07.

Gương mặt băng sơn của sếp Trương xuất hiện một vết rạn hiếm có.

Bởi vì tư thế quỳ dưới đất nên hai phiến mông tròn tròn hơi mở, bên trong ngâm nước nóng hơi lâu nên có vẻ mềm mềm hồng hồng……Hửm, cái gì á, cái gì cũng thấy hết trơn rồi.

Cảnh đẹp chỉ tồn tại trong chớp mắt, Trương Cẩn Ngôn lồm cồm đứng dậy, vẻ mặt bình thản nói: “Tôi không sao.”

Nhưng thật ra trái tym bé nhỏ đang nhỏ máu ròng ròng……

Bị nhìn hết rồi Ahuhuhuhu 23 năm giữ thân như ngọc của ônggggggg Aaaaaaaaa!!

“Để tôi xem nào.” Trương Dư Xuyên bỗng đi vượt lên trước Trương Cẩn Ngôn, ngồi xổm xuống nhìn nhìn đầu gối của cậu rồi khẽ nói: “Bầm chân rồi.”

Trương Cẩn Ngôn xấu hổ muốn độn thổ, trong lòng chỉ muốn lao thẳng vào phòng thay đồ che kín đóa cúc non không để cho bất cứ ai nhìn thấy nữa, ngoài miệng vẫn phải bình tĩnh nói: “Bầm một chút thôi không sao cả.”

Trương Dư Xuyên mấp máy miệng, chậm rãi đứng dậy, nhìn Trương Cẩn Ngôn nói: “Mặt đất chất lượng kém thế này là lỗi của tôi.”

Trương Cẩn Ngôn vội xua tay nói: “Chút chuyện nhỏ thế này, ngài Trương đừng để ý.”

Hứ, anh còn dám nói nữa, tôi nói anh nghe nhé trong tiểu thuyết mà gặp cảnh này thì phải nói là để tôi chịu trách nhiệm biết chưa!

“Nếu tốt thì đã không để xảy ra sự cố.” Trương Dư Xuyên nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào còn vương hơi nước, nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Câu nói của Trương Dư Xuyên trùng khớp với câu mình vừa rủa xả trong đầu, Trương Cẩn Ngôn cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, khuôn mặt nho nhỏ nháy mắt đỏ bừng, núi băng nhỏ tan chảy rồi.

Khóe mắt Trương Dư Xuyên cong cong đầy ý cười, rồi lại quay về gương mặt liệt băng sơn nói: “Đi ăn cơm trước đã, tối tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ đưa thuốc bôi đến phòng cậu.”

Trương Cẩn Ngôn vội lấy lại tinh thần, cứng nhắc gật đầu: “Vậy thì làm phiền ngài Trương rồi.”

Sao mình cứ thấy vị nam thứ này sao sao ý nhể…….

Đi ăn cơm với sếp Trương trong tâm trạng vô cùng khó ở cho dù đó có là bữa tiệc hải sản xa hoa, đến hơn chín giờ Trương Cẩn Ngôn về phòng mình, mặc áo choàng tắm lăn lộn trên giường.

Ở cùng với vị nam thứ tâm cơ nham hiểm mơ ước tiểu bạch hoa cả buổi tối, quá mệt mỏi.

Trương Cẩn Ngôn thở dài một hơi, rút dưới gối ra quyển, sung sướng đọc tiếp.

Đoạn cuối tập 2 là cảnh cậu trợ lý nhìn thấy ảnh chụp sếp tổng bá đạo nhà mình đang thân mật với một người mẫu nam nổi tiếng ở trên tạp chí, cậu trợ lý phẫn nộ từ chức, chạy đi làm trợ lý cho sếp nhà khác và cũng là nam thứ trong truyện. Tập 3 bắt đầu bằng cảnh cậu trợ lý bọ cả sếp tổng bá đạo lẫn nam thứ si tình theo đuổi, sếp tổng giải thích scandal ảnh chụp, lại tự mình chạy đến tận công ty của nam thứ đòi người, nhưng đáng tiếc nam thứ si tình thành cuồng kiên quyết không thả người……

Sếp tổng bá đạo: “Tôi muốn một người chỗ anh.”

Sếp tổng nam thứ: “Hửm?”

Sếp tổng bá đạo chỉ cậu trợ lý: “Chính là cậu ấy, bất kể anh trả cậu ấy bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp mười.”

Sếp tổng nam thứ ôm cậu trợ lý đang thút thít vào lòng, nói: “Ngưng hoang tưởng.”

Trương Cẩn Ngôn tức giận đấm xuống gối: ……

Nam thứ toàn là lũ đểu, hứ.

Nhưng mà sếp tổng bá đạo đúng là bá đạo, chết mất, trái tym yếu ớt của iem sắp không chống đỡ được rồi!

Trương Cẩn Ngôn đang đọc say sưa thì có tiếng gõ cửa.

“Ai đấy?” Trương Cẩn Ngôn hỏi, bỗng nhớ ra lúc ăn cơm Trương Dư Xuyên có nhắc đến việc bảo nhân viên phục vụ đưa thuốc đến, liền vội vàng nhét quyển truyện xuống dưới chăn, chỉnh lại áo choàng tắm rồi ra mở cửa.

Vừa mở cửa đã thấy Trương Dư Xuyên xách túi đứng trước cửa: “Tôi đến đưa thuốc cho cậu.”

Trương Cẩn Ngôn chìa tay nhận lấy túi, khách sáo nói: “Làm phiền ngài mất công đi đưa thuốc, thật ngại quá.”

Chậc, sao bảo nhân viên đưa cơ mà? “Đừng khách sao.” Trương Dư Xuyên mặt liệt khẽ rụt tay lại tránh được bàn tay đang giơ ra lấy đồ của Trương Cẩn Ngôn, rồi nghiêng người tự nhiên như ruồi đi vào.

Trương Cẩn Ngôn: ……

Đù móa, anh giai nam thứ anh muốn làm gì, thế không phải là đưa đồ cho tôi rồi đi à?

Sao lại tự tiện đi tham quan thế hở?

Trương Dư Xuyên đặt một chiếc túi khác được trang trí tinh tế lên bàn, nói: “Lúc ăn cơm tối tôi dặn người đặt làm cho cậu, để bồi tội.”

“Ngài Trương khách sáo quá rồi.” Trương Cẩn Ngôn đi tới nhìn, trông giống như hộp đựng bánh gato.

Trương Dư Xuyên khẽ liếc cậu ta, nói: “Tiramisu, vị chính cống đấy.”

Trương Cẩn Ngôn nuốt nước miếng, cố gắng khống chế ánh mắt đang phát sáng lập lòe, tỏ vẻ mình tuyệt đối không thèm ăn bánh gato.

Đù móe! Tiramisu!

Trương Dư Xuyên thản nhiên hỏi: “Không thích sao?”

Trương Cẩn Ngôn giữ vững vẻ mặt thờ ơ, bình thản đáp: “Tàm tạm, cám ơn ngài Trương.”

Không thích á? Đùa nhau à, Tiramisu to từng đấy tôi ăn được một lúc mười cái! Dai ~~~~~ suki~~~!

(Daisuki: tiếng Nhật, nghĩa là yêu thích)

Nhưng mà tôi tuyệt đối không nói cho anh biết đâu, đồ nam thứ ngốc nghếch.

Trương Dư Xuyên bỗng bật cười chẳng rõ ý nghĩa: “Ha ha.”

Trương Cẩn Ngôn: ……

“Ngồi xuống.” Trương Dư Xuyên cười hai tiếng nhạt thếch xong đi về phía giường rồi ngồi xuống, “Tôi bôi thuốc giúp cậu.”

“Ngài Trương để tôi tự làm.” Trương Cẩn Ngôn cố với túi thuốc.

Ha, quyển giấu dưới chăn chỗ đầu giường kia tuyệt đối không để anh ta trông thấy.

“Để tôi giúp cậu.” Trương Dư Xuyên không cho phép cậu từ chối, tránh khỏi đôi tay đang giơ ra lấy túi của cậu, rồi đi thẳng đến chỗ đầu giường, ngồi xuống đúng vị trí……

Khóe miệng Trương Cẩn Ngôn giật giật: ……

Anh giai nam thứ sao anh đặt mông đúng chỗ thế hảảảả!!!

Anh mọc mắt ở mông đấy phỏng???

“Ngồi phải cái gì rồi.” Trương Dư Xuyên mặt vô cảm, dịch người, nhanh – chuẩn – độc lôi quyển truyện dưới người ra……

Trương Cẩn Ngôn bình tĩnh vững vàng nói: “Đấy là sách của em gái tôi, tôi cầm nhầm.”

Mau bỏ xuống! Anh mau bỏ xuống cho tôi! Ai cho anh nhìn!!

Nhưng đáng tiếc Trương Du Xuyên chẳng những không đặt xuống mà còn đọc to rõ ràng từng chữ một tên truyện: “Thu phục cậu trợ lý.”

Trương Cẩn Ngôn nhục không có chỗ chui, chỉ ước Trái Đất nổ tung: ……

Đọc tên sách chậm như thế để làm quái gì? Có giỏi thì anh đọc chậm hơn thế nữa đi?!

Trương Dư Xuyên ngừng một lúc mới đọc tiếp tiêu đề phụ, không biết vì sao mà đọc càng chậm hơn: “Chín, mươi, chín, quy, tắc, yêu, đương, của, tôi, và, sếp……”

Trương Cẩn Ngôn chết lâm sàng mất một lúc mời hoàn hồn.

Cũng may Trương Dư Xuyên đọc xong tên sách thì đặt nó xuống, coi như chưa có việc gì xảy ra, nói: “Ngồi xuống, vén quần lên.”

Trương Cẩn Ngôn như người mộng du, ngoan ngoãn ngồi xuống vén quần lên, không dám hé miệng nói câu nào: ……

Cmn…… Có phải mình làm gì sai để sếp Trương soi rồi không?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện