“Sở Ninh Lan?” Có người khẽ thốt lên.
Cái tên này vừa ra, cả đại sảnh lâm vào tĩnh lặng.
Mười mấy, hai mươi vị thiên kiêu khẽ liếc nhìn nhau, không hiểu có một loại ăn ý, bảo trì trầm mặc, đầu hơi cúi xuống, sâu trong khóe mắt có một tia tự ti,mặc cảm.
Bọn hắn ở đây đều là thiên kiêu, ai nấy đều mang trong mình ngạo khí, tận sâu trong tâm đều có kiêu ngạo.
Thế nhưng, đối mặt với thiên tài khủng bố thật sự, bọn hắn dậy không nổi ngạo khí cùng kiêu ngạo ấy.
Mà rõ ràng, Sở Ninh Lan chính là dạng thiên tài ấy.
Lưu Thái Hòa cười gượng, nói: “Thật không nghĩ tới, vậy mà lại là nàng.”
Một người khác bổ sung: “Sơ gia thế mà bỏ được ra, đẩy nàng đi ra.
Không e ngại nàng có điều ngoài ý muốn?”
“Ngoài ý muốn? Những năm gần đây, Sơ gia không hỏi thế sự, kẻ thù không có.
Tầm thường thế lực, kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu đụng đến nàng? Lại nói, có ai dám chắc, Sơ gia không điều động Tứ phẩm Thượng nhân, thậm chí Ngũ phẩm Chân nhân trong bóng tối bảo hộ nàng?” Một người khác thì cười khẩy.
Ngay lập tức, hắn nhận được đồng tình: “Huynh nói cực phải.
Lại nói, Sơ gia đưa nàng đi học viện, đây chưa hẳn là không phải cơ hội tốt để nàng phát triển.”
Mọi người, người một câu, ta một lời, thảo luận chủ đề này sôi sùng sục.
Dịch Phong tại một bên lắng nghe, không khỏi tò mò đối với vị nữ tính thiên kiêu này.
Hắn xuất thân không cao, chỉ là Hạ đẳng Tam phẩm thế gia, so với đại đa số người có mặt ở đây thấp hơn nhiều.
Hơn nữa, nội bộ gia tộc nhiều năm lục đục không yên, tự nhiên tiếp xúc không đến tầng lớp kia.
Sau này bạn sinh linh bảo thức tỉnh, hắn hối hả chạy đông chạy tây tìm kiếm cơ duyên, lại càng không có thời giờ nghe ngóng chuyện bát quái, tự nhiên không biết đến Sở Ninh Lan.
Dịch Phong đối với Hỏa Linh Vân hiếu kỳ hỏi: “Linh Vân, vị này Sở Ninh Lan là ai vậy?”
Giọng hớn không lớn.
Bất quá, hết thảy đều là người tu luyện, tu vi không tệ, cho nên nghe lời hắn rõ rành rành.
Cũng bởi vậy mà mười mấy cặp mắt ngạc nhiên tột cùng nhìn về phía hắn như thể nhìn sinh vật lạ.
Lưu Thái Hòa không dám chắc hỏi: “Dịch huynh không biết Sở tiên tử?”
“Ta cần phải biết sao?” Dịch Phong hỏi lại.
Nghe đối phương hỏi ngược, Lưu Thái Hòa trong lúc nhất thời không biết nên đáp như thế nào.
Hắn thật không nghĩ đến, đối phương vậy mà chưa từng nghe qua danh tiếng của vị kia.
Hỏa Linh Vân ở một bên bèn giải thích: “Sở Ninh Lan xuất thân từ dòng chính của Sở gia.
Gia gia của nàng chính là đương nhiệm Sở gia gia chủ, thân phận vô cùng cao quý.
Bản thân nàng thiên phú cực kỳ xuất chúng.
Nghe nói, nàng bốn tuổi bắt đầu tu luyện, tám tuổi bước vào Nhị phẩm, hai mươi tư tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ.
Nàng năm nay cũng bất quá mới tròn năm mươi, tu vi cách đây không lâu cũng đã là Tam phẩm tầng sáu.
Có tiền bối nói rằng, nàng có xếp vào hàng ngũ năm người thiên phú mạnh nhất Tô Châu thế hệ trẻ tuổi này.
Không chỉ có như thế, người ta đồn rằng, nàng thân còn phụ Thanh Mộc Linh thể, phẩm chất linh lực viễn siêu tu sĩ thông thường, sinh mệnh lực của nàng chí ít vượt qua hai, ba cái tiểu cảnh giới thật sự.”
Hỏa Linh Vân vừa nói, hai mắt vừa phát sáng, tựa hồ mang theo một loại hâm mộ nào đó.
Những người khác nghe vậy thì cũng nhao nhao gật đầu, biểu lộ đồng tình.
Bọn hắn đều là thiên kiêu, nhưng không phải là thiên tài xuất chúng.
Lấy thiên tư của bọn hắn, muốn thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, cố gắng lắm cũng cần chờ đến ba mươi lăm, bốn mươi tuổi mới được, chênh lệch so với Lưu Thái Hòa không là bao.
Muốn đột phá trước ba mươi tuổi? Quả thực đã khó lại càng khó.
Thậm chí, tài năng như Chu Thường Ly, mười chín tuổi thành tựu Nhị phẩm tầng bảy, muốn trước hai mươi lăm tuổi bước vào Tam phẩm cũng không phải dễ dàng như vậy.
Chu Thường Ly có thể tại một năm rưỡi, hai năm đột phá một tiểu cảnh giới, thế nhưng từ Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong cho đến khi bước vào Tam phẩm, nàng không có hai năm mài dũa là không thể.
Có thể nói, bên ngoài Trần Nguyên cùng Công Tôn Hoằng, những người ở đây chưa một ai gặp qua thiên kiêu kinh diễm hơn Sở Ninh Lan.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Nguyên và Công Tôn Hoằng lai lịch quá mức thần bí.
Thời điểm trước Thái Linh học viện chiêu sinh, chưa một ai trong số bọn họ nghe nói qua hai người này.
Cả hai trống rỗng xuất hiện cứ như là đi ra từ hư vô vậy.
Bất quá, không phải ai cũng mang theo hâm mộ sâu sắc như thế đối với Sở Ninh Lan.
Thượng Quan Hà Dung từ đầu đến cuối thần thái lạnh nhạt vô cùng, tựa hồ không đem chuyện này để trong lòng.
Suy nghĩ chân thật của nàng là: Đi nhanh bao nhiêu không quan trọng, người nào có thể đi càng xa mới đáng lưu tâm.
Hơn nữa, nếu cùng một đám tiểu thí hài so đo, nàng cảm thấy chính mình cũng không muốn mặt.
Dịch Phong cũng không có bao nhiêu kính nể.
Thành tựu Tam phẩm trước tuổi hai mươi lăm, hắn đích thật không làm được.
Thế nhưng, hắn bắt đầu muốn hơn người ta quá nhiều.
Mười lăm tuổi hắn vẫn còn là Nhất phẩm tầng ba, giờ đây tuổi đã tiếp cận hai mươi, hắn đã là Nhị phẩm tầng năm.
Có Bạn sinh linh bảo trợ giúp, hắn tin tưởng, qua không bao lâu, hắn có thể bắt kịp đối phương.
-----------------
Tại một bên khác, Trần Nguyên tiếp tục nhàn nhã đi dạo sau khi tiễn đưa Sở gia tiểu thư.
Quảng trường trung tâm rất rộng.
Nơi này dành đến một phần ba diện tích chỉ để phục vụ hàng nghìn tán tu, tu sĩ đến từ các tiểu gia tộc hay nơi xa xôi bày bán hàng dong.
Không phải người nào cũng có số vốn to lớn mà mở cửa hàng hay sẵn sàng ở lại dài lâu cho đầu tư dài hạn.
Bày bán hàng dong là lựa chọn tuyệt vời.
Trần Nguyên trước đó từng nếm qua ngon ngọt tại Viên Minh thành.
Một bộ Bồ Đề kinh, một bộ Minh Không quyền cùng một bộ Bạo Lôi kiếm pháp đã mang đến cho hắn ích lợi không nhỏ.
Bởi thế, quảng trường trung tâm cũng là vị trí hắn chú trọng.
Đáng tiếc, may mắn của hắn dường như đã dùng hết.
Hắn dành ra đến gần nửa canh giờ, tỉ mỉ quan sát hết thảy các quán hàng rong mà chẳng tìm ra nổi đồ vật ưng ý.
Khoan hãy nói, không thể nói là không có đồ tốt.
Nơi này tụ hội nhiều cao giai tu sĩ, tùy tiện đi đường cũng có thể bắt gặp Tứ phẩm Thượng nhân, ánh mắt bọn hắn vẫn thật độc ác.
Nghĩ bảo vật trốn tránh qua mắt bọn hắn thật không dễ dàng.
Đồ tốt là có, nhưng đều có người biết đến giá trị của chúng.
Giá cả thường là trên trời.
Mua đồ tại đây thì chẳng bằng đến cửa hiệu lớn, uy tín đảm bảo.
Bảo vật long đong cũng có một số.
Muốn chiếm tiện nghi? Có thể.
Chỉ bất quá, cấp bậc bảo vật long đong như thế đã không vào nổi mắt Trần Nguyên, đều là một chút Nhị phẩm, Tam phẩm cấp bậc đồ vật.
Tứ phẩm Thượng nhân người ta cũng khinh thường hao phí thời gian hàng ngày trời mà truy tra những đồ vật này.
Bởi thế mới có trường hợp bảo vật long đong.
Trần Nguyên rời đi quảng trường thì mặt trời sắp lên đến đỉnh.
Là lâu các nổi tiếng nhất Thái Linh thành, Thượng Uyển lâu chưa bao giờ là vắng khách.
Thời điểm Trần Nguyên đặt chân đến trước cửa lâu, bên ngoài đã có hàng dài người xếp hàng chờ đến lượt tiến vào.
Mà trong những người này, không có kẻ nào là dễ chọc cả.
Nếu không phải là xuất thân có bối cảnh thì bản thân cũng là có chút thực lực cùng danh tiếng.
Ở tại Thượng Uyển lâu nơi này, không đặt trước là không có chỗ.
Mà ngày hôm nay, Lưu Thái Hòa trực tiếp đem trọn đại sảnh tầng ba bao xuống, chiếm quá nửa số ghế tầng ba lại càng khiến cho tình hình trở nên nóng nảy hơn.
Một vị Nhị phẩm tán tu nhìn thấy Trần Nguyên ngang nhiên vượt hàng, tiến thẳng vào cửa lâu thì muốn đứng ra chất vấn.
Tuy nhiên, lời hắn chưa kịp nói liền bị đồng bạn kéo trở về, một tay vội vã che lại miệng hắn.
“Huynh đệ, ngươi làm cái gì?” Vị Nhị phẩm tán tu kia bất mãn mở miệng hỏi thăm.
“Làm cái gì? Việc này phải do ta hỏi người mới đúng.” Người huynh đệ kia tức giận hỏi ngược trở lại.
Lúc này, đến lượt vị tán tu kia ngơ ngác.
Hắn nói: “Tiểu tử kia, hắn không tuân thủ quy tắc, tự ý chen ngang, huynh không nhìn thấy sao?”
Nam tử còn lại đương nhiên gật đầu: “Nhìn thấy.
Thì sao?”
Tán tu nọ trợn trừng mắt: “Nhìn thấy thì sao không ngăn hắn lại? Bất kể hắn là ai thì cũng không thể phá hư quy củ.”
Nam tử còn lại nhìn bằng hữu của mình, thở dài không thôi: “Huynh mới đến Thái Linh thành không bao lâu, hẳn còn là không hiểu đi.”
Tán tu thấy thế, nghi ngờ hỏi: “Không hiểu cái gì?”
“Quy tắc.” Nam tử chỉ nhả ra một chữ, lại không nói tiếp.
“Quy tắc? Quy tắc gì?”
Nam tử lắc đầu, chỉ chỉ vào bóng lưng Trần Nguyên sắp bước qua cửa, hỏi: “Huynh thấy hắn mặc gì không?”
Tán tu chăm chú nhìn, có chút không chắc chắn: “Thứ này… giống như có tiêu ký riêng?”
“Đúng.” Nam tử kia gật đầu: “Tiêu ký ây là thuộc riêng về Thái Linh học viện.
Người có thể mang lên tiêu ký ấy, đại biểu hắn thuộc về học viện.
Nói cách khác, đối phương rất có thể là học sinh, thậm chí là đạo sư của học viện.
Nhìn tuổi tác của hắn thì tựa hồ là học sinh.”
Tán tu kia vẫn chưa hiểu: “Thế thì sao,mặc xác hắn là học sinh hay đạo sư, chẳng lẽ hắn không cần xếp hàng? Ta nhìn đứng trước chúng ta, không thiếu con em thế gia đi, thậm chí con em Tứ phẩm thế gia trong thành cũng đứng.
Bọn hắn không phải ngoan ngoãn xếp hàng sao?”
“Bọn hắn không giống với.”
“Có điểm gì không giống?”
Nam tử bất đắc dĩ.
Hắn thật không ngờ, hắn đã nói đến tận đây, vị huynh đệ này của mình vẫn chưa khai sáng.
Bình thường mà nói, đây là quy tắc ngầm mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không có kẻ nào sẽ nói ra tận miệng.
Thái Linh học viện cũng không thích nghe những lời đồn nhảm không tốt về bọn họ.
Tu sĩ tại thành cũng biết điều không nói toạc ra.
Bất quá, nam tử lúc này đành phải bất đắc dĩ lộ ra, cũng là để tránh cho vị bằng hữu của mình sau này phạm những sai lầm ngu xuẩn tương tự.
Hắn nói: “Gần đây có mấy cái học viện?”
“Một a.
Cả Tô Châu này chỉ có một cái Thái Linh học viện.
Còn cái thứ hai sao?”
“Không có.” Nam tử lại lắc đầu.
Sau, hắn lại hỏi: “Thành này gọi là gì?”
“Thái Linh…” Vị tán tu kia nói đến đây im bặt mà dừng, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Nam tử thấy vậy, tỏ vẻ hài lòng nói: “Huynh đã hiểu chưa? Tại Thái Linh thành này, bất kể là làm gì, từ mua sắm, đi tửu lâu, đi xem kịch, bán đấu giá, cho đến đi thanh lâu, người của Thái Linh học viện luôn luôn được ưu tiên trước.
Chúng ta cần xếp hàng, bọn hắn không cần.
Chúng ta cần đặt trước chỗ, bọn hắn cũng không cần.
Những công tử, tiểu thư con em thế gia kia cũng cần xếp hàng, ấy là bởi vì bọn hắn không đủ tốt để được Thái Linh học viện chọn trúng.
Tại Thái Linh thành này, đây là quy luật bất thành văn.
Không có giấy tờ ghi chép, không ai nói ra miệng, nhưng tất cả mọi người đều cần tuân thủ.
Huynh nhớ cho kỹ, lần sau không thể phạm loại sai lầm cơ bản này.”
Vị tán tu kia xem như đã hiểu rõ.
Đây là địa bàn của Thái linh học viện, cho nên, người của Thái Linh học viện được ưu tiên, học sinh Thái Linh học viện là thượng đẳng.
Đối phương được nhận hết các loại ưu đãi, trong khi bản thân phải cam chịu đối xử bất công bằng.
Ánh mắt hắn có chút bất mãn, khẽ lẩm bẩm: “Vì cái gì chứ? Bọn hắn là người, chúng ta không phải là người? Vì cái gì mà hết thảy đều phải dành cho bọn chúng đồ tốt hơn, trong khi chúng ta phải cam chịu tầng dưới? Chúng ta cũng là đóng thuế vào thành, lại không làm gì sai trái, tại sao phải chịu bất công?”
Tán tu này xuất thân tf tầng dưới chót nhất, từ nhỏ cũng chứng kiến hết thảy bất công của xã hội, nhìn không quen mắt những cái công tử ca, tiểu thư nhà giàu mang trên mình quần áo lụa là.
Sau này tu hành cũng không phải thuận lợi, tiến độ đột phá chậm, tư chất không tốt cùng với công pháp là tàn quyển, không thể nào cao thâm, tài nguyên tu hành cũng ít ỏi đến đáng thương.
Hắn thường xuyên nhìn thấy những con em dùng không hết tài nguyên, cho nên hắn hâm mộ và ghen tỵ đến đỏ mắt với những kẻ xuất thân cao quý đó.
Đồng thời, tâm lý của hắn cũng phát ra nhạy cảm đối với sự bất công.
Nam tử bên cạnh khẽ thở dài.
Hắn chỉ có thể nói: “Thành này do Thái Linh học viện xây, lại đến từ bọn hắn bảo hộ, lại thuộc về sở hữu của bọn hắn.
Nếu như bọn hắn không ưu tiên cho học sinh của mình, vậy có thể ưu tiên ai? Nếu như trong nhà huynh cho phép người ngoài tiến vào mở bán hàng rong, liệu huynh có ưu tiên cho nhi tử của mình?”
Tán tu nghe vậy có chút sửng sốt.
Bất quá, hắn không quá đồng tình với cách diễn giải như thế.
Nam tử đối diện không nói nữa.
Hắn âm thầm quyết định, từ này hạn chế giao du với vị bằng hữu bên cạnh.
Cái tên này vừa ra, cả đại sảnh lâm vào tĩnh lặng.
Mười mấy, hai mươi vị thiên kiêu khẽ liếc nhìn nhau, không hiểu có một loại ăn ý, bảo trì trầm mặc, đầu hơi cúi xuống, sâu trong khóe mắt có một tia tự ti,mặc cảm.
Bọn hắn ở đây đều là thiên kiêu, ai nấy đều mang trong mình ngạo khí, tận sâu trong tâm đều có kiêu ngạo.
Thế nhưng, đối mặt với thiên tài khủng bố thật sự, bọn hắn dậy không nổi ngạo khí cùng kiêu ngạo ấy.
Mà rõ ràng, Sở Ninh Lan chính là dạng thiên tài ấy.
Lưu Thái Hòa cười gượng, nói: “Thật không nghĩ tới, vậy mà lại là nàng.”
Một người khác bổ sung: “Sơ gia thế mà bỏ được ra, đẩy nàng đi ra.
Không e ngại nàng có điều ngoài ý muốn?”
“Ngoài ý muốn? Những năm gần đây, Sơ gia không hỏi thế sự, kẻ thù không có.
Tầm thường thế lực, kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu đụng đến nàng? Lại nói, có ai dám chắc, Sơ gia không điều động Tứ phẩm Thượng nhân, thậm chí Ngũ phẩm Chân nhân trong bóng tối bảo hộ nàng?” Một người khác thì cười khẩy.
Ngay lập tức, hắn nhận được đồng tình: “Huynh nói cực phải.
Lại nói, Sơ gia đưa nàng đi học viện, đây chưa hẳn là không phải cơ hội tốt để nàng phát triển.”
Mọi người, người một câu, ta một lời, thảo luận chủ đề này sôi sùng sục.
Dịch Phong tại một bên lắng nghe, không khỏi tò mò đối với vị nữ tính thiên kiêu này.
Hắn xuất thân không cao, chỉ là Hạ đẳng Tam phẩm thế gia, so với đại đa số người có mặt ở đây thấp hơn nhiều.
Hơn nữa, nội bộ gia tộc nhiều năm lục đục không yên, tự nhiên tiếp xúc không đến tầng lớp kia.
Sau này bạn sinh linh bảo thức tỉnh, hắn hối hả chạy đông chạy tây tìm kiếm cơ duyên, lại càng không có thời giờ nghe ngóng chuyện bát quái, tự nhiên không biết đến Sở Ninh Lan.
Dịch Phong đối với Hỏa Linh Vân hiếu kỳ hỏi: “Linh Vân, vị này Sở Ninh Lan là ai vậy?”
Giọng hớn không lớn.
Bất quá, hết thảy đều là người tu luyện, tu vi không tệ, cho nên nghe lời hắn rõ rành rành.
Cũng bởi vậy mà mười mấy cặp mắt ngạc nhiên tột cùng nhìn về phía hắn như thể nhìn sinh vật lạ.
Lưu Thái Hòa không dám chắc hỏi: “Dịch huynh không biết Sở tiên tử?”
“Ta cần phải biết sao?” Dịch Phong hỏi lại.
Nghe đối phương hỏi ngược, Lưu Thái Hòa trong lúc nhất thời không biết nên đáp như thế nào.
Hắn thật không nghĩ đến, đối phương vậy mà chưa từng nghe qua danh tiếng của vị kia.
Hỏa Linh Vân ở một bên bèn giải thích: “Sở Ninh Lan xuất thân từ dòng chính của Sở gia.
Gia gia của nàng chính là đương nhiệm Sở gia gia chủ, thân phận vô cùng cao quý.
Bản thân nàng thiên phú cực kỳ xuất chúng.
Nghe nói, nàng bốn tuổi bắt đầu tu luyện, tám tuổi bước vào Nhị phẩm, hai mươi tư tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ.
Nàng năm nay cũng bất quá mới tròn năm mươi, tu vi cách đây không lâu cũng đã là Tam phẩm tầng sáu.
Có tiền bối nói rằng, nàng có xếp vào hàng ngũ năm người thiên phú mạnh nhất Tô Châu thế hệ trẻ tuổi này.
Không chỉ có như thế, người ta đồn rằng, nàng thân còn phụ Thanh Mộc Linh thể, phẩm chất linh lực viễn siêu tu sĩ thông thường, sinh mệnh lực của nàng chí ít vượt qua hai, ba cái tiểu cảnh giới thật sự.”
Hỏa Linh Vân vừa nói, hai mắt vừa phát sáng, tựa hồ mang theo một loại hâm mộ nào đó.
Những người khác nghe vậy thì cũng nhao nhao gật đầu, biểu lộ đồng tình.
Bọn hắn đều là thiên kiêu, nhưng không phải là thiên tài xuất chúng.
Lấy thiên tư của bọn hắn, muốn thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, cố gắng lắm cũng cần chờ đến ba mươi lăm, bốn mươi tuổi mới được, chênh lệch so với Lưu Thái Hòa không là bao.
Muốn đột phá trước ba mươi tuổi? Quả thực đã khó lại càng khó.
Thậm chí, tài năng như Chu Thường Ly, mười chín tuổi thành tựu Nhị phẩm tầng bảy, muốn trước hai mươi lăm tuổi bước vào Tam phẩm cũng không phải dễ dàng như vậy.
Chu Thường Ly có thể tại một năm rưỡi, hai năm đột phá một tiểu cảnh giới, thế nhưng từ Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong cho đến khi bước vào Tam phẩm, nàng không có hai năm mài dũa là không thể.
Có thể nói, bên ngoài Trần Nguyên cùng Công Tôn Hoằng, những người ở đây chưa một ai gặp qua thiên kiêu kinh diễm hơn Sở Ninh Lan.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Nguyên và Công Tôn Hoằng lai lịch quá mức thần bí.
Thời điểm trước Thái Linh học viện chiêu sinh, chưa một ai trong số bọn họ nghe nói qua hai người này.
Cả hai trống rỗng xuất hiện cứ như là đi ra từ hư vô vậy.
Bất quá, không phải ai cũng mang theo hâm mộ sâu sắc như thế đối với Sở Ninh Lan.
Thượng Quan Hà Dung từ đầu đến cuối thần thái lạnh nhạt vô cùng, tựa hồ không đem chuyện này để trong lòng.
Suy nghĩ chân thật của nàng là: Đi nhanh bao nhiêu không quan trọng, người nào có thể đi càng xa mới đáng lưu tâm.
Hơn nữa, nếu cùng một đám tiểu thí hài so đo, nàng cảm thấy chính mình cũng không muốn mặt.
Dịch Phong cũng không có bao nhiêu kính nể.
Thành tựu Tam phẩm trước tuổi hai mươi lăm, hắn đích thật không làm được.
Thế nhưng, hắn bắt đầu muốn hơn người ta quá nhiều.
Mười lăm tuổi hắn vẫn còn là Nhất phẩm tầng ba, giờ đây tuổi đã tiếp cận hai mươi, hắn đã là Nhị phẩm tầng năm.
Có Bạn sinh linh bảo trợ giúp, hắn tin tưởng, qua không bao lâu, hắn có thể bắt kịp đối phương.
-----------------
Tại một bên khác, Trần Nguyên tiếp tục nhàn nhã đi dạo sau khi tiễn đưa Sở gia tiểu thư.
Quảng trường trung tâm rất rộng.
Nơi này dành đến một phần ba diện tích chỉ để phục vụ hàng nghìn tán tu, tu sĩ đến từ các tiểu gia tộc hay nơi xa xôi bày bán hàng dong.
Không phải người nào cũng có số vốn to lớn mà mở cửa hàng hay sẵn sàng ở lại dài lâu cho đầu tư dài hạn.
Bày bán hàng dong là lựa chọn tuyệt vời.
Trần Nguyên trước đó từng nếm qua ngon ngọt tại Viên Minh thành.
Một bộ Bồ Đề kinh, một bộ Minh Không quyền cùng một bộ Bạo Lôi kiếm pháp đã mang đến cho hắn ích lợi không nhỏ.
Bởi thế, quảng trường trung tâm cũng là vị trí hắn chú trọng.
Đáng tiếc, may mắn của hắn dường như đã dùng hết.
Hắn dành ra đến gần nửa canh giờ, tỉ mỉ quan sát hết thảy các quán hàng rong mà chẳng tìm ra nổi đồ vật ưng ý.
Khoan hãy nói, không thể nói là không có đồ tốt.
Nơi này tụ hội nhiều cao giai tu sĩ, tùy tiện đi đường cũng có thể bắt gặp Tứ phẩm Thượng nhân, ánh mắt bọn hắn vẫn thật độc ác.
Nghĩ bảo vật trốn tránh qua mắt bọn hắn thật không dễ dàng.
Đồ tốt là có, nhưng đều có người biết đến giá trị của chúng.
Giá cả thường là trên trời.
Mua đồ tại đây thì chẳng bằng đến cửa hiệu lớn, uy tín đảm bảo.
Bảo vật long đong cũng có một số.
Muốn chiếm tiện nghi? Có thể.
Chỉ bất quá, cấp bậc bảo vật long đong như thế đã không vào nổi mắt Trần Nguyên, đều là một chút Nhị phẩm, Tam phẩm cấp bậc đồ vật.
Tứ phẩm Thượng nhân người ta cũng khinh thường hao phí thời gian hàng ngày trời mà truy tra những đồ vật này.
Bởi thế mới có trường hợp bảo vật long đong.
Trần Nguyên rời đi quảng trường thì mặt trời sắp lên đến đỉnh.
Là lâu các nổi tiếng nhất Thái Linh thành, Thượng Uyển lâu chưa bao giờ là vắng khách.
Thời điểm Trần Nguyên đặt chân đến trước cửa lâu, bên ngoài đã có hàng dài người xếp hàng chờ đến lượt tiến vào.
Mà trong những người này, không có kẻ nào là dễ chọc cả.
Nếu không phải là xuất thân có bối cảnh thì bản thân cũng là có chút thực lực cùng danh tiếng.
Ở tại Thượng Uyển lâu nơi này, không đặt trước là không có chỗ.
Mà ngày hôm nay, Lưu Thái Hòa trực tiếp đem trọn đại sảnh tầng ba bao xuống, chiếm quá nửa số ghế tầng ba lại càng khiến cho tình hình trở nên nóng nảy hơn.
Một vị Nhị phẩm tán tu nhìn thấy Trần Nguyên ngang nhiên vượt hàng, tiến thẳng vào cửa lâu thì muốn đứng ra chất vấn.
Tuy nhiên, lời hắn chưa kịp nói liền bị đồng bạn kéo trở về, một tay vội vã che lại miệng hắn.
“Huynh đệ, ngươi làm cái gì?” Vị Nhị phẩm tán tu kia bất mãn mở miệng hỏi thăm.
“Làm cái gì? Việc này phải do ta hỏi người mới đúng.” Người huynh đệ kia tức giận hỏi ngược trở lại.
Lúc này, đến lượt vị tán tu kia ngơ ngác.
Hắn nói: “Tiểu tử kia, hắn không tuân thủ quy tắc, tự ý chen ngang, huynh không nhìn thấy sao?”
Nam tử còn lại đương nhiên gật đầu: “Nhìn thấy.
Thì sao?”
Tán tu nọ trợn trừng mắt: “Nhìn thấy thì sao không ngăn hắn lại? Bất kể hắn là ai thì cũng không thể phá hư quy củ.”
Nam tử còn lại nhìn bằng hữu của mình, thở dài không thôi: “Huynh mới đến Thái Linh thành không bao lâu, hẳn còn là không hiểu đi.”
Tán tu thấy thế, nghi ngờ hỏi: “Không hiểu cái gì?”
“Quy tắc.” Nam tử chỉ nhả ra một chữ, lại không nói tiếp.
“Quy tắc? Quy tắc gì?”
Nam tử lắc đầu, chỉ chỉ vào bóng lưng Trần Nguyên sắp bước qua cửa, hỏi: “Huynh thấy hắn mặc gì không?”
Tán tu chăm chú nhìn, có chút không chắc chắn: “Thứ này… giống như có tiêu ký riêng?”
“Đúng.” Nam tử kia gật đầu: “Tiêu ký ây là thuộc riêng về Thái Linh học viện.
Người có thể mang lên tiêu ký ấy, đại biểu hắn thuộc về học viện.
Nói cách khác, đối phương rất có thể là học sinh, thậm chí là đạo sư của học viện.
Nhìn tuổi tác của hắn thì tựa hồ là học sinh.”
Tán tu kia vẫn chưa hiểu: “Thế thì sao,mặc xác hắn là học sinh hay đạo sư, chẳng lẽ hắn không cần xếp hàng? Ta nhìn đứng trước chúng ta, không thiếu con em thế gia đi, thậm chí con em Tứ phẩm thế gia trong thành cũng đứng.
Bọn hắn không phải ngoan ngoãn xếp hàng sao?”
“Bọn hắn không giống với.”
“Có điểm gì không giống?”
Nam tử bất đắc dĩ.
Hắn thật không ngờ, hắn đã nói đến tận đây, vị huynh đệ này của mình vẫn chưa khai sáng.
Bình thường mà nói, đây là quy tắc ngầm mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không có kẻ nào sẽ nói ra tận miệng.
Thái Linh học viện cũng không thích nghe những lời đồn nhảm không tốt về bọn họ.
Tu sĩ tại thành cũng biết điều không nói toạc ra.
Bất quá, nam tử lúc này đành phải bất đắc dĩ lộ ra, cũng là để tránh cho vị bằng hữu của mình sau này phạm những sai lầm ngu xuẩn tương tự.
Hắn nói: “Gần đây có mấy cái học viện?”
“Một a.
Cả Tô Châu này chỉ có một cái Thái Linh học viện.
Còn cái thứ hai sao?”
“Không có.” Nam tử lại lắc đầu.
Sau, hắn lại hỏi: “Thành này gọi là gì?”
“Thái Linh…” Vị tán tu kia nói đến đây im bặt mà dừng, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Nam tử thấy vậy, tỏ vẻ hài lòng nói: “Huynh đã hiểu chưa? Tại Thái Linh thành này, bất kể là làm gì, từ mua sắm, đi tửu lâu, đi xem kịch, bán đấu giá, cho đến đi thanh lâu, người của Thái Linh học viện luôn luôn được ưu tiên trước.
Chúng ta cần xếp hàng, bọn hắn không cần.
Chúng ta cần đặt trước chỗ, bọn hắn cũng không cần.
Những công tử, tiểu thư con em thế gia kia cũng cần xếp hàng, ấy là bởi vì bọn hắn không đủ tốt để được Thái Linh học viện chọn trúng.
Tại Thái Linh thành này, đây là quy luật bất thành văn.
Không có giấy tờ ghi chép, không ai nói ra miệng, nhưng tất cả mọi người đều cần tuân thủ.
Huynh nhớ cho kỹ, lần sau không thể phạm loại sai lầm cơ bản này.”
Vị tán tu kia xem như đã hiểu rõ.
Đây là địa bàn của Thái linh học viện, cho nên, người của Thái Linh học viện được ưu tiên, học sinh Thái Linh học viện là thượng đẳng.
Đối phương được nhận hết các loại ưu đãi, trong khi bản thân phải cam chịu đối xử bất công bằng.
Ánh mắt hắn có chút bất mãn, khẽ lẩm bẩm: “Vì cái gì chứ? Bọn hắn là người, chúng ta không phải là người? Vì cái gì mà hết thảy đều phải dành cho bọn chúng đồ tốt hơn, trong khi chúng ta phải cam chịu tầng dưới? Chúng ta cũng là đóng thuế vào thành, lại không làm gì sai trái, tại sao phải chịu bất công?”
Tán tu này xuất thân tf tầng dưới chót nhất, từ nhỏ cũng chứng kiến hết thảy bất công của xã hội, nhìn không quen mắt những cái công tử ca, tiểu thư nhà giàu mang trên mình quần áo lụa là.
Sau này tu hành cũng không phải thuận lợi, tiến độ đột phá chậm, tư chất không tốt cùng với công pháp là tàn quyển, không thể nào cao thâm, tài nguyên tu hành cũng ít ỏi đến đáng thương.
Hắn thường xuyên nhìn thấy những con em dùng không hết tài nguyên, cho nên hắn hâm mộ và ghen tỵ đến đỏ mắt với những kẻ xuất thân cao quý đó.
Đồng thời, tâm lý của hắn cũng phát ra nhạy cảm đối với sự bất công.
Nam tử bên cạnh khẽ thở dài.
Hắn chỉ có thể nói: “Thành này do Thái Linh học viện xây, lại đến từ bọn hắn bảo hộ, lại thuộc về sở hữu của bọn hắn.
Nếu như bọn hắn không ưu tiên cho học sinh của mình, vậy có thể ưu tiên ai? Nếu như trong nhà huynh cho phép người ngoài tiến vào mở bán hàng rong, liệu huynh có ưu tiên cho nhi tử của mình?”
Tán tu nghe vậy có chút sửng sốt.
Bất quá, hắn không quá đồng tình với cách diễn giải như thế.
Nam tử đối diện không nói nữa.
Hắn âm thầm quyết định, từ này hạn chế giao du với vị bằng hữu bên cạnh.
Danh sách chương