Sau khi nghe xong câu chuyện xin nghỉ học cực kỳ khó khăn của Tề Tranh, Điền Tiểu Điềm không khỏi có chút kỳ quái hỏi: "Kỳ nghỉ Quốc khánh có hẳn những bảy ngày nghỉ mà vẫn chưa đủ cho cậu đi về hay sao? Vì cái gì mà cậu lại phải đi sớm tới hai ngày như vậy?"
Tề Tranh vừa lục tìm tin tức về chuyến bay phù hợp vừa trả lời: "Tui phải đi trước để chặn đầu."
Khoảng cách giữa thành phố S cùng thành phố Lăng Giang thật sự là quá gần, việc lui tới giữa hai nơi này đúng là quá thuận tiện.
Tề Tranh chỉ sợ là trong kỳ nghỉ quốc khánh sắp tới, nếu mình không nói gì mà cứ bay thẳng tới đó thì sẽ vồ hụt mất.
Nếu để cho Bùi Thanh Phi về nhà mất rồi thì bao nhiêu kế hoạch cô đã kỳ công sắp đặt này sẽ thành công cốc.
Nhưng nếu nói trước cho Bùi Thanh Phi biết, chắc chắn người này sẽ không cho mình đi qua.
Vì cứ trái lo phải nghĩ như vậy, nên Tề Tranh mới không thể không đi trước hai ngày, trực tiếp ngăn người ta lại ở ngay tại trường học, vạn sự đại cát.
"Đành vậy đi.
Nhưng mà với loại tình huống này thì chỉ cần trốn học hai ngày chẳng phải là xong? Việc gì còn phải cạy cục xin nghỉ với người ta nữa?" Vừa mắng Điền Tiểu Điềm vừa dùng tay vỗ vỗ đánh đánh lên mặt để vừa thả lỏng vừa dưỡng da.
Tề Tranh như bị sét đánh!
Đúng vậy! Cứ thế trốn học mà đi chẳng phải là xong? Cùng lắm thì nhờ bạn học làm giúp bài tập nộp lên là được chứ gì!
Cái thói quen tư duy của một học trò ngoan này, Tề Tranh cảm thấy ý nghĩ của mình đã bị nguyên tắc hóa rồi.
Việc này cần phải sửa ngay! Để còn theo kịp thời đại!
Điền Tiểu Điềm tẩy trang, rửa mặt xong, một lần nữa trở lại bên người Tề Tranh cũng là lúc nhìn thấy người này đã mua xong vé máy bay, hiện tại đang đăng ký phòng ở khách sạn.
"Mẹ kiếp! Thật không ngờ được là bà lại xa xỉ như vậy!" Điền Tiểu Điềm đâm đâm ngón tay lên màn hình máy tính của mình, mỗi chữ mỗi câu đều được cô đọc lên như thể giới thiệu văn án: "Rèm màu xanh đậm rủ xuống.
Giường nước lãng mạn.
Trần nhà gắn đèn kiểu bầu trời với các ngôi sao mộng ảo, thần bí.
Bồn tắm lớn xa hoa dành cho hai người, có sóng mát xa.
Một đêm..."
Lúc viết lên thì không cảm thấy có cái gì, nhưng sau khi nghe Điền Tiểu Điềm đọc lên thành tiếng như vậy...!Thật sự là có chút thẹn thùng nha.
Tề Tranh lập tức ôm lấy màn hình máy tính, không cho Điền Tiểu Điềm nhìn tiếp.
"Oa, một ngàn một đêm! Cậu...!cậu...!cậu...!cậu như vậy là rất quá phận rồi a! Làm sao vậy? Đây là muốn dùng tiền tài để làm biến chất tâm linh của Tiểu thanh mai nhà cậu hay sao? Cái viên đạn bọc đường này thật sự là có giá trị không nhỏ nha.
Chậc! Chậc! Chậc!" Điền Tiểu Điềm không ngừng tặc lưỡi.
Tề Tranh sờ sờ cái mũi.
Cái khách sạn Vườn hoa này của thành phố S vốn đã nổi tiếng trong cả nước, mà kiểu phòng lãng mạn, ấm áp dành cho tình lữ này là sản phẩm đặc biệt được bọn họ đẩy ra trong những năm gần đây.
Ngày trước mình và Bùi Thanh Phi đã từng chỉ vào tin quảng cáo này mà cảm thán không thôi.
Các cô còn nói nơi này cảnh sắc rất tốt, giường tốt, mà bồn tắm lớn cũng là rất tốt...!
Vậy thì cùng nhau tới đó nhìn qua một lần xem sao!
Ý tưởng của Tề Tranh chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Điền Tiểu Điềm kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt Tề Tranh, chờ cho cô đặt phòng, thanh toán, sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi việc rồi cô mới vịn vai Tề Tranh, làm cho người này quay lại đối mặt với mình.
Điền Tiểu Điềm nhìn Tề Tranh từ trên xuống dưới một lượt, làm cho người này có chút hoảng sợ.
Điền Tiểu Điềm vốn là cái người luôn có điệu cười toe toét mà giờ đây bỗng nhiên tỏ ra nghiêm túc như vậy, thât sự là cô có chút không quen.
Tề Tranh không biết Điền Tiểu Điềm đang suy nghĩ gì, nên thật muốn từ trên người này nhìn ra được thứ gì đó.
Ánh mắt của cô nơi nơi nhìn loạn, khi quét đến cái máy tính của Điền Tiểu Điềm vẫn đang bị mình che chắn mới không có chuyện gì để nói mà nói nhảm: "Tiểu Điềm, tui nói này, cái màn hình này của bà rất đặc biệt.
Nhìn rất là đẹp mắt đó nha."
Bị Tề Tranh cắt đứt mạch suy nghĩ, Điền Tiểu Điềm thuận miệng giới thiệu: "Là của một họa sĩ rất nổi tiếng trên Weibo đấy, đây là tác phẩm cực kỳ nổi tiếng.
Cô ấy có nhiều bức tranh rất đẹp."
"Weibo a?" Tề Tranh hơi xúc động.
Cô và Bùi Thanh Phi đều chưa có tài khoản Weibo.
Thời điểm Weibo hot nhất cũng đúng vào cái lúc các cô bắt đầu bước chân vào lớp 10, lập tức vùi đầu vào học hành.
Vừa vào trường Thượng Thanh đã có diễn đàn BBS thú vị như vậy rồi, chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện đăng ký Weibo nữa.
Hôm nay nhìn đến bức tranh minh hoạ trên màn hình máy tính của Điền Tiểu Điềm, bỗng nhiên Tề Tranh lại có chút động tâm.
Nhìn mới đẹp làm sao! Bức tranh minh họa này thật là đẹp!
Đó là hai cô gái đang uyển chuyển nhảy múa.
Các cô đều mặc váy lễ phục kiểu dáng Châu Âu phục cổ theo kiểu xếp nếp lớn chồng lên nhau.
Mỗi nét vẽ đều hết sức tinh tế, tỉ mỉ đến mức dị thường.
Có vô số điểm trang trí lốm đa lốm đốm trong bức vẽ đều được họa sĩ miêu tả hết sức tinh tế.
Cô gái có vóc dáng hơi cao hơn chiếm cứ giữ vai trò chủ đạo, cô gái còn lại, dưới sự hướng dẫn cô gái kia, làm động tác xoay tròn hết sức ưu nhã.
Toàn bộ bức tranh đều thiên về sắc điệu xanh đậm, chỉ có hai gò má cùng đôi mắt của hai cô gái là có sắc màu ấm.
Dường như trong con mắt của hai người này chỉ nhìn thấy nhau mà thôi.
Tề Tranh nhìn đến nhập thần, mỗi lúc cô lại càng ghé vào gần hơn chút nữa.
Thậm chí cô còn giơ tay sờ lên cô gái vừa cười vừa xoay quanh, làn váy bay lên bên trong đó.
Điền Tiểu Điềm thử dò hỏi: "Bà có thích nó hay không vậy?"
"Có nha." Tề Tranh vừa gật đầu vừa nói: "Tui cảm thấy dung mạo của người này có chút giống Thanh Phi nhà tui nha."
"Ồ?" Điền Tiểu Điềm lập tức quên mất vừa nãy mình đang định nói cái gì, làm cái gì.
Cô dịch ghế xích lại gần hơn: "Thật sao? Thật sao? Tiểu thanh mai nhà bà xinh đẹp như vậy hay sao?"
Tề Tranh cười nói: "Đúng vậy a.
Từ nhỏ đã xinh đẹp rồi."
"So với bà đây thì sao?"
"Dễ coi hơn tui nhiều."
"So với Tô Nhã đây?"
Tề Tranh một chút thôi cũng không hề do dự: "So với Tô Nhã cũng đẹp hơn."
Nhắc tới cũng khéo, đúng lúc này Tô Nhã đẩy cửa đi vào, nên cô nghe được câu này rất rõ.
"Ôi! Có ai so với mình lại còn xinh hơn vậy hả? Là hoa khôi ở bên khoa Quốc họa hay sao? Hay là nữ thần học tỷ của khoa Máy tính đây?" Vừa cất đi quyển sách giáo khoa ở trên bàn viết Tô Nhã vừa trêu ghẹo.
Điền Tiểu Điềm bát quái: "Là Tiểu thanh mai của Tề Tranh nha."
Tô Nhã nghe xong cũng rất hào hứng: "Có bức ảnh nào mới chụp của cô ấy hay không? Cho bọn này nhìn thử."
Tề Tranh suy nghĩ một chút, sau đó mở ra trình duyệt rồi nhập vào một chuỗi địa chỉ Internet, mở ra diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh.
Thứ cô muốn tìm chính là cái thiếp mời kia của Quách Đồng.
Vốn cho rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, hẳn là đã có rất nhiều trang mới đẩy nó xuống dưới, thế nhưng kết quả lại khiến cho người ta không khỏi bất ngờ, cái thiếp mời kia vẫn còn vững vàng nằm ngay ở trang đầu tiên.
Một trang toàn là những bức ảnh thuần một sắc màu thanh cao mà hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người nhìn.
Đặc biệt là bức ảnh Bùi Thanh Phi quay đầu lại mỉm cười kia, nó làm cho diễn tinh đồng chí Điền Tiểu Điềm không ngừng vỗ tay lên bắp đùi.
"Ôi! Thật đúng là làm cho đại cô nương tui đây không thể so sánh được với mà." Nói rồi Tô Nhã đưa cả hai tay lên làm cái động tác lão mẫu thân không ngừng lau nước mắt.
Nếu bình tĩnh mà suy xét cho thật công bằng thì thật ra Tô Nhã cùng Bùi Thanh Phi mỗi người mỗi vẻ.
Chỉ có điều ai bảo nhân tâm vẫn thường hay có thiên vị đây, Tề Tranh vẫn cảm thấy Thanh Phi nhà mình đẹp hơn.
Đưa tay sờ lên khuôn mặt Bùi Thanh Phi một lúc thật lâu, mặc dù chỉ là trong màn hình, Tề Tranh cười cười.
Sau đó thở dài một cái.
"Được rồi! Được rồi! Đừng có mà mặt mày ủ rũ nữa." Điền Tiểu Điềm đẩy cái đầu của Tề Tranh một cái, làm cho người này rời khỏi vị trí vẫn án ngữ trước máy vi tính từ nãy đến giờ: "Đi rửa mặt cho sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon để cho tinh thần sung mãn một chút.
Cứ thất hồn lạc phách như vậy đến lúc đó không cẩn thận sẽ bị nói lỡ miệng cũng nên."
Đúng vậy nha!
Thời gian đến thành phố S chỉ còn cách đúng một tuần, cô thấy mình cần phải giữ vững tinh thần cho đến lúc đó.
Tề Tranh ngẩng đầu mà bước chân đi rửa mặt.
Buổi tối hôm nay cô còn muốn đi phòng học multimedia để làm bài tập bù.
Người nhà vốn đã cho Tề Tranh một khoản tiền riêng để mua máy tính rồi, nhưng mà Tề Tranh lại không động đến.
Cô muốn đem số tiền kia giữ lại, chờ đến khi đi gặp Bùi Thanh Phi mới dùng đến.
Người kia vừa đi khỏi, Điền Tiểu Điềm đã tay mắt lanh lẹ, đem địa chỉ diễn đàn BBS trên Internet của trường Thượng Thanh đưa vào ngăn cất chứa.
"Ôi! Ôi! Ôi! Tui nói này, bà đem diễn đàn trường cấp ba của người ta đưa vào ngăn cất chứa là để làm gì vậy hả? Trong Weibo đã có đến bao nhiêu là đại đại như vậy rồi mà vẫn còn chưa thỏa mãn được nhu cầu của bà hay sao?" Tô Nhã lườm người này một cái, phong tình vạn chủng.
"Phải biết rằng trên mạng cùng với chân nhân* mỗi người mỗi vẻ nên fan cp cũng sẽ khác nhau, nếu không thì tại sao lại có nhiều minh tinh, nghệ sĩ có fan cp đến như vậy đây? Cho dù tương lai có là BE tới tận chân trời, thì tui cũng muốn đem thức ăn cùng đường có ngay trước mắt này nhét cho đầy miệng đã nha." Điền Tiểu Điềm cười cười.
"Cái đồ fan não tàn!" Tô Nhã chọt chọt đầu của Điền Tiểu Điềm: "Bà không sợ mình nhảy vào hố lửa, tương lai sẽ cùng người ta tê tâm liệt phế hay sao?"
* Chân nhân: Người tu đắc đạo
Điền Tiểu Điềm thần thần bí bí tiến sát đến bên người Tô Nhã: "Sau bao năm gắn bó bên nhau, thanh mai và thanh mai hai nhỏ vô tư, có thể đầu tư vào đây được nha.
Nếu không thì đứng ngoài chờ xem cũng không sao cả."
Tô Nhã mới mặc kệ người này.
Điền Tiểu Điềm là một fan cuồng của bách hợp, cho dù cô đã cố thu liễm đi nữa thì vẫn có lúc lộ ra chân tướng.
Trong ba tuần huấn luyện quân sự trước đây, chút sở thích này của cô đã sớm bị bại lộ ra trước mặt Tô Nhã một cách triệt để rồi.
Mà Tề Tranh thì sao? Cô rõ ràng là cái người tò mò nhất kia, ấy thế nhưng đến tận bây giờ vẫn còn là một bộ ngây thơ, ngu ngốc như vậy là bởi vì, nói theo cách nói của Điền Tiểu Điềm, Tề Tranh chính là vẫn còn chưa được khai thông* chứ đâu, vậy nên mới trước sau gì cũng không hiểu những thứ này.
Tô Nhã mở máy ra chơi game, bình thường cô là cái người đối với người khác luôn là nhỏ nhẹ, ôn hòa, mỗi khi nói chuyện đều rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần ôm súng vào liền trở thành cơn lốc gây họa.
* Nguyên văn: Thông khiếu.
"Có đánh được hay không vậy hả? Không nghe thấy tiếng bước chân hay sao?"
"Đằng sau! Đằng sau! Phương hướng n."
"Mày là cái loại đồ ăn gì vậy? Mẹ mày có biết mày như vậy hay không hả?"
Trong những tiếng la hét như vậy, Điền Tiểu Điềm bắt đầu lật xem cái thiếp mời vừa mới cất chứa được kia.
Ảnh chụp riêng Tề Tranh có, một mình Tiểu thanh mai cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh hai người chụp chung.
Đúng như thiếp mời đã nói vậy, đây là phong cảnh đẹp nhất của trường Thượng Thanh.
Điền Tiểu Điềm dùng tay chống cằm mà thầm nghĩ, Tề Tranh thật đúng là cái tên nhẫn tâm.
Làm sao người này lại có thể nhẫn tâm đến mức đẩy tiểu thanh mai một mình đi Hãn Văn như vậy được đây.
Cô đơn biết bao a! Sao cậu ta lại có thể tự ý sửa nguyện vọng của người ta như vậy nhỉ?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Điền Tiểu Điềm nhận ra có cái gì đó không đúng cho lắm.
Cô lại đem cái thiếp mời kia lật xem lại từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên một lần nữa.
Dù có nhìn thế nào thế nào thì cô vẫn có cảm giác, ánh mắt của Tiểu thanh mai thật ý vị thâm trường.
*
Chương trình đại học năm thứ nhất của Bùi Thanh Phi rất nhàn nhã, vô cùng nhàn nhã.
Cho nên ngày nào cô cũng chạy đi học ké.
Số tiết lên lớp dành cho sinh viên chưa tốt nghiệp đại học của tiên sinh Trương Thế Tể không nhiều lắm.
Phần lớn thời gian của ông đều dành cho công trình nghiên cứu của riêng mình cùng nghiên cứu sinh.
Những ngày đầu tiên mang theo lá gan lớn tới phòng học dành cho nghiên cứu sinh, Bùi Thanh Phi đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra ngoài.
Rất may là, tình huống như vậy lại không xảy ra.
Dường như Trương tiên sinh không hề chú ý tới sự có mặt của cô, nên nói cái gì thì nói cái đó, muốn nói cái gì thì nói, so với ngôn ngữ dùng trong bài viết lại còn sắc bén hơn.
Trong sinh hoạt, trên giờ lên lớp tiên sinh Trương Thế Tể có thêm mấy phần khôi hài, hài hước vậy nên giờ lên lớp của ông lại càng thú vị, luôn dẫn dắt sinh viên đi theo đúng tiết tấu bài giảng của mình.
Trong giờ lên lớp hôm nay, Trương tiên sinh dành cho mọi người một thời gian tự chọn đọc một đoạn.
Phần này Bùi Thanh Phi đã xem qua từ rất sớm, vì vậy mà cô có được một dịp hiếm hoi để thất thần.
.
Truyện Nữ Cường
Tuy rằng Bùi Thanh Phi không muốn thừa nhận, cũng như chưa từng nói ra có phải mình đã hối hận hay không.
Nhưng nếu như cô thật sự không tới nơi này, không trở thành học trò của Trương tiên sinh, không chính nhi bát kinh* nghe ông giảng bài, Bùi Thanh Phi sẽ phải cảm thấy tiếc nuối, cái cảm giác tiếc nuối này sẽ đi theo cô suốt cả cuộc đời.
Tề Tranh...!
Nghĩ đến cái tên gia hỏa này, Bùi Thanh Phi lại cảm thấy gần đây người này có chút kỳ quái.
Suốt mấy ngày hôm nay người này vẫn luôn truy hỏi mình trong dịp nghỉ quốc khánh tới đây có sắp xếp gì hay không.
* Chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.
Vì Bùi Thanh Phi vẫn chưa có kế hoạch nào thật nghiêm túc, nên trả lời có chút qua loa.
Thế nhưng Tề Tranh lại làm cái việc này không biết mệt: mỗi ngày sáng trưa chiều, đều không ngừng hỏi đi hỏi lại.
Kỳ thật thì cô muốn tới thành phố B một chuyến, cô có chút bận tâm về Tề Tranh.
Tuy rằng nhìn qua thì thấy người này cùng bạn cùng phòng chung sống không tệ, Giang Sở lại ở cách đó không xa, nhưng một người không biết mô tê gì lại từ phương Nam chạy tới phương Bắc đi học sẽ luôn làm người ta có chút không yên lòng.
"Thanh Phi, con hãy nói cho mọi người nghe suy nghĩ của mình đi."
Đột nhiên Bùi Thanh Phi bị Trương tiên sinh điểm danh, cô vội vàng đứng thẳng người lên.
Ông ấy, ông ấy làm sao lại biết đến tên của mình vậy a?
Bùi Thanh Phi có chút kỳ quái, nhưng rồi rất nhanh, cô vứt bỏ suy nghĩ lan man kia mà bắt đầu nghiêm túc trả lời vấn đề Trương tiên sinh vừa nêu.
Trương Thế Tể gật gật đầu: "Cũng không tồi!"
Đây là đánh giá của ông đối với câu trả lời của Bùi Thanh Phi, cũng là đánh giá trong lòng đối với Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi có chút thẹn thùng.
Cô có cảm giác câu trả lời của mình khả năng là không tốt cho lắm, nên đỏ mặt xấu hổ ngồi xuống, sau đó thì không dám tiếp tục thất thần nữa.
Thế nhưng đám học trưởng học tỷ, những người có trình độ học vấn cao hơn cô rất nhiều, lại không một ai không mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng, để nhận được lời đánh giá từ trong miệng Trương tiên sinh một câu "cũng không tồi" này, so với lên trời lại còn khó hơn.
.
Tề Tranh vừa lục tìm tin tức về chuyến bay phù hợp vừa trả lời: "Tui phải đi trước để chặn đầu."
Khoảng cách giữa thành phố S cùng thành phố Lăng Giang thật sự là quá gần, việc lui tới giữa hai nơi này đúng là quá thuận tiện.
Tề Tranh chỉ sợ là trong kỳ nghỉ quốc khánh sắp tới, nếu mình không nói gì mà cứ bay thẳng tới đó thì sẽ vồ hụt mất.
Nếu để cho Bùi Thanh Phi về nhà mất rồi thì bao nhiêu kế hoạch cô đã kỳ công sắp đặt này sẽ thành công cốc.
Nhưng nếu nói trước cho Bùi Thanh Phi biết, chắc chắn người này sẽ không cho mình đi qua.
Vì cứ trái lo phải nghĩ như vậy, nên Tề Tranh mới không thể không đi trước hai ngày, trực tiếp ngăn người ta lại ở ngay tại trường học, vạn sự đại cát.
"Đành vậy đi.
Nhưng mà với loại tình huống này thì chỉ cần trốn học hai ngày chẳng phải là xong? Việc gì còn phải cạy cục xin nghỉ với người ta nữa?" Vừa mắng Điền Tiểu Điềm vừa dùng tay vỗ vỗ đánh đánh lên mặt để vừa thả lỏng vừa dưỡng da.
Tề Tranh như bị sét đánh!
Đúng vậy! Cứ thế trốn học mà đi chẳng phải là xong? Cùng lắm thì nhờ bạn học làm giúp bài tập nộp lên là được chứ gì!
Cái thói quen tư duy của một học trò ngoan này, Tề Tranh cảm thấy ý nghĩ của mình đã bị nguyên tắc hóa rồi.
Việc này cần phải sửa ngay! Để còn theo kịp thời đại!
Điền Tiểu Điềm tẩy trang, rửa mặt xong, một lần nữa trở lại bên người Tề Tranh cũng là lúc nhìn thấy người này đã mua xong vé máy bay, hiện tại đang đăng ký phòng ở khách sạn.
"Mẹ kiếp! Thật không ngờ được là bà lại xa xỉ như vậy!" Điền Tiểu Điềm đâm đâm ngón tay lên màn hình máy tính của mình, mỗi chữ mỗi câu đều được cô đọc lên như thể giới thiệu văn án: "Rèm màu xanh đậm rủ xuống.
Giường nước lãng mạn.
Trần nhà gắn đèn kiểu bầu trời với các ngôi sao mộng ảo, thần bí.
Bồn tắm lớn xa hoa dành cho hai người, có sóng mát xa.
Một đêm..."
Lúc viết lên thì không cảm thấy có cái gì, nhưng sau khi nghe Điền Tiểu Điềm đọc lên thành tiếng như vậy...!Thật sự là có chút thẹn thùng nha.
Tề Tranh lập tức ôm lấy màn hình máy tính, không cho Điền Tiểu Điềm nhìn tiếp.
"Oa, một ngàn một đêm! Cậu...!cậu...!cậu...!cậu như vậy là rất quá phận rồi a! Làm sao vậy? Đây là muốn dùng tiền tài để làm biến chất tâm linh của Tiểu thanh mai nhà cậu hay sao? Cái viên đạn bọc đường này thật sự là có giá trị không nhỏ nha.
Chậc! Chậc! Chậc!" Điền Tiểu Điềm không ngừng tặc lưỡi.
Tề Tranh sờ sờ cái mũi.
Cái khách sạn Vườn hoa này của thành phố S vốn đã nổi tiếng trong cả nước, mà kiểu phòng lãng mạn, ấm áp dành cho tình lữ này là sản phẩm đặc biệt được bọn họ đẩy ra trong những năm gần đây.
Ngày trước mình và Bùi Thanh Phi đã từng chỉ vào tin quảng cáo này mà cảm thán không thôi.
Các cô còn nói nơi này cảnh sắc rất tốt, giường tốt, mà bồn tắm lớn cũng là rất tốt...!
Vậy thì cùng nhau tới đó nhìn qua một lần xem sao!
Ý tưởng của Tề Tranh chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Điền Tiểu Điềm kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt Tề Tranh, chờ cho cô đặt phòng, thanh toán, sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi việc rồi cô mới vịn vai Tề Tranh, làm cho người này quay lại đối mặt với mình.
Điền Tiểu Điềm nhìn Tề Tranh từ trên xuống dưới một lượt, làm cho người này có chút hoảng sợ.
Điền Tiểu Điềm vốn là cái người luôn có điệu cười toe toét mà giờ đây bỗng nhiên tỏ ra nghiêm túc như vậy, thât sự là cô có chút không quen.
Tề Tranh không biết Điền Tiểu Điềm đang suy nghĩ gì, nên thật muốn từ trên người này nhìn ra được thứ gì đó.
Ánh mắt của cô nơi nơi nhìn loạn, khi quét đến cái máy tính của Điền Tiểu Điềm vẫn đang bị mình che chắn mới không có chuyện gì để nói mà nói nhảm: "Tiểu Điềm, tui nói này, cái màn hình này của bà rất đặc biệt.
Nhìn rất là đẹp mắt đó nha."
Bị Tề Tranh cắt đứt mạch suy nghĩ, Điền Tiểu Điềm thuận miệng giới thiệu: "Là của một họa sĩ rất nổi tiếng trên Weibo đấy, đây là tác phẩm cực kỳ nổi tiếng.
Cô ấy có nhiều bức tranh rất đẹp."
"Weibo a?" Tề Tranh hơi xúc động.
Cô và Bùi Thanh Phi đều chưa có tài khoản Weibo.
Thời điểm Weibo hot nhất cũng đúng vào cái lúc các cô bắt đầu bước chân vào lớp 10, lập tức vùi đầu vào học hành.
Vừa vào trường Thượng Thanh đã có diễn đàn BBS thú vị như vậy rồi, chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện đăng ký Weibo nữa.
Hôm nay nhìn đến bức tranh minh hoạ trên màn hình máy tính của Điền Tiểu Điềm, bỗng nhiên Tề Tranh lại có chút động tâm.
Nhìn mới đẹp làm sao! Bức tranh minh họa này thật là đẹp!
Đó là hai cô gái đang uyển chuyển nhảy múa.
Các cô đều mặc váy lễ phục kiểu dáng Châu Âu phục cổ theo kiểu xếp nếp lớn chồng lên nhau.
Mỗi nét vẽ đều hết sức tinh tế, tỉ mỉ đến mức dị thường.
Có vô số điểm trang trí lốm đa lốm đốm trong bức vẽ đều được họa sĩ miêu tả hết sức tinh tế.
Cô gái có vóc dáng hơi cao hơn chiếm cứ giữ vai trò chủ đạo, cô gái còn lại, dưới sự hướng dẫn cô gái kia, làm động tác xoay tròn hết sức ưu nhã.
Toàn bộ bức tranh đều thiên về sắc điệu xanh đậm, chỉ có hai gò má cùng đôi mắt của hai cô gái là có sắc màu ấm.
Dường như trong con mắt của hai người này chỉ nhìn thấy nhau mà thôi.
Tề Tranh nhìn đến nhập thần, mỗi lúc cô lại càng ghé vào gần hơn chút nữa.
Thậm chí cô còn giơ tay sờ lên cô gái vừa cười vừa xoay quanh, làn váy bay lên bên trong đó.
Điền Tiểu Điềm thử dò hỏi: "Bà có thích nó hay không vậy?"
"Có nha." Tề Tranh vừa gật đầu vừa nói: "Tui cảm thấy dung mạo của người này có chút giống Thanh Phi nhà tui nha."
"Ồ?" Điền Tiểu Điềm lập tức quên mất vừa nãy mình đang định nói cái gì, làm cái gì.
Cô dịch ghế xích lại gần hơn: "Thật sao? Thật sao? Tiểu thanh mai nhà bà xinh đẹp như vậy hay sao?"
Tề Tranh cười nói: "Đúng vậy a.
Từ nhỏ đã xinh đẹp rồi."
"So với bà đây thì sao?"
"Dễ coi hơn tui nhiều."
"So với Tô Nhã đây?"
Tề Tranh một chút thôi cũng không hề do dự: "So với Tô Nhã cũng đẹp hơn."
Nhắc tới cũng khéo, đúng lúc này Tô Nhã đẩy cửa đi vào, nên cô nghe được câu này rất rõ.
"Ôi! Có ai so với mình lại còn xinh hơn vậy hả? Là hoa khôi ở bên khoa Quốc họa hay sao? Hay là nữ thần học tỷ của khoa Máy tính đây?" Vừa cất đi quyển sách giáo khoa ở trên bàn viết Tô Nhã vừa trêu ghẹo.
Điền Tiểu Điềm bát quái: "Là Tiểu thanh mai của Tề Tranh nha."
Tô Nhã nghe xong cũng rất hào hứng: "Có bức ảnh nào mới chụp của cô ấy hay không? Cho bọn này nhìn thử."
Tề Tranh suy nghĩ một chút, sau đó mở ra trình duyệt rồi nhập vào một chuỗi địa chỉ Internet, mở ra diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh.
Thứ cô muốn tìm chính là cái thiếp mời kia của Quách Đồng.
Vốn cho rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, hẳn là đã có rất nhiều trang mới đẩy nó xuống dưới, thế nhưng kết quả lại khiến cho người ta không khỏi bất ngờ, cái thiếp mời kia vẫn còn vững vàng nằm ngay ở trang đầu tiên.
Một trang toàn là những bức ảnh thuần một sắc màu thanh cao mà hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người nhìn.
Đặc biệt là bức ảnh Bùi Thanh Phi quay đầu lại mỉm cười kia, nó làm cho diễn tinh đồng chí Điền Tiểu Điềm không ngừng vỗ tay lên bắp đùi.
"Ôi! Thật đúng là làm cho đại cô nương tui đây không thể so sánh được với mà." Nói rồi Tô Nhã đưa cả hai tay lên làm cái động tác lão mẫu thân không ngừng lau nước mắt.
Nếu bình tĩnh mà suy xét cho thật công bằng thì thật ra Tô Nhã cùng Bùi Thanh Phi mỗi người mỗi vẻ.
Chỉ có điều ai bảo nhân tâm vẫn thường hay có thiên vị đây, Tề Tranh vẫn cảm thấy Thanh Phi nhà mình đẹp hơn.
Đưa tay sờ lên khuôn mặt Bùi Thanh Phi một lúc thật lâu, mặc dù chỉ là trong màn hình, Tề Tranh cười cười.
Sau đó thở dài một cái.
"Được rồi! Được rồi! Đừng có mà mặt mày ủ rũ nữa." Điền Tiểu Điềm đẩy cái đầu của Tề Tranh một cái, làm cho người này rời khỏi vị trí vẫn án ngữ trước máy vi tính từ nãy đến giờ: "Đi rửa mặt cho sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon để cho tinh thần sung mãn một chút.
Cứ thất hồn lạc phách như vậy đến lúc đó không cẩn thận sẽ bị nói lỡ miệng cũng nên."
Đúng vậy nha!
Thời gian đến thành phố S chỉ còn cách đúng một tuần, cô thấy mình cần phải giữ vững tinh thần cho đến lúc đó.
Tề Tranh ngẩng đầu mà bước chân đi rửa mặt.
Buổi tối hôm nay cô còn muốn đi phòng học multimedia để làm bài tập bù.
Người nhà vốn đã cho Tề Tranh một khoản tiền riêng để mua máy tính rồi, nhưng mà Tề Tranh lại không động đến.
Cô muốn đem số tiền kia giữ lại, chờ đến khi đi gặp Bùi Thanh Phi mới dùng đến.
Người kia vừa đi khỏi, Điền Tiểu Điềm đã tay mắt lanh lẹ, đem địa chỉ diễn đàn BBS trên Internet của trường Thượng Thanh đưa vào ngăn cất chứa.
"Ôi! Ôi! Ôi! Tui nói này, bà đem diễn đàn trường cấp ba của người ta đưa vào ngăn cất chứa là để làm gì vậy hả? Trong Weibo đã có đến bao nhiêu là đại đại như vậy rồi mà vẫn còn chưa thỏa mãn được nhu cầu của bà hay sao?" Tô Nhã lườm người này một cái, phong tình vạn chủng.
"Phải biết rằng trên mạng cùng với chân nhân* mỗi người mỗi vẻ nên fan cp cũng sẽ khác nhau, nếu không thì tại sao lại có nhiều minh tinh, nghệ sĩ có fan cp đến như vậy đây? Cho dù tương lai có là BE tới tận chân trời, thì tui cũng muốn đem thức ăn cùng đường có ngay trước mắt này nhét cho đầy miệng đã nha." Điền Tiểu Điềm cười cười.
"Cái đồ fan não tàn!" Tô Nhã chọt chọt đầu của Điền Tiểu Điềm: "Bà không sợ mình nhảy vào hố lửa, tương lai sẽ cùng người ta tê tâm liệt phế hay sao?"
* Chân nhân: Người tu đắc đạo
Điền Tiểu Điềm thần thần bí bí tiến sát đến bên người Tô Nhã: "Sau bao năm gắn bó bên nhau, thanh mai và thanh mai hai nhỏ vô tư, có thể đầu tư vào đây được nha.
Nếu không thì đứng ngoài chờ xem cũng không sao cả."
Tô Nhã mới mặc kệ người này.
Điền Tiểu Điềm là một fan cuồng của bách hợp, cho dù cô đã cố thu liễm đi nữa thì vẫn có lúc lộ ra chân tướng.
Trong ba tuần huấn luyện quân sự trước đây, chút sở thích này của cô đã sớm bị bại lộ ra trước mặt Tô Nhã một cách triệt để rồi.
Mà Tề Tranh thì sao? Cô rõ ràng là cái người tò mò nhất kia, ấy thế nhưng đến tận bây giờ vẫn còn là một bộ ngây thơ, ngu ngốc như vậy là bởi vì, nói theo cách nói của Điền Tiểu Điềm, Tề Tranh chính là vẫn còn chưa được khai thông* chứ đâu, vậy nên mới trước sau gì cũng không hiểu những thứ này.
Tô Nhã mở máy ra chơi game, bình thường cô là cái người đối với người khác luôn là nhỏ nhẹ, ôn hòa, mỗi khi nói chuyện đều rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần ôm súng vào liền trở thành cơn lốc gây họa.
* Nguyên văn: Thông khiếu.
"Có đánh được hay không vậy hả? Không nghe thấy tiếng bước chân hay sao?"
"Đằng sau! Đằng sau! Phương hướng n."
"Mày là cái loại đồ ăn gì vậy? Mẹ mày có biết mày như vậy hay không hả?"
Trong những tiếng la hét như vậy, Điền Tiểu Điềm bắt đầu lật xem cái thiếp mời vừa mới cất chứa được kia.
Ảnh chụp riêng Tề Tranh có, một mình Tiểu thanh mai cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh hai người chụp chung.
Đúng như thiếp mời đã nói vậy, đây là phong cảnh đẹp nhất của trường Thượng Thanh.
Điền Tiểu Điềm dùng tay chống cằm mà thầm nghĩ, Tề Tranh thật đúng là cái tên nhẫn tâm.
Làm sao người này lại có thể nhẫn tâm đến mức đẩy tiểu thanh mai một mình đi Hãn Văn như vậy được đây.
Cô đơn biết bao a! Sao cậu ta lại có thể tự ý sửa nguyện vọng của người ta như vậy nhỉ?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Điền Tiểu Điềm nhận ra có cái gì đó không đúng cho lắm.
Cô lại đem cái thiếp mời kia lật xem lại từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên một lần nữa.
Dù có nhìn thế nào thế nào thì cô vẫn có cảm giác, ánh mắt của Tiểu thanh mai thật ý vị thâm trường.
*
Chương trình đại học năm thứ nhất của Bùi Thanh Phi rất nhàn nhã, vô cùng nhàn nhã.
Cho nên ngày nào cô cũng chạy đi học ké.
Số tiết lên lớp dành cho sinh viên chưa tốt nghiệp đại học của tiên sinh Trương Thế Tể không nhiều lắm.
Phần lớn thời gian của ông đều dành cho công trình nghiên cứu của riêng mình cùng nghiên cứu sinh.
Những ngày đầu tiên mang theo lá gan lớn tới phòng học dành cho nghiên cứu sinh, Bùi Thanh Phi đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra ngoài.
Rất may là, tình huống như vậy lại không xảy ra.
Dường như Trương tiên sinh không hề chú ý tới sự có mặt của cô, nên nói cái gì thì nói cái đó, muốn nói cái gì thì nói, so với ngôn ngữ dùng trong bài viết lại còn sắc bén hơn.
Trong sinh hoạt, trên giờ lên lớp tiên sinh Trương Thế Tể có thêm mấy phần khôi hài, hài hước vậy nên giờ lên lớp của ông lại càng thú vị, luôn dẫn dắt sinh viên đi theo đúng tiết tấu bài giảng của mình.
Trong giờ lên lớp hôm nay, Trương tiên sinh dành cho mọi người một thời gian tự chọn đọc một đoạn.
Phần này Bùi Thanh Phi đã xem qua từ rất sớm, vì vậy mà cô có được một dịp hiếm hoi để thất thần.
.
Truyện Nữ Cường
Tuy rằng Bùi Thanh Phi không muốn thừa nhận, cũng như chưa từng nói ra có phải mình đã hối hận hay không.
Nhưng nếu như cô thật sự không tới nơi này, không trở thành học trò của Trương tiên sinh, không chính nhi bát kinh* nghe ông giảng bài, Bùi Thanh Phi sẽ phải cảm thấy tiếc nuối, cái cảm giác tiếc nuối này sẽ đi theo cô suốt cả cuộc đời.
Tề Tranh...!
Nghĩ đến cái tên gia hỏa này, Bùi Thanh Phi lại cảm thấy gần đây người này có chút kỳ quái.
Suốt mấy ngày hôm nay người này vẫn luôn truy hỏi mình trong dịp nghỉ quốc khánh tới đây có sắp xếp gì hay không.
* Chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.
Vì Bùi Thanh Phi vẫn chưa có kế hoạch nào thật nghiêm túc, nên trả lời có chút qua loa.
Thế nhưng Tề Tranh lại làm cái việc này không biết mệt: mỗi ngày sáng trưa chiều, đều không ngừng hỏi đi hỏi lại.
Kỳ thật thì cô muốn tới thành phố B một chuyến, cô có chút bận tâm về Tề Tranh.
Tuy rằng nhìn qua thì thấy người này cùng bạn cùng phòng chung sống không tệ, Giang Sở lại ở cách đó không xa, nhưng một người không biết mô tê gì lại từ phương Nam chạy tới phương Bắc đi học sẽ luôn làm người ta có chút không yên lòng.
"Thanh Phi, con hãy nói cho mọi người nghe suy nghĩ của mình đi."
Đột nhiên Bùi Thanh Phi bị Trương tiên sinh điểm danh, cô vội vàng đứng thẳng người lên.
Ông ấy, ông ấy làm sao lại biết đến tên của mình vậy a?
Bùi Thanh Phi có chút kỳ quái, nhưng rồi rất nhanh, cô vứt bỏ suy nghĩ lan man kia mà bắt đầu nghiêm túc trả lời vấn đề Trương tiên sinh vừa nêu.
Trương Thế Tể gật gật đầu: "Cũng không tồi!"
Đây là đánh giá của ông đối với câu trả lời của Bùi Thanh Phi, cũng là đánh giá trong lòng đối với Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi có chút thẹn thùng.
Cô có cảm giác câu trả lời của mình khả năng là không tốt cho lắm, nên đỏ mặt xấu hổ ngồi xuống, sau đó thì không dám tiếp tục thất thần nữa.
Thế nhưng đám học trưởng học tỷ, những người có trình độ học vấn cao hơn cô rất nhiều, lại không một ai không mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng, để nhận được lời đánh giá từ trong miệng Trương tiên sinh một câu "cũng không tồi" này, so với lên trời lại còn khó hơn.
.
Danh sách chương