Theo Dương Minh Thiết dẫn đi, Trần Nguyên bước vào Tĩnh Cư các.

Tĩnh Cư các không lớn, mặt nền có hình vuông, cạnh chừng mười lăm, hai mươi trượng. Đặt tại thế gia thế giới này, điểm ấy đất đai chỉ như cái móng tay mà thôi.

Tĩnh Cư các bày bố đơn giả. Một tòa nhà đơn sơ ba tầng được dựng lên từ đá, gạch và trúc xanh, một khoảng sân nhỏ rộng chừng trăm mét vuông lát đá xanh đặt tại đằng trước, nơi có bộ bàn đá đặt dưới gốc cây liễu già nằm chếch về góc phải. Vườn hòa đặt tại phía đối diện, dẫu chỉ trồng những loại hoa cỏ thông thường, nhưng nhờ chăm sóc tỉ mỉ mà toát ra loại cảnh đẹp mắt riêng. Cách đó mười bước chân là hồ nước nhân tạo, dưới đáy trải sỏi, bên trong trồng sen và năm sáu loại thực vật thủy sinh khác. Tại giữa hồ còn có một ngọn giả sơn cao một trượng, nằm nổi bật giữa làn nước trong suốt.

So với toàn bộ phần còn lại của phủ trạch, Tĩnh Cư các hội tụ linh khí nồng đậm hơn rất nhiều, cơ hồ là gấp rưỡi, thậm chí là gấp hai lần. Dương gia vì nuôi dưỡng, không, chỉ là để vị lão tổ tông có địa điểm an dưỡng đã bỏ ra cái giá không nhỏ. Không nói đến Tam phẩm Tụ Linh trận pháp giá trị đã tại trên trời đối với một cái Nhị phẩm thế gia, chính là linh thạch cùng tài vật duy trì trận pháp hoạt động cũng là vấn đề nhức đầu.

Có điều, Trần Nguyên không biết là, Tĩnh Cư các cũng chỉ nhận được cải biến trong hai năm trở lại đây mà thôi. Nếu đổi lại trước khi Dương Minh Thiết nhậm chức gia chủ, Dương gia không có khí tượng hào hùng như hiện tại.

Trong sân nhỏ lúc này đã đợi sẵn hai người. Hai nữ nhân, một già một trẻ.

Người lớn tuổi toàn thân mặc một bộ váy đen rộng, gương mặt bị che khuất đi một nửa bởi tấm lụa cùng màu váy, chỉ để lộ ra một đôi con ngươi lạnh lẽo, tang thương, nhìn về phía xa xăm. Nàng ngồi đó, tọa hạ bên chiếc bàn đá, trước mặt là chén trà đã lạnh ngắt, dường như chưa hề đụng vào chút nào. Nàng không động, toàn thân trong lúc vô hình vậy mà tỏa ra cỗ khí thế cường đại mà cả Thanh Trúc trấn không ai sánh bằng. Chỉ là, cỗ khí thế này càng nhiều hơn trong đó là sự mục nát, thối rữa, tựa như chiếc lá rụng trên mặt đất, chờ thời khắc trở về với cát bụi.

Chẳng cần giới thiệu cũng rõ, vị này chính là lão tổ tông trong truyền thuyết của Dương gia, Dương Ly Tình.

Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh nàng mặc bộ váy xanh thanh thuần thoát tục. Dung nhan nàng đẹp như vẽ, gương mặt trái xoan, sống mũi thẳng, cao, ăn khớp một cách hoàn hảo với đôi môi đỏ chót, và cặp mắt to, tròn thanh thuần. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, gương mặt nàng có đến bảy, tám phần tương tự như Dương Minh Thiết.

Nàng chính là thân tỷ tỷ của Dương Minh Thiết, Dương Linh Thiền, hai mươi ba tuổi, tu vi là Nhất phẩm đỉnh phong.

Dương Linh Thiền từ nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tính cách lại ôn nhu, hài hòa, dễ được các bậc trưởng bối yêu thích, cho nên gia tộc an bài nàng hầu hạ bên cạnh Dương Ly Tình.


“Lão tổ tông, tỷ tỷ, Trần công tử đã tới.”

Lúc này, Dương Minh Thiết cung kính đứng tại một bên, khẽ hỗ.

Dương Ly Tình nghe vậy mới thu hồi tầm mắt xa xăm, nhìn đến nam tử trẻ tuổi, tuấn mỹ đứng cách mình hai trượng có hơn. Nàng mở miệng, giọng nói chứa nhiều mỏi mệt:

“Thật thất lễ, ta thân thể thụ trọng thương, không thể nghênh đón đạo hữu từ xa, mong đạo hữu thứ tội.”

Nàng lấy địa vị ngang hàng tịnh xưng. Dẫu cho nam tử này tuổi tác chỉ bằng một phần tư không đến tuổi đời của nàng, nhưng tu vi hắn không kém hơn nàng thời kỳ đỉnh phong, tự nhiên là không thể thất lễ.

Trần Nguyên cười ôn hòa:

“Đạo hữu hữu lễ. Đến nhà mà chưa thể sớm một chút bái phỏng đạo hữu, là ta thất lễ.”

Hắn bề ngoài nước chảy mây trôi nhưng trong lòng luôn cảm thấy là lạ. Người này tuổi đời lớn hơn hắn nhiều lắm, có thể tịnh xưng ngang hàng hắn liền cảm thấy không được tự nhiên. Đều là do hắn tiếp xúc với tu sĩ giới này không nhiều, đối với các vấn đề như vậy không có nhiều kinh nghiệm.

Dương Minh Thiết cùng Dương Linh Thiền lúc này đã lặng lẽ thối lui đến sau lưng Dương Ly Tình, tựa như hai tôn hộ vệ trung thành, luôn luôn sẵn sàng thủ hộ cho nàng. Đối mặt với nàng cấp bậc này, bọn hắn chỉ là tiểu bối, không dám cũng không có tư cách ngồi xuống ngang hàng xen vào câu chuyện.

Dương Minh Thiết không cần phải nói, Dương Linh Thiền không thể kiềm chế ánh mắt tò mò nhìn về nam tử đối diện. Nhìn rồi mới biết, đối phương tuấn tú quá phận. Chẳng những thế, tuổi đời không cao, nhưng tu vi đủ để lão tổ tông ngang hàng luận giao.

Lần đầu tiên nàng biết đến, trên đời lại có nam tử xuất chúng đến như thế.

Dương Ly Tình là người thẳng thắn, không thích vòng vo. Sau một câu đạo hữu khách khí và để cho Dương Linh Thiền châm trà cho khách, nàng vào luôn chính đề:

“Đạo hữu nhưng là tu luyện phật môn công pháp?”

Trần Nguyên nghe vậy thì có chút sững sờ. Đây đã là người thứ mấy nhận định hắn như vậy? Biết là Bồ Đề kinh bắt nguồn từ phật môn, nhưng hắn không nghĩ ảnh hưởng tới ấn tượng về hắn trong mắt người khác nhiều như vậy.

Trần Nguyên một trận nhức óc. Hắn còn muốn lấy vợ, kết đạo lữ a.

Muốn hay không nghiên cứu một chút Nho gia kinh văn?

Dương Ly Tình dường như không để ý đến biến hóa sắc mặt hắn, nàng nói:

“Thật không có ý tứ, ngày hôm qua đạo hữu tu luyện gây ra động tĩnh, ta cũng là vô tình nhận ra huyền cơ.”

Trần Nguyên trước đó ngộ đạo, quả thật không tự kiềm chế bản thân, gây nên oanh động không nhỏ. Có thể Dương gia tu sĩ cảnh giới quá thấp, tầm mắt không đủ rộng, kiến thức không nhiều, chỉ có Dương Ly Tình từng theo học tại Thái Linh học viện là nhận ra.

Bất quá, Trần Nguyên từ lời này là nghe ra ý định thực sự của đối phương. Hắn cười nói:

“Không sao, việc này cũng không tính là bí mật gì. Ta chỉ là nghiên cứu qua phật kinh, nhưng không tính là chính thức phật tu.”

Dương Ly Tình lại nói:


“Cho dù là vậy, phật pháp đạo hữu chắc chắn không tầm thường.”

Đúng thế, Bồ Đề kinh nào chỉ là không tầm thường. Trần Nguyên không cho ý kiến, ngược lại hỏi:

“Đạo hữu hẳn là muốn mượn ta phật lực trấn áp ma khí trong cơ thể?”

Dương Ly Tình tại hơn ba mươi năm trước chịu ma tu tập kích, thân chịu trọng thương. Bởi vì gấp gáp trở về chi viện gia tộc mà không kịp loại bỏ ma khí trong cơ thể. Ma khí này giống như giòi bọ, đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của nàng, không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng, ngày đêm liên tục sinh sôi rồi tra tấn nàng khiến nàng đau khổ sống không bằng chết.

Mà vừa vặn, Trần Nguyên một thân thể nội năng lượng mang nhiều đặc tính như Phật lực có khả năng áp chế ma khí. Không chỉ là Phật lực, Chính khí của Nho gia cũng có tác dụng tương tự. Thế nhưng, tại mảnh đất hẻo lánh nghèo nàn như thế này, bọn họ làm sao tìm ra đại năng Phật môn, Nho gia.

Bản thân Dương Ly Tình một thân trọng bệnh lại không thể rời đi Dương gia. Một là nàng muốn trấn thủ Dương gia. Hai là thân thể nàng bất tiện đi xa.

Có thể, trời cao để cho Trần Nguyên xuất hiện tại đây, nàng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Dương Ly Tình không do dự chút nào, nói:

“Đúng thế. Chỉ cần đạo hữu chịu xuất thủ, chiếc lá này sẽ thuộc về đạo hữu.”

Nói rồi, nàng ra hiệu Dương Linh Thiên mang lên một chiếc hộp ngọc. Trong hộp ngọc chỉ có duy nhất một chiếc lá xanh, mỏng, bé bằng nửa bàn tay, tản mát ra một loại đạo vận huyền diệu khó lường.

“Đây là…” Trần Nguyên nhìn vào có chút giật mình, chiếc lá này thật không tầm thường.

Dương Ly Tình thấy biểu lộ của hắn thì biết sự tình đã thành một nửa, liền giới thiệu:

“Lá này gọi là lá Bồ Đề. Lá này là ta ngẫu nhiên thu được khi cùng sư tôn thăm dò một bí cảnh ở Lai Châu năm mươi năm trước. Lá Bồ Đề tác dụng đối với Võ tu, Đạo tu hay Nho tu không có bao nhiêu, thế nhưng đối với Phật tu lại có trợ giúp cực lớn. Nghĩ đến đạo hữu tạo nghệ trên phật pháp cao thâm như vậy, nếu vận dụng tốt lá Bồ Đề, tu vi hẳn có thể phóng đại một mảng lớn.”

Hóa ra là chỉ có tác dụng với Phật tu.

Trần Nguyên âm thầm hô. Chẳng trách nàng bỏ được mời chào hắn, thứ này giá trị dù không sánh bằng Bồ Đề kinh, nhưng cũng không phải những kinh thư hắn thu được từ Hoàng gia có thể so sánh. Bất quá, Dương gia không có Phật tu, giữ lại cũng chỉ vô dụng.

“Tốt. Ta đáp ứng đạo hữu.” Trần Nguyên không chút do dự nói. Đồ tốt đưa lên đến tận cửa, nào có lý do từ chối?

Dương Minh Thiết nghe vậy thì vui mừng, không kịp chờ đợi chen vào nói:

“Đa tạ Trần công tử trượng nghĩa. Ta đây đi chuẩn bị gian phòng yên tĩnh. Trần công tử có thể vì đó trợ giúp lão tổ tông.”

Trần Nguyên khoát tay nói:

“Không nói gì đến trượng nghĩa, giao dịch công bằng mà thôi. Đã Trần mỗ nhận đến các vị chỗ tốt, tự nhiên muốn xuất lực. Mặt khác, không cần chuẩn bị rắc rối như vậy, ta ngay tại đây có thể xuất thủ.”

“Ngay tại đây?” Lần này, không chỉ Dương Minh Thiết và Dương Linh Thiền giật mình, ngay cả Dương Ly Tình cũng có chút kinh ngạc. Ma khí trong cơ thể nàng đã tồn tại hơn ba mươi năm, sớm ăn sầu vào lục phủ ngũ tạng, không ngừng sinh sôi, mức độ nghiêm trọng xa xa không chỉ đơn giản như ngày đầu nàng thụ thương.

“Tại đây liền có thể.” Trần Nguyên cười nói.


Không đợi cho ba người Dương gia phản ứng, hắn chỉ ra một điểm trước mi tâm Dương Ly Tình. Thể nội năng lượng nồng đậm mà êm dịu hội tụ thành một điểm sáng, thuận theo ngón tay hắn thâm nhập vào thân thể đối phương.

Dương Ly Tình theo bản năng điều động linh lực chống trả thì bên tai nghe được thanh âm của đối phương:

“Đừng phản kháng, buông lỏng bản thân.”

Nàng suy nghĩ giây lát, sau cắn rằng liền buông bỏ toàn bộ phòng ngự. Thể nội năng lượng tựa như dòng nước ấm áp, theo đường kinh mạch trong thân thể nàng, nháy mắt lan khắp toàn bộ bản thân. Ma khí trong thân thể nàng gặp phải năng lượng vàng óng, chỉ một chớp mắt bị đánh tan, liên tục bại lui, co rút lại phía sau.

Dương Ly Tình hai mắt nhắm hờ. Nàng tựa hồ tận hưởng vô cùng cảm giác khoan khoái toàn thân giống như ngâm mình trong suối nước nóng. Thân thể tàn tạ chịu đựng ma khí hành hạ bao nhiêu năm bất chợt mất đi gánh nặng khiến nàng có cảm giác sung sướng như muốn vũ hóa thành tiên.

Mười hơi thở thời gian qua đi.

Dương Ly Tình chậm rãi mở ra đôi con ngươi linh động. Ngoại hình của nàng không có nhiều thay đổi, có thể, khí thế trên thân lại như lột xác biến thành con người hoàn toàn mới. Từ trên thân nàng, người ta không còn cảm nhận được sự hủ bại, già nua đến cùng cực; khí tức mà nàng bất chợt vô hình tỏa ra mạnh mẽ hơn so với trước nhiều lần.

Dương Ly Tình có cảm giác, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể ngay lập tức trở lại thời kỳ đỉnh phong.

“Lão tổ…” Dương Linh Thiền không biết đây hết thảy. Trong mắt nàng, nàng chỉ thấy Trần Nguyên đột ngột xuất thủ với lão tổ tông. Dẫu biết đối phương hẳn không có ác ý, trong lòng nàng vẫn là có chút bận tâm.

Dương Minh Thiết cũng chẳng an tâm hơn là bao. Hắn nhìn chằm chằm vào Dương Ly Tình, cố gắng theo dõi từng biến hóa nhỏ nhất.

Dương Ly Tình lại chẳng để ý đến hai tên hậu bối. Nàng đối với Trần Nguyên chắp tay bái tạ: “Đa tạ đạo hữu tương trợ. Phần ân tình này, Dương Ly Tình nhớ kỹ.”

Trần Nguyên lắc đầu:

“Đạo hữu quá lời. Ta cũng là nhận đạo hữu chỗ tốt. Nhắc đến, đây còn là ta chiếm lời đâu.”

Hai người trao đổi như vậy, Dương Minh Thiết và Dương Linh Thiền làm sao còn không biết kết quả đâu?

Bọn họ vui mừng quá đỗi. Dương Minh Thiết hai bàn tay siết chặt, nổi bạo cả gân xanh. Dương Linh Thiền thì hai hàng nước mắt rưng rưng tựa như tầm tình đè nén đã lâu.

Tuy nhiên, chẳng để hai người vui mừng lâu, Trần Nguyên lời nói tiếp theo để hai người rơi vào hầm băng:

“Bất quá, lợi dụng Phật lực áp chế ma khí trong cơ thể đạo hữu chỉ là kế sách tạm thời. Lấy tình trạng hiện tại, đạo hữu chỉ e còn mười lăm năm thời gian.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện