Bắc Đường Mẫn Khiêm ở trong điện thoại đường dài đối Bắc Đường Huệ Chi oán giận, thuận tiện đem chuyện Tô Viễn Hằng hiểu lầm kể lại, chị em hai người còn vui đùa trong chốc lát.
Bắc Đường Huệ Chi thấy y buồn rầu như thế, đột nhiên ngoài ý muốn nói:「Chuyện bổn gia bên này ngươi không cần lo lắng, ta giúp ngươi xử lý.」
Bắc Đường Mẫn Khiêm sửng sốt:「 Ngươi không phải không thích nhúng tay vào sự vụ gia tộc sao?」
「 Không thích là không thích. Nhưng ai bảo ngươi là em trai của ta, bác sĩ Tô lại là ân nhân cứu mạng của ta chứ.」Bắc Đường Huệ Chi cười cười hì hì nói:「 Nói sao ta cũng sắp được làm cô, sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi phiền não như thế. Bổn gia bên này ta giúp ngươi lo liệu, ngươi liền ở lại bên kia đi. Chờ đứa cháu ra đời, ta sẽ qua uống rượu mừng.」
Bắc Đường Mẫn Khiêm hoài nghi nói:「 Nói thì đơn giản, ngươi làm được không a?」
Bắc Đường Huệ Chi giận dữ:「 Ngươi dám coi khinh ta? Không biết trên người ta cũng có gien của ba mẹ sao?」
Bắc Đường Mẫn Khiêm sờ sờ cằm, trầm tư nói:「 Ân, ngươi là người ngoài hành tinh. Ta tin tưởng ngươi.」
「 Muốn ăn đòn.」
「 Đáng tiếc, đánh không tới.」
「 A, có bản lĩnh ngươi tiếp tục chọc giận ta, cẩn thận ta đổi ý mặc kệ ngươi.」Bắc Đường Huệ Chi giận dữ phản đòn. Nàng tối biết làm cách nào cho người em trai này đau đầu.
Bắc Đường Mẫn Khiêm lập tức biến sắc, trịnh trọng nói:「 Huệ Chi, kỳ thật có câu ta vẫn muốn nói với ngươi.」
「 Ngươi nói đi.」Bắc Đường Huệ Chi đắc ý nghinh lên chiếc cằm khéo léo, chờ nghe em trai nói ra lời chịu thua như thế nào.
「 Huệ Chi……」Bắc Đường Mẫn Khiêm ra vẻ thập phần phân vân, thập phần gian nan, thập phần…… không đành lòng, chậm rãi nói:「 Mỗi lần ngươi tỏ ra đắc ý dào dạt, nếp nhăn trên trán liền càng rõ ràng .」
「 A ── Bắc Đường Mẫn Khiêm ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi! Ngươi đi……」
Bắc Đường Mẫn Khiêm ấn tắt điện thoại, hai tay đặt sau đầu, thích ý dựa vào trong sô pha bọc da.
Có Huệ Chi ở bên kia lo liệu, tạm thời không cần lo lắng chuyện tình tổng bộ. Y có thể an tâm ở lại trong nước, cho đến ngày Tô Viễn Hằng sinh sản xong.
Bất quá nhớ tới buổi tối ngày đó cùng Tô Viễn Hằng đối thoại, y mới phát hiện nguyên lai trong lòng Tô Viễn Hằng, đúng là không tín nhiệm mình như vậy.
Y nghĩ lại một chút, cảm thấy chính mình trước kia đối đoạn cảm tình này quả thật quá thờ ơ, không chút để ý. Hơn nữa đang ở trong làng giải trí, lại dính vào không ít chuyện xấu. Tô Viễn Hằng là một người hướng nội bảo thủ, trong lòng tự nhiên có ý tưởng. Hơn nữa hắn còn là người bị cha vứt bỏ từ thơ ấu, trong lòng có bóng ma, so với người bình thường càng thiếu cảm giác an toàn.
Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút đau lòng.
Nói thật, hai người hôm nay đi đến bước này, y cũng không nghĩ đến. Ngày đó Tô Viễn Hằng lần đầu tiên chủ động rời nhà trốn đi, y mới phát giác người bị bỏ lại cảm giác cô quạnh như thế. Một mình ở nhà ba ngày tuy rằng y không muốn biểu lộ ra, nhưng trong lòng kỳ thật phi thường khổ sở, cũng thật áy náy, mỗi đêm nằm ở trên giường của hai người, đều là nhớ nhung hơi thở Tô Viễn Hằng.
Cuối cùng khi y hạ quyết tâm đi tìm Tô Viễn Hằng, lại bị người mà chị cả phái tới bắt trở về Mĩ quốc.
Trong đoạn thời gian ở Mĩ quốc, y suy nghĩ rất nhiều, một lần nữa sau khi về đến gia tộc, bất luận là bận rộn hay là nhàn hạ, y đều nhớ tới Tô Viễn Hằng. Bọn họ cùng một chỗ nhiều năm như thế, sao lại có khả năng không nảy sinh tình cảm? Nếu chính mình không thích hắn, lúc trước sao lại chủ động trêu chọc hắn, tiến tới biến thành tình nhân chứ? Cho dù là lúc ở trong làng giải trí, bên cạnh đều là tịnh nam mỹ nữ, chính mình cũng cùng một ít người phát sinh qua mây mưa hoan ái, nhưng phải thừa nhận, y chỉ là vui đùa mà thôi, chưa từng có cảm giác lưu luyến giống như đối với Tô Viễn Hằng, cuối cùng y vẫn là trở lại bên cạnh Tô Viễn Hằng.
Kỳ thật Bắc Đường Mẫn Khiêm là người sống lý trí, hơn nữa khá lạnh lùng. Y sẽ không dễ dàng động tâm, nhưng một khi động tâm sẽ không dễ dàng thay đổi.
Sau khi nhận rõ tình cảm của chính mình, ý niệm đầu tiên trong đầu y chính là đi tìm Tô Viễn Hằng. Vừa vặn lúc ấy theo chị cả đến nơi đó rồi biết chuyện của Ngôn Dự Hành, thế là không hề do dự liền triển khai hành động. Ai ngờ lúc tìm được Tô Viễn Hằng, mới phát hiện hắn thế nhưng đã có thai hơn bốn tháng.
Thật sự là dệt hoa trên gấm a. Cái này chị cả không thể chê đi.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhớ tới bị Tô Viễn Hằng cự tuyệt cầu hôn, đột nhiên toát ra một chủ ý.
Bắc Đường Huệ Chi thấy y buồn rầu như thế, đột nhiên ngoài ý muốn nói:「Chuyện bổn gia bên này ngươi không cần lo lắng, ta giúp ngươi xử lý.」
Bắc Đường Mẫn Khiêm sửng sốt:「 Ngươi không phải không thích nhúng tay vào sự vụ gia tộc sao?」
「 Không thích là không thích. Nhưng ai bảo ngươi là em trai của ta, bác sĩ Tô lại là ân nhân cứu mạng của ta chứ.」Bắc Đường Huệ Chi cười cười hì hì nói:「 Nói sao ta cũng sắp được làm cô, sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi phiền não như thế. Bổn gia bên này ta giúp ngươi lo liệu, ngươi liền ở lại bên kia đi. Chờ đứa cháu ra đời, ta sẽ qua uống rượu mừng.」
Bắc Đường Mẫn Khiêm hoài nghi nói:「 Nói thì đơn giản, ngươi làm được không a?」
Bắc Đường Huệ Chi giận dữ:「 Ngươi dám coi khinh ta? Không biết trên người ta cũng có gien của ba mẹ sao?」
Bắc Đường Mẫn Khiêm sờ sờ cằm, trầm tư nói:「 Ân, ngươi là người ngoài hành tinh. Ta tin tưởng ngươi.」
「 Muốn ăn đòn.」
「 Đáng tiếc, đánh không tới.」
「 A, có bản lĩnh ngươi tiếp tục chọc giận ta, cẩn thận ta đổi ý mặc kệ ngươi.」Bắc Đường Huệ Chi giận dữ phản đòn. Nàng tối biết làm cách nào cho người em trai này đau đầu.
Bắc Đường Mẫn Khiêm lập tức biến sắc, trịnh trọng nói:「 Huệ Chi, kỳ thật có câu ta vẫn muốn nói với ngươi.」
「 Ngươi nói đi.」Bắc Đường Huệ Chi đắc ý nghinh lên chiếc cằm khéo léo, chờ nghe em trai nói ra lời chịu thua như thế nào.
「 Huệ Chi……」Bắc Đường Mẫn Khiêm ra vẻ thập phần phân vân, thập phần gian nan, thập phần…… không đành lòng, chậm rãi nói:「 Mỗi lần ngươi tỏ ra đắc ý dào dạt, nếp nhăn trên trán liền càng rõ ràng .」
「 A ── Bắc Đường Mẫn Khiêm ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi! Ngươi đi……」
Bắc Đường Mẫn Khiêm ấn tắt điện thoại, hai tay đặt sau đầu, thích ý dựa vào trong sô pha bọc da.
Có Huệ Chi ở bên kia lo liệu, tạm thời không cần lo lắng chuyện tình tổng bộ. Y có thể an tâm ở lại trong nước, cho đến ngày Tô Viễn Hằng sinh sản xong.
Bất quá nhớ tới buổi tối ngày đó cùng Tô Viễn Hằng đối thoại, y mới phát hiện nguyên lai trong lòng Tô Viễn Hằng, đúng là không tín nhiệm mình như vậy.
Y nghĩ lại một chút, cảm thấy chính mình trước kia đối đoạn cảm tình này quả thật quá thờ ơ, không chút để ý. Hơn nữa đang ở trong làng giải trí, lại dính vào không ít chuyện xấu. Tô Viễn Hằng là một người hướng nội bảo thủ, trong lòng tự nhiên có ý tưởng. Hơn nữa hắn còn là người bị cha vứt bỏ từ thơ ấu, trong lòng có bóng ma, so với người bình thường càng thiếu cảm giác an toàn.
Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút đau lòng.
Nói thật, hai người hôm nay đi đến bước này, y cũng không nghĩ đến. Ngày đó Tô Viễn Hằng lần đầu tiên chủ động rời nhà trốn đi, y mới phát giác người bị bỏ lại cảm giác cô quạnh như thế. Một mình ở nhà ba ngày tuy rằng y không muốn biểu lộ ra, nhưng trong lòng kỳ thật phi thường khổ sở, cũng thật áy náy, mỗi đêm nằm ở trên giường của hai người, đều là nhớ nhung hơi thở Tô Viễn Hằng.
Cuối cùng khi y hạ quyết tâm đi tìm Tô Viễn Hằng, lại bị người mà chị cả phái tới bắt trở về Mĩ quốc.
Trong đoạn thời gian ở Mĩ quốc, y suy nghĩ rất nhiều, một lần nữa sau khi về đến gia tộc, bất luận là bận rộn hay là nhàn hạ, y đều nhớ tới Tô Viễn Hằng. Bọn họ cùng một chỗ nhiều năm như thế, sao lại có khả năng không nảy sinh tình cảm? Nếu chính mình không thích hắn, lúc trước sao lại chủ động trêu chọc hắn, tiến tới biến thành tình nhân chứ? Cho dù là lúc ở trong làng giải trí, bên cạnh đều là tịnh nam mỹ nữ, chính mình cũng cùng một ít người phát sinh qua mây mưa hoan ái, nhưng phải thừa nhận, y chỉ là vui đùa mà thôi, chưa từng có cảm giác lưu luyến giống như đối với Tô Viễn Hằng, cuối cùng y vẫn là trở lại bên cạnh Tô Viễn Hằng.
Kỳ thật Bắc Đường Mẫn Khiêm là người sống lý trí, hơn nữa khá lạnh lùng. Y sẽ không dễ dàng động tâm, nhưng một khi động tâm sẽ không dễ dàng thay đổi.
Sau khi nhận rõ tình cảm của chính mình, ý niệm đầu tiên trong đầu y chính là đi tìm Tô Viễn Hằng. Vừa vặn lúc ấy theo chị cả đến nơi đó rồi biết chuyện của Ngôn Dự Hành, thế là không hề do dự liền triển khai hành động. Ai ngờ lúc tìm được Tô Viễn Hằng, mới phát hiện hắn thế nhưng đã có thai hơn bốn tháng.
Thật sự là dệt hoa trên gấm a. Cái này chị cả không thể chê đi.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhớ tới bị Tô Viễn Hằng cự tuyệt cầu hôn, đột nhiên toát ra một chủ ý.
Danh sách chương