"Cậu hôn anh một cái, ba hiệp sau thả cho các cậu."

Tạ Văn Tinh bị đánh đến không ngóc đầu dậy nổi, khi nhận chai nước mà người đàn anh đẹp trai nhất đưa đến, đột nhiên nghe thấy một câu nói như thế.

Các đàn anh lớp mười một hẹn đấu bóng với bọn họ, từ lúc mới đầu đến bây giờ các cậu trai lớp chín bị đè xuống đất mà đánh, trong đó người đàn anh này chơi sung nhất. Đàn anh đẹp trai họ Quan, ít nhiều gì Tạ Văn Tinh cũng nghe được những truyền thuyết về đàn anh này.

Gia thế tốt, thành tích hơn người, hơn nữa còn là chủ lực đội bóng rổ... Hoàn mỹ đến không giống người thường.

Nghe nói có rất nhiều nữ sinh thích anh ta, mà anh ta không kiếm cho mình một người bạn gái, bạc tình đến nỗi người ta biến nó thành biệt danh. Đột nhiên nói với mình một câu như thế ngay trên sân đấu, dù thế nào cũng rất là quái.

Tạ Văn Tinh phục hồi tinh thần, cười cười: "Đây là đòn đánh tâm lí mới sao?"

"Không phải."

"Thả thật?"

"Ừm."

"Vậy tôi hôn," Tạ Văn Tinh nhướn mày hỏi: "Ở đây?" Ngay trước mặt nhiều nữ sinh vây xem như vậy, lại còn cả đồng đội của hai bên? Không ngờ, đối phương gật đầu thật.

Tạ Văn Tinh làm bộ muốn tiến lên phía trước, hơi thở cũng đã cùng đan xen, Quan Hạc không trốn không tránh. Ngay tích tắc bọn họ chuẩn bị đụng vào nhau, Tạ Văn Tinh đột nhiên lùi lại: "Tôi không bán sắc."

Cậu vừa nói vừa cười, "Thua cũng là thua bằng thực lực, đàn anh đừng cảm thấy có lỗi vì ngược bọn tôi, chuyện cười như thế không cần làm."

Quan Hạc nhìn cậu, cổ họng bỗng thít lại, rõ ràng là vừa mới uống nước, anh lại cảm thấy rất khát.

Hành động của người trước mặt rất ngả ngớn.

Anh rất muốn.

"Không đùa."

Tạ Văn Tinh cười càng xán lạn, "Vậy chơi bóng xong tôi hôn anh, anh nhớ kĩ đi, ba hiệp sau nhớ thả."

Rõ ràng là không thèm để tâm đến lời nói của anh.

Quan Hạc cũng không tranh luận với cậu, ừm một tiếng, vừa hay tiếng còi vang lên. Cuộc đấu lại bắt đầu, vị trí của Quan Hạc là tiền vệ phụ, xem như là vị trí ăn điểm, ngoài sự đoán của Tạ Văn Tinh, anh thả thật.

Lấy được bóng không cố ý ném rổ, lúc phá bóng nhìn như hung hãn, mà thực tế cũng rất thô bạo, có thể đoạt lại bóng dễ dàng. Khác hoàn toàn trạng thái bị đánh đến không cách nào xoay sở ở trận trước.

Lòng Tạ Văn Tinh có chút phức tạp.

Trận thứ ba, trận thứ tư...

Tạ Văn Tinh thấy có người hỏi Quan Hạc sao vậy, có cần thay người không, Quan Hạc lắc đầu. Không biết bọn họ nói gì, nam sinh đang nói chuyện với Quan Hạc nhìn về phía cậu, đột nhiên cười.

Trận đấu kết thúc, dù Quan Hạc có cố ý thả, đám cấp hai cũng không đánh nổi các đàn anh cấp ba, trận đấu thật sự rất sảng khoái, ai ai cũng hưng phấn. Lúc tan trận, Quan Hạc tìm cậu.

Đối phương lẳng lặng nhìn Tạ Văn Tinh phút chốc. Mắt Quan Hạc rất đẹp, loại đẹp lai giữa mắt phượng và mắt hoa đào, con người trầm như đầm nước đen. Tạ Văn Tinh đột nhiên thấy chột dạ, "Đàn anh... Anh nghiêm túc hả?"

Đối phương không nhúc nhích, chỉ ừ khẽ một tiếng.

Tạ Văn Tinh khó giải thích nổi mà lớn gan, có thể là bị sắc đẹp mê hoặc, cũng có thể biểu hiện của Quan Hạc quá ôn hòa, cậu không nhịn được nói giỡn một câu: "Tại sao? Anh thích tôi à?"

Chữ à cuối cùng kia bị cậu nói rất nhẹ, âm cuối hóa thành âm gió, như là cái móc nhỏ câu lòng người.

"Thích."

Đoán trúng rồi.

Tạ Văn Tinh cũng không biết tâm trạng của mình như thế nào, cậu còn chưa phản ứng lại, không cẩn thận dùng thái độ bình thường đối xử với người khác nói chuyện với anh: "Nhưng mà người thích tôi nhiều lắm, đàn anh xếp hàng đi."

Cậu nói xong, mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Người trước mặt nhạt nhẽo nhìn cậu, Tạ Văn Tinh đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, cậu còn thiếu chút nữa sởn tóc gáy.

Hình như chọc giận người ta rồi.

"Xếp hàng cũng được," Quan Hạc nói: "Mà tôi xếp hàng càng lâu, thì đòi lại sẽ càng nhiều."

Hôm này chỉ là một cái hôn, đến ngày mai ngày kia...

Tạ Văn Tinh cắn răng: "Vậy tôi sẽ không hôn anh?"

"Ừm."

Chờ đối phương đi, có một tên đồng đội đến gần cợt nhả, "Anh Tiểu Tạ, giáo thảo nói gì với anh vậy?"

"Anh ta nói thích tôi, muốn thành đôi với tôi." Tạ Văn Tinh vô cùng thành thật.

"Thôi biến đi, bịa đặt không biết xấu hổ." Đáng tiếc không ai tin.

Bị cười mắng mấy câu, Tạ Văn Tinh cuối cùng cùng bình tĩnh lại. Nhớ đến giọng lúc vừa nãy Quan Hạc nói... Đệch.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, bị một nam sinh dọa cho mềm chân.

*

Quan Hạc phát hiện, Tạ Văn Tinh còn thú vị hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Không thể không thừa nhận, tất cả mọi người ai cũng có chút đơn giản, ngay cả anh cũng không ngoại lệ. Mới đầu anh thích Tạ Văn Tinh, là do nhìn cậu ôm đàn ghita hát rất đẹp.

Anh thích khuôn mặt và âm thanh của Tạ Văn Tinh, còn có loại khí chất khiến người ta sáng mắt.

Tiếp xúc một quãng thời gian, tính cách của Tạ Văn Tinh cũng đúng dạng anh thích.

Càng lún càng sâu.

Cũng không biết là Tạ Văn Tinh chậm rãi có tình cảm với anh, hay là thấy anh theo đuổi cậu rất thú vị, dần dần, hai người tiếp xúc ở mức độ sâu hơn, có lúc còn ra quán net cạnh trường cùng chơi game.

Lúc đó không có nam sinh nào không chơi LOL, Quan Hạc cũng chơi, nhưng anh không tốn quá nhiều thời gian vào game như Tạ Văn Tinh. Đáng ra anh cũng chơi cứng xạ thủ, mà Tạ Văn Tinh muốn chơi, anh liền nhường cho cậu, còn bản thân chơi hỗ trợ, chắn thương cho Tạ Văn Tinh, cắm mắt cho cậu.

"Quá cảm động," mắt thấy Quan Hạc vì để phối hợp với Jinx của cậu mà pick Blitzcrank, Tạ Văn Tinh nói: "Kì thực chúng ta có thể chơi hai ad..."

"Sau đó bị đè lane."

"Có tôi ở đây, không đâu." Trong game, Tạ Văn Tinh lúc nào cũng rất tự tin.

Một lát sau, vào game.

Tạ Văn Tinh đột nhiên hỏi: "Đàn anh, anh sẽ luôn nhường tôi sao?"

Quan Hạc nghiêng đầu nhìn cậu, anh nhớ như in cảnh tượng lúc Tạ Văn Tinh nói lời này. Bàn phím bảy màu nhấp nháy, Tạ Văn Tinh còn chưa đeo tai nghe, trên bàn có một ly coca lạnh.

Đó là lầ đầu tiên, Quan Hạc thấy được cảm xúc mê man cùng hơi buông lỏng trong đôi mắt Tạ Văn Tinh. Anh thấy được con mồi lộ ra sơ hở, không thể nghi ngờ, đây là một cơ hội tốt.

"Bình thường thì sẽ."

"Vậy lúc nào thì không?"

"Muốn nghe thật à?"

Tạ Văn Tinh gật đầu, trong lòng Quan Hạc có mấy phần chắc chắn, tò mò với đáp án của anh, chắc chắn Tạ Văn Tinh đã có hứng thú với mình.

Anh đến gần, nhỏ giọng nói: "Lên giường sẽ không nhường em."

Tuy giữa nam sinh với nhau sẽ không có khoảng cách, mà đây là lần đầu tiên Quan Hạc nói mấy câu thô tục trước mặt Tạ Văn Tinh, dựa theo biểu hiện bình thường của Tạ Văn Tinh, nhất định cậu sẽ trêu lại.

Không ngờ tình huống bất ngờ nhất lại xuất hiện.

Tạ Văn Tinh đột nhiên dúi người vào ghế dựa, vèo một cái đeo tai nghe. Không nhìn anh nữa, mà mặt thì đỏ tưng bừng.

Đang... Ngượng?

*

Có lần cùng đi vệ sinh, anh và Tạ Văn Tinh xem ai bắn nước tiểu xa hơn. Lúc ra ngoài rửa tay, Quan Hạc có cảm giác Tạ Văn Tinh cứ liếc nhìn mình.

Anh đột nhiên quay đầu, Tạ Văn Tinh bị bắt tại trận có chút hoang mang: "A... Anh... Á đệch."

"Mắng anh làm gì?"

"Mẹ nhà anh," Tạ Văn Tinh nín nửa ngày: "Anh biến thái quá vậy..."

Quan Hạc nghĩ một chốc, nhìn đôi tai đang đỏ lên của đối phương, môi cong cong.

"Anh cho là em đang khen anh."

Khi đó quan hệ giữa hai người đã có chút mập mờ, anh thỉnh thoảng sẽ uống cùng một cốc trà sữa với Tạ Văn Tinh, thỉnh thoảng ôm một cái, nắm tay xoa xoa Tạ Văn Tinh cũng sẽ không chống cự, trời mưa che chung một chiếc dù đã là chuyện bình thường, lúc nói chuyện, bọn họ sẽ nhìn thẳng vào mắt nhau theo nói quen.

Cho nên nói đùa một chút, cũng không coi là quá giới hạn.

"Anh biến thái," Quan Hạc dừng một chút, cười hỏi: "Người thoải mái chẳng phải là em sao?"

*

Tối hôm đó Tạ Văn Tinh nằm mơ.

Theo như bình thường, vốn nên mơ thấy phụ nữ hoặc các bạn gái, Tạ Văn Tinh lại mơ thấy một nam sinh.

Càng thảm hại hơn là, cậu nằm dưới.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cậu gào khan tên Quan Hạc...

Rất kinh dị.

Tạ Văn Tinh giật mình tỉnh lại, cậu trợn mắt dưới ánh nắng mai, cảm thấy đả kích hết sức sâu sắc, mà không hiểu sao lại có chút vui vẻ.

Thành đồng tính luyến, hình như cũng không đến nỗi tệ?

Rất kích thích...

*

Sau khi là một đôi. Quan Hạc bắt đầu quản cậu mọi mặt.

Đối với Tạ Văn Tinh mà nói, chỉ cần gan lớn một chút, mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè, trước khi thành người yêu của Quan Hạc, cậu là một tên không có lập trường rồi lại hơi bị quá đáng, cơ bản Quan Hạc không hề nhúng tay vào sinh hoạt cá nhân của Tạ Văn Tinh.

Sau khi thành bạn trai, tình trạng chuyển biến đột ngột. Chơi net thâu đêm không còn, tiền kiếm từ trong bar cũng hết, bài tập phải tự làm, không làm xong sẽ bị mắng, mỗi lần Quan Hạc mắng cậu, Tạ Văn Tinh sẽ sợ mềm chân trong một giây

Có lần cậu đang chơi thì bị Quan Hạc kéo về làm bài tập, hiếm lắm Lê Diễn mới đứng về phía cậu, thừa dịp Quan Hạc đi mua đồ uống, nhỏ giọng nói, "Đệch, có lúc tôi cảm thấy người như Quan Hạc có dục vọng khống chế rất... Cậu thật là khổ."

Lê Diễn đồng tình nhìn Tạ Văn Tinh, hắn thử đổi vị trí của mình cho Tạ Văn Tinh, dù là chó săn đúng giá của Quan Hạc, Lê Diễn vẫn thấy tê cả da đầu.

"Vẫn ổn mà."

"Lúc A Hạc ra ngoài mặt cũng trầm cả xuống," Lê Diễn nói: "Cậu cảm thấy vẫn ổn?"

Dưới cái nhìn của hẳn, Quan Hạc giận là một trong top ba sự kiện đáng sợ nhất đời người.

"Thật sự vẫn ổn." Tạ Văn Tinh cười cười, trong giọng hơi miễn cưỡng.

Người như cậu, trong lúc vô tình sẽ cho người ta thấy cậu không có hứng thú với thứ gì, cũng bởi khí chất như vậy, hắn luôn cảm thấy Tạ Văn Tinh đang đùa giỡn với Quan Hạc.

Chờ Quan Hạc quay về, để trà hoa quả lạnh lên bàn cho Tạ Văn Tinh, Tạ Văn Tinh bỏ qua trà, kéo lấy tay anh.

Cậu nói: "Một chữ em cũng sẽ không viết."

Quan Hạc nhìn cậu, giọng nói rất nhạt: "Một tiết cũng không nghe?"

Lê Diễn sắp bị Quan Hạc dọa cho chết khiếp, trong lòng cầu khẩn máu đừng bắn lên người ông, cũng đúng lúc này, Tạ Văn Tinh nở nụ cười: "Không nghe, chờ anh dạy cho em."

Lê Diễn nhìn thấy rõ ràng, đôi lông mày đang cau lại của Quan Hạc giãn ra, trong mắt còn có chút ý cười.

Lê Diễn trợn mắt.

Hóa ra Tiểu Tạ còn có thể làm nũng?

Hóa ra Quan Hạc cũng dính chiêu này?

*

Mấy năm cách biệt kia, Tạ Văn Tinh biết mình trải qua tệ hơn nhiều Quan Hạc.

Quan Hạc là một người rất lí trí, lí tính lớn hơn cảm tính, dù có khó chịu cỡ nào, thì tình cảm đều sẽ bị anh gạt bỏ ngay ngày mưa cậu bỏ anh.

Nhưng cậu lại khác.

Mỗi khi gặp ác mộng, trong mộng chắc chắn sẽ có mưa.

Chỉ cần là một giấc mơ hơi xấu thôi, là đã có tiếng mưa rơi.

Nếu như là giấc mộng đẹp, nhất định Tạ Văn Tinh sẽ thấy ánh mặt trời, thấy sân bóng, thấy trang sách đang mở, thấy ánh sáng lúc thiếu niên nói chuyện, thấy môi đôi mắt tựa cánh đào.

Nói chung là những điều khiến lòng người hạnh phúc.

Sau khi tỉnh lại cậu thấy rất trống rỗng, Tạ Văn Tinh nhận ra được mình thực sự cô đơn.

*

Group [Hội fan tiếp viện toàn cầu của Thời Gian]:

Thời Gian: [Tối qua cậu hát cho ông chủ thật?]

Flash: [Chẳng phải anh đã off sớm hơn bình thường đó sao?]

EVE support: [Khá đỉnh]

Tạ Văn Tinh: [... Hát]

Thời Gian: [Ôi chà, lãng mạn]

Flash: [Ôi chà, lãng mạn]

EVE jungler: [Tại sao lại có dấu ba chấm?]

Tạ Văn Tinh: [Bởi vì sắp tới đây không muốn hát bài này nữa]

Không có mặt mũi nào đối mặt với ca khúc tự tay mình viết.

Quan Hạc ép cậu hát vào lúc đó, còn nhất định phải hát hết bài, đúng từng câu, không thể quoa loa.

Nhớ lại làm Tạ Văn Tinh cảm thấy hai má cũng nóng lên.

Người như Quan Hạc... Quả thực có lúc rất xấu xa.

Thời Gian: [... Hình như tôi phát hiện ra điều gì đó]

Flash: [???]

EVE support: [Nhanh! Mau đã phất cẩu ra ngoài! Thằng này vẫn còn là trẻ con!]

EVE jungler: [Ha ha ha ha ha mẹ ơi thật đen tối]

Flash: [???? Rốt cục là sao vậy?]

Lần nay không có ai trả lời hắn.

- End ngoại truyện-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện