Edit: Ya
Lúc Diệp Dao từ WC quay lại, phát hiện ra hình như thiếu mất một người.
"Bạn từ nhỏ của cậu đâu?" Diệp Dao thắc mắc hỏi Lục Tầm: "Cậu ấy cũng đi WC sao?"
Biểu cảm của Lục Tầm vẫn như bình thường, làm cho người khác không thể nào nhận ra được hắn chính là người mới vừa doạ cho một người khác chạy mất không thấy tăm hơi.
Lục Tầm giơ tay lên khoác vai Diệp Dao: "Cậu ấy có việc đi trước rồi, không cần lo cho cậu ta đâu."
Lục Tầm nói xong câu đó, bỗng nhớ ra một chuyện, nhìn về phía "chướng ngại vật" cuối cùng ngăn cách hắn và Diệp Dao ở chung với nhau: "Còn chú mày cũng có việc bận mà đúng không?"
"A?" Lục Minh đang ngồi không hóng chuyện nãy giờ liền sửng sốt: "Em...có việc?"
Mặt Lục Tầm không cảm xúc: "Chắc chắn là chú mày có việc bận mà."
"...." Diệp Dao cạn lời: "Các cậu đang diễn tiểu phẩm hả?"
Lục Tầm nói dối không chớp mắt: "Hai ngày nay phòng của nó đang sửa lại, nên có việc bận thật."
Lục Minh đã nghe đến đó rồi chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ mọi chuyện hay sao, nhưng cậu không muốn đi.
Cậu còn muốn ở lại để tiếp tục nhìn, nhìn thử...sự thay đổi của Lục Tầm.
*
Bốn người đi chơi giờ còn lại ba người thì cũng chẳng ảnh hưởng gì hết, vẫn cứ đi dạo quanh dinh thự để tham quan.
Đi được một lát, Lục Minh nhận được điện thoại của một người bạn. Cậu lui về sau vài bước, giữ một khoảng cách nhất định với Diệp Dao và Lục Tầm, rồi mới nghe điện thoại.
Bạn của cậu cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn đưa cho cậu một tấm vé đi xem một buổi biểu diễn. Lục Minh nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng của Diệp Dao và Lục Tầm ở phía trước.
Hai bóng dáng cao gầy dựa sát nhau vô cùng thân mật, Lục Tầm ôm bả vai Diệp Dao, cho dù trời đang rất nóng, nhưng cả hai người cũng không có ai buông nhau ra vì nóng cả.
Thái độ này của Lục Tầm, so với thái độ lúc này với Sở Thời đúng là một trời một vực.
Lục Minh không biết lúc đầu Lục Tầm nói gì với Sở Thời, đợi đến lúc cậu thấy sự việc không ổn lắm, đi qua tìm hai người, thì đã thấy không khí đã vô cùng căng thẳng rồi.
Sắc mặt Lục Tầm âm trầm, lúc hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào người khác, làm cho người đối diện có cảm giác bị áp đảo.
Mà người đang đối diện với Lục Tầm, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, sắc mặt của Sở Thời trắng bệch, trên mặt hiện rõ nét khó tin.
"....Tình nghĩa mười mấy năm của chúng ta, cậu chỉ vì một người mới quen biết mà nói với tôi những lời như vậy?" Sở Thời nói.
Giọng nói của cậu ta vốn dĩ rất hay, bởi vậy lúc nói những lời này còn mang theo cả sự nũng nịu và mong manh, chỉ cần là đàn ông hơi cong một chút thôi cũng sẽ bị giọng nói này hấp dẫn, không nhịn được mà ôm cậu ta để dỗ dành.
Chỉ tiếc rằng người đứng đối diện cậu ta lúc này không hề bị giọng nói này mê hoặc một chút nào, ngược lại còn cười lạnh một tiếng: "Sống ở đời nên biết người biết ta, nên hiểu được vị trí của mình ở đâu."
Nghe đến đó, Lục Minh lắp bắp kinh hãi.
Tuy rằng ngày thường Lục Tầm cũng hơi phũ, nhưng cách đối nhân xử thể của hắn cũng rất ổn, phép tắc cơ bản vẫn sẽ có, vì vậy sẽ không khiến người khác khó xử.
Mà câu nói này của hắn, đã coi như là đang xé mặt nhau, không khác nào đang giáng một cú tát vào mặt Sở Thời.
Lục Tầm cứ liên tiếp nói ra câu này đến câu khác, tất cả đều không hề chừa lại cho Sở Thời một chút mặt mũi nào, Sở Thời cũng không thể giả vờ được nữa, tức giận nói: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng hay sao? Cậu với cậu ta cũng chỉ gặp nhau nhiều nhất là một năm nữa, sau khi tốt nghiệp cấp 3 đến khi vào đại học thì hai người chia hai nơi rồi. Qua thêm hai năm nữa, sợ là cậu còn không nhớ được cậu đã quen một người bạn như vậy!"
Lục Minh đứng xem mà không dám thở mạnh, thật lòng mà nói, cậu cảm thấy những lời Sở Thời nói không phải là không có lý. Đã trong hoàn cảnh không môn đăng hộ đối, thì dù là tình yêu hay tình bạn cũng khó mà có thể giữ được lâu dài, trừ phi Lục Tầm chấp nhận cố gắng giữ gìn nó.
Nhưng mà với người như Lục Tầm, cái mà hắn không thiếu nhất chính là người muốn kết bạn với hắn.
Lục Minh trăm ngàn lần cũng không nghĩ được rằng, một câu nói cậu cho rằng rất bình thường ấy lại chọc đúng chỗ đau của Lục Tầm.
"À, hoá ra là cậu muốn trù chúng tôi đúng không?" Lục Tầm tức giận đến mức bật cười, lấy điện thoại ra, kéo số điện thoại của người đứng trước mặt vào danh sách đen.
Làm xong xuôi mọi chuyện, Lục Tầm không hề nể tình mà nói: "Quan hệ của tôi và cậu ấy không cần cậu phải bận tâm, từ đây về sau coi như tôi không quen biết gì cậu hết, cậu đi giùm tôi."
Lục Minh thoát khỏi hồi ức, mà hiện tại cách cậu một khoảng, Lục Tầm vẫn đang ôm bả vai Diệp Dao vô cùng thân thiết, tất cả các động tác của hắn đều toát lên sự ấm áp dịu dàng như ánh mặt trời, không hề có hình bóng của một người lạnh lùng doạ người lúc nãy.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh mặt trời chói chang, cũng may đa phần những chỗ ở đây đều có bóng râm, nên ánh mặt trời cũng không chiếu qua được quá nhiều.
Nhưng phía trước cũng có một đoạn đường không có gì che hết, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống.
Các bạn nữ thường hay mang theo dù nên đến đoạn này sẽ mở dù ra che, còn đàn ông con trai thì không sao cả, cứ đi qua như thường thôi.
Ánh nắng mặt trời chiếu từ một phía qua, vì vậy Lục Minh trơ mắt nhìn Lục Tầm đổi hết từ bên này sang bên khác quanh người Diệp Dao, vì hắn rất cao nên ánh mặt trời gần như bị hắn chắn hết, Diệp Dao đứng sau hắn nên không hề bị ánh nắng chiếu vào một chút nào.
Diệp Dao quay đầu lại nói với Lục Tầm cái gì đó, vì cách quá xa nên Lục Minh không nghe rõ được. Lục Minh chỉ có thể Lục Tầm lại thay đổi vị trí đứng thêm một lần nữa rồi ôm vai Diệp Dao, đầu chạm đầu với cậu.
Lục Minh bước thêm mấy bước để rút ngắn khoảng cách, nghe thấy Lục Tầm trả lời.
Lục Tầm nói đùa với cậu: "Hẹp hòi nhỏ nhen như vậy là để cậu không phải phơi nắng, chứ lỡ cậu phơi nắng rồi quang hợp nhiều hơn, sau này cao hơn tôi thì sao? Làm đàn ông ít nhiều cũng phải tính toán cho bản thân một chút chứ."
Một câu nói đùa rất bình thường, Diệp Dao cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lục Minh khi nghe xong lại sửng sốt dừng bước.
Mấy câu kiểu như vầy, khác nào mấy cặp đôi đang yêu tán tỉnh nhau đâu? Tuy rằng cậu cũng là trai thẳng, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không có chuyện cậu đi che nắng cho đứa con trai khác, còn nếu có ai che nắng cho cậu mà nói với cậu mấy câu đó, cậu sẽ nhanh chóng chạy trốn còn không nữa thì sẽ lập tức nói rõ rằng mình không phải là gay.
Gay quá rồi, mỗi lúc Lục Tầm và Diệp Dao ở cạnh nhau, câu nào mà Lục Tầm nói với Diệp Dao cũng rất gay.
Người này với người lúc nãy nói chuyện với Sở Thời là cùng một người hả? Từ lúc sinh ra đến giờ cậu chưa thấy ai có tiêu chuẩn kép đáng sợ như vậy.
Lúc trước cậu đã cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao Lục Tầm là trai thẳng sắt thép như vậy, thế mà lâu lâu lại nói ra mấy câu nói rất gay.
Bây giờ cậu đã biết.
Sợ rằng cái này không còn là vấn đề cong hay thẳng nữa.
Cái này rõ ràng là...Rơi vào lưới tình rồi!
*
Dạo một vòng tham quan xong thì ba người đi ăn cơm, rồi lại đi dạo quanh đến tối, sau đó thì cùng nhau quay về nhà Lục Tầm.
Lục Minh bỗng nhiên nảy ra ý gì đó, cậu lợi dụng thân phận của mình để tá túc lại nhà của Lục Tầm, sau đó cứ chần chừ mãi, đợi đến lúc sau khi Diệp Dao đi nghỉ, cậu mới lập tức bắt lấy Lục Tầm, muốn nói chuyện với Lục Tầm.
"Chú mày muốn làm gì," thái độ của Lục Tầm khi đối mặt với người khác không hề có chút dịu dàng nào giống như lúc hắn nói chuyện với Diệp Dao: "Có chuyện gì mau nói, không có gì thì bấm nút biến lẹ."
"Em muốn nói với anh hai phát hiện quan trọng." Lục Minh vẫn quyết định rào trước một chút: "Nếu bên cạnh anh có một người là nam, nhưng lúc nào cũng muốn đi kè kè bên cạnh anh, lúc đi chung với một đám bạn, cậu ấy luôn cố gắng thể hiện rõ mối quan hệ đặc biệt của hai người, ví dụ như sẽ gắp đồ ăn cho anh, nhớ rõ anh thích cái gì, cũng rất thích nói chuyện đó ra trước mặt mọi người, anh có cảm thấy người này có gì đó không đúng lắm không?"
Lông mày Lục Tầm cau chặt lại, hắn nghĩ ngợi: "Chú mày nói tới Sở Thời sao?
"Đúng rồi, lúc trước em đã cảm giác cậu ta có gì đó không đúng rồi!" Lục Minh đập bàn một cái, "Anh không biết đâu, lúc trước A Phong từ nước ngoài về, mỗi lần mọi người định tụ tập cậu ta cứ tìm mọi cách để ngăn cản, em nghĩ cậu ta không muốn anh thân thiết với người khác, còn nữa..."
Lục Tầm nghe thấy những lời này, càng nhíu chặt mày hơn.
Lục Minh nói xong cũng tự mình kết luận: "Dù sao em cũng cảm thấy người này không ổn lắm, anh nghĩ sao?"
"....Nói cũng đúng." Lục Tầm nhéo mũi, nghĩ đến việc mình làm bạn với một người đồng tính thích mình nhiều năm như vậy, không nhịn được mà cảm thấy nổi da gà.
Lục Tầm hít sâu một hơi, nhớ lại Diệp Dao đang ngủ trong phòng cách đó không xa, liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
May mắn rằng trước giờ hắn vẫn không thích tiếp xúc cơ thể với người cùng giới, chờ đến ngày mai Diệp Dao ngủ dậy, nói chuyện với Diệp Dao mấy câu là tâm trạng sẽ ổn lại thôi.
Lục Tầm nói rõ với Lục Minh: "Anh đã cho số của cậu ta vào danh sách đen rồi, sau này cũng đừng nhắc đến cậu ta trước mặt anh."
Lục Minh gật đầu, cậu cẩn thận quan sát nét mặt của Lục Tầm, phát hiện ra cảm xúc của hắn vẫn rất ổn định, vì vậy nói ra luôn phát hiện thứ hai của mình."
"Còn chuyện này nữa." lần này Lục Minh lại ấp a ấp úng.
"Người bạn kia của anh...Chính là bên cạnh Diệp Dao cũng có một người y như vậy."
Giọng nói vừa mới phát ra, Lục Tầm mới còn bình tĩnh lúc nãy đã đứng phắt dậy, biểu cảm lúc này còn kinh khủng hơn lúc hắn biết tin có 100 gay thích hắn.
Lục Minh: "...."
Cứu với, cậu hơi rén rồi, sớm biết vậy thì đã không nói trực tiếp rồi, biết vậy nói qua điện thoại cho lành. Hay là dừng lại ở đây đi, cậu chạy trước đã.
Mắt Lục Tầm sáng rực, nhanh chóng ấn vai Lục Minh xuống, cản không cho Lục Minh chạy trốn, giọng điệu tra hỏi rất nôn nóng: "Sao chú mày lại phát hiện được, ở đâu, người đó tên gì, có số điện thoại với ảnh chụp của người đó không?"
".....Có có." muốn chạy cũng chạy không được, Lục Minh khẽ cắn môi, nói thẳng ra, "Người đó, hiện tại đang đứng trước mặt em."