Trần Nguyên liếc nhìn mặt trời.

Thời gian còn sớm.

Yến tiệc tại chính giữa trưa mới bắt đầu.

Hắn mượn phi hành Linh cầm di chuyển, còn tại sớm gần một canh giờ.
“Nếu đã như vậy, chi bằng thưởng thức một phen phong tình đại thành trì.” Trần Nguyên khẽ nói.
Bởi vì văn minh khác biệt, cho nên chốn đô thành thế giới này cùng Trái Đất hiện hiện đại có vận vị khác nhau rất lớn.

Chúng có chút gì đó mang hơi hướng cổ đại, biểu hiện nhiều ở y phục, kiến trúc cùng lối văn hóa ứng xử, thế nhưng bởi xuất hiện của tu sĩ mà khác biệt vẫn còn rất rõ ràng.

Trần Nguyên không có nhiều dịp thưởng thức cuộc sống này.

Hơn nữa, Thái Linh thành so với Viên Minh thành cũng lớn hơn nhiều lắm, nhộn nhịp, giàu có hơn nhiều lắm.

Chung quy, một cái Tứ phẩm gia tộc quản thành trì, làm sao có thể so sánh với một nơi mà thời thời khắc khắc có nhân vật cấp bậc Lục phẩm Chân quân tọa trấn.
Trần Nguyên vào thành là cửa Bắc.

Thế giới này có quy củ khá lạ lẫm, ‘trọng Nam khinh Bắc’.

Trong hầu hết quy hoạch các tòa thành trì, danh gia vọng tộc, thế gia môn phái đều sẽ đặt trụ sở tại phía Nam tòa thành.

Ngược lại là mạn phía Bắc dành cho tầng lớp bình dân, thương nghiệp.

Mạn phía Đông, Tây hai bên thì dành chỗ cho công xưởng luyện khí, chế tác trận pháp, họa phù văn hay luyện dược.

Bất quá, cũng bởi tầng lớp bình dân chiếm đại đa số số lượng dân chúng, hoạt động buôn bán, trao đổi hàng hóa thường nhật cũng vì như thế mà nhộn nhịp hơn, phong cảnh mạn phía Bắc thành này, ngoại trừ thiếu đi vẻ cao quý, tôn nghiêm và uy nghi thường thấy ở những thế gia truyền thừa nghìn năm, vạn năm, thì chính mảnh địa khu này mới là nơi sống động nhất thành trì.

Cái gì tán tu, cái gì phiên trợ, cái gì hàng dong,...!thậm chí là lễ hội, nháo kịch,...!cũng chính tại nơi này tổ chức thương xuyên nhất.

Ngược lại, có mấy cái cổ thế gia cho phép bọn dân đen ngồi xổm bày hàng trước cửa phủ nhà mình?
Trần Nguyên rảo bước dọc theo đường lớn.


Con đường này được xây dựng nối thẳng từ cửa Bắc đến cửa Nam, hình thành trục đường chính Nam Bắc của tòa thành.

Đông Tây hai cửa cũng có một tuyến đường lớn khác nối liền, kích thước và độ hoành tráng chẳng kém gì trục đường Nam Bắc.

Cả hai kết hợp lại, giao nhau tại vị trí trung tâm, tạo ra quảng trường chính rộng lớn, nằm kề sát ngay bên phủ thành chủ, hình thành nên xương sống chống đỡ hệ thống giao thông nội bộ tòa thành.

Kể từ đó, vô số đường lớn, ngõ nhỏ khác bám vào hai tuyến đường này, len lỏi khắp mọi xó xỉnh của tòa thành hùng vĩ.
Trần Nguyên thong dong ngắm cảnh.

Hắn biểu hiện ra là Tam phẩm Đại tu sĩ, chẳng cần vận dụng ra bao nhiêu pháp thuật cao cường, đơn thuần một bước chân bước ra cũng đi ra hai, ba mươi trượng có hơn.

Năm, bảy bước chân là đi hết một dặm.

Chỉ qua trăm dặm chỉ bất quá là sự tình năm trăm, bảy trăm bước chân mà thôi.

Trong cả quá trình này, đừng nói là phàm nhân, ngay cả Nhất phẩm Tiểu tu sĩ cũng không nhìn ra hắn có gì khác thường.

Trong mắt bọn hắn, Trần Nguyên chỉ là một tên thư sinh nho nhã sải bước dạo chơi mà thôi.
Đi chừng một khắc đồng hồ, khoảng cách quảng trường lớn trung tâm thành không còn xa, Trần Nguyên bỗng bị thu hút bởi một quầy hàng dạo trên đường.

Nói đúng ra không hản là quầy bán hàng mà là một lão già tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ mà vẫn giữ tinh thần sáng quắc, lão đứng sau một bàn bói toán, không mấy nổi bật, khách nhân cũng không nhiều.

Lão già cẩn thận ngắm nghía mảnh giấy có độc một chữ viết duy nhất, đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó, lão lại cẩn thận bấm ngón tay mấy lần, hai hàng lông mày trắng như cước khẽ nhíu.

Lại qua ba hơi thở, lão mới nói:
“Tiên tử, đối với ngươi lần này mà nói, quả thực là đại họa sát thân.

Không nói cửu tử nhất sinh, nhưng tiên tử chí ít có đến bảy thành khả năng hương tiêu ngọc vẫn.

Tiên tử cần chú ý tự thân an toàn.”
Lão giả vừa dứt lời, một vị nữ tử trẻ tuổi đứng sau giận dữ đến đỏ bừng mặt, quát: “Ngươi cái lão giả này, chỉ biết ăn nói bừa bãi.

Tiểu thư nhà ta thân phận cao quý, thiên tư hơn người, thời thời khắc khắc được bảo hộ, ở đâu ra họa sát thân.

Ngươi có tin hay không ta cho người đập nát quán của ngươi?”
Mà vị nữ tử trẻ tuổi được gọi là tiểu thư kia, từ đầu đến cuối không nói một lời, ánh mắt chăm chú, biểu lộ lại có mấy phần bất mãn với lão giả.

Nàng không tin lời nói của đối phương.

Không, ngay từ đầu, nàng cũng không có ý định tin tưởng.

Một cái lão thần côn, ngoại trừ dáng dấp tiên phong đạo cốt bên ngoài, người như thế này tùy tiện tại nơi nào cũng có thể nhặt được.

Nàng chỉ có ý định hoa chút linh thạch, nghe chút lão giả kia nói vui một hồi, nhưng ai có thể nghĩ đến, vừa mở miệng, lão nói chuyện giật gân như vậy.

Chính là nàng cũng ẩn ẩn có chút không vui.

Ngươi có thể lừa bịp kiếm tiền, nhưng ngươi không thể dựa dẫm vào đe dọa mạng sống người khác mà kiếm lời.

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của hai người, lão giả bình thản nói: “Tiên tử, lời lão phu cũng đã nói, kết quả cũng đã cho, có nguyện ý tin tưởng hay không, điều đó tùy thuộc vào tiên tử.”
Dừng tạm, lão liếc nhìn qua gương mặt mỹ lệ đến chấn kinh lòng người của nữ tử trước mắt, cảm nhận ánh mắt như chẳng thể quan tâm của nàng, lão nói tiếp: “Bất quá, lão phu cũng phải nói rằng, đối với đại nạn lần này của tiên tử cũng là một dịp đại cơ duyên.

Nếu như không thể vượt qua, tất nhiên là hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng nếu là qua được, tất nhiên đạo hành phóng đại, tu vi tăng vọt.

Thậm chí là bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.”
Nữ tử xinh đẹp động lòng người kia nghe vậy, biểu hiện không để ý nữa.

Nàng lên tiếng, giọng nói thanh thúy, dễ nghe như hoàng anh: “Thúy nhi, trả linh thạch.”
“Tiểu thư…” Nữ tử sau lưng hơi gấp.

Nàng không phải tiếc Linh thạch.

Lấy thân phận của các nàng, chút linh thạch này chẳng đáng là gì.

Nhưng nàng không muốn hao phí linh thạch vào những chuyện vô bổ như vậy, càng không muốn tốn trên một kẻ lừa đảo.
“Thúy nhi, trả linh thạch đi.” Vị nữ tử kia lặp lại.


“Vâng.” Thúy nhi khẽ cắn răng đáp lại.

Nói xong, nàng quay sang, lườm vị lão giả tiên phong đạo cốt, giọng nói mang theo khó chịu: “Loại người như ngươi, chúng ta thấy nhiều.

Lời như vậy cũng nghe qua nhiều.

Không thể đổi mới một chút sao? May cho lão giả ngươi là tiểu thư nhà ta hào phóng.

Hừ...”
Nói xong, nàng lấy ra hai khối Nhị phẩm Linh thạch, đặt lên trên bàn.

Hai viên Nhị phẩm Linh thạch, ấy là tương đương với hai mươi Linh thạch, tại rất nhiều Tiểu tu sĩ trong mắt, khoản tiền này không nhỏ chút nào.

Cũng từ đó thấy được, giá cả mà vị lão nhân kia bỏ ra chẳng hề thấp.

Đổi lại là người khác, bỏ ra khoản Linh thạch như vậy,chỉ để nhận được câu trả lời hời hợt như trên, chỉ sợ không ít người tức giận muốn đập phá quán của lão.
“Chẳng trách, lão giả này khách nhân không có bao nhiêu.” Trần Nguyên khẽ thì thầm.
Có lẽ cũng chỉ có như vị tiên tử kia, một thân giàu có hào phóng mới chi tiền cho lão mà thôi.

Trần Nguyên một cái ánh mắt liếc qua liền biết, nữ tử thân thế này không đơn giản.

Chẳng cần đến Khởi Nguyên nhãn để nhận ra điều đó.

Không nói đến dung mạo đẹp như thiên tiên của nàng, thứ mà có thể cùng Dương Ly Tình hay Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung bất phân cao thấp.

không đề cập đến bộ váy màu xanh lam cao quý, trang nhã mà bản thân nó cũng là một kiện Thượng đẳng Tam phẩm phòng ngự pháp khí, chỉ từ khí chất ung dung mà ngạo nghễ, cao quý mà rực rỡ tựa như đóa hoa mẫu đơn, thứ mà chỉ xuất hiện trên kẻ đã quen thuộc với tư thái thượng vị giả qua nhiều năm, ấy cũng đã đủ nói nên thân phận của nàng.

Và nếu cần thêm bất kỳ chứng cứ nào thì bản thân tu vi Tam phẩm tầng sáu của nàng không thể rõ ràng hơn.

Tuổi còn trẻ, tu vi đã sắp đến Tam phẩm hậu kỳ, một thế lực bừa bãi sao có thể bồi dưỡng ra dạng này thiên kiêu? Thậm chí, ngay cả thị nữ của nàng cũng đều đã Tam phẩm, dù chỉ là Tam phẩm tầng một mà thôi thì đó cũng là điều vô cùng bất khả tư nghị.
Chỉ bất quá, nữ tử này trong mắt Trần Nguyên, xa xa không đủ gây nên sự chú ý.

Cái chân chính gây nên hắn sự quan tâm chính là lão giả tiên phong đạo cốt, nhìn qua chỉ có tu vi Tam phẩm kia.

Tại Khởi Nguyễn nhãn vừa dùng ra một khắc, thân thể hắn giật mình.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Lão giả đó, tu vi nào có phải cái gì Tam phẩm bừa bãi mà tại Thái Linh thành có thể nhặt được một bó lớn? Hắn nhìn thấy, tu vi chân chính của lão giả là Cửu phẩm đỉnh phong.

Đối mặt đại lão như thế, hắn làm sao có thể không giật mình?
Cho tới thời điểm này, Trần Nguyên đã không phải tên tiểu thái điều vừa từ vùng thôn quê đi ra thành thị.

Đối với cảnh giới tu luyện, hắn là có nhận biết một hai.

Càng là như thế, hắn càng là kinh ngạc khi phát hiện ra tu vi chân chính của lão giả.

Cao, thật sự là cao.

Nên biết rằng, tại Tô Châu, Lục phẩm Chân quân đã coi như là đỉnh tiêm tồn tại, sự hiện diện của bọn hắn cơ hồ là lác đác không có mấy.

Không phải là không có, chỉ là sự việc cần bọn hắn hiện thân thật sự là không có.

Lục phẩm Chân quân cấp bậc tồn tại này, dành đại đa số thời gian tu luyện, ẩn thế không ra.

Cũng chỉ có Thái Linh học viện sự kiện không tầm thường vài tháng trước mới cần học viện điều động đến cấp bậc này.
Đến mức Thất phẩm Tôn giả, đây cơ hồ đã là nhân vật trong truyền thuyết, cả nghìn năm chưa từng xuất hiện qua.

Không chỉ là Tô Châu, thậm chí là Nam Hoàng vực hay Minh Nguyệt giới, sự xuất hiện của cấp bậc Tôn giả đều là hiếm hoi vô cùng.
Vậy mà lão giả này hơn cái trần nhà ấy trọn vẹn hai cái đại cảnh giới.
Không chỉ có thế, Trần Nguyên từ một số thư tịch biết rằng, nơi hắn đang sống là Minh Nguyệt giới, giới này bất quá chỉ là một cái hạ vị diện, dung không nổi Bát phẩm đại lão.

Tu sĩ tu luyện đến cảnh giới Thất phẩm đỉnh phong,muốn tiếp tục tiến lên, chỉ có một lựa chọn duy nhất, phi thăng.

Chỉ có Trung vị diện trở lên mới có điều kiện để Bát phẩm, Cửu phẩm cấp bậc đại lão tu luyện.

Đến mức Hợp Đạo, thậm chí Thánh vị Đại năng, cần đến Thượng vị diện mới có khả năng chứa chấp cấp bậc tồn tại này.
Những tri thức trên, hết thảy đều là thường thức, đều có thể dễ dàng tìm thấy tại bất cứ đâu.


Lão giả này, tuyệt đối không phải người của giới này.

Hắn không nghĩ tới, cấp bậc tồn tại này, vì sao lại xuất hiện trong tòa thành nhỏ nhoi như thế? Mục đích của hắn là gì? Hắn mưu đồ gì tại đây? Trần Nguyên trăm mối không giải.
Tất nhiên, ngoại trừ kinh ngạc, Trần Nguyên còn có khó hiểu.

Bởi hắn có thể nhìn ra, lão giả trước mắt là chân thân.

Không phải phân thân, không phải hóa thân, cũng không phải ý chí.

là chân chính chân thân.

Ý chí thế giới là không cho phép tồn tại vượt qua giới hạn dung nạp của nó sinh ra, cũng không cho phép tồn tại như thế tiến vào nội bộ.

Lão giả này là như thế nào làm được?
Cẩn thận cảm thụ khí tức của lão giả, Trần Nguyên khẽ nhíu mày.

Quá yếu.

Hắn nhìn ra, cường độ thể nội linh lực của lão giả chỉ nhỉnh hơn Băng Ngọc Chân quân một chút.

Băng Ngọc Chân quân chỉ vừa bước vào Lục phẩm chừng mười năm, tu vi vẫn còn dừng lại tại tầng một.

Lão giả này cường độ thể nội linh lực chỉ e tương đương với Lục phẩm tầng một người nổi bật, nhiều lắm là tầng hai.

Đây là điều hắn càng khó hiểu hơn.
‘Chẳng lẽ, việc này có liên quan đến chuyện lão giả có thể tiến vào minh Nguyệt giới?’ Trần Nguyên âm thầm suy nghĩ.

Tất nhiên cũng có khả năng hắn cảm nhận là sai, và tính báo hắn có là giả.

Tuy nhiên, xác suất này chẳng lớn đi đâu.
Ánh mắt của Trần Nguyên không hề che giấu.

Lão giả nhận ra tầm mắt của đối phương.

Lão thuận theo đó nhìn lại.

Một cái nhìn này, lão nhíu mày, sau đó cũng âm thầm giật mình.
Lão nhìn không thấu đối phương.
Không hẳn là nhìn không thấu.

Lão rõ rành rành nhìn ra, đối phương cốt linh chỉ chừng hai mươi, tu vi mặt ngoài là Tam phẩm tầng ba, tu vi ẩn giấu là Tam phẩm tầng năm.

Tuy nhiên, Tam phẩm tu sĩ liệu có thể sở hữu cỗ lực lượng khổng lồ, bàng bạc như vầng thái dương hừng hực ẩn chứa dưới thân thể kia?
Làm sao có thể?
Lão càng nhìn sâu vào, lão càng xem không hiểu đối phương, tựa như nhìn vào đoàn dương mù mờ ảo, bẻ cong hết thảy tầm nhìn, bóp méo hết thảy thanh âm, làm rối loạn hết thảy cảm giác.

Đối phương hoàn toàn là một đoàn mê vụ.
Chỉ bất quá, lão có thể chắc chắn một điều, đối phương rất mạnh.

Người đối diện mang đến cho lão cảm giác áp bách cùng sự nguy hiểm kinh khủng tựa đối mặt hồng hoang cự thú, đây hết thảy là thật.

Lão tu luyện có liên quan đến thôi diễn, nhìn trộm thiên cơ.

Cảm nhận chắc chắn sẽ không sai, đặc biệt là nguy cơ, hiểm họa, cảm giác của lão là mười phần nhạy bén.
‘Người này, chẳng lẽ cũng là đại năng từ bên ngoài đến? Mục đích của hắn cũng giống như ta?’ Lão giả không khỏi lâm vào suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện