Tô Viễn Hằng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Nó giống như không chú ý tới.”
Buổi chiều, Tô Viễn Hằng còn lái xe mang Tần Túc đi khách sạn lấy hành lý, lại đi mua vài thứ, tuy rằng bởi vì trang phục mùa đông còn che giấu được, nhưng nếu lưu ý động tác của hắn vẫn có thể nhận thấy vài phần. Bất quá Tần Túc đại khái là vì thấy hắn thập phần hưng phấn, lại rất ít đến thành thị, chỉ lo nhìn ngắm cảnh vật chung quanh, không có chú ý thân hình hắn biến hóa.
Bắc Đường Mẫn Khiêm mặt nhăn mày nhíu: “Nó phải ở đây vài ngày? Nếu nó chú ý tới, ngươi liền nói cho nó biết, cũng không có gì phải lo. Nhưng mà nó ở nơi này ngươi còn phải chiếu cố nó, quá mệt mỏi.”
Tô Viễn Hằng nói: “Nó hiểu lắm sự, không cần ta chiếu cố. Mặt khác ngươi đừng quản.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm không nói gì nữa.
Tần Túc bị kích động làm tốt cơm chiều. Nó cố ý triển lãm tay nghề, vài món thức ăn đều biến thành không tồi. Ba người đều ăn cao hứng. Sau khi ăn xong nó lại giành phần đi rửa chén bát, làm cho Tô Viễn Hằng có chút băn khoăn.
Tô Viễn Hằng gần nhất hay ngủ, buổi chiều lại không có nghỉ ngơi, cơm nước xong có chút buồn ngủ, Bắc Đường Mẫn Khiêm liền cho hắn trở về phòng đi ngủ.
Tần Túc trát trát mắt, hỏi: “Cái kia. . . . . . Bắc Đường. . . . . . ca ca, ngươi cũng ở nơi này sao?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm liếc nó một cái, coi như cảm thấy nó sao lại hỏi vô nghĩa? Tần Túc có chút ngượng ngùng nói: “Có phải ta đến chiếm dụng phòng của ngươi hay không?”
“Không có.” Bắc Đường Mẫn Khiêm thản nhiên nói: “Gian phòng kia vốn là bỏ trống.”
Nhà trọ này có hai phòng ngủ và một phòng khách. Nguyên lai gian kia là thư phòng của y, khi Tần Túc đến đây, buổi chiều, Tô Viễn Hằng đã thu thập hảo cho nó ở.
“A?” Ánh mắt Tần Túc mờ mịt, không quá hiểu ý của y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Ta cũng quay về phòng đây, ngươi muốn xem TV liền xem, thanh âm nhỏ một chút. Phòng tắm cùng phòng khách một gian. Có việc gõ cửa.”
“Nga.” Tần Túc trơ mắt nhìn y đi vào phòng Tô đại ca, rồi đóng cửa phòng.
Đây là ra sao? Tại sao hai người bọn họ phải ngủ chung một gian phòng chứ? Cũng không phải không có phòng trống?
Tần Túc một đầu nghi vấn.
Bắc Đường Mẫn Khiêm trở lại phòng ngủ, mới hơn tám giờ tối, nhưng Tô Viễn Hằng đã ngủ.
Bắc Đường Mẫn Khiêm tắm rửa xong thay đổi áo ngủ, ngồi vào trước bàn, đem đèn bàn điều chỉnh tối một chút, mở ra máy tính xách tay xem văn kiện. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy trên giường phía sau truyền đến tiếng rên rỉ áp lực.
Bắc Đường Mẫn Khiêm vội vàng đi đến đầu giường, thấy Tô Viễn Hằng nhíu chặt mi, gian nan trở thân.
“Viễn Hằng, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Tô Viễn Hằng mở mắt ra, trên trán đầy mồ hôi, thấp giọng nói: “Chân rút gân.”
“Chân nào?”
“Giống như. . . . . .hai chân đều rút.” Tô Viễn Hằng khó chịu cực kỳ.
Bắc Đường Mẫn Khiêm vội xốc lên chăn, giúp hắn mát xa. Vừa xoa vừa nói: “Sao cả hai đều rút?”
Tô Viễn Hằng chống thân mình bán ngồi xuống, nói: “Có thể là do buổi chiều đi đường hơi nhiều. A. . . . . . Điểm nhẹ!”
Tay Bắc Đường Mẫn Khiêm mềm dẻo, động tác thuần thục, chỉ chốc lát sau khiến cho hắn thoải mái lại.
Tô Viễn Hằng ra một thân mồ hôi lạnh, thở hồng hộc tựa vào đầu giường, nói: ” Sao ngươi còn chưa ngủ?”
“Mới vừa mười hai giờ, còn chưa buồn ngủ.”
“Công ty bề bộn nhiều việc lắm sao?”
“Hoàn hảo. Thời gian lâu lắm, rất nhiều sự phải một lần nữa tiếp nhận. Bên kia Mĩ Quốc nhúng tay sự vụ nhiều lắm, qua một đoạn thời gian có thể chỉnh đốn quản lý hạ tầng.”
Tô Viễn Hằng thoáng rùng mình, hỏi: “Ngươi phải về Mĩ Quốc sao?”
Vấn đề này Bắc Đường Mẫn Khiêm đang lo lắng. Tập đoàn Lâm thị cùng tập đoàn Bắc Đường hợp tác hạng mục nhiều lắm, công ty cổ phần chậm rãi thẩm thấu, tuy rằng bây giờ còn nhìn không ra vấn đề gì, nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm ẩn ẩn có chút lo lắng.
Trong sáu năm y rời đi, Tập đoàn Bắc Đường vẫn do vài vị đường thúc trong gia tộc cùng anh rễ, chồng của chị hai, chưởng quản. Mặc dù có Bắc Đường Nhã Chi áp trận, nhưng nàng rốt cuộc chỉ là quý phu nhân đã có chồng, rất nhiều sự chiếu cố không đến. Chị hai y, Bắc Đường Tình Chi, là một nghệ sĩ dương cầm, tính cách yếu đuối, có chút tố chất nghệ thuật gia, đối với việc doanh thương dốt đặc cán mai. Bắc Đường Huệ Chi căn bản không quan tâm đến việc trong nhà.
Chồng của chị hai cũng họ Lâm, tên Lâm Thiếu Thông, là con cháu xa của tập đoàn Lâm thị, cho nên khi y quay về Mĩ Quốc, muốn dùng sức mượn lực của y cùng Lâm thị quan hệ. Nhưng mà Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không thích cùng Lâm thị quá mức thân cận.
Nếu nói gia tộc Bắc Đường là đại thụ đã sớm cắm rễ thâm cố trường thiên, vậy thì Lâm thị chỉ là cây nhỏ vừa mới mọc dưới gốc đại thụ. Tuy rằng mấy năm qua phát triển nhanh chóng, nhưng trong mắt Bắc Đường gia cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn mà thôi.
Danh sách chương