Câu hỏi của Trần Nguyên ngược lại để cho Nguyệt Nhi sửng sốt.

Trong một nháy mắt, nàng suy nghĩ rất nhiều.

Thế rồi, Nguyệt Nhi mới cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Chủ nhân, Nguyệt Nhi to gan hỏi, vị kia Lữ cô nương… không phải là chủ mẫu của Nguyệt Nhi?”
Bởi vì Trần Nguyên và Nguyệt Nhi tâm ý tương thông, không đến nỗi đọc được suy nghĩ của nhau, thế nhưng một chút cảm xúc vẫn là biết đến.

Ví dụ như, ai là người để hắn dễ tin tưởng? Loại người nào khiến hắn phản cảm? Hắn để tâm đến tiểu tiết gì? Hay nữ nhân hắn ưa thích nhất là ai?...!Cũng chính là biết đến những điều này, Nguyệt Nhi mới to gan lớn mật hỏi ra vị kia phải chăng là chủ mẫu của nàng.
Trần Nguyên nhìn qua thiếu nữ trẻ tuổi, bộ dáng có chút thấp thỏm, có chút lo lắng, lại có chút… hiếu kỳ, hắn không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Nào có Linh Quỷ đi hiếu kỳ chuyện đời sống tình cảm của chủ nhân? Hắn nghiêm túc nói: "Trước mặt Như Yên đừng nói ra lời này."
"Nha." Nguyệt Nhi khẽ gật đầu.

Hai con mắt to, sáng hiện lên vẻ tinh nghịch.

Khóe miệng nàng không tự chủ vểnh lên.
Chủ nhân nói, trước mặt người kia không nên xưng nàng là chủ mẫu, chứ không phải nói nàng không là chủ mẫu.
Nguyệt Nhi tuy sinh ra từ thôn quê, thế nhưng từ nhỏ thông minh lanh lợi.

Chỉ một câu nói kia, nàng hiểu ra rất nhiều điều.

Nguyên lai, chủ nhân cũng chưa sẵn sàng nha.

Nguyên lai, chủ nhân cũng có lúc rụt rè nha.

Trần Nguyên nhìn biểu lộ của nàng, làm sao không biết nàng đang nghĩ gì.

Bộ dáng của Nguyệt Nhi lúc này đâu có khác những cô nàng nữ sinh cấp ba bát quái chuyện tình cảm của bạn cùng bàn một thế trước.

Cũng là Trần Nguyên dễ tính, mặt khác tâm tính của Nguyệt Nhi tương đối thuần khiết, cho nên mới dẫn đến nàng lớn gan như vậy.
Hắn không có ý định trừng phạt nàng.

Kỳ thực, hắn thấy thương cảm cho Nguyệt Nhi.


Mười sáu tuổi, nàng phải chứng kiến cả gia đình và hết thảy những người thân quen chịu hành hạ tới chết, tâm tính làm sao có thể bảo trì như thiếu nữ cho được? Đây chẳng qua là kiệt tác của Thiên Lan.

Nàng bảo trì ký ức của Nguyệt Nhi, nhưng lại phong ấn các cảm xúc tiêu cực từ những ký ức đau thương ấy ảnh hưởng đến nàng của hiện tại.

Kế đó, Thiên Lan lại sử dụng một bí pháp khác, khôi phục tâm tính của Nguyệt Nhi như thời điểm thiếu nữ tuổi mười lăm.
Thiên Lan nói rằng, làm như vậy sẽ dễ dàng cho Trần Nguyên sử dụng các biện pháp mềm mỏng kiểm soát Nguyệt Nhi.

Hắn không cho ý kiến.

Hắn cũng không ngăn cản Thiên Lan.

Hắn không biết, Thiên Lan làm như vậy là đúng hay sai.

Thế nhưng, hắn cho rằng, đối với thiếu nữ, như vậy là lựa chọn tốt nhất cho nàng.
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, gạt bỏ các suy nghĩ lung tung trong lòng.

Hắn một lần nữa căn dặn Nguyệt Nhi, giọng điệu nghiêm túc: ‘Nguyệt Nhi, nhớ kỹ, sự tình liên quan đến Quảng Nạp Công, có thể nói cho Như Yên cùng Thiên Lan, tuy nhiên, tận lực không cần tại trước mặt các nàng nhiều đề cập.

Còn đối với những người khác, tuyệt không thể tiết lộ một chữ.”
Nguyệt Nhi gặp hắn biểu lộ nghiêm túc, nàng cũng thu hồi vẻ mặt vui cười, nhu thuận gật đầu: “Vâng, thưa chủ nhân.” Sau nàng lại hơi lộ ra do dự, nói: “Thưa chủ nhân, vị kia Thiên Lan cô nương cũng được sao?”
Trần Nguyên phất tay: “Cũng vậy, Thiên Lan đã sớm biết, ngươi không cần cố kỵ nàng.” Nói xong, hắn gặp Nguyệt Nhi biểu lộ có chút chần chờ, giống như muốn nói lại thôi, hắn không khỏi hỏi nhiều: “Có chuyện gì Nguyệt Nhi cứ nói thẳng.

Ta và Nguyệt Nhi ngươi bây giờ là một, không cần cố kỵ nhiều đến như vậy.”
Nguyệt Nhi cẩn thận nhìn quanh một chút, tựa như đề phòng cái gì.

Tính cảnh giác quá mức của nàng để cho Trần Nguyên có chút buồn cười.

Nơi đây, chỗ hắn bế quan đột phá, còn có thể có cái gì nguy hiểm.

Hắn thật muốn lấy quyền hạn của chủ nhân khế ước, mở ra suy nghĩ của nàng để xem nàng đang muốn nói gì.

Bất quá, hắn nghĩ lại liền thôi.

Nguyệt Nhi vẫn là thiếu nữ, đọc suy nghĩ của một thiếu nữ không phải là chuyện làm gì hay ho cho lắm.

Chút ít riêng tư như vậy, Trần Nguyên vẫn là tôn trọng.
Lúc này, Nguyệt Nhi cẩn thận nói: “Chủ nhân, nhấc lên vị kia Thiên Lan cô nương, Nguyệt Nhi thấy người này cực kỳ đáng sợ.

Chủ nhân vẫn là đừng đi lại gần với nàng cho tốt.”
Nguyệt Nhi trải qua Thiên Lan thi triển bí pháp, biến hóa từ Oán Linh trở thành một Linh Quỷ chân chính.

Toàn bộ quá trình này, nàng đều tự nhìn bản thân thay đổi.

Nàng rõ ràng hơn ai hết, Thiên Lan đang sợ như thế nào, tuyệt đối không phải là Tam phẩm hậu kỳ Đại tu sĩ đơn giản như vậy.

Nàng cảm thấy, bản thân phải có trách nhiệm nhắc nhở Trần Nguyên.
Trần Nguyên nghe lời này, nội tâm thấy hơi buồn cười.

Bất quá, tấm lòng của nàng, hắn ghi nhận.

Hắn nói ra, thanh âm mang theo uy nghiêm: “Chuyện của Thiên Lan ta đã biết.

Sự kinh khủng của nàng, không phải Nguyệt Nhi ngươi hiện tại có thể tưởng tượng.

Thế nhưng Nguyệt Nhi, chuyện về Thiên Lan, ngươi không được phép nói cho bất cứ ai ngoài ta ra.

Nguyệt Nhi cứ coi như Thiên Lan nàng chỉ là một Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ là được.”
Nguyệt Nhi khẽ giật mình, có chút khó tin nhìn hắn: “Nguyên lai, chủ nhân đã sớm biết?”
Trần Nguyên khẽ gật đầu, xem như thừa nhận.

Nguyệt Nhi thấy đây lại hỏi: “Vậy còn chủ mẫu? Chúng ta cũng không nói cho nàng sao?”
“Trần Nguyên lắc đầu: “Hiện giờ còn chưa phải lúc.

Như Yên nếu như biết, nàng sẽ lo lắng không cần thiết.”
“Vâng, thưa chủ nhân.

Nguyệt Nhi hiểu rõ.”

Trần Nguyên nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, hơi suy nghĩ một lát, vẫn là căn dặn: "Nguyệt Nhi, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là chủ nhân.

Như vậy, chính ta cũng không quen."
"Nguyệt Nhi không xưng hô chủ nhân là chủ nhân thì lại gọi là gì?" Nguyệt Nhi có chút khó hiểu hỏi.

Bởi vì sự tồn tại của khế ước, cho nên nàng đối với cách xưng hô này phi thường tự nhiên, phi thường thuận miệng.

Dừng lại trong chốc lát, nàng thử hỏi: "Nguyệt Nhi không thể tiếp tục gọi chủ nhân là ân công đi?"
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, như thế cũng không được.

Một tiếng ân công treo trên miệng quá nhiều để hắn không tự nhiên.

Hắn trầm ngâm một lát.
"Nếu không, ngươi liền gọi ta là công tử đi.

Ta vẫn sẽ gọi Nguyệt Nhi là Nguyệt Nhi."
Nguyệt Nhi cảm thấy không có vấn đề gì liền dứt khoát nghe lời: "Vâng, thưa chủ nhân."
Trần Nguyên hơi lườm nàng một cái.

Nguyệt Nhi giật mình, le cái lưỡi đáng yêu, sau đó đáp: "Vâng, thưa công tử."
Tiếp theo, Trần Nguyên bàn giao cho Nguyệt Nhi một số việc.

Đều là những chi tiết nhỏ, không quá quan trọng nhưng lại không thể thiếu.

Đã nàng và hắn hòa thành một thể, vậy liền có thể coi như chung sống dưới một mái nhà.

Hắn sẽ không lấy tư cách chủ nhân đi làm một số sự tình bức bách nàng vượt quá giới hạn.

Cả hai nên có một số thống nhất quy tắc và nhận thức chung.
Kế đến, Trần Nguyên sử dụng ý thức tương liên, truyền cho Nguyệt Nhi Quảng Nạp Công mà bộ Huyết Thần phân thân trước mặt nàng đang tu luyện.

Trước đó, Quảng Nạp Công mà nàng nhìn đến không có hắn lý giải chân nghĩa, nàng xem không hiểu.

Hiện tại, thứ mà hắn truyền cho nàng chính là cảm ngộ của hắn về công pháp này, bao quát cả những chân nghĩa mà hắn để công pháp hấp thu.

Dù là phương thức thể hồ quán đỉnh, lại là tâm ý tương thông tăng thêm trợ giúp, mất đến ba ngày ba đêm để Nguyệt Nhi hoàn toàn tiêu hóa được lượng cảm ngộ khổng lồ ấy.

Cho đến khi tỉnh thần lại, nàng vẫn không khỏi bàng hoàng.

“Công tử, môn công pháp này… nó quá… quá… huyền diệu đi.”
Trần Nguyên chỉ đáp: “Tốt, từ sau này, Nguyệt Nhi ngươi cứ dựa theo Quảng Nạp Công tiến hành tu luyện.

Bởi vì công pháp này là ta chủ tu, cho nên Nguyệt Nhi tu luyện theo hẳn sẽ cực kỳ dễ dàng.”
Nói xong, Trần Nguyên lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc hộp ngọc.

Nắp hộp vừa mở, mùi hương thơm mát đã lan tỏa khắp sơn động, một thứ cảm giác sinh cơ dạt dào len lỏi khắp không gian.

Nguyệt Nhi chỉ hít nhẹ một hơi, cả người liền thấy khoan khoái.

Ánh mắt nàng không khỏi sáng lên: “Công tử, đây là?”
“Đào tiên.” Trần Nguyên bình thản trả lời.

Động tác của hắn không ngừng lại, lấy ra quả đào tiên, lại dùng dao pháp khí, cẩn thận cắt nhỏ thịt Đào Tiên thành từng miếng nhỏ, bé chừng một ngón tay.

Quả đào tiên kích thước thực lớn lắm, đường kính rộng đến hơn nửa thước, cơ hồ hai bàn tay chụp vào đều không hết,cho nên cắt ra được nhiều miếng vô cùng.
Nguyệt Nhi hơi kinh ngạc: “Công tử.

Đào Tiên này chính là loại trong truyền thuyết, phàm nhân ăn vào một miếng liền sẽ vũ hóa thành Tiên?”
Trần Nguyên thừa nhận: “Chính là loại Đào Tiên này.

Bất quá, không thể nóng vội.

Dựa vào linh lực của Đào Tiên để ngay lập tức bước vào Ngũ phẩm cảnh giới chẳng khác nào tự đoạn tiền đồ.” Trần Nguyên vừa nói, vừa thu cất phần Đào Tiên vừa cắt, chỉ giữ lại hai mảnh thịt đào lớn như ngón tay.

Đừng nhìn chúng chỉ nhỏ ngư một ngón tay mà xem thường.

Trên thực tế, mỗi một mảnh thịt đào đó, ẩn chứa năng lượng, đầy đủ để khiến một vị Tứ phẩm sơ kỳ no bạo.


Trần Nguyên đưa hai mảnh thịt đào này cho Nguyệt Nhi, căn dặn nàng: “Ta và ngươi bây giờ đã coi như một thể.

Hai mảnh thịt đào này, Nguyệt Nhi ngươi trước thật cẩn thận luyện hóa.” Hành động này của hắn, kỳ thực là muốn thử nghiệm xem, tốc độ luyện hóa linh lực của Nguyệt Nhi rốt cuộc nhanh đến chừng nào, cùng với đó là nàng sẽ trợ giúp hắn luyện hóa ra bao nhiêu phần linh lực.

“Vâng, thưa công tử.” Nguyệt Nhi cẩn thận nhận lấy hai miếng đào, động tác uyển chuyển đưa vào trong miệng.

Trong suốt quá trình, răng chưa hề lộ ra.
Làm xong đây hết thảy, Trần Nguyên kiểm tra lại một lần cuối cùng, đảm bảo không còn sơ sót nào, hắn mới dỡ xuống trận pháp, chuẩn bị xuất quan.
-----------------------
Bên ngoài sơn động, mấy người Lữ Như Yên chờ đã lâu.

Trần Nguyên đột phá, bọn hắn đều nhìn ra động tĩnh.

Cỗ linh lực bạo động kinh khủng như thế cùng với linh khí từ bốn phương tám hướng bị mạnh mẽ kéo rút tới, người ta muốn không chú ý cũng khó mà làm được.

Chờ cho đến khi Trần Nguyên chính thức tháo dỡ trận pháp, chính thức bước ra ngoài, Lữ Như Yên mới triệt để buông lỏng xuống.

Nhìn đến hắn hoàn toàn không có vấn đề, khí tức trầm ổn, ánh mắt sáng ngời đầy tinh thần, nàng nở nụ cười tươi:
"Trần công tử, ngươi thành công?"
"Thành công." Hắn mỉm cười đáp lại.
Thiên Lan ở bên cạnh bình tĩnh xem xét hắn, thoáng gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, chưa từng có thêm bất kỳ lời nói nào.
Hắn chỉ khẽ gật đầu đáp lại với nàng.

Với một kẻ mà ngay cả siêu việt Cửu phẩm Ngưng Linh hồ lô cũng có thể hời hợt xuất ra, vậy thì một cái Tứ giai Linh Quỷ với nàng liền không có bao nhiêu đáng chú ý.
Lữ Như Yên lúc này đi đến bên người Trần Nguyên, vui vẻ nói: "Trần công tử, chúc mừng công tử.

Từ nay về sau, con đường tu hành của công tử lại càng thêm thuận lợi."
Trần Nguyên gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ta càng mạnh, bảo hộ Lữ cô nương càng thêm tốt."
Lữ Như Yên nghe lời của hắn, đầu tiên là sững sờ, sau đó gương mặt đỏ bừng như trái cà chua, trái tim không ngừng bình bịch nhảy không kiểm soát.
Xấu hổ.

Lời như vậy, hắn sao có thể nói ra rõ ràng như vậy?
Nàng cúi gằm mặt xuống, không dám cùng hắn đón ánh mắt.

Thế nhưng, khóe miệng hơi vểnh lên, hai con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, hai núm đồng tiền như ẩn như hiện trên má đã bán đứng nội tâm nàng.
Qua thật lâu, nàng mới nói: "Đúng, Nguyệt Nhi muội muội đâu? Như Yên muốn tâm sự một chút với nàng."
Nguyệt Nhi muội muội? Trần Nguyên ngây ngẩn cả người.

Như Yên và Nguyệt Nhi từ lúc nào trở nên thân thiết đến như vậy?
Hơn nữa, muội muội? Người ta hơn năm trăm tuổi nàng cũng dám xưng muội muội?
Bất quá, nghĩ đến tâm tính của Nguyệt Nhi bị đưa về thời điểm mười lăm, mười sáu tuổi, điều này dường như không có gì không thể lý giải.
Dù còn nhiều khúc mắc, Trần Nguyên vẫn là thành thật triệu hoán Nguyệt Nhi đi ra.

Là Linh Quỷ cao cấp, nàng có năng lực ngưng tụ ra chân thân, cùng với người sống không có gì khác biệt.

Váy đỏ bồng bềnh trong gió, dáng người yểu điệu thướt tha, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhìn như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng là tuyệt thế mỹ nhân.

Vừa nhìn thấy Lữ Như Yên, Nguyệt Nhi đã mừng rỡ kêu lên: "Như Yên tỷ tỷ."
Điều này càng làm Trần Nguyên giật mình hơn.

Quan hệ giữa hai người, giống như còn thân mật hơn cả những gì hắn tưởng tượng.
Tựa như không muốn bị hắn quấy rầy nữ nhân tâm sự, Lữ Như Yên, xoay người, đối với hắn nói: "Trần công tử, Từ tiền bối ngày hôm qua đã tỉnh lại.

Công tử sẽ muốn đi gặp một lần Từ tiền bối."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện