Chương 214: Diệt Thế Thần Lôi


Ba tên áo đen nhìn thấy khí thế khủng bố tựa như chúa tể thiên địa, uy thế bao trùm lên vạn vật, trấn áp hết thảy mọi thứ của Trần Nguyên thì nội tâm lần đầu tiên sinh ra sợ hãi.

Cứ mặc cho sự thật rằng, trải qua mấy trăm năm huấn luyện khắc nghiệt đến cực độ, cả thể chất và tâm lý bị rèn rũa đến cực hạn để cho những kẻ này có thể thản nhiên đối mặt với tra tấn hung tàn nhất, với cách thức tử vong đau đớn nhất hay cả những sự vật, tạo tác báng bổ nhất, đáng kinh tởm nhất; thế nhưng, giờ khắc này, đối mặt với sự khủng khiếp của Trần Nguyên, bọn hắn vẫn sinh ra sợ hãi.

Bọn hắn sợ hãi, không phải bởi vì đối phương là con quái vật bất bại, cũng không phải bởi vì đối phương là kẻ kẻ cùng hung cực ác.

Hết thảy chỉ có một lý do.
Mạnh.
Trần Nguyên quá mạnh.

Bởi vì sự tồn tại của Tỵ Thiên Ngọc, bọn hắn không nhìn ra được tu vi của Trần Nguyên, thế nhưng, cỗ khí tức khủng bố trực chỉ linh hồn của đối phương, như thể tùy thời có thể hủy diệt bọn hắn, thời thời khắc khắc tỏa ra để cho bọn hắn phải run rẩy.

Đây là nỗi sợ bản năng nhất của sinh vật sống, sự kính sợ nguyên thủy nhất của bất kỳ sinh linh nào trước tồn tại mạnh hơn nó, giống như một con thỏ theo bản năng sợ hãi trước một con hổ vậy.

Và càng quan trọng hơn, Trần Nguyên tản mát ra không chỉ là cỗ khí tức khủng bố đến cực hạn mà càng là một loại khí thế, hoặc giả nói là khí chất, áp đảo phía trên thiên địa, siêu việt vạn vật sinh linh.

Đây là loại khí chất mà hắn kế thừa từ bản tôn mà có.
Trần Nguyên vươn tay ra, lực lượng vô cùng vô tận như cả một đại dương mênh mông không có giới hạn cuốn tới, khóa chặt lấy ba tên áo đen.

Chúng muốn chống trả, muốn kháng cự, muốn chống lại lực lượng khủng bố tựa như trời xanh của Trần Nguyên.
Vô dụng.
Sức mạnh khổng lồ đến cực hạn khiến cho chúng không thể cử động lấy một ngón tay.

Linh lực trong cơ thể bị áp chặt, tựa như là bùn nhão, đã đặc sệt lại nặng nề, không thể vận chuyển nổi thông qua kinh mạch, khiến toàn thân ba tên áo đen kinh hoảng không thôi.

Một khoảnh khắc này, ba tên áo đen nhận ra, bọn chúng đứng trước kẻ này, nhỏ bé tựa như phàm nhân run rẩy trước thần linh vậy.

Một tia cơ hội chống lại cũng không có.
“Vĩnh biệt.” Trần Nguyên nhẹ giọng nói, âm thanh của hắn bình thản, chẳng có mảy may một tia cảm xúc thương tiếc hay do dự.
Ngay tức khắc, lực lượng lôi đình bên trong cơ thể Trần Nguyên tuôn trào ra ngoài.

Từng đường sấm sét bá đạo, màu tím đậm, to lớn và khủng bố như những đầu ác long, điên cuồng và dữ dằn, đến từ nơi thâm sâu nhất của sự hủy diệt, không ngừng gào thét trong không khí, đánh nổ không gian ầm ầm.

Là một tia lực lượng của Diệt Thế Thần Lôi.
Những đường lôi đình khủng bố và kinh khủng đến cực hạn đó, thông qua chất dẫn là lực lượng mênh mông như đại dương của Trần Nguyên, trực diện công phạt ba kẻ áo đen.
ẦM… ẦM … ẦM…
Cảnh tượng diệt thế hiện ra trước mắt.

Thiên địa băng diệt.

Mặt đất nổ tung.

Bầu trời vỡ nát.

Không gian sụp đổ.

Thời gian vỡ vụn.

Các quy tắc chi phối thế giới vận hành rốt cuộc không chịu nổi sức hủy diệt cùng cực mà đi đến tan vỡ.

Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Trần Nguyên cũng kinh ngạc ngây người.

Loại cấp bậc sức mạnh này, chỉ là Diệt Thế Thần Lôi hiển lộ ra một tia mà thôi.

Nếu như toàn bộ triển khai, sức mạnh này sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Bất quá, tâm lý hắn lại không khỏi suy nghĩ, nếu như Diệt Thế Thần Lôi mang theo sức mạnh khủng bố đến ngoài sức tưởng tượng như thế, vì sao Thiên Thủy Chân Thánh không mượn nhờ lực lượng của nó để trấn áp ý chí của Tà Thần?
Có thể là do vị trí của hắn là bên trong một cái bí cảnh, là một cái thế giới không hoàn chỉnh do Thất phẩm Chân nhân tạo nên cho nên các quy tắc ước thúc, cấu trúc không gian và thời gian mới yếu ớt như thế.

Bởi vậy, uy năng của Diệt Thế Thần Lôi mới lộ ra huy hoàng đến dọa người.

Đổi lại là Thủy giới bên trong Bạch Ngọc Thánh Liên, không, thậm chí chỉ là Trung thiên thế giới, Diệt Thế Thần Lôi không thể tạo ra hiệu ứng sặc sỡ như vậy.

Đến nỗi có thể hay không đối kháng với ý chí Tà Thần, vậy vẫn còn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ.
Cũng có thể, Thiên Thủy Chân Thánh không hoàn toàn xem thấu Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên như lời nàng vẫn nói, cho nên nàng không dám sử dụng? Nên biết, ngay cả lực lượng của Bạch Ngọc Thánh Liên cũng chỉ đầy đủ để kìm hãm ý chí Tà Thần mà thôi; nếu như Diệt Thế Thần Lôi có khả năng ảnh hưởng tới Tà Thần, như vậy, nó cũng có năng lực phá hoại đối với Thủy giới, đối với Bạch Ngọc Thánh Liên.

Dưới tình huống không nắm chắc, cũng không bị dồn đến đường cùng, Thiên Thủy Chân Thánh có lẽ không dám đánh cược, mang Diệt Thế Thần Lôi ra sử dụng.

Một khi sử dụng, có thể diệt đi ý chí Tà Thần là chuyện tốt; nếu như không diệt sát được kẻ địch mà trái ngược lại phá hoại Bạch Ngọc Thánh Liên, vậy thì nguy rồi, nỗ lự vô số kỷ nguyên trấn áp ý chí Tà Thần bỗng chốc đổ xuống sông xuống biển.
Trần Nguyên khẽ lắc đầu.

Đây hết thảy đều là suy đoán của hắn.

Sự thực như thế nào thì hắn không quá rõ ràng.

Rốt cuộc, hắn không phải là Chân Thánh, không đứng ở độ cao như đối phương, rất khó để cho hắn phỏng đoán suy nghĩ của Thiên Thủy Chân Thánh.

Ai có thể nói chắc, ở bên trong này không còn có ẩn tình gì? Hắn chỉ biết chắc rằng, tại tình huống trước mắt, người thu được lợi lớn nhất không ai bằng hắn.

Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên là đồ tốt...!rất tốt...!cực kỳ tốt.

Một khi hắn hoàn toàn cảm ngộ được bảo vật này, đoán chừng đạo hạnh của bản tôn hắn phải tăng trưởng một đoạn dài.
Trần Nguyên thu hồi những suy nghĩ thừa thãi.

Hắn nhìn qua vị trí, nơi mà mấy hơi thở trước đó, ba tên áo đen vẫn còn tại.

Không còn gì sót lại cả.

Bên trong phạm vi một trăm dặm, đất đai, sông núi, rừng rậm đều bị đánh nát tơi bời.

Mặt đất chỉ còn lại lởm chởm những cái hố to, những vết rách lớn, những mảng đại địa bị lôi đình đốt cháy đen, những miệng dung nham nóng bỏng,...!hết thảy như những vết sẹo xấu xí, nguệch ngoạc như là minh chứng cho sự khốc liệt và sức hủy diệt kinh người của Diệt Thế Thần Lôi.
Trần Nguyên không có lộ ra bao nhiêu thư giãn.

Hắn nhíu chặt lông mày.
Địch nhân đã chết, đây là điều hắn chắc chắn.

Thế nhưng, chết không phải do hắn giết mà là bọn chúng tự kết liễu đời mình.

Sự tình diễn ra quá nhanh.
Thực tế, tại thời điểm mà lực lượng khủng bố của Trần Nguyên bắt đầu lan tỏa, bao phủ lên ba kẻ áo đen, hành lang tinh thần của hắn đã mở ra.

Hắn muốn mượn nhờ lực lượng tinh thần khủng bố của bản tôn để cưỡng ép sưu hồn, đọc trí nhớ của ba kẻ áo đen.

Ba kẻ này, không thể nghi ngờ, đến là vì hắn.

Hắn muốn biết lý do là vì sao, là ai hay thứ gì đã sai phái chúng đến.

Đáng tiếc, linh hồn của bọn chúng đã bị phong ấn tất cả những tin tức liên quan đến tồn tại đứng phía sau bọn chúng.

Tại thời điểm Trần Nguyên chuẩn bị sử dụng lực lượng tinh thần khủng bố, cưỡng ép phá vỡ phong ấn, một loại thủ tục thần bí nào đó được kích hoạt, cả ba kẻ áo đen mượn nhờ lực lượng thần bí kia để tự tiêu tán linh hồn và xóa đi hết thảy ký ức.

Dù là một sợi tàn hồn, một tia ý thức, bọn hắn không để lại.
Sau đó, Diệt Thế Thần Lôi hủy diệt chỉ là bộ xác không hồn của bọn chúng mà thôi.

Cùng với thân xác của chúng bị hủy diệt còn có pháp khí, nhẫn trữ vật và hết thảy đan dược, linh thạch, phu văn chúng mang theo bên người.

— QUẢNG CÁO —
Đối với điều này, Trần Nguyên có chút đáng tiếc.

Cảnh giới của hắn càng cao, nhu cầu đối với tài nguyên càng lớn.

Mặc dù bây giờ hắn không thiếu linh thạch, nhưng không có gì đảm bảo sau này hắn không thiếu.

Nếu như mỗi lần cần đến tài nguyên đều phải sử dụng Linh Thủy tới đổi, như vậy quá mức phiền phức.

Hơn nữa, đồ nhiều thì sẽ không quý.

Hắn nếu như đại lượng đưa Linh Thủy ra thị trường, như vậy sẽ có rất nhiều mặt bất lợi cho hắn.
“Muốn trách thì chỉ trách Diệt Thế Thần Lôi quá mạnh đi.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Bởi vì chủ nhân đã chết, pháp khí cũng bị hủy diệt, cho nên kết giới vây khốn Trần Nguyên cũng tự động sụp đổ.

Trong quá trình chiến đấu, dựa vào quan sát khí pháp thuật, chiêu thức tác động lên kết giới, hắn phán đoán, kết giới này chí ít cũng ngăn cản được tu sĩ Tứ phẩm tầng sáu công kích, cũng chính là tầm cỡ như Đại Thái Thượng trưởng lão của Minh Hằng Thiên tông, kẻ đã ngã xuống ở Thần Hà sơn.

Đến nỗi Tứ phẩm hậu kỳ? Trần Nguyên không biết, hắn chưa từng dùng nhiều sức mạnh công kích trực diện kết giới.
Lúc này, Trần Nguyên thoáng nhìn lại chiến trường.

Phạm vi hơn một nghìn dặm đại địa bên trong kết giới bị tàn phá đã đạt đến tình trạng kinh khủng không tưởng tượng nổi.

Dường như hết thảy mặt đất, bầu trời, sông hồ đều bị lật qua lật lại mấy lần không thôi.

Hơi suy nghĩ một chút, Trần Nguyên thi triển vài pháp thuật đơn giản.

Hắn không cần biến hiện trường trở lại cảnh núi non sông nước đẹp đẽ như trước, hắn chỉ cần xóa đi dấu vết của các pháp thuật, chiêu thức đã từng được sử dụng tại đây mà thôi.

Chỉ cần người đến sau không nhận ra chiêu thức đặc trưng của hắn là được rồi.
Hoàn thành đây hết thảy, Trần Nguyên một đường phi hành về bên cạnh Trấn Tà giếng.

Bởi vì có kết giới tồn tại, người bên ngoài không một ai nhận ra những đợt sóng hủy diệt khủng khiếp, từng đợt linh lực ba động khủng bố và những trận sóng xung kích hủy thiên diệt địa đã từng diễn ra bên trong.

Ngay cả cách đó chỉ hai nghìn dặm, Lữ Như Yên vẫn nhắm hờ hai mắt, yên bình bên cạnh Bạch Ngọc Thanh Liên, chậm rãi hoàn thành phần công việc cuối cùng, hoàn toàn không biết rằng, chỉ cách nàng không xa, từng có một trận chiến khủng bố kinh người, đánh đến băng thiên liệt địa.
Thiên Lan nhìn qua hắn trở lại, lạnh nhạt khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi có chút mất thời gian.”
Trần Nguyên không biết, lớp kết giới mỏng manh mà ba tên áo đen bày ra liệu có ngăn chặn được ánh mắt của nàng.

Có lẽ, nàng từ đầu đến cuối đều có thể chứng kiến tất cả đây.

Trần Nguyên hời hợt đáp: “Ta luyện tay một chút.”
Nói xong, Trần Nguyên một lần nữa nhìn về Lữ Như Yên, ánh mắt trở nên cưng chiều: “Mấy canh giờ qua, nàng ấy không xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ?”
Thiên Lan lắc đầu: “Không có gì.

Đến khi nàng tỉnh lại, đoán chừng còn cần ba đến năm ngày nữa.

Cho đến thời gian đó, ta và ngươi chỉ cần chờ tại đây là được.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu.

Hắn đưa cho nàng bản sao cuốn Thủy Nhu kinh, một cuốn Tứ phẩm kinh thư đổi được từ Hi Lam tiên tử.

Đây là lời cảm ơn của hắn với Thiên Lan vì đã chông coi Lữ Như Yên mấy canh giờ qua.

Giữa hắn và nàng luôn luôn là sòng phẳng trao đổi.

Chỉ có thẳng thắn và rộng lượng, mối quan hệ trao đổi lợi ích này mới bền bỉ kéo dài.
Mà Thiên Lan cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy.

Sau đó nàng tới một bên tọa hạ, bắt đầu nghiên cứu Thủy Nhu kinh.

Trần Nguyên thì để Nguyệt Nhi đi ra, trợ giúp bọn hắn hộ pháp.

Thời gian mấy tháng qua, Nguyệt Nhi vẫn luôn ở vào trạng thái cộng minh với Trần Nguyên, âm thầm luyện hóa Tiên Đào, nâng lên pháp lực của cả hai.

Đào Tiên hầu như đã bị luyện hóa hoàn toàn, cảnh giới của Nguyệt Nhi cũng đã chạm đến Tứ giai đỉnh phong, còn kém một bước mới bước vào Ngũ giai.

Tất nhiên, nhìn chỉ như một bước này, thế nhưng khó khăn vô cùng, không phải dễ dàng như vậy có thể bước ra.

Đoán chừng, Nguyệt Nhi phải mất ít nhất ba, năm năm, thậm chí có thể đến mười năm hoặc lâu hơn để hoàn thành một bước này.

Thời gian cụ thể còn phụ thuộc vào sự tiến bộ của Trần Nguyên, phụ thuộc hắn có thể mang đến cho nàng trợ giúp bao nhiêu.

Phản ngược lại, vì cả hai thể nội tương thông, Nguyệt Nhi đột phá, hiển nhiên cũng để cho Trần Nguyên tu vi tăng mạnh một mảng lớn.
Bất quá hắn không vội.

Tốc độ tăng trưởng tu vi hiện tại của Trần Nguyên đã quá nhanh rồi, nhanh đến độ để cho người ta không dám tin tưởng đây là sự thật.

Hắn không cần thiết gấp gáp một hai năm này.
Thay vào đó, Trần Nguyên ngồi xếp bằng, bắt đầu nghiên cứu Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên bị dung nhập vào thể nội của hắn.

Lần này, hắn ý thức được Diệt Thế Thần Lôi khủng khiếp.

Hắn cũng rõ ràng, hiểu thấu đáo thứ này, ngộ ra quy tắc vận hành của Diệt Thế Thần Lôi, điều ấy cực kỳ có lợi cho bản tôn, thậm chí có thể thúc đẩy đạo hạnh bản tôn tăng trưởng một đoạn dài.

Đây mới là việc chính cần quan tâm.
-------------------------------------
Thái Linh nội viện, Thần Luyện phong, trong động phủ của Trần Nguyên, cùng lúc đó.
Bản tôn của Trần Nguyên cảm thụ trong sức mạnh khủng bố vô biên vô tận bên trong thể nội sau khi đột phá, gương mặt toát ra vẻ hài lòng không thôi.

Nhìn như hắn trong mấy tháng qua, hấp thụ toàn bộ đạo vận, quy tắc của Bạch Ngọc Thánh Liên dưới sự trợ giúp của Thiên Thủy Chân Thánh, chỉ tiến một cảnh giới nhỏ, thế nhưng, chỉ đến hắn loại này cấp bậc tu vi mới biết, tăng lên một tiểu cảnh giới cần có bao nhiêu nỗ lực, kiên trì và thời gian.

Không cần đề cập xa xôi, Băng Ngọc Chân quân, là một đời thiên chi kiều nữ của nội viện, gần hai ngàn tuổi mới có thể thành tựu Lục phẩm Chân quân.

Nếu nàng muốn trở thành Thất phẩm Tổn giả, dưới tình huống bình thường, không đạt đến năm ngàn tuổi là không có khả năng.

Bởi vậy mới thấy, Trần Nguyên có thể trong mấy tháng đạt đến thành tựu như vậy là tiến bộ khủng khiếp đến cỡ nào.
“Một chuyến cùng Lữ Như Yên ra ngoài liền đạt được tạo hóa như vậy…” Trần Nguyên khe khẽ cảm thán: “Vậy còn chín cỗ phân thân khác thì sao...”
Đã có tám tháng kể từ khi hắn phái các bộ phân thân đến chín vực của Minh Nguyệt giới tìm kiếm cơ duyên.

Từ đó đến giờ, hắn đều chưa từng xem qua hành trình của các phân thân, cũng chưa từng can thiệp vào hành động của các phân thân.

Ngoại lệ duy nhất là một lần kiểm tra thể chất cho Lục Thanh Dao mà thôi.

Lần này, thu hoạch cơ duyên to lớn từ Bạch Ngọc Thánh Liên và Thiên Thủy Chân Thánh để cho hắn nhấc lên hứng thú một lần, kiểm tra xem các bộ phân thân kia tiến triển đến đâu.

Nói không chừng, hắn lại thu đến một đợt kinh hỉ?
Ấy vậy mà, vừa thử mở ra hành lang tinh thần kết nối với các phân thân, Trần Nguyên phải thốt lên: “A… Vậy mà còn có chuyện như vậy?”.


Chương 215: Thu đồ


Một sơn cốc vô danh nào đó, Mộc Long sơn mạch, Đông Thiên vực, hiện tại.

Trần Nguyên lúc này tĩnh tọa trên một phiến đá bằng phẳng nằm cạnh con suối nhỏ. Hắn ở đó xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, trong đầu hiện lên nội dung một cuốn Tứ phẩm kinh thư. Hắn đang lĩnh ngộ nó. Mười lăm ngày đã qua kể từ khi hắn bắt đầu cảm ng cuốn kinh thư này. Cho đến tận ngày hôm này, hắn mới nhìn thấy chút thành tựu đầu tiên.

Cũng không thể trách hắn chậm chạp. Cùng một trình độ ngộ tính như vậy, cỗ phân thân này của hắn tu vi yếu hơn bản tôn quá nhiều, hệ quả là tốc độ phân tích cũng vì thế mà chậm hơn không ít.

Theo chân giải áo nghĩa không ngừng được phân tích, được lý giải và dung nhập bởi não bộ của Trần Nguyên, Quảng Nạp công trong thức hải của hắn tự động hấp thu những thành tựu mới này, dựa vào đó mà bắt đầu tiến hóa, trở nên càng huyền diệu, càng thâm ảo và tối nghĩa. Cùng với đó, quanh người Trần Nguyên lúc này có đếm không hết đạo vận phát tán mà ra, huyền ảo khó dò, bao hàm tổng quát từ rất nhiều trường phái tu hành. Một cách tự nhiên, ,linh khí từ trong sơn cốc, nhận lấy đạo vận quanh thân Trần Nguyên dẫn dắt, không tự chủ được hướng về phía hắn mà tuôn trào tới, hình thành nên một lỗ hút chân không lấy đỉnh đầu hắn làm trung tâm, mạnh mẽ và tham lam, khiến cho cả sơn cốc nhỏ bé, vắng vẻ trở nên bạo động. Trần Nguyên, ở trong trạng trạng thái cảm ngộ, đạt được tốc độ hấp thụ và chuyển hóa linh khí nhanh hơn đến mấy lần tốc độ bình thường. Tu vi của hắn đang tăng lên ở cấp độ mà bất kỳ một tu sĩ nào trông thấy cũng phải sợ hãi thán phục.

Bỗng chốc, một tiếng oanh minh từ trong sơn động gần đó truyền ra. Trần Nguyên mở ra hai mắt, tâm thần khẽ đảo qua nơi đó. Khóe miệng của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện mỉm cười, nói khẽ: “Nha đầu này, dù muộn đi thời gian tốt nhất nếm thử tu luyện, vậy mà tốc độ đột phá chỉ kém hơn tiêu chuẩn thiên tài có một chút. Thái m Linh thể quả thực là mạnh.”

Nói rồi, hắn cũng đình chỉ cảm ngộ, rời khỏi trạng thái tu luyện. Cả tòa sơn cốc vốn trong trạng thái bạo động linh khí bởi một tôn Tứ phẩm Thượng nhân điên cuồng hấp thu, thì nay đột ngột trở nên yên tĩnh lạ thường. Hắn không phải nguyện ý rời khỏi trạng thái cảm ngộ. Chỉ là, mảnh sơn cốc vô danh này, dù thuộc về nơi sâu của Mộc Long sơn mạch, nhưng nồng độ linh khí không thực sự nồng đậm lắm. Mà hắn, chẳng những tu vi là Tứ phẩm Thượng nhân, mà tu luyện còn là Đạo Cực hạn, sở dĩ cần lượng linh khí viễn siêu quá nhiều Tứ phẩm Thượng nhân thông thường. Hắn ở vào trạng thái tu luyện, cả mảnh sơn cốc sẽ bị rút sạch linh khí, đến lúc đó sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực cho người trong sơn động đột phá.

Quả nhiên, linh khí trong sơn cốc vừa ổn định lại không bao lâu thì lại một lần nữa xuất hiện dấu hiệu chuyển động. Lần này linh khí không phải hướng về Trần Nguyên mà nhao nhao chen chúc kéo về sơn động mà đi. Tại trong thần thức của Trần Nguyên kiểm tra, hắn có thể thấy, rất nhiều linh khí đã hình thành một vòng xoáy nhỏ phía trên đỉnh đầu của nữ tử trong sơn động, độ cao cách nàng chừng ba thước, bề rộng vòng xoáy đạt tới nửa trượng. Theo lượng linh khí khổng lồ quán xuyên vào thể nội của nàng, khí thể trên thân thể nàng đang không ngừng gia tăng ở tốc độ đáng sợ.

Trần Nguyên không nói lời nào. Thân hình của hắn thoát một cái đã biến mất khỏi vị trí cũ, trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh nữ tử. Hắn tĩnh tâm quan sát hết thảy, yên lặng vì nàng hộ pháp.

Quá trình nữ tử đột phá kéo dài liên tục ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau đó, vòng xoáy linh khí, thứ giờ đây đã nở rộ ra đến độ rộng hai trượng, mới tiêu tán. Linh khí bạo động xung quanh sơn động cũng theo đó trở lại trạng thái yên bình. Trần Nguyên cẩn thận cảm ứng khí tức trên người đối phương, nhận ra thể nội linh lực trong người nàng lưu chuyển ôn hòa, ngay cả hô hấp của nàng cũng đều đặn, khí tức trên thân không có gì khác thường. Hắn lúc này mới hài lòng gật đầu: “Xem ra là nha đầu này thành công. Cái nàng cần bây giờ là ổn định cảnh giới.”

Biết nàng không còn gì đáng ngại về sau, Trần Nguyên mới yên lặng rời khỏi sơn động, một lần nữa tiến vào trạng thái cảm ngộ. Không bao lâu sau, cơ thể hắn một lần nữa hóa thành một cái lỗ đen, điên cuồng hấp thu linh khí từ môi trường xung quanh. Cả sơn cốc lại nhấc lên một hồi quần phong loạn vũ.

Mười ngày sau đó, thiếu nữ ở trong sơn động rốt cuộc mở mắt ra. Mất mười ngày để nàng ổn định cảnh giới. Cảm nhận thể nội linh lực hùng hậu chưa từng có, khí thế trên thân càng là hùng hậu để nàng khó mà áp chế cảm xúc trong lòng. Giờ đây, lực lượng của nàng so với nửa tháng trước phải mạnh hơn ít nhất là gấp đôi. Trong giao chiến, đừng nói là sở hữu lực lượng gấp đôi; nếu như cả hai phe có cùng kinh nghiệm chiến đấu, cùng pháp thuật, kỹ năng, như vậy thì chỉ chênh lệch hai đến ba phần mời sức mạnh đã đủ để tạo nên cục diện nghiền ép rồi. Lúc này, hồi tưởng lại bản thân tại một năm trước vẫn còn là phàm nhân, yếu đuối và nhỏ bé vô cùng, thường xuyên nhận người khác xa lánh, ghét bỏ, nàng cứ ngỡ đây là một giấc mộng, một giấc mộng đẹp mà nàng không bao giờ muốn thức tỉnh.

Mất thời gian thật lâu để thiếu nữ áp chế tâm tình kích động trong lòng. Nàng đứng lên, lại mất một thời gian ngắn chỉnh trang lại trang phục của bản thân, ngắm mình trong chiếc gương nhỏ lấy ra từ nhẫn trữ vật. Chờ cho đến khi nàng đảm bảo ngoại hình của mình là đẹp nhất, ưng ý nhất, nàng mới thật cao hứng bước ra khỏi sơn động, hướng về nam tử trẻ tuổi, gương mặt và khí chất không mấy nổi bật, kích động hô lớn: “Sư tôn, Thanh Dao thành công đột phá.”

Trần Nguyên thu hồi lại cảm ngộ, nhìn qua thiếu nữ trẻ tuổi, gương mặt còn có chút non nớt, dung nhan đẹp đến mức để người ta ngạt thở. Hắn mỉm cười, nhẹ gật đầu tán thưởng: “Thanh Dao làm tốt lắm. Tốc độ đột phá này của ngươi đã đuổi sát nhóm thiên tài của chín vực Minh Nguyệt giới. Nếu như giữ vững tiến độ như vậy, không ra hai năm, ngươi liền có thể thành tựu Nhị phẩm tu sĩ.”

Không sai, nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp tuyệt luân này chính là Lục Thanh Dao, cũng là thiếu nữ mang Thái m Linh thể, kẻ bất hạnh mà tại tám tháng trước, khi hắn lần đầu tiên giáng lâm xuống Đông Thiên vực đã được dân làng yêu cầu trừ yêu diệt ma. So với tám tháng trước, nàng thay đổi nhiều lắm. Nổi bật nhất chính là tính cách của nàng. Thời gian trước, nàng là thiếu nữ nhút nhát, sợ hãi người là, e ngại tiếp xúc với người ngoài, đổi thành ngôn ngữ hiện đại thì chính là nàng mắc chứng bệnh sợ hãi giao tiếp xã hội, hơn nữa còn là loại cực kỳ nặng. Mà giờ đây, sự rụt rè ấy đã biến mất không thấy tăm hơi. Nàng hồn nhiên, nàng vui vẻ, nàng linh động, sẵn sàng nở ra nụ cười khiến cho vạn vật mất đi màu sắc. Trần Nguyên không biết, chứng bệnh tâm lý của nàng thuyên giảm bao nhiêu, thế nhưng ở trước mặt hắn, nàng có thể bày ra đủ loại tâm tình của một thiếu nữ mới lớn.

Một khác biệt nữa chính là ngoại hình của nàng. Lục Thanh Dao rất đẹp, đẹp khuynh quốc khuynh thành, thậm chí nói mê hoặc chúng sinh cũng không sai. Điều này không phải nói rằng, trước đây nàng xấu. Chỉ là, thời điểm còn là phàm nhân, nàng một thân một mình tự nuôi sống bản thân, gương mặt quanh năm lấm lem bùn đất, mái tóc ngắn ngủn xơ xác, rối tung vì phải phơi gió, phơi sương, quần áo mặc lên người cũng là loại vải thô xấu xí nhất, bẩn thỉu nhất. Nàng ăn còn không đủ, lấy đâu ra thời gian và tinh lực chăm sóc bản thân. Nhan sắc tuyệt đẹp của nàng cứ như vậy bị tàn nhẫn vùi dập. Mà giờ đây, thân trở thành một tu sĩ, Lục Thanh Dao tự nhiên gột bỏ đi những thứ bùn đất bẩn thỉu ấy, bài trừ đi cặn bã, chất độc tại trong thân thể mười mấy năm. Da thịt nàng trở nên trắng nõn, trơn bóng; mái tóc nàng trở nên suôn mượt, đen như thác nước; đôi mắt nàng to, long lanh như sẵn sàng hút hồn bất cứ hai, hai hàng lông mi cong như lá liễu, đẹp không sao tả xiết; chiếc mũi nàng nhỏ, cao, đôi môi nàng đỏ son một cách tự nhiên, luôn luôn cười tươi trước mặt Trần Nguyên lộ ra hàm răng trắng tinh. Nàng bỏ đi những bộ quần áo vải thô, cũ rích thừa hưởng lại từ đời cha mẹ, mặc lên mình những bộ tiên váy, giản dị, nhưng không kém phần tinh tế, tao nhã, tôn lên dáng người yểu điệu, thướt tha, cuốn hút bao nhiêu người. Đặc biệt là phần eo của nàng, nhỏ nhắn, mảnh khảnh, uyển chuyển đến kinh người, khiến cho thân hình nàng mỗi khi bước đi, đều để lại trong con mắt người ta sự quyến rũ lạ lùng.

Chỉ là chưa đầy một năm, Lục Thanh Dao biến đổi quá lớn để cho Trần Nguyên cảm thán không thôi: Thời gian và hoàn cảnh có thể khiến cho con người ta thay đổi quá nhiều.


Lục Thanh Dao không biết suy nghĩ của hắn. Nàng bây giờ còn thật cao hứng vì tu vi bản thân đột phá đâu. Nàng thật cao hứng, chiếc miệng nhỏ nhắn cười tươi, nói ra: “Đa tạ sư phụ khen ngợi.”

Đối với nàng, đột phá là một chuyện cực kỳ vui vẻ, mà đạt được Trần Nguyên tán thành cũng là một sự kiện vui vẻ không kém. Nàng đã không còn người thân, người cùng thôn làng đối với nàng không tốt, có thể nói, sư tôn của nàng hiện tại đã là người quan trọng nhất đối với nàng. Đuổi theo bước đi của hắn, đạt được hắn khen ngợi chính là mục tiêu lớn nhất của Lục Thanh Dao.

Trần Nguyên gặp nàng thật cao hứng, không khỏi nhắc nhở: “Thanh Dao, ngươi đột phá là chuyện đáng mừng. Thể chất của ngươi đặc thù, tư chất của ngươi cũng rất mạnh; nhưng ngươi không thể vì đó buông lỏng. Tu sĩ cần một lòng hướng đạo, chăm chỉ nỗ lực mới có thành quả.”

“Vâng, Thanh Dao đã biết. Thanh Dao sẽ cố gắng hết mình. Một ngày nào đó Thanh Dao nhất định đuổi kịp sư tôn, có thể cùng với người sánh ngang mà đi.” Lục Thanh Dao cười hì hì, vui vẻ nói ra. Bất quá, từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng đối với điều này có bao nhiêu nghiêm túc, bao nhiêu quyết tâm.

Trần Nguyên hài lòng, cũng không nhắc nhở gì thêm. Lục Thanh Dao còn trẻ, kém hơn hắn những mười tuổi, niên kỷ còn chưa tròn mười sáu, hắn sẽ không đối với nàng quá hà khắc.

Đúng lúc này, Trần Nguyên chú ý tới cổ tay trắng nõn như búp măng của Lục Thanh Dao lộ ra sau ống tay áo. Hắn cau mày, nhắc nhở: “Thanh Dao, ấn ký trên cổ tay ngươi, như thế nào mất rồi?”

Lục Thanh Dao thoáng lộ ra biểu cảm sững sờ, nhìn lại cổ tay trái, phát hiện ấn ký hình chiếc phi kiếm đã biến mất. Nàng lúc này mới hướng Trần Nguyên, vừa nhu thuận lại có chút hối lỗi, đáng thương nói ra: “Xin lỗi sư tôn, là Thanh Dao đột phá, tâm tình quá cao hứng, nhất thời không kiểm soát được ấn ký. Còn xin sư tôn trách phạt.”

Nhấc lên ấn ký này, âu cũng không phải là ký ức thực sự vui vẻ đối với Lục Thanh Dao. Nàng sinh ra, bởi vì thân phụ Thái m Linh thể, lại bởi không đủ năng lượng tới chèo chống Linh thể xuất thể, dẫn đến mẹ ruột chết khi sinh, cả ngôi làng cây cối mùa màng đều chết héo. Khi đó, vừa vặn có một vị tu sĩ tiên phong đạo cốt đi ngang qua. Hắn phát hiện tình huống bất thường, bèn ghé thăm nhà Lục Thanh Dao. Quan sát đứa trẻ mới sinh một hồi thì hắn phát hiện nàng mang thể chất bất phàm. Vì e sợ có tu sĩ khác cũng nhìn ra điều này, lại nổi lên ý đồ không tốt đối với Lục Thanh Dao, hắn bèn ở trên cổ tay trái nàng đánh xuống một đạo ấn ký, giúp nàng che giấu đi thể chất đặc thù trong mắt người khác. Chỉ cần tu vi không vượt quá Tứ phẩm Thượng nhân, như vậy liền vô pháp xem thấu thể chất của nàng. Trước khi rời đi, vị tu sĩ kia còn dặn dò cha Lục Thanh Dao rằng: “Để nàng trước năm mười tám tuổi đến Ngọc Thanh tông bái nhập tông môn, bước lên con đường tu luyện.”

Ngọc Thanh tông chính là tông môn của vị tu sĩ kia.

Thế nhưng là, tại sau khi cha qua đời, Lục Thanh Dao đối với câu nói kia không có bao nhiêu để ý. Dẫu cho Ngọc Thanh tông nằm ngay kế bên Thanh Vân tông, khoảng cách đến ngôi làng của nàng không tính là quá xa xôi; thế nhưng, một thân nữ tử yếu đuối, tay không tấc sắt có thể an toàn đi đến đó quả thực là thử thách không nhỏ. Vì thế, nàng gần như quên đi lời dặn dò của vị tu sĩ nọ.

Khi đón Lục Thanh Dao rời khỏi làng, lần đầu tiên nghe đến lời nói này, Trần Nguyên đã có ý định đưa nàng đến Ngọc Thanh tông, coi như hoàn thành một đoạn thiện duyên. Nào có thể ngờ, người tính không bằng trời tính. Thời điểm Trần Nguyên tìm đến Ngọc Thanh tông, nơi đây đã chỉ còn là một mảnh phế tích. Khắp nơi là các công trình kiến trúc đổ nát, hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc đầy qua các khe đá, chim chóc, động vật hoang dã kết thành bầy đến sinh sống. Phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh, trên đất còn lưu lại đầy rẫy những dấu vết của tu sĩ đấu pháp: có đỉnh núi bị thổi tung, có lòng sông bị đánh gãy, có cao nguyên bị san bằng,... hết thảy nói lên, nơi đây đã từng trải qua một trận kinh thiên đại chiến. Lại trải qua mấy ngày cẩn thận thăm hỏi, hắn mới biết, tại năm năm trước, Ngọc Thanh tông gặp phải một trận tai ương, chịu Tà tu tập kích dẫn đến toàn tông môn trên dưới mấy vạn tu sĩ đều chết thảm. Thậm chí mấy tông môn xung quanh, bao quát Thanh Vân tông cũng gặp vạ lây, tổn thất không nhỏ.

Như thế đến đây, Lục Thanh Dao chính thức không có nơi nương tựa.

Lục Thanh Dao lúc này biểu đạt, nàng muốn đi theo hắn, dù sống hay dù chết, dù phải trả cái giá như thế nào, nàng cũng muốn đi theo hắn.

Trần Nguyên khi đó lâm vào suy nghĩ thật lâu. Sau cùng, hắn quyết định thu nàng làm đồ đệ. Một là vì tình cảnh của nàng để hắn động lòng trắc ẩn. Một nguyên do khác là vì thể chất Thái m Linh thể của nàng để nàng sở hữu tư chất cực cao; một hạt giống tốt như thế thì không nên bị số phận vùi lấp. Mà một nguyên nhân khác để hắn động tâm không kém đối với thiếu nữ này: tám tháng trước, khi hắn sử dụng Khởi Nguyên nhãn kiểm tra thể chất của Lục Thanh Dao, hắn phát hiện ra, nàng vậy mà chính là…

Đại Khí Vận giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện