Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cũng là lúc vừa kết thúc tiết 1 của đồng chí Hồ chủ nhiệm lớp của ban mười lăm, khối 11.

Lão* Hồ sửa sang lại tài liệu giảng dạy của mình xong, vừa cất bước đi ra ngoài, liền bị người trước mặt đụng thẳng vào người.

Lão Hồ người cao cao gầy gầy, lần này bị đụng đến phải nói là không nhẹ.

Thật vất vả lắm mới đứng vững trở lại, nhìn người trước mắt lão không khỏi kinh ngạc: "Tề Tranh?"
* Lão: Cách các bạn ban bốn và ban mười lăm gọi lén sau lưng thầy Hồ và thầy Trương, xem như là gọi thân mật đi.

Tề Tranh vừa từ lầu bốn chạy như bay xuống đây, lúc vào góc rẽ lại không dừng lại, vậy nên bây giờ mới đụng phải lão Hồ.

Cô vừa ôm đầu vừa lên tiếng chào: "Con chào thầy ạ."
"Đến tìm Thanh Phi hay sao?" Lão Hồ hỏi.

"Đúng ạ, con đến tìm bạn ấy." Tề Tranh cười cười.

Tuy lão Hồ chỉ đi theo Tề Tranh được có một năm, nhưng thường ngày lão cùng các học sinh quan hệ đều rất tốt, với trò nào cũng đối xử như nhau, bởi vậy lão quay lại, hướng vào phía trong phòng học kêu lên: "Thanh Phi, có người tới tìm con này."
Lúc này Bùi Thanh Phi đang bận rộn sửa sang lại bài vừa ghi chép, vừa ngẩng đầu lên cô liền thấy Tề Tranh đang vẫy tay với mình.

Đại khái là cô cũng không tự biết được rằng, khi nhìn đến người nọ, trong giây phút đó, trên gương mặt của cô đã hiện lên niềm vui cùng sự ấm áp.

Thế nhưng khi đi ra cửa, Bùi Thanh Phi vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Làm sao vậy?"
"Đi, đi, đi thôi nào! Phòng vệ sinh, đến phòng vệ sinh." Tề Tranh không nói lời nào chỉ lập tức kéo Bùi Thanh Phi theo mình đi cùng.

Mười phút sau, Tề Tranh chạy đi trong tiếng chuông báo giờ vào lớp để trở về phòng học của mình ở trên tầng 4.

Giáo viên dạy tiết 2 đã đứng ở trên bục giảng bắt đầu vào bài học.

Bởi vì Tề Tranh đến trễ, cho nên trạng thái của thầy hơi bị hẫng hụt.

Đối với những đứa trẻ ngoan, đôi khi, dù phạm phải sai lầm vẫn luôn được người ta dành cho độ khoan dung cao hơn người khác một ít.

Sau khi cho phép Tề Tranh được vào lớp, thầy giáo lại một lần nữa lấy lại trạng thái giảng bài của mình.

Giang Sở nghiêng người nói với người đằng sau: "Bà đã đi đâu vậy??"
"Phòng vệ sinh!"
Đáp án không có gì phải ngạc nhiên.


Hai người cùng đem tinh lực tập trung vào bài giảng.

Cố nhịn cho đến giờ nghỉ, Giang Sở mới duỗi người, vươn vai: "Đi a, đi ra ngoài hít thở không khí một chút."
Tề Tranh xua xua tay: "Tui còn có việc bận."
Được thôi!
Bị cự tuyệt, Giang Sở đành phải một mình xuống tầng dưới.

Điều cậu không ngờ được là Tề Tranh ấy vậy mà cũng theo mình đi xuống tầng một, nhưng đến đây thì lại chia ra: một tiếp tục đi về phía trước, một quẹo phải.

Giang Sở thấy Tề Tranh chạy nhanh tới trước cửa ra vào của ban mười lăm.

"Thanh Phi, đi đi đi." Tề Tranh lại túm lấy tay Bùi Thanh Phi lôi đi.

Bùi Thanh Phi: "..."
Sau đó, Giang Sở nhìn thấy Tề Tranh kéo Bùi Thanh Phi tiến vào phòng vệ sinh.

Giang Sở: "..."
Thì ra đây chính là chuyện khẩn yếu không thể không làm của Tề Tranh a.

Bạn học Giang Sở vốn là cái người giỏi về quan sát.

Ngay trong ngày đi học đầu tiên cậu đã làm được một bài nghiên cứu tinh tế, tỉ mỉ đối với người bạn tốt của mình, nhỏ bạn Tề Tranh: một ngày có tám tiết tất cả, có sáu lần nghỉ giữa giờ, và số lần nhỏ bạn này chạy xuống tầng một để tìm người bạn thân của mình là bạn học Bùi Thanh Phi để kết bạn đi WC cũng có tới sáu chuyến.

Con số này a...!
Có phải là đã có chút quá khoa trương hay không?
Nhưng mà bạn học Tề Tranh lại làm cái việc này không biết mệt mỏi.

Không chỉ có ngày đầu tiên lên lớp là như vậy, liên tiếp trong mấy ngày sau đó, người này vẫn luôn hộc tốc hai đầu giữa tầng một cùng tầng bốn làm thoi đưa.

Thật sự là Giang Sở không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình.

Có một, lần ngay sau khi bài giảng vừa kết thúc, cậu tay mắt lanh lẹ kéo lại cái người thiếu chút nữa bay ra khỏi cửa là Tề Tranh để hỏi: "Phòng vệ sinh dưới tầng một có cái gì đặc biệt hay sao?"
Tề Tranh sững sờ: "Không có a.

Không phải tất cả đều giống nhau hay sao?"
Giang Sở cảm thấy buồn cười: "Vậy lí do cứ nghỉ giữa giờ cậu lại phải chạy xuống tầng một là gì vậy hả?"
Kỳ thật thì trong lòng hai người đều rõ như tấm gương soi.

Mỗi ngày Tề Tranh đều chạy đến tầng một còn có thể là bởi lý do gì? Cũng là bởi vì Bùi Thanh Phi a.

Tề Tranh khẽ lên tiếng: "Còn không phải ở đây tui chỉ còn lại một mình nên không còn thấy xung quanh có ý nghĩa nữa hay sao?"
Giang Sở lườm đối phương một cái: "Nếu ngày nào đó Bùi Thanh Phi xin phép nghỉ không tới lớp học, để xem lúc đó bà có vì bị kìm nén mà chết đi hay không.

Bà tìm cho mình một chút chuyện cảm thấy có hứng thú để làm mà cũng khó như vậy ư? Nhìn lá thu, nhìn ánh mặt trời, nói về nhân sinh, nói về lý tưởng a.

Sao cứ phải cùng đi phòng vệ sinh là cái quỷ gì vậy?"
Tề Tranh như có điều suy nghĩ.

Vì vậy ngay thứ bảy đầu tiên sau tuần khai giảng, sau khi kết thúc hai tiết lên lớp buổi chiều, Tề Tranh bỏ hội nghị thường kỳ của Hội học sinh, vứt bỏ Giang Sở lại một mình, mang theo Bùi Thanh Phi đi công viên núi ở phía tây của thành phố Lăng Giang ngắm lá phong.

Hội trưởng hội học sinh là học trưởng khối 12, trên mặt là một bộ mắt kính gọng vàng, trông bộ dạng này của học trưởng thì thấy là vừa lão luyện lại vừa khôn khéo.

Hàng năm Hội học sinh của Thượng Thanh bầu lại ban chấp hành đều vào dịp sau khi khai giảng mới bắt đầu, là thời điểm để người mới thay người cũ.

Đối với những người vừa mới lên cấp ba, dĩ nhiên là ban chấp hành của Hội học sinh muốn tiến hành công tác chuyển tiếp, chỉ tiếc là hai người được hội trưởng đại nhân coi trọng nhất lại không có mặt ở đây.

"Tề Tranh cùng Tiểu Bùi đâu rồi?" Hội trưởng hỏi.

Giang Sở ấp a ấp úng: "À...!thì là...!trong nhà bọn họ có chút việc ấy mà."
"Cả hai người đều như thế?" Hội trưởng hồ nghi.

Giang Sở gật đầu, cậu khẳng định: "Cả hai người đều là như vậy."
Và hai cái người có việc ấy giờ đang cưỡi xe đạp lắc lư dọc theo con đường trước mắt.

"Cậu đây là muốn mang tớ đi ở đâu vậy?" Bùi Thanh Phi tò mò hỏi.

Tề Tranh quay đầu lại vừa cười vừa nháy mắt mấy cái: "Đến nơi rồi cậu sẽ biết."
Trong công viên Giang Tây của thành phố Lăng Giang có một rừng cây phong sinh trưởng đã hơn mấy trăm năm, mỗi khi đến cuối mùa thu, từ xa xa nhìn lại sẽ thấy nơi này như một vùng lửa đỏ.

Hôm nay thời tiết rất phù hợp để thưởng thức sắc khí của khu rừng khi vào thu.

Cả một rừng cây đỏ rực nối nhau đến khuất tầm mắt.

Thật không ngờ được là, trong ánh nắng lúc chiều tà, lá phong như càng nhuộm đỏ hơn, làm cho người ta cảm thấy thật vui vẻ và thoải mái.

Hai người đã đến trước cửa công viên, Bùi Thanh Phi từ trên xe đạp nhảy xuống.


Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nên dĩ nhiên là Tề Tranh có thể nhìn ra được tâm trạng của Bùi Thanh Phi thông qua biểu hiện của người ấy vào lúc này, trong lòng Tề Tranh như đang nhảy nhót.

Giang Sở cái người này cũng được đó nha.

Vậy mà cậu ta ra được ý kiến rất hay.

Tề Tranh lắc lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa hất qua hất lại, tâm tình của cô lúc này quả thực là rất tốt.

Chơi đùa thoả thích, chụp ảnh mù trời, cho đến khi trời chuyển sang màu tối đen, hai người mới về đến nhà.

Nhà họ Bùi đã tắt đèn, buổi sáng hai vợ chồng cũng đã nói trước là sẽ ra ngoài, may mà có Tề Tranh đem theo Bùi Thanh Phi mang về nhà mình.

"Thanh Phi tới rồi này, mau vào đi thôi." Mẹ Tề vừa cười vừa nhận lấy túi sách của hai đứa nhỏ.

Nhưng riêng đối với Tề Tranh, bà vẫn luôn là người không dễ nói chuyện như vậy nha: "Cái đứa nhỏ này, đi chơi quên cả lúc về như vậy là đi nơi nào hả? Sao lại không gọi điện thoại về báo cho người nhà một tiếng?"
Tề Tranh cười cười, giải đáp thắc mắc: "Con gái của mẹ cùng vợ con gái đều đói bụng cả rồi, mẹ nhanh chuẩn bị cơm chiều đi thôi."
Nói xong liền kéo tay Bùi Thanh Phi tiến vào phòng riêng của mình.

"Cái đứa nhỏ này." Mẹ Tề nhìn theo thân ảnh của hai người, rồi quay lại ba Tề vừa cười vừa lắc đầu.

Xưng hô về Bùi Thanh Phi tại nhà họ Tề, từ nhỏ đến lớn, có đủ thứ tên.

Cái miệng không đáng tin cậy kia của Tề Tranh, hoàn toàn là được chân truyền từ mẹ Tề.

Chỉ có điều, dù không phải là khác phái tương hấp, nhưng cái tính cách yên tĩnh của Bùi Thanh Phi lại khiến Tề mẹ thích đến tận xương tủy.

Con gái, bảo bối, Thanh Phi, Phi Phi, đây là những cái tên được mẹ Tề gọi Bùi Thanh Phi trong vòng một ngày, nó cũng cho thấy bà không phải là người quá coi trọng hình thức.

Từ xưa đến nay, có bé gái nào lại chưa từng chơi qua trò chơi gia đình.

Ba đứa nhỏ của hai nhà Tề, Bùi lúc trước tụ cùng một chỗ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Tề Hồng so với hai cô chị nhỏ hơn tuổi rưỡi, luôn là người không có quyền lên tiếng, chỉ có thể hấp tấp đi theo sau lưng hai cô chị tiếp tục sắm vai nhân vật em trai.

Mà Tề Tranh, ngay từ khi biết bắt đầu trò chơi sẽ đầy miệng chạy xe lửa, mỗi khi mở miệng gọi Bùi Thanh Phi đều là một tiếng vợ để cho thân mật.

Kỳ thật khi đó Tề Tranh cũng không hiểu xưng hô thế này là có ý gì.

Chỉ là cô bé thấy lão cha nhà mình mỗi lần về muộn mà không báo trước thì vừa bước chân vào nhà liền mở miệng kêu một tiếng vợ, chỉ là như vậy mà ông cũng đã dỗ dành được mẫu thân nhà mình đến là vui vẻ.

Cho nên trong nhận thức ngây thơ của mình, Tề Tranh đã nhận định rằng cái từ xưng hô vợ này là biểu hiện người đó phi thường thân cận, phi thường yêu thích đối với người được gọi.

Cũng bởi vì vậy, cái xưng hô này của cô dành cho Bùi Thanh Phi kêu được cũng thật đã nhiều năm.

Mà Tề Hồng lúc trước cũng có bộ dạng xinh xắn.

Có rất nhiều cô bé cùng tuối trong khu chung cư này tranh cướp, giành giật nhau để được làm vợ của cậu.

Vì để phân biệt, nhà họ Tề đặt thêm hai cái danh từ mới, vợ con trai cùng vợ con gái.

Trong những năm này vợ con trai đã thay không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà vợ con gái lại trước sau cũng chỉ có một mình Bùi Thanh Phi mà thôi.

Bởi vì Tề Tranh cứ như vậy, cho nên mọi người nghe mãi thành quen.

Còn hôm nay cả ba mẹ nhà họ Tề thật đúng là cảm thấy cái cách xưng hô rất buồn cười này thế nhưng lại thật là dễ nghe.

Đến mức có đôi khi chính mình nói chuyện, bọn họ cũng sẽ nói theo đôi câu giống như vậy.

Trong khi nhà họ Tề chuẩn bị ăn cơm tối, Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh lại ở trong phòng làm bài tập.

Lượng bài tập của ban Khoa học tự nhiên so với ban Khoa học xã hội đương nhiên là không cách nào so sánh được.

Trong khi Bùi Thanh Phi làm hết các loại bài tập, ôn tập lại bài học cũ, soạn bài cho bài học mới thì người ngồi kế bên, Tề Tranh, vẫn đang thảnh thơi chơi đùa.

Thật là hết cách rồi! Vì muốn người này cũng phải đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau nên Bùi Thanh Phi rút ra một quyển luyện tập toán học để cùng Tề Tranh bắt đầu giải đề.

Tề Tranh bỏ bài tập cuối cùng đã được hoàn thành chừng bảy tám phần xuống.

Cô duỗi người dãn gân cốt một cái, trong khi lắc lắc cái đầu thì thấy trên tay Bùi Thanh Phi là quyển sách bài tập trông có chút quen mắt.

"Ồ, đây còn không phải là sách dùng cho ban Khoa học tự nhiên hay sao? Không lẽ ban Khoa học xã hội cũng dùng tới?" Tề Tranh không khỏi hiếu kỳ.

Bùi Thanh Phi cũng để bút xuống rồi lắc đầu: "Không phải.

Là tớ tự mua, vì để đuổi cho kịp tiến độ của chương trình toán học dành cho ban Khoa học tự nhiên ấy mà."
Tề Tranh ghé người lại nhìn trang vở bài tập của người này, cô thấy những dòng chữ rất thanh tú của Bùi Thanh Phi với quá trình giải đề hết sức chỉnh tề.


Điều đáng nói nhất là, tiến độ của người này đem so với chính mình lại còn nhanh hơn một chút.

Tề Tranh nhìn mà trong lòng lại không khỏi có bao nhiêu tiếc hận.

Thành tích toán học của người này tốt như vậy, ngay cả mình cũng cảm thấy mặc cảm, làm sao lại chạy đi học văn như vậy đây?
Bất quá vì lúc trước cũng bởi vì chuyện này mà hai người đã phải ồn ào một trận, nên bây giờ Tề Tranh có chút e ngại.

Bùi Thanh Phi thế nhưng lại là một người rất khó dỗ dành, cô có muốn làm ầm ĩ lên cũng chẳng bao giờ đấu lại được với người ta.

Vậy nên dù có chiến tranh lạnh thì kết cục cũng chẳng thay đổi gì, cuối cùng mình vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo thôi a.

Tề Tranh hiểu rõ về Bùi Thanh Phi, mà Bùi Thanh Phi cũng lại hiểu rõ về cô như vậy.

Lúc này trên mặt của cô dường như chỉ còn thiếu nước viết lên mấy chữ: "Tớ có lời muốn nói đây, nhưng tớ thà nghẹn trong lòng chứ nhất quyết không nói ra nha".

"Có phải cậu muốn hỏi tớ vì cái gì lại nhất định phải học văn hay không?" Bùi Thanh Phi đưa tay chống cằm hỏi Tề Tranh.

Cô vừa mới cởi đi bộ đồng phục, bên trong là một cái áo len màu vàng cao cổ, nó làm cho vùng cổ của cô trở nên nổi bật hơn với đường cong thon dài.

Những khi cô mặc kiểu dáng như thế trông cô vừa đẹp mắt lại vừa ưu nhã.

Cái đầu của Tề Tranh hôm nay so với Bùi Thanh Phi dường như thấp hơn rất nhiều, chỉ còn thiếu nước đầu cổ dính luôn một chỗ vậy.

Cô nhìn nhìn Bùi Thanh Phi, rồi theo bản năng lại sờ lên cổ của mình, tại sao cái cổ này lại kém người ta nhiều như vậy đây?
Hai người ngồi song song bên nhau, Bùi Thanh Phi có chút nghiêng người nhìn vào con mắt của Tề Tranh: "Tề Tranh, tớ học văn là vì tớ muốn thi vào truòng đại học Hãn Văn.

Đó là mộng tưởng của tớ.

Cậu biết tiên sinh* Trương Thế Tể rồi chứ? Tớ muốn trở thành một người có ý thức trách nhiệm với xã hội giống như ông ấy.

Cho nên khoa Báo chí và truyền thông của trường đại học Hãn Văn chính là mục tiêu của tớ."
Cái người Bùi Thanh Phi này từ trước tới nay đều luôn là một người nhẹ nhàng, bình đạm, nói chuyện chậm rãi, mỗi khi cười lên thì sẽ như mây trôi nước chảy, tâm tình rất ít khi lên xuống thất thường, nhưng đó là ở trong con mắt người khác.

Mà Bùi Thanh Phi trong mắt Tề Tranh lại có sự khác biệt rất lớn, cô có thể từ bên dưới vẻ gió êm sóng lặng này của Bùi Thanh Phi mà nhìn thấu sóng to gió lớn trong lòng người này.

* Tiên sinh: anh, ông, ngài.

Giờ phút này, đôi mắt của Bùi Thanh Phi sáng rực lên như ánh hào quang, Tề Tranh rất thích bộ dạng này của Bùi Thanh Phi.

Cô hy vọng người này sẽ vẫn luôn là cái dạng như thế.

Tề Tranh đưa tay lên vuốt ve mái tóc của Bùi Thanh Phi.

Động tác này khiến cho Bùi Thanh Phi có chút bất ngờ.

Kết quả là, trong khi cô chưa kịp làm ra phản ứng, bàn tay của Tề Tranh đã trở nên không thành thật, nó chuyển sang thành tư thế bóp nặn khuôn mặt của cô mất rồi.

Cũng may là Bùi Thanh Phi là người có phản ứng nhanh, cho nên mới không để cho Tề Tranh chiếm tiện nghi được bao nhiêu.

Bùi Thanh Phi xoay người một cái vụt đứng lên, cô hơi trêu ghẹo mà hướng về phía Tề Tranh cười cười: "Cố mà dùng sức a, tớ về đây."
Tề Tranh nhìn theo Bùi Thanh Phi sửa sang lại sách giáo khoa, khoác áo lên người rồi đi ra ngoài, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

"Thật đáng yêu làm sao! Mỗi khi cô ấy cười lên trông thật là đáng yêu mà.

Giá như cậu ấy cười nhiều hơn thì tốt quá." Tề Tranh tự nhủ, bất quá rất nhanh cô suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Như vậy là được rồi, như vậy cũng rất tốt.

Cậu ấy không nên cười quá nhiều với người khác, chỉ cần cười cho mình nhìn là được rồi."
Tác giả có lời muốn nói: vì mộng tưởng cùng nhau cố gắng học tập a.

Ed: Chương này không dài nhưng thời gian mất cho nó lại không ít.

Do tâm tình quá tệ đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện