Tề Tranh nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Cô nghe nói ở thành phố B vào mùa đông rất ít khi có tuyết rơi, huống chi hiện tại mới bước vào giai đoạn giao mùa thu đông.

Nhưng không biết có phải là cô đã bị ảo giác hay không, dường như cô nhìn thấy bên ngoài đang rơi xuống những bông tuyết mỏng manh.

Đến cả ông trời cũng muốn đến đây tham gia một chút náo nhiệt mà.

Những vấn đề được Điền Tiểu Điềm đưa ra kia, ở sâu thẳm trong nội tâm, cũng không phải là Tề Tranh chưa tìm được đáp án.

Việc học, sự nghiệp, người nhà, tình bạn giữa mình và Bùi Thanh Phi trong tương lai sau này, theo thói quen, tất cả đều được Tề Tranh đem ra suy nghĩ kĩ càng, do đó mà làm ra sắp xếp tối ưu.

Nhưng mà hiện tại thời gian lại không đợi cô, lập tức liền muốn 7h.

Tề Tranh không có thời gian để nói nhiều, cũng không kịp suy nghĩ cho rõ ràng hơn.

Vào giây phút này cô cũng chỉ có thể tuân theo lòng mình mà lao ra khỏi ký túc xá.

Bùi Thanh Phi cảm thấy rất lạnh, từ đầu ngón tay cho đến từng sợi tóc.

Cô từ từ nắm chặt tay lại, hoạt động một chút hai bàn tay của mình.

Thời điểm phải đi đã đến rồi, lúc này đây cô mình cần phải đi.

Có lẽ Tề Tranh thật sự sẽ không tới.

Thành phố B rơi xuống một làn tuyết mỏng, cảnh sắc này cùng thị trấn Long Giang một vùng trắng xóa là hoàn toàn khác biệt.

Làn tuyết trắng lóng la lóng lánh vừa rơi lên trên người Bùi Thanh Phi liền hóa thành bọt nước.

Cô nhìn lên người mình, trên người vẫn đang khoác chiếc áo của Tề Tranh.

Cô cởi ra chiếc áo khoác, đặt lên trên một chiếc ghế dài đặt ở bên cạnh sân cỏ, sau đó chậm rãi xoay người bước đi.

Bùi Thanh Phi bước đi mà có cảm giác vô tri vô giác, bước chân có chút loạng choạng.

Đúng vào lúc cô gần như ra khỏi sân cỏ, đột nhiên có người nào đó theo sát từ phía sau rồi ôm lấy cô.

Ánh mặt trời đã hạ xuống, ở phía chân trời hắt lên cái màu lờ mờ xám trắng cả một vùng.

Trong sân trường Thanh Bắc đèn đường bắt đầu sáng lên, hai bên đường đều là ánh sáng đèn màu da cam.

Bùi Thanh Phi không dám cả cử động.


Cô sợ hết thảy đều chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Cô đã phải đứng ở chỗ này quá lâu rồi, chỉ mới nhấc chân bước lên hai bước mà cảm thấy trước mắt choáng váng.

Nhưng cái vòng tay ôm ấp này Bùi Thanh Phi lại đã quá quen thuộc.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hoặc nghiêm túc, hoặc vui đùa, người này đã từng ôm mình đến vô số lần.

Bùi Thanh Phi cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm áp chảy qua đôi má của mình.

Tề Tranh buông vòng tay đang ôm ấp ra, giữ chặt lấy người trước ngực, cô bắt người này phải quay mặt về phía mình.

Nhìn đến nước mắt của Bùi Thanh Phi, Tề Tranh cũng khóc.

Cô sờ lên đôi má Bùi Thanh Phi, dùng đầu ngón tay lau đi dòng nước mắt ấy.

Tề Tranh là một cái lò sưởi ấm nhỏ tự nhiên, khi được người này nhẹ nhàng vuốt ve, Bùi Thanh Phi bỗng có cảm giác cả người mình dần dần trở nên ấm áp, từ đầu đến chân.

"Thanh Phi, mình...!Mình thích cậu." Tề Tranh nói ra có chút vụng về.

Trên bờ lông mi Bùi Thanh Phi vẫn còn treo giọt nước mắt khi cô vừa cười vừa gật gật đầu.

Tề Tranh hít sâu một hơi, trong khóe mắt rơi ra một giọt nước: "Thanh Phi, mình...!Mình yêu cậu.

Vẫn luôn là như vậy.

Cho tới bây giờ vẫn là như thế.

Chỉ là mình không biết nên xem phần tình cảm này là cái gì, cũng không biết đây liệu có phải là thứ tình cảm cậu mong muốn hay không.

Nhưng có một điều chắc chắn là mình không thể mất đi cậu được.

Mình muốn cả đời này luôn được chung sống với cậu.

Mình muốn cả cuộc đời cậu đều thuộc về một mình mình.

Là bạn thân, là chị em, là người thân hay là người yêu cái gì cũng được.

Chỉ cần cậu là của mình, cái gì cũng tốt.

Mình mong là cả đời này cậu chỉ thuộc về mình mà thôi."
Bạn thân, chị em, người thân hay là người yêu...!
Đúng vậy a, thứ Tề Tranh cho mình, cũng như mình ở trong lòng Tề Tranh, có thể đảm nhiệm lẫn nhau trong đời nhiều vai trò như thế, làm sao các cô lại có thể chia tách ra được đây? Có rất nhiều thứ, kể từ sinh ra trên đời, đều đã được định trước cả rồi.

Bùi Thanh Phi không cần Tề Tranh phải nói thêm cái gì nữa.

Cậu ấy chỉ cần dũng cảm làm đúng cái việc mình muốn làm là được rồi.

Lúc này trên con đường họ đang đứng của trường đại học Thanh Bắc liên tục có người đến người đi, nhưng Bùi Thanh Phi cũng cần không kiêng dè gì nữa, cô cẩn thận vòng tay ôm lấy cổ Tề Tranh.

Người khác nhìn qua thì cho rằng bất quá cũng chỉ là hai cô bé ôm nhau mà thôi, nhưng chỉ có các cô mới tự mình biết được, làn môi của Bùi Thanh Phi vừa nhẹ nhàng chạm qua bờ môi của Tề Tranh, đó là một nụ hôn mềm mại, nhẹ nhàng.

Rút cuộc Bùi Thanh Phi đã làm được cái việc mình muốn làm.

Cô muốn trong khi Tề Tranh vẫn đang hoàn toàn thanh tỉnh, hôn cậu ấy một lần.

Nụ hôn này, tựa hồ có hương vị đường của loài hoa anh đào, rất ngọt ngào, là cái hương vị mà Tề Tranh chưa từng một lần biết đến.

Cô không thấy sửng sốt mà cũng không quá kinh ngạc.

Bởi vì ngay từ khi hai người còn học cấp ba ấy, cô cũng đã từng rất nhiều lần muốn được làm như vậy rồi.

Sẵn đang giữ cái ót của Bùi Thanh Phi trong tay, hiển nhiên là so với người này Tề Tranh bá đạo hơn nhiều.

Các cô liền đứng ngay tại thành phố B, giữa một làn tuyết rơi hiếm hoi, cùng người trong lòng hôn nhau đến thỏa thích.

Trên đường, dòng người lui tới không ngừng quăng đến đây những ánh mắt hồ nghi, nhưng mà Tề Tranh lại không thèm quan tâm.

Cái giây phút từ trên lầu chạy xuống ấy, cô đã dứt bỏ tất cả những băn khoăn của mình.

Cứ mỗi bước tới gần Bùi Thanh Phi là một bước làm cho cô vô cùng thanh tỉnh mà nhận ra được rằng, cô không thể thả cho người này rời khỏi mình được, để rồi từ đó biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Bạn thân cũng được, người yêu cũng tốt, là cái gì cũng không sao hết.

Bởi Bùi Thanh Phi chính là cái người duy nhất cô muốn được cùng chung sống cả đời người.

Với những vấn đề do Điền Tiểu Điềm đưa ra, vào giờ phút này đáp án của Tề Tranh chính là Bùi Thanh Phi.

Trước đây là Bùi Thanh Phi, mãi mãi cũng chỉ có một mình Bùi Thanh Phi mà thôi.

Khi Tô Nhã trở lại ký túc xá cô thấy Điền Tiểu Điềm đang đứng ở bên giường nghe điện thoại.

"Ừ ừ.

Đã biết rồi.

Còn có bọn mình ở đây."
Tô Nhã cảm thấy cái giọng của Điền Tiểu Điềm nghe vào mà có chút gì đó không hợp lắm.


Vừa phủi đi những mẩu tuyết bám vào trên áo khoác cô vừa nói với Điền Tiểu Điềm, người cũng vừa kết thúc cuộc gọi: "Đây là thế nào? Đã có chuyện gì khiến ngài phải thương cảm như thế?"
Điền Tiểu Điềm thật khoa trương khi làm động tác sờ lên dòng nước mắt: "Còn không phải cậu vừa mới trở về hay sao? Lẽ nào khi đi qua quảng trường nhỏ dưới lầu lại không nhìn thấy?"
Tô Nhã suy nghĩ một chút: "Nơi đó thực sự đã có không ít người vây quanh.

Nghe nói có ai đó công khai có đúng không? Dòng người lớp trong lớp ngoài nhiều như vậy mình không chen lọt vào được.

Tốt hơn hết là không nên tiếp cận cái trò náo nhiệt ấy thì hơn."
Điền Tiểu Điềm đầy vẻ đau xót: "Cậu đã bỏ lỡ giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời Tề Tranh rồi."
Tô Nhã vẫn không coi đó là quan trọng: "Chuyện này cùng Tề Tranh thì có quan hệ gì? Lại nói, người này đi đâu mất rồi?..."
Hỏi đến câu này xong, rút cuộc Tô Nhã cũng đã nhận ra có gì đó không đúng: "Chẳng lẽ là...?"
Điền Tiểu Điềm dùng sức gật gật đầu: "Đêm nay cậu ấy sẽ không trở lại.

Chúng ta nên giúp cậu ấy làm tốt công tác yểm trợ, giữ vững vị trí của mình."
"A!!!...!Mình phải làm gì bây giờ?" Không được chứng kiến màn náo nhiệt kia, Tô Nhã muôn phần thất vọng.

Tề Tranh kéo Bùi Thanh Phi xuyên qua vòng người, đi về phía cổng trường đại học Thanh Bắc.

"Thật sự là cậu muốn đi hôm nay hay sao?" Tề Tranh hỏi.

Lúc này Bùi Thanh Phi vẫn khoác trên người cái áo khoác của Tề Tranh, lại còn mang theo khăn quàng cổ của Tề Tranh nữa, trên đầu thì trùm lên một chiếc mũ.

Trông diện mạo của cô lúc này giống như là một chú gấu con lông xù vậy.

Bùi Thanh Phi vừa cười vừa lắc đầu: "Thật ra là vào ngày mai."
Tề Tranh an tâm: "Vậy sao cậu lại gạt mình vậy a?"
Bùi Thanh Phi không trả lời.

Cô chỉ đưa tay sửa sang lại mấy sợi tóc của Tề Tranh bởi vì ban nãy hai người vừa kéo vừa ôm mà có chút mất trật tự.

Cô nhìn vào đôi mắt của Tề Tranh.

Từ nhỏ đến lớn, đại khái đây là lần đầu tiên cô nói dối, lừa gạt Tề Tranh như vậy.

Bởi vì mình biết, nếu như mình rời đi, nhất định cậu sẽ xông tới giữ chặt mình lại, giống như vừa mới ban nãy cậu làm vậy.

"Thực xin lỗi!" Bùi Thanh Phi cầm lấy tay Tề Tranh rồi nói lời xin lỗi.

"Đừng! Không cần phải như vậy.

Mình, mình cũng có làm sai.

Kỳ thật mình vẫn luôn ở trên lầu, mình chỉ là có một vài thứ chưa nghĩ ra." Tề Tranh có chút xấu hổ.

Con người Tề Tranh này, tuy rằng nhìn qua thì như là bộc tuệch, tùy tiện, nhưng trên thực tế lại là một người làm việc rất có trật tự và quy hoạch.

Ngay cả việc muốn cùng mình có một kỳ nghỉ hè cũng phải xây dựng thành kế hoạch.

Bây giờ, khi buộc phải làm ra một quyết định quan trọng như vậy, làm sao người này lại có thể không lo nghĩ được đây?
Chỉ là hiển nhiên Tề Tranh đã lý giải sai ý nghĩa của câu xin lỗi kia.

Không phải vì mình đã nói dối mà Bùi Thanh Phi mới cảm thấy có lỗi với Tề Tranh.

Mà cô chỉ là không thể đợi thêm nữa.

Cô cảm thấy mình không có cách nào cho Tề Tranh nhiều thời gian hơn để người này suy nghĩ thật rõ ràng rồi mới làm ra quyết định.

Bùi Thanh Phi chính là ỷ vào tình cảm Tề Tranh đã dành cho mình mà bức người này, trong thời gian ngắn nhất, phải làm ra lựa chọn.

Cũng may, cũng may là cuối cùng Tề Tranh đã không để cho mình phải thất vọng.

Nhất định là mình cũng sẽ không khiến cho Tề Tranh từ nay về sau phải hối hận vì đã nói ra lời hứa hẹn này trong ngày hôm nay.

Tề Tranh chọn một khách sạn nhìn qua thì thấy là khá gọn gàng, sạch sẽ ở gần trường đại học của mình.

Nơi này không bố trí xa hoa như khách sạn Vườn hoa, cũng không có bày ở giữa phòng chiếc bồn tắm lớn để tạo cái không khí thập phần kiều diễm để hai người cùng tắm.

Thế nhưng Tề Tranh và Bùi Thanh Phi lại vẫn tắm cùng nhau.

Trải qua mấy chục năm, đây là lần đầu tiên thành phó B có tuyết rơi.

Tuyết làm ướt làm tóc và quần áo của các cô, Tề Tranh lo lắng Bùi Thanh Phi đứng bên ngoài này lâu như vậy thì sẽ bị cảm lạnh, cho nên không để cho đối phương cự tuyệt, cô nhất định kéo người này cùng vào phòng tắm để tắm gội.

Hiện tại, rút cuộc Tề Tranh đã có thể đúng lý hợp tình mà nhìn ngắm thân thể xinh đẹp của Bùi Thanh Phi.

Ánh mắt của cô sáng rực lên, chúng như dán lên trên người Bùi Thanh Phi, làm cho người này cảm thấy có chút nóng rát.

Vòi hoa sen phun ra hơi nước làm mờ mịt cả phòng tắm, như sương như khói, cả mái tóc đen mượt của Bùi Thanh Phi chỉ trong chốc lát đã bị ướt nhẹp, dán vào hai bên má cùng cổ của cô.

Trong lần tắm cùng nhau trước đây, Tề Tranh đã muốn được sờ sờ, muốn ôm một cái, nhưng lại xấu hổ không thể mở miệng khi thấy mình có cái loại dục vọng như vậy.

Hiện tại, rút cuộc thì cô đã có thể danh chính ngôn thuận có được người con gái trước mặt này rồi.

Cô ghé người lại đây, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của Bùi Thanh Phi một nụ hôn.

Khuôn mặt Bùi Thanh Phi đỏ ửng lên, không biết là do nóng, hay là vì thẹn thùng.

Cô không hề động đậy, cũng không có cự tuyệt, chỉ là nhẹ nhàng nhắm mắt lại.


Đối với Tề Tranh mà nói, không thể nghi ngờ hành động ấy chính là một lời mời gọi rồi.

Cô áp sát lại, hôn thêm một lần nữa...!Rồi sau đó, lại hôn thêm một lần nữa.

Bùi Thanh Phi có chút muốn cười, nhưng rồi cô lại nhịn được.

Cái người Tề Tranh này thật sự là đã quá ngây thơ.

Phương thức để người này biểu lộ tình cảm của mình lại chỉ là nụ hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước mà thôi, ngay cả vươn đầu lưỡi ra cũng không biết đến!
Bùi Thanh Phi thầm nghĩ, loại chuyện như vậy cần phải từ chính mình dạy cậu ấy mới được.

Cô thật không muốn để cho Tề Tranh lại phải thông qua cái kênh cổ quái nào đó để học những thứ này.

Đúng cái lúc Tề Tranh một lần nữa ghé lại gần đây, Bùi Thanh Phi đưa vòng tay quàng lên cổ của người này.

Đến đây Tề Tranh đã không còn cách nào tránh đi giống như trước kia nữa.

Nụ hôn nhẹ nhàng này giằng co một lúc thật lâu.

Ngay khi Tề Tranh cảm thấy cánh tay Bùi Thanh Phi như nới lỏng ra một chút, dường như sắp sửa kết thúc, thì lại có thứ gì đó vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng lướt trên bờ môi rồi từ từ trượt vào trong miệng của cô.

"Ừm!!!" Tề Tranh kinh ngạc mở to con mắt.

Kích thích đến như vậy ư? Toàn thân Tề Tranh làm một cái giật mình, dường như bị điện giật vậy.

Được Bùi Thanh Phi từ từ sự dẫn đường, Tề Tranh dần dần chiếm cứ thế chủ động.

Nếu bàn về hơi thở, đương nhiên cô là người chiếm thế thượng phong rồi, bởi vậy người xin tha trước, ngược lại, lại là Bùi Thanh Phi.

"Khục..

khục..."
Dạy cho đồ đệ, hại chết sư phụ.

Đến hôm nay xem như Bùi Thanh Phi cũng đã hiểu ra ý nghĩa của những lời này.

Người này vừa mới làm cho mình đến không thở nổi, thiếu chút nữa là đã bị hôn mê.

"Làm sao cậu lại tốt như vậy? Tốt đến như vậy đây?" Tề Tranh đem Bùi Thanh Phi kéo vào trong ngực của mình.

Ấm ấm, nhỏ nhắn đến lọt thỏm trong vòng tay của mình.

Cô có cảm giác như trong lòng mình bị lấp đến tràn đầy, không còn...!cái cảm giác vắng vẻ như trước đó nữa.

Hai người dây dưa một đường từ phòng tắm cho đến trên giường.

Bùi Thanh Phi không dấu đi được cái cảm giác xấu hổ.

Giống hệt như trong giấc mơ ngày trước của Tề Tranh, thân thể trần truồng của cô được Tề Tranh choàng lên một cái khăn tắm, hai tay che ở trước ngực, che đi một mảnh xuân quang kia.

Bùi Thanh Phi ngã xuống giường, Tề Tranh ngồi xuống tại bên người này.

Cô chậm rãi cúi người xuống, rồi giống hệt như một con cún, cô tiến đến bên người Bùi Thanh Phi, hít một hơi, chà xát một chút, liếm một liếm.

Cuối cùng thì dừng lại ở cái nơi mềm mại nhất kia mà hé răng cắn một cái.

Không đau.

Bùi Thanh Phi được Tề Tranh làm cho cả người như đang bay bổng.

Chuyện mà Tề Tranh có thể làm được lúc này, dù có rất nhiều lần, thế nhưng hết thảy lại cũng chỉ có chừng đó mà thôi.

Sau lần cuối cùng cô cẩn thận ôm người này vào lòng, sau đó thì chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Bùi Thanh Phi lại tỉnh như sáo.

Lắng nghe tiếng hít thở của Tề Tranh dần trở nên đều đều, cô cười cười.

Xem ra Tề tiểu thư nhà mình còn cần phải học thêm rất nhiều thứ nữa.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện