21.
Hai người ngồi im như tượng ở ghế chờ bệnh viện. Hai bức tượng ngồi sát cạnh nhau, nếu như muốn tựa vào người bên cạnh thì chỉ cần hơi nghiêng người là được.
Trương Cẩn Ngôn vẫn đang trong tình trạng đứng máy bởi hai chữ “Cẩn Ngôn” vừa nãy.
Không khí đặc sánh lại như mật ong, vừa làm mình không thể thở nổi, lại khiến mình ngập chìm trong thứ hương vị ngọt ngào.
Anh ta đang nhìn đi đâu nhỉ, có đang nhìn mình không? Trương Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ rồi dè dặt khẽ quay sang, lén lút liếc mắt nhìn Trương Dư Xuyên, để rồi thấy hai mắt Trương Dư Xuyên đang dán chặt vào mình. Hai mắt chạm nhau, Trương Cẩn Ngôn vội vội vàng vàng quay đi, hai bên má vốn đã hồng nay lại thêm đỏ.
Được một lúc Trương Cẩn Ngôn lại giở bài cũ, lo sợ nhìn sang. Không ngoài dự đoán, Trương Dư Xuyên vẫn đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm vốn lạnh như băng lúc này lại tràn ngập dịu dàng.
Dưới ánh đèn, đôi mắt ấy tựa như hai ngôi sao đi lạc xuống đáy hồ.
Tim Trương Cẩn Ngôn đập thình thịch, cố giữ bình tĩnh quay đi, ngồi nghiêm chỉnh nhìn cửa phòng phẫu thuật không dám nhúc nhích nữa.
AAAAAAAAAAA hình như sếp Trương nhìn mình không dời mắt à? Anh ta định làm gì! Định làm gì? Làm mình à?!
Trương Dư Xuyên trầm ngâm cười, khác hẳn với tiếng cười lạnh bình thường, tiếng cười này nghe rõ sự vui vẻ bên trong.
Hai người vẫn chưa kịp nói gì với nhau, cửa phòng phẫu thuật đã bật mở.
Cuộc phẫu thuật diễn ra vô cùng thuận lợi, con mèo được cứu kịp thời, vết thương được khâu cẩn thận, chỗ lông dính máu bẩn cũng đã được rửa sạch. Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, con mèo bé xíu có bộ lông trắng tinh cuộn mình ngủ, trông cực kì đáng yêu.
Vì không muốn tự biến mình thành bóng đèn công suất lớn trong thế giới hai người, Trương Thận Hành cứ phải loanh quoanh ở đầu kia hành lang, mãi tới lúc này mới hớn hở chạy lại, vui sướng tụm lại chỗ con mèo: “Nó không sao rồi! Tốt quá, anh ơi chúng ta đem nó về nhà nuôi được không?”
“Không được.” Trương Cẩn Ngôn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ chỗ lông mềm như nhung trên đầu con mèo, ánh mắt tỏ rõ vẻ yêu thích, “Lúc trước đã nói rồi mà, đây là mèo của giám đốc Trương.”
“Ồ.” Trương Thận Hành rầu rĩ nói.
Chẹp chẹp, làm em mất công lởn vởn ở kia hơn 10 phút, thế mà hai người đến một cái hôn cũng không có, lại còn gọi giám đốc Trương chẳng có tý tình cảm nào! Như thế là đánh mất sự tín nhiệm của tổ chức làm phụ lòng mong đợi của em!
“Cậu thích con mèo này à?” Trương Dư Xuyên thừa biết mà vẫn hỏi.
“Không phải, tiện tay sờ chút thôi.” Trương Cẩn Ngôn khẽ ho, rút tay lại bảo về hình tượng của mình.
Áuuuuuuu, lông trên đầu con mèo mềm ghê luôn ó, tiếng nó thở khò khè cũng đáng yêu nữa, nhìn nó trắng trắng nhỏ nhỏ trông y như cục tuyết á!
Hay là gọi nó là Cục Tuyết luôn nhể!
Chết thật, con mèo Cục Tuyết gian xảo này trộm mất trái tym tôi rồi!
Trương Dư Xuyên nhìn Trương Cẩn Ngôn đầy hứng thú, nói: “Thế thì, tôi đem nó về nuôi nhé, hai người có thể đến nhà tôi thăm nó.”
“Ồ, tôi cũng không mấy thích thú đám vật nuôi này đâu.” Trương Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Cục Tuyết của mình, “Nhưng mà có lẽ Thận Hành sẽ muốn đi đấy.”
Trương Thận Hành cực kì hiểu ý vẫy vẫy tay: “Em muốn đi em muốn đi!”
Lại bị anh trai lôi ra làm lá chắn đỡ đạn, tưởng em dễ sống lắm chắc?
Trương Dư Xuyên khẽ nở nụ cười: “Hoan nghênh đến bất cứ lúc nào.”
Trương Cẩn Ngôn lạnh lùng trông sang: ……
Cục Tuyết ở nhà dưỡng thương cho ngoan, mấy ngày nữa baba đến thăm con, chụt~~
Trương Dư Xuyên đưa hai anh em về nhà rồi mới quay xe mang con mèo về.
“A, sinh nhật năm nay vui dã man!” Trương Thận Hành vặn vặn người, bước nhanh vào cầu thang tối om: “Ăn một bữa no nê, rồi đi xem concert, lại còn cứu được một con mèo con……”
Còn được xem Gei trực tiếp tại hiện trường!
Nhưng mà câu này không thể nói.
“Thận Hành, chờ đã.” Trương Cẩn Ngôn vội đuổi theo nắm chặt lấy cánh tay em gái, ân cần nói: “Cầu thang tối thế này, để anh dắt em đi.”
Trương Thận Hành cười rung rốn: “Có mà tại anh sợ tối ý.”
Trương Cẩn Ngôn thờ ơ chối: “Sao lại thế được.”
Trương Thận Hành u ám nói: “Hành lang có ma, trong phim hôm qua ấy.”
“Em đừng nói nữa!” Trương Cẩn Ngôn tức tối gào lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Thận Hành chẳng đáng yêu tẹo nào! May mà còn có anh ngậm đắng nuốt cay nuôi em khôn lớn!
Trương Thận Hành cười cười kéo tay cậu: “Được rồi được rồi, không dọa anh nữa.”
Anh trai đúng là đặc biệt cần được người đàn ông mạnh mẽ như sếp Trương kia yêu thương!
22.
Hôm nay là ngày kiểm tra định kì hàng tháng của khách sạn, các vị lãnh đạo cấp cao sẽ kiểm tra bộ phận công tác của mình rồi báo cáo tình hình trong hội nghị.
Trương Dư Xuyên uy nghiêm đi đằng trước rồi đến một đội quân cấp dưới cung kĩnh lễ phép theo đằng sau, trông không khác gì nhà vua đi vi hành……
Tất cả mọi người trong công ty chẳng ai là không sợ bị sếp Trương bắt lỗi, tuy rằng khuôn mặt của sếp đẹp không chê vào đâu được thế nhưng chỉ cần đứng gần thôi đã bị không khí lạnh giá sếp tỏa ra đông cứng người rồi. Đã thế dạo này còn lòi ra thêm một núi băng nhỏ đi theo núi băng lớn kia không dời nửa bước, hai vị mặt liệt đứng cạnh nhau, một vị mặt lạnh băng băng chuyên đi săm soi bắt lỗi, một vị mặt lạnh băng băng đi bên cạnh ghi ghi chép chép……
Hai vị phu thê chúa tể mùa đông này quá đáng sợ!
Trương Cẩn Ngôn cầm cuốn sổ tay nghiêm túc đi theo sau Trương Dư Xuyên.
Từ hôm sinh nhận Trương Thận Hành đến nay đã nửa tháng, con mèo nhỏ hồi phục rất nhanh, lúc trước Trương Dư Xuyên có nhắc cậu, chờ con mèo khỏi có thể dẫn Trương Thận Hành đến chơi.
Thế tóm lại bao giờ anh mới mời tôi đến nhà xem Cục Tuyết đây? Hả?
Trương Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, mắt dán chặt vào tấm lưng lạnh lùng thẳng tắp của Trương Dư Xuyên, đôi mắt vốn mang dáng vẻ quyến rũ dụ hoặc, trên khuôn mặt cậu lại là hai hồ nước lạnh lẽo sâu thẳm không một gợn sóng.
Vị quản lý đi bên cạnh lén nhìn Trương Cẩn Ngôn một cái rồi đỏ mặt cúi đầu.
Sẽ chẳng ai có thể biết được, trong đầu của chủ nhân của gương mặt này toàn là——
A, quần sịp bị kẹt vào giữa mông rồi, khó chịu quớ.
Lần sau không thèm mua loại này nữa, chỉ được cái đẹp mã chứ mặc khó chịu bỏ xừ. Đã thế lại còn mua hẳn 5 cái mỗi cái một màu, tất cả là tại chủ shop bảo 5 cái free ship toàn quốc…… Với lại mặc cũng làm gì có ma nào nhìn đâu!
Cái cảm giác quần cọ “cúc hoa” khó chịu chết mợ…… Chậc, mình sẽ đi chậm lại tụt xuống cuối hàng rồi kéo nó ra vậy, không ai để ý tới đâu.
Trương Cẩn Ngôn đi chậm lại, thần không hay quỷ không biết tụt xuống cuối hàng.
Tốt rồi, ở cuối không ai nhìn, đứng tránh vào góc, không ai quay đầu lại đâu.
Trương Cẩn Ngôn lấy tay phải vòng ra sau người, túm lấy mép quần bên trong quần dài……
Ngay giây phút căng thẳng này, Trương Dư Xuyên đứng đầu hàng bỗng quay lại!
Ánh mắt xuyên qua hàng người bắt trúng tay phải Trương Cẩn Ngôn!
Vì quá bất ngờ, Trương Cẩn Ngôn đơ máy mất 1 giây rồi mới suy sụp rút tay về trong ánh mắt của hàng người đang quay đầu lại: ……
Từ từ! Sao lại trùng hợp thế được! Sao sếp Trương tự nhiên lại quay lại đúng lúc ấy thế?!
Trương Dư Xuyên khẽ nhướn máy, quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi, những người khác vẻ mặt mơ hồ đi theo.
Trương Cẩn Ngôn: ……
Ánh mắt lúc nãy của sếp Trương ẩn chứa bốn phần châm chọc, ba phần nghiền ngẫm, hai phần gian xảo và một phần vui sướng.
Tôi không nhìn nhầm đâu, phương diện này tôi là dân chuyên rồi.
Thật ra thì mấy ngày gần đây, Trương Cẩn Ngôn hay nảy ra suy nghĩ vô cùng kì quặc điên rồ, đấy là……
Sếp Trương hình như biết đọc suy nghĩ!
Bằng chứng là mỗi lần Trương Cẩn Ngôn lén lút làm mấy chuyện như “kéo quần lót kẹt ở mông ra” hay là “lén thả rắm”, mấy chuyện thô bỉ nhưng đều là mấy chuyện ai ai cũng sẽ gặp phải, thế mà lần nào Trương Dư Xuyên cũng lôi cậu ra sai vặt, hoặc nhìn cậu chằm chằm……
Thế nên bây giờ Trương Cẩn Ngôn có thói quen chui vào nhà vệ sinh để thả rắm.
Từ ngày luyện thành thói quen này, mỗi ngày Trương Cẩn Ngôn phải chạy vào nhà vệ sinh nhiều hơn lúc trước 2 lần, hôm nào trước đấy ăn củ cải đậu tương mấy món hỗ trợ tiêu hóa, thế thì còn phải đi nhiều hơn……
Hơn nữa, có mấy chuyện vụn vặt Trương Dư Xuyên cứ như thể đoán được ý nghĩ của Trương Cẩn Ngôn, hiểu ý đến độ khó tin.
Ví dụ như lúc hai người cùng đi ăn, Trương Dư Xuyên luôn có thể trùng hợp gọi trúng những món Trương Cẩn Ngôn thích. Hơn nữa mấy thứ mà Trương Cẩn Ngôn kiêng anh ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, lúc gọi món đều nhắc phục vụ không bỏ hành lá, còn khi ăn ở nhà ăn công ty anh ta sẽ tự động nhặt hết hành bỏ sang một bên……
Mà cũng có thể là tại anh cũng không ăn thứ đó.
Ví dụ nữa, mỗi lần Trương Cẩn Ngôn thấy mệt mỏi rã rời Trương Dư Xuyên đều đúng lúc bảo cậu vào phòng nghỉ nằm ngủ……
Mà cũng có thể là tại nhìn Trương Cẩn Ngôn buồn ngủ quá rồi.
Ví dụ nữa nữa, mỗi lần trong đầu Trương Cẩn Ngôn đang hiện lên đủ thứ ba trấm nào đấy, hoặc là đang rủa xả anh ta, Trương Dư Xuyên sẽ đột nhiên cười lạnh một mình……
Nhưng mà cũng có người thích tự lẩm bẩm nói một mình, hoặc là ngồi cười một mình gì đó, có lẽ……
Nếu sếp Trương thật sự biết đọc suy nghĩ thì anh ta quá là quái dị rồi.
Trương Cẩn Ngôn đi theo sau Trương Dư Xuyên, vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Phắccc lúc trước mình đứng cạnh anh ta đã bật đủ thứ văn hóa phẩm không lành mạnh trong đầu thì phải?!
……. Không không không, nghĩ kĩ lại thì đây là chuyện không thể.
Bởi vì nếu sếp Trương thật sự biết đọc suy nghĩ rồi đọc được mấy thứ trong đầu mình thì sao anh ta có thể bình tĩnh như thế được?
Ha, không sai, người theo chủ nghĩ duy vật sẽ không bao giờ tin vào mấy chuyện thần linh ma quái này được!
Trương Cẩn Ngôn đi mà đầu óc vẫn đang trên mây, không hề phát hiện Trương Dư Xuyên đi phía trước bỗng dừng lại, đập thẳng mặt vào lưng anh ta.
Hai người ngồi im như tượng ở ghế chờ bệnh viện. Hai bức tượng ngồi sát cạnh nhau, nếu như muốn tựa vào người bên cạnh thì chỉ cần hơi nghiêng người là được.
Trương Cẩn Ngôn vẫn đang trong tình trạng đứng máy bởi hai chữ “Cẩn Ngôn” vừa nãy.
Không khí đặc sánh lại như mật ong, vừa làm mình không thể thở nổi, lại khiến mình ngập chìm trong thứ hương vị ngọt ngào.
Anh ta đang nhìn đi đâu nhỉ, có đang nhìn mình không? Trương Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ rồi dè dặt khẽ quay sang, lén lút liếc mắt nhìn Trương Dư Xuyên, để rồi thấy hai mắt Trương Dư Xuyên đang dán chặt vào mình. Hai mắt chạm nhau, Trương Cẩn Ngôn vội vội vàng vàng quay đi, hai bên má vốn đã hồng nay lại thêm đỏ.
Được một lúc Trương Cẩn Ngôn lại giở bài cũ, lo sợ nhìn sang. Không ngoài dự đoán, Trương Dư Xuyên vẫn đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm vốn lạnh như băng lúc này lại tràn ngập dịu dàng.
Dưới ánh đèn, đôi mắt ấy tựa như hai ngôi sao đi lạc xuống đáy hồ.
Tim Trương Cẩn Ngôn đập thình thịch, cố giữ bình tĩnh quay đi, ngồi nghiêm chỉnh nhìn cửa phòng phẫu thuật không dám nhúc nhích nữa.
AAAAAAAAAAA hình như sếp Trương nhìn mình không dời mắt à? Anh ta định làm gì! Định làm gì? Làm mình à?!
Trương Dư Xuyên trầm ngâm cười, khác hẳn với tiếng cười lạnh bình thường, tiếng cười này nghe rõ sự vui vẻ bên trong.
Hai người vẫn chưa kịp nói gì với nhau, cửa phòng phẫu thuật đã bật mở.
Cuộc phẫu thuật diễn ra vô cùng thuận lợi, con mèo được cứu kịp thời, vết thương được khâu cẩn thận, chỗ lông dính máu bẩn cũng đã được rửa sạch. Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, con mèo bé xíu có bộ lông trắng tinh cuộn mình ngủ, trông cực kì đáng yêu.
Vì không muốn tự biến mình thành bóng đèn công suất lớn trong thế giới hai người, Trương Thận Hành cứ phải loanh quoanh ở đầu kia hành lang, mãi tới lúc này mới hớn hở chạy lại, vui sướng tụm lại chỗ con mèo: “Nó không sao rồi! Tốt quá, anh ơi chúng ta đem nó về nhà nuôi được không?”
“Không được.” Trương Cẩn Ngôn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ chỗ lông mềm như nhung trên đầu con mèo, ánh mắt tỏ rõ vẻ yêu thích, “Lúc trước đã nói rồi mà, đây là mèo của giám đốc Trương.”
“Ồ.” Trương Thận Hành rầu rĩ nói.
Chẹp chẹp, làm em mất công lởn vởn ở kia hơn 10 phút, thế mà hai người đến một cái hôn cũng không có, lại còn gọi giám đốc Trương chẳng có tý tình cảm nào! Như thế là đánh mất sự tín nhiệm của tổ chức làm phụ lòng mong đợi của em!
“Cậu thích con mèo này à?” Trương Dư Xuyên thừa biết mà vẫn hỏi.
“Không phải, tiện tay sờ chút thôi.” Trương Cẩn Ngôn khẽ ho, rút tay lại bảo về hình tượng của mình.
Áuuuuuuu, lông trên đầu con mèo mềm ghê luôn ó, tiếng nó thở khò khè cũng đáng yêu nữa, nhìn nó trắng trắng nhỏ nhỏ trông y như cục tuyết á!
Hay là gọi nó là Cục Tuyết luôn nhể!
Chết thật, con mèo Cục Tuyết gian xảo này trộm mất trái tym tôi rồi!
Trương Dư Xuyên nhìn Trương Cẩn Ngôn đầy hứng thú, nói: “Thế thì, tôi đem nó về nuôi nhé, hai người có thể đến nhà tôi thăm nó.”
“Ồ, tôi cũng không mấy thích thú đám vật nuôi này đâu.” Trương Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Cục Tuyết của mình, “Nhưng mà có lẽ Thận Hành sẽ muốn đi đấy.”
Trương Thận Hành cực kì hiểu ý vẫy vẫy tay: “Em muốn đi em muốn đi!”
Lại bị anh trai lôi ra làm lá chắn đỡ đạn, tưởng em dễ sống lắm chắc?
Trương Dư Xuyên khẽ nở nụ cười: “Hoan nghênh đến bất cứ lúc nào.”
Trương Cẩn Ngôn lạnh lùng trông sang: ……
Cục Tuyết ở nhà dưỡng thương cho ngoan, mấy ngày nữa baba đến thăm con, chụt~~
Trương Dư Xuyên đưa hai anh em về nhà rồi mới quay xe mang con mèo về.
“A, sinh nhật năm nay vui dã man!” Trương Thận Hành vặn vặn người, bước nhanh vào cầu thang tối om: “Ăn một bữa no nê, rồi đi xem concert, lại còn cứu được một con mèo con……”
Còn được xem Gei trực tiếp tại hiện trường!
Nhưng mà câu này không thể nói.
“Thận Hành, chờ đã.” Trương Cẩn Ngôn vội đuổi theo nắm chặt lấy cánh tay em gái, ân cần nói: “Cầu thang tối thế này, để anh dắt em đi.”
Trương Thận Hành cười rung rốn: “Có mà tại anh sợ tối ý.”
Trương Cẩn Ngôn thờ ơ chối: “Sao lại thế được.”
Trương Thận Hành u ám nói: “Hành lang có ma, trong phim hôm qua ấy.”
“Em đừng nói nữa!” Trương Cẩn Ngôn tức tối gào lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Thận Hành chẳng đáng yêu tẹo nào! May mà còn có anh ngậm đắng nuốt cay nuôi em khôn lớn!
Trương Thận Hành cười cười kéo tay cậu: “Được rồi được rồi, không dọa anh nữa.”
Anh trai đúng là đặc biệt cần được người đàn ông mạnh mẽ như sếp Trương kia yêu thương!
22.
Hôm nay là ngày kiểm tra định kì hàng tháng của khách sạn, các vị lãnh đạo cấp cao sẽ kiểm tra bộ phận công tác của mình rồi báo cáo tình hình trong hội nghị.
Trương Dư Xuyên uy nghiêm đi đằng trước rồi đến một đội quân cấp dưới cung kĩnh lễ phép theo đằng sau, trông không khác gì nhà vua đi vi hành……
Tất cả mọi người trong công ty chẳng ai là không sợ bị sếp Trương bắt lỗi, tuy rằng khuôn mặt của sếp đẹp không chê vào đâu được thế nhưng chỉ cần đứng gần thôi đã bị không khí lạnh giá sếp tỏa ra đông cứng người rồi. Đã thế dạo này còn lòi ra thêm một núi băng nhỏ đi theo núi băng lớn kia không dời nửa bước, hai vị mặt liệt đứng cạnh nhau, một vị mặt lạnh băng băng chuyên đi săm soi bắt lỗi, một vị mặt lạnh băng băng đi bên cạnh ghi ghi chép chép……
Hai vị phu thê chúa tể mùa đông này quá đáng sợ!
Trương Cẩn Ngôn cầm cuốn sổ tay nghiêm túc đi theo sau Trương Dư Xuyên.
Từ hôm sinh nhận Trương Thận Hành đến nay đã nửa tháng, con mèo nhỏ hồi phục rất nhanh, lúc trước Trương Dư Xuyên có nhắc cậu, chờ con mèo khỏi có thể dẫn Trương Thận Hành đến chơi.
Thế tóm lại bao giờ anh mới mời tôi đến nhà xem Cục Tuyết đây? Hả?
Trương Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, mắt dán chặt vào tấm lưng lạnh lùng thẳng tắp của Trương Dư Xuyên, đôi mắt vốn mang dáng vẻ quyến rũ dụ hoặc, trên khuôn mặt cậu lại là hai hồ nước lạnh lẽo sâu thẳm không một gợn sóng.
Vị quản lý đi bên cạnh lén nhìn Trương Cẩn Ngôn một cái rồi đỏ mặt cúi đầu.
Sẽ chẳng ai có thể biết được, trong đầu của chủ nhân của gương mặt này toàn là——
A, quần sịp bị kẹt vào giữa mông rồi, khó chịu quớ.
Lần sau không thèm mua loại này nữa, chỉ được cái đẹp mã chứ mặc khó chịu bỏ xừ. Đã thế lại còn mua hẳn 5 cái mỗi cái một màu, tất cả là tại chủ shop bảo 5 cái free ship toàn quốc…… Với lại mặc cũng làm gì có ma nào nhìn đâu!
Cái cảm giác quần cọ “cúc hoa” khó chịu chết mợ…… Chậc, mình sẽ đi chậm lại tụt xuống cuối hàng rồi kéo nó ra vậy, không ai để ý tới đâu.
Trương Cẩn Ngôn đi chậm lại, thần không hay quỷ không biết tụt xuống cuối hàng.
Tốt rồi, ở cuối không ai nhìn, đứng tránh vào góc, không ai quay đầu lại đâu.
Trương Cẩn Ngôn lấy tay phải vòng ra sau người, túm lấy mép quần bên trong quần dài……
Ngay giây phút căng thẳng này, Trương Dư Xuyên đứng đầu hàng bỗng quay lại!
Ánh mắt xuyên qua hàng người bắt trúng tay phải Trương Cẩn Ngôn!
Vì quá bất ngờ, Trương Cẩn Ngôn đơ máy mất 1 giây rồi mới suy sụp rút tay về trong ánh mắt của hàng người đang quay đầu lại: ……
Từ từ! Sao lại trùng hợp thế được! Sao sếp Trương tự nhiên lại quay lại đúng lúc ấy thế?!
Trương Dư Xuyên khẽ nhướn máy, quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi, những người khác vẻ mặt mơ hồ đi theo.
Trương Cẩn Ngôn: ……
Ánh mắt lúc nãy của sếp Trương ẩn chứa bốn phần châm chọc, ba phần nghiền ngẫm, hai phần gian xảo và một phần vui sướng.
Tôi không nhìn nhầm đâu, phương diện này tôi là dân chuyên rồi.
Thật ra thì mấy ngày gần đây, Trương Cẩn Ngôn hay nảy ra suy nghĩ vô cùng kì quặc điên rồ, đấy là……
Sếp Trương hình như biết đọc suy nghĩ!
Bằng chứng là mỗi lần Trương Cẩn Ngôn lén lút làm mấy chuyện như “kéo quần lót kẹt ở mông ra” hay là “lén thả rắm”, mấy chuyện thô bỉ nhưng đều là mấy chuyện ai ai cũng sẽ gặp phải, thế mà lần nào Trương Dư Xuyên cũng lôi cậu ra sai vặt, hoặc nhìn cậu chằm chằm……
Thế nên bây giờ Trương Cẩn Ngôn có thói quen chui vào nhà vệ sinh để thả rắm.
Từ ngày luyện thành thói quen này, mỗi ngày Trương Cẩn Ngôn phải chạy vào nhà vệ sinh nhiều hơn lúc trước 2 lần, hôm nào trước đấy ăn củ cải đậu tương mấy món hỗ trợ tiêu hóa, thế thì còn phải đi nhiều hơn……
Hơn nữa, có mấy chuyện vụn vặt Trương Dư Xuyên cứ như thể đoán được ý nghĩ của Trương Cẩn Ngôn, hiểu ý đến độ khó tin.
Ví dụ như lúc hai người cùng đi ăn, Trương Dư Xuyên luôn có thể trùng hợp gọi trúng những món Trương Cẩn Ngôn thích. Hơn nữa mấy thứ mà Trương Cẩn Ngôn kiêng anh ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, lúc gọi món đều nhắc phục vụ không bỏ hành lá, còn khi ăn ở nhà ăn công ty anh ta sẽ tự động nhặt hết hành bỏ sang một bên……
Mà cũng có thể là tại anh cũng không ăn thứ đó.
Ví dụ nữa, mỗi lần Trương Cẩn Ngôn thấy mệt mỏi rã rời Trương Dư Xuyên đều đúng lúc bảo cậu vào phòng nghỉ nằm ngủ……
Mà cũng có thể là tại nhìn Trương Cẩn Ngôn buồn ngủ quá rồi.
Ví dụ nữa nữa, mỗi lần trong đầu Trương Cẩn Ngôn đang hiện lên đủ thứ ba trấm nào đấy, hoặc là đang rủa xả anh ta, Trương Dư Xuyên sẽ đột nhiên cười lạnh một mình……
Nhưng mà cũng có người thích tự lẩm bẩm nói một mình, hoặc là ngồi cười một mình gì đó, có lẽ……
Nếu sếp Trương thật sự biết đọc suy nghĩ thì anh ta quá là quái dị rồi.
Trương Cẩn Ngôn đi theo sau Trương Dư Xuyên, vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Phắccc lúc trước mình đứng cạnh anh ta đã bật đủ thứ văn hóa phẩm không lành mạnh trong đầu thì phải?!
……. Không không không, nghĩ kĩ lại thì đây là chuyện không thể.
Bởi vì nếu sếp Trương thật sự biết đọc suy nghĩ rồi đọc được mấy thứ trong đầu mình thì sao anh ta có thể bình tĩnh như thế được?
Ha, không sai, người theo chủ nghĩ duy vật sẽ không bao giờ tin vào mấy chuyện thần linh ma quái này được!
Trương Cẩn Ngôn đi mà đầu óc vẫn đang trên mây, không hề phát hiện Trương Dư Xuyên đi phía trước bỗng dừng lại, đập thẳng mặt vào lưng anh ta.
Danh sách chương