Trần Nguyên nhìn qua Dịch Phong, nghĩ đến hồng nhan tri kỷ đông đảo, hắn âm thầm cười lắc đầu.
Phúc phận này, hắn không ham.
Không phải là Trần Nguyên không muốn bên người có đông đảo hồng nhan tri kỷ, không phải hắn chưa từng muôn ngày ngày có mỹ nhân tuyệt thế vờn quanh. Có nam nhân nào chưa từng mông tưởng trái ôm phải ấp? Chí ít, Trần Nguyên hắn, từ rất lâu trước đây từng như vậy.
Chỉ là, theo hắn dần trưởng thành, hắn cảm thấy giấc mộng như vậy không thực tế. Không nói những điều khác. Ba nữ nhân có thể thành một cái chợ, trong nhà nếu như có đến tám, mười cái mỹ nhân tuyệt thế, chỉ sợ hắn chưa kịp có diễm phúc hưởng thụ đã bị cách nàng đánh nhau dư ba cuống chết.
Đã có nhan sắc lại tài năng, không có mấy người trong các nàng là không kiêu ngạo cả. Có thể trước mặt nam nhân các nàng yêu mến, các nàng lộ ra điềm đạm đáng yêu, thế nhưng thực chất từng cái trong lòng đều sở hữu một cỗ ngạo kiều khó thuần. Nhiều như vậy con người, có ai dám đảm bảo các nàng có thể chung sống hoà bình dưới một mái nhà.
Lại nói, một người sở hữu tinh lực có hạn. Nếu như cùng lúc tiếp nhận quá nhiều nữ nhân, thời gian dành cho mỗi người là rất hạn chế. Trần Nguyên cảm thấy điều này là không công bằng với các nàng. Nếu như các nàng đã toàn tâm toàn ý hiến trọn cuộc đời cho hắn, vậy hắn cũng có trách nhiệm làm điều tương tự với các nàng.
Trong một khoảnh khắc, Trần Nguyên suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến cuối cùng, hắn không khỏi nhớ đến hình bóng yểu điệu, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.
Lữ Như Yên. Nàng không chỉ đẹp, không chỉ ôn nhu dịu dàng mà tu vi rất cao, kiến thức sâu rộng, am hiểu nhiều phương diện. Quả thực cho đến tận này, hắn gặp qua đệ tử trẻ tuổi, không ai có thể sánh bằng nàng.
Càng quan trọng hơn, nàng đối với hắn tốt vô cùng. Thời gian Trần Nguyên tiếp xúc với nàng không dài, nói yêu nàng hắn cũng không phải, nhưng nếu là ưa thích, hắn tuyệt đối có. Lần này đến Thái Linh học viện, nếu hắn nói hắn không mong đợi gặp lại nàng, tuyệt đối là hắn không nói thật lòng.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ này, Trần Nguyên một lần nữa nhìn về Dịch Phong, phát hiện người này tu vi đã là Nhị phẩm tầng năm, hơn nữa là tầng năm hậu kỳ, qua chừng nửa năm có thể đột phá đến tầng sáu.
Chưa đầy một năm rưỡi trước, tại Thần Hà sơn, khi đó, Trần Nguyên gặp hắn vẫn chỉ là Nhị phẩm tầng bốn. Tại Thần Hà sơn dị tượng sau này, đối phương cảm ngộ dị tượng bị ma tu đánh gãy, tu vi chưa kịp đột phá, nhiều nhất chỉ là tầng bốn đỉnh phong.
Như vậy, chưa đầy một năm rưỡi có thể đem tu vi đi qua một cái tiểu cảnh giới, Trần Nguyên đối với người này không khỏi hé mắt mà nhìn. Theo hắn biết, bạn sinh linh bảo nhiều nhất chỉ giúp đối phương tốc độ tu luyện tiếp cận với tiêu chuẩn thiên tài mà thôi. Một tiêu chuẩn thiên tài, tại Nhị phẩm cảnh giới cũng cần chừng hai năm để mài nhẵn một cái tiểu cảnh giới, Dịch Phong chỉ dùng một năm rưỡi chưa đến. Tốc độ này ở đâu ra hợp thói thường?
“Không hổ là Đại Khí Vận giả. Nào chỉ là hồng nhan tri kỷ, ngay cả cơ duyên cũng đầy mặt.”
Ngụy Linh Bân sau khi sắp xếp tạp vật, lại cẩn thận thu hồi Bạch Nguyệt Linh hạc vào túi linh thú, lúc này mới nói với đám tân sinh:
“Đưa các ngươi về tới đây coi như ta đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Kế đến, ta cần đi báo cáo công tác, thuận tiện mang danh sách các ngươi thông qua sát hạch nộp lên trên. Việc này không cần phiền đến các ngươi đám tân sinh này. Các ngươi nhớ kỹ, giữ thật tốt trong tay lệnh bài, nó không chỉ là vật chứng minh thân phận của các ngươi mà trong đó còn chưa bản đồ, điều luật cùng những thông tin cơ bản các ngươi cần nhớ khi sinh hoạt ở Thái Linh học viện.”
Đám tân sinh nhao nhao xưng vâng. Chân thành mà nói, Ngụy Linh Bân tu vi có thể không cao, nhưng hắn là một tên đạo sư mình đầy trách nhiệm. Gần một tháng phi hành, hắn nhiều lần nhắc nhở đám tân sinh về luật khi sinh sống trong học viện, nói qua nhiều điểm đáng lưu ý cùng khuyến khích đám tân sinh và cựu sinh tận lưu giao lưu với nhau. Có thể nói, hắn đã làm hết khả năng giúp đỡ đám tân sinh.
Trước khi ngự kiếm rời đi, Ngụy Linh Bân suy nghĩ một chút, quay lại nói:
“Các ngươi bây giờ tự do hoạt động, sau đó sẽ được phân phát nơi ở. Trong hai tháng này, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong. Hai tháng sau, học viện sẽ tổ chức khảo thí. Kẻ biểu hiện tốt có thể tiến vào nội viện. Ta chỉ có thể nhắc nhở như vậy, chi tiết các ngươi hỏi thăm sư huynh, sư tỷ trong học viện.” Nói rồi, thân hình hắn hóa thành đạo quang ảnh, biến mất nơi chân trời.
Ngụy Linh Bân không cần nhắc nhở quá chi tiết, đám tân sinh cũng có cách tìm hiểu luật lệ của học viện. Trong lệnh bài chứa tất cả. Lệnh bài là một kiện pháp khí, phẩm giai không thấp, dù không có năng lực công kích, chí ít có thể mấy lần phòng ngự. Chức năng chính của lệnh bài là chứa thông tin về học viện, xác nhận thân phận học sinh, trong đó còn bao hàm một tấm bản đồ lập thể của học viện.
Bất quá, được người hảo tâm nhắc nhở và phải tự tìm hiểu là hai khái niệm khác nhau, hiệu quả tiếp thu cũng khác nhau. Đây chính là tinh thần trách nhiệm của Ngụy Linh Bân. Không nhiều đạo sư làm được như hắn.
Trần Nguyên hướng về Đường Lệ Tuyết hỏi:
“Sư tỷ, cần hai tháng nữa mới có thể tiến hành khảo thí nội viện?”
Đường Lệ Tuyết nghe hắn hỏi, trên mặt không có biểu lộ ra bao nhiêu ngạc nhiên. Tuyển chọn nội viện luôn luôn là đám tân sinh hướng tới. Không một tên tân sinh nào là không hy vọng trở thành nội viện học sinh cả.
Bất quá, Thái Linh học viện chi nhánh Tô Châu mỗi mười năm chiêu sinh chí ít cũng có mười mấy, hai mươi nghìn tân sinh. Có thể số lượng được vào nội môn không đến hai trăm.
Tỷ lệ là một trong một trăm, khắc nghiệt vô cùng. Chỉ có chân chính trải qua vòng tuyển chọn ấy, người ta mới biết, trở thành nội viện học sinh có bao nhiêu khó khăn.
Thế nhưng, nhìn đến thanh niên trước mắt, Đường lệ Tuyết chẳng có bao nhiêu băn khoăn. Vị học đệ này nha, nếu như hắn không thể trúng tuyển, có lẽ cả Tô Châu không thể.
Đường Lệ Tuyết giải thích: “Tô Châu cương thổ rộng lớn, cho dù là đi đường cũng có thể mất hàng tháng trời, vì thế, các vị đạo sư dẫn theo tân sinh trở về thời gian có thể sai lệch khá lớn.”
Trần Nguyên gật đầu tán đồng. Hắn có thể phi hành trọn vẹn một tháng trời, những người khác có thể đến tháng rưỡi, hai tháng, thậm chí là xảy ra ngoài ý muốn đều không có gì lạ.
Đường Lệ Tuyết lại nói: “Không chỉ có thế, bởi nhiều nguyên nhân, không phải tất cả đạo sư có thể tiến hành chiêu sinh đồng thời. Giữa các khu vực có thời gian tuyến chênh lệch, cho nên thời gian có thể mang theo tân sinh trở lại học viện lại càng khác biệt. Sau đó, học viện lại dựa trên danh sách tân sinh, tiến hành lên kế hoạch tổ chức, sáng tạo đề thi,... nhiều khâu chuẩn bị khác biệt cũng mất đến mười ngày, nửa tháng mới hoàn thành.”
Trần Nguyên có chút ngạc nhiên: “Nói như vậy, hàng năm đề mục khảo thí là không giống nhau?”
Đường Lệ Tuyết dùng ánh mắt hiển nhiên nhìn hắn:
“Tất nhiên là vậy. Nếu không thì không tránh khỏi có chút không công bằng. Chỉ đến ngày khảo thí, nội dung đề mục mới được công bố. Cho dù là đạo sư trong học viện, chỉ cần không phải thành viên hạch tâm, đều không có quyền biết đến.”
Một lát, nàng lại hỏi: “Kế đến, sư đệ có dự tính gì không? Ngụy đạo sư để cho chúng ta tự do đi lại, chi bằng sử dụng thời gian này đi tìm hiểu học viện cũng là ý hay.”
Trần Nguyên suy nghĩ chốc lát, nhận ra Đường Lệ Tuyết nói không sai. Hai tháng tới hắn sẽ ở lại đây, tìm hiểu một chút thông tin cũng là việc nên làm. Lại nói, nơi ở đều đã được sắp xếp đàng hoàng, không có gì đáng suy nghĩ.
Hắn trước gật đầu đáp ứng, sau lại hỏi hai vị Dương gia tiểu thư: “Hai vị tiểu thư có tính toán gì?”
Dương Linh Điệp và Dương Linh Y có chút tiếc nuối lắc đầu:
“Đa tạ tý tốt của Đường học tỷ và Trần công tử, hai tỷ muội chúng ta có ý định bái phỏng Băng Ngọc Chân nhân, trước không thể đi cùng hai người. Mong Đường học tỷ và Trần công tử thứ lỗi.”
“Băng Ngọc Chân nhân?” Đường Lệ Tuyết kinh ngạc nhìn hai người, có chút khó có thể tin.
“Đường học tỷ, thế nào?” Trần Nguyên hỏi.
“A. Không có gì. Ta chỉ là không ngờ, hai vị sư muội vậy mà quen biết Băng Ngọc Chân nhân. Thật là không nghĩ đến.”
Trần Nguyên giải thích: “Lão tổ của hai vị Dương tiểu thư, tại gần bốn mươi năm trước, từng là môn hạ của Băng Ngọc Chân nhân. Sau đó lại bởi vì một số nguyên do mà không thể không rời đi.”
“Môn hạ của Băng Ngọc Chân nhân?” Đường Lệ Tuyết lại một lần nữa chấn kinh.
Tại Thái Linh học viện, học sinh ngoại trừ phân chia thành nội viện và ngoại viện, còn có hai tầng thân phận khác cao hơn là hạch tâm và thân truyền. Học sinh hạch tâm là học sinh tài năng xuất chúng, thiên tư hơn người, phẩm tính cao cả, trải qua tầng tầng sàng chọn, trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của học viện.
Mà thân truyền thì càng cao hơn một bậc. Tại học viện, những đạo sư có tu vi Ngũ phẩm Chân nhân trở lên đều nhận được đối đãi đặc biệt, trong đó có quyền thu nhận đệ tử thân truyền tựa như chức vị trưởng lão tại tông môn vậy.
Mà Băng Ngọc Chân nhân càng là một trong mấy vị đạo sư tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất của Thái Linh học viện, chi nhánh Tô Châu. Không chỉ có thể, mấy năm trước, nàng vừa mới tiến vào Lục phẩm Chân Quân, tại Tô Châu cũng thuộc hàng tồn tại đỉnh tiêm.
Băng Ngọc Chân quân xưa nay thu đồ nghiêm ngặt, yêu cầu khảo nghiệm vô cùng cao về ý chí, ngộ tính, đạo tâm, thiên phú,... Mấy trăm năm qua, số lượng đệ tử thân truyền của nàng đều không vượt quá năm ngón tay. Nghĩ đến đó, Đường Lệ Tuyết không khỏi hâm mộ nhìn hai tỷ muội Dương gia:
“Thật hâm mộ hai vị học muội, chưa vào học viện đã có quen biết đến Băng Ngọc Chân quân. Đúng, nàng tại tám năm trước thành công tấn thắng Lục phẩm, cho nên, hai vị học muội gặp nàng nên xưng hô một tiếng Chân Quân, không còn là Chân nhân nữa.”
Dương Linh Điệp và Dương Linh Y xấu hổ cười một tiếng, nói cảm tạ rồi đi. Trần Nguyên nhìn bóng lưng hai nàng, trong lòng thở dài. Hai nàng gặp mặt Băng Ngọc Chân Quân cũng không phải như Đường Lệ Tuyết tưởng tượng tốt đến như vậy.
Hắn từng nói chuyện với Dương Ly Tình. Hắn biết nội tình năm đó. Bởi vì cứu gia tộc mà Dương Ly Tình không thể không rời bỏ thân phận đệ tử thân truyền mà quay trở lại Tinh Hà huyện. Nói theo một ý nghĩa nào đó, nàng đây là phản bội sư môn.
Nhiều năm như vậy chưa từng trở lại, chính bản thân Dương Ly Tình cảm thấy không còn mặt mũi quay trở lại gặp sư phụ, nàng mới để hai tên hậu bối thay mình vấn an, ngoài ra không cầu điều gì xa vời. Theo Dương Ly Tình, Băng Ngọc Chân Quân là kiểu người lạnh lùng, quyết tuyệt, tính tình khó đoán trước. Đối với chuyện năm đó, không ai biết nàng có thái độ như thế nào. Nàng có chịu gặp mặt hai vị Dương gia tiểu thư hay không cũng là một vấn đề.
Nghĩ đến như thế, hắn thậm chí còn vì hai cô gái trẻ tuổi này sinh ra một tia lo lắng. Bất quá, rất nhanh tia lo lắng ấy biến mất không còn tăm hơi. Cho dù nàng không đồng tình với hành vi của Dương Ly Tình năm đó thì cũng không đến nỗi làm khó dễ hai tên tiểu bối đi. Đường đường là Lục phẩm Chân Quân, chút khí độ ấy là không thể nào không có.
Nghĩ thông suốt, Trần Nguyên không còn muốn quản. Hắn vừa định nói với Đường Lệ Tuyết rời khỏi quảng trường, thăm thú một vòng Thái Linh học viện; bỗng nhiên, xung quanh hắn trở nên ồn ào. Trần Nguyên đưa ánh mắt nhìn lại giật mình, sau đó lẩm bẩm:
“Không hổ là phế vật nghịch tập thiếu niên, bất cứ nơi nào cũng có chuyện thị phi.”
Phúc phận này, hắn không ham.
Không phải là Trần Nguyên không muốn bên người có đông đảo hồng nhan tri kỷ, không phải hắn chưa từng muôn ngày ngày có mỹ nhân tuyệt thế vờn quanh. Có nam nhân nào chưa từng mông tưởng trái ôm phải ấp? Chí ít, Trần Nguyên hắn, từ rất lâu trước đây từng như vậy.
Chỉ là, theo hắn dần trưởng thành, hắn cảm thấy giấc mộng như vậy không thực tế. Không nói những điều khác. Ba nữ nhân có thể thành một cái chợ, trong nhà nếu như có đến tám, mười cái mỹ nhân tuyệt thế, chỉ sợ hắn chưa kịp có diễm phúc hưởng thụ đã bị cách nàng đánh nhau dư ba cuống chết.
Đã có nhan sắc lại tài năng, không có mấy người trong các nàng là không kiêu ngạo cả. Có thể trước mặt nam nhân các nàng yêu mến, các nàng lộ ra điềm đạm đáng yêu, thế nhưng thực chất từng cái trong lòng đều sở hữu một cỗ ngạo kiều khó thuần. Nhiều như vậy con người, có ai dám đảm bảo các nàng có thể chung sống hoà bình dưới một mái nhà.
Lại nói, một người sở hữu tinh lực có hạn. Nếu như cùng lúc tiếp nhận quá nhiều nữ nhân, thời gian dành cho mỗi người là rất hạn chế. Trần Nguyên cảm thấy điều này là không công bằng với các nàng. Nếu như các nàng đã toàn tâm toàn ý hiến trọn cuộc đời cho hắn, vậy hắn cũng có trách nhiệm làm điều tương tự với các nàng.
Trong một khoảnh khắc, Trần Nguyên suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến cuối cùng, hắn không khỏi nhớ đến hình bóng yểu điệu, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.
Lữ Như Yên. Nàng không chỉ đẹp, không chỉ ôn nhu dịu dàng mà tu vi rất cao, kiến thức sâu rộng, am hiểu nhiều phương diện. Quả thực cho đến tận này, hắn gặp qua đệ tử trẻ tuổi, không ai có thể sánh bằng nàng.
Càng quan trọng hơn, nàng đối với hắn tốt vô cùng. Thời gian Trần Nguyên tiếp xúc với nàng không dài, nói yêu nàng hắn cũng không phải, nhưng nếu là ưa thích, hắn tuyệt đối có. Lần này đến Thái Linh học viện, nếu hắn nói hắn không mong đợi gặp lại nàng, tuyệt đối là hắn không nói thật lòng.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ này, Trần Nguyên một lần nữa nhìn về Dịch Phong, phát hiện người này tu vi đã là Nhị phẩm tầng năm, hơn nữa là tầng năm hậu kỳ, qua chừng nửa năm có thể đột phá đến tầng sáu.
Chưa đầy một năm rưỡi trước, tại Thần Hà sơn, khi đó, Trần Nguyên gặp hắn vẫn chỉ là Nhị phẩm tầng bốn. Tại Thần Hà sơn dị tượng sau này, đối phương cảm ngộ dị tượng bị ma tu đánh gãy, tu vi chưa kịp đột phá, nhiều nhất chỉ là tầng bốn đỉnh phong.
Như vậy, chưa đầy một năm rưỡi có thể đem tu vi đi qua một cái tiểu cảnh giới, Trần Nguyên đối với người này không khỏi hé mắt mà nhìn. Theo hắn biết, bạn sinh linh bảo nhiều nhất chỉ giúp đối phương tốc độ tu luyện tiếp cận với tiêu chuẩn thiên tài mà thôi. Một tiêu chuẩn thiên tài, tại Nhị phẩm cảnh giới cũng cần chừng hai năm để mài nhẵn một cái tiểu cảnh giới, Dịch Phong chỉ dùng một năm rưỡi chưa đến. Tốc độ này ở đâu ra hợp thói thường?
“Không hổ là Đại Khí Vận giả. Nào chỉ là hồng nhan tri kỷ, ngay cả cơ duyên cũng đầy mặt.”
Ngụy Linh Bân sau khi sắp xếp tạp vật, lại cẩn thận thu hồi Bạch Nguyệt Linh hạc vào túi linh thú, lúc này mới nói với đám tân sinh:
“Đưa các ngươi về tới đây coi như ta đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Kế đến, ta cần đi báo cáo công tác, thuận tiện mang danh sách các ngươi thông qua sát hạch nộp lên trên. Việc này không cần phiền đến các ngươi đám tân sinh này. Các ngươi nhớ kỹ, giữ thật tốt trong tay lệnh bài, nó không chỉ là vật chứng minh thân phận của các ngươi mà trong đó còn chưa bản đồ, điều luật cùng những thông tin cơ bản các ngươi cần nhớ khi sinh hoạt ở Thái Linh học viện.”
Đám tân sinh nhao nhao xưng vâng. Chân thành mà nói, Ngụy Linh Bân tu vi có thể không cao, nhưng hắn là một tên đạo sư mình đầy trách nhiệm. Gần một tháng phi hành, hắn nhiều lần nhắc nhở đám tân sinh về luật khi sinh sống trong học viện, nói qua nhiều điểm đáng lưu ý cùng khuyến khích đám tân sinh và cựu sinh tận lưu giao lưu với nhau. Có thể nói, hắn đã làm hết khả năng giúp đỡ đám tân sinh.
Trước khi ngự kiếm rời đi, Ngụy Linh Bân suy nghĩ một chút, quay lại nói:
“Các ngươi bây giờ tự do hoạt động, sau đó sẽ được phân phát nơi ở. Trong hai tháng này, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong. Hai tháng sau, học viện sẽ tổ chức khảo thí. Kẻ biểu hiện tốt có thể tiến vào nội viện. Ta chỉ có thể nhắc nhở như vậy, chi tiết các ngươi hỏi thăm sư huynh, sư tỷ trong học viện.” Nói rồi, thân hình hắn hóa thành đạo quang ảnh, biến mất nơi chân trời.
Ngụy Linh Bân không cần nhắc nhở quá chi tiết, đám tân sinh cũng có cách tìm hiểu luật lệ của học viện. Trong lệnh bài chứa tất cả. Lệnh bài là một kiện pháp khí, phẩm giai không thấp, dù không có năng lực công kích, chí ít có thể mấy lần phòng ngự. Chức năng chính của lệnh bài là chứa thông tin về học viện, xác nhận thân phận học sinh, trong đó còn bao hàm một tấm bản đồ lập thể của học viện.
Bất quá, được người hảo tâm nhắc nhở và phải tự tìm hiểu là hai khái niệm khác nhau, hiệu quả tiếp thu cũng khác nhau. Đây chính là tinh thần trách nhiệm của Ngụy Linh Bân. Không nhiều đạo sư làm được như hắn.
Trần Nguyên hướng về Đường Lệ Tuyết hỏi:
“Sư tỷ, cần hai tháng nữa mới có thể tiến hành khảo thí nội viện?”
Đường Lệ Tuyết nghe hắn hỏi, trên mặt không có biểu lộ ra bao nhiêu ngạc nhiên. Tuyển chọn nội viện luôn luôn là đám tân sinh hướng tới. Không một tên tân sinh nào là không hy vọng trở thành nội viện học sinh cả.
Bất quá, Thái Linh học viện chi nhánh Tô Châu mỗi mười năm chiêu sinh chí ít cũng có mười mấy, hai mươi nghìn tân sinh. Có thể số lượng được vào nội môn không đến hai trăm.
Tỷ lệ là một trong một trăm, khắc nghiệt vô cùng. Chỉ có chân chính trải qua vòng tuyển chọn ấy, người ta mới biết, trở thành nội viện học sinh có bao nhiêu khó khăn.
Thế nhưng, nhìn đến thanh niên trước mắt, Đường lệ Tuyết chẳng có bao nhiêu băn khoăn. Vị học đệ này nha, nếu như hắn không thể trúng tuyển, có lẽ cả Tô Châu không thể.
Đường Lệ Tuyết giải thích: “Tô Châu cương thổ rộng lớn, cho dù là đi đường cũng có thể mất hàng tháng trời, vì thế, các vị đạo sư dẫn theo tân sinh trở về thời gian có thể sai lệch khá lớn.”
Trần Nguyên gật đầu tán đồng. Hắn có thể phi hành trọn vẹn một tháng trời, những người khác có thể đến tháng rưỡi, hai tháng, thậm chí là xảy ra ngoài ý muốn đều không có gì lạ.
Đường Lệ Tuyết lại nói: “Không chỉ có thế, bởi nhiều nguyên nhân, không phải tất cả đạo sư có thể tiến hành chiêu sinh đồng thời. Giữa các khu vực có thời gian tuyến chênh lệch, cho nên thời gian có thể mang theo tân sinh trở lại học viện lại càng khác biệt. Sau đó, học viện lại dựa trên danh sách tân sinh, tiến hành lên kế hoạch tổ chức, sáng tạo đề thi,... nhiều khâu chuẩn bị khác biệt cũng mất đến mười ngày, nửa tháng mới hoàn thành.”
Trần Nguyên có chút ngạc nhiên: “Nói như vậy, hàng năm đề mục khảo thí là không giống nhau?”
Đường Lệ Tuyết dùng ánh mắt hiển nhiên nhìn hắn:
“Tất nhiên là vậy. Nếu không thì không tránh khỏi có chút không công bằng. Chỉ đến ngày khảo thí, nội dung đề mục mới được công bố. Cho dù là đạo sư trong học viện, chỉ cần không phải thành viên hạch tâm, đều không có quyền biết đến.”
Một lát, nàng lại hỏi: “Kế đến, sư đệ có dự tính gì không? Ngụy đạo sư để cho chúng ta tự do đi lại, chi bằng sử dụng thời gian này đi tìm hiểu học viện cũng là ý hay.”
Trần Nguyên suy nghĩ chốc lát, nhận ra Đường Lệ Tuyết nói không sai. Hai tháng tới hắn sẽ ở lại đây, tìm hiểu một chút thông tin cũng là việc nên làm. Lại nói, nơi ở đều đã được sắp xếp đàng hoàng, không có gì đáng suy nghĩ.
Hắn trước gật đầu đáp ứng, sau lại hỏi hai vị Dương gia tiểu thư: “Hai vị tiểu thư có tính toán gì?”
Dương Linh Điệp và Dương Linh Y có chút tiếc nuối lắc đầu:
“Đa tạ tý tốt của Đường học tỷ và Trần công tử, hai tỷ muội chúng ta có ý định bái phỏng Băng Ngọc Chân nhân, trước không thể đi cùng hai người. Mong Đường học tỷ và Trần công tử thứ lỗi.”
“Băng Ngọc Chân nhân?” Đường Lệ Tuyết kinh ngạc nhìn hai người, có chút khó có thể tin.
“Đường học tỷ, thế nào?” Trần Nguyên hỏi.
“A. Không có gì. Ta chỉ là không ngờ, hai vị sư muội vậy mà quen biết Băng Ngọc Chân nhân. Thật là không nghĩ đến.”
Trần Nguyên giải thích: “Lão tổ của hai vị Dương tiểu thư, tại gần bốn mươi năm trước, từng là môn hạ của Băng Ngọc Chân nhân. Sau đó lại bởi vì một số nguyên do mà không thể không rời đi.”
“Môn hạ của Băng Ngọc Chân nhân?” Đường Lệ Tuyết lại một lần nữa chấn kinh.
Tại Thái Linh học viện, học sinh ngoại trừ phân chia thành nội viện và ngoại viện, còn có hai tầng thân phận khác cao hơn là hạch tâm và thân truyền. Học sinh hạch tâm là học sinh tài năng xuất chúng, thiên tư hơn người, phẩm tính cao cả, trải qua tầng tầng sàng chọn, trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của học viện.
Mà thân truyền thì càng cao hơn một bậc. Tại học viện, những đạo sư có tu vi Ngũ phẩm Chân nhân trở lên đều nhận được đối đãi đặc biệt, trong đó có quyền thu nhận đệ tử thân truyền tựa như chức vị trưởng lão tại tông môn vậy.
Mà Băng Ngọc Chân nhân càng là một trong mấy vị đạo sư tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất của Thái Linh học viện, chi nhánh Tô Châu. Không chỉ có thể, mấy năm trước, nàng vừa mới tiến vào Lục phẩm Chân Quân, tại Tô Châu cũng thuộc hàng tồn tại đỉnh tiêm.
Băng Ngọc Chân quân xưa nay thu đồ nghiêm ngặt, yêu cầu khảo nghiệm vô cùng cao về ý chí, ngộ tính, đạo tâm, thiên phú,... Mấy trăm năm qua, số lượng đệ tử thân truyền của nàng đều không vượt quá năm ngón tay. Nghĩ đến đó, Đường Lệ Tuyết không khỏi hâm mộ nhìn hai tỷ muội Dương gia:
“Thật hâm mộ hai vị học muội, chưa vào học viện đã có quen biết đến Băng Ngọc Chân quân. Đúng, nàng tại tám năm trước thành công tấn thắng Lục phẩm, cho nên, hai vị học muội gặp nàng nên xưng hô một tiếng Chân Quân, không còn là Chân nhân nữa.”
Dương Linh Điệp và Dương Linh Y xấu hổ cười một tiếng, nói cảm tạ rồi đi. Trần Nguyên nhìn bóng lưng hai nàng, trong lòng thở dài. Hai nàng gặp mặt Băng Ngọc Chân Quân cũng không phải như Đường Lệ Tuyết tưởng tượng tốt đến như vậy.
Hắn từng nói chuyện với Dương Ly Tình. Hắn biết nội tình năm đó. Bởi vì cứu gia tộc mà Dương Ly Tình không thể không rời bỏ thân phận đệ tử thân truyền mà quay trở lại Tinh Hà huyện. Nói theo một ý nghĩa nào đó, nàng đây là phản bội sư môn.
Nhiều năm như vậy chưa từng trở lại, chính bản thân Dương Ly Tình cảm thấy không còn mặt mũi quay trở lại gặp sư phụ, nàng mới để hai tên hậu bối thay mình vấn an, ngoài ra không cầu điều gì xa vời. Theo Dương Ly Tình, Băng Ngọc Chân Quân là kiểu người lạnh lùng, quyết tuyệt, tính tình khó đoán trước. Đối với chuyện năm đó, không ai biết nàng có thái độ như thế nào. Nàng có chịu gặp mặt hai vị Dương gia tiểu thư hay không cũng là một vấn đề.
Nghĩ đến như thế, hắn thậm chí còn vì hai cô gái trẻ tuổi này sinh ra một tia lo lắng. Bất quá, rất nhanh tia lo lắng ấy biến mất không còn tăm hơi. Cho dù nàng không đồng tình với hành vi của Dương Ly Tình năm đó thì cũng không đến nỗi làm khó dễ hai tên tiểu bối đi. Đường đường là Lục phẩm Chân Quân, chút khí độ ấy là không thể nào không có.
Nghĩ thông suốt, Trần Nguyên không còn muốn quản. Hắn vừa định nói với Đường Lệ Tuyết rời khỏi quảng trường, thăm thú một vòng Thái Linh học viện; bỗng nhiên, xung quanh hắn trở nên ồn ào. Trần Nguyên đưa ánh mắt nhìn lại giật mình, sau đó lẩm bẩm:
“Không hổ là phế vật nghịch tập thiếu niên, bất cứ nơi nào cũng có chuyện thị phi.”
Danh sách chương