Chương 236: Xem Mệnh
Biểu hiện của lão giả để Trần Nguyên giật mình.
Hắn vội hỏi: “Đạo hữu, ra điều gì không đúng sao?”
Lão giả thu hồi ánh mắt, hồi phục tinh thần.
Hắn nhìn Trần Nguyên, khẽ lắc đầu: “Này cũng không phải.” Sau lại bổ sung thêm: “Đạo hữu yên tâm, bần đạo không phải nhìn đến điềm xấu gì.”
Lữ Như Yên cũng tò mò, lão đạo sĩ này rốt cuộc nhìn thấy điều gì ở trên người nàng.
Nếu như lão là gã lừa bịp, chỉ biểu diễn để thu thêm chút linh thạch, biểu cảm như vậy cũng quá lố đi.
Lại nữa, lúc trước lão đạo sĩ hành nghề, Thiên Lan từng truyền âm cho nàng, giải thích rằng lão đạo sĩ này không đơn giản, một thân tu vi đem ẩn giấu, không chỉ có Tam phẩm hậu kỳ tu vi mặt ngoài đơn giản như vậy.
Như thế đến, lão đạo sĩ hẳn có mấy phần bản lĩnh.
Trần Nguyên nghe lão giả nói không phải điềm xấu, trong lòng liền âm thầm thở ra.
Hắn thử hỏi thăm: “Vậy thì, đạo hữu nhìn thấy điều gì mà biểu cảm lại… đặc sắc như thế?”
Lão giả không có lập tức trả lời Trần Nguyên mà hơi liếc nhìn qua Lữ Như Yên, sau lại quay về phía hắn, thăm thẳm hỏi: “Thứ cho bần đạo đường đột, bận đạo muốn hỏi, phải chăng vị này… tiên tử là đạo lữ của đạo hữu?”
Vừa nghe câu hỏi này, gương mặt Lữ Như Yên đỏ bừng, hai gò má nóng rực.
Nàng cúi thấp mặt xuống, không dám nhìn lão giả, càng chẳng biết nên trả lời ra sao? Câu trả lời này, nên nói là có thì tốt hay vẫn là có thì tốt đây? Nàng làm sao có thể chủ động.
Chỉ có hai con ngươi xinh đẹp của nàng, dù có dịch dung bao nhiêu lần cũng chẳng thể xóa đi sự ôn nhu, trong sáng như thu thủy, thỉnh thoảng lại không nhịn được, liếc nhìn Trần Nguyên, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Ngược lại, Trần Nguyên bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn nhẹ gật đầu, giọng bình thản: “Nàng ấy bây giờ còn chưa phải đạo lữ của ta, bất quá trong tương lai gần sẽ là.”
Lời nói như vậy để cho Lữ Như Yên càng ngượng ngùng hơn, gương mặt so với trước đó càng đỏ hơn, càng nóng hơn mấy phần, cái đầu nhỏ của nàng càng cúi xuống sâu hơn một chút.
Chỉ có bàn tay trắng như ngọc, thon dài, mát lạnh của nàng là vô ý thức nắm chặt lấy Trần Nguyên không buông.
Người sau kịp phản ứng, ôn nhu vỗ lên mu bàn tay nàng an ủi.
Lão giả cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn với thái độ thẹn thùng của Lữ Như Yên.
Muôn người muôn vẻ, mỗi người lại mang một loại tâm thái khác nhau, hắn đi nhiều, gặp nhiều, lại không có gì đáng lạ lùng.
Lúc này, lão giả đối với Trần Nguyên chân thành nói: “Vị tiên tử này, phúc duyên ngập trời, khí vận như hồng, cho dù là tu sĩ, thân mang đại khí vận phụ thể, cũng không thể cùng nàng so sánh.
Đây là bần đạo bình sinh một đời tu đạo, số lượng gặp qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Trần Nguyên âm thầm tán đồng.
Từ ngày gặp gỡ Lữ Như Yên cho đến nay, hắn nhìn ra, nàng đạt được rất nhiều cơ duyên không tầm thường, thậm chí, so với các Đại Khí Vận giả, tạo hoa của nàng còn muốn to lớn.
Không đề cập tới Thần Lôi đạo chủng và Thần Lực đạo chủng kết tinh loại này kỳ vật, chỉ đề cập tới Bạch Ngọc Thánh Liên thôi, hắn cũng đã cực kỳ ngoài ý muốn.
Có Đại Khí Vận giả nào đạt được Thánh phẩm cấp bậc bảo vật? Lại có Đại Khí Vận giả nào đạt đến tốc độ đột phá nhanh như Lữ Như Yên mà căn cơ chẳng những hư hao mà còn ngày càng hùng hậu, thể nội linh lực ngày càng mạnh mẽ? Hắn từng thử dò xét qua nhiều lần, bất quá, chưa một lần nào hắn nhìn thấy trên người nàng có danh hiệu: Đại Khí Vận giả.
Cho nên, khí vận của nàng có nguồn gốc thần bí mà lấy thực lực của ta hiện tại đều không thể thăm dò chứ không đơn thuần là phương này thế giới? Hay là nói, cơ duyên của nàng không phải do khí vận đơn giản như vậy mà là có chủ ý sắp đặt từ trước?
Đây đã không phải lần thứ nhất Trần Nguyên tự hỏi điều này.
Bất luận kết quả là điều gì, thực lực của hắn hiện tại xa xa không đủ để giải quyết những điều này.
Thi hồi những tâm tư trên, Trần Nguyên đối với lão giả hỏi thăm: “Đạo hữu, bên ngoài những điều này, đạo hữu thế nhưng còn nhìn ra vấn đề gì khác?”
Lão giả lắc đầu, chân thực nói: “Không thể.
Khí vận của vị tiên tử này quá nồng đậm, nồng đậm đến đáng sợ.
Khí vận cũng giống như một loại bảo hộ vậy, cho dù là bần đạo cũng vô pháp nhìn xuyên qua nó.
Nếu cưỡng ép vượt qua khí vận dày đặc như vậy, nhìn trộm thiên cơ, như vậy ắt gặp phải phản phệ, vận khí càng dày, phản phệ càng lớn.
Lấy ví dụ như vị thiếu niên gọi Tô Thần lúc trước; bần cũng chỉ có thể nhìn qua hung cát cho hắn, nhưng không dám tường tận tính toán mệnh số của hắn; nếu không, ắt chịu thiên địa trừng phạt.”
Lão giả nói lời này là nửa thật, nửa giả.
Khí vận tựa như một tầng bảo hộ, ngăn cách bọn hắn những kẻ này thôi diễn mệnh số của đối phương là sự thật.
Thế nhưng, Tô Thần chịu đại khí vận của thế giới này chỉ là một phương hạ cấp thế giới, ý chí thiên địa không đủ mạnh để tổn thương đến hắn một tôn chân chính Cửu phẩm đỉnh phong.
Ảnh hưởng lớn nhất cùng lắm chỉ là bài xích hắn khỏi phương này tiểu thế giới, ngăn cản hắn tại đây lịch luyện, tìm kiếm cơ duyên.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, đại khí vận che chở Lữ Như Yên là sự thật.
Thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy trên người nàng là dòng khí vận vô biên vô tận, cuồn cuộn không dứt như một trận đại hồng thủy, thanh thế to lớn đủ để che khuất cả trời xanh.
Hắn thật sự sợ.
Nhưng càng đáng sợ hơn nữa là ẩn ẩn ở đằng sau dòng khí vận kinh khủng ấy, hắn lờ mờ cảm giác được, có tồn tại đại khủng bố, kinh khủng vô biên, rằng hắn chỉ cần dám cả gan đưa một tia ánh mắt xuyên qua đó, hắn sẽ lập tức bị xóa bỏ khỏi sự tồn tại, ngay cả hồn phách của bị hủy diệt, chân linh cũng bị gạt bỏ, hết thảy dấu tích tồn tại đều triệt để mất đi.
Đây là điều cực kỳ đáng sợ, cùng với Trần Nguyên một loại khủng bố đáng sợ.
Chỉ có điều, cả hai có khác biệt đôi chút, một cái cần hắn nhìn đi vào mới biết bên trong có ẩn giấu tồn tại kinh khủng, một cái, hắn chỉ cần liếc nhìn qua liền biết bên trong có giấu tồn tại cấm kỵ
Trần Nguyên không để ý lão giả tâm tư.
Hắn hướng về một bên Thiên Lan vẫn giữa im lặng từ đầu, nói ra: “Ngươi có muốn thử một chút? Vị đạo hữu này năng lực không tầm thường.”
Lão giả nghe vậy, theo bản năng hướng về Thiên Lan nhìn tới.
Lời gì cũng chưa kịp nói, chỉ là khi đối mặt với hai con ngươi huyết hồng, đỏ tươi như ngọc ruby, hắn có cảm giác, bản thân đột ngột lâm vào một vùng không gian vô biên vô tận, so với cả một tòa vũ trụ còn mênh mông, to lớn hơn nhiều.
Nơi này không có trời đất, không phân trên dưới, càng không có cỏ cây, đất đai, sông ngòi, thậm chí là không gian, thời gian cũng trở nên mờ ảo.
Hết thảy chỉ có một thứ vật chất không rõ tên, không rõ hình dáng, không rõ tính chất, đỏ tươi như máu, chiếm cứ hết thảy nơi này, đè lên phía trên các quy tắc, xóa bỏ hết thảy định nghĩa.
Một nháy mắt này, lão giả vội vã thu hồi tầm nhìn, hắn thậm chí còn đóng lại cả thần thức, không dám nhô ra một chút, phong bế lại cả thiên nhãn, thứ dùng để thăm dò mệnh lý thiên địa.
Sau lưng hắn không biết từ khi nào đã ướt nhẹp mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhịp tim gia tốc gấp rút, hai bàn tay trong ống tay áo không tự chủ nắm chặt lại, toàn thân run lên từng đợt.
Rốt cuộc, hắn hiểu ra, trong ba kẻ này, nữ tử nhìn qua bình bình phàm phàm này mới là tồn tại kinh khủng nhất, đáng sợ nhất.
Qua thật lâu, lão giả mới lấy lại bình tĩnh, giọng hơi run nói ra: “Đạo hữu thứ lỗi, bần đạo ngày hôm nay xem đến mệnh số đã nhiều, không thể lại xem nữa.” Nói rồi, hắn không nhìn đám người Trần Nguyên phản ứng, vội vã thu dọn đồ nghề, lấy tốc độ nhanh nhất rời xa khỏi ba tôn tồn tại khủng bố này.
Hắn thật không muốn gặp lại những kẻ này.
Đáng lẽ, hắn nên sớm biết, có thể đi cùng Trần Nguyên loại tồn tại kia, nhất định không thể nào là cấp độ thường nhân có thể so sánh.
Vừa đi, lão giả vừa hối hận không thôi.
Trần Nguyên không có gọi lại.
Vừa nhìn biểu hiện, hắn liền biết lão giả thấy được từ trên người Thiên Lan điều kinh khủng.
Hắn biết nàng không tầm thường, nhưng không nghĩ tới có thể ngay lập tức dọa sợ một tôn Cửu phẩm đỉnh phong đại năng.
Có lẽ, nội tình của một Hợp Đạo đại năng cũng khó mà làm được điều này đi.
Trần Nguyên đối với Thiên Lan, hơi nhún vai: “Xem ra, ngươi và vị đạo hữu kia không có duyên.”
Thiên Lan hời hợt đáp: “Là ngươi chủ động muốn xem mệnh.
Ta lại không có nhu cầu.”
Nói rồi, ba người Trần Nguyên rời khỏi vị trí lão giả bày quầy, hòa mình vào dòng tu sĩ đông đúc trên con đường chính vắt ngang qua chiều rộng mấy trăm dặm của Càn Nguyên thành.
…
Không khó để ba người Trần Nguyên tìm được trụ sở của Thái Linh học viện tại Càn Nguyên thành.
Thân là một trong ba thế lực tối cao, nắm quyền quyết định cao nhất tại nơi này, trụ sở của bọn hắn là một tòa cung điện khổng lồ, lộng lẫy, choáng ngợp và cực kỳ nổi bật dưới ánh mặt trời.
Dù cho vị trí của nó chiếm cứ tại quảng trường trung tâm của tòa thành, thế nhưng kích thước và sự sang trọng của nó đủ để tu sĩ có thể nhìn thấy kể từ khi đặt bước chân đầu tiên vào thành từ bất cứ phương hướng nào.
Canh gác phía trước cung điện là hai tên đệ tử trẻ tuổi, một nam, một nữ.
Nhìn từ đồng phục hai người này ăn mặc, không khó để đoán ra, cả hai đến từ Thanh Châu Thái Linh học viện, hơn nữa còn là học sinh tinh anh.
“Niên kỷ cũng không thấp, tu vi còn chỉ là Nhị phẩm tầng tám.” Trần Nguyên nghĩ thầm trong đầu.
Kỳ thực, hắn còn không biết rằng, tại Thanh Châu, đệ tử trẻ tuổi có thể đạt tới Nhị phẩm hậu kỳ tu vi đã coi là tương đối bất phàm.
Không giống như Tô Châu như vậy giàu có, truyền thừa lâu đời, học sinh tại Thanh Châu nhập học Thái Linh ngoại viện tu vi mặt bằng chung đều khá thấp, đều chỉ là Nhị phẩm sơ kỳ tầng thứ.
Trải qua hai, ba mươi năm tu luyện trong học viện, điểm cống hiến tích lũy đầy đủ, tu vi cũng đạt tới Nhị phẩm hậu kỳ, học sinh mới có cơ hội từ đệ tử phổ thông tấn thăng lên làm đệ tử tinh anh.
Điều này khác biệt với Tô Châu, Giao Châu những châu đứng hàng đầu, Thái Linh ngoại viện tại đó, tu vi nếu không đủ Tam phẩm, đừng nghĩ đến chuyện tấn thăng làm tinh anh đệ tử; thậm chí, Tam phẩm tu vi còn chỉ là điều kiện cần thiết mà không phải điều kiện đầy đủ.
Đến nỗi nội viện, muốn tân thăng đệ tử tinh anh, vậy chí ít tu vi phải đạt tới trung kỳ mới có cơ hội.
Còn hạch tâm đệ tử, yêu cầu lại càng cao hơn.
Bất quá, đó là một câu chuyện khác.
“Ba vị, xin dừng bước.
Phía trước là trụ sở của Thái Linh học viện.” Gặp ba người Trần Nguyên tiến đến, hai vị học sinh tinh anh Thái Linh học viện bước lên một bước ngăn cản.
Là học sinh Thái Linh học viện, bọn hắn có niềm kiêu ngạo và chỗ dựa của bọn hắn.
Dù là đối mặt với Tam phẩm Đại tu sĩ, bọn hắn có kính trọng nhưng không hề có sợ hãi.
Trần Nguyên xuất ra tấm thân phận lệnh bài, đưa cho hai người, nói: “Làm phiền hai vị vào thông báo cho đạo sư, có Trần Nguyên, học sinh nội viện, tới cầu kiến.”
“Học sinh nội viện?” Cả hai tên học sinh lập tức cả kinh.
Đối với bọn hắn những cái này học sinh ngoại viện tới nói, Thái Linh nội viện chẳng khác nào thánh địa, một nơi cao mà bọn hắn khó có thể chạm tới.
Đặc biệt là tại những châu như Thánh Châu, mỗi lần tuyển sinh, bọn hắn thu không ít hơn một vạn học sinh, thế nhưng có thể trúng vào nội viện liền năm mươi người cũng chưa tới, tỷ lệ trúng tuyển còn nhỏ hơn một phần hai trăm.
Bởi vậy, hai cái học sinh tinh anh của Thanh Châu Thái Linh học viện vừa nghe đến nội viện liền kinh ngạc.
Bọn hắn lập tức kiểm tra thân phận lệnh bài.
Không sai.
Bọn hắn không thể nhận lầm.
“Còn xin mời ba vị sư huynh, sư tỷ tiến vào trong nghỉ ngơi một lát.
Để sư muội tiến vào thông báo cho đạo sư.” Vị nữ tử nọ lên tiếng.
Sau khi căn dặn nam đệ tử ở lại canh gác, nàng tất bật dẫn theo đám người Trần Nguyên tiến vào phòng tiếp khách, một thân lại vội vã đi tìm vị đạo sư đang trực ngày hôm nay.
Không qua bao lâu, một vị nữ tử mang váy vàng nhạt, vóc người duyên dáng yêu kiều, gương mặt xinh đẹp như vẽ, mái tóc cài trâm ngọc tinh xảo, tóc đen buông dài như thác nước, khẽ đung đưa nhẹ nhàng theo mỗi bước, ung dung chân đi tới.
Từ trên người nàng tỏa ra một loại khí chất ung dung hoa quý, thong dong không vội, tựa như một vị phu nhân cao quý của một nhà quý tộc truyền thống lâu đời nào đó.
Tu vi của nữ tử này cũng không yếu.
Tứ phẩm tầng bảy, thời gian đột phá chưa lâu, hẳn chỉ mới mấy năm gần đây.
Tất nhiên, mặc kệ nàng đột phá cách đây mấy năm hay mấy chục năm, Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, dù ở bất cứ đầu đều là kẻ được tôn trọng.
Nàng đến trước ba người Trần Nguyên, hé bờ môi son, giọng nói trong trẻo: “Nghe nói có học sinh đến từ nội viện muốn gặp.
Bản đạo sư là Vũ Tuyết Lạc, Thanh Châu học viện đạo sư.
Các ngươi có thắc mắc hay yêu cầu trợ giúp gì, có thể trực tiếp nói với bản đạo sư.
Mặt khác, bản đạo sư cũng vừa vặn có chuyện muốn nhờ vả các ngươi.
Nếu như ba người các ngươi có rảnh, như vậy có thể suy nghĩ một hai.” Vũ Tuyết Lạc rất thẳng thắn đề nghị..
Chương 237: Tình thế
“Học sinh gặp qua Vũ đạo sư.” Gặp người đi đến, Trần Nguyên đứng dậy, có lễ đáp lại.
Lữ Như Yên và Thiên Lan cũng riêng phần mình chào hỏi. Thân phận là học sinh, bất kể là nội viện hay ngoại viện, bất kể là ở Tô Châu hay Thanh Châu, bọn hắn cần có thái độ tôn trọng đối với các đạo sư của Thái Linh học viện. Đây là yêu cầu cơ bản nhất về phẩm hạnh.
Lúc này, Trần Nguyên lại hỏi: “Không biết, Vũ đạo sư có điều gì vất vả cần đến học sinh, học sinh có thể giúp đỡ?”
Vũ Tuyết Lạc gặp hắn biết nói chuyện như vậy, trong lòng âm thầm hài lòng. Bất quá, nàng không vội. Chuyện này chỉ là tiện thể đề cập mà thôi. Nàng khoát tay áo, nói ra: “Trước chuyện này không vội. Chúng ta nói đến chuyện của các ngươi. Ba người các ngươi tới tìm ta hẳn là có việc muốn nhờ vả?”
“Quả thực là có chuyện như thế.” Trần Nguyên đi đầu nói ra: “Tám tháng trước, chúng học sinh…” Kế đến, Trần Nguyên đem sự tình bọn hắn phá vỡ phong ấn, mở ra lối vào, tiến nhập phương này tiểu thế giới tìm kiếm cơ duyên nói cho Vũ Tuyết Lạc. Hắn kể rất ngắn gọn, không có chi tiết thừa thãi lại đem nội dung một năm một mười kể đến đàng hoàng, đầy đủ, không thiếu đi điều gì trọng yếu. Tất nhiên, những chi tiết liên quan đến hạch tâm bí mật, tựa như Bạch Ngọc Thánh Liên, tựa như Tà Thần, tựa như Thiên Thủy Chân Thánh,... thì hắn không có mảy may một tia để lộ ra ngoài.
Vũ Tuyết Lạc nghe đối phương thuật lại, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc khẽ gật gù. Sau một hồi, nàng mới nói: “Cho nên, các ngươi tìm tới ta là muốn nhờ ta trợ giúp đưa các ngươi rời khỏi Càn Nguyên thành, rời khỏi phương này tiểu thế giới?”
“Chính là như vậy.” Trần Nguyên khẳng định: “Mong đạo sư giúp đỡ.”
Hắn cho rằng, việc này là tương đối dễ dàng nếu như có đạo sư cấp bậc nhân vật chủ động ra mặt. Dù sao, nơi này thuộc về hai Vương triều cùng Thái Linh học viện, cả thảy ba phương thế lực, cai quản. Mà hai Vương triều, dù mạnh đến đâu thì cũng kém xa thực lực của Thái Linh học viện, dẫu cho nó chỉ là một phân nhánh ngoại viện. Chỉ cần có đạo sư mở lời, hẳn Đại Càn Vương triều cũng sẽ vì thế mà chút mặt mũi, mở một con mắt, nhắm một con măt cho ba người Trần Nguyên rời khỏi tiểu thế giới.
Trần Nguyên nào có thể ngờ, Vũ Tuyết Lạc vậy mà dứt khoát từ chối: “Để cho các ngươi thất vọng, chuyện này ta không có khả năng giúp đỡ.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Nguyên, nàng bổ sung: “Không chỉ là ta, ngươi có đi tìm các đạo sư khác mượn nhờ giúp đỡ cũng vô dụng. Chúng ta những cái này đạo sư đều không thể trợ giúp được các ngươi.”
Trần Nguyên kinh ngạc: “Còn xin đạo sư chỉ giáo cho.”
Vũ Tuyết Lạc khẽ gật đầu, nói: “Ngươi cũng có biết, lần này Đại Càn hoàng thất tổn thất là nhân vật bực nào? Bọn hắn lại là tổn thất cái gì?”
Trần Nguyên hơi chút suy tư nói: “Học mới vào Càn Nguyên thành, tin tức còn chưa linh thông. Học sinh chỉ nghe thủ vệ quân tại cổng thành nhắc qua, hoàng thất tổn thất một viên đệ tử ưu tú, tu vi khoảng chừng Tam phẩm, đi kèm cùng với đó là một kiện bảo vật quý giá. Còn sâu xa hơn nữa, học sinh không rõ ràng.”
Vũ Tuyết Lạc nhẹ giọng đáp: “Điều ngươi biết là điều Đại Càn Vương triều hoàng thất rộng rãi công bố, cũng là điều tuyệt đại đa số người có thể biết tới. Thế nhưng, ngươi lại không biết rằng, tên kia đệ tử Hoàng thất là một thành viên có ảnh hưởng tương đối lớn trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế tiếp theo của Đại Càn Vương triều. Mà kiện chí bảo kia, có tác dụng không nhỏ đối với một phe tranh đoạt hoàng vị.”
Trần Nguyên sững sờ. Mà Vã Lạc Tuyết không có để ý tới hắn, tiếp tục giải thích: “Ngươi hẳn phải biết, Đại Càn Vương triều Hoàng đế thọ nguyên còn lại không đến ngàn năm. Thời điểm hiện tại, Đại Càn Vương triều đang tiến vào giai đoạn chính trị nhạy cảm, các phe thế lực hành động cực kỳ thận trọng, bất kỳ động thái gây ra gió động, cỏ lay đều khiến người ta hết sức chú ý. Mà vị đệ tử ưu tú bị sát hại của Đại Càn Vương triều Hoàng thất bị sát hại cách đây không lâu thuộc về phe của Khanh Vương, một trong bốn vị Thế tử có cơ hội tranh đoạt Hoàng vị trong tương lai. Hơn nữa, hắn là một trợ thủ đắc lực, có sức ảnh hưởng cực lớn trong nội bộ phe Khang Vương. Điều này chẳng những gây nên Khang Vương cực lớn phẫn nộ mà ngay cả đương kim Hoàng đế của Đại Càn Vương triều cũng cực độ chú tâm.”
Trần Nguyên gật gù, xem như hiểu ra. Đại Càn Vương triều bây giờ cùng với các quốc gia ở thế giới trước của hắn trong thời điểm chuyển giao quyền lực là tương đối giống. Thời điểm quyền lực giao thế là thời khắc quốc gia lâm vào suy yếu nhất về mặt nội bộ. Cái mà Đại Càn Hoàng đế chú ý tới không phải là một tên đệ tử hoàng thất ưu tú, cũng không phải là một kiện chí bảo mà là quyền lực của một Vương triều. Tên đệ tử ưu tú kia đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến tranh đoạt Hoàng vị, nếu để hắn tùy ý bị giết như thế, chẳng khác nào nói cho thiên hạ biết, nội bộ quyền lực của Đại Càn Vương triều đã tùy ý bị người ngoài định đoạt, và rằng thế lực khác có thể tùy ý sắp đặt,tùy ý thao túng mà không phải trả bất cứ cái giá nào? Đại Càn Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Bởi vậy, mặc cho có bất cứ lý do nào, mặc cho có nguyên nhân ẩn gì ở bên trong, Đại Càn Vương triều sẽ dốc toàn lực điều tra đến cùng chuyện này.
Bất quá, vẫn có chỗ không hiểu: “Thưa đạo sư, đây dù sao cũng là vấn đề nội bộ của Đại Càn Vương triều. Có thể, các thế lực khác chịu đứng nhìn, cái gì cũng không làm, mặc kệ cho Đại Càn Vương triều chuyên quyền độc đoán, hạn chế tu sĩ bên trong bí cảnh?”
“Này thì cũng không phải.” Vũ Tuyết Lạc lắc đầu: “Ngươi hẳn là chỉ nghe thấy cấm vệ quân của Đại Càn Vương triều cấm tu sĩ rời khỏi tiểu thế giới mà không phải Càn Nguyên thành?”
“Ồ.” Trần Nguyên như có điều hiểu ra.
“Chính là như thế.” Vũ Tuyết Lạc khẽ gật đầu: “Ngươi cũng đã thấy, tiểu thế giới này rộng lớn vô cùng, so với diện tích cương thổ Đại Càn Vương triều còn lớn hơn nhiều, linh khí giàu có cơ hồ có thể sánh vai với nội bộ Thái Linh học viện chúng ta, đến mức tài nguyên, linh quả, linh thú, hung thú càng là nhiều vô số kể. Trước đông đảo cơ duyên khổng lồ như thế, nếu như Đại Càn Vương triều muốn độc đoán, hạn chế tu sĩ, điều này sẽ gây nên tất cả mọi người phẫn nộ. Mà chúng ta, Thái Linh học viện và Đại Nguyên Vương triều sẽ là cái đầu tiên đứng ra phản đối. Ngươi nên nhớ một điều nữa, dù hiện tại tiểu thế giới này nằm dưới sự quản lý của chúng ta ba phương thế lực, thế nhưng tu sĩ đến đây thăm dò cơ duyên không chỉ có thế. Ngoại trừ đại đa số là tán tu, tu sĩ thuộc thế lực nhỏ, còn có một bộ phận là đệ tử trẻ tuổi đến từ các thế gia lớn, đại tông môn hay các Vương triều xa xôi. Một khi gây nên tất cả phẫn nộ, Đại Càn Vương triều cách thời điểm bị xóa sổ cũng không lâu.”
“Cho nên, Đại Càn Vương triều chỉ ngăn cản tu sĩ rời khỏi tiểu thế giới, nhưng lại không thể ngăn cấm các tu sĩ tiến sâu vào tiểu thế giới tìm kiếm cơ duyên.” Trần Nguyên lẩm bẩm: “Là như vậy, chẳng phải khiến cho việc truy tìm hung thủ càng khó khăn hơn sao?”
“Không có cách.” Vũ Tuyết Lạc nhún vai: “Ai nói, Đại Càn chỉ một Vương triều, hơn nữa còn là Vương triều tương đối yếu loại kia mà không phải là Hoàng triều. Thực lực có hạn, cho nên Hoàng thất bọn hắn không có đủ lực chấn nhiếp các phương thế lực. Tình trạng hiện tại, không để cho các tu sĩ rời khỏi bí cảnh đã là nhượng bộ lớn nhất chúng ta có thể làm ra đối với Đại Càn Vương triều hoàng thất. Nếu như bọn hắn không biết điều, được một tấc lại muốn lấn một thước, chẳng cần chúng ta ra tay, tự sẽ có người khiến bọn hắn trả giá đắt.”
Trần Nguyên có điểm hiểu ra. Mặc dù mặt ngoài nói đến các mối quan hệ chính trị, liên qua rắc rối phức tạp về các phe thế lực cân bằng lẫn nhau, nhưng xét đến bản chất thì vẫn là luận về thực lực. Nếu như Đại Càn Vương triều mà mạnh mẽ như Bách Linh Hoàng triều hay Thái Linh học viện, vậy không ra ba ngày, ba tên thủ phạm truy nã đã bị bắt về quy án.
Vũ Tuyết Lạc lại nói tiếp: “Bất quá, ngươi cũng đừng cho rằng Đại Càn Vương triều là đang làm việc vô ích. So với thế giới bên ngoài rộng lớn vô cùng, có hàng trăm, hàng ngàn truyền tống trận kết nối ngang dọc khắp nơi, có thể vây khốn hung thủ ở bên trong tiểu thế giới này đã là rất tốt. Tu vi của đối phương chỉ có Tam phẩm, chạy bằng chân cũng khó mà chạy được bao xa. Cách đây không lâu, Đại Càn Vương triều đã phái ra không ít Tứ phẩm Thượng nhân đến truy bắt bọn chúng. Vốn chúng ta nghĩ, cho Đại Càn Vương triều thời hạn nửa năm phong tỏa tiểu thế giới còn có chút không đủ để bọn hắn truy bắt thủ phạm. Tuy nhiên từ tình hình tới xem, có lẽ ba tháng không đến, bọn hắn liền có thể thành công.”
“Ba tháng sao?” Trần Nguyên khẽ nói. Thời gian vị kia Đại Càn Vương triều Hoàng thất đệ tử bị sát hại là một tháng trước. Ngay sau đó, bọn hắn lập tức truy đuổi thủ phạm, đuổi theo bọn hắn một mạch mấy chục vạn dặm vào nơi sâu của tiểu thế giới. Không lâu thì Đại Càn Vương triều cùng các phương thế lực đạt được hiệp định phong tỏa bí cảnh. Nếu như phải chờ ba tháng, vậy có nghĩa là ba người Trần Nguyên lại còn phải đợi trong này thêm hơn hai tháng nữa. Đến lúc đó, bọn hắn đã trễ thời gian Ngũ Diệp bí cảnh mở ra.
“Các ngươi tựa hồ rất muốn rời khỏi đây?”Vũ Tuyết Lạc bống nhiên hỏi thăm.
“Là bởi vì học sinh còn có nhiệm vụ cần hoàn thành tại Ngũ Diệp bí cảnh.” Trần Nguyên thành thật trả lời: “Học sinh nhiệm vụ chính là tham gia Ngũ Diệp bí cảnh, thu thập tài liệu luyện đan. Tiến nhập vào phương này tiểu thế giới chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn.”
“Ồ.” Vũ Tuyết Lạc nhẹ giọng hô. Sau đó, nàng mang theo ý cười nói: “Nếu nguyên nhân chỉ là thế thì các ngươi không cần thiết lo lắng nữa, cũng không cần phải vội vã rời khỏi đây.”
Nghe vậy, trong lòng Trần Nguyên khẽ giật mình. Hắn nói: “Mong đạo sư chỉ giáo cho.”
“Ngũ Diệp bí cảnh lần này sẽ không mở ra nữa.” Nàng cười nói: “Cho nên, các ngươi có đi ra hay không cũng không quan trọng, kết quả đều chỉ có một. Các ngươi đều không có cách thực hiện nhiệm vụ.”
Trần Nguyên sửng sốt. Một cái bí cảnh, biết bao nhiêu năm qua luôn đều đặn mở ra, tại sao đến lượt của hắn, nói không mở liền không mở rồi? “Thưa đạo sư, chuyện gì đã xảy ra?”
Vũ Lạc Tuyết không có giấu diếm, đáp: “Này cũng không phải là điều gì bí mật. Các ngươi thế nhưng có biết, Thanh Châu hiện thời gặp phải tai nạn do một loại khí quỷ dị, có tính ăn mòn cực lớn đối với sinh linh gọi là Tà khí?”
Trần Nguyên và Lữ Như Yên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên kinh ngạc. Vũ Lạc Tuyết gặp biểu hiện của bọn hắn thì khẽ gật đầu, nói: “Xem ra là các ngươi biết đến. Cũng phải, ta trước đó nghe nói, lối vào phương này tiểu thế giới bị rất nhiều tà khí vây kín, các ngươi có bắt gặp cũng không phải chuyện gì lạ lẫm.”
Nói đến đây, nàng dừng tạm, nhấp một ngụm trà. Hương trà thơm ngát chiếm đầy khoang miệng, vị trà thanh nhẹ, có chút đắng cùng với một cỗ cảm giác thanh minh xông thẳng lên thần hồn để nàng tỉnh táo thêm mấy phần. Bộ phận linh lực bên trong chén trà bị nàng rất nhanh luyện hóa, hấp thu. Tứ phẩm Thượng nhân tốc độ luyện hóa và hấp thu linh lực so với Tam phẩm Đại Tu sĩ nhanh hơn đến ba trăm, năm trăm lần.
Vũ Tuyết Lạc lúc này mới tiếp lời: “Đệ tử của Thái Linh học viện chúng ta truyền lời về, Ngũ Diệp bí cảnh không biết từ khi nào xuất hiện lượng lớn Tà khí. Tình hình nội bộ chịu ảnh hưởng như thế nào thì chưa biết, bất quá tọa độ không gian lối vào bí cảnh, bởi vì Tà khí mà sinh ra không ổn định, trong thời gian ngắn không có cách nào lại tạo ra thông đạo ổn định cho tu sĩ trẻ tuổi tiến vào. Các thế lực lớn đều đã phái ra Tứ phẩm Thượng nhân cấp bậc tu sĩ tiến về thanh tẩy Tà khí, sửa chữa lại lối vào. Thái Linh học viện của chúng ta cũng có phần, chỉ là hiệu suất tiến độ không cao. Mặt khác, lại bởi vì sự phát hiện của phương này tiểu thế giới, cho nên rất nhiều thế lực chuyển hướng trọng tâm khai thác nên nơi này. Vốn là rộng lớn và giàu có tài nguyên, giá trị phương này tiểu thế giới so với Ngũ Diệp bí cảnh lớn hơn nhiều lắm, càng đáng giá đầu tư hơn. Bọn hắn dứt khoát buông xuống trong Ngũ Diệp bí cảnh trong thời gian ngắn, có lẽ trong vòng trăm năm đều chưa chắc đã mở ra.”
Trần Nguyên nghe vậy thì có chút buồn bực. Mặc dù nhiệm vụ đầu tiên thất bại sẽ không có trừng phạt đáng kể nào, chút điểm cống hiến từ nhiệm vụ này cũng không để hắn động tâm. Thế nhưng, lần đầu nhận nhiệm vụ liền cứ như vậy dang dở để tâm lý hắn có điểm không dễ chịu.
Nào có thể ngờ, Vũ Tuyết Lạc lúc này lại cười, nói: “Nếu ba tiểu gia hỏa các ngươi còn lo lắng về vấn đề nhiệm vụ và điểm cống hiến, vậy thì không cần suy nghĩ nhiều. Ngũ Diệp bí cảnh nhận Tà khí ảnh hưởng không thể mở ra; nhiệm vụ thất bại không tính lên trách nhiệm của các ngươi.” Nói đến đây, thanh âm của nàng có chút thần bí: “Mà lần này trở về, ba tên gia hỏa may mắn các ngươi đoán chừng phát tài lớn. Mỗi người các ngươi, nếu như không có một vạn thì cũng có tám ngàn điểm cống hiến. Đừng nói là các ngươi, cho dù chính ta đứng trước số điểm cống hiến lớn như vậy cũng tâm động không thôi.”