Bắc Đường Mẫn Khiêm bị lời nói của hắn kích thích, ngược lại bắt đầu trấn định lại, nhìn dòng xe cộ bế tắc phía trước, mạnh thay đổi tay lái, từ trong dòng xe cộ chật chội chen đi ra ngoài, quẹo phải vào một ngõ nhỏ.

Thanh âm bén nhọn của động cơ cùng tiếng lốp xe ma sát xuống đường truyền vào trong tai.

Bắc Đường Mẫn Khiêm bình tĩnh nói:「 Viễn Hằng, có thể xóc nảy một chút, ngươi nhịn xuống.」

Tô Viễn Hằng chưa kịp nói chuyện, liền cảm thấy xe một cái xóc nảy kịch liệt, thai nhi ở trong bụng tựa hồ nảy lên một cái, lập tức lại càng xuống thêm chút nữa.

Tô Viễn Hằng kêu rên một tiếng, nắm chặt tay vịn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bắc Đường Mẫn Khiêm kìm cứng tay lái, đem kỹ năng xiếc xe đạp phát huy đến mức tận cùng, ở trong con ngõ nhỏ hẹp xuyên qua.

Ba mươi phút lộ trình, thế nhưng vào lúc tắc xe buổi tối mà y lại đúng lúc chạy tới bệnh viện. Sau đó y mới biết được, nếu tới trễ mười phút nữa thôi, mạng Tô Viễn Hằng sẽ khó giữ vì mất máu quá nhiều.

Thu Chí Nguyên đã sớm mang nhân viên hộ lý chờ ở bên ngoài, thấy xe Bắc Đường Mẫn Khiêm dùng tốc độ cực nhanh vọt lại, rồi với một cú xoay một trăm tám mươi độ liền dừng ở trước mặt.

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhảy xuống xe, ôm Tô Viễn Hằng sinh sản đã tiến hành đến một nửa cẩn thận ôm ra, đặt ở trên giường bệnh di động, nắm lấy tay hắn, theo hắn vào phòng giải phẫu.

「 Viễn Hằng, Viễn Hằng, ngươi sẽ không có việc gì ! Không cần rời ta đi……」

Bắc Đường Mẫn Khiêm chưa từng có qua sự sợ hãi nào như thế. Tô Viễn Hằng rên rỉ, không ngừng trào ra máu tươi, còn có vừa rồi đụng đến đỉnh đầu đứa nhỏ…… Tất cả những điều này làm cho y thập phần sợ hãi.

Y sợ hãi mất đi hắn. Mất đi người yêu cùng mình làm bạn sáu năm, mất đi một trong những người cha của đứa nhỏ, mất đi một nửa còn lại trong cuộc đời mình.

Ý thức Tô Viễn Hằng đã muốn mơ hồ, hỗn loạn đau đớn cùng mệt mỏi làm cho hắn tưởng lâm vào giấc ngủ thật sâu. Nhưng Mẫn Khiêm luôn luôn tại bên tai hắn nói chuyện, làm cho hắn không thể liều lĩnh lâm vào cảnh trong mơ.

Phòng giải phẫu hết thảy đã được chuẩn bị sắp xếp. Bởi vì Bắc Đường Mẫn Khiêm kiên trì, Thu Chí Nguyên đành phải cho y thay quần áo tiêu độc bồi ở bên cạnh Tô Viễn Hằng.

Gã kiểm tra tình huống Tô Viễn Hằng xong, lập tức giúp hắn truyền máu, tiêm thuốc trợ sản cùng dinh dưỡng, trịnh trọng đối Bắc Đường Mẫn Khiêm nói:「 Thai nhi đã đẻ được một nửa, hiện tại tiến hành phẫu không còn kịp rồi, ngươi phải cổ vũ hắn, làm cho chính hắn sinh đứa nhỏ thôi.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm hết hồn nhìn thoáng qua hạ thể Tô Viễn Hằng, nơi hậu huyệt còn đỏ tươi vết máu quả nhiên có một cự vật đen như mực, hẳn là đầu đứa nhỏ.

Y run như cầy sấy nói:「 Không thể phẫu sao? Hắn, hắn hiện tại đã không còn khí lực.」

「 Hắn mất máu quá nhiều, trước mắt thân thể thừa nhận không được.」 Thu Chí Nguyên trầm ổn nói:「Đầu đứa nhỏ đã muốn đi ra, hiện tại nước ối đã chảy gần hết rồi, phải làm cho hắn mau chóng đem đứa nhỏ sinh ra, bằng không đứa nhỏ sẽ bị nghẹn chết.」 Gã thấy Bắc Đường Mẫn Khêm giống như bị doạ ngây người, nhanh chóng an ủi:「 Ngươi yên tâm, đứa nhỏ không đủ tháng, có vẻ rất nhỏ. Ngươi phải cổ vũ Tô Viễn Hằng a.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm lấy lại tinh thần, đối Tô Viễn Hằng nói:「 Viễn Hằng, ngươi nghe được không? Dùng sức a, dùng sức đem đứa nhỏ sinh ra đi.」

Thuốc trợ sản phát huy dược hiệu, cơn đau bụng sinh vốn đã hoà hoãn một chút lại phát tác, so với lúc trước càng mãnh liệt.

Tô Viễn Hằng bị đau nhức tra tấn chết đi sống lại. Hắn nghe thấy lời nói của bác sĩ Thu, trong lòng không khỏi giật mình, khí lực không biết từ đâu, thế nhưng lại lần nữa tỉnh táo hẳn lên.

Chính hắn cũng là bác sĩ, biết được tình trạng hiện tại của chính mình, không khỏi cầm tay Bắc Đường Mẫn Khiêm, dưới sự thúc giục của cơn đau bụng sinh cùng mệnh lệnh của Thu Chí Nguyên dùng sức.

「 Ách…… A, a ── hô……」

Lần này cơn đau bụng sinh quả thật so với trước quá đỗi mãnh liệt, hơn nữa bởi vì nước ối đã chảy hết, thai nhi dừng ở huyệt khẩu, đẻ càng thêm khó khăn.

Tô Viễn Hằng đem hết toàn lực, cố gắng trấn tĩnh một lần lại một lần dùng sức, tiếng la đau đớn cũng dần dần lớn lên. Tê tâm liệt phế đau đớn làm cho hắn gần như không hấp thu tới dưỡng khí giảm đau mà Thu Chí Nguyên vì hắn cung cấp, cơ hồ nghĩ đến chính mình sắp chết.

Sau khi dùng hết toàn lực hơn hai mươi phút, tiểu sinh mệnh kia cuối cùng đã chịu thoát ly thân thể hắn.

「 Oa oa oa……」

Tiếng trẻ con khóc nỉ non thập phần to rõ, đáng tiếc Tô Viễn Hằng còn chưa kịp nhìn liếc mắt một cái, liền lâm vào hôn mê.

Mất máu quá nhiều lại sinh non tạo thành thương tổn rất lớn cho thân thể hắn, ước chừng hôn mê hai ngày hai đêm mới chậm rãi tỉnh dậy.

「 Ngươi tỉnh.」 Thu Chí Nguyên cười cười tiến vào, một bên kiểm tra thân thể cho hắn, một bên nói:「 Ngươi sinh con trai, chúc mừng ngươi nga. Thằng nhóc nặng hơn 2,7 kg, thập phần khỏe mạnh. Chờ đấy, ta cho hộ sĩ ôm vào cho ngươi xem.」

Tô Viễn Hằng nhẹ nhàng thở ra, suy yếu nói:「 Cám ơn ngươi.」

「 Không cần cảm ơn. Ngươi không biết đêm đó có bao nhiêu nguy hiểm đâu. Nếu Bắc Đường tiên sinh đưa ngươi tới trễ mười phút nữa thôi liền hết thảy đều chậm, may mắn hiện tại lớn nhỏ đều bình an. Ha ha a, Bắc Đường tiên sinh đối với ngươi cũng thật tốt, canh giữ bên cạnh ngươi suốt hai ngày. Buổi sáng hôm nay vừa rời đi.」

Tô Viễn Hằng nghĩ đến đêm đó cơ hồ sinh ly tử biệt, giờ nhớ lại còn thấy sợ không thôi. Nhưng nhớ đến Bắc Đường Mẫn Khiêm ngay lúc đó lo lắng cùng lo lắng, liền cảm thấy trong lòng ấm áp, ngọt ngào.

Hộ sĩ đem đứa nhỏ ôm vào. Tô Viễn Hằng khẩn cấp tiếp nhận.

Khuôn mặt trẻ sơ sinh nho nhỏ tròn tròn, hai mắt còn nhắm chặt, lông mi đen đen cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm giống nhau như đúc, vừa dài vừa dày.

Nữ hộ sĩ kia nhịn không được nói:「 Đứa nhỏ này bộ dạng thật tốt. Rất ít có đứa trẻ nào mới sinh ra liền xinh đẹp như thế, có phải giống ba nó hay không a?」

「 Ân.」 Tô Viễn Hằng vừa vui vẻ lại vừa kiêu ngạo, ôm đứa con mà chính mình cơ hồ dùng tánh mạng đổi lấy, hai mắt cứ dán chặt không rời.

Lúc Bắc Đường Mẫn Khiêm vào, liền thấy Tô Viễn Hằng thật cẩn thận ôm đứa nhỏ, vẻ mặt thoả mãn.

Y cười cười, đi qua ở trên trán hắn hôn một chút, nhẹ giọng nói:「Thằng bé rất được có phải hay không?」

「 Ân, giống ngươi.」

「 Phải không? Ha ha, ta lại cảm thấy giống ngươi đó chứ,」 Bắc Đường Mẫn Khiêm vươn cánh tay, đưa hắn cùng đứa nhỏ đều vòng vào trong ngực, thoả mãn thở dài nhẹ nhõm:「 May mắn các ngươi bình an vô sự. Ngày đó làm ta sợ muốn chết.」

Tô Viễn Hằng bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt còn thập phần tái nhợt. Hắn lộ ra một nụ cười nhợt nhạt:「 Đều đã qua.」

「 Đúng vậy, đều đã qua.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm thoả mãn nhìn hắn cùng con, nhớ tới một chuyện, từ trong ngực lấy ra cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng cười:「 Đoán xem đây là cái gì?」

Tô Viễn Hằng hơi hơi sửng sốt, không lẽ nó là……

Bắc Đường Mẫn Khiêm đắc ý nói:「 Ngày đó không phải đã nói rồi sao, ngươi theo ta đến bệnh viện kiểm tra, ta liền cho ngươi một kinh hỉ? Kết quả kinh hỉ không có, thế nhưng kinh hách không ít. Hiện tại ta cũng không dám tặng ngươi cái ﹃ kinh ﹄ nào nữa đâu, chúng ta liền hỉ hỉ vui vẻ đi thôi.」

Nói xong nhẹ nhàng mở hộp ra, một đôi nhẫn kim cương bạch kim tinh mỹ lẳng lặng nằm ở trong đó.

Tô Viễn Hằng nhìn Bắc Đường Mẫn Khiêm, nhất thời không thốt nên lời.

Bắc Đường Mẫn Khiêm quì một gối, hai tay nâng hộp nhẫn lên, vẻ mặt trịnh trọng nói:「 Cùng ta kết hôn đi, Viễn Hằng.」

Y không nói cái gì linh tinh như 「 xin ngươi gả cho ta 」, bởi vì Tô Viễn Hằng không phải nữ nhân, hơn nữa y cũng chưa bao giờ cảm thấy Tô Viễn Hằng giống như nữ nhân.

「 Ngươi…… Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngươi là vì đứa nhỏ, hay là……」 Tô Viễn Hằng nhìn ánh mắt chờ đợi của y, trong lòng thập phần bối rối.

Hắn yêu Bắc Đường Mẫn Khiêm, điểm này không hề nghi ngờ. Nhưng tình cảm luôn bị động trong thời gian dài, cộng thêm bản tính tự ti cùng không tự tin, làm cho hắn không thể dễ dàng tin tưởng người khác.

Người cùng người gặp nhau, là duyên phận. Mà thứ duyên phận này, là không thể cưỡng cầu a.

Tuy rằng thời gian gần đây Bắc Đường Mẫn Khiêm thay đổi hắn đều xem ở trong mắt, ngọt ở trong lòng đầu, nhưng mà…… Hắn luôn cảm thấy đó là bởi vì đứa nhỏ. Dù sao trước khi đứa nhỏ xuất hiện, bọn họ thiếu chút nữa đã chia tay.

Bắc Đường Mẫn Khiêm biết hắn chần chờ, nghiêm túc nói:「 Viễn Hằng, ta chưa từng nói qua ta yêu ngươi.」

Tô Viễn Hằng hơi hơi chấn động, sắc mặt tái nhợt.

Bắc Đường Mẫn Khiêm tiếp tục nói:「 Nhưng điều này không có nghĩa là ta không yêu ngươi. Ta biết trong lòng ngươi có nghi ngờ, chưa bao giờ dám tin tưởng ta. Đây là do trước kia ta làm không tốt. Kỳ thật ngươi biết không? Nếu lần đó không phải đột nhiên bị chị cả bắt buộc trở về Mĩ quốc, ta là muốn đi cô nhi viện tìm ngươi thổ lộ .」

Tô Viễn Hằng lại là chấn động:「 Thổ lộ?」

「 Ân.」Bắc Đường Mẫn Khiêm gật gật đầu, chậm rãi nói:「 Viễn Hằng, chúng ta cùng một chỗ sáu năm. Kỳ thật năm trước ta đã nghĩ rất nhiều. Ta phát hiện cùng ngươi một chỗ…… Ta cuối cùng là kìm lòng không đậu. Ta là người thích khống chế tình cảm, khi ta phát hiện chính mình khống chế không được, liền lựa chọn bình tĩnh.

「 Lúc ấy ta xuất ngoại chụp quảng cáo, liền đi đến nửa năm, đó là bởi vì phát hiện tâm tư đối với ngươi so với trong tưởng tượng của ta sâu đậm hơn rất nhiều.」

Đây là lần đầu tiên Tô Viễn Hằng nghe y nói như thế, không khỏi toát ra vẻ mặt chú ý.

「 Ở nước ngoài nửa năm, ta phát hiện ta rất nhớ ngươi. Nhưng khi trở về còn chưa kịp cùng ngươi nói rõ ràng, chị cả liền xuất hiện . Hừ, nàng nhất định là phát hiện tâm tư của ta, cố ý đến gây sự .」

Điểm ấy thật ra y cũng không nói sai. Tâm tư y đối với Tô Viễn Hằng, Bắc Đường Nhã Chi so với y đã sớm phát hiện ra, cho nên đem thân thế Tô Viễn Hằng điều tra một lần, sau khi y về nước liền tìm tới cửa.

「 Viễn Hằng, ta thừa nhận đứa nhỏ là một cơ hội. Nhưng ta muốn ngươi biết, không có đứa nhỏ, ta vẫn lựa chọn cùng ngươi một chỗ. Xin ngươi tin tưởng ta, được không?」

Thần sắc Tô Viễn Hằng biến ảo. Hắn không thể hạ quyết tâm, nhưng hắn lại phi thường muốn tin tưởng lời nói của Bắc Đường Mẫn Khiêm.

Những lời này bất khả tư nghị như thế, phảng phất như là lời khẩn cầu từ thật lâu của hắn cuối cùng đã được thực hiện.

Duyên phận, cũng có thể cầu sao? 「 Viễn Hằng.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn thần sắc hắn, kiên nhẫn chờ đợi. Y tin tưởng Tô Viễn Hằng sẽ đồng ý. Cho dù không đồng ý, hắn cũng là tình thế bắt buộc.

Đứa trẻ trong lòng nỉ non khóc lên. Tô Viễn Hằng lấy lại tinh thần, nhìn nhìn đứa nhỏ, lại nhìn Bắc Đường Mẫn Khiêm còn đang quỳ, nói:「 Ngươi mau đứng lên.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm thản nhiên nói:「 Ngươi không đồng ý, ta sẽ không đứng lên.」

Tô Viễn Hằng có chút chân tay luống cuống.

Bắc Đường Mẫn Khiêm ôn nhu nói:「 Đáp ứng ta đi, Viễn Hằng. Ngươi xem đứa nhỏ lên tiếng kháng nghị rồi kìa. Chẳng lẽ ta không đáng cho ngươi tin như thế sao?」

Tô Viễn Hằng nhìn y trong chốc lát, cuối cùng gật đầu nói:「 Ta đáp ứng ngươi.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm mừng rỡ, lập tức đem nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái hắn, cao hứng nói:「 Cái này ngươi sẽ không thể đổi ý.」

Tô Viễn Hằng bất đắc dĩ nói:「 Hiện tại ngươi có thể đi tìm hộ sĩ trước hay không? Ta nghĩ đứa nhỏ đói bụng rồi.」

「 Hảo, vợ yêu.」Bắc Đường Mẫn Khiêm đắc ý tràn đầy ở trên mặt hắn hôn chụt một cái, mỉm cười đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện