Lời nói của Thiên Lan để Trần Nguyên sinh ra tâm động.

Muốn hay không trước đưa Lữ Như Yên đến nơi an toàn lại nói?
Hắn chắc chắn sẽ vận dụng thủ đoạn, tìm cách tại chỗ trấn áp Oán Linh này.

Tứ giai trung kỳ Oán Linh không phải trò đùa, nếu như không có tu sĩ Tứ phẩm hậu kỳ hoặc chí ít ba tên Tứ phẩm trung kỳ tu sĩ trở lên liên thủ, rất khó vây bắt Oán Linh mạnh đến như thế.

Mà tại Thanh Châu đất nghèo này, xuất động nhiều như vậy Thượng nhân nào có phải là chuyện dễ dàng.

Trong thời gian chuẩn bị, không biết có bao nhiêu sinh linh lại là vì Oán Linh này mà chịu đồ sát.

Cứ mặc cho hắn không phải là người thả ra Oán Linh, nhưng tồn tại như vậy xuất thế, hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến hắn.

Đây là ý thức trách nhiệm.

Không phải hắn mong muốn làm anh hùng hay chúa cứu thế mà ra tay; chỉ bởi vì hắn có tham gia tranh đấu, cho nên hắn cũng có nghĩa vụ phải dọn dẹp chiến trường.

Một mặt khác, Trần Nguyên thật sự hiếu kỳ, Đạo Cực hạn rốt cuộc thực lực mạnh tới đâu.

Tứ giai trung kỳ Oán Linh là một đối tượng tốt để thử nghiệm, hắn muốn mặc sức buông tay, thoải mái chiến đấu một lần; từ đó có một cái đánh giá chính xác về năng lực của Đạo Cực hạn.

Như vậy, đối với phán đoán và quyết định trong tương lai đối với các bộ phân thân khác cũng có trợ giúp rất lớn.
Trần Nguyên có ý động, Lữ Như Yên ngay lập tức nhìn ra.

Nàng khẽ lườm Thiên Lan, sau đó chăm chú nhìn Trần Nguyên, nghiêm nghị nói: “Trần công tử, công tử đi, Như Yên cũng đi, công tử ở, Như Yên cũng ở.”
Trần Nguyên bị cái nhìn của nàng làm cho nội tâm khẽ giật mình.

Trong một giây lát, hắn nhận ra, hắn suy nghĩ quá ích kỷ.

Nếu như đổi lại vị trí hắn là Lữ Như Yên, hắn chắc chắn sẽ không để lại người kia ở lại một mình.
Hắn nhìn nàng, ôn nhu cười: “Vậy, nhờ Lữ cô nương ở lại trợ trận giúp ta.

Hôm nay, chúng ta đem đầu Oán Linh này trấn áp tại đây.”
Thiên Lan nghe vậy, khẽ nhún vai.


Đối phương đã quyết, nàng không có ý định can thiệp.

Hai người bọn hắn ở lại trấn áp đầu Oán Linh, nàng thân là đồng bọn, tự nhiên sẽ không giờ khắc này rời đi.

Lại nói, một cái Tứ giai Oán Linh còn chưa đủ trình độ để nàng coi trọng.

Tất nhiên,những điều này chỉ là suy nghĩ để ở trong lòng.
Cứ như vậy, cả ba người đạt được một loại ăn ý nào đó.

Từ Tuyết Nguyệt đã được ba chỉ Linh Thú che chở mang đi khỏi nơi này.

Bất kể Linh Hồ, Hắc Xà hay Thanh Loan đều có thực lực đánh bại Oán Linh; thế nhưng là, chuyện này vốn không cần đến lực lượng của bọn chúng.

Dù cho tình huống có đi chệch khỏi kiểm soát, bản tôn hắn cũng có thể cứu trợ bất cứ lúc nào.
Lữ Như Yên không biết hắn có chuẩn bị phía sau.

Bản thân nàng âm thầm nắm chặt miếng hộ thân ngọc phù mà Khinh Vũ Chân quân bí mật đưa riêng cho nàng.

Ngọc phù này vừa khởi động, cho dù Ngũ phẩm đỉnh phong Chân nhân cũng không phá nổi phòng ngự, đồng thời lại có thể phát ra một đạo tín hiệu, cảnh báo đến cho Khinh Vũ Chân quân.

Bên cạnh đó, Liên Tuyết Chân quân cùng sư phụ, sư nương nàng cũng cho không ít vật bảo mệnh.

Nàng chưa nói điều này cho Trần Nguyên.

Hắn muốn chiến đấu, nàng liền ở lại bồi tiếp hắn là được.

Hắn gặp nguy hiểm, nàng sẽ không do dự xuất ra bảo mệnh bảo vật, cho dù đó có là đánh đổi lại bằng chính an nguy của nàng đi chăng nữa.
Một khoảnh khắc này, ba người bọn hắn sóng vai mà đứng, đối mặt với Tứ giai Oán Linh.

Không có người ngoài, Trần Nguyên và Lữ Như Yên buông lỏng trên thân hạn chế, tu vi của hai người bọn hắn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tăng lên.

Tam phẩm tầng bốn… Tam phẩm tầng năm… tầng sáu… cuối cùng vững vàng dừng lại tại Tam phẩm tầng bảy.
Dẫu cho bọn hắn chỉ là Tam phẩm hậu kỳ tu vi, một cái là Đạo Cực Hạn, một cái là Thần thể sơ thành, chỉ luận thuần túy lực lượng khi toàn bộ bạo phát, đã mạnh hơn phần lớn phổ thông Tứ phẩm tu sĩ.

Hai cái thật Tam phẩm tầng bảy, một cái giả Tam phẩm tầng bảy.

Nhìn thế nào cũng đầy đủ treo lên đánh một cái Oán Linh.

Đổi lại Oán Linh, nó vừa giành được lại khả năng khống chế cơ thể, vốn đang điên cuồng tìm kiếm khí tức của những kẻ thao túng nó trước đó; chỉ là nào có dễ dàng như vậy.

Những người kia không tiếc tinh huyết bản thân, sớm cao chạy xa bay vài vạn dặm.

Lấy thực lực Tứ giai của nó, trong lúc nhất thời, tìm không tới.

Hiện tại, đám người Trần Nguyên đứng trước mặt nó, không kiêng dè chút nào bạo phát khí thế kinh khủng.

Điều này ngay lập tức kích thích đến Oán Linh, bao quát cả nỗi phẫn hận, sự hung hăng, sát khí và cả tức giận.
“Keeeee… “ Theo thanh âm chói tai, cao vút, vọng khắp chín tầng mây, hai con mắt đen ngòm của Oán Linh nhìn chằm chằm về phía ba người Trần Nguyên, cái nhìn lạnh thấu xương, bên trong chỉ có sát ý và oán niệm.
Bàn tay trắng bệch, làn da trơn mịn, lạnh buốt của nó vỗ thẳng vào không trung.

Vô cùng vô tận oán khí từ trong người nó cuộn trào mà ra, ngưng tụ thành một bàn tay thiếu nữ, trắng mịn mà thon thả, cao đến vạn trượng, dựng trong không gian sừng sững như một bức tường khổng lồ, lẩn khuất quá một nửa trong mây trời.

Theo động tác của Oán Linh khẽ vỗ, bàn tay khổng lồ nhắm thẳng đến bọn người Trần Nguyên, mang theo uy thế không thể địch nổi mà đánh tới.

Nơi nó đi qua, mây trời bị đánh dạt sang hai phía, cương phong thổi loạn, núi non bị nghiền nát, sông ngòi bị cắt ngang.

Lực lượng mạnh mẽ khó mà hình dung.
“Vạn Băng Bích.” Lữ Như Yên hai tay bấm pháp quyết.

Trong nháy mắt, xuất hiện phía trước ba người là một vạn bức tường kết tinh từ hàn băng vĩnh cửu.

Mỗi một tấm, dù không thật sự dày, nhưng thắng ở kết tinh cực kỳ cứng và số lượng lên đến hàng vạn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, bàn tay khổng lồ đánh xuyên qua một vạn bức tường băng như đâm thủng một vạn tờ giấy mỏng.

Thế nhưng, lực lượng và tốc độ của nó cũng giảm đi phân nửa so với ban đầu.
Lúc này, Thiên Lan cũng ra tay.

Không biết từ khi nào, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm.


Kiếm dài ba thước năm tấc, thân rộng bằng ba ngón tay chụm lại, lưỡi kiếm màu đỏ tươi như máu, không có bất kỳ hoa văn dư thừa nào, thế nhưng, chỉ nhìn vào thôi cũng để cho người ta sởn gai ốc, rùng mình vì e ngại.

Ngay cả Lữ Như Yên đứng cạnh nàng, ánh mắt vừa đảo qua cũng không khỏi hốt hoảng.

Thiên Lan nào có để ý đến phản ứng của đồng bạn.

Nàng nhẹ vung vẩy thanh kiếm, chém thẳng vào bàn tay cao vạn trượng.

Lực lượng trong cơ thể tuôn trào mà ra, tràn theo lưỡi kiếm, hình thành lên đường kiếm khí màu đỏ lòm, như thể được ngưng thực từ máu, so với bàn tay kia còn dài hơn gấp đôi.

Đường kiếm khí màu đỏ trong một phần trăm cái chớp mắt, cắt ngang qua không gian, chia đôi đại địa thành một cái rãnh sâu năm ngàn trượng, chém bầu trời thành hai nửa, bổ ra làm hai nguyên một dãy sơn mạch trước khi nhẹ nhõm cắt làm hai bàn tay khổng lồ, cùng nhau tiêu tán giữa không trung.
Trần Nguyên không có để ý nhiều.

Này chỉ là một góc nhỏ thực lực của nàng mà thôi.

Hắn sử dụng Tung Địa Kim Quang di chuyển đến vị trí bên sườn Oán Linh.

Bởi chưa thăm dò ra thực lực đối phương, hắn sẽ không tiếp cận khoảng cách gần hơn trăm dặm.

Trăm dặm, ấy là mười lăm ngàn trượng.

Không giống như tại Thần Hà sơn, tu sĩ đấu pháp, vì kiêng dè các thế lực khác mà khống chế lực lượng đến mức tinh chuẩn nhất, không tác động bừa bãi lên môi trường; trong trường hợp Tứ phẩm Thượng nhân buông tay ra mà đánh, ngàn dặm đều chỉ bất quá là vấn đề một cái nháy mắt mà thôi.
Lôi Đình kiếm liên tiếp chém ra ba đạo Bạo Lôi Đình kiếm vào Oán Linh.

Lôi Đình kiếm khí ngưng tụ dài đến ba vạn trượng, quét ngang không gian mà đi.

Kiếm khí sắc bén, tung hoành vô song, cắt nát hàng chục đỉnh núi lớn bên dưới, từng luồng lôi đình, thân rộng hàng chục trượng, điên cuồng ầm vang, oanh bạo cả chín tầng mây.

Lực lượng khủng bố, trong một nháy mắt này, hiện ra, che đậy cả thiên địa.
Oán Linh phản ứng so với hắn tưởng tượng còn nhanh hơn.

Nó ngưng tụ vô số oán khí, hình thành nên một tấm khiên khổng lồ, dày bằng cả tòa núi, bao phủ phương viên mấy chục dặm, cuối cùng ngạnh sinh sinh đem ba đạo Lôi Đình kiếm khí kinh khủng kia hoàn toàn chặn lại.

Không có bạo tạc hủy thiên diệt địa lan tràn.

Chỉ có hai cỗ lực lượng lẫn nhau triệt tiêu, để lại dưới mặt đất một cái hố rộng mấy chục dặm, sâu không thấy đáy, ven bề mặt còn sót lại đất đá bị nung đến nóng chảy, hình thành nên những tòa thác dung nham đỏ lừ, nóng bóng và hùng vĩ.
Trần Nguyên không có dừng lại.

Hắn lại thuấn di đến sau lưng Oán Linh.

Khoảng cách duy trì đều đặn tại năm trăm dặm có thừa.

Hai mắt hắn biến thành màu hoàng kim như đúc từ vàng nguyên chất.

Kim Cương Nộ Mục.
Phật Môn pháp thuật hoàn toàn triển khai.

Công kích phát động ở tốc độ nhanh đến không tưởng.

Hai chùm sáng vàng lóng lánh từ con ngươi của hắn xuyên thấu qua hơn năm trăm dặm quãng đường, ngay tại khi chuẩn bị tiếp cận thực thể Oán Linh, liền bị một luồng khói đen ngạnh sinh sinh chặn lấy.

Nhìn thấy vô tận khói đen không ngừng bị Nộ Mục Kim Cương phân rã và hóa giả, Trần Nguyên nói khẽ: “Quả nhiên, vẫn là Phật môn pháp thuật đối với oán niệm,tà khí loại hình tương đối khắc chế.” Nói xong, hắn lại lắc đầu: “Chỉ bất quá, Kim Cương Nộ Mục lực công kích quá yếu, không phá nổi phòng ngự của tồn tại cùng cấp độ.”
Lời hắn vừa dứt, Kim Cương Nộ Mục cũng thu hồi.

Đoàn khí màu đen phòng ngực của đối phương, hắn mới chỉ đánh phá chừng phân nữa.

Lại muốn đi sâu hơn nữa là không thể.
“Bất quá, Oán Linh này phản ứng tương đối nhanh.

Là bản năng sao?” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến.

Kim Cương Nộ Mục vốn dùng để tập kích bất ngờ.

Trần Nguyên đã đổi góc độ công kích, vận dụng đến tối đa năng lực, kẻ địch vậy mà vẫn theo kịp nhịp độ.
Ý nghĩ của hắn chỉ chuyển động trong nháy mắt.

Oán Linh đã bắt đầu phản kích.

Phía trước nó, oán khí dần ngưng tụ thành những đầu mũi tên đen kịt, phần mũi nhọn hoắt, không lớn, chỉ dài có ba trượng, trôi lơ lửng trong không trung, tản mát ra khí tức cực kỳ đáng sợ.

Tại thời khắc Oán Linh chuẩn bị giải phóng công kích, không gian xung quanh nó đột nhiên ngưng kết lại, tựa như có một cố lực lượng vô hình nào đó kìm kẹp, cầm cố lại hết thảy.

Lấy tầm nhìn của Oán Linh, vạn vật giống như chuyển thành tông màu đỏ rực.
Bất quá, lực lượng kìm hãm không mạnh.

Oán Linh trong nháy mắt đã phá vỡ giam cầm.

Công kích của nó hướng về Trần Nguyên chỉ chậm đi trong nháy mắt đó thôi.

Hàng trăm, hàng ngàn mũi tên đen kịt, dài một trượng, lấy tốc độ chỉ kém hơn một chút so với Nộ Mục Kim Cương, lấy uy thế phô thiên cái địa, che khuất hết thảy đường đi, lối rẽ, chặn mọi đường lui của kẻ thù mà công kích.

May mắn, bởi vì chậm trễ một khoảnh khắc mà Trần Nguyên có nhiều hơn chút thời gian phản ứng.

Hắn kịp thời lách mình, tránh qua toàn bộ những mũi tên đen kịt, chết người kia.
Hắn xoay người lại, vừa định phát động công kích thì đón chờ hắn lại là ba mũi tên khác, khoảng cách còn chưa tới năm trượng.

“Bản năng chiến đấu thật mạnh.” Trần Nguyên âm thầm nói ra: “Nó dự đoán được chuyển động của ta?”
“Quá nhanh, không có thời gian suy tính, không có thời gian thoát khỏi.” Trần Nguyên âm thầm suy tính: “Hy vọng Bất Hoại Kim Cương Thân có thể gánh chịu được.”
Một khoảnh khắc này, thân thể hắn đột nhiên biến đổi, da thịt trở nên trong suốt như lưu ly, xương cốt trở nên cứng rắn không gì sánh nổi, gân và dây chằng bên chắc không thể phá.

Bất Hoại Kim Cương Thân
Toàn thân như kim cương, vô trần vô cấu, bất khả xâm phạm, kiên cố không gì phá nổi.
ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG…
Theo ba tiếng trầm đục vang lên.

Thân thể Trần Nguyên khẽ rung chuyển, cả người bị một cỗ lực vô hình hung hang vụt mạnh lên tựa như một ngọn núi bị ném đi ở vận tốc của một viên thiên thạch tiếp cận bầu khí quyển vậy.

Hắn bị đánh văng đi gần ngàn dặm, xô đổ không biết bao nhiêu đỉnh núi lớn.

Bất quá…
“Chống đỡ được?” Trần Nguyên có chút kinh ngạc.
Ba mũi tên vừa rồi chiều dài đạt đến mười trượng có hơn, oán khí cô đặc so với trăm mũi tên trước đó còn lớn hơn nhiều, lực lượng vận dụng hoàn toàn không ở cùng một cái cấp bậc.

Hắn hiểu ra, trăm mũi tên đen kịt phía trước chỉ là mồi nhử, cái sau mới là chân chính công kích.

Thế nhưng, Bất Hoại Kim Cương Thân có thể hoàn toàn chống đỡ mà không chút tổn hại.
“Là do Phật Môn mang tính khắc chế hay chỉ đơn thuần là Bất Hoại Kim Cương Thân lực phòng ngự mạnh?” Trần Nguyên âm thầm suy tính.
Cùng lúc, Trần Nguyên bị trúng đòn, đánh văng đi, Oán Linh đã rời sự chú ý khỏi hắn.

Nó tiếp tục thi triển dạng công kích tương tự lên Thiên Lan và Lữ Như Yên.

Cũng là hàng ngàn mũi tên dài chừng một trượng loại kia.

Tốc độ cực nhanh.
Hai nàng phản ứng do với Trần Nguyên dự đoán còn nhanh hơn nhiều.

“Trấn Ngục Ấn.” Thiên Lan hai tay bấm pháp quyết.

Một khoảnh khắc sau, trước mặt nàng xuất hiện một cái ấn hư ảnh, cao đến vạn trượng, tản mát ra khí tức cực kỳ cổ lão, nặng nề đến tột cùng, tựa như có thể áp sập cả một phương thế giới.
Hàng trăm mũi tên đen kịt va chạm vào chiếc ân hư ảnh, không một chút ngoài ý muốn, hết thảy đều tan vỡ.
Một bên khác, Lữ Như Yên gần như đồng thời thi triển pháp thuật: “Vô Lượng Đại Hải.”
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một mảnh đại dương, thu nhỏ, chỉ rộng có vạn trượng, thế nhưng khi nhìn vào lại để cho người ta có cảm giác vô biên vô tận, tựa như kéo dài đến tận cùng của thế giới.
Mấy trăm mũi tên đen kịt đánh vào trong đại dương, cuối cùng chìm nghỉm mất tăm, không còn tung tích.
“Không đúng.” Trần Nguyên vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Hắn nhíu chặt lông mày, cẩn thận quan sát, dường như thấy một điều gì đó quan trọng lắm.
“Oán khí… tựa hồ đang bị hòa tan?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện