Tô Viễn Hằng nhìn cửa lớn cô nhi viện, có một loại cảm giác thân thiết quen thuộc, giống như một đứa nhỏ lưu lạc đã lâu, cuối cùng đã quay về với ngôi nhà mong nhớ.
Hắn ở cửa đứng một lúc lâu, chậm rãi nâng tay đẩy ra cánh cửa sắt lớn. Tựa hồ bọn nhỏ trong cô nhi viện còn chưa tan học, trong sân viện im ắng không ai.
Tô Viễn Hằng đi theo đường mòn quen thuộc vào cô nhi viện, nơi đại sảnh lầu một, lão viện trưởng đang cùng một nhân viên công tác tuổi còn trẻ chiếu cố một đứa trẻ, ngẩng đầu nhìn thấy hắn tiến vào, liền xoa xoa hai mắt, tựa hồ có chút không thể tin.
“Viện trưởng mụ mụ, người khoẻ không?”
Lão viện trưởng kinh hỉ hô nhỏ: “Tiểu Ly, là ngươi! Ngươi đã về rồi.”
Lão viện trưởng ở trong này công tác hơn ba mươi năm, khi Tô Viễn Hằng được nhận nuôi, có thể nói là do một tay bà nuôi lớn, câu ‘ viện trưởng mụ mụ ’ này, không biết ẩn chứa bao nhiêu thân tình cùng lòng chua xót.
Lão viện trưởng run nhè nhẹ đứng dậy mở ra vòng tay, đón tiếp.
Túi du lịch trong tay Tô Viễn Hằng rơi xuống đất, giang rộng hai tay ôm lấy người thân.
“Viện trưởng mụ mụ. Ta rất nhớ ngươi. . . . . .”
“. . . . . . Ngươi đứa nhỏ này, trở về cũng không nói trước một tiếng, ta sẽ làm cho ngươi bánh chẻo (sủi cảo) mà ngươi thích nhất. . . . . .” Lão viện trưởng thập phần kích động, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Tô Viễn Hằng chỉ yên lặng ôm lấy bà, tựa đầu chôn ở hõm vai ấm áp của bà.
Sau một lúc lâu, hai người cuối cùng chậm rãi bình tĩnh trở lại, lão viện trưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, vui vẻ nói: “Làm cho ta xem xem. . . . . . Nhĩ hảo vài năm không trở lại, nhìn xem ngươi gầy hay là béo ra?”
“Viện trưởng mụ mụ, trong cô nhi viện hết thảy đều khoẻ? Ta hàng năm gửi tiền ngài đều nhận được không?”
“Nhận được nhận được. Trong viện hết thảy đều tốt, vài năm nay có chính phủ cùng mấy công ty từ thiện quyên giúp, giảm bớt gánh nặng cho chúng ta thật nhiều, học phí của bọn nhỏ cũng không thành vấn đề.” Lão viện trưởng nhìn kỹ hắn, kéo xuống kính lão viễn thị, lau lau lệ nơi khoé mắt, nhẹ giọng nói: “Nhĩ hảo giống như gầy. Tiểu Ly, ngươi gầy hơn a. . . . . .”
Tô Viễn Hằng khẽ cười nói: “Ta nguyên bản sẽ không béo a, viện trưởng mụ mụ. . . . . .”
Trong cô nhi viện hết thảy như cũ. Chỉ là bọn nhỏ so với trước kia nhiều hơn, có đứa vẫn là tàn tật. Còn có thêm một ít thiết bị mới, thay đổi một ít vật phẩm mới, thậm chí ngay cả bên trong đều đơn giản trang hoàng một chút.
Tô Viễn Hằng đứng ở phòng chính mình trước đây.
Nói là phòng của hắn, kỳ thật lúc ấy là một phòng lớn có đến tám chín bé trai cùng ở, hiện tại đã được cách thành hai gian nhỏ, mấy đứa nhỏ hơn bốn tuổi cùng ở, có chút giống ký túc xá.
Tô Viễn Hằng từ cửa sổ trong phòng hướng nhìn ra phía ngoài, có thể thấy cánh cửa hậu viện xa xa. Nơi đó, hai mươi sáu năm trước, là cửa chính của cô nhi viện.
Lúc lão viện trưởng vào, thấy thân ảnh tiêu điều tịch liêu của Tô Viễn Hằng, rồi thuận theo tầm mắt hắn nhìn lại, dừng lại nơi hắn từng xuất hiện.
Lão viện trưởng cúi đầu thở dài. Năm đó, bà chính là ở nơi đó phát hiện Tô Viễn Hằng đã muốn đông cứng. Thân mình nho nhỏ của hắn cuộn tròn ở một góc trước cửa cô nhi viện, hai tay gắt gao nắm lấy khăn quàng cổ trên người.
Bà đem hắn ôm về cô nhi viện, dùng chăn bông thật dày cùng cháo loãng ấm áp giúp hắn tỉnh lại. Thế nhưng mặc dù Tô Viễn Hằng đang trong cơn sốt cao, thần chí mơ hồ không rõ, lại vẫn dùng thanh âm tinh tế mà mỏng manh của một đứa trẻ cố chấp kêu: “. . . . . . Ta phải đợi ba ba. Làm cho ta ra ngoài cửa đi. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta không đi đâu hết. . . . . . Tiểu Ly nghe lời, Tiểu Ly không rời khỏi. . . . . . Ta phải đợi ba ba. . . . . . Ô ô. . . . . . Nơi này ta nhìn không thấy ba ba. . . . . . Ta phải đợi ba ba. . . . . .”
Hắn cố chấp như vậy, dường như là một đứa trẻ ngoan cố, cho dù bệnh cũng không ngớt khóc nháo, thậm chí thừa dịp người khác không chú ý, lén lút đứng lên, phủ áo ngủ chạy ra trước cửa. Nếu không phải mọi người phát hiện đúng lúc, thiếu chút nữa trong đông đêm đó đã vứt bỏ mạng nhỏ.
Lão viện trưởng không có biện pháp, đành phải đem hắn an trí ở lầu hai, trong gian phòng tầm nhìn trống trải này, nói cho hắn biết từ nơi này có thể nhìn thấy cửa chính, có thể thấy ba ba hắn. Bà cùng những đứa nhỏ khác có thể giúp hắn cùng nhau chờ ba ba, nếu ba ba trở lại, ngay tại nơi này ngoắc, ba ba nhất định sẽ thấy hắn.
Tuy rằng bà biết, cha hắn có thể cùng những người cha bất đắc dĩ khác giống nhau, không bao giờ … trở lại nữa. . . . . .
Đứa nhỏ kia rất tin tưởng, nên sau khi bệnh hơi chút tốt, liền cả ngày ghé vào cửa sổ này, không chút chớp mắt nhìn ra bên ngoài.
Lão viện trưởng nhiều năm như thế, chưa từng gặp qua đứa nhỏ so với hắn ngoan cố hơn. Rất nhiều đứa nhỏ bốn tuổi, chỉ qua mấy tháng, sẽ chậm rãi quên đi người từng vứt bỏ bọn chúng. Mà Tô Viễn Hằng, cho đến năm hắn mười tuổi rời đi cô nhi viện, cũng chưa từng quên hứa hẹn của chính mình. Rất nhiều đêm rét lạnh, lão viện trưởng thường thường phát hiện hắn trộm phủ áo ba-đờ-xuy rất dày, bay qua cửa lớn cô nhi viện, tại nơi bậc thang cổ xưa loang lổ, ngồi suốt một buổi tối.
Danh sách chương