"Tôi, tôi đi vào xem Lê Lê." Dì Vương đi theo bác sĩ vào trong phòng khám.

Trên bàn khám, bé mèo nhỏ xíu chỉ bằng nắm tay nằm co ro trong một góc, hô hấp cũng mỏng manh tựa như lúc có lúc không.

"Lê Lê." Dì Vương cẩn thận ôm nó vào lòng.

"Meo." Tựa như muốn an ủi dì Vương, bé mèo yếu ớt cọ cằm lên cánh tay của cô.

Dì Vương ôm mèo, cuối cùng nhịn không nổi khóc lên "Trở về là tốt, trở về là tốt rồi, bị bệnh cũng đừng lo, mẹ sẽ chữa cho con, bao nhiêu tiền cũng sẽ chữa cho con..."

Mãi cho đến tận bây giờ, cô mới thật sự có cảm thấy chân thật. Mèo của cô, con của cô rốt cuộc cũng trở về. Cho dù bệnh nặng hay tính mạng nguy kịch, chỉ cần có thể trở về bên cạnh cô là đã đủ lắm rồi.

"Đừng sợ, đừng sợ, mẹ luôn ở đây..."

Mễ Nhã ngồi bên cạnh dì Vương, trong lòng cũng rất khó chịu vì mãi mà bên phía cảnh sát vẫn chưa có phản hồi gì. Đến khi điện thoại gọi đến, Mễ Nhã vừa nghe câu đầu tiên thì liền bùng nổ.

"Tại sao không thể tạm giam bà ta? Chúng tôi tuyệt đối sẽ không hòa giải, rõ ràng bà ta trộm mèo đi mà!"

"Các cô không có bằng chứng. Ngay cả các cuộc gọi tới cũng chỉ là suy đoán."

"Các chi tiết trùng khớp với vụ án bắt cóc kia cũng là như vậy!"

"Với lại cũng không có bằng chứng chứng minh bà ấy đã xem qua video quay Vương Thu Đường cầu xin giúp đỡ tìm kiếm đứa con và video quay Lê Lê của cô. Hơn nữa bà ấy tuổi cũng đã cao, ngoài sáu mươi rồi. Còn tuyên bố có bệnh tim, một khi bị kích động thì bên phía chúng tôi không biết phải xoay sở thế nào."

"Chẳng lẽ cứ mặc kệ bà ta ăn hiếp người quá đáng như vậy sao?" Mễ Nhã đứng phắt dậy khỏi ghế, nhưng cô còn chưa chất vất thì cảnh sát ở đầu dây bên kia trực tiếp dội một xô nước lạnh.

"Cô gái à, bình tĩnh trước cái đã, bây giờ tôi mới nói cho các cô một chuyện vô cùng khách quan. Đó cũng là để giải thích cho cô lý do tại sao nên đồng ý hòa giải. Thứ nhất, mọi người đều là hàng xóm, không thể không gặp mặt nhau, đều phải sống ngày qua ngày với nhau trong một khu chung cư. Thứ hai là vấn đề mất trật tự, có phải ở khu chung cư các cô vẫn còn mèo đi hoang?"

"Là sao?"

"Bây giờ bọn họ tố cáo, tuyên bố động vật đi hoang ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ sinh thái cộng đồng, nếu như tra ra việc này là thật thì bộ phận liên quan sẽ đến dọn dẹp."

"Tôi nói vậy chắc cô cũng đã hiểu, dù sao cũng là nơi người sinh sống, tôi có thể hiểu tình cảm của cô dành cho đám mèo, nhưng cô cũng biết quy định là quy định..."

Cảnh sát chìm tiếp tục khuyên giải nhưng Mễ Nhã hoàn toàn không nghe lọt tai. Trong đầu cô toàn là hậu quả mà anh ta đã nói.

Dọn dẹp... Trong khái niệm của con người, chỉ có rác rưởi mới cần phải dọn dẹp. Nhưng thực tế, những cái mà bọn họ sắp dọn dẹp chính là những sinh mạng!

"Biết rồi, cảm ơn cảnh sát." Lửa giận trong lòng Mễ Nhã chớp mắt bị dập tắt. Còn dì Vương thì lại muốn khóc mà không khóc được.

Có thể nói gì đây? Đó thật sự là mạng sống nhưng đây là thế giới con người, cuối cùng động vật vẫn là không có quyền lên tiếng.

Loài người đứng trên đỉnh tháp chuỗi thức ăn, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất. Có quyền chi phối cả thế giới, mà những động vật kia sống dưới ách cai trị này lại thoi thóp sống qua ngày, khó khăn tìm đường cầu sinh.

Dù bọn chúng cũng biết khóc, biết đau, biết kêu gào như con người, nhưng vẫn không qua nổi ngưỡng cửa súc sinh hèn mọn.

Còn cái tổ chức thu lưu động vật lưu lạc trong miệng cảnh sát, cũng là nơi trú ẩn của động vật do Trung Quốc thành lập ra lại trở thành một lời nói đùa trắng trợn!

Mới nghe thì tưởng đó là một nơi giống như thảo cầm viên chăm sóc động vật chu đáo, nhưng thật ra bọn chúng đi vào đó thì chỉ có con đường chờ chết.

Chưa nói đến những nơi khác xa xôi, ngay tại Yến Kinh, những cơ sở tổ chức treo nhãn mác thu lưu động vật lưu lạc đó dù có gọi điện thoại đến thì cũng không có ai bắt máy. Hoàn toàn chứng tỏ đám mèo bị đưa đến đó thì chẳng khác bị ép vào đường cùng.

"Nếu như đây không phải là mèo, mà là một đứa trẻ, những người đó làm vậy cũng không có vấn đề gì sao?"

Lê Lê bị người ta bắt trộm ngay tại trong nhà, suốt bốn ngày trời hầu như không được uống một giọt nước nào, còn bị nhiễm dịch hạch mèo, đã thế thân là chủ nhân, dì Vương liên tục chịu uy hiếp đe dọa về thể xác lẫn tinh thần. Nếu đổi thành một con người, cảnh sát còn có thể nói ra hai chữ hòa giải với bọn họ sao? "Nhưng đối với tôi, bọn chúng là những đứa trẻ cần được chăm sóc!" Trái tim của Mễ Nhã gần như tan nát, còn dì Vương đã không thể thốt lên lời nào.

Toàn bộ tinh thần lẫn sức lực của dì Vương đều dựa hết vào Lê Lê, bây giờ ngoài việc nhìn chằm chằm Lê Lê đang được truyền nước biển ra, cô chưa biết tiếp theo phải làm gì.

"Dì đừng quá lo lắng, Lê Lê sẽ không có chuyện gì đâu. Mễ Nhã cũng nên bình tĩnh lại, mọi chuyện luôn có cách giải quyết." Mục Từ Túc chỉ có thể an ủi bọn họ như vậy.

Dì Vương gật đầu nói "Chắc chắn sẽ không có chuyện gì, Lê Lê là một đứa bé ngoan, còn đặc biệt dũng cảm, vừa nãy bị chích mấy mũi mà không giãy giụa kêu la gì hết."

"Là một đứa bé ngoan." Dì Vương run tay vuốt ve sống lưng của Lê Lê, mặc dù cô nở nụ cười nhưng trông có vẻ mơ hồ không thật.

Lê Lê miễn cưỡng ngẩng đầu lên, meo một miếng mềm mại với cô, giống như là đang nói mẹ ơi đừng khóc.

Chỉ có thể nói may mắn là ý chí cầu sinh của Lê Lê rất lớn, rạng sáng ngày hôm sau đã hạ sốt.

Mễ Nhã cũng mệt mỏi cả đêm, bây giờ không còn sức đứng dậy. Còn dì Vương sau khi Lê Lê khỏe lại cũng dần khôi phục lại chút tinh thần, cô quay người nói với Mục Từ Túc "Luật sư Mục, nếu tôi không đồng ý hòa giải, tôi có thể truy tố cái người cách vách kia không?"

"Tôi biết nước mình có trách nhiệm hình sự và dân sự. Nếu không thể truy cứu trách nhiệm hình sự thì có thể truy cứu trách nhiệm dân sự được không?"

"Có thể. Nhưng tội danh sẽ không giống như dì hy vọng. Hơn nữa khó có thể kiện."

"Nói cụ thể hơn cho tôi đi."

"Vâng." Mục Từ Túc gật đầu "Chỉ có thể dựa vào việc dì bị kinh sợ ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần. Ngoài ra phải có giấy chứng minh bệnh án của bệnh viện, chứng minh dì bị suy kiệt tinh thần lẫn thể lực là vì người hàng xóm gọi những cuộc gọi đe dọa kia."

"Và còn căn bệnh hiện tại của Lê Lê."

"Nếu có chứng cứ chứng minh Lê Lê ở trong nhà bà ta bị mắc dịch hạch. Có thể đòi bà ta tiền khám bệnh."

"Nhưng cháu nhắc nhở dì trước, muốn lấy chứng cứ từ chỗ Lê Lê rất là khó. Bởi vì bác sĩ khám cho người khác với bác sĩ thú y, bản thân thú cưng đi chữa bệnh đã không có giấy tờ đầy đủ, dù cháu có muốn thì bọn họ cũng sẽ không cho dì câu trả lời chính xác."

"Nhưng trên tòa án, không phải là không giải thích được mà là cần trắng đen rõ ràng."

"Nhưng nếu có chứng cứ thì sao?" Bệnh của Lê Lê đã khỏi, dì Vương cũng đã tỉnh táo phần nào. Dù sao cô cũng trải đời nhiều hơn Mễ Nhã, vì lúc trước tinh thần bị bấn loạn nên mới không thể suy tính cẩn thận. Bây giờ đã tỉnh táo lại, gom hết mọi chuyện lại một chỗ, cuối cùng cô đã nghĩ ra một ý tưởng.

Cô cảm thấy người hàng xóm kia là cố ý trả thù. Lê Lê bị nhiễm dịch hạch là do một tay bà ta gây ra, chỉ vì muốn giết chết Lê Lê!

"Dì nói rõ hơn đi?"

"Cái lồng này bị chủ nhà ở tầng sáu vứt bỏ, mèo của nhà họ bị dịch hạch mà chết."

"Đối với căn bệnh dịch hạch ở mèo, thời gian ủ bệnh từ 2 đến 7 ngày, khi đón Lê Lê về nhà, tôi đã đưa nó đi tiêm chủng, cho nên Lê Lê không thể nào bị nhiễm dịch hạch được."

Mục Từ Túc suy tư một chút, nhận thấy mọi chuyện đúng là như vậy, thời gian vô cùng khớp,

"Cái này có thể dùng làm bằng chứng bổ sung, nhưng điều kiện tiên quyết là nếu dì có thể chứng minh cái lồng này đã được chủ căn hộ ở tầng sáu dùng qua rồi. Với lại họ có đồng ý làm chứng cho dì không?"

"Để tôi đi thuyết phục thử xem!" Lần này người lên tiếng là Mễ Nhã, nãy giờ tâm tư của cô đều chú ý vào Lê Lê, chưa kịp quan tâm đến chuyện khác, bây giờ nghe dì Vương nói thế, cô cũng quan sát cái lồng này một hồi rồi lập tức nhớ ra.

"Khi chủ căn hộ ở tầng sáu vứt cái lồng này đi, tôi vẫn đang nói chuyện với họ. Đại khái là hỏi họ đã khử trùng cái lồng này chưa."

"Họ nói vẫn chưa thì chúng tôi bắt đầu nói về căn bệnh dịch hạch nguy hiểm này."

"Sau đó chúng tôi lên trên nhà tìm bịt xịt khử trùng, đến lúc trở xuống thì thấy cái lồng đã biến mất. Bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc đó cái lồng được đặt ở chỗ hành lang tầng một, chắc chắn là bà ta đã lấy đi!"

"Trong khu chung cư cũ không có camera giám sát, những điều này chỉ là suy đoán. Vì vậy cần phải tìm chủ căn hộ ở tầng sáu trước để xem họ có đồng ý làm chứng cho chúng ta không. Sau đó rồi tính tiếp."

"Được! Ngày mai tôi sẽ đi ngay." Mễ Nhã gật đầu nhận nhiệm vụ.

Dì Vương nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói với Mục Từ Túc "Luật sư Mục, hôm nay làm phiền cậu quá, cậu cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi. Việc còn lại đợi chúng tôi tìm được chứng cứ rồi sẽ đến tìm cậu sau."

"Không sao." Cuối cùng, Mục Từ Túc chờ bạn trai của Mễ Nhã đến đón rồi mới cùng Phó Chiêu Hoa trở về.

Hai người sóng vai đi ra ngoài cổng bệnh viện thú y, nhìn đồng hồ thì đã là hai giờ sáng. Có vẻ như Phó Chiêu Hoa ít khi làm cú đêm, lúc có người ngoài thì có thể cố tỏ ra mạnh mẽ, khi không có ai thì cả người xìu xuống, đôi mắt đào hoa cũng vì thiếu ngủ mà có chút hơi nước, lộ ra chút ngây thơ hiếm thấy.

"Mệt?"

"Vẫn ổn."

Mục Từ Túc thấy cậu gật gù như thể một giây sau sẽ lăn đùng ra ngủ khò khò, anh vô cùng tự nhiên hỏi "Hôm nay đến nhà tôi ngủ nhé?"

"Hả?" Phó Chiêu Hoa đang cà gật cà gù thì bị dọa cho tỉnh ngủ.

"Cũng đã muộn lắm rồi, coi như ngày mai không đi làm thì giờ này về cũng quá muộn, với lại khó bắt xe, tốt nhất là đến nhà tôi ngủ một đêm đi, ngày mai rồi về cũng được."

"Sao hả? Chê cái nhà rách của tôi à? Tiểu thiếu gia nhà họ Phó?" Mục Từ Túc trêu cậu một câu, nhưng Phó Chiêu Hoa lại tưởng thật, cậu hơi nóng nảy nói "Làm gì có, em sao có thể chê nhà anh được. Chẳng qua là đường đột tới nhà anh như thế có tiện không? Lần đầu đến nhà anh mà em chưa chuẩn bị quà cáp gì."

"Há miệng ngậm mồm đều gọi một tiếng anh, có chuyện hay không có chuyện đều thích làm nũng. Bình thường cũng đâu thấy cậu nói xin lỗi gì đâu, sao hôm nay bày đặt khách sáo thế?"

"Không giống." Phó Chiêu Hoa nghiêm túc nói "Lần đầu tiên mà."

Xà quằng nhiêu đó là đủ rồi. Mục Từ Túc dứt khoát nắm lấy cổ tay kéo đối phương về nhà mình.

Bệnh viện cách nhà của Mục Từ Túc không xa, vì vậy hai người đi chưa tới mười phút thì đã về đến nhà.

Cắm chìa khóa mở cửa ra, không khí ấm áp bên trong phả vào mặt. Phó Chiêu Hoa vô thức nhìn xung quanh thì ngạc nhiên thấy đồ đạc đều rất ngăn nắp.

"Mỗi ngày chị Dương đều đến đây nên nhà tôi mới được gọn gàng sạch sẽ như vậy." Mục Từ Túc gọi Phó Chiêu Hoa "Vào đi."

"Dạ." Phó Chiêu cúi người đổi giày, cậu có chút dè dặt, không biết ngồi ở đâu nên đi theo sau lưng Mục Từ Túc.

Nhưng Mục Từ Túc lại không chú ý đến cậu, anh cởi áo khoác ra rồi đi vào thư phòng.

Phó Chiêu Hoa do dự chốc lát, cậu cầm lấy áo khoác của anh treo lên đàng hoàng, vừa làm xong thì ngay sau đó nghe thấy tiếng sách vở đổ ầm ầm xuống đất.

"Anh ơi?" Phó Chiêu Hoa đi tới trước cửa thư phòng nhìn vào thì không khỏi ngớ người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện