Trường trung học phổ thông quốc tế Quảng Châu.
Trường quốc tế có bảy tầng, nếu nhảy từ trên sân thượng xuống chỉ có nước chết, hơn nữa còn chết rất khó xem.
Một cô bé mặc đồng phục đứng bên ngoài lan can sân thượng, ánh mắt tê dại cuối đầu nhìn xuống dưới, trong tay cầm chiếc điện thoại cũ kỹ.
Cô bé chính là Kiều Tây, đương sự mà Mục Từ Túc lo lắng.
Ở thời đại điện thoại di động có thể sánh ngang với máy vi tính, cô bé vẫn còn sử dụng điện thoại cục gạch đời cũ. Tuy đồ cũ chất lượng cao nhưng điện thoại này cũng đã sắp hỏng, mỗi lần mở nguồn đều rất khó khăn, mà như vậy cũng tốt, dù sao không nhìn thấy thì có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Giống như nửa tiếng trước đối mặt với nỗi tuyệt vọng lớn nhất đời mình.
Tại vườn hoa nhỏ bên ngoài lớp học, nhìn những tấm hình sỉ nhục bản thân một cách cực độ, Kiều Tây hận không thể cắt cổ chết quách cho xong.
"Chừng nào cậu mới chịu trả những tấm hình đó cho tôi?" Cô bé cố gắng đàm phán với bọn chúng. Nhưng đáp án còn sỉ nhục thậm tệ hơn những bức ảnh đó.
"Không phải mày thích giả vờ thanh cao lắm à? Vậy đi, mày đến trước mặt học trưởng Dư Sinh, cởi hết quần áo ra cho bọn họ từng người làm vài nháy với mày, tao sẽ trả hình cho mày."
"Không thể được!"
"Vậy cho ba mẹ mày xem nhé. Để tao nghĩ coi, hay là đến tiệm ảnh in hết toàn bộ ra, sau đó gửi chuyển phát nhanh đến, không, hẳn là nên gửi qua bưu điện. Chắc cái thôn làng cổ lỗ sĩ của mày cũng phải có trạm bưu điện chứ nhỉ?"
"Chậc chậc chậc, thật nóng lòng muốn xem vẻ mặt của ông bà già nhà mày khi thấy những tấm hình đặc sắc này nha."
"Tha cho tôi đi..." Kiều Tây thật sự chịu không nổi. Những tấm hình ô uế đó làm sắc mặt cô bé vốn chết lặng nay càng trở nên trắng bệch.
"Ba ơi, mẹ ơi..." Cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm, gió trên sân thượng thổi qua bộ đồng phục ướt nhẹp, làm cả người cô bé run rẩy như lá khô. Cô bé lảo đảo ngồi xuống xổm xuống, nhấc tay ôm chặt vai mình. Tư thế này làm cô bé càng thêm bất lực tuyệt vọng.
Khi cảnh sát tới nơi thì đập vào mắt là cảnh tượng như vậy.
Trường học rộng rãi, rất nhiều giáo viên và học sinh, vậy mà không một ai phát hiện ra Kiều Tây một mình ngồi xổm ở đây. Nếu đến chậm một bước nữa, có phải sẽ...
Một nữ cảnh sát trong đó không khỏi đỏ mắt.
"Kiều Tây! Em là Kiều Tây phải không? Em bình tĩnh một chút, không nên cử động."
"Đừng tới đây!" Kiều Tây đột nhiên đứng lên, trong mắt tràn ngập cảnh giác.
"Được được được, chúng tôi không qua đó, nhưng em phải tỉnh táo lại." Cảnh sát nỗ lực khuyên giải, nhưng Kiều Tây không hề trả lời, ngược lại còn làm ra vẻ né tránh.
Ngay lúc này, ở lối ra vào trên sân thượng có người hét lên "Giáo viên đến rồi!"
Cảnh sát nhất thời thở phào một hơi.
Vẫn là giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày gặp mặt sẽ dễ dàng khuyên bảo hơn cảnh sát bọn họ. Nhưng không ngờ rằng, một câu nói của giáo viên khiến Kiều Tây trực tiếp bùng nổ.
"Kiều Tây, bạn học chẳng qua chỉ là đùa giỡn vài trò vặt vãnh thôi, em không nên cực đoan như thế."
"Trò đùa vặt vãnh?" Trong mắt Kiều Tây đều là tuyệt vọng và khó có thể tin nổi "Cái gì gọi là trò đùa vặt vãnh? Sỉ nhục tôi, bức ép tôi quỳ xuống để bọn chúng chế nhạo, hay là lấy những tấm ảnh kia uy hiếp tôi, ra lệnh bắt tôi và học sinh nam khác làm chuyện đồi bại cũng là trò đùa vặt vãnh? Hay là nói bọn chúng bắt ép tôi đi chết, tôi liền đi chết thì cũng chỉ là trò đùa hả!"
"Kiều Tây, em bình tĩnh lại đi, luật sư của em sắp tới đây rồi." Tình huống quá nguy hiểm, tâm tình của Kiều Tây quá kích động, chân đứng không vững, cảnh sát ra hiệu giáo viên đừng nói thêm gì nữa, tự mình đi tới động viên "Em hãy nghe tôi nói, là luật sư của em báo cảnh sát, khẩn cầu chúng tôi tới cứu em. Em hãy suy nghĩ đi, anh ta vẫn chưa từ bỏ em! Không phải em muốn công lý sao? Nếu em thật sự nhảy xuống rồi, cái gì cũng không có nữa!"
"Kiều Tây, em chỉ mới mười sáu tuổi, tôi thông qua vị luật sư kia biết được tình huống cụ thể của em, vất vả lắm mới thi đậu lên trường học ở thành phố, em còn nói sẽ học thành tài để sau này báo đáp ba mẹ nữa mà, không phải sao?"
"Em còn ba mẹ còn gia đình, em nhảy xuống chính là nhắm mắt kết thúc mọi chuyện, còn ba mẹ em thì sao? Bọn họ phải làm sao đây?"
Đúng vậy, ba mẹ phải làm sao đây? Kiều Tây im lặng không nói.
"Cô bé, em nghe tôi nói, không có chuyện gì quan trọng bằng ba mẹ mình, cho dù em không sống nổi nữa nhưng cũng phải gặp mặt bọn họ lần cuối cùng chứ?"
"Mất em rồi, bọn họ sẽ khổ sở đau đớn đến nhường nào?"
"Cháu nghe chú nói một câu thôi, cho dù thật sự không chịu nổi nữa thì trước tiên cũng phải gọi điện cho ba mẹ, ít nhiều gì cũng nên nghe giọng nói của họ."
Điện thoại... Kiều Tây cuối đầu nhìn điện thoại trong tay.
Nhận ra sự do dự của cô bé, cảnh sát không ngừng cố gắng khuyên nhủ "Em mở máy lên đi."
Kiều Tây vất vả mở điện thoại sắp hỏng lên, đúng như dự đoán, vừa mở nguồn lên thì có vô số thông báo về tin nhắn và cuộc gọi nhỡ liên tục vang lên, tuy là không phải ba mẹ nhưng là của Mục Từ Túc, mỗi một tin nhắn đều là Mục Từ Túc gửi cho cô bé.
Tin nhắn đầu tiên là "Kiều Kiều, em chờ anh, vụ kiện đã lập án thành công, bọn chúng nhất định sẽ phải trả giá cực đắt cho những gì mà chúng đã gây ra."
Trả giá cực đắt, thật là một cụm từ êm tai.
Vành mắt của Kiều Tây từ từ đỏ lên, mà lời nhắn "chờ anh" của Mục Từ Túc cũng làm cho trái tim lạnh lẽo của cô bé nổi lên chút ấm áp. Bởi vì từ đầu đến cuối, ở thành phố xa hoa to lớn này, Mục Từ Túc là người duy nhất nguyện ý trợ giúp cô bé.
"Cháu xem đó, chú không có lừa cháu! Bây giờ xuống dưới cái đã, chúng ta cùng nhau chờ anh của cháu trở về." Nhận ra Kiều Tây đã bị thuyết phục, cảnh sát cẩn thận tới gần từng chút một, muốn đem cô bé vào phạm vi an toàn.
Mà đúng lúc này, một nữ sinh đứng bên cạnh cô giáo Vu, tự xưng là bạn cùng lớp với Kiều Tây đột nhiên cười trào phúng "Đúng là đồ điếm, phí thời gian nửa ngày trời cũng chỉ là giả vờ giả vịt."
Cảnh sát nhạy bén phát hiện, đúng như dự đoán, Kiều Tây nghe thấy thế liền thay đổi sắc mặt.
"Mau dẫn học sinh này đi ngay!"
Con nhỏ kia còn giãy giụa nói "Bắt tôi làm gì? Buông lời bịa đặt chúng tôi bạo lực học đường nó, còn nói chúng tôi ép chết nó nữa chứ! Có ngon thì nhảy đi! Báo cảnh sát để góp vui cho vở diễn của mày hay gì!"
Vài ba câu liền hoàn toàn phủ định mọi tội lỗi mà chúng đã gây ra với Kiều Tây.
Kiều Tây nhìn chằm chằm nữ sinh đó, đôi môi run rẩy, mãi mới nặn ra một câu "Cậu ức hiếp người khác, còn cho là không có pháp luật sao?"
"Vậy mày có chứng cứ không?"
"Tôi đứng ở đây chính là chứng cứ."
"Ha ha ha ha cười chết. Kiều Tây, có phải mày bị bệnh thần kinh không? Trừ mày ra, còn có ai làm chứng bọn tao đã bắt nạt mày?"
Làm sao có thể không có chứ? Kiều Tây theo bản năng nhìn nam sinh bên cạnh nữ sinh kia, nhưng thiếu niên lại cúi đầu né tránh, cậu ta cũng là đối tượng thường xuyên bị bắt nạt trong lớp, nhưng cậu ta lại lảng tránh.
Còn cô giáo Vu... Không sai, ngay cả các giáo viên cũng cảm thấy bọn họ chỉ đùa giỡn vài trò trẻ con với nhau mà thôi.
Không, còn có cảnh sát. Trong mắt Kiều Tây dấy lên chút hy vọng, nhưng đột nhiên lại thấy ánh mắt của cảnh sát có chút dao động.
Thật ra mà nói, đối với vấn nạn bạo lực học đường, trước mắt vẫn chưa có luật pháp tương quan để nói rõ. Nhưng cho dù có, những đứa trẻ này vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên, người trong cuộc không có bị thương tổn nặng nề gì, phần lớn sẽ giải quyết theo hướng dạy dỗ bằng giáo dục.
Nhưng đối với Kiều Tây mà nói, trừng phạt như thế căn bản không thể bù đắp những tổn thương mà cô bé đã phải chịu.
"Nhảy đi! Có ngon thì nhảy đi!" Không biết là học sinh nào ở dưới sân ồn ào, bọn chúng đã nhìn hơn hai tiếng, bắt đầu cảm thấy chán ăn dưa (hóng chuyện).
"Loại con gái này nên chết đi cho bớt việc."
"Đúng là không biết xấu hổ, tại sao trường học của chúng ta lại có thứ thiểu năng này chứ."
Mặc dù từ lầu một đến lầu bảy khá cao nhưng không ngăn nổi những lời nói tựa như dao găm cắm phập vào tim người khác.
Kiều Tây nhìn ánh mắt ngày càng trở nên nghi ngờ và xa lạ của mọi người. Cô bé không hiểu, khoảnh khắc tính mạng bị đe dọa, những người bạn học chung lớp, từng người từng người một đều ngóng trông cô bé chết đi, còn những kẻ bắt nạt sỉ nhục cô bé thì lại bình yên đứng ở đó, châm chọc nhìn cô bé với tư thái của kẻ thắng cuộc.
Không có thương tổn nặng nề thì sẽ không lấy được công lý. Kiều Tây nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này, cuối cùng vẫn là nhắm mặt lại.
Chỉ có thể đi bước này thôi.
"Không được! Đừng làm chuyện dại dột!" Nhận ra sắc mặt của Kiều Tây có vấn đề, cảnh sát bất chấp nhanh chóng lao đến, muốn kéo cô bé về nhưng có một người còn nhanh hơn hắn.
"Kiều Kiều!"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, người lao ra và cảnh sát cùng lúc nắm lấy cánh tay của Kiều Tây.
Trong chớp mắt ngã xuống dưới, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì. Kiều Tây treo lơ lửng giữa không trung, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Mục Từ Túc.
"Cô bé ngốc, không phải đã bảo em chờ anh sao?" Mục Từ Túc nhoài người ra ngoài lan can sân thượng, ra sức kéo Kiều Tây lên.
"Anh Mục..." Lúc chân đứng vững trên mép ban công, Kiều Tây theo bản năng nắm lấy áo Mục Từ Túc, òa một tiếng khóc to lên.
Mấy cảnh sát và giáo viên đứng xung quanh thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nữ sinh kích thích Kiều Tây lại không nhịn được lầm bầm "Gì chứ, còn chưa có nhảy xuống mà."
Nhưng cô ả còn chưa nói hết, Mục Từ Túc trực tiếp đứng lên, móc trong túi ra một tờ giấy ném xuống trước mặt cô ả.
"Thứ gì đây?" Cô ả vẫn còn giữ thái độ phách lối bảy phần không phục ba phần không nhẫn. Nhưng ngay sau đó nội dung trên tờ giấy khiến sắc mặt cô ả xanh mét.
Đây là giấy chứng nhận lập án thành công được photocopy ra. Không sai, ngày hôm qua, Mục Từ Túc thành công dùng tội danh bạo lực học đường kiện cô ả lên tòa án.
"Những học sinh này và đương sự Kiều Tây của tôi xưa nay không phải là quan hệ bạn bè thân thiết gì, càng không tồn tại cái gọi là trò đùa con nít, mà là chân chính bạo lực học đường. Với tư cách là luật sư của Kiều Tây, thưa cô giáo, tôi hy vọng cô giáo lần tới nếu có nhắc đến nội dung liên quan đến vụ việc này, xin hãy lựa chọn ngôn từ cho chính xác."
Nói xong, anh quay sang nhìn cảnh sát "Tôi muốn dẫn Kiều Tây đi bệnh viện, hiện tại tinh thần của Kiều Tây không được ổn định, còn phải làm phiền đồng chí liên lạc với ba mẹ của cô bé."
Mục Từ Túc nói xong liền ôm Kiều Tây đi xuống lầu.
Thời gian từ lúc Kiều Tây nhảy lầu đến khi được Mục Từ Túc bế xuống dưới rất ngắn ngủi chỉ vài phút, học sinh vây xem dưới lầu cũng chưa giải tán. Thấy Mục Từ Túc bế Kiều Tây đi ra, tất cả đều theo bản năng dạt ra hai bên chừa lối đi.
Mục Từ Túc nhìn chúng rồi nói "Nếu Kiều Tây chết rồi, các cô các cậu chính là hung thủ."
"Phắc! Giả vờ giả vịt cái gì, nó chết rồi có liên quan gì đến tôi!" Một thiếu niên không nhịn được phản bác, lại bị nữ sinh bên cạnh đánh mạnh một cú.
"Bớt tranh cãi chút đi, vừa nãy thật sự đã nhảy xuống đó."
"Thôi đi, con nhỏ đó có gan nhảy sao? Nhất định là thấy người tới nên mới cố ý." Thiếu niên lầu bầu một câu, nhưng vẫn là ngậm miệng lại.
Thật ra cậu ta chỉ là đang phát tiết sợ hãi trong lòng, mặc dù mạnh miệng nhưng cậu ta không thể không thừa nhận, trong giây phút Kiều Tây lảo đảo nhảy xuống kia, trái tim của cậu ta như bị nhéo một phát. (đừng nghĩ thằng này có tình cảm gì nha, rặt một lũ ăn hiếp người khác thôi).
Quảng Châu là thành phố đông dân, vừa xẩm tối là vào giờ cao điểm. Mục Từ Túc vội vàng dẫn Kiều Tây đi đến bệnh viện, còn bên phía trường học giờ là một mớ bòng bong hỗn loạn.
Mục Từ Túc ở trước mặt mọi người chỉ trích nữ sinh tham gia bạo lực học đường không phải ai khác chính là Thời Mỹ Thiến, cháu gái ngoại của tra công Thời Cẩm. Trong nhà cũng có chút tiền, cha mẹ nghe thấy con gái cưng của mình có chuyện, phản ứng đầu tiên là truy cứu trách nhiệm của nhà trường và Kiều Tây.
"Làm vậy có ổn không! Kiều Tây còn đang ở bệnh viện!" Cảnh sát mất kiên nhẫn khuyên bảo.
Nhưng phụ huynh của Thời Mỹ Thiến không đồng ý "Con nhỏ đó ở bệnh viện thì có liên quan gì đến việc con gái tôi bị sỉ nhục trước mặt mọi người? Bạo lực học đường, tôi còn chưa thấy bằng chứng con gái tôi bạo lực học đường người khác, vậy mà luật sư của Kiều Tây lại ở trước mặt mọi người buông lời sỉ nhục con gái tôi, vấy bẩn thanh danh của con bé!"
"Lương tâm? Một người đàn ông lại ỷ lớn hiếp nhỏ một cô bé, tính nói lương tâm kiểu gì với tôi hả? Luật sư của tôi sắp tới rồi, tôi muốn khởi tố bọn họ!"
"Mẹ nó chuyện quái gì thế này!" Bên phía bệnh viện, vị cảnh sát đi cùng Mục Từ Túc và Kiều Tây tức giận đến nỗi ném cả điện thoại đi.
Lúc quay đầu nhìn Mục Từ Túc đang chăm sóc Kiều Tây trong phòng bệnh, anh ta bất chợt không biết nói gì.
Bọn họ đã biết rõ tình huống của Kiều Tây, cũng biết Kiều Tây đã khổ sở như thế nào, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng có rất nhiều học sinh tham gia bạo lực học đường. Vì bảo vệ bản thân nên sẽ không có ai đứng ra nói thật, hơn nữa phụ huynh học sinh của trường đó cũng không dễ chọc. Bất kỳ ai trong đó đều có thể thuê một luật sư biện hộ giỏi hơn Mục Từ Túc rất nhiều, trừ phi Mục Từ Túc có thể tìm được chứng cứ xác thực, bằng không nếu muốn cạy miệng bọn chúng khai ra thì còn khó hơn lên trời.
Nghĩ tới đây, cảnh sát càng không biết phải nói như thế nào với Mục Từ Túc về chuyện này.
Nhưng Mục Từ Túc ngồi trong phòng bệnh cũng đã rõ ràng chuyện này. Sắp xếp chuyện của Kiều Tây xong, anh đi ra ngoài gặp cảnh sát.
"Có thể cho tôi mượn laptop của đồng chí dùng một lát không? Tôi muốn nói chuyện với ban lãnh đạo trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh."
"Ừ, có thể." Cảnh sát đưa laptop cho Mục Từ Túc.
Mục Từ Túc cầm laptop vào phòng bệnh. Đã từng trải qua một đời, anh có thể thành thạo làm những chuyện này.
Đám người kia muốn dùng quyền thế chèn ép anh, vậy anh sẽ dùng phương pháp khác cho bọn họ ăn quả báo của chính mình. Mục Từ Túc gửi tài liệu liên quan vào hộp thư điện tử, sau đó trả laptop cho cảnh sát.
Đời trước, Kiều Tây tự sát, Mục Từ Túc vì nóng giận mà lên mạng hòng lợi dụng dư luận đòi công lý. Nhưng dưới một tay che trời của Thời Cẩm, anh không những không thành công mà còn kéo bản thân xuống nước.
Về phần sau này, chờ đến khi anh giãy giụa bước ra khỏi vũng bùn, vụ kiện đã qua một năm tố tụng, tất cả đều quá muộn màng.
Thật ra đối với vụ kiện dân sự, thời gian tố tụng ít nhất là hai năm, nhưng Kiều Tây đã tự sát, không thể tự mình đòi công lý, đáng buồn nhất là, sau khi Kiều Tây qua đời, ba mẹ cô bé cũng vì quá đau buồn nên không lâu sau cũng nối gót đi theo con gái.
Cho dù Mục Từ Túc là luật sự thì cũng không có cơ sở để tự mình đứng ra khởi kiện, anh đành phải đưa vụ kiện này đến với công chúng, để mọi người phán xử một cách công bằng.
Bởi vậy, điều tiếc nuối lớn nhất của Mục Từ Túc ở đời trước là không thể tự tay tiễn đám súc sinh này vào tù, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội. Chỉ là anh chưa đủ sức mạnh, nhưng trước mắt làm được tới đâu hay tới đó, rồi sau này chậm rãi tính hết một lượt.
Lúc này phụ huynh của Thời Mỹ Thiến đang bàn bạc với luật sư để tìm cách xử lý.
"Loại nhà quê này cho ít tiền đuổi đi là xong." Ba của Thời Mỹ Thiến muốn giải quyết nhanh gọn lẹ.
"Không được! Họ bắt nạt con gái cưng của anh đấy!" Mẹ của Thời Mỹ Thiến lại không chịu bỏ qua dễ dàng.
"Được rồi, vậy kêu con gái cưng của em bớt gây chuyện trong trường đi." Tuy ba của Thời Mỹ Thiến nói ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng đã ngầm đồng ý với mẹ Thời Mỹ Thiến. Dù sao con gái mình mới là ruột thịt, người ngoài bị làm sao cũng chẳng liên quan đến họ.
Nhưng lúc này sắc mặt của thư ký đột nhiên trở nên khó coi, nói chen vào "Có vẻ như đã xảy ra chuyện thật rồi."
"Chuyện gì?"
"Mời ông bà xem e-mail này đi."
Hai người vừa nhìn liền trắng bệch cả mặt.
Người gửi mail là bên tuyển sinh của một ngôi trường danh giá ở nước ngoài đã được ba mẹ Thời Mỹ Thiến chọn cho con gái mình.
Mà ngôi trường này gửi e-mail với mục đích là muốn nói cho họ biết, thư xin nhập học của Thời Mỹ Thiến đã bị từ chối, nguyên nhân là nhân phẩm không tốt.
"Đi, mau đi liên lạc với bên kia." Mẹ của Thời Mỹ Thiến lập tức kêu người đi gọi điện thoại.
Nhưng sau khi bắt máy, vị giáo viên bên kia lạnh nhạt hỏi ngược lại bọn họ "Cô không biết con gái của mình ở trường làm ra chuyện gì sao?"
"Con gái của tôi rất ngoan, luôn lễ phép vâng lời."
"Vâng lời?" Vị giáo viên kia không tỏ rõ ý kiến, ngay sau đó, người này gửi một e-mail đến cho ba mẹ Thời Mỹ Thiến, nội dung bên trong mail làm bọn họ phát lạnh.
Là giấy chứng nhận tòa án đồng ý mở phiên tòa đối với bị cáo Thời Mỹ Thiến về tội danh bạo lực học đường.
Trường quốc tế có bảy tầng, nếu nhảy từ trên sân thượng xuống chỉ có nước chết, hơn nữa còn chết rất khó xem.
Một cô bé mặc đồng phục đứng bên ngoài lan can sân thượng, ánh mắt tê dại cuối đầu nhìn xuống dưới, trong tay cầm chiếc điện thoại cũ kỹ.
Cô bé chính là Kiều Tây, đương sự mà Mục Từ Túc lo lắng.
Ở thời đại điện thoại di động có thể sánh ngang với máy vi tính, cô bé vẫn còn sử dụng điện thoại cục gạch đời cũ. Tuy đồ cũ chất lượng cao nhưng điện thoại này cũng đã sắp hỏng, mỗi lần mở nguồn đều rất khó khăn, mà như vậy cũng tốt, dù sao không nhìn thấy thì có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Giống như nửa tiếng trước đối mặt với nỗi tuyệt vọng lớn nhất đời mình.
Tại vườn hoa nhỏ bên ngoài lớp học, nhìn những tấm hình sỉ nhục bản thân một cách cực độ, Kiều Tây hận không thể cắt cổ chết quách cho xong.
"Chừng nào cậu mới chịu trả những tấm hình đó cho tôi?" Cô bé cố gắng đàm phán với bọn chúng. Nhưng đáp án còn sỉ nhục thậm tệ hơn những bức ảnh đó.
"Không phải mày thích giả vờ thanh cao lắm à? Vậy đi, mày đến trước mặt học trưởng Dư Sinh, cởi hết quần áo ra cho bọn họ từng người làm vài nháy với mày, tao sẽ trả hình cho mày."
"Không thể được!"
"Vậy cho ba mẹ mày xem nhé. Để tao nghĩ coi, hay là đến tiệm ảnh in hết toàn bộ ra, sau đó gửi chuyển phát nhanh đến, không, hẳn là nên gửi qua bưu điện. Chắc cái thôn làng cổ lỗ sĩ của mày cũng phải có trạm bưu điện chứ nhỉ?"
"Chậc chậc chậc, thật nóng lòng muốn xem vẻ mặt của ông bà già nhà mày khi thấy những tấm hình đặc sắc này nha."
"Tha cho tôi đi..." Kiều Tây thật sự chịu không nổi. Những tấm hình ô uế đó làm sắc mặt cô bé vốn chết lặng nay càng trở nên trắng bệch.
"Ba ơi, mẹ ơi..." Cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm, gió trên sân thượng thổi qua bộ đồng phục ướt nhẹp, làm cả người cô bé run rẩy như lá khô. Cô bé lảo đảo ngồi xuống xổm xuống, nhấc tay ôm chặt vai mình. Tư thế này làm cô bé càng thêm bất lực tuyệt vọng.
Khi cảnh sát tới nơi thì đập vào mắt là cảnh tượng như vậy.
Trường học rộng rãi, rất nhiều giáo viên và học sinh, vậy mà không một ai phát hiện ra Kiều Tây một mình ngồi xổm ở đây. Nếu đến chậm một bước nữa, có phải sẽ...
Một nữ cảnh sát trong đó không khỏi đỏ mắt.
"Kiều Tây! Em là Kiều Tây phải không? Em bình tĩnh một chút, không nên cử động."
"Đừng tới đây!" Kiều Tây đột nhiên đứng lên, trong mắt tràn ngập cảnh giác.
"Được được được, chúng tôi không qua đó, nhưng em phải tỉnh táo lại." Cảnh sát nỗ lực khuyên giải, nhưng Kiều Tây không hề trả lời, ngược lại còn làm ra vẻ né tránh.
Ngay lúc này, ở lối ra vào trên sân thượng có người hét lên "Giáo viên đến rồi!"
Cảnh sát nhất thời thở phào một hơi.
Vẫn là giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày gặp mặt sẽ dễ dàng khuyên bảo hơn cảnh sát bọn họ. Nhưng không ngờ rằng, một câu nói của giáo viên khiến Kiều Tây trực tiếp bùng nổ.
"Kiều Tây, bạn học chẳng qua chỉ là đùa giỡn vài trò vặt vãnh thôi, em không nên cực đoan như thế."
"Trò đùa vặt vãnh?" Trong mắt Kiều Tây đều là tuyệt vọng và khó có thể tin nổi "Cái gì gọi là trò đùa vặt vãnh? Sỉ nhục tôi, bức ép tôi quỳ xuống để bọn chúng chế nhạo, hay là lấy những tấm ảnh kia uy hiếp tôi, ra lệnh bắt tôi và học sinh nam khác làm chuyện đồi bại cũng là trò đùa vặt vãnh? Hay là nói bọn chúng bắt ép tôi đi chết, tôi liền đi chết thì cũng chỉ là trò đùa hả!"
"Kiều Tây, em bình tĩnh lại đi, luật sư của em sắp tới đây rồi." Tình huống quá nguy hiểm, tâm tình của Kiều Tây quá kích động, chân đứng không vững, cảnh sát ra hiệu giáo viên đừng nói thêm gì nữa, tự mình đi tới động viên "Em hãy nghe tôi nói, là luật sư của em báo cảnh sát, khẩn cầu chúng tôi tới cứu em. Em hãy suy nghĩ đi, anh ta vẫn chưa từ bỏ em! Không phải em muốn công lý sao? Nếu em thật sự nhảy xuống rồi, cái gì cũng không có nữa!"
"Kiều Tây, em chỉ mới mười sáu tuổi, tôi thông qua vị luật sư kia biết được tình huống cụ thể của em, vất vả lắm mới thi đậu lên trường học ở thành phố, em còn nói sẽ học thành tài để sau này báo đáp ba mẹ nữa mà, không phải sao?"
"Em còn ba mẹ còn gia đình, em nhảy xuống chính là nhắm mắt kết thúc mọi chuyện, còn ba mẹ em thì sao? Bọn họ phải làm sao đây?"
Đúng vậy, ba mẹ phải làm sao đây? Kiều Tây im lặng không nói.
"Cô bé, em nghe tôi nói, không có chuyện gì quan trọng bằng ba mẹ mình, cho dù em không sống nổi nữa nhưng cũng phải gặp mặt bọn họ lần cuối cùng chứ?"
"Mất em rồi, bọn họ sẽ khổ sở đau đớn đến nhường nào?"
"Cháu nghe chú nói một câu thôi, cho dù thật sự không chịu nổi nữa thì trước tiên cũng phải gọi điện cho ba mẹ, ít nhiều gì cũng nên nghe giọng nói của họ."
Điện thoại... Kiều Tây cuối đầu nhìn điện thoại trong tay.
Nhận ra sự do dự của cô bé, cảnh sát không ngừng cố gắng khuyên nhủ "Em mở máy lên đi."
Kiều Tây vất vả mở điện thoại sắp hỏng lên, đúng như dự đoán, vừa mở nguồn lên thì có vô số thông báo về tin nhắn và cuộc gọi nhỡ liên tục vang lên, tuy là không phải ba mẹ nhưng là của Mục Từ Túc, mỗi một tin nhắn đều là Mục Từ Túc gửi cho cô bé.
Tin nhắn đầu tiên là "Kiều Kiều, em chờ anh, vụ kiện đã lập án thành công, bọn chúng nhất định sẽ phải trả giá cực đắt cho những gì mà chúng đã gây ra."
Trả giá cực đắt, thật là một cụm từ êm tai.
Vành mắt của Kiều Tây từ từ đỏ lên, mà lời nhắn "chờ anh" của Mục Từ Túc cũng làm cho trái tim lạnh lẽo của cô bé nổi lên chút ấm áp. Bởi vì từ đầu đến cuối, ở thành phố xa hoa to lớn này, Mục Từ Túc là người duy nhất nguyện ý trợ giúp cô bé.
"Cháu xem đó, chú không có lừa cháu! Bây giờ xuống dưới cái đã, chúng ta cùng nhau chờ anh của cháu trở về." Nhận ra Kiều Tây đã bị thuyết phục, cảnh sát cẩn thận tới gần từng chút một, muốn đem cô bé vào phạm vi an toàn.
Mà đúng lúc này, một nữ sinh đứng bên cạnh cô giáo Vu, tự xưng là bạn cùng lớp với Kiều Tây đột nhiên cười trào phúng "Đúng là đồ điếm, phí thời gian nửa ngày trời cũng chỉ là giả vờ giả vịt."
Cảnh sát nhạy bén phát hiện, đúng như dự đoán, Kiều Tây nghe thấy thế liền thay đổi sắc mặt.
"Mau dẫn học sinh này đi ngay!"
Con nhỏ kia còn giãy giụa nói "Bắt tôi làm gì? Buông lời bịa đặt chúng tôi bạo lực học đường nó, còn nói chúng tôi ép chết nó nữa chứ! Có ngon thì nhảy đi! Báo cảnh sát để góp vui cho vở diễn của mày hay gì!"
Vài ba câu liền hoàn toàn phủ định mọi tội lỗi mà chúng đã gây ra với Kiều Tây.
Kiều Tây nhìn chằm chằm nữ sinh đó, đôi môi run rẩy, mãi mới nặn ra một câu "Cậu ức hiếp người khác, còn cho là không có pháp luật sao?"
"Vậy mày có chứng cứ không?"
"Tôi đứng ở đây chính là chứng cứ."
"Ha ha ha ha cười chết. Kiều Tây, có phải mày bị bệnh thần kinh không? Trừ mày ra, còn có ai làm chứng bọn tao đã bắt nạt mày?"
Làm sao có thể không có chứ? Kiều Tây theo bản năng nhìn nam sinh bên cạnh nữ sinh kia, nhưng thiếu niên lại cúi đầu né tránh, cậu ta cũng là đối tượng thường xuyên bị bắt nạt trong lớp, nhưng cậu ta lại lảng tránh.
Còn cô giáo Vu... Không sai, ngay cả các giáo viên cũng cảm thấy bọn họ chỉ đùa giỡn vài trò trẻ con với nhau mà thôi.
Không, còn có cảnh sát. Trong mắt Kiều Tây dấy lên chút hy vọng, nhưng đột nhiên lại thấy ánh mắt của cảnh sát có chút dao động.
Thật ra mà nói, đối với vấn nạn bạo lực học đường, trước mắt vẫn chưa có luật pháp tương quan để nói rõ. Nhưng cho dù có, những đứa trẻ này vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên, người trong cuộc không có bị thương tổn nặng nề gì, phần lớn sẽ giải quyết theo hướng dạy dỗ bằng giáo dục.
Nhưng đối với Kiều Tây mà nói, trừng phạt như thế căn bản không thể bù đắp những tổn thương mà cô bé đã phải chịu.
"Nhảy đi! Có ngon thì nhảy đi!" Không biết là học sinh nào ở dưới sân ồn ào, bọn chúng đã nhìn hơn hai tiếng, bắt đầu cảm thấy chán ăn dưa (hóng chuyện).
"Loại con gái này nên chết đi cho bớt việc."
"Đúng là không biết xấu hổ, tại sao trường học của chúng ta lại có thứ thiểu năng này chứ."
Mặc dù từ lầu một đến lầu bảy khá cao nhưng không ngăn nổi những lời nói tựa như dao găm cắm phập vào tim người khác.
Kiều Tây nhìn ánh mắt ngày càng trở nên nghi ngờ và xa lạ của mọi người. Cô bé không hiểu, khoảnh khắc tính mạng bị đe dọa, những người bạn học chung lớp, từng người từng người một đều ngóng trông cô bé chết đi, còn những kẻ bắt nạt sỉ nhục cô bé thì lại bình yên đứng ở đó, châm chọc nhìn cô bé với tư thái của kẻ thắng cuộc.
Không có thương tổn nặng nề thì sẽ không lấy được công lý. Kiều Tây nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này, cuối cùng vẫn là nhắm mặt lại.
Chỉ có thể đi bước này thôi.
"Không được! Đừng làm chuyện dại dột!" Nhận ra sắc mặt của Kiều Tây có vấn đề, cảnh sát bất chấp nhanh chóng lao đến, muốn kéo cô bé về nhưng có một người còn nhanh hơn hắn.
"Kiều Kiều!"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, người lao ra và cảnh sát cùng lúc nắm lấy cánh tay của Kiều Tây.
Trong chớp mắt ngã xuống dưới, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì. Kiều Tây treo lơ lửng giữa không trung, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Mục Từ Túc.
"Cô bé ngốc, không phải đã bảo em chờ anh sao?" Mục Từ Túc nhoài người ra ngoài lan can sân thượng, ra sức kéo Kiều Tây lên.
"Anh Mục..." Lúc chân đứng vững trên mép ban công, Kiều Tây theo bản năng nắm lấy áo Mục Từ Túc, òa một tiếng khóc to lên.
Mấy cảnh sát và giáo viên đứng xung quanh thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nữ sinh kích thích Kiều Tây lại không nhịn được lầm bầm "Gì chứ, còn chưa có nhảy xuống mà."
Nhưng cô ả còn chưa nói hết, Mục Từ Túc trực tiếp đứng lên, móc trong túi ra một tờ giấy ném xuống trước mặt cô ả.
"Thứ gì đây?" Cô ả vẫn còn giữ thái độ phách lối bảy phần không phục ba phần không nhẫn. Nhưng ngay sau đó nội dung trên tờ giấy khiến sắc mặt cô ả xanh mét.
Đây là giấy chứng nhận lập án thành công được photocopy ra. Không sai, ngày hôm qua, Mục Từ Túc thành công dùng tội danh bạo lực học đường kiện cô ả lên tòa án.
"Những học sinh này và đương sự Kiều Tây của tôi xưa nay không phải là quan hệ bạn bè thân thiết gì, càng không tồn tại cái gọi là trò đùa con nít, mà là chân chính bạo lực học đường. Với tư cách là luật sư của Kiều Tây, thưa cô giáo, tôi hy vọng cô giáo lần tới nếu có nhắc đến nội dung liên quan đến vụ việc này, xin hãy lựa chọn ngôn từ cho chính xác."
Nói xong, anh quay sang nhìn cảnh sát "Tôi muốn dẫn Kiều Tây đi bệnh viện, hiện tại tinh thần của Kiều Tây không được ổn định, còn phải làm phiền đồng chí liên lạc với ba mẹ của cô bé."
Mục Từ Túc nói xong liền ôm Kiều Tây đi xuống lầu.
Thời gian từ lúc Kiều Tây nhảy lầu đến khi được Mục Từ Túc bế xuống dưới rất ngắn ngủi chỉ vài phút, học sinh vây xem dưới lầu cũng chưa giải tán. Thấy Mục Từ Túc bế Kiều Tây đi ra, tất cả đều theo bản năng dạt ra hai bên chừa lối đi.
Mục Từ Túc nhìn chúng rồi nói "Nếu Kiều Tây chết rồi, các cô các cậu chính là hung thủ."
"Phắc! Giả vờ giả vịt cái gì, nó chết rồi có liên quan gì đến tôi!" Một thiếu niên không nhịn được phản bác, lại bị nữ sinh bên cạnh đánh mạnh một cú.
"Bớt tranh cãi chút đi, vừa nãy thật sự đã nhảy xuống đó."
"Thôi đi, con nhỏ đó có gan nhảy sao? Nhất định là thấy người tới nên mới cố ý." Thiếu niên lầu bầu một câu, nhưng vẫn là ngậm miệng lại.
Thật ra cậu ta chỉ là đang phát tiết sợ hãi trong lòng, mặc dù mạnh miệng nhưng cậu ta không thể không thừa nhận, trong giây phút Kiều Tây lảo đảo nhảy xuống kia, trái tim của cậu ta như bị nhéo một phát. (đừng nghĩ thằng này có tình cảm gì nha, rặt một lũ ăn hiếp người khác thôi).
Quảng Châu là thành phố đông dân, vừa xẩm tối là vào giờ cao điểm. Mục Từ Túc vội vàng dẫn Kiều Tây đi đến bệnh viện, còn bên phía trường học giờ là một mớ bòng bong hỗn loạn.
Mục Từ Túc ở trước mặt mọi người chỉ trích nữ sinh tham gia bạo lực học đường không phải ai khác chính là Thời Mỹ Thiến, cháu gái ngoại của tra công Thời Cẩm. Trong nhà cũng có chút tiền, cha mẹ nghe thấy con gái cưng của mình có chuyện, phản ứng đầu tiên là truy cứu trách nhiệm của nhà trường và Kiều Tây.
"Làm vậy có ổn không! Kiều Tây còn đang ở bệnh viện!" Cảnh sát mất kiên nhẫn khuyên bảo.
Nhưng phụ huynh của Thời Mỹ Thiến không đồng ý "Con nhỏ đó ở bệnh viện thì có liên quan gì đến việc con gái tôi bị sỉ nhục trước mặt mọi người? Bạo lực học đường, tôi còn chưa thấy bằng chứng con gái tôi bạo lực học đường người khác, vậy mà luật sư của Kiều Tây lại ở trước mặt mọi người buông lời sỉ nhục con gái tôi, vấy bẩn thanh danh của con bé!"
"Lương tâm? Một người đàn ông lại ỷ lớn hiếp nhỏ một cô bé, tính nói lương tâm kiểu gì với tôi hả? Luật sư của tôi sắp tới rồi, tôi muốn khởi tố bọn họ!"
"Mẹ nó chuyện quái gì thế này!" Bên phía bệnh viện, vị cảnh sát đi cùng Mục Từ Túc và Kiều Tây tức giận đến nỗi ném cả điện thoại đi.
Lúc quay đầu nhìn Mục Từ Túc đang chăm sóc Kiều Tây trong phòng bệnh, anh ta bất chợt không biết nói gì.
Bọn họ đã biết rõ tình huống của Kiều Tây, cũng biết Kiều Tây đã khổ sở như thế nào, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng có rất nhiều học sinh tham gia bạo lực học đường. Vì bảo vệ bản thân nên sẽ không có ai đứng ra nói thật, hơn nữa phụ huynh học sinh của trường đó cũng không dễ chọc. Bất kỳ ai trong đó đều có thể thuê một luật sư biện hộ giỏi hơn Mục Từ Túc rất nhiều, trừ phi Mục Từ Túc có thể tìm được chứng cứ xác thực, bằng không nếu muốn cạy miệng bọn chúng khai ra thì còn khó hơn lên trời.
Nghĩ tới đây, cảnh sát càng không biết phải nói như thế nào với Mục Từ Túc về chuyện này.
Nhưng Mục Từ Túc ngồi trong phòng bệnh cũng đã rõ ràng chuyện này. Sắp xếp chuyện của Kiều Tây xong, anh đi ra ngoài gặp cảnh sát.
"Có thể cho tôi mượn laptop của đồng chí dùng một lát không? Tôi muốn nói chuyện với ban lãnh đạo trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh."
"Ừ, có thể." Cảnh sát đưa laptop cho Mục Từ Túc.
Mục Từ Túc cầm laptop vào phòng bệnh. Đã từng trải qua một đời, anh có thể thành thạo làm những chuyện này.
Đám người kia muốn dùng quyền thế chèn ép anh, vậy anh sẽ dùng phương pháp khác cho bọn họ ăn quả báo của chính mình. Mục Từ Túc gửi tài liệu liên quan vào hộp thư điện tử, sau đó trả laptop cho cảnh sát.
Đời trước, Kiều Tây tự sát, Mục Từ Túc vì nóng giận mà lên mạng hòng lợi dụng dư luận đòi công lý. Nhưng dưới một tay che trời của Thời Cẩm, anh không những không thành công mà còn kéo bản thân xuống nước.
Về phần sau này, chờ đến khi anh giãy giụa bước ra khỏi vũng bùn, vụ kiện đã qua một năm tố tụng, tất cả đều quá muộn màng.
Thật ra đối với vụ kiện dân sự, thời gian tố tụng ít nhất là hai năm, nhưng Kiều Tây đã tự sát, không thể tự mình đòi công lý, đáng buồn nhất là, sau khi Kiều Tây qua đời, ba mẹ cô bé cũng vì quá đau buồn nên không lâu sau cũng nối gót đi theo con gái.
Cho dù Mục Từ Túc là luật sự thì cũng không có cơ sở để tự mình đứng ra khởi kiện, anh đành phải đưa vụ kiện này đến với công chúng, để mọi người phán xử một cách công bằng.
Bởi vậy, điều tiếc nuối lớn nhất của Mục Từ Túc ở đời trước là không thể tự tay tiễn đám súc sinh này vào tù, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội. Chỉ là anh chưa đủ sức mạnh, nhưng trước mắt làm được tới đâu hay tới đó, rồi sau này chậm rãi tính hết một lượt.
Lúc này phụ huynh của Thời Mỹ Thiến đang bàn bạc với luật sư để tìm cách xử lý.
"Loại nhà quê này cho ít tiền đuổi đi là xong." Ba của Thời Mỹ Thiến muốn giải quyết nhanh gọn lẹ.
"Không được! Họ bắt nạt con gái cưng của anh đấy!" Mẹ của Thời Mỹ Thiến lại không chịu bỏ qua dễ dàng.
"Được rồi, vậy kêu con gái cưng của em bớt gây chuyện trong trường đi." Tuy ba của Thời Mỹ Thiến nói ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng đã ngầm đồng ý với mẹ Thời Mỹ Thiến. Dù sao con gái mình mới là ruột thịt, người ngoài bị làm sao cũng chẳng liên quan đến họ.
Nhưng lúc này sắc mặt của thư ký đột nhiên trở nên khó coi, nói chen vào "Có vẻ như đã xảy ra chuyện thật rồi."
"Chuyện gì?"
"Mời ông bà xem e-mail này đi."
Hai người vừa nhìn liền trắng bệch cả mặt.
Người gửi mail là bên tuyển sinh của một ngôi trường danh giá ở nước ngoài đã được ba mẹ Thời Mỹ Thiến chọn cho con gái mình.
Mà ngôi trường này gửi e-mail với mục đích là muốn nói cho họ biết, thư xin nhập học của Thời Mỹ Thiến đã bị từ chối, nguyên nhân là nhân phẩm không tốt.
"Đi, mau đi liên lạc với bên kia." Mẹ của Thời Mỹ Thiến lập tức kêu người đi gọi điện thoại.
Nhưng sau khi bắt máy, vị giáo viên bên kia lạnh nhạt hỏi ngược lại bọn họ "Cô không biết con gái của mình ở trường làm ra chuyện gì sao?"
"Con gái của tôi rất ngoan, luôn lễ phép vâng lời."
"Vâng lời?" Vị giáo viên kia không tỏ rõ ý kiến, ngay sau đó, người này gửi một e-mail đến cho ba mẹ Thời Mỹ Thiến, nội dung bên trong mail làm bọn họ phát lạnh.
Là giấy chứng nhận tòa án đồng ý mở phiên tòa đối với bị cáo Thời Mỹ Thiến về tội danh bạo lực học đường.
Danh sách chương