Bên ngoài không phải đêm tối, tuy nói vậy nhưng trong rừng vẫn âm u, từng tiếng nổ truyền đến từ phương xa, hỗn loạn chim muông gào thét. Dường như trong rừng sâu xuất hiện biến cố.

Tô Minh đứng ở cửa động, sắc mặt lạnh lùng tập trung nhìn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng nổ vẫn đang vang từ xa tới gần, ngày càng rõ ràng. Dường như có người từ phương xa nhanh chóng đến gần.

Tô Minh siết chặt nắm tay phải, mắt dần lóe ánh sáng lạnh. Thân thể vẫn không nhúc nhích, đứng ở cửa động như hóa thành pho tượng.

Thật lâu sau, khi tiếng nổ cách nơi này không xa thì chậm rãi biến yên lặng. Nhưng chỉ yên lặng trong giây lát lại có một tiếng nổ hơn xa đợt trước vang từ chân trời. Ánh mắt Tô Minh xuyên thấu qua vô số lá cây to lớn nhìn thấy bầu trời bên ngoài có một bóng người.

Bóng người cách chỗ Tô Minh không gần, chỉ mơ hồ trông thấy.

Bóng dáng ấy ngửa đầu gầm rống, trong tiếng rống có sự giận dữ khó tả, hóa thành cầu vồng chạy nhanh hướng phương xa, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Người này chính là Huyền Luân.

Mãi đến khi đối phương đi xa thì Tô Minh mới thả lỏng cơ thể, tia sáng lạnh biến mất. Hắn cũng hơi do dự lúc chọn ở lại rừng mưa. Nhưng suy đoán tuy cánh rừng nguy hiểm cũng là nơi dễ dàng bị bỏ qua. Nơi này quá lớn, dù là cường giả Khai Trần, muốn tìm kiếm hết cũng không phải chuyện dễ, thậm chí là không thể làm được.

Mắt thấy Huyền Luân đi xa, Tô Minh không hành động thiếu suy nghĩ mà trở về hang động. Hắn đặt quyết tâm, nếu không chắc chắn an toàn thì sẽ không ra ngoài.

Tô Minh ngồi xếp bằng, ánh mắt phức tạp nhìn Hòa Phong hôn mê. Trải qua chuyện Hòa Phong, khiến Tô Minh càng hiểu lòng người hiểm độc.

Hắn xoa trán, trong hang động yên tĩnh tối đen này, nét mặt Tô Minh lộ mệt mỏi. Mệt không phải thân thể mà là tâm.

Chốc lát sau, Tô Minh lấy lại tinh thần, cầm tấm da thú lúc nãy quan sát phát hiện điều gì, lại đặt ở chóp mũi ngửi, có mùi máu thoang thoảng.

"Da thú đương nhiên sẽ có chút mùi máu, nhưng theo thời gian trôi qua thì mùi sẽ ngày càng nhạt đến khi biến mất. Hiển nhiên da thú này tồn tại đã lâu, mặt trên không thể nào xuất hiện mùi máu nồng như vậy." Mắt Tô Minh chớp lóe, nhìn da thú trong tay, thì thào nói.

"Trừ phi người được da thú này thường đổ máu lên trên, thì mùi mới để lâu như vậy. Nếu vật đó là để nhớ lại bộ lạc thì không cần làm như thế…" Tô Minh ngẩng đầu liếc Hòa Phong, mắt lộ suy tư.

"Có lẽ mình đoán sai nhưng nếu nghĩ đúng thì vật này không đơn giản như bề ngoài!"

Tô Minh đứng dậy, cầm da thú đi tới bên cạnh Hòa Phong, hơi chần chờ nhưng rất nhanh quyết tâm chỉ vào cánh tay Hòa Phong, tách ra vết thương nặn máu không còn nhiều lắm trong người. Chần chờ chốc lát, hắn không dùng hết máu mà chỉ lấy một chút bôi trên da thú, lùi vài bước, tập trung quan sát.

Máu Hòa Phong vừa bôi trên da thú liền bị hấp thu vào, khi Tô Minh lùi lại nhìn thì da thú đã hấp thu hết máu Hòa Phong. Mặt trên hiện ra từng bọt bong bóng, khuếch tán tia khí đen. Cả da thú như nổi vô số bọt rất nhanh lan tràn hết các mặt, khói đen cũng ngày càng nhiều.

Tô Minh lập tức thả tay ra, bỏ da thú rơi mặt đất, mắt sáng ngời. Trong mắt hắn, khói đen thoáng chốc cực đậm bao phủ cả da thú.

Tô Minh vận chuyển khí huyết trong người, giữ vững cảnh giác. Nhưng theo thời gian trôi qua, dường như khói đen không có lực thúc đẩy, dần tán ra chậm rãi biến nhỏ, cuối cùng tan mất, để lại trên mặt đất da thú không có gì biến đổi.

Tô Minh nhíu mày, mắt lướt qua da thú, thấy chỗ bị bôi giọt máu giờ đã biến mất.

"Không đủ máu ư…" Tô Minh nhìn Hòa Phong hôn mê, trong đầu hiện ra hình ảnh khói đen bao da thú. Lần này hắn không do dự, cắn đầu lưỡi, phun ngụm máu hướng da thú.

Ngụm máu này rơi trên da thú, bỗng toát ra nhiều bong bóng. So với trước thì khói đen lập tức bao phủ, thời gian rút ngắn hơn phân nửa, hiển nhiên vì có đủ máu làm động lực.

Chớp mắt khói đen bao phủ ngoài da thú khuếch tán xung quanh, hóa thành sóng gợn vòng tròn màu đen, tỏa ra mười mét rồi biến mất trên vách đá.

Cùng lúc đó, Tô Minh thở hồng hộc. Trước mặt hắn, sương khói tản đi lộ ra da thú. Trên da thú không có chữ viết, chỉ có một đồ án phức tạp. Không nhìn ra là đồ án gì, dường như thiếu thốn rất nhiều nhưng một mảnh đỏ rực.

Ngay lúc Tô Minh tập trung nhìn đồ đằng trên da thú, lập tức da thú quái dị lan rộng. Tốc độ mắt thường có thể thấy lan tràn xung quanh, khoảnh khắc đã lan tới dưới thân Hòa Phong và dưới chân Tô Minh, bao trùm phạm vi mười mét. Khiến trong mười mét hình thành thế giới đỏ rực.

Tô Minh không thể tránh, hắn đứng trong mười mét đỏ, khoảnh khắc tầm mắt lung lay, trong đầu xuất hiện hình ảnh kỳ lạ.

Trong hình ảnh, dường như hắn đi tới vùng đất lạ lùng. Hắn thấy một mảnh thảo nguyên, trong đó đứng một người đàn ông vóc dáng mơ hồ. Y mặc áo dài, trên mặt mang mặt nạ đen, chắp tay sau lưng nhìn lên trời.

Trên trời có vài trăm cầu vồng xẹt tới, mỗi một cầu vồng đều tỏa ra hơi thở không thua gì Khai Trần. Thậm chí có một ít cường đại vượt xa Khai Trần.

Mấy trăm cầu vồng lúc tới gần khiến bầu trời lấp lánh sắc màu, hiện ra từng tia sáng pháp thuật, thành từng mảng giáng xuống người đàn ông bên dưới. Hình ảnh này khiến người xem tinh thần chấn động.

Tô Minh rung động, mơ hồ nhìn xung quanh. Nhưng hắn lập tức thấy người đàn ông đeo mặt nạ đen quen thuộc nâng lên tay phải, trong tay xuất hiện tấm da thú to lớn. Da thú bị y cầm một tay trải ngang, theo đó đáp xuống đất.

Khoảnh khắc nó đáp xuống đất, mặt đất chấn động, chỉ thấy da thú phình ra nhanh chóng lan tràn xung quanh. Chớp mắt trong vòng trăm mét đã bị da thú bao phủ.

Phạm vi trăm mét không phải thảo nguyên nữa mà hóa thành màu đỏ máu, khiến mặt trên một số thực vật nhiễm đỏ, khác hẳn với ngoài trăm mét.

Luồng khí u ám ập đến.

Ánh sáng mấy trăm thuật pháp ùa đến, nhưng không đợi tới gần người đàn ông đeo mặt nạ thì ở trên đầu y như có bình phong vô hình, từng ánh sáng dập tắt.

Lúc này người đàn ông đeo mặt nạ nâng tay phải chộp hư không, lập tức xuất hiện nanh thú dài bảy mét bị cầm lấy mạnh cắm vào thảm cỏ đỏ.

Răng nanh to lớn cắm vào mặt đất, lập tức nanh trở thành màu đỏ. Một con huyết long ba đầu từ răng nanh biến ra, gầm rống bay hướng mấy trăm cầu vồng trên trời.

Ngay sau đó, người đàn ông đeo mặt nạ lần nữa lấy ra một răng nanh cắm vào bãi cỏ đỏ một bên khác. Răng nanh bỗng chốc đỏ rực, mặt trên biến ra một bóng ảo. Bóng ảo này lộ hơi thở âm tà nhưng hơi giống với năm đó Tất Đồ triệu hoán ra Tà Man.

Bóng ảo cất bước bay hướng mấy trăm cầu vồng trên trời.

Đất trời chấn động. Tô Minh mạnh mở mắt ra, trán đẫm mồ hôi, thở dốc, hai mắt dần thanh tỉnh. Hắn nhìn xung quanh, vẫn còn trong hang nhưng dưới chân hắn, phạm vi mười mét hiện ra bãi cỏ đỏ.

Bãi cỏ đỏ so với lúc hắn hoảng hốt trông thấy hình ảnh kia trừ chênh lệch lớn nhỏ ra thì giống hệt nhau.

Tim Tô Minh đập mạnh, thật lâu sau bình tĩnh lại, nhìn bãi cỏ đỏ mười mét dưới chân, hai mắt dần lộ ra hiểu rõ. Hắn nhoáng người lên, đạp qua mười mét đi tới cửa động, lúc ngoái đầu lại thì trong động không có chút sắc hồng, dường như mọi thứ chỉ là ảo ảnh. Thậm chí không thấy Hòa Phong trong động, hang trống rỗng.

Tô Minh lại lùi vài bước, đi vào phạm vi mười mét bãi cỏ đỏ bao phủ, mọi thứ trở lại bình thường, Hòa Phong vẫn hôn mê nằm đó.

"Khó trách sau khi bộ lạc bị tiêu diệt mà Hòa Phong có thể sống đến giờ, nhiều lần trốn khỏi Huyền Luân truy sát. Dù tâm kế gã không bình thường, nhưng nếu không có báu vật này thì chỉ sợ khó sống đến nay! Vật này có lẽ uy lực như mình mới trông thấy, hiện giờ hiển nhiên đã bị hư hao nhưng dù là vậy thì tác dụng ở chỗ che giấu, khá kinh khủng. Cái này thật là bảo vật!" Tô Minh hít sâu, hắn lớn như vậy mà lần đầu tiên có được thứ trân quý đến thế. Những thứ này vốn đều thuộc về Hòa Phong.

"Chỉ không biết vì sao lần này bị Huyền Luân truy sát, sao gã không lấy ra báu vật này núp đi." Tô Minh nhìn bãi cỏ đỏ mười mét, thân thể lần nữa đi ra ngoài. Thời gian ra hang động không dài lắm, hắn nhanh chóng chạy trở về. Phía sau hắn có một con rết dài mấy mét hung tợn truy đuổi. Khi Tô Minh bước vào phạm vi bãi cỏ đỏ thì con rết cũng đuổi theo.

Tô Minh mắt lấp lóe, lùi ra sau vài bước nhìn chằm chằm con rết bị dụ dỗ. Chỉ thấy con rết tiến vào phạm vi mười mét lập tức vòng quanh, dường như không nhìn thấy Tô Minh ngay trước mặt.

Trôi qua nửa ngày, con rết sốt ruột gào thét. Tô Minh sắc mặt lộ hưng phấn, hắn đã xác định hiệu quả che giấu của da thú, chắc là cực mạnh. Giờ hắn nâng lên tay phải chỉ hướng con rết, bỗng chốc đầu con rết nổ tung, thân thể vặn vẹo, cứ thế chết đi.

Nhưng khoảnh khắc nó chết, mắt Tô Minh bỗng lóe tia sáng, lộ ra ngạc nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện