Đại La là quốc gia thịnh vượng nhất và có lãnh thổ lớn nhất hiện nay.
Trong triều, nông nghiệp và thương nghiệp phát triển mạnh mẽ, kinh tế phồn vinh, còn đối ngoại, “quân Bất Dạ” của Đại La có sức chiến đấu vô song, uy danh hiển hách, chấn động xa gần.
Hai mươi năm kể từ ngày lập quốc, bất cứ nơi nào có vó ngựa của quân Bất Dạ đặt chân đến, đều được đặt quốc kỳ của Đại La, trở thành một phần của quốc thổ.
Cả triều đình và dân chúng đều biết, một nửa uy danh mà quân Bất Dạ có được đều nhờ vào chủ tướng ——
“Bất Dạ Hầu”, Phong Nghiệp.
—
Vương triều Đại La đóng đô ở Phong Kinh, lầu Niêm Hoa chính nơi trăng hoa nổi tiếng nhất Phong Kinh.
Hiện tại mới qua giữa trưa, vẫn chưa đến giờ đón khách.
Tạp dịch trong lầu đang vẩy nước quét nhà, còn các mỹ nhân vừa ngủ trưa mới thức dậy, tất cả đều đang uể oải dựa vào lan can nghỉ ngơi, thỉnh thoảng tán gẫu về những giai thoại trong kinh đô.
Chẳng biết là ai nhắc đến “Bất Dạ Hầu” trước.
“Nhắc mới nhớ, vị kia về kinh đã một năm rồi nhỉ, ấy thế mà hình như không có chút động tĩnh gì?”
“Đúng thế. Trước đây khi Bất Dạ Hầu hồi kinh, trong kinh đô lòng người bàng hoàng, thậm chí ta còn tưởng rằng sau khi hắn về kinh sẽ khơi dậy một trận gió tanh mưa máu, ai ngờ lại an phận như vậy —— Hình như còn chưa từng lộ mặt.”
“Lẽ nào lời đồn đều là giả?”
“Chậc, nếu lời đồn là giả, vậy công trạng có thể giả sao? Danh hiệu giết người đầy đồng không thể giả được, vì chiến công hiển hách đều được ghi chép rõ ràng!”
“Nghe cựu binh về hưu nói, tiếng xấu của Bất Dạ Hầu vang danh nhất ở thành trì biên quan, hơn nữa, quanh năm hắn đeo mặt nạ quỷ, cho nên còn có biệt danh là “Quỷ Diện tướng quân”. Ở biên quan, dùng danh hiệu này có thể dọa trẻ con nín khóc luôn đấy!”
“Cái này ta cũng từng nghe nói —— Ê, xấu xí, ngươi qua đây, quét sạch chỗ này đi.”
Một mỹ nhân dựa vào lan can ngoắc ngoắc ngón tay, thuận chân đá vào vỏ hạt dưa đang vương vãi dưới chân.
Theo lời của nàng ta, một thiếu nữ tạp dịch mặc áo vải giản dị lặng lẽ bước tới.
Ánh nắng rực rỡ giữa trưa len lỏi qua lan can, tia sáng mỏng manh phủ lên người của thiếu nữ, ánh sáng và bóng tối giao thoa hơi phác họa ra dáng vẻ nhanh nhẹn nhẹ nhàng dưới lớp vải quần áo thô sơ, đồng thời càng làm nổi bật vết sẹo dài đáng sợ trên gương mặt thanh tú mỹ lệ.
Vết sẹo cực kỳ sâu, chắc hẳn lực xuống tay vô cùng ác độc, hệt như muốn phá nát cả gương mặt này ——
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến người ta giật mình.
Mỹ nhân bên lan can vừa đồng tình vừa hơi chán ghét thu hồi tầm mắt, thờ ơ nói bằng giọng điệu thương hại: “Đáng tiếc cho một dung nhan như hoa khôi tương lai, không biết khiến người ta hận bao nhiêu mà rước lấy tai họa như vậy.”
“Lầu Niêm Hoa bỏ ra số tiền rất lớn để mua nàng ta, ma ma tiếc của lắm, nếu không thì đã bán với giá thấp từ lâu rồi, nàng ta cũng sẽ không đơn độc làm tạp dịch trong lầu đến tận bây giờ.”
“......”
Hàng mi dài nhỏ nhắn của thiếu nữ cụp xuống, cứ như không nghe thấy, nàng chỉ im lặng quét vỏ hạt lộn xộn trên mặt đất.
Những mỹ nhân bên cạnh cũng không mấy để tâm đến nàng.
“Này, các ngươi nói xem, dưới mặt nạ quỷ đó là gương mặt như thế nào, lẽ nào cũng đầy sẹo dữ tợn? Nếu không sao lại dùng mặt nạ quỷ để che mặt?”
“Ai mà biết chứ —— Có lẽ những người nhìn thấy đều đã chết cả rồi!”
“Thật hay giả vậy? Ngươi đừng làm bọn ta sợ.”
“Đương nhiên là thật! Tuy rằng sau khi về kinh vị kia dường như chưa từng bước ra khỏi cửa phủ, nhưng các cơ thiếp mà các gia tộc trong triều đưa vào phủ của hắn lại chưa bao giờ ngớt, ta nghe người ta nói……”
Thiếu nữ đang cúi đầu quét dọn đúng lúc đứng bên cạnh mỹ nhân đang nói chuyện, dù không muốn nghe cũng phải nghe.
Giọng của đối phương đè nén cực nhỏ, sắc mặt tái nhợt, không rõ là vì khiếp sợ hay do thoa phấn ——
“Thường xuyên có vài cơ thiếp bị giết trong phòng của Bất Dạ Hầu, sau đó tùy tiện được quấn bằng vải trắng rồi đưa ra ngoài!”
“——!”
Lời này vừa thốt ra, các mỹ nhân sợ đến mức hoa dung thất sắc, không ai muốn nói về chuyện này nữa.
Thiếu nữ tạp dịch mặc áo vải, tên là Thời Lưu, đã hoàn thành công việc quét dọn trên lầu, nàng xách theo giẻ lau và nửa thùng nước gỗ nặng khó khăn lắc lư đi xuống lầu.
Tạp dịch của lầu Niêm Hoa bận rộn nhất vào ban ngày, ngược lại, ban đêm bắt đầu mở cửa đón khách, nàng rảnh rang hơn nhiều.
Ma ma từng nghiêm khắc quở trách nàng, bảo rằng nàng không được xuất hiện trong lầu vào ban đêm, để trách làm khách khứa kinh hãi.
Lầu một của lầu Niêm Hoa, nơi râm mát kề lưng với dòng sông, là một căn phòng lộn xộn bị bỏ hoang, cũng là nơi ở của một mình Thời Lưu —— Nơi này không có nữ tử làm tạp dịch, nàng là ngoại lệ duy nhất, không có đãi ngộ phòng đẹp như các mỹ nhân, nhưng cũng không thể chung phòng với bọn đàn ông tạp dịch, cho nên được phân vào góc này.
Thời Lưu đã sống ở căn phòng nhỏ tồi tàn này từ năm mười hai mười ba tuổi cho đến tận bây giờ.
Thời điểm Thời Lưu thích nhất trong ngày đó là khoảng thời gian sau khi trời tối, nàng có thể mở cửa sổ phía sau duy nhất của căn phòng này, bên ngoài cửa sổ chính là một kênh đào vừa dài vừa lớn.
Ban đêm sẽ có những chiếc du thuyền với đèn đuốc sáng trưng đi qua kênh đào từ cách đó không xa, cảnh đêm phồn thịnh náo nhiệt nằm ngoài tầm với của nàng, được dòng sông trong vắt và gió đêm mang đến bên cửa sổ.
Tiếc nuối duy nhất chính là không thể rời khỏi tòa nhà nho nhỏ này.
Thời Lưu chống má, hơi chán nản nằm sấp trước cửa sổ suy nghĩ.
Văn tự bán mình nằm trong tay của ma ma, đối phương cũng không hề sợ nàng bỏ chạy —— Bởi vì bọn họ đều biết rõ, đối với Thời Lưu, tình cảnh hiện tại đã là tốt nhất, nếu không có văn điệp thân phận, kết cục khi nàng chạy ra ngoài e rằng sẽ thảm hơn trăm ngàn lần khi làm tạp dịch ở đây.
Ngoài trừ không thể đi ra ngoài ngắm nhiều phong cảnh, cuộc sống hiện tại vẫn tốt lắm.
Chỉ là trôi qua rất không bình yên.
Giống như người nào đó đang trôi trên dòng sông bên ngoài cửa sổ, nhấp nhô bất định, không biết dòng nước sẽ đưa mình đi đâu……
…… Chờ đã.
Có người trôi giữa sông? Thiếu nữ đang rủ mắt xuống đột nhiên giật nảy người, vội vàng đứng thẳng người lên từ cửa sổ, đôi mắt mở to nhìn ra dòng sông tối tăm bên ngoài cửa sổ.
—— Thật sự có người!?
Trái tim của Thời Lưu kinh ngạc nảy lên, suýt chút nữa quay người lại kêu người đến giúp đỡ, nhưng ngay sau đó nàng chợt nhận ra —— Không nói hiện tại trời đã tối, lầu Niêm Hoa tràn ngập oanh thanh yến ngữ, dù nàng kêu lên thì cũng chưa chắc có người nghe được; cho dù nghe được, nếu ma ma không lên tiếng, e rằng những người khác cũng sẽ không tốt bụng đến mức tự chuốc lấy phiền phức.
Nhưng vừa rồi rõ ràng nàng trông thấy hắn cử động một chút —— nên không thể thấy chết không cứu.
Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt, mím môi nhìn quanh phòng, cuối cùng cũng tìm được vài đồ vật khiến nàng có chút ý tưởng.
Không dám trì hoãn, Thời Lưu nhanh chóng chạy tới, nàng buộc chiếc móc vào đầu dây thừng, sau đó chạy đến bên cửa sổ ——
Sau năm lần ném hụt, cuối cùng chiếc móc cũng móc vào y phục của người nọ trước khi hắn bị dòng nước chậm rãi cuốn đi.
Suýt chút nữa móc trúng đầu của hắn.
Thời Lưu chột dạ gắng sức kéo người về phía cửa sổ.
Dường như là một chàng trai trẻ, dáng người mảnh khảnh, y phục ướt đẫm, nặng đến mức Thời Lưu thở hổn hển một lúc mới có thể khó khăn kéo hắn đến trước cửa sổ ——
May mà đây là phòng chứa đồ lặt vặt.
May mà nàng có sức lực làm tạp dịch khoảng bốn năm năm.
“Nếu thiếu một cái, ngươi sẽ ở trong bụng cá, tối nay, hoặc muộn nhất là ngày mai.”
Sau khi thật vất vả kéo người lên, cả người thiếu nữ vừa ướt sũng vừa nhếch nhác.
Hít thở mấy hơi, Thời Lưu đứng lên, đặt người nọ nằm ngang, bắt chước cách đã từng nghe, ấn lên ngực và bụng của người nọ, buộc hắn ho ra nước bị sặc.
—— Ở phương diện này, rõ ràng nữ tạp dịch là người mới vào nghề.
May mà mạng của đối phương lớn, cuối cùng cũng ho ra nước bị sặc trước khi chết vì bị nàng lăn qua lộn lại.
Đến khi công cuộc cứu giúp hoàn thành, Thời Lưu đã không còn sức lực, chân của nàng mềm nhũn, ngồi tựa vào bệ cửa sổ, nhìn thanh niên mặc áo trong trắng như tuyết ướt sũng.
Sau đó, thiếu nữ hơi ngớ người.
Theo đó, gò má bị gió thổi đến tái nhợt của thiếu nữ hơi ửng đỏ.
Người này…… trông thật đẹp.
Thời Lưu lớn như thế này, gặp nhiều nhất chính là mỹ nhân —— Lầu Niêm Hoa chính là hơi trăng hoa nổi tiếng nhất kinh thành, mỹ nhân ở đây nhiều vô kể, nhưng dẫu rằng đã ở đây bốn năm năm, nhưng nàng cũng chưa từng thấy ai giống như hắn, dù nhắm mắt nhưng vẫn như trăng trên trời, như mây dưới nước.
Nàng chợt nhớ đến một câu, “Không giống người phàm tục”.
Chỉ là, tại sao một nhân vật tuấn tú vô song như thế này, nửa đêm chỉ mặc áo trong, không hề buộc phát quan rơi xuống sông? Áo trong của hắn ướt sũng, lúc mới vớt lên nửa kín nửa hở, eo và ngực hình như có vài vết thương cũ, Thời Lưu xấu hổ không dám nhìn kỹ, chỉ đành quay mặt đi, nhíu mày bối rối.
Mọi người đều biết, lầu Niêm Hoa là nơi phong nguyệt nổi tiếng, phố xá nơi lâu Niêm Hoa tọa lạc đương nhiên cũng là động tiêu tiền nổi danh.
Trên người đại mỹ nhân có nhiều vết thương cũ, đêm tối, nơi trăng hoa……
Thời Lưu chợt ngộ ra điều gì đó.
Thiếu nữ ngạc nhiên quay gương mặt đỏ bừng của mình sang nhìn thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Chuyện này…… nàng từng nghe nói trong kinh thành có một số nơi trăng hoa đặc biệt không thể lộ ra ngoài ánh sáng, được tổ chức trên du thuyền giữa sông vào ban đêm, dành riêng cho một số khách nữ có thân phận cao quý.
Chỉ là, khẩu vị của những người này nặng thật đấy.
Mi tâm của thiếu nữ nhíu lại thật chặt, ngập ngừng đến gần hắn —— Dằn xuống sự khiếp đảm và thẹn thùng, lúc này nàng mới nhận ra phần áo trong trắng như tuyết ở eo của hắn đã bị máu nhuộm đỏ.
Không thể không giúp hắn cầm máu.
Cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Nghĩ thế, Thời Lưu quyết tâm làm liều, nàng nghiến răng mở áo của người nọ ra, kiểm tra vết thương trên eo của hắn —— May mà vết thương không sâu lắm, gần như chỉ sượt qua.
—— Thời Lưu càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Mượn ánh nến, Thời Lưu lục lọi chiếc hộp nhỏ đựng đồ lặt vặt của mình, lấy ra kim sang dược, bôi cho đối phương một ít, rồi dùng một tấm vải sạch quấn quanh eo của hắn để băng bó vết thương.
Làm xong xuôi tất cả, Thời Lưu gần như kiệt sức, đôi chân yếu ớt ngồi xuống đất, muốn kiểm tra hô hấp của người nọ.
Ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt đen láy như mực.
Giống như một con thú hung dữ ẩn núp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát con mồi của mình.
“——!”
Suýt chút nữa Thời Lưu hoảng sợ kêu lên.
Đôi mắt kia hệt như đá lưu ly, im lìm lạnh lẽo, duy chỉ khi nhìn nàng, bên trong ẩn chứa chút cảm xúc kỳ lạ.
Thời Lưu nín thở hồi lâu mới định thần lại, giọng nói hơi run rẩy: “Ngươi, tỉnh lại lúc nào vậy?”
“......”
Đối phương không trả lời.
Mà vẫn dùng con ngươi đen láy sâu thẳm kia lặng lẽ nhìn nàng.
Thời Lưu chợt ý thức được điều gì đó, nàng chỉ vào cổ của mình: “Ngươi không nói được hả?”
Vẻ kỳ lạ trong mắt của thanh niên càng gia tăng.
Hắn khựng lại chốc lát, hàng mi dài cụp xuống, gật đầu.
Biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ nhưng hơi nhếch nhác sau khi rơi xuống nước, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt Thời Lưu nhìn hắn càng thêm đồng tình, ngay cả chút đề phòng khó hiểu lúc nãy cũng đã vơi bớt: “Không sao đâu, ngươi được cứu rồi, đừng sợ. Ta không phải người xấu.”
Lúc nói chuyện, cuối cùng thiếu nữ cũng bằng lòng nhích lại gần hắn một chút, làn da ướt đẫm nhưng ấm áp chạm vào bên eo hắn, nhưng nàng vẫn chưa nhận ra.
Giữa màn đêm rối rắm và tiếng oanh thanh yến ngữ ồn ào nhộn nhịp, hơi thở của thiếu nữ lặng lẽ đến gần, bị kìm chế cực kỳ nhẹ.
“Ta biết ngươi vừa thoát khỏi những chiếc du thuyền kia, không có ai phát hiện ra ngươi. Ngươi đừng lên tiếng, trước tiên ở lại chỗ của ta hai ngày, chờ vết thương khá hơn một chút, ngươi có thể thừa lúc ban đêm rời đi.”
“......”
Trong phòng vẫn im ắng.
Thiếu nữ cũng không ngạc nhiên, nàng vừa định đứng lên thì cổ tay bị siết chặt —— người nọ nắm lấy tay nàng.
Thời Lưu nhíu mày theo bản năng.
—— So với sức lực của những mỹ nam khác, thì hắn mạnh hơn khá nhiều.
Thời Lưu chưa kịp nghĩ xong, sức lực trên cổ tay đã thả lỏng.
Thiếu nữ ngước lên, đối diện với gương mặt điệt lệ hấp dẫn của thanh niên giữa màn đêm. Hắn im lặng nhìn nàng, môi mỏng mấp máy.
[Sao lại cứu ta?]
Thời Lưu hơi ngạc nhiên vì mình có thể “nghe” hiểu lời của hắn.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là vì câu hỏi này.
Thế là thiếu nữ nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: “Bởi vì ta đang ngắm cảnh, ngươi trôi trên sông, trong phòng lại có dây thừng và móc câu, cho nên ta mới có thể móc được ngươi trước khi ngươi trôi xa hơn.”
Tóm tắt xong, mi tâm đang nhíu lại của thiếu nữ thả lỏng.
Nàng nhìn hắn, hiếm khi mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp nhưng có một vết sẹo dài.
“Hơn nữa, tối nay, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi rất thân thiết.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Series ngoại truyện 《Giấc mơ thần tiên》là một thế giới song song có bối cảnh cổ đại (không có yếu tố tiên hiệp).
Nói chung là câu chuyện về Bất Dạ Hầu x tiểu thị nữ, dài khoảng hai mươi nghìn từ ~
Trong triều, nông nghiệp và thương nghiệp phát triển mạnh mẽ, kinh tế phồn vinh, còn đối ngoại, “quân Bất Dạ” của Đại La có sức chiến đấu vô song, uy danh hiển hách, chấn động xa gần.
Hai mươi năm kể từ ngày lập quốc, bất cứ nơi nào có vó ngựa của quân Bất Dạ đặt chân đến, đều được đặt quốc kỳ của Đại La, trở thành một phần của quốc thổ.
Cả triều đình và dân chúng đều biết, một nửa uy danh mà quân Bất Dạ có được đều nhờ vào chủ tướng ——
“Bất Dạ Hầu”, Phong Nghiệp.
—
Vương triều Đại La đóng đô ở Phong Kinh, lầu Niêm Hoa chính nơi trăng hoa nổi tiếng nhất Phong Kinh.
Hiện tại mới qua giữa trưa, vẫn chưa đến giờ đón khách.
Tạp dịch trong lầu đang vẩy nước quét nhà, còn các mỹ nhân vừa ngủ trưa mới thức dậy, tất cả đều đang uể oải dựa vào lan can nghỉ ngơi, thỉnh thoảng tán gẫu về những giai thoại trong kinh đô.
Chẳng biết là ai nhắc đến “Bất Dạ Hầu” trước.
“Nhắc mới nhớ, vị kia về kinh đã một năm rồi nhỉ, ấy thế mà hình như không có chút động tĩnh gì?”
“Đúng thế. Trước đây khi Bất Dạ Hầu hồi kinh, trong kinh đô lòng người bàng hoàng, thậm chí ta còn tưởng rằng sau khi hắn về kinh sẽ khơi dậy một trận gió tanh mưa máu, ai ngờ lại an phận như vậy —— Hình như còn chưa từng lộ mặt.”
“Lẽ nào lời đồn đều là giả?”
“Chậc, nếu lời đồn là giả, vậy công trạng có thể giả sao? Danh hiệu giết người đầy đồng không thể giả được, vì chiến công hiển hách đều được ghi chép rõ ràng!”
“Nghe cựu binh về hưu nói, tiếng xấu của Bất Dạ Hầu vang danh nhất ở thành trì biên quan, hơn nữa, quanh năm hắn đeo mặt nạ quỷ, cho nên còn có biệt danh là “Quỷ Diện tướng quân”. Ở biên quan, dùng danh hiệu này có thể dọa trẻ con nín khóc luôn đấy!”
“Cái này ta cũng từng nghe nói —— Ê, xấu xí, ngươi qua đây, quét sạch chỗ này đi.”
Một mỹ nhân dựa vào lan can ngoắc ngoắc ngón tay, thuận chân đá vào vỏ hạt dưa đang vương vãi dưới chân.
Theo lời của nàng ta, một thiếu nữ tạp dịch mặc áo vải giản dị lặng lẽ bước tới.
Ánh nắng rực rỡ giữa trưa len lỏi qua lan can, tia sáng mỏng manh phủ lên người của thiếu nữ, ánh sáng và bóng tối giao thoa hơi phác họa ra dáng vẻ nhanh nhẹn nhẹ nhàng dưới lớp vải quần áo thô sơ, đồng thời càng làm nổi bật vết sẹo dài đáng sợ trên gương mặt thanh tú mỹ lệ.
Vết sẹo cực kỳ sâu, chắc hẳn lực xuống tay vô cùng ác độc, hệt như muốn phá nát cả gương mặt này ——
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến người ta giật mình.
Mỹ nhân bên lan can vừa đồng tình vừa hơi chán ghét thu hồi tầm mắt, thờ ơ nói bằng giọng điệu thương hại: “Đáng tiếc cho một dung nhan như hoa khôi tương lai, không biết khiến người ta hận bao nhiêu mà rước lấy tai họa như vậy.”
“Lầu Niêm Hoa bỏ ra số tiền rất lớn để mua nàng ta, ma ma tiếc của lắm, nếu không thì đã bán với giá thấp từ lâu rồi, nàng ta cũng sẽ không đơn độc làm tạp dịch trong lầu đến tận bây giờ.”
“......”
Hàng mi dài nhỏ nhắn của thiếu nữ cụp xuống, cứ như không nghe thấy, nàng chỉ im lặng quét vỏ hạt lộn xộn trên mặt đất.
Những mỹ nhân bên cạnh cũng không mấy để tâm đến nàng.
“Này, các ngươi nói xem, dưới mặt nạ quỷ đó là gương mặt như thế nào, lẽ nào cũng đầy sẹo dữ tợn? Nếu không sao lại dùng mặt nạ quỷ để che mặt?”
“Ai mà biết chứ —— Có lẽ những người nhìn thấy đều đã chết cả rồi!”
“Thật hay giả vậy? Ngươi đừng làm bọn ta sợ.”
“Đương nhiên là thật! Tuy rằng sau khi về kinh vị kia dường như chưa từng bước ra khỏi cửa phủ, nhưng các cơ thiếp mà các gia tộc trong triều đưa vào phủ của hắn lại chưa bao giờ ngớt, ta nghe người ta nói……”
Thiếu nữ đang cúi đầu quét dọn đúng lúc đứng bên cạnh mỹ nhân đang nói chuyện, dù không muốn nghe cũng phải nghe.
Giọng của đối phương đè nén cực nhỏ, sắc mặt tái nhợt, không rõ là vì khiếp sợ hay do thoa phấn ——
“Thường xuyên có vài cơ thiếp bị giết trong phòng của Bất Dạ Hầu, sau đó tùy tiện được quấn bằng vải trắng rồi đưa ra ngoài!”
“——!”
Lời này vừa thốt ra, các mỹ nhân sợ đến mức hoa dung thất sắc, không ai muốn nói về chuyện này nữa.
Thiếu nữ tạp dịch mặc áo vải, tên là Thời Lưu, đã hoàn thành công việc quét dọn trên lầu, nàng xách theo giẻ lau và nửa thùng nước gỗ nặng khó khăn lắc lư đi xuống lầu.
Tạp dịch của lầu Niêm Hoa bận rộn nhất vào ban ngày, ngược lại, ban đêm bắt đầu mở cửa đón khách, nàng rảnh rang hơn nhiều.
Ma ma từng nghiêm khắc quở trách nàng, bảo rằng nàng không được xuất hiện trong lầu vào ban đêm, để trách làm khách khứa kinh hãi.
Lầu một của lầu Niêm Hoa, nơi râm mát kề lưng với dòng sông, là một căn phòng lộn xộn bị bỏ hoang, cũng là nơi ở của một mình Thời Lưu —— Nơi này không có nữ tử làm tạp dịch, nàng là ngoại lệ duy nhất, không có đãi ngộ phòng đẹp như các mỹ nhân, nhưng cũng không thể chung phòng với bọn đàn ông tạp dịch, cho nên được phân vào góc này.
Thời Lưu đã sống ở căn phòng nhỏ tồi tàn này từ năm mười hai mười ba tuổi cho đến tận bây giờ.
Thời điểm Thời Lưu thích nhất trong ngày đó là khoảng thời gian sau khi trời tối, nàng có thể mở cửa sổ phía sau duy nhất của căn phòng này, bên ngoài cửa sổ chính là một kênh đào vừa dài vừa lớn.
Ban đêm sẽ có những chiếc du thuyền với đèn đuốc sáng trưng đi qua kênh đào từ cách đó không xa, cảnh đêm phồn thịnh náo nhiệt nằm ngoài tầm với của nàng, được dòng sông trong vắt và gió đêm mang đến bên cửa sổ.
Tiếc nuối duy nhất chính là không thể rời khỏi tòa nhà nho nhỏ này.
Thời Lưu chống má, hơi chán nản nằm sấp trước cửa sổ suy nghĩ.
Văn tự bán mình nằm trong tay của ma ma, đối phương cũng không hề sợ nàng bỏ chạy —— Bởi vì bọn họ đều biết rõ, đối với Thời Lưu, tình cảnh hiện tại đã là tốt nhất, nếu không có văn điệp thân phận, kết cục khi nàng chạy ra ngoài e rằng sẽ thảm hơn trăm ngàn lần khi làm tạp dịch ở đây.
Ngoài trừ không thể đi ra ngoài ngắm nhiều phong cảnh, cuộc sống hiện tại vẫn tốt lắm.
Chỉ là trôi qua rất không bình yên.
Giống như người nào đó đang trôi trên dòng sông bên ngoài cửa sổ, nhấp nhô bất định, không biết dòng nước sẽ đưa mình đi đâu……
…… Chờ đã.
Có người trôi giữa sông? Thiếu nữ đang rủ mắt xuống đột nhiên giật nảy người, vội vàng đứng thẳng người lên từ cửa sổ, đôi mắt mở to nhìn ra dòng sông tối tăm bên ngoài cửa sổ.
—— Thật sự có người!?
Trái tim của Thời Lưu kinh ngạc nảy lên, suýt chút nữa quay người lại kêu người đến giúp đỡ, nhưng ngay sau đó nàng chợt nhận ra —— Không nói hiện tại trời đã tối, lầu Niêm Hoa tràn ngập oanh thanh yến ngữ, dù nàng kêu lên thì cũng chưa chắc có người nghe được; cho dù nghe được, nếu ma ma không lên tiếng, e rằng những người khác cũng sẽ không tốt bụng đến mức tự chuốc lấy phiền phức.
Nhưng vừa rồi rõ ràng nàng trông thấy hắn cử động một chút —— nên không thể thấy chết không cứu.
Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt, mím môi nhìn quanh phòng, cuối cùng cũng tìm được vài đồ vật khiến nàng có chút ý tưởng.
Không dám trì hoãn, Thời Lưu nhanh chóng chạy tới, nàng buộc chiếc móc vào đầu dây thừng, sau đó chạy đến bên cửa sổ ——
Sau năm lần ném hụt, cuối cùng chiếc móc cũng móc vào y phục của người nọ trước khi hắn bị dòng nước chậm rãi cuốn đi.
Suýt chút nữa móc trúng đầu của hắn.
Thời Lưu chột dạ gắng sức kéo người về phía cửa sổ.
Dường như là một chàng trai trẻ, dáng người mảnh khảnh, y phục ướt đẫm, nặng đến mức Thời Lưu thở hổn hển một lúc mới có thể khó khăn kéo hắn đến trước cửa sổ ——
May mà đây là phòng chứa đồ lặt vặt.
May mà nàng có sức lực làm tạp dịch khoảng bốn năm năm.
“Nếu thiếu một cái, ngươi sẽ ở trong bụng cá, tối nay, hoặc muộn nhất là ngày mai.”
Sau khi thật vất vả kéo người lên, cả người thiếu nữ vừa ướt sũng vừa nhếch nhác.
Hít thở mấy hơi, Thời Lưu đứng lên, đặt người nọ nằm ngang, bắt chước cách đã từng nghe, ấn lên ngực và bụng của người nọ, buộc hắn ho ra nước bị sặc.
—— Ở phương diện này, rõ ràng nữ tạp dịch là người mới vào nghề.
May mà mạng của đối phương lớn, cuối cùng cũng ho ra nước bị sặc trước khi chết vì bị nàng lăn qua lộn lại.
Đến khi công cuộc cứu giúp hoàn thành, Thời Lưu đã không còn sức lực, chân của nàng mềm nhũn, ngồi tựa vào bệ cửa sổ, nhìn thanh niên mặc áo trong trắng như tuyết ướt sũng.
Sau đó, thiếu nữ hơi ngớ người.
Theo đó, gò má bị gió thổi đến tái nhợt của thiếu nữ hơi ửng đỏ.
Người này…… trông thật đẹp.
Thời Lưu lớn như thế này, gặp nhiều nhất chính là mỹ nhân —— Lầu Niêm Hoa chính là hơi trăng hoa nổi tiếng nhất kinh thành, mỹ nhân ở đây nhiều vô kể, nhưng dẫu rằng đã ở đây bốn năm năm, nhưng nàng cũng chưa từng thấy ai giống như hắn, dù nhắm mắt nhưng vẫn như trăng trên trời, như mây dưới nước.
Nàng chợt nhớ đến một câu, “Không giống người phàm tục”.
Chỉ là, tại sao một nhân vật tuấn tú vô song như thế này, nửa đêm chỉ mặc áo trong, không hề buộc phát quan rơi xuống sông? Áo trong của hắn ướt sũng, lúc mới vớt lên nửa kín nửa hở, eo và ngực hình như có vài vết thương cũ, Thời Lưu xấu hổ không dám nhìn kỹ, chỉ đành quay mặt đi, nhíu mày bối rối.
Mọi người đều biết, lầu Niêm Hoa là nơi phong nguyệt nổi tiếng, phố xá nơi lâu Niêm Hoa tọa lạc đương nhiên cũng là động tiêu tiền nổi danh.
Trên người đại mỹ nhân có nhiều vết thương cũ, đêm tối, nơi trăng hoa……
Thời Lưu chợt ngộ ra điều gì đó.
Thiếu nữ ngạc nhiên quay gương mặt đỏ bừng của mình sang nhìn thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Chuyện này…… nàng từng nghe nói trong kinh thành có một số nơi trăng hoa đặc biệt không thể lộ ra ngoài ánh sáng, được tổ chức trên du thuyền giữa sông vào ban đêm, dành riêng cho một số khách nữ có thân phận cao quý.
Chỉ là, khẩu vị của những người này nặng thật đấy.
Mi tâm của thiếu nữ nhíu lại thật chặt, ngập ngừng đến gần hắn —— Dằn xuống sự khiếp đảm và thẹn thùng, lúc này nàng mới nhận ra phần áo trong trắng như tuyết ở eo của hắn đã bị máu nhuộm đỏ.
Không thể không giúp hắn cầm máu.
Cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Nghĩ thế, Thời Lưu quyết tâm làm liều, nàng nghiến răng mở áo của người nọ ra, kiểm tra vết thương trên eo của hắn —— May mà vết thương không sâu lắm, gần như chỉ sượt qua.
—— Thời Lưu càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Mượn ánh nến, Thời Lưu lục lọi chiếc hộp nhỏ đựng đồ lặt vặt của mình, lấy ra kim sang dược, bôi cho đối phương một ít, rồi dùng một tấm vải sạch quấn quanh eo của hắn để băng bó vết thương.
Làm xong xuôi tất cả, Thời Lưu gần như kiệt sức, đôi chân yếu ớt ngồi xuống đất, muốn kiểm tra hô hấp của người nọ.
Ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt đen láy như mực.
Giống như một con thú hung dữ ẩn núp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát con mồi của mình.
“——!”
Suýt chút nữa Thời Lưu hoảng sợ kêu lên.
Đôi mắt kia hệt như đá lưu ly, im lìm lạnh lẽo, duy chỉ khi nhìn nàng, bên trong ẩn chứa chút cảm xúc kỳ lạ.
Thời Lưu nín thở hồi lâu mới định thần lại, giọng nói hơi run rẩy: “Ngươi, tỉnh lại lúc nào vậy?”
“......”
Đối phương không trả lời.
Mà vẫn dùng con ngươi đen láy sâu thẳm kia lặng lẽ nhìn nàng.
Thời Lưu chợt ý thức được điều gì đó, nàng chỉ vào cổ của mình: “Ngươi không nói được hả?”
Vẻ kỳ lạ trong mắt của thanh niên càng gia tăng.
Hắn khựng lại chốc lát, hàng mi dài cụp xuống, gật đầu.
Biểu cảm này xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ nhưng hơi nhếch nhác sau khi rơi xuống nước, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt Thời Lưu nhìn hắn càng thêm đồng tình, ngay cả chút đề phòng khó hiểu lúc nãy cũng đã vơi bớt: “Không sao đâu, ngươi được cứu rồi, đừng sợ. Ta không phải người xấu.”
Lúc nói chuyện, cuối cùng thiếu nữ cũng bằng lòng nhích lại gần hắn một chút, làn da ướt đẫm nhưng ấm áp chạm vào bên eo hắn, nhưng nàng vẫn chưa nhận ra.
Giữa màn đêm rối rắm và tiếng oanh thanh yến ngữ ồn ào nhộn nhịp, hơi thở của thiếu nữ lặng lẽ đến gần, bị kìm chế cực kỳ nhẹ.
“Ta biết ngươi vừa thoát khỏi những chiếc du thuyền kia, không có ai phát hiện ra ngươi. Ngươi đừng lên tiếng, trước tiên ở lại chỗ của ta hai ngày, chờ vết thương khá hơn một chút, ngươi có thể thừa lúc ban đêm rời đi.”
“......”
Trong phòng vẫn im ắng.
Thiếu nữ cũng không ngạc nhiên, nàng vừa định đứng lên thì cổ tay bị siết chặt —— người nọ nắm lấy tay nàng.
Thời Lưu nhíu mày theo bản năng.
—— So với sức lực của những mỹ nam khác, thì hắn mạnh hơn khá nhiều.
Thời Lưu chưa kịp nghĩ xong, sức lực trên cổ tay đã thả lỏng.
Thiếu nữ ngước lên, đối diện với gương mặt điệt lệ hấp dẫn của thanh niên giữa màn đêm. Hắn im lặng nhìn nàng, môi mỏng mấp máy.
[Sao lại cứu ta?]
Thời Lưu hơi ngạc nhiên vì mình có thể “nghe” hiểu lời của hắn.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là vì câu hỏi này.
Thế là thiếu nữ nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: “Bởi vì ta đang ngắm cảnh, ngươi trôi trên sông, trong phòng lại có dây thừng và móc câu, cho nên ta mới có thể móc được ngươi trước khi ngươi trôi xa hơn.”
Tóm tắt xong, mi tâm đang nhíu lại của thiếu nữ thả lỏng.
Nàng nhìn hắn, hiếm khi mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp nhưng có một vết sẹo dài.
“Hơn nữa, tối nay, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi rất thân thiết.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Series ngoại truyện 《Giấc mơ thần tiên》là một thế giới song song có bối cảnh cổ đại (không có yếu tố tiên hiệp).
Nói chung là câu chuyện về Bất Dạ Hầu x tiểu thị nữ, dài khoảng hai mươi nghìn từ ~
Danh sách chương