Hứa Thịnh suýt chút nữa phun canh gà trong miệng ra ngoài, cậu dựa vào thân phận của Thiệu Trạm, vừa mới thoải mái chưa được một ngày đã phải nghênh đón tiếp một thử thách lớn trong đời.
Có người, muốn tìm cậu, bổ túc.
Mãi mà Hứa Thịnh vẫn chưa hoàn hồn lại nổi.
Một học tra xịn xò như cậu, ba bốn tháng trước điểm trung bình các môn mẹ nó cũng chỉ khoảng 30 điểm, bình thường chỉ có Thiệu Trạm giúp cậu học để tăng điểm số, nào đến lượt cậu đi bổ túc cho người khác chứ? Cậu như vậy rồi lại còn dạy cho người khác hả? Còn chẳng bằng bảo em họ thi vào được top 50 qua dạy cậu luôn.
Nếu như muốn dạy thì chỉ có thể dạy những trò phát huy khả năng giải trí cao như tìm đáp án ngược, đoán bừa, làm thế nào để trải qua thời gian thi buồn chán, tận dụng 120 phút để tiêu khiển hết mức có thể——–Như thế Hứa Thịnh còn có thể dốc sức mà chỉ bảo, dạy dỗ cậu em họ này. Lúc thi tiếng Anh được nghe đài, kênh FM101.7 có thể nghe nhạc, kênh FM107.2 có thể nghe kể chuyện. Nếu như vẫn cảm thấy không đủ kích thích, một vài kênh cũng có thể giúp điều hòa cảm xúc, mở rộng tầm mắt của bạn, khiến cho những phiền muộn về khả năng nghe ngoại ngữ tìm được thế giới riêng.
Hứa Thịnh tỉnh bơ hạ chén xuống, ngón tay chạm lên thân chén, mãi mới nói: “Cô ơi, con…” Con không được đâu.
Cô của Thiệu Trạm rất buồn phiền vì thành tích của con trai mình. Bằng Vũ nhà cô thật ra thành tích cũng khá ổn, có thể thi được hạng nhất, hơn nữa vào được top 50 hoàn toàn là dựa vào những giờ học mà Thiệu Trạm bổ túc cho cùng với những tài liệu học tập cậu để lại. Bây giờ thành tích tụt xuống, mấy buổi tối rồi cô không ngủ được: “Điều kiện nhà chúng ta con cũng biết rồi đấy, mời gia sư dạy kèm tại nhà thì lại hơi quá sức.”
Hứa Thịnh: “…”
Nửa câu sau “không được đâu” Hứa Thịnh không nói khỏi miệng được.
Cô của Thiệu Trạm khẽ thở dài: “Hiếm khi nào con qua một lần, hôm nay dành ra chút thời gian buổi chiều dạy Bằng Vũ được không?”
Hứa Thịnh núp trên ban công nhà cô Thiệu Trạm nhắn tin cho cậu.
Bây giờ đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn, vừa mới gõ được nửa dòng chữ, quay đầu liếc nhìn cậu em họ nhỏ tuổi sau lưng. Em họ đang vùi đầu dọn cặp sách ra ghế salon màu xanh da trời, lấy từ trong cặp ra từng quyển sách “Tiếng Anh sơ trung“, “Lời giải cơ bản sơ trung: Môn Ngữ văn“, “Bài tập nghỉ đông sơ trung“…
Hứa Thịnh thấy tóc gáy mình dựng hết cả lên, một tư tưởng “Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình muốn làm gì?” không biết tại sao tự nhiên nhảy ra.
Hứa Thịnh: Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?
Thiệu Trạm vừa nhận được điện thoại của Hứa Nhã Bình, lúc này Hứa Nhã Bình không chờ được con trai xuống nước trước, vì vậy tự chủ động hỏi: “Con ăn cơm chưa?”
Thiệu Trạm: “Đang ăn.”
Hứa Nhã Bình đang lựa chọn từ ngữ, bên kia lại là một giọng nói lạnh như băng: “Mẹ còn có việc gì không?”
Hứa Nhã Bình: “…”
Thiệu Trạm cứ nghĩ bản thân ứng đối rất ung dung, rất lễ phép, hoàn toàn không biết trong phòng trà, Hứa Nhã Bình vừa trượt tay làm đổ ly cà phê.
“Sao thế giám đốc Hứa?” Sau khi cúp điện thoại, có nhân viên ở gần đó hỏi.
“Không có gì”, Hứa Nhã Bình luống cuống tay chân lau sạch cà phê, dừng một chút lại hỏi, “Em…Con cái nhà em bình thường có hay cãi nhau với em không?”
“Có chứ, sao lại không”, nhân viên trao đổi kinh nghiệm đã từng trải qua, “Nhất là con trai đến kỳ phản nghịch, quản cũng không quản được———”
“Hứa Thịnh” đang trong kỳ phản nghịch trả lời: Sao?
Tin gì tốt tin gì xấu?
Hứa Thịnh: Tin tốt là cô của cậu nấu canh gà uống ngon thật đấy.
Hứa Thịnh: Tin xấu là, cậu toang rồi.
S: ?
S: Nói rõ ràng.
Hứa Thịnh: Cô của cậu muốn tôi ở lại bổ túc thêm cho cậu em họ, cậu nói với mẹ tôi một tiếng đi, bảo là muốn qua nhà bạn học một tí, sau đó tranh thủ thời gian tới.
S: …
Hứa Thịnh thông báo xong cho Thiệu Trạm, gõ cửa phòng ngủ một cái rồi đẩy cửa đi vào, nhận ra Trương Bằng Vũ đã sắp xếp xong bài tập các môn, tư thế đàng hoàng ngồi trước bàn đợi anh họ gõ cửa xong đi vào bổ túc cho mình.
Trước khi khai giảng năm nhất sơ trung*, cậu nhóc và Thiệu Trạm đã từng qua lại một tháng, hai người trò chuyện không nhiều, người anh họ này nhích sang bên cạnh ngồi xuống, cậu cũng không dám thở mạnh. Trương Bằng Vũ còn nhớ lúc ấy Thiệu Trạm ngồi đối diện cậu.
*năm nhất sơ trung = lớp 7
Cậu chưa từng nói với ai khác rằng mình đã từng chứng kiến dáng vẻ Thiệu Trạm khi đánh nhau———hai ngôi trường không xa nhau lắm, lúc tan học cậu đi ngang qua con hẻm gần với trường cao trung, đúng lúc gặp chàng trai đi từ trong hẻm ra, khóe miệng bị thương, đôi mắt lạnh buốt, người bị anh ta quăng ra ngoài ngồi liệt dưới đất, sau đó anh ta hứng lấy ánh đèn đường chậm rãi ngồi xổm xuống: “Cút.”
Cái giọng lúc Thiệu Trạm giảng bài khi học thêm so với chữ “Cút” đó, chẳng có gì khác biệt, giống như nội dung chỉ biến thành “Sai rồi”, “Sửa lại đi” hoặc là “Thêm một đề nữa” vậy.
Từ trước đến nay Hứa Thịnh chưa từng dạy thêm cho người khác, nhưng nói thế nào thì vẫn đã từng nhận được sự bổ túc của Thiệu Trạm. Thời điểm thi tháng là một lần, khi đó Thiệu Trạm bổ túc không có chút nhân tính nào. Cậu điều chỉnh xong tâm tình, làm bộ bắt chước Thiệu Trạm: “Trước tiên em phải đặt sách xuống đã, không cần vội xem. Chúng ta nói tới phương pháp học tập trước, thứ này rất quan trọng.”
Cậu có thể, có thể ổn định.
Vấn đề này không lớn.
Đối phương chỉ là một học sinh sơ trung, nội dung cao trung cậu có thể không làm được, chẳng lẽ chương trình học của sơ trung cậu còn không biết sao?
Năm đó nói thế nào cậu cũng…chính thức thi đỗ vào Lâm Giang bằng thực lực của chính mình mà.
Trương Bằng Vũ ngây người đặt sách xuống: “Vâng.”
Hứa Thịnh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ trên bàn, diễn cứ như thật vậy, kéo dài giọng hỏi: “Biết quy luật chiều sâu không?”
Trương Bằng Vũ: “Không biết, quy luật chiều sâu là cái gì?”
Hứa Thịnh thuật lại một lần lời mà Thiệu Trạm đã từng nói với cậu về việc “chỉ tập trung vào một môn học”, thật ra nói cái gì cũng không quan trọng, cái chính là phải kéo dài thời gian, đồng thời thể hiện được tính chuyên nghiệp của mình.
Chiêu này có hiệu quả rất nhanh, quả nhiên em họ lập tức tập trung tinh thần học một môn: “Em hiểu rồi, vậy chúng ta chỉ học một môn trước thôi, môn nào đầu tiên?”
Hứa Thịnh suy nghĩ một chút về môn học mà mình có “thiên phú”, cẩn thận lên tiếng: “Toán học đi.”
Cậu bắt chước Thiệu Trạm thật ra không hề giống tí nào, chân giẫm cạnh ghế, chân dài gập lại, dáng vẻ buông tuồng, kẹp bút máy giữa ngón tay.
“Nhưng mà lần này em thi môn Hóa kém nhất”, Trương Bằng Vũ không hiểu sao cảm thấy hôm nay anh họ vô cùng gần gũi, cậu nhóc gãi đầu nói, “Em muốn học thêm môn Hóa cơ.”
Tình huống này đã vượt quá phạm vi nắm vững, trên gương mặt không sợ hãi không gợn sóng của Hứa Thịnh xuất hiện một vết nứt.
“Không thể phụ đạo Hóa học trước à anh?”
Người đã giành được 40 điểm trong bài kiểm tra Hóa học gần đây – Hứa Thịnh khẽ nghiến răng: “…Có thể.”
Trước khi thi chuyển cấp trước đây Hứa Thịnh đã từng học qua một thời gian, mặc dù một năm đó có hơi xao nhãng nhưng đề bài của sơ trung không đến nỗi đọc không hiểu gì, chỉ là đã quá lâu rồi không sờ vào, trí nhớ không khỏi mơ hồ.
Cậu quét mắt lướt qua sách giáo khoa, ước chừng nhớ lại được một ít, vừa nhớ lại vừa giảng.
Một người dám nói một người dám nghe.
Câu hỏi đầu tiên mà em họ muốn nghe chính là một đề thí nghiệm.
Khoảnh khắc Hứa Thịnh thấy câu hỏi kia, trong đầu cậu và em họ đều nảy lên một suy nghĩ: Câu này làm thế nào vậy?
Cậu đọc đề bài mấy lần, vơ vét hết kiến thức còn sót trong trí nhớ, viết điều kiện để giải ra trước: “Các nguyên tố tạo nên một chất có thể được chia thành hai loại, nguyên tố kim loại và nguyên tố phi kim.”
Hứa Thịnh dựa vào trí nhớ không trọn vẹn của mình nói xong, lật sách giáo khoa trên tay, sau đó liếc thấy trong sách bất ngờ viết “nguyên tố tạo nên một chất có thể chia thành ba loại“.
“…”
Đệt mợ, ba loại á?
Vì vậy Hứa Thịnh đang nói dở chỉ có thể tạm dừng lại, quay ngược kiến thức: “Vừa rồi anh nói đúng hay sai?”
Em họ đã ghi nhớ có hai loại nguyên tố trong lòng, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Dạ?”
Hứa Thịnh: “Anh đang muốn kiểm tra em, nhưng em không sửa lại lỗi sai của anh, chứng tỏ em không hoàn toàn nhớ được kiến thức này, không phải hai loại nguyên tố mà là ba loại, còn có một loại nguyên tố khí hiếm nữa.”
Hứa Thịnh: “Học tập không chỉ biết thụ động tiếp nhận, bản thân cũng phải học cách suy nghĩ.”
Không sợ học tra không có văn hóa.
Chỉ sợ học tra có khí thế.
Hứa Thịnh giảng bài có phong cách rất rõ ràng, chỉ là tính logic vô cùng lộn xộn, dù sao nói được càng nhiều càng tốt, đang nói qua rất nhiều tri thức thì mới nhớ ra: “Cho nên câu này giải như thế, nghe hiểu không?”
Em họ thật thà trả lời: “Không ạ, nghe không hiểu lắm.”
So với giảng bài, Hứa Thịnh vẫn am hiểu cách làm xáo trộn lý trí của người khác hơn. Cậu vẫn gập một chân, cổ tay không dùng sức đặt lên đầu gối: “Nghe không hiểu là rất bình thường, chứng tỏ khả năng của em không theo kịp anh.”
Cậu em họ bị cậu nói thế thì xấu hổ.
Trong lòng cậu trai nghĩ thầm, quả nhiên anh họ quá đỉnh.
Trước đây anh họ giảng bài cho cậu còn nghe hiểu được, không ngờ đến bây giờ đã siêu đến mức này.
Em họ: “Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?”
“Thực hành sẽ biết chính xác ngay”, Hứa Thịnh chọn một trang đề thi mẫu trống trơn trong số bài tập luyện môn Hóa học trên bàn, đẩy qua, tiện thể buông lỏng tay, cây bút máy đen kẹp giữa những ngón tay rơi xuống, “Làm bài thi này đi.”
Hứa Thịnh đẩy bài thi qua là muốn câu giờ.
Một tay cậu trượt điện thoại, giấu điện thoại phía dưới bàn đánh chữ.
-Đã đến chưa?
-Tôi dạy cho nó sắp lộ đến nơi rồi.
Thiệu Trạm xuống khỏi xe buýt, đi vào ga tàu điện ngầm.
-Còn một tiếng nữa.
-…
-Bạn trai, chống đỡ thêm một lúc.
Hứa Thịnh cảm thấy trời đất u ám.
-Bạn trai cậu sắp không đỡ nổi rồi.
Một tiếng nữa, em họ mà làm đề thi mẫu môn Hóa cũng chỉ mất hơn nửa tiếng thôi.
Đang làm giữa chừng, Hứa Thịnh nhớ ra cậu nhóc từng nói lần này thi Hóa không tốt: “Lần này thi em được bao nhiêu điểm?”
Em họ: “Bài thi thang 100, em được 70 điểm.”
Cái này không phải thi rất tốt, nhưng mà ít nhất đạt tiêu chuẩn.
Em họ: “Bình thường em có thể thi được 80 điểm.”
Được rồi.
Hứa Thịnh ngồi bên cạnh cài điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó lén lút chơi vài trận game. Trong điện thoại di động của Thiệu Trạm không có game mobile, Hứa Thịnh chỉ đành chơi đánh bài trong hệ thống tự động của máy.
Làm gia sư dạy kèm cho người khác tại nhà là một trải nghiệm mới lạ, dù sao cũng là lần đầu tiên tự giảng cho người khác nhiều kiến thức như vậy, khi em họ đặt bút xuống nói với cậu “Xong rồi”, Hứa Thịnh không hiểu sao có cảm giác tự tin muốn kiểm tra thành quả lao động của mình…
Hứa Thịnh: “Làm xong thì đưa qua đây, anh check thử bài cho em.”
Người bình thường nhất định sẽ có cảm giác muốn thấy sự đền đáp đối với thành quả lao động của mình, cảm xúc này cứ thúc giục trong lòng khiến Hứa Thịnh sinh ra sự mong đợi đối với bài thi này.
Hứa Thịnh bắt đầu đối chiếu từng câu hỏi trong bài thi với đáp án trong sách.
Câu thứ nhất…sai.
Câu thứ hai…cũng sai luôn.
Cả bài thi được chấm, số lần Hứa Thịnh đánh dấu “X” còn nhiều hơn số lần tích đúng.
Cuối cùng lúc tính điểm tổng, Hứa Thịnh không muốn tin rằng cậu em họ nhỏ tuổi này được cậu bổ túc trong nửa tiếng lại có thể đạt được một thành tựu kinh người đến vậy———–Thành tích Hóa học của em họ còn hối hả tụt xuống nữa, nếu như đổi thành đồ thị đường cong thì đó chính là một đường parabol đánh rất mạnh vào thị giác.
Họ và tên thí sinh: Trương Bằng Vũ.
Điểm số đạt được: 48 điểm.
“…”
Rất nhiều dấu hỏi chấm xuất hiện trước mắt Hứa Thịnh, đồng thời một câu nói lởn vởn bên tai cậu, đây chính là lời mà em họ từng nói trước đó:
———-“Lần này em thi không tốt, chỉ được 70 điểm, bình thường em có thể thi được 80 điểm.”
Cùng lúc đó, điện thoại di động rung lên vài tiếng.
S: Tôi đến rồi.
Lời editor: “Môn học đáng bị nguyền rủa nhất – Hóa học”, từ một người từng thi lại môn Hóa chia sẻ.
Có người, muốn tìm cậu, bổ túc.
Mãi mà Hứa Thịnh vẫn chưa hoàn hồn lại nổi.
Một học tra xịn xò như cậu, ba bốn tháng trước điểm trung bình các môn mẹ nó cũng chỉ khoảng 30 điểm, bình thường chỉ có Thiệu Trạm giúp cậu học để tăng điểm số, nào đến lượt cậu đi bổ túc cho người khác chứ? Cậu như vậy rồi lại còn dạy cho người khác hả? Còn chẳng bằng bảo em họ thi vào được top 50 qua dạy cậu luôn.
Nếu như muốn dạy thì chỉ có thể dạy những trò phát huy khả năng giải trí cao như tìm đáp án ngược, đoán bừa, làm thế nào để trải qua thời gian thi buồn chán, tận dụng 120 phút để tiêu khiển hết mức có thể——–Như thế Hứa Thịnh còn có thể dốc sức mà chỉ bảo, dạy dỗ cậu em họ này. Lúc thi tiếng Anh được nghe đài, kênh FM101.7 có thể nghe nhạc, kênh FM107.2 có thể nghe kể chuyện. Nếu như vẫn cảm thấy không đủ kích thích, một vài kênh cũng có thể giúp điều hòa cảm xúc, mở rộng tầm mắt của bạn, khiến cho những phiền muộn về khả năng nghe ngoại ngữ tìm được thế giới riêng.
Hứa Thịnh tỉnh bơ hạ chén xuống, ngón tay chạm lên thân chén, mãi mới nói: “Cô ơi, con…” Con không được đâu.
Cô của Thiệu Trạm rất buồn phiền vì thành tích của con trai mình. Bằng Vũ nhà cô thật ra thành tích cũng khá ổn, có thể thi được hạng nhất, hơn nữa vào được top 50 hoàn toàn là dựa vào những giờ học mà Thiệu Trạm bổ túc cho cùng với những tài liệu học tập cậu để lại. Bây giờ thành tích tụt xuống, mấy buổi tối rồi cô không ngủ được: “Điều kiện nhà chúng ta con cũng biết rồi đấy, mời gia sư dạy kèm tại nhà thì lại hơi quá sức.”
Hứa Thịnh: “…”
Nửa câu sau “không được đâu” Hứa Thịnh không nói khỏi miệng được.
Cô của Thiệu Trạm khẽ thở dài: “Hiếm khi nào con qua một lần, hôm nay dành ra chút thời gian buổi chiều dạy Bằng Vũ được không?”
Hứa Thịnh núp trên ban công nhà cô Thiệu Trạm nhắn tin cho cậu.
Bây giờ đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn, vừa mới gõ được nửa dòng chữ, quay đầu liếc nhìn cậu em họ nhỏ tuổi sau lưng. Em họ đang vùi đầu dọn cặp sách ra ghế salon màu xanh da trời, lấy từ trong cặp ra từng quyển sách “Tiếng Anh sơ trung“, “Lời giải cơ bản sơ trung: Môn Ngữ văn“, “Bài tập nghỉ đông sơ trung“…
Hứa Thịnh thấy tóc gáy mình dựng hết cả lên, một tư tưởng “Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình muốn làm gì?” không biết tại sao tự nhiên nhảy ra.
Hứa Thịnh: Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?
Thiệu Trạm vừa nhận được điện thoại của Hứa Nhã Bình, lúc này Hứa Nhã Bình không chờ được con trai xuống nước trước, vì vậy tự chủ động hỏi: “Con ăn cơm chưa?”
Thiệu Trạm: “Đang ăn.”
Hứa Nhã Bình đang lựa chọn từ ngữ, bên kia lại là một giọng nói lạnh như băng: “Mẹ còn có việc gì không?”
Hứa Nhã Bình: “…”
Thiệu Trạm cứ nghĩ bản thân ứng đối rất ung dung, rất lễ phép, hoàn toàn không biết trong phòng trà, Hứa Nhã Bình vừa trượt tay làm đổ ly cà phê.
“Sao thế giám đốc Hứa?” Sau khi cúp điện thoại, có nhân viên ở gần đó hỏi.
“Không có gì”, Hứa Nhã Bình luống cuống tay chân lau sạch cà phê, dừng một chút lại hỏi, “Em…Con cái nhà em bình thường có hay cãi nhau với em không?”
“Có chứ, sao lại không”, nhân viên trao đổi kinh nghiệm đã từng trải qua, “Nhất là con trai đến kỳ phản nghịch, quản cũng không quản được———”
“Hứa Thịnh” đang trong kỳ phản nghịch trả lời: Sao?
Tin gì tốt tin gì xấu?
Hứa Thịnh: Tin tốt là cô của cậu nấu canh gà uống ngon thật đấy.
Hứa Thịnh: Tin xấu là, cậu toang rồi.
S: ?
S: Nói rõ ràng.
Hứa Thịnh: Cô của cậu muốn tôi ở lại bổ túc thêm cho cậu em họ, cậu nói với mẹ tôi một tiếng đi, bảo là muốn qua nhà bạn học một tí, sau đó tranh thủ thời gian tới.
S: …
Hứa Thịnh thông báo xong cho Thiệu Trạm, gõ cửa phòng ngủ một cái rồi đẩy cửa đi vào, nhận ra Trương Bằng Vũ đã sắp xếp xong bài tập các môn, tư thế đàng hoàng ngồi trước bàn đợi anh họ gõ cửa xong đi vào bổ túc cho mình.
Trước khi khai giảng năm nhất sơ trung*, cậu nhóc và Thiệu Trạm đã từng qua lại một tháng, hai người trò chuyện không nhiều, người anh họ này nhích sang bên cạnh ngồi xuống, cậu cũng không dám thở mạnh. Trương Bằng Vũ còn nhớ lúc ấy Thiệu Trạm ngồi đối diện cậu.
*năm nhất sơ trung = lớp 7
Cậu chưa từng nói với ai khác rằng mình đã từng chứng kiến dáng vẻ Thiệu Trạm khi đánh nhau———hai ngôi trường không xa nhau lắm, lúc tan học cậu đi ngang qua con hẻm gần với trường cao trung, đúng lúc gặp chàng trai đi từ trong hẻm ra, khóe miệng bị thương, đôi mắt lạnh buốt, người bị anh ta quăng ra ngoài ngồi liệt dưới đất, sau đó anh ta hứng lấy ánh đèn đường chậm rãi ngồi xổm xuống: “Cút.”
Cái giọng lúc Thiệu Trạm giảng bài khi học thêm so với chữ “Cút” đó, chẳng có gì khác biệt, giống như nội dung chỉ biến thành “Sai rồi”, “Sửa lại đi” hoặc là “Thêm một đề nữa” vậy.
Từ trước đến nay Hứa Thịnh chưa từng dạy thêm cho người khác, nhưng nói thế nào thì vẫn đã từng nhận được sự bổ túc của Thiệu Trạm. Thời điểm thi tháng là một lần, khi đó Thiệu Trạm bổ túc không có chút nhân tính nào. Cậu điều chỉnh xong tâm tình, làm bộ bắt chước Thiệu Trạm: “Trước tiên em phải đặt sách xuống đã, không cần vội xem. Chúng ta nói tới phương pháp học tập trước, thứ này rất quan trọng.”
Cậu có thể, có thể ổn định.
Vấn đề này không lớn.
Đối phương chỉ là một học sinh sơ trung, nội dung cao trung cậu có thể không làm được, chẳng lẽ chương trình học của sơ trung cậu còn không biết sao?
Năm đó nói thế nào cậu cũng…chính thức thi đỗ vào Lâm Giang bằng thực lực của chính mình mà.
Trương Bằng Vũ ngây người đặt sách xuống: “Vâng.”
Hứa Thịnh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ trên bàn, diễn cứ như thật vậy, kéo dài giọng hỏi: “Biết quy luật chiều sâu không?”
Trương Bằng Vũ: “Không biết, quy luật chiều sâu là cái gì?”
Hứa Thịnh thuật lại một lần lời mà Thiệu Trạm đã từng nói với cậu về việc “chỉ tập trung vào một môn học”, thật ra nói cái gì cũng không quan trọng, cái chính là phải kéo dài thời gian, đồng thời thể hiện được tính chuyên nghiệp của mình.
Chiêu này có hiệu quả rất nhanh, quả nhiên em họ lập tức tập trung tinh thần học một môn: “Em hiểu rồi, vậy chúng ta chỉ học một môn trước thôi, môn nào đầu tiên?”
Hứa Thịnh suy nghĩ một chút về môn học mà mình có “thiên phú”, cẩn thận lên tiếng: “Toán học đi.”
Cậu bắt chước Thiệu Trạm thật ra không hề giống tí nào, chân giẫm cạnh ghế, chân dài gập lại, dáng vẻ buông tuồng, kẹp bút máy giữa ngón tay.
“Nhưng mà lần này em thi môn Hóa kém nhất”, Trương Bằng Vũ không hiểu sao cảm thấy hôm nay anh họ vô cùng gần gũi, cậu nhóc gãi đầu nói, “Em muốn học thêm môn Hóa cơ.”
Tình huống này đã vượt quá phạm vi nắm vững, trên gương mặt không sợ hãi không gợn sóng của Hứa Thịnh xuất hiện một vết nứt.
“Không thể phụ đạo Hóa học trước à anh?”
Người đã giành được 40 điểm trong bài kiểm tra Hóa học gần đây – Hứa Thịnh khẽ nghiến răng: “…Có thể.”
Trước khi thi chuyển cấp trước đây Hứa Thịnh đã từng học qua một thời gian, mặc dù một năm đó có hơi xao nhãng nhưng đề bài của sơ trung không đến nỗi đọc không hiểu gì, chỉ là đã quá lâu rồi không sờ vào, trí nhớ không khỏi mơ hồ.
Cậu quét mắt lướt qua sách giáo khoa, ước chừng nhớ lại được một ít, vừa nhớ lại vừa giảng.
Một người dám nói một người dám nghe.
Câu hỏi đầu tiên mà em họ muốn nghe chính là một đề thí nghiệm.
Khoảnh khắc Hứa Thịnh thấy câu hỏi kia, trong đầu cậu và em họ đều nảy lên một suy nghĩ: Câu này làm thế nào vậy?
Cậu đọc đề bài mấy lần, vơ vét hết kiến thức còn sót trong trí nhớ, viết điều kiện để giải ra trước: “Các nguyên tố tạo nên một chất có thể được chia thành hai loại, nguyên tố kim loại và nguyên tố phi kim.”
Hứa Thịnh dựa vào trí nhớ không trọn vẹn của mình nói xong, lật sách giáo khoa trên tay, sau đó liếc thấy trong sách bất ngờ viết “nguyên tố tạo nên một chất có thể chia thành ba loại“.
“…”
Đệt mợ, ba loại á?
Vì vậy Hứa Thịnh đang nói dở chỉ có thể tạm dừng lại, quay ngược kiến thức: “Vừa rồi anh nói đúng hay sai?”
Em họ đã ghi nhớ có hai loại nguyên tố trong lòng, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Dạ?”
Hứa Thịnh: “Anh đang muốn kiểm tra em, nhưng em không sửa lại lỗi sai của anh, chứng tỏ em không hoàn toàn nhớ được kiến thức này, không phải hai loại nguyên tố mà là ba loại, còn có một loại nguyên tố khí hiếm nữa.”
Hứa Thịnh: “Học tập không chỉ biết thụ động tiếp nhận, bản thân cũng phải học cách suy nghĩ.”
Không sợ học tra không có văn hóa.
Chỉ sợ học tra có khí thế.
Hứa Thịnh giảng bài có phong cách rất rõ ràng, chỉ là tính logic vô cùng lộn xộn, dù sao nói được càng nhiều càng tốt, đang nói qua rất nhiều tri thức thì mới nhớ ra: “Cho nên câu này giải như thế, nghe hiểu không?”
Em họ thật thà trả lời: “Không ạ, nghe không hiểu lắm.”
So với giảng bài, Hứa Thịnh vẫn am hiểu cách làm xáo trộn lý trí của người khác hơn. Cậu vẫn gập một chân, cổ tay không dùng sức đặt lên đầu gối: “Nghe không hiểu là rất bình thường, chứng tỏ khả năng của em không theo kịp anh.”
Cậu em họ bị cậu nói thế thì xấu hổ.
Trong lòng cậu trai nghĩ thầm, quả nhiên anh họ quá đỉnh.
Trước đây anh họ giảng bài cho cậu còn nghe hiểu được, không ngờ đến bây giờ đã siêu đến mức này.
Em họ: “Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?”
“Thực hành sẽ biết chính xác ngay”, Hứa Thịnh chọn một trang đề thi mẫu trống trơn trong số bài tập luyện môn Hóa học trên bàn, đẩy qua, tiện thể buông lỏng tay, cây bút máy đen kẹp giữa những ngón tay rơi xuống, “Làm bài thi này đi.”
Hứa Thịnh đẩy bài thi qua là muốn câu giờ.
Một tay cậu trượt điện thoại, giấu điện thoại phía dưới bàn đánh chữ.
-Đã đến chưa?
-Tôi dạy cho nó sắp lộ đến nơi rồi.
Thiệu Trạm xuống khỏi xe buýt, đi vào ga tàu điện ngầm.
-Còn một tiếng nữa.
-…
-Bạn trai, chống đỡ thêm một lúc.
Hứa Thịnh cảm thấy trời đất u ám.
-Bạn trai cậu sắp không đỡ nổi rồi.
Một tiếng nữa, em họ mà làm đề thi mẫu môn Hóa cũng chỉ mất hơn nửa tiếng thôi.
Đang làm giữa chừng, Hứa Thịnh nhớ ra cậu nhóc từng nói lần này thi Hóa không tốt: “Lần này thi em được bao nhiêu điểm?”
Em họ: “Bài thi thang 100, em được 70 điểm.”
Cái này không phải thi rất tốt, nhưng mà ít nhất đạt tiêu chuẩn.
Em họ: “Bình thường em có thể thi được 80 điểm.”
Được rồi.
Hứa Thịnh ngồi bên cạnh cài điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó lén lút chơi vài trận game. Trong điện thoại di động của Thiệu Trạm không có game mobile, Hứa Thịnh chỉ đành chơi đánh bài trong hệ thống tự động của máy.
Làm gia sư dạy kèm cho người khác tại nhà là một trải nghiệm mới lạ, dù sao cũng là lần đầu tiên tự giảng cho người khác nhiều kiến thức như vậy, khi em họ đặt bút xuống nói với cậu “Xong rồi”, Hứa Thịnh không hiểu sao có cảm giác tự tin muốn kiểm tra thành quả lao động của mình…
Hứa Thịnh: “Làm xong thì đưa qua đây, anh check thử bài cho em.”
Người bình thường nhất định sẽ có cảm giác muốn thấy sự đền đáp đối với thành quả lao động của mình, cảm xúc này cứ thúc giục trong lòng khiến Hứa Thịnh sinh ra sự mong đợi đối với bài thi này.
Hứa Thịnh bắt đầu đối chiếu từng câu hỏi trong bài thi với đáp án trong sách.
Câu thứ nhất…sai.
Câu thứ hai…cũng sai luôn.
Cả bài thi được chấm, số lần Hứa Thịnh đánh dấu “X” còn nhiều hơn số lần tích đúng.
Cuối cùng lúc tính điểm tổng, Hứa Thịnh không muốn tin rằng cậu em họ nhỏ tuổi này được cậu bổ túc trong nửa tiếng lại có thể đạt được một thành tựu kinh người đến vậy———–Thành tích Hóa học của em họ còn hối hả tụt xuống nữa, nếu như đổi thành đồ thị đường cong thì đó chính là một đường parabol đánh rất mạnh vào thị giác.
Họ và tên thí sinh: Trương Bằng Vũ.
Điểm số đạt được: 48 điểm.
“…”
Rất nhiều dấu hỏi chấm xuất hiện trước mắt Hứa Thịnh, đồng thời một câu nói lởn vởn bên tai cậu, đây chính là lời mà em họ từng nói trước đó:
———-“Lần này em thi không tốt, chỉ được 70 điểm, bình thường em có thể thi được 80 điểm.”
Cùng lúc đó, điện thoại di động rung lên vài tiếng.
S: Tôi đến rồi.
Lời editor: “Môn học đáng bị nguyền rủa nhất – Hóa học”, từ một người từng thi lại môn Hóa chia sẻ.
Danh sách chương