Vân Nam Sơn mang theo Trần Nguyên và Dương Minh Thiết đi vào phòng đấu giá, một đường đưa bọn họ đến bao phòng cao cấp nhất, lại phái ra hai tên thị nữ xinh đẹp như hoa, mang lên linh quả, linh tửu cùng linh trà tiếp đãi.

Dọc đường đi, hắn không ngừng hướng Trần Nguyên giới thiệu rất nhiều thứ về Vân Lý thương hội, biểu cảm vô cùng chân thành, nói với hắn chỗ tốt khi kết giao với Vân Lý thương hội, đồng thời đứng ra đảm bảo, chỉ cần giao dịch với Vân Lý thương hội, hắn sẽ tự thân đứng ra đánh chiết khấu, lấy giá nhập vào bán cho hắn, không lấy lãi một đồng.

Có thể nói, Vân Nam Sơn đã lấy ra toàn bộ vốn liếng để làm vừa lòng Trần Nguyên.

Dương Minh Thiết không nhịn được nữa, kéo tay hắn lại:

“Được rồi, Vân lão ca, ngươi không cần nói nữa.”

Vân Nam Sơn có chút không vui, khoát tay hắn, hậm hực:

“Dương lão đệ, ngươi tránh ra a. Người bấu lên quan hệ, không thể bỏ lão ca ta ra ngoài như thế chứ. Chuyện lúc nãy, ta còn chưa nói với ngươi đâu.”

Khác hẳn với cách cư xử trang trọng, lịch thiệp cùng khách khí ở ngoài cửa, cử chỉ của hai người bây giờ mười phần tùy ý, tựa như hai lão hữu đã quen lâu năm vậy. Trần Nguyên ánh mắt lấp lóe, dường như nhìn ra điều gì.

Dương Minh Thiết cười khổ, nói:

“Lão ca, ngươi không cần làm như vậy.” Nói xong, hắn nghiêm mặt nhìn Vân Nam Sơn:

“Lão ca, chuyện ta hướng ngươi nhờ vả. Thế nào rồi?”

“Cái gì?” Vân Nam Sơn sửng sốt: “Bây giờ còn trước mặt Trần…”

Nói đến, thanh âm hắn nhỏ dần, im bặt mà dừng.


Hắn cứng ngắc quay đầu, thì thầm với Dương Minh Thiết:

“Ngươi sẽ không nói rằng, Trần công tử… cũng… cũng… là người mình?”

“Còn chưa đến mức người mình, nhưng là cũng không kém. Có thể tin tưởng.”

Vân Nam Sơn sửng sốt, nhìn hai nam tử trẻ tuổi, hồi lâu không nói nên lời. Sau đó, hắn lại nhìn chằm chằm Dương Minh Thiết, không gì cao hứng bằng, nói:

“Hảo tiểu tử. Ngươi thế mà được. Ngay cả Trần công tử dạng này thiên kiêu cũng quen biết được.”

Hắn vốn biết Dương Minh Thiết bất phàm, thế nhưng không nghĩ đến đối phương có bản lĩnh đến như thế. Người sau thì chỉ có thể cười khổ:

“Duyên số, duyên số. Lão đệ cùng Trần công tử quen biết cũng là ngẫu nhiên.”

Vân Nam Sơn không để ý hắn giải thích, u oán nói:

“Vậy sao ngươi còn không nói sớm, để cho lão ca ta làm cho hề một hồi lâu.”

Dương Minh Thiết trực tiếp bỏ qua Vân chưởng quỹ, hướng Trần Nguyên nói:

“Để Trần công tử chê cười. Tại hạ cùng Vân chưởng quỹ tương giao thân thiết. Chỉ là tình thế tại Tinh Hà huyện phức tạp, nhiều con mắt đều đang nhìn chằm chằm. Chúng ta cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể lộ ra mặt ngoài xa lạ như vậy.”

Vân chưởng quỹ cũng là một bộ cười khổ:

“Để cho công tử chê cười. Những lời trước đó… Ai… công tử cứ coi như ta đang nói kịch vui vậy. Mặt khác, công tử đã là quen biết với lão đệ, chỉ cần công tử có việc cần dùng đến Vân Lý thương hội, tại hạ sẽ hết sức thỏa mãn.” Nói đến đây, giọng hắn chân thành rất nhiều, không còn khách khách khí khí như trước nữa.

Dương Minh Thiết có chút không kiên nhẫn, nói:

“Lão ca, vậy còn đồ ta nhờ vả người thì sao? Chuyện thế nào rồi?”

Vân Nam Sơn cười nói:

“Ngươi lão đệ này nha. Đồ ngươi nhờ vả còn không phải là thứ dễ kiếm gì. Thế nhưng đã vào tay lão ca. Yên tâm đi. Lão ca có liều mình cũng phải kiếm cho ra bằng được. Một cây trung đẳng Tam phẩm pháp khí dạng kiếm, một cây thượng đẳng Nhị phẩm pháp khí, hai món trung đẳng, năm món hạ đẳng,... chưa kể đến đan dược, thuốc trị liệu. Lão đệ, cho dù là ta không lấy tiền lời nhưng những bảo vật này giá trị không nhỏ đâu. Lát nữa, ta để người bí mật chuyển giao cho ngươi.”

“Vậy liền đa tạ lao ca. Còn Linh thạch, lão ca yên tâm. Theo cách cũ, ta chuyển cho ngươi.”

“Tốt. Cứ thế mà làm.” Nói rồi, hắn vừa định rời đi, lại nghĩ đến cái gì, cau mày nói:

“Lão đệ, ngươi làm một đợt chuẩn bị lớn như vậy, không phải là định…”

Dương Minh Thiết lắc đầu, nghiêm túc đáp:

“Lão ca, ngươi nhìn tình huống hiện tại. Ta nếu không động, chẳng lẽ còn bị động chờ bọn hắn cắn một miếng?”

Vân Nam Sơn thở dài gật đầu:

“Dương gia các ngươi quật khởi quá nhanh, ép cho hai nhà kia không thở nổi. Bọn hắn đã sớm nhịn không được. Làm cho dứt khoát cũng là tốt.”

Dương Minh Thiết cũng đáp:


“Vì thế, lão đệ muốn nhân cơ hội Thanh Giao sơn mạch hung thú biến động lần này làm ra quyết định dứt khoát luôn. Như vậy cũng tránh rắc rối không cần thiết.”

“Tốt.” Vân Nam Sơn vỗ bả vai hắn: “Ta biết xưa nay lão đệ làm việc cẩn thận chu toàn, suy trước tính sau, hành động không để lại chỗ trống. Ta rất yên tâm. Bất quá, ta vẫn phải nhắc lão đệ một chút, Thanh Giao sơn mạch lần này dị biến không tầm thường. Lão đệ tất phải nắm chắc.”

“Đa tạ lão ca. Ta có nắm chắc.”

“Ừm. Ngươi biết là tốt. Trần công tử, Dương lão đệ, buổi đấu giá còn nhiều việc phải xử lý. Ta không quấy rầy hai vị nhã hứng. Cáo từ.”

“Cáo từ.”

Trần Nguyên chắp tay đối với Vân Nam Sơn. Toàn bộ hành trình hai người nói chuyện, hắn đóng vai câm điếc, không xen vào lấy một câu.

Bất quá, nghe đến đây thì kẻ ngu cũng nhận ra, Dương Minh Thiết, không, Dương gia chuẩn bị có đại động tác. Mặt khác, hai nhà mà hắn nhắc đến thì có đến chín thành khả năng là Tôn, Lư hai nhà.

Biết đến đối phương ý định, Trần Nguyên cũng đại khái có thể phán đoán, hành động cùng ý nghĩ tiếp theo của Dương Minh Thiết. Thậm chí, thái độ của đối phương đối với hắn cũng có thể tiên đoán ra một hai.

Không lâu sau đó, đấu giá hội bắt đầu. Để Trần Nguyên thất vọng là chẳng có một món đồ nào vào nổi mắt hắn.

Không có cách, cảnh giới của hắn cao hơn tu sĩ Tinh Hà huyện nhiều lắm. Những đồ hắn có thể sử dụng ngược lại sẽ không được mang đến đây đấu giá. Trước không nói người ta có thể hay không sử dụng, chỉ tính đến việc có thể chi trả hay không cũng là một bài toán hóc búa.

Dương Minh Thiết cũng giữ im lặng từ đầu tới cuối. Hắn không hề ra tay với bất kỳ một bảo vật nào cả. Toàn bộ hành trình đều là thích thú quan sát bên dưới khán đài. Mục đích chính của hắn là đến nhận đồ đã đặt từ Vân Nam Sơn. Đấu giá hội chỉ là thuận mắt liền nhìn một chút mà thôi.

Từ đầu đến cuối, Trần Nguyên không có gặp người của Vân Nam Sơn mang đến Pháp khí, đan dược như trước đó đề cập. Đoán chừng, hai người bọn hắn có cách thức riêng trao đổi hàng hóa.

Ngược lại, bên dưới đấu giá hội là một mảnh tưng bừng. Ngươi tới ta đi, vật phẩm hết cái này đến cái khác được lấy ra, hiệu quả được thổi lên tận trời, giá cả cũng không ngừng theo đó mà nâng lên như diều gặp gió.

Đại đa số hàng hóa đều chỉ là Nhị phẩm cấp bậc: Nhị phẩm đan dược, Nhị phẩm pháp khí, Nhị phẩm phù lục,... nhưng đối với những tiểu thế gia thì chúng trân quý chẳng khác nào bảo vật trấn gia.

Trần Nguyên cũng coi như mở rộng tầm mắt. Hắn vậy liền biết đến cái gì là đấu giá hội, biết đến không khí cuồng nhiệt nơi này. Đã không ít lần hắn có ý nghĩ cũng mở tay tranh đoạt một phen. Linh thạch hắn có không ít, tham gia cuộc vui không phải là không thể.

Chỉ là cuối cùng, những ý nghĩ này đều bị hắn dẹp đi ngay lập tức.

Hắn mặc dù có linh thạch, như chỉ là tạm thời. Ai biết sau này, hắn có thể cần đến gấp hay không.

--------------------

Đấu giá hội kéo dài chừng ba canh giờ mới kết thúc. Giữa chừng còn có thị nữ xinh đẹp như hoa dâng lên đồ ăn giúp người tham gia hồi sức cùng tinh thần.

Tất nhiên, đồ ăn tại mỗi loại phòng khác nhau thì cũng không giống nhau. Quy chuẩn thấp nhất thì chỉ là thức ăn dành cho phàm nhân, mà cấp bậc cao nhất thì không thể thiếu được linh mễ, thịt linh thú cùng linh tửu,... xa hoa không kém gì yến tiệc chiêu đãi của Nhị phẩm thế gia.

Sau đấu giá hội, Trần Nguyên liền rời đi Vân Lý thương hội, mặc cho Vân Nam Sơn cố gắng giữ lại chiêu đãi. Hắn lấy lý do thăm thú Tinh Hà huyện làm cớ chối từ.

Vân Nam Sơn nghe vậy liền không cưỡng chế. Có điều, hắn lập tức sai phái tên hầu cận nhanh nhẹn, biết nói chuyện, hiểu biết Tinh Hà huyện thành làm hướng dẫn viên du lịch.

Trần Nguyên không chối từ.

So với làm một con ruồi không đầu không đuôi không biết bay về đâu, có một tên dân bản địa, sành sỏi làm hướng dẫn thì còn gì tốt hơn nữa?

Lại nói, hắn dự định ở lại Tinh Hà huyện thành một quãng thời gian. Vân Nam Sơn biết đến điều này vui mừng quá đỗi, bằng tốc độ nhanh nhất sắp xếp cho hắn một căn trạch viện sang trọng, không phải tại trung tâm huyện thành, nhưng hợp ý Trần Nguyên ở chỗ yên tĩnh, cách biệt, trang nhã và sẽ không có những vị khách không mời tới quấy rầy.


Cùng với tiếp nhận trạch viện, trả ra cái giá miễn cưỡng sau khi cả hai đưa qua đẩy lại, Trần Nguyên đưa cho Vân Nam Sơn một bản danh sách những đồ vật hắn muốn mua.

“Vân chưởng quỹ, xin nhờ.”

Vân Nam Sơn nhìn qua danh sách, có chút cau mày:

“Trần công tử… cái này. Nói thật, Vân Lý thương hội chúng ta đối với những vật phẩm công tử yêu cầu hẳn là sẽ còn tồn kho. Thế nhưng tại Tinh Hà huyện nhỏ bé này, thông thường là sẽ không có. Nếu như công tử muốn đến, e rằng phải chờ qua một đoạn thời gian. Tại hạ sẽ tức tốc trở về tổng bộ lấy hàng gấp cho công tử.”

Vật phẩm Trần Nguyên yêu cầu không nhiều, bất quá lại quý giá vô cùng. Thứ hắn muốn là ngộ đạo trà, Ngộ đạo đan cùng một chút pháp khí gia tăng tốc độ ngộ đạo. Đối với hắn đan dược thông thường, tài nguyên thông thường là vô dụng. Kinh thư, công pháp thì hắn vẫn còn tồn một đống lớn chưa cảm ngộ đâu.

Thế nhưng, đồ vật hắn muốn, tại tu chân giới đều là đứng hàng đỉnh tiêm, cũng thuộc về quý báu nhất lớp kia.

Đối với tu sĩ, thứ gì quý báu nhất?

Đê giai tu sĩ chưa tiếp xúc nhiều với đạo, cái họ cần nhiều chính là thứ cung cấp năng lượng như đan dược, linh quả, thịt linh thú các loại.

Thế nhưng, theo tu vi càng cao, yêu cầu cảm ngộ đối với ‘đạo’ lại càng lớn. Bởi vậy, Ngộ đạo trà, Ngộ đạo đan,... những thứ này đối với cao giai tu sĩ thiết yếu vô cùng.

Bởi vậy, giá cá chẳng thể thấp chút nào.

Tại Tinh Hà huyện, có bày ra giữa đường, để người ta góp nhặt nội tình mấy cái thế gia cũng chẳng mua nổi.

Trần Nguyên mang theo cảm kích nói với Vân Nam Sơn:

“Vậy thì Trần mỗ trước đa tạ Vân chưởng quỹ.”

Vân Nam Sơn cười khoát tay nói:

“Trần công tử khách khí. Có thể trợ giúp công tử là vinh hạnh của tại hạ.”

Đồng thời, trong lòng hắn càng thêm chắc chắn về lai lịch của Trần Nguyên. Thế lực sau lưng đối phương chỉ sợ so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm đáng gờm.

Cho dù là giàu có như Vân Lý thương hội, thiếu chủ của bọn hắn cũng chẳng thể nào nhẹ nhõm xuất ra trăm vạn Linh thạch mà không nháy mắt lấy một cái như thế.

Trần Nguyên nào để tâm đến suy nghĩ của đối phương. Mấy tháng sắp tới, hắn dự định an nhàn chờ đợi tại Tinh Hà huyện cho đến lúc Thái Linh học viện chiêu sinh.

Cùng lúc, hắn tranh thủ quãng thời gian rảnh rỗi cảm ngộ bốn mươi quyển Phật kinh thu được từ trong tay Hoàng gia. Có thể, luận độ huyền diệu, chúng kém xa Bồ Đề kinh, thế nhưng đã là kinh thư thì hẳn phải có giá trị riêng, đều đang để học hỏi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện