Nghĩ đến Thư Triển Nhan ở lại mà không báo với tôi tiếng nào, tôi có chút buồn bực, nhưng ngẫm lại mình cũng đâu có báo nàng tiếng nào đâu, trong lòng cũng bình tĩnh lại một chút. Gọi điện thoại về nhà mới biết nàng liên hệ với một khách sạn, mỗi ngày ở trong đại sảnh kéo cầm, công việc thoải mái hơn tôi không nói, vậy mà còn kiếm được tiền nhiều hơn tôi nữa.

Tôi mỗi ngày ở siêu thị cười muốn méo miệng dụ người ta mua sữa và chân giò hun khói, mặt dày mày dạn mà cầu người ta nếm thử hàng mẫu, lúc nhàn rỗi còn phải khiêng thùng hàng xếp kho, mệt chết khiếp, nhưng lương tháng chỉ bằng một con số lẻ của Thư Triển Nhan kéo cầm trong đại sảnh.

Không công bằng a, nhưng ai kêu tôi không có tài năng nghệ thuật chứ, tôi cũng chỉ có thể cam chịu số phận, làm cu li mà thôi!

Cứ tưởng tết âm lịch người ở lại trường sẽ rất ít, nhưng không ngờ cũng có khá nhiều người ở lại trường, đại bộ phận là sinh viên có gia cảnh khó khăn. Căn tin trường còn làm riêng cho sinh viên phần cơm tất niên miễn phí.

Đêm 30 hôm đó, tôi và Thư Triển Nhan chen nhau trong căn tin mà ăn cơm, tuy rằng hương vị không được tốt lắm, nhưng cũng có thể xem đó là một bữa tối phong phú.

Nhìn bữa liên hoan qua mỗi năm càng ngày càng nhàm chán, trong lòng tôi không thể nói rõ là mùi vị gì. Còn có cả lãnh đạo trường vẻ mặt hiền lành mà khuyên giải, an ủi chúng tôi nào là không cần nhớ nhà, không cần lo lắng học phí và sinh hoạt phí năm sau, các cậu đều là những sinh viên ưu tú, chỉ cần cố gắng học tập, cố gắng làm thêm ngoài giờ, tương lai sẽ rất có tiền đồ và vân vân.

Tôi và Thư Triển Nhan hai mặt nhìn nhau, có tính thế nào thì đôi tôi cũng không thể xem là "sinh viên nghèo khó" được. Sang năm mới lão nhân trong nhà còn cho hai chúng tôi không ít tiền mừng tuổi nữa mà. Nghĩ đến việc không duyên cớ ở lỳ trong trường ăn cơm chùa, tôi không khỏi đỏ mặt.

Thư Triển Nhan không biết là sợ béo hay vì ngại mà không ăn nữa. Vài học trưởng nhiệt tâm đến tiếp đón chúng tôi, nhất là Thư tiểu cô nương. Thư Triển Nhan mặc một thân áo lông màu đỏ, trong mắt của tôi là người nổi bật nhất trong phòng.

Thư Triển Nhan chắc bắt đầu thấy phiền, nàng nhìn thấy tôi cũng không ăn nữa, liền kéo tay tôi chạy trối chết.

Giường của Thư Triển Nhan so với tôi sạch sẽ chỉnh tề hơn rất nhiều, ngủ xong tôi không xếp chăn lại, hơn nữa còn ném sách, băng dĩa, đồ ăn vặt khắp giường. Mỗi ngày khi đi ngủ, tôi đều có thể lấy không ít đồ lộn xộn từ giường ra. Vì trong ký túc xá không có ai nên cũng không kiêng nể gì, ngay cả vệ sinh cũng lười quét dọn.

Thư Triển Nhan lại hoàn toàn khác, nàng thu dọn giường thật gọn gàng ngăn nắp, trong phòng ngay cả bụi còn không có, xem ra nửa năm nay nàng đã tiến được rất xa, thực có thể tự chăm sóc được mình.

Tôi có cảm giác mình giống như ba mẹ đang đi thị sát sinh hoạt của con cái vậy, hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa thấy lạ, mà lại vừa vui sướng.

Tập tục trong nhà chúng tôi là tiểu bối đêm 30 phải đón giao thừa với gia đình, cho nên tôi buộc phải gọi điện thoại về nhà mà thăm hỏi ba và Thư lão sư. Gọi xong, tôi chui vào ổ chăn, xem chương trình TV từ chiếc TV 14 inch trong phòng, câu được câu không mà tùy ý nói chuyện phiếm với Thư Triển Nhan.

Gần đến nửa đêm, hai người chúng tôi đều buồn ngủ, vừa nói chuyện phiếm, vừa xem TV, không khí thật im ắng. Trong một đêm, chúng tôi nói chuyện với nhau còn nhiều hơn khối lượng 6 năm cộng lại.

Khi ngoài trời le lói ánh sáng, tôi và Thư Triển Nhan rốt cuộc chịu không được, nhắm mắt đi ngủ. Hai người nằm ngủ trên chiếc giường đơn của nàng thật ấm áp.

Đó là lần đầu tiên tôi và Thư Triển Nhan trải qua tết âm lịch với nhau, ngay lúc đó tôi cũng chưa ý thức được đó cũng là cái tết an tĩnh cuối cùng của chúng tôi.

Ngày không mặn không nhạt mà trôi qua, tôi vốn cũng không phải là người cuồng học, dồn toàn lực thi đậu để có thể rời nhà xa một chút, hiện giờ mục tiêu này đã thực hiện được, bỗng nhiên tôi lại mất hứng thú học tập, dồn sức mà đi làm thêm.

Làm tiếp thị ở siêu thị không đủ, tôi ỷ vào Ngữ văn thời trung học học cũng không tồi, nhận chân làm biên tập cho một nhà xuất bản, sửa lỗi chính tả và mấy việc linh tinh đơn giản khác, rồi lại nhận việc trang trí web, vì thế vô học lại tôi lại cực kỳ bận rộn.

Trên cơ bản tôi đã có thể tự trang trải cuộc sống, không cần chi phiếu của ba nữa, điều này khiến tôi rất tự hào. Thư Triển Nhan hình như cũng thế, nàng kéo violon, ngoại hình cũng xinh đẹp, bán nghệ cho khách sạn thu nhập cao hơn tôi nhiều, nhưng vì nàng còn phải thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội linh tinh khác nên mỗi lần gặp mặt thì cả hai chỉ có thể vội vàng chào hỏi nhau mấy câu.

Nghỉ hè chúng tôi cũng không về nhà, khoảng thời gian này là thời gian hoàng kim để làm thêm, thỉnh thoảng tôi tận dụng ngày nghỉ chạy đến Đôn Hoàng chơi một vòng, phơi nắng đến ngăm đen rồi mới về. Điều này làm cho tôi có chút nhớ bà ngoại nơi phương xa, khi tôi học lớp 11 bà cũng qua đời, cậu mợ cũng dần đi xa, người thân của tôi hiện giờ chỉ còn lại có ba thôi.

Tôi bắt đầu lo lắng xem sau tết âm lịch có nên về nhà một chút không. Nhưng khi tôi còn chưa kịp quyết định, một việc ngoài ý muốn lại xảy ra phá vỡ hoàn toàn cuộc sống bình thường của tôi.

Mùa thu cuối tháng mười một là mùa đẹp nhất trong trường, lá cây bạch quả chuyển vàng rụng phủ kín sân trường, khiến cho vườn trường đột nhiên trở thành một con đường lớn ngập sắc vàng. Mỗi ngày tôi đều dẫm nát những lá cây dưới chân, nghe chúng phát ra tiếng xào xạc, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp mùa thu. Bất chợt lại muốn mình biết bay, được tự do bay lượn trên không trung rộng lớn kia.

Tôi vẫn còn nhớ, ngày 23/11 là sinh nhật bạn cùng phòng của tôi, chúng tôi chơi ầm ỹ đến khuya mới trở lại ký túc xá. Đang ngủ say sưa thì tôi nhận được điện thoại, là Thư lão sư gọi đến, điều này làm cho tôi có chút bất an, Thư lão sư là một người sống rất có quy luật, chưa bao giờ ngủ quá 11h30, nhưng tôi nhìn điện thoại mới phát hiện lúc này đã là 12h40.

Thư lão sư ngữ khí thực bình tĩnh, hỏi thăm việc học tập và cuộc sống của tôi, lại hỏi tình hình của Thư Triển Nhan, nàng giải thích là điện thoại ký túc xá của Thư tiểu cô nương không ai nghe, sau đó dặn tôi hảo hảo học tập, chú ý thân thể, lại nhắc tôi hảo hảo chiếu cố Thư Triển Nhan. Thư lão sư nói nàng từ nhỏ chưa từng chịu khổ nên tính cách hơi yếu ớt, chịu không nổi áp lực vân vân. Tôi nghe mà cảm thấy khó hiểu, tôi là con một, chưa từng chịu khổ, tôi cũng thực yếu ớt a, không chịu nổi áp lực a, không thể vì mẹ tôi sớm qua đời mà lại xem tôi là tiểu cường chứ? Tôi khi đó còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng không nhận ra tính nghiêm trọng trong giọng nói của nàng, vì lo lắng đánh thức bạn cùng phòng nên tôi cố nói nhỏ, chỉ nghe, hạn chế nói thành tiếng.

Cuối cùng Thư lão sư hít một hơi, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc chỉ nói một câu: ngủ ngon nhé, liền cúp điện thoại.

Tôi sửng sốt trong chốc lát, gọi di động cho ba, ba tắt máy, gọi qua ký túc xá cho Thư tiểu cô nương, quả nhiên không ai nghe, không biết có phải có người rút dây điện thoại ra không?

Tuy rằng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khi đó tôi còn chưa đủ 20 tuổi, căn bản không thèm nghĩ nhiều, chỉ xoa xoa đầu, miên man suy nghĩ một chút lại chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm lại bị tiếng chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc, vì trong lòng không yên, nên khi tiếng điện thoại vang lên một khắc đã khiến tôi nhảy dựng lên, vội vàng nghe điện thoại.

Điện thoại là ba gọi đến, ngữ khí rất không ổn khiến trong lòng tôi nhộn nhạo khó chịu, dự cảm bất hảo ập đến khiến ót tôi đau nhói. Thư lão sư ở nhà uống thuốc ngủ, bật khí gas tự sát, tử lão đầu rạng sáng trở về mới phát hiện ra, hiện tại đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, sinh tử không biết, nhưng tình hình rất nguy hiểm.

Tôi cảm thấy mình không thở nổi, giống như có sợi dây thừng buộc trên cổ. Thư lão sư, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi đối với nàng đó là khi tôi học sơ trung, vị giáo viên mắng học trò thôi cũng đỏ mặt, những bữa dạy thêm cho tôi, vẻ mặt hạnh phúc khi hôn ba, mỉm cười hạnh phúc trong tiệc cưới, sau khi kết hôn vẫn cẩn thận chăm sóc chúng tôi, kèm theo ngày qua ngày càng buồn bã hơn.

Tôi có chút chóng mặt, cầm điện thoại không biết nên nói gì, ba vẫn còn lải nhải, nói mãi rằng hắn không ngờ nàng sẽ làm vậy, chỉ cãi nhau với nàng một trận, rồi ra ngoài... Tôi không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn, chỉ hỏi hắn có báo tin cho Thư Triển Nhan chưa, ba nói hắn gọi không ai nghe máy.

Tôi hung hăng hét lên, "Ba phải chăm sóc Thư lão sư cho tốt, nếu để xảy ra chuyện thì chờ ngày đền mạng đi!" Sau đó cúp điện thoại, liền lao ra cửa.

Cửa ký túc xá mới vừa mở, dì giám thị còn đứng đó kinh ngạc mà nhìn tôi, tôi mới phát hiện ra mình còn mặc áo ngủ. Thôi bỏ đi, dù sao cũng đang mặc quần dài mà, lười thay đồ lắm.

Tôi khẽ cắn môi, tiếp tục đi ra ngoài. Buổi sớm cuối mùa thu tiết trời lạnh lẽo khiến tôi run lên, những bạn học cùng trường chạy bộ buổi sáng cũng nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không nói gì, lê dép chạy như điên. Khi vọt vào ký túc xá của Thư Triển Nhan, đa số còn đang ngủ, nhưng Thư Triển Nhan đã thức dậy, đang cầm dây điện thoại ngẩn người.

Tôi chỉ vào điện thoại, hổn hển hỏi, "Vì sao rút dây điện thoại ra?"

Thư Triển Nhan sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng đáp, "Có tên nam sinh mấy ngày hôm trước gọi điện tới quấy rầy, hôm nay chúng tôi có bài thi rất quan trọng, vì để cho mọi người có thể ngủ ngon nên..."

Không cần hỏi, nhân vật chính bị quấy rầy nhất định là nàng.

Chắc vì thấy vẻ mặt và cách ăn mặc của tôi khác lạ nên Thư Triển Nhan giật mình, "Cậu sao lại mặc như thế đến đây?"

Tôi nghe xong mới cảm thấy lạnh, từ ngón tay đến đầu ngón chân đều lạnh đến tê người. Tôi chỉ mặc có một cái áo mỏng, đi chân không, chạy ngoài trời âm mấy độ. Nhưng tôi không biết mình run là vì rét lạnh, hay vì sợ hãi.

Thư Triển Nhan kéo tôi vào giường, chắc nàng cũng mới dậy, còn chưa kịp sửa sang lại giường, ra giường vẫn còn rất ấm.

Tôi bọc chăn lại quanh người, run lên trong chốc lát, lúc này mới bình tĩnh lại. Tôi kéo tay Thư Triển Nhan, hít sâu một hơi nói, "Cậu phải bình tĩnh, tỷ của cậu đã xảy ra chuyện!"

Thư Triển Nhan sững sờ mà nhìn tôi, giống như căn bản không hiểu tôi đang nói gì, nhưng dưới ánh nắng ban mai, tôi nhìn thấy đôi mắt nàng dần đỏ lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện