Không muốn diễn cũng phải diễn.

Đặc biệt là khi Thời Lưu liếc xéo qua, nàng thấy rất rõ ràng.

Sau khi Thời Ly hỏi “Phương Quỳnh”, Phong Nghiệp chỉ thờ ơ liếc Thời Ly sau đó quay mặt sang nơi khác, dáng vẻ như thể lười mở miệng cũng như chẳng muốn quan tâm.

Thời Lưu đau đầu.

Mặc dù nàng không có ký ức của Thời La, nhưng dựa vào những gì mà Thời Khinh Diên từng nói, Thời Lưu vẫn có thể tưởng tượng Phương Quỳnh yêu thích ân cần như thế nào trước mặt Thời Ly.

Mà giờ phút này Phong Nghiệp lại như vậy, Thời Ly không cảm thấy khác thường mới là lạ.

“Là ta –– ta kéo Phương Quỳnh sư huynh ra ngoài, cùng ta đi dạo chợ đêm.”

Trước khi Thời Ly phát hiện dị thường, Thời Lưu đã mở miệng trước, bước đến đứng giữa hai người.

Đồng thời đối diện với ngũ quan của Thời Ly.

Thời Lưu không khỏi ngẩn người.

Tuy là tỷ muội song sinh, nhưng tướng mạo, tính cách, thiên phú của nàng và Thời Ly khác nhau một trời một vực.

Từ khi được sinh ra, Thời Ly đã có thiên phú tuyệt đỉnh – Tiên thiên kiếm cốt, còn Thời Lưu lại là phế thể không thể tu luyện.

Càng lớn, Thời Ly càng trổ mã xinh đẹp chói mắt, đi đến đâu cũng là thiên kiêu nổi bật nhất trong đám đông, còn dung mạo của Thời Lưu chỉ được xem là thanh lệ, so với Thời Ly thì kém xa. Thần kỳ nhất chính là, mặc kệ ở nơi nào, nàng dường như có một loại năng lực khiến người khác tự động xem nhẹ nàng.

Vì thế, khi xưa, lúc Thời gia nhốt nàng trong tiểu viện rừng sâu sau núi, không thể rời khỏi nửa bước, Thời Lưu chưa bao giờ oán hận về việc bọn họ phân biệt đối xử với nàng. Nàng nghĩ, muội muội kiệt xuất, xinh đẹp, được nhiều người yêu thích, nên được đối xử khác biệt cũng là bình thường.

Chỉ là chưa từng nghĩ tới, so với Thời Ly, nàng lại trở thành vết nhơ mà cha mẹ chỉ muốn tẩy sạch.

Nhưng chuyện này không thể trách Thời Ly được.

Muội ấy không hề sai.

Thời Lưu thất thần nghĩ thế.

Thời Ly nhìn nàng, lông mày chậm rãi nhíu lại: “Cô là?”

“Thời … La.” Thời Lưu rủ mắt xuống, né tránh ánh mắt của nàng ấy, “Ta là đệ tử dòng thứ của Thời gia.”

“......”

Thời Ly không nói gì nữa, từ vẻ mặt lạnh nhạt như sương tuyết của nàng, không biết nàng đang suy nghĩ về cái tên này hay chỉ đơn thuần là không muốn đáp lại.

Ngay lúc này.

Các đệ tử Huyền Môn đứng bên cạnh nghe được đoạn đối thoại này, sắc mặt của ai cũng khác thường.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Viên Hồi không nhịn được nữa.

Cậu ta che lại ống tay áo bị chém đứt, sắc mặt xanh mét, chỉ vào người đứng một nửa trong bóng tối: “Thời Ly sư muội, muội vừa nói, người này… Hắn là Phương Quỳnh?”

“Tất nhiên.”

Thời Ly nhàn nhạt đáp lại, rồi khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang: “Giao lưu tỷ thí năm ngoái ở tiên môn, các huynh đã gặp Phương Quỳnh rồi mà.”

Sắc mặt của bọn họ càng thêm xanh mét.

Ngay cả đứng đầu là Yến Thu Bạch cũng ngước mắt lên, trầm ngâm đảo mắt qua thanh niên khoác áo choàng đen.

Ngón tay trái ấn vào quạt gấp từ từ đóng nó lại.

Có điều khi rủ mắt xuống, Yến Thu Bạch lại một lần nữa nhìn nhẫn Giới Tử đang đeo trên ngón tay của mình.

Khi thiếu nữ mặc y phục màu hồng trắng di chuyển ra xa hắn, ánh sáng thỉnh thoảng lập lòe trên nhẫn Giới Tử dần tối xuống.

Phải chăng thứ bên trong nhẫn Giới Tử thật sự sinh ra cảm ứng với cô bé này? Nhưng tại sao trước đó không có, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?

Thời Ly đến muộn nhất cũng phát hiện được sóng ngầm cuồn cuộn quỷ dị này: “Thu Bạch sư huynh, xảy ra chuyện gì thế?”

Yến Thu Bạch thất thần nhìn nhẫn Giới Tử.

Viên Hồi không nhìn thấy, sắc mặt càng thêm tức giận, âm dương quái khí nói: “Thì ra là Phương Quỳnh sư huynh ra tay, ta nhất thời không nhận ra, chỉ trách ta không có mắt –— Không ngờ tỷ thí năm ngoái Phương Quỳnh sư huynh lại che giấu thực lực sâu như vậy!”

“Che giấu thực lực?” Thời Ly khó hiểu nhìn “Phương Quỳnh”.

“Đúng vậy, Thời Ly sư muội, muội không biết đâu, lúc nãy Phương Quỳnh sư huynh ra tay không hề nể mặt ai,” Một đệ tử Huyền Môn phụ họa, “Nhưng bây giờ ngẫm lại, Viên Hồi, huynh đội nồi thay Yến sư huynh rồi.”

“Hả?” Viên Hồi phối hợp, “Sao lại nói như thế?”

“Nhất định là có người ái mộ sư muội của mình, nhưng không thể theo đuổi được, nghe được chuyện của Yến sư huynh và Thời Ly sư muội, ghen tị tức giận, nên mới ——”

Những lời này còn chưa nói xong.

Một phiến quạt của quạt xếp trong tay Yến Thu Bạch mở ra, đệ tử mặt mày hớn hở kia đột nhiên ngậm miệng lại.

Hắn hoảng hốt nhìn bóng dáng thẳng tắp trước mặt.

Yếu Thu Bạch không quay đầu lại, giọng nói vẫn ôn hòa: “Châm ngòi đồng đạo, cấm ngôn mười ngày.”

“??”

“Sư đệ không phục, sau khi trở về tông môn hãy mời trưởng lão chủ trì công đạo. Nếu ta không công bằng, sẽ tự thỉnh Huyền Môn giới luật tiên, thế nào?”

“.......”

Chúng đệ tử Huyền Môn đồng loạt lặng ngắt như tờ.

Giới luật tiên có thể lấy đi nửa cái mạng của bọn họ cũng được sư huynh dời ra, bọn họ thật sự không biết, hôm nay mình đã làm gì mà chọc giận người có tiếng hiểu lễ nghĩa, không có chút thói hư tật xấu nào như Yến sư huynh.

Trong khoảng lặng, Thời Lưu cảm kích nhìn tiểu đệ tử đáng thương bị cấm ngôn.

May mà có người này “bênh vực lẽ phải”, nếu không nàng thật sự không biết phải giải thích thái độ hờ hững lạnh lùng của Phong Nghiệp như thế nào để không bị nghi ngờ.

Lúc này không đi, còn chờ đến khi nào nữa.

Thời Lưu quay lại, hành lễ với Yến Thu Bạch: “Yến… Thu Bạch sư huynh, nếu đã như vậy, ta và Phương Quỳnh sư huynh đi trước đây, mọi người, ừm, cứ bận rộn việc của mình đi.”

Tuy rằng Thời Lưu không biết bọn họ muốn làm gì ở nơi kỳ quái này.

Nhưng bây giờ chuồn đi mới là quan trọng nhất.

“Chờ đã, Thời La sư muội.”

Yến Thu Bạch gấp chiếc quạt lại, mở miệng muốn ngăn cản.

Nhưng có người nhanh hơn hắn một bước.

Khi Thời Lưu vừa xoay người, một bàn tay thon dài trắng như ngọc vươn ra từ dưới áo choàng, đè bờ vai gầy của nàng lại.

Ai đó cúi người xuống ——

Lớp lông mềm mại của chiếc áo choàng đen chạm nhẹ vào gáy Thời Lưu khiến nàng rùng mình ngứa ngáy.

Thời Lưu kinh ngạc quay đầu lại: “... Sư huynh?”

“Ai nói ta muốn đi.” Giọng nói của Phong Nghiệp trầm thấp khàn khàn, đôi mắt đen láy an tĩnh nhìn nàng.

Thời Lưu: “?”

Đôi lông mày dài mảnh của thiếu nữ áp chế kinh hoảng, khẽ chớp, dùng ánh mắt truyền tin với Phong Nghiệp ——

Lưu Ảnh Thạch có thể lấy sau mà.

Nhưng nếu bị lộ tẩy thì sẽ không có sau này nữa đâu.

Phong Nghiệp phớt lờ ánh mắt của nàng, dời mắt sang nhìn đoàn người của Yến Thu Bạch: “Trưởng lão của Thời gia đã lên lầu bảy.”

Yến Thu Bạch bất ngờ nghiêng người: “Tại sao?”

“Lên đó rồi thì sẽ tự biết thôi.” Phong Nghiệp hờ hững nói.

“......”

Yến Thu Bạch không có phản ứng gì.

Nhưng Thời Ly đứng ở một bên lại khẽ nhíu mày.

Yếu Thu Bạch là người tao nhã vô song nổi bật nhất giới tu giả trẻ tuổi phàm trần, ngay cả thiên phú tu hành của nàng cũng hơi thua kém, chênh lệch tu vi thì sâu như biển. Hôm nay Phương Quỳnh sư huynh nhiều lần không tôn trọng Yến sư huynh…

Chẳng lẽ như lời của đệ tử Huyền Môn kia nói, hắn vì mình mà ghen tị?

Thời Ly nhẹ nhàng thở dài, chủ động đi tới giữa hai người, cản lại ánh mắt giao phong.

“Phương Quỳnh sư huynh, Thu Bạch sư huynh và ta đến đây chuyến này là vì giúp một vị trưởng bối của Huyền Môn tìm một linh vật quan trọng.”

Phong Nghiệp: “Linh vật gì?”

Thời Ly không vội trả lời mà trao đổi ánh mắt với Yến Thu Bạch, sau khi được đối phương đồng ý, nàng nâng chuôi kiếm lên, trịnh trọng bày ra một kết giới cách âm.

Sau đó Thời Ly mới mở miệng nói: “Thiên Đàn Mộc.”

“——”

Nghe xong, Phong Nghiệp cũng không có chút phản ứng nào.

Thậm chí không có một chút gợn sóng nào trong đôi mắt đen kịt của hắn.

Nhưng Thời Lưu lại sững sờ: “Thiên Đàn Mộc? Có phải là Thiên Đàn Mộc, đệ nhất tạo hóa thần mộc của Tam Giới mà cổ tịch nhắc đến không?”

Vài giây sau, Thời Lưu kích động nắm chặt ngón tay, gương mặt ửng hồng: “Thì ra Thiên Đàn Mộc thật sự có thật? Trong y thư, điển tịch, nó được xem là truyền thuyết của Tiên Giới — Tương truyền, có thể giúp người chết sống lại, khiến xương trắng mọc ra thịt, dù đã đoạn tuyệt sinh cơ cũng có thể được hồi sinh — Nó đang ở trong Thông Thiên Các sao? Trên lầu bảy hả?”

Từ đầu đến cuối, nữ hài chưa bao giờ có cảm xúc dao động như bây giờ, dáng vẻ trầm lặng, hướng nội lúc nãy đã không còn nữa.

Trong đôi mắt đen nhánh như đang thắp lên một ngọn lửa sáng ngời rực rỡ.

Thời Ly ngạc nhiên và có chút khó hiểu.

Ánh mắt nhìn thiếu nữ mặc y phục trắng hồng của Yến Thu Bạch hơi khác thường: “Thời La sư muội, muội biết y thuật à?”

“?”

Thời Ly càng ngạc nhiên hơn nhìn về phía Yến Thu Bạch.

Yến Thu Bạch, với tư cách là người sẽ định ra hôn ước đạo lữ với nàng trong tương lai, hắn điểm nào cũng tốt, chỉ là quá tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, chưa bao giờ vượt khuôn phép, ngay cả khi nàng và hắn ở cùng nhau hắn cũng chưa bao giờ vì hiếu kỳ mà đặt câu hỏi mạo muội.

Bất kể là lời đồn hay khi tự mình trải nghiệm, Thời Ly luôn cảm thấy hắn giống tượng thần nên được cung phụng trong chùa miếu, mà không phải là tu giả lịch luyện trong chốn hồng trần thế tục.

Nhưng tại sao hôm nay, khi gặp tiểu cô nương thuộc chi thứ của Thời gia này, hắn lại trở nên kỳ lạ như thế?

Thời Lưu đang phấn khích, trong đầu tràn ngập những truyền thuyết và câu chuyện liên quan đến “Tam Giới đệ nhất tạo hóa thần mộc” trong y thư và điển tịch, nên căn bản không chú ý tới sự khác thường của hai người nọ.

“Ta chỉ học sơ qua thôi.” Thời Lưu nhẹ nhàng nắm tay lại, “Nhưng Thiên Đàn Mộc hẳn là linh mộc mà mỗi y giả đều khát vọng có thể nhìn thấy một lần trong đời. Nếu thật sự có thể gặp được, ta chết cũng nhắm mắt!”

“...”

Từ đầu đến cuối Phong Nghiệp không hề có chút dao động nào, mà chỉ lười nhác uể oải, cho đến khi nghe được câu này, hắn khẽ nhếch môi.

“Tiền đồ.”

“?” Thời Lưu bất mãn ngoái đầu nhìn lại.

Phong Nghiệp vẫn dùng ánh mắt cười mà như không cười nhìn nàng, hơi cúi xuống, ánh mắt rơi trên ngực của nữ hài, sau đó mới nhớ ra thân thể này không phải của nàng, hắn lại lần nữa lười nhác dời mắt đi.

“Muốn gặp tạo hóa linh vật? Chi bằng chờ sau khi trở về ngươi tự lấy gương ra soi.”

Thời Lưu chỉ cho là Phong Nghiệp đang trào phúng nàng, nàng nghiêm túc đáp lại: “Ngươi không nên không tin, Thiên Đàn Mộc thật sự cực kỳ hiếm có và rất lợi hại. Chỉ là theo ghi chép của cổ tịch, mấy ngàn năm nay không ai biết tung tích của nó, nên thế gian ít người biết đến.”

Yến Thu Bạch: “Thời La sư muội hiểu rõ quá nhỉ?”

“Linh mộc và thảo dược, ta biết chút đỉnh.” Thời Lưu quay lại, khiêm tốn nói, “Nhưng ghi chép về Thiên Đàn Mộc thật sự rất ít, chủ nhân xác định được cũng chỉ có vị kia vạn năm trước…”

Thời Lưu do dự, sau đó im lặng.

Thời Ly hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đứng đối diện với Yến Thu Bạch, tiếp lời: “Phong Đô Đế.”

Thời Lưu gật gật đầu, lần nữa hưng phấn nói: “Vậy lần này, các ngươi xác định nó ở đây sao?”

“Trong trận chiến Tam giới vạn năm trước, sau khi chủ nhân của U Minh vẫn lạc, mọi thứ đều bị chia cắt, Thiên Đàn Mộc cũng không rõ tung tích, không ai biết cả.”

Thời Ly lạnh lùng nói xong, do dự một chút, cuối cùng cũng nói thẳng ra: “Lần này mời Thánh nữ của Thiên Cơ Các xuất sơn tính toán, tạm thời suy đoán được vài nơi linh khí của nó từng xuất hiện ở U Minh, bọn ta đang loại trừ từng cái một.”

“A…”

Thời Lưu lập tức hơi thất vọng: “Chỉ đang loại trừ thôi sao?”

“Liên quan đến an nguy và tính mạng của trưởng bối sư môn, cho dù chỉ có một tia hy vọng, bọn ta cũng phải cố gắng hết sức.” Yến Thu Bạch thẳng thắn nói, “Bọn ta đã tìm được phương pháp tiến vào lầu bảy, nhưng nguy hiểm khó xác định, Thời La sư muội có thể cân nhắc một chút.”

Nói xong, Yến Thu Bạch ra hiệu với Thời Ly, hai người chủ động bước ra khỏi kết giới cách âm.

Trong kết giới, chỉ còn lại Thời Lưu và Phong Nghiệp.

Thời Lưu mong chờ nhìn Phong Nghiệp: “Ta biết Lưu Ảnh Thạch rất quan trọng với Giảo Trệ, chúng ta ——”

“Không muốn bỏ chạy nữa à?” Phong Nghiệp lạnh nhạt nhìn nàng.

“......”

Thời Lưu chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy cái nhìn này của hắn cực kỳ u ám, thâm trầm, tựa như có nước mực dày đặc cùng màu với áo khoác đen tuyền của hắn trào ra bốn phía, khiến người khác khiếp sợ.

Chỉ là trong nháy mắt, không thấy nữa.

Thời Lưu chần chừ hai giây: “Ngươi, tâm trạng không tốt hả?”

Rõ ràng lúc nãy vẫn tốt mà.

“......”

Phong Nghiệp ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại khẽ động.

Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, trình độ thông suốt có thể đạt đến Hóa Cảnh, ngay cả hắn cũng không thể thoát khỏi sự nhìn trộm này.

Quả thật danh bất hư truyền.

Thấy Phong Nghiệp không biểu lộ bất kỳ cảm xúc hay phản ứng nào, Thời Lưu không thể làm gì khác hơn là bỏ qua chủ đề này: “Nếu chúng ta muốn đi lên thì đi cùng với bọn họ đi.”

“Ừ.”

“Nhưng chúng ta phải thỏa thuận trước đã.” Thời Lưu vẫn không yên tâm, nàng bước nửa bước đến trước mặt Phong Nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng hơn khi đến gần: “Bây giờ ngươi là Phương Quỳnh, thích Thời Ly, đừng lạnh nhạt với muội ấy như vậy, sẽ lộ tẩy đấy.”

Phong Nghiệp: “Cụ thể.”

“Hả?”

“Ngươi muốn ta làm thế nào, cụ thể.”

“Thì…”

Thời Lưu nghẹn họng.

Nàng chưa từng trải qua bất cứ chuyện nam nữ nào, hơn nữa còn bị giam từ nhỏ, nên ngay cả một ví dụ tham khảo cũng không có, vì vậy nàng vắt óc nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải chán nản từ bỏ.

Nhưng cũng không hẳn là từ bỏ hoàn toàn —

“Thời Ly vừa xuất chúng vừa xinh đẹp… Ngươi chỉ cần theo bản năng phản ứng khi thấy người đẹp, khen ngợi muội ấy, đến gần muội ấy?”

Phong Nghiệp thoáng dừng lại, hơi cúi xuống, con ngươi đen kịt nhìn nàng: “Xinh đẹp chỗ nào?”

“?”

Đây là lần đầu tiên Thời Lưu nghe được câu hỏi như thế này: “Đương, đương nhiên là chỗ nào cũng đẹp rồi.” Nàng vô thức quay đầu lại, nhìn thoáng qua thiếu nữ thanh ngạo điềm tĩnh đứng bên cạnh Yến Thu Bạch, “Ngươi nhìn đi, muội ấy đứng ở đó rất chói mắt.”

Khó trách mọi người đều chỉ thích muội ấy.

“Người chói mắt vĩnh viễn không phải người đẹp nhất.” Phong Nghiệp thờ ơ nói.

Thời Lưu khó hiểu quay lại: “Tại sao?”

“Thần vật thì u tối, hiểu chưa?”

“?”

Thời Lưu tất nhiên không hiểu.

Đáng tiếc, Phong Nghiệp chỉ sâu xa liếc nàng một cái, sau đó bước ra khỏi kết giới cách âm.

……

Thảo luận kết thúc.

Hai phe đứng trước một bức tường, đó là bức tường mà khi Thời Lưu và Phong Nghiệp vừa lên lầu sáu, các đệ tử của Huyền Môn đứng xung quanh nó.

Sau khi Yến Thu Bạch thi triển pháp thuật, trên vách tường xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ méo mó màu vàng.

[Lầu bảy Thông Thiên, phi thỉnh vật nhập.]

[Dục tầm môn hộ, duy vấn tâm đồ.]

Yến Thu Bạch thi thuật xong, mới bắt đầu giải thích: “Muốn lên lầu bảy của Thông Thiên Các, phải tiến vào từ cửa này, trải qua một khảo nghiệm gọi là “Vấn Tâm”.”

Thời Lưu vừa nghe vừa gật đầu: “Yến Thu Bạch sư huynh, các huynh đã vào chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Ồ? Vì sao?” Thời Lưu ngạc nhiên hỏi.

“......”

Đám đệ tử Huyền Môn nhìn mặt nhau, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Yến Thu Bạch dường như cũng hơi bất lực: “Bởi vì nếu muốn vào “Vấn Tâm” thì người khảo nghiệm phải thỏa điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Nhất định phải là một nam một nữ, từng đôi đi vào.”

“...?”

Thời Lưu vô thức đảo mắt qua các đệ tử Huyền Môn.

Chỉ có nam.

Thời Lưu bừng tỉnh: “Thì ra lúc đó mọi người đứng yên tại chỗ là vì muốn chờ Thời Ly… sư tỷ?”

Yến Thu Bạch gật đầu: “Vốn dĩ chỉ có hai người có thể vào. Hiện tại có thêm Thời La sư muội, bốn người có thể vào.”

Thời Lưu nhất thời hơi hoảng: “Ta, ừm, ta tu hành rất kém cỏi.”

“Không sao.”

“Thôi được rồi sư huynh ơi, huynh đừng an ủi Thời La nữa, huynh không sợ cô ấy tiếp tục dây dưa — ”

Viên Hồi không dám nói hết câu, cậu ta che ống tay áo bị chém đứt của mình, kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào thanh niên khoác áo choàng đen đang lười nhác cụp mắt xuống, rồi sau đó cậu ta nhích tới gần Yến Thu Bạch.

Những lời còn lại mơ hồ thốt ra: “Sư huynh, mau chia nhóm tiến vào đi.”

Không dám trêu chọc “Phương Quỳnh” khó lường nữa, Viên Hồi nói xong, không khỏi hất cằm về phía Thời Lưu.

Nếu không phải vì nàng không biết xấu hổ dây dưa với Yến sư huynh, sau đó lại dây dưa với người thích Thời Ly là Phương Quỳnh, tối nay sao có thể chạm mặt ở chỗ này, còn hại cậu ta mất mặt nữa?. Truyện Cung Đấu

Chia nhóm tiến vào “Tự vấn lương tâm”, Phương Quỳnh nhất định sẽ chọn Thời Ly, điều này sẽ khiến nàng nếm trải cảm giác mất mặt.

Thời Lưu không hiểu sao lại bị trừng mắt, nàng mù tịt nhìn lại.

“Hừ.”

Mặt chữ điền Viên Hồi tức giận dời mắt sang chỗ khác.

Thời Lưu quay lại: “Vậy chúng ta chia nhóm nhé?”

Tận dụng cơ hội quay lưng lại với mọi người, Thời Lưu vội vàng nháy mắt mấy cái với Phong Nghiệp —

Theo tính tình của Phương Quỳnh, mau đi giành Thời Ly với Yến Thu Bạch đi.

Nàng chưa kịp nháy mắt xong…

Sau lưng, chợt vang lên thanh âm dịu dàng như dòng nước mùa xuân: “Thời La sư muội, muội có thể vào cùng ta không?”

Thời Lưu: “......”

“?”

Thời Lưu nghĩ mình nghe nhầm, chậm rãi xoay người lại: “Yến Thu, Yến sư huynh? Huynh — ”

Chưa nói xong.

Lại một lần nữa, đến từ sau lưng.

Lần này là một giọng nói lạnh như băng, không cho phép từ chối.

“Cô ấy chỉ có thể ở bên ta.” Phong Nghiệp nhấc tay lên, nắm lấy tay Thời Lưu, kéo nàng về phía mình.

Thời Lưu suýt chút nữa ngã vào lòng hắn: “?”

Đệ tử Huyền Môn: “...”

Đệ tử Huyền Môn: “???”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện