Siêu thị đã được xây xong, công cuộc đi sớm về trễ của Tề Tranh rút cuộc cũng có được hồi báo.
Cuối cùng, sau mấy tháng tập trung xây dựng, từ bản vẽ đến hiện thực, giữa trung tâm thành phố B đã mọc lên một công trình kiến trúc được đánh giá là mang tính biểu trưng.

Ngày khánh thành đã được tổ chức cực kỳ long trọng.

Là người đã đóng góp một chút công sức vào đó, Tề Tranh cũng được mời có mặt.
Thật ra thì Tề Tranh có chút xấu hổ với lời mời này.

Cả một tòa nhà lớn như vậy, thế nhưng để cô dính được vào một chút trong bản thiết kế cũng chính là ở tầng cao nhất của rạp chiếu phim.
Bởi vì cái năm còn học năm thứ nhất ấy Tề Tranh dựa vào tác phẩm "Đừng so với nơi ở của Ouse" để làm bài tập thực hành.

Có sự gợi ý từ tác phẩm đó, khi thiết kế lại rạp chiếu phim cô đã vận dụng kết cấu với rất nhiều vòng cung cùng với không gian thị giác giao thoa tại những điểm nhấn quan trọng.

Ban đầu cô còn có chút thắc thỏm không yên, bởi dù sao phần này cũng đã được những người khác đưa ra thiết kế sơ bộ rồi.

Nhưng tiên sinh Trương Hi Bình vẫn đem ý tưởng của cô đưa ra trước mặt Hứa tổng, cuối cùng người này cũng ăn ý quyết định, dựa theo ý tưởng Tề Tranh mà cải biến một chút.
Tề Tranh nhìn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt trước mắt mà nghĩ rằng, nơi này cũng có một chút công lao của mình trong đó.

Bỗng dưng trong lòng cô sinh ra cái cảm giác đạt được thành tựu.
Thực tế thì cô đã cảm thấy gấp không thể chờ nổi, muốn được nhìn thấy phản ứng của khán giả khi tận mắt chứng kiến một rạp chiếu phim thú vị như vậy sẽ là như thế nào.
Bon họ sẽ thích hay không?
Sau khi đã trải qua một đoạn thời gian thực tập dài đằng đẵng, Tề Tranh lại trở về cuộc sống sinh viên thường nhật của mình.
Hết thảy lại làm theo từng bước, cứ như là cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Vào một ngày cuối tuần, là ngày nghỉ có thể ngủ đến tận quá bữa trưa cơm thì Điền Tiểu Điềm lại dậy thật sớm.

Cô nửa mơ nửa tỉnh mà chỉnh trang lại bản thân, định đi ra ngoài.
Tề Tranh cũng chưa rời khỏi giường.

Cô duỗi dài cần cổ mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là cô đang muốn xác định lại một chút, có phải ánh mặt trời đã mọc lên từ hướng tây hay không.
Giường của Tô Nhã và Tề Tranh cách nhau khá xa, vậy mà vẫn bắt gặp được hành động kỳ dị này của cô.

Tô Nhã vừa trở mình vừa nói: "Bà ấy đang định đi xem phòng ở.

Đã vài tuần nay rồi.

Không cần phải cho vậy là lạ."

Tề Tranh nghe xong tinh thần liền trở nên tỉnh táo: "Cái gì mà đi xem phỏng ở vậy hả?"
Điền Tiểu Điềm giải thích nghi hoặc này của cô: "Bởi vì năm thứ ba cũng sắp kết thúc đến nơi rồi, năm sau sẽ phải đi thực tập này, chuẩn bị tìm việc làm này, còn không phải là lo trước cho khỏi hoạ hay sao."
Đúng vậy!
Rất có đạo lý!
"Đợi một chút.

Tui cũng đi theo bà."
Tề Tranh nói xong liền trở mình vọt nhanh xuống khỏi giường.

Hôm nay đã là tháng tư, mặt trời rạng rỡ như gương mặt búp bê vậy.

Mùa xuân đã đến với thành phố B.

Vì ngoài trời vẫn hơi lạnh, Tề Tranh không dám chủ quan, cô mặc cho mình cái quần jean, áo len mỏng trùm kín mông, lại thêm một cái áo khoác ngoài nữa.

Sau khi rửa mặt xong, cô khoác tay lên cánh tay của Điền Tiểu Điềm, thuận tay còn nhặt thêm cái mũ lưỡi trai ở trên giường của mình ngoắc lên đầu, sự chuẩn bị này chính là để cùng Điền Tiểu Điềm đi ra ngoài đây mà.
Trước sau cũng chỉ mất mười phút mà thôi, đây cũng chính là ưu thế của mỹ nhân, nếu đổi thành người khác chỉ sợ là không dám đem mình cứ thế mà đi ra ngoài được.

Ngay cả Tô Nhã vốn là người thiên sinh lệ chất, nhưng nếu như chưa được chùi chùi vẽ vẽ trong nửa giờ đồng hồ cũng không dám đi ra ngoài nha.
Điền Tiểu Điềm đã kịp phản ứng lại, cô nói ngay: "Bà có thư thả một chút cũng đâu có sao.

Một mình bà học đến năm năm, còn đi theo bọn tui mà xem náo nhiệt làm gì?"
Tề Tranh có chút xấu hổ: "Đúng là tui phải học đến năm năm rồi.

Nhưng nhỡ đâu sau khi học xong bốn năm tui chỉ cần nhận tấm bằng cử nhân thì sao?"
Nét mặt của Điền Tiểu Điềm cười mà như không cười: "Bịa! Bà cứ tiếp tục bịa đi!"
Nếu mà Tề Tranh lại không cầm vào tay cái bằng kiến trúc sư, Điền Tiểu Điềm sẽ phải thay học viện Kiến trúc đau lòng bởi đã cấp học bổng cho người này trong mấy năm nay.
Tề Tranh bất mãn nhìn một lượt đám cư dân của 304.

Lòng dạ của Tư Mã Chiêu đến người qua đường còn biết nữa là*.

Đây còn không phải là bởi vì Tiểu thanh mai của mình hay sao? Hai người vì học đại học mà phải tách ra lâu đến như vậy, phải yêu xa khổ sở như vậy, làm sao lại không có ý định chóng tốt nghiệp để sớm được gần nhau đây?
Đúng lúc này đại sư chặt chém Phạm Vi bắt đầu rời giường.

Cô vừa sửa sang lại chăn giường của mình thật cẩn thận lại vừa phát huy khả năng đồ tể tuyệt kỹ của mình.
* Tư Mã Chiêu (chữ Hán: 司馬昭; 211 – 6 tháng 9, 265), biểu tự Tử Thượng (子上): Là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Ông tiếp nối cha Tư Mã Ý và anh trai Tư Mã Sư, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy.

Về sau, ông tiêu diệt Thục Hán, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương (晉王).

Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời.

Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy"[1], về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
Sau khi nép dọn xong xuôi, Phạm Vi mới chậm rì rì mở miệng: "Bà dám khẳng định là Tiểu thanh mai nhà bà cũng muốn đến thành phố B lập nghiệp? Nhỡ đâu cô ấy lại có ý tưởng khác thì sao hả?"
Đúng là một kích trí mạng.

Ngay lập tức Tề Tranh bị đánh thành máu chảy đầm đìa, cuối cùng lại vẫn không thoát khỏi cảnh bị tổn hại.
Theo như lời Phạm Vi vừa nói, sau khi đã cân chắc thật cẩn thận, càng nghĩ Tề Tranh lại càng sợ hãi.
Cuối cùng thì Tề Tranh không cùng Điền Tiểu Điềm đi xem phòng ở nữa, mà trốn đến trong công viên của trường, cầm trong tay điện thoại mà gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi.
Điện thoại lập tức được kết nối, từ phía bên kia vang lên giọng nói quen thuộc nghe có chút thong dong.
Nghe thế này thì biết ngay là người này vẫn còn ở trên giường.

Chỉ có thế gọi đây là gợi cảm, không thể khác đi được.
Có đôi khi Bùi Thanh Phi thật sự giống hệt như một con mèo con vậy, những lúc rảnh rỗi người này sẽ thích rúc vào cái nơi thật ấm áp, nếu không bị ai quấy rầy, cậu ấy sẽ ngủ thật lâu.
Nghe thấy như vậy, trái tim của Tề Tranh như bị mềm nhũn ra.
Không tự chủ được, cô hạ thấp giọng của mình xuống: "Cậu ngủ đi, ngủ đi nhé! Lát nữa mình sẽ gọi lại."
Bùi Thanh Phi cười cười: "Mình tỉnh rồi.

Cậu phải làm sao để đền bù cho tổn thất này của mình đây?"
Không một chút do dự, Tề Tranh lập tức làm "chụt" một cái gửi đi một nụ hôn.

Nhịn không được, Bùi Thanh Phi bật cười thành tiếng.
"Có cái gì muốn nói với mình hay sao?" Bùi Thanh Phi đổi thành tư thế thật thoải mái, cô đem chiếc điện thoại di động dán vào một bên má của mình.

Hiện tại cũng chỉ mới hơn bảy giờ sáng, cô và Lưu Mộc Dương cũng đều vừa mới tỉnh ngủ, rèm che trong phòng vẫn chưa được kéo lên, trong cái không gian sáng lờ mờ bên trong căn phòng chỉ có một vài tia sáng yếu ớt xuyên qua mà thôi.

Truyện Đam Mỹ
"Thanh Phi...!cậu...!Sau này khi cậu đã tốt nghiệp rồi thì cậu muốn tới nơi nào để làm việc hả?" Tề Tranh cũng chỉ dám hỏi xa xôi như vậy mà thôi.
Rõ ràng Bùi Thanh Phi đã biết đây là Tề Tranh muốn hỏi cái gì, nên cô cố ý trêu chọc: "Ở thành phố S a."
"Hả?" Tề Tranh thử thuyết phục xem sao: "Thế cậu không thấy thành phố B cũng không tệ hay sao? Ở đây hầu như tất cả đầu não của các công ty truyền thông lớn đều có mặt, cơ hội phát triển ở đây cũng có rất nhiều..."
"Lúc trước không phải là cậu đã đẩy mình tới thành phố S hay sao? Hiện tại mình cảm thấy nơi này thật sự rất tốt.

Thật sự, thật sự rất tốt đó nha.

Một khi đã đến rồi, mình sẽ không có ý định đi nữa." Giọng của Bùi Thanh Phi đúng là hoan thanh tiếu ngữ, rõ ràng là cô đang rất có hứng cùng Tề Tranh đùa giỡn.
Tề Tranh dốc sức tận tình khuyên bảo qua điện thoại cả buổi.


Cô lại một lần nữa giảng giải, phân tích thật kĩ càng nguyên nhân dẫn đến việc làm năm nào đó của mình, lại một lần nữa xin lỗi, lại một lần nữa nói đạo lý.
Bùi Thanh Phi làm ra vẻ nghiêm túc ở phía bên kia lắng nghe, thỉnh thoảng mới ậm ừ đáp lại.
Ừ ừ.
Đúng vậy.
Cậu nói không sai.
Thành phố B rất tốt.

Thành phố S cũng không tệ.
Hắc! Không ngờ được là những gì Tề Tranh đã nói ban nãy giờ lại thành công dã tràng.
Lại lặp lại một lần nữa, lại một lần nữa bị đẩy rớt.

Tề Tranh đột nhiên dừng lại.
"Đây là cậu đang trêu chọc mình có phải không?" Tề Tranh hỏi.
"Ha ha ha..." Bùi Thanh Phi cười đến là sảng khoái.
Tề Tranh có chút nôn nóng: "Mình nói rất nghiêm túc đấy! Thanh Phi, cậu hãy suy nghĩ cho cẩn thận một chút đi.

Nếu như cậu có thể tới đây, hai chúng ta, lại còn có Giang Sở nữa, sẽ lại có thể tụ cùng một chỗ rồi."
Bùi Thanh Phi thu lại trò đùa dai của mình: "Ừ, được rồi.

Mình sẽ suy nghĩ cho thật kỹ về chuyện này."
Lưu Mộc Dương hoang mang nghe Bùi Thanh Phi cùng người nào đó tranh cãi, đây là chuyện rất hiếm khi xảy ra.

Vậy nên cô mới thuận miệng hỏi một câu: "Ai vậy a?"
Bùi Thanh Phi vừa cười vừa trả lời: "Tiểu tình nhân của mình."
Cút ngay!
Lại còn là tiểu tình nhân ~~
Thiếu chút nữa Lưu Mộc Dương đã bị cái giọng ngọt ngào để bày tỏ tình cảm này của Bùi Thanh Phi ném lên tít tận trời cao.
Đáng ra mình không nên hỏi!
Cúp máy rồi!
Tề Tranh có chút run rẩy.
Cứ thế mà cúp máy? Tề Tranh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, lại phải trằn trọc.
Trong lòng Tề Tranh rất bất an, nhưng cô lại không dám đi làm phiền Bùi Thanh Phi.

Nếu như lại khiến cho nha đầu kia nổi giận thì đó sẽ là chuyện không thú vị chút nào.
Vì không thể hối thúc người ta, Tề Tranh đành phải dành cho người ta thêm một chút thời gian, để cho người ta tự cân nhắc.

Thế nên người gặp nạn lại biến thành Giang Sở.
Tề Tranh gọi cho Giang Sở cùng hẹn gặp, kéo người này đến quán cà phê ngồi đến tận trưa, lâu đến nỗi Giang Sở cũng phải đói bụng.

Cuối cùng cậu đành hỏi thử: "Nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác?"
"Hoàn cảnh ở đây tốt hơn, rất có không khí làm việc." Tề Tranh ủ rũ.
A a!!!
Thật đúng là có không khí mà.
Bên ngoài mặt trời chói chang, mà bên trong tiệm lại sơn đen nặng nề, điều này đặc biệt phù hợp với tâm trạng của người con gái gặp phải cảm tình khó khăn trắc trở, giống như Tề Tranh lúc này.
Giang Sở sợ run cả người.

Cậu nói toạc móng heo: "Lão đại, bà không có tâm tình, không cảm thấy ngon miệng, thế nhưng tui vẫn phải ăn cơm.

Bà hãy thử nhìn đồng hồ chút đi."
Tề Tranh nhìn đồng hồ.

Hay lắm! Mới thế mà đã một giờ chiều rồi.

Vừa sáng sớm đã kéo người ta đi ra ngoài, lại bắt người ta phải đói bụng nữa, đúng là mình có chút không đạo đức mà.
Tề Tranh hơi cảm thấy áy náy, cô lập tức kéo người này sang một nơi khác.
Gà hầm nấm là món ăn Giang Sở thích nhất.

Vừa thấy, ngón trỏ của cậu liền rục rịch.

Cậu đang muốn ăn nga lập tức.
"Ôi!"
Một tiếng thở dài cắt ngang hành động của cậu.
Sau khi bình phục tâm tình được một chút, Giang Sở lại một lần nữa nâng chiếc đũa lên.
"Ôi!"
Giang Sở: "..."
Cậu bỗng như thấy có ảo giác, dường như chính mình vẫn còn đang ngồi trên ghế trường cấp ba Thượng Thanh.

Còn Tề Tranh lại vẫn ngồi sau lưng mình.

Sau khi vừa cùng Bùi Thanh Phi ồn ào, náo loạn xong, người này ngồi ngay đằng sau lưng mình mà than thở.
Giang Sở cực kỳ đói bụng, thế nhưng cậu lại nuốt không trôi.

Cậu có cảm giác như cái dạ dày của mình vì tiếng thở dài của Tề Tranh mà cũng run rẩy theo.
Quẳng chiếc đũa xuống, Giang Sở nói với người này: "Đây chẳng qua Thanh Phi hù bà mà thôi."
Biểu lộ của tiểu đồng chí Tề Tranh rất là chán chường.


Cô vừa lắc đầu vừa nói: "Mới đầu tui cũng cho rằng cậu ấy trêu tui mà thôi.

Nhưng rồi tui lại sợ đây mới chính là ý tưởng chân thực của cậu ấy.

Ông cứ nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn cậu ấy chưa từng rời khỏi phía nam bao giờ, trong khi đó thành phố S cũng là trung tâm kinh tế của Trung Quốc, so với thành phố B cũng đâu có kém.

Hơn nữa nó lại gần nhà, bằng hữu cũng nhiều.

Quan trọng nhất là..." Giọng của Tề Tranh đầy vẻ ấm ức: "Trương tiên sinh đang ở tại Hãn Văn a.

Nếu ở lại thành phố S thì cậu ấy có thể thỉnh thoảng lại được nghe bài giảng của ông ấy, bất cứ lúc nào cùng có thể thỉnh giáo.

Đây là những thứ cậu ấy thích nhất."
Giang Sở hết chỗ nói rồi! Đây là Tề Tranh đã để tâm vào những chuyện vụn vặt đến nỗi thoát ra không được.

Bùi Thanh Phi thích nhất là cái gì, còn không chính mình hay sao!
Cởi chuông phải do người buộc chuông a.
Sau khi cùng Tề Tranh chia tay, Giang Sở móc chiếc chiếc điện thoại ra gọi cho người ở phía xa kia là Bùi Thanh Phi.
"Không phải trước đó không lâu bà đã hỏi tui giá phòng cho thuê ở thành phố B bên này hay sao? Tại sao bây giờ bà lại nói với Tề Tranh là không có ý định đến đây?" Giang Sở hỏi.
Bùi Thanh Phi sững sờ mất một lúc, nhưng rồi rất nhanh cô hiểu ra: "Đây là cậu ấy đã kéo ông ra bên ngoài để nghe cậu ấy oán trách?"
Giang Sở tức giận nói: "Lại còn không phải hay sao? Cái mặt nhỏ của cô ấy chỉ thiếu nước nhăn thành bánh bao nguội mà thôi."
Sau khi nghe xong, Bùi Thanh Phi lại nở nụ cười thật tươi.
"Nói thật đi, đến cùng là bà đang định thế nào đây?" Trái tim của Giang Sở cũng như bị treo lên: "Hai người các bà liệu mà gần nhau nhanh lên.

Để cho tui cũng bớt phải lo lắng đi một chút."
Cuối cùng Bùi Thanh Phi cũng chân thành nói: "Tui sẽ tới thành phố B thực tập.

Sau này cũng sẽ ở lại nơi đó."
Một khi Bùi Thanh Phi đã nói như vậy, chứng tỏ người này đã sớm có ý định như vậy rồi.
"Vậy mà bà còn đùa cô ấy?"
Giọng của Bùi Thanh Phi trong veo: "Bởi vì tui rất thích khi thấy cậu ấy lo lắng vì tui, nhớ đến tui, lại không có cách nào bắt được tui a."
Một tiếng: A-men! Đây là dành cho Tề Tranh.
Cả thân mình Giang Sở làm một cái giật mình, cậu cắt đứt cuộc nói chuyện với Bùi Thanh Phi.
Được rồi, được rồi! Đây là người ta đang cùng tiểu tình nhân ngọt ngọt ngào ngào, tiểu đả tiểu nháo.

Mình còn chạy theo mà lo vớ vẩn cái gì đây.
Để tránh cho mắt khỏi bị mù bởi cái trò ân ái này, đương nhiên Giang Sở không đem những lời Bùi Thanh Phi đã nói kia nói lại cho Tề Tranh nghe.
Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, vậy thì cứ mặc kệ các cô ấy đi.
Bây giờ chỉ còn mỗi một mình Tề Tranh sống trong lo lắng, trái tim lúc nào cũng bị treo trên cao.

Cuối cùng rồi cũng đến kỳ nghỉ hè của năm thứ ba.
Cô tự chuẩn bị cho mình đầy một bụng những lời cùng vấn đề cần nói ra.

Cô muốn được cùng Bùi Thanh Phi thẳng thắn một lần.
Về tình cảm của hai người, cũng chính là về tương lai của các cô.
Lúc này Bùi Thanh Phi là người trở về Lăng Giang trước.

Thời điểm Tề Tranh đáp xuống đất cũng chỉ có một mình Bùi Thanh Phi chạy đến đón cô.
Hai người lại gặp nhau sau một thời gian xa cách.

Không cần chờ đến lúc Tề Tranh phải nói ra cái gì trước, Bùi Thanh Phi đã lập tức xung phong nhận việc đưa ra đáp án cần có.
Hai người đem toàn bộ hành lý ném sang một bên mà ôm lấy nhau thật chặt.
"Đồ ngốc! Trừ việc ở bên cạnh cậu ra thì mình còn có thể đi nơi nào được đây?"
Chỉ mỗi một câu nói này mà trái tim Tề Tranh liền như được lấp đầy.

Câu Bùi Thanh Phi vừa nói kia, kỳ thật cũng chính là điều cô muốn nói: trừ việc ở bên cạnh cậu ra, nơi nào mình cũng không muốn dừng lại.
Nếu cậu đến, mình sẽ ởlại nơi này chờ cậu, nếu cậu không đến thì mình sẽ qua bên đó.

Tất cả đều hết sứcđơn giản.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện