Đường Hành Thiên bật điện thoại của mình trước mặt Lâm Vũ Chi, quả nhiên có một tin nhắn mới từ Lâm Vũ Chi
[ Lâm Vũ Chi: tới đón con trai ăn cơm trưa, ở phòng học ngoan ngoãn chờ ta. ]
Đường Hành Thiên:……
Tác giả có lời muốn nói: Đường Hành Thiên: Có người phiêu
Danh sách chương