Trần Nguyên đứng giữa không trung, lẳng lặng nhìn xuống mấy trăm phàm nhân thành kính mà sợ hãi quỳ bãi, tựa như một tôn thần minh nhìn xuống chúng sinh.

Hắn thở dài.

Cảnh tượng này hắn đã từng chứng kiến một lần trước đây.

Cứ mặc hắn không muốn, thế nhưng một giới này phàm nhân kính sợ tu sĩ đã ăn vào trong xương tủy.

Trần Nguyên muốn cùng những phàm nhân này bình đẳng đối đãi, bọn hắn cũng tự chịu không nổi.
"Đứng lên đi.

Ta không phải tiên nhân." Trần Nguyên nhàn nhạt nói ra.
Chúng cư dân trong ngôi làng hai mặt nhìn nhau, gương mặt biểu lộ có sững sờ, lại có sợ hãi.

Có thể bay trên trời, như thế không phải thượng tiên thì lại là gì?
Chẳng lẽ lại là yêu ma? Vừa nghĩ đến đó, đám dân chúng nhao nhao kinh sợ.
Trần Nguyên thở dài: "Tất cả đứng lên đi.

Ta sẽ không làm hại các ngươi."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhõm đáp xuống mặt đất.

Đám cư dân thấy Trần Nguyên biểu lộ không giống hung thần ác sát, lúc này mới kinh sợ, lại chậm chạp đứng lên.
"Nói cho ta biết, đây lại là nơi nào?" Trần Nguyên hướng vị có vẻ như là thôn trưởng hỏi thăm.
Vị thôn trưởng không dám chậm chễ, cung kính đáp: “Hồi bẩm Tiên nhân, nơi này thuộc phạm vi quản hạt của Thanh Vân tông, nằm bên trong Mộc Long sơn mạch.”
Lại trải qua một phen hỏi han tình huống, dù cho thôn dân tiếp xúc không đến bao nhiêu đến thế giới bên ngoài, Trần Nguyên vẫn là đại khái hiểu được ra vị trí hiện tại của bản thân, tiết kiệm cho hắn rất nhiều công sức dò đường.

Vừa lúc hắn muốn rời đi, một vị thôn dân, giống như lấy hết toàn bộ dũng khí, gấp gáp quỳ xuống dưới chân hắn, khóc nức nở nói ra:
“Khẩn cầu Thượng tiên trợ giúp chúng ta, diệt trừ đi yêu ma.”
Trần Nguyên ngẩn người, những thôn dân khác cũng ngẩn người.


Thế nhưng rất nhanh, tất cả bọn hắn tựa như đánh theo một loại nhịp điệu đồng đều nào đó, cung kính quỳ rạp hết xuống đất, đồng thành hô lớn:
“Khẩn cầu Thượng tiên trợ giúp chúng ta, diệt trừ đi yêu ma.”
“Tốt.

Đã ta gặp các ngươi, như vậy là có duyên.

Các ngươi chỉ hướng cho ta đến chỗ yêu ma, ta thay các ngươi diệt trừ.” Trần Nguyên không quan trọng nói ra.

Nếu như yêu ma mà ngay cả một làng phàm nhân có thể phát giác và vẫn còn bình yên vô sự, vậy thực lực có lẽ không cao đến đâu.

Bất quá, Trần Nguyên vẫn còn nghi hoặc, dân làng nói yêu ma, có thể thần thức của hắn bao trùm lên phương viên trăm dặm xung quanh khu lang, liền không phát hiện ra khí tức lạ thường nào.
“Đa tạ thượng tiên.”
“Đa tạ thượng tiên… Đa tạ thượng tiên.”
“Đa tạ thượng tiên...!Đa tạ Thượng tiên...!Chúng ta xin mời ngài di giá.”
Thôn dân nhao nhao thay nhau cúi đầu hành lễ, sau đó kết thành hàng dài, mang theo cuốc, thuổng gậy gộc, nối đuôi nhau đi ra ngoài thôn.

Để Trần Nguyên càng thêm nghi ngờ, đích đến của bọn họ lại là một ngôi nhà tranh cũ kỹ, rách nát nằm biệt lập cách thôn làng chừng hơn một dặm.
Theo tiếng ồn ào của mấy trăm con người không che giấu chút nào tiếng hò hét, lời nói giận dữ, tiếng chửi rủa cùng cước bộ mạnh mẽ xen lấn tiếng nông cụ va chạm, chưa cần đến gần phạm vi mấy chục trượng, chiếc cổng đơn sơ của ngôi nhà tồi tàn đã mở ra.
Trần Nguyên ánh mắt nhạy bén.

Hắn ngay lập tức phát giác ra, người đi ra lại là một thiếu nữ chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt có chút lấm lem bẩn thỉu vết than bếp, mái tóc dẫu sơ cứng, nhưng lại được buộc lên tương đối gọn gàng, và quần áo cho dù cũ kỹ đã chằng chịt vết rách, vẫn không che dấu được dáng vẻ yểu điệu thướt tha của nàng.

Nếu như cẩn thận chăm chút thêm một chút nữa, tẩy rửa sạch sẽ gương mặt, chăm chút lại dáng vẻ, thiếu nữ này chắc chắn là một mỹ nhân bại hoại, so sánh với những cái kia tiên tử, tiên nữ cao cao tại thượng chỉ có hơn chứ không có kém.
Thiếu nữ trẻ tuổi cũng nhận ra đoàn người thôn làng hung hăng kéo đến.

Sắc mặt nàng tái nhợt tràn đầy hoảng sợ.

Hai chân nàng đã run cầm cập, không đứng vững nổi, đôi bàn tay nhỏ khó khăn lắm mới vịn vào cột gỗ bên cạnh.
Chúng dân làng chẳng mấy chốc đã vây quanh thiếu nữ.

Nàng không chạy trốn, chạy cũng không có ích gì.

Hơn thế nữa, nàng dường như cũng lường trước được cảnh tượng này.

Chỉ có điều, sợ hãi vẫn lan tràn khắp tâm can nàng.

Gương mặt nàng không còn một giọt máu, bờ môi run lẩy bẩy, nỗi kinh hoàng khiến nàng nói không ra lời, hai hàm răng trắng liên tục va chạm vào nhau.
“Hồi bẩm Thượng tiên, đây chính là yêu ma.” Một vị thôn dân mạnh dạn, chỉ thẳng về thiếu nữ tố cáo nói.
Trần Nguyên giật mình.

Hắn thấy thế nào, trước mắt thiếu nữ cũng chỉ là con người, hơn thế nữa, còn là một phàm nhân mà thôi.

Ở đâu ra yêu ma.

Bất quá, nữ tử phàm trần lại có thể lớn lên xinh đẹp động lòng người đến như vậy? Cái này lại không bình thường.
Hắn hỏi thăm dân làng, vì sao lại gọi nàng là yêu ma.

Những thôn dân kia hai mặt nhìn nhau, sau đó tường tận kể lại sự tình.

Nguyên lai, thiếu nữ xinh đẹp năm nay mười lăm tuổi, vốn là người dân làng này.

Mười lăm năm trước, ngày nàng ra đời, mây đen cuồn cuộn nổi lên bốn phía, xung quanh ngôi làng hoa màu, cây cối, lương thực hết thảy đều héo tàn, chim chóc loạn bay bốn phía, thú hoang không ngừng kêu gào.

Một ngày đó, cả thôn làng đã tưởng rằng tận thế giáng lâm.
Không chỉ dừng lại ở đó.

Ngày thiếu nữ kia được sinh ra, mẹ của nàng cũng qua đời không đến một canh giờ sau đó mà không rõ nguyên do.
Một năm ngôi làng mất trắng mùa màng, vô số động vật, thực vật nối nhau mà chết, lại cộng thêm khắc chết chính mẹ ruột, hết thảy đã quá đầy đủ để thôn dân tin chắc, nàng là yêu ma đến đây để hại bọn họ, quá đủ để cả ngôi làng xa lánh nàng.
Bởi vì cả ngôi làng xua đuổi, gia đình nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài dọn ra bên ngoài làng hơn một dăm, đơn độc gian khổ sinh hoạt.


Về phần bỏ đi? Buồn cười.

Bị dân làng xa lánh, gian khổ và cô độc một chút là có, nhưng chí ít là người ta còn có thể sống sót nổi.

Nếu như thực bỏ đi rồi, như vậy chính là chết không có chỗ chôn.

Trong cái thế giới mà hung thú, yêu ma quỷ quái đầy rẫy như thế này, phàm nhân chẳng khác nào thịt cá trên thớt chỉ chờ bị ăn tươi nuốt sống.
Trước đó, cha nàng còn sống, nàng vẫn còn có người che chở.

Ba năm trước, cha nàng qua đời.

Mất đi chỗ dựa, vậy nàng liền thảm rồi.

Bởi vì nàng không trực tiếp vào làng, lại không qua lại với thôn dân, cùng với e ngại thân phận yêu ma của nàng, thôn dân không đối với nàng làm cái gì.

Thế nhưng lũ trẻ liền không nghĩ nhiều như vậy.

Bị đánh đập, bị ném đá, bị bắt nạt là không thể thiếu được.
Trần Nguyên nghe xong, đối với thiếu nữ trước mắt chỉ thấy thương cảm.

Nhưng, thôn dân sai sao?
Khó mà nói.

Đổi lại Trần Nguyên vào vị trí của các thôn dân, hắn không chắc, bản thân hắn làm tốt hơn.

Không có tu vi, hạn chế kiến thức, tầm nhìn hạn hẹp dẫn đến hành vi của bọn hắn diễn biến theo xu hướng cực đoan.

Chí ít, các thôn dân còn chưa tàn nhẫn đến mức trực tiếp giết chết cả hai cha con thiếu nữ.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, thiếu nữ này xuất sinh, sự kiện diễn ra quá mức quỷ dị.

Để chắc chắn, Trần Nguyên liền liên kết tới bản tôn, mượn nhờ năng lực Khởi Nguyên nhãn, giám định một lần.
Vừa nhìn, Trần Nguyễn khẽ giật mình.

Là con người thuần huyết, không có vấn đề gì.

Không phải đại năng trọng sinh, cũng không phải đoạt xá chiếm cứ thân thể.

Thế nhưng, nàng lại sở hữu thể chất đặc thù.
Thái m Linh thể.
Một loại thể chất thuần m cực kỳ hiếm thấy chỉ xuất hiện trên thân nữ tử.
Cho đến đây, Trần Nguyên liền hiểu ra, ngày đó dị tượng vị sao mà có.

Có thể, bởi vì nàng thể chất Thuần m, chịu tác động của nguyên do nào đó, thức tỉnh ngay khi vừa mới sinh ra.

m khí trong thiên địa hội tụ lại, bồi bổ cho thân thể, mới sinh ra mây đen cuồn cuộn, che khuất thái dương.
Có thể, nơi này vốn là ngoài rìa Mộc Long sơn mạch, linh khí mỏng manh, vốn năng lượng không đủ cho thể chất của nàng hoàn toàn đột phá gông xiềng, nó phải tự tìm kiếm nguồn dinh dưỡng mới.

Chính là mẫu thân của nàng.

Thân là nữ nhân, lại là thân sinh, cho nên âm thuộc tính cực hợp.

Nàng khi còn sơ sinh, liền vô ý thức rút sạch sinh mệnh lực của mẹ nàng, kèm với đó là vô số cây cối, lương thực trong thôn làng.

Động vật bởi bản năng cảm nhận được nguy hiểm, cho nên không ngừng phát ra thanh âm thê lương và sợ hãi.
Hiểu đây hết thảy, Trần Nguyên khẽ lắc đầu.

Nếu như thiếu nữ này xuất sinh tại tông môn, thế gia, linh khí sung túc, năng lượng đầy đủ, nàng cũng không đến nỗi hại chết chính mẹ ruột của mình, càng không chịu người đời ghẻ lạnh, xa lánh như vậy.

Nàng sẽ như tiên tử, sẽ như thiên tiên, cao cao tại thượng trên chín tầng trời nhìn xuống chúng sinh, thụ vô số sinh linh truy phủng, theo đuổi.
Bất quá, nếu như đã gặp mặt, Trần Nguyên có thể giúp đỡ nàng một thanh.

Hắn chậm rãi bước đi tới trước nàng.

Đổi lại, thiếu nữ nhìn thấy người đến, cả người đều run rẩy trong sợ hãi.

Từ những tiếng ồn, huyên náo không chút nào hảo ý từ mấy trăm người, bộ dáng hung hăng, tay cầm nông cụ, nàng biết thanh niên bình bình phàm phàm trước mắt là Thượng Tiên.

Và… Thượng Tiên này sẽ tru sát nàng.
Đáng buồn thay, nàng không thể chống cự, nàng cũng không dám chống cự.

Không nói đến tiên nhân có năng lực hô mưa gọi gió, đào núi rời biển, chỉ là mấy trăm thôn dân bộ dáng hung thần ác sát này thôi, nàng cũng chạy không thoát.
Nàng co ro vào một góc, ánh mắt không dám nhìn thẳng, hàm răng cắn chặt vào bờ môi đã bật ra máu.

Nàng lúc này tựa như một con thỏ nhỏ, non nớt và tràn đầy tuyệt vọng, đối mặt với một đàn thú hung dữ.
Trần Nguyên bước đến trước mặt nàng ba thước, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Hả?
Thiếu nữ khẽ giật mình.

Thượng tiên không trực tiếp tru sát nàng?
Nàng có chút kinh nghi bất định, có chút không dám tin cùng có chút rụt rè, sợ hãi, khẽ nâng gương mặt trứng ngỗng, trắng bệch lên trên.

Đối mặt với nàng là một đôi mắt to, sáng, khí khái, thanh tịnh, không mảy may chứa một chút sát ý.

Nàng không hiểu có loại cảm giác nội tâm an bình khi đối mặt đôi mắt này.

Dũng khí từ trong lòng chậm rãi dâng lên.

Nàng nhẹ giọng, thanh âm như gió, đáp:
“Lục… Lục Thanh Dao.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu: “Lục Thanh Dao.

Ngươi không phải là yêu ma.

Ngươi là con người.

Không đúng, so với con người, ngươi càng có tiềm năng hơn.

Tương lai, ngươi có thể trở thành tiên nữ.”
Thanh âm như tiếng sấm kinh khủng không ngừng oanh tạc bên trong đầu Lục Thanh Dao.

Ngươi không phải là yêu ma.
Một câu nói này không ngừng lặp lại trong đầu nàng.

Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, có một người bên ngoài cha nàng nói với nàng câu nói này.

Thiếu nữ khó có thể tin nhìn xem nam tử gần ngay trước mắt.
Trong chốc lát, cả thế giới dường như mất đi hết thảy sắc thái và thanh âm.

Choán khắp tầm mắt của nàng chỉ là gương mặt của thanh niên bình dị, lấp đầy lỗ tai nàng chỉ còn lại thanh âm nhẹ nhàng và ấm áp như gió xuân của hắn.
Bất tri bất giác, hai giọt lệ bên khóe mắt nàng chảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện