"Hai vị khách quan, phòng của hai người ở đây, có gì cần cứ gọi, ta nhất định sẽ đến ngay"

"Được, đa tạ tiểu nhị ca"

Nụ cười của Lăng Sở Nhược ấm áp như gió mùa xuân khiến tiểu nhị bất giác cười theo. Trong lúc mơ màng, tiểu nhị cảm giác không khí xung quanh dường như đông đặc lại, lạnh lẽo vô cùng. Hắn rùng mình ba cái, sau đó vội vàng lỉnh đi khiến Lăng Sở Nhược sững lại, sờ sờ lên mặt mình, thầm nghĩ không biết có dính gì đáng sợ không.

"Ây dà, A Chiêu à, ở đây có bán dấm hay sao mà nghe mùi chua chua quá"

Diệp Chiêu đi phía sau không thấy được một màn vừa rồi, nghe Liễu Trúc Linh nói liền tưởng thật, hít hít mấy cái rồi thành thật lắc đầu "Không có, nàng thấy khó chịu sao? Chúng ta đổi chỗ nhé?"

Lòng tốt của Diệp Chiêu đổi lại bằng một cái lườm sắc bén, nàng vô tội chớp mắt, tiểu nương tử nhà nàng lại làm sao rồi? Sau đó nghiêm túc nghĩ lại, vừa rồi rõ ràng cho nàng ấy ăn thịt, cũng không nói gì sai mà?

Liễu Trúc Linh mặc kệ Diệp Chiêu đang rối bời, đi đến vỗ vai Lãnh Nguyệt Thanh

"Ta nói này Thanh Thanh, mỹ nhân như Lăng cô nương đến ta nhìn còn không nhịn được, tiểu nhị bất quá chỉ thất thần một chút, ngươi tức giận với hắn làm gì?"

Lãnh Nguyệt Thanh ghét bỏ hất tay nàng ra, kéo Lăng Sở Nhược đóng sầm cửa lại.

"Trúc nhi, vừa rồi hình như nàng có nói không nhịn được cái gì thế nhỉ?"

Tiêu rồi...

Hơi thở nóng ấm thổi bên tai khiến từng tầng da gà Liễu Trúc Linh đều nổi lên hết. Quên mất là nhà nàng cũng có bình dấm chua cỡ đại, nàng quay đầu cười trừ.

"Ấy, A Chiêu, ta vừa rồi không nhớ đã nói gì, ngươi đừng xem là thật.."

"Không nhớ à? Vậy để ta làm cho nàng nhớ"

Liễu Trúc Linh nuốt nước bọt, chẳng thà đối mặt với băng sơn vạn năm Lãnh Nguyệt Thanh còn hơn là nụ cười không mấy gì tử tế này của Diệp Chiêu.

"Cái đó...ngươi..."

Ở trong phòng, Lăng Sở Nhược lúng túng đứng gần cửa nhìn Lãnh Nguyệt Thanh đang bận rộn sửa soạn chăn gối, mãi mới cất nổi lời. Đối lập với nàng, Lãnh Nguyệt Thanh vô cùng tự nhiên cởi bỏ ngoại bào, trung y thuần trắng mỏng manh bị ánh đèn hắt vào, không che nổi dáng người rắn rỏi bên trong.

"Ngủ sớm đi, ngươi không mệt sao?"

"Thực ra ..." Lăng Sở Nhược khó khăn nuốt nước bọt, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lãnh Nguyệt Thanh, nàng cảm giác bản thân thật buồn cười. Người ta chưa chắc có ý với nàng, nàng lại cứ như tự mình đa tình.

Lãnh Nguyệt Thanh im lặng chờ nàng nói, dáng vẻ chính trực vô cùng tiêu chuẩn như Liễu Hạ Huệ càng khiến Lăng Sở Nhược thêm quẫn bách.

"Ta thấy giường này nhỏ, không đủ cho hai người, hay là ta trải chăn nằm dưới đất, như vậy được không?"

Thanh âm càng lúc càng nhỏ, đầu cũng càng lúc càng gần cằm. Lăng Sở Nhược cảm giác tay chân thật thừa thãi, không biết giấu đi đâu, có trời mới biết lúc này nàng căng thẳng thế nào.

Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng bước chân nhẹ nhàng lại có sức nặng như một đội quân giẫm ngang ngực. Lúc Lãnh Nguyệt Thanh áp sát vào, Lăng Sở Nhược cảm thấy mình như sắp ngất đi.

Lãnh Nguyệt Thanh một tay đặt ở cửa, đầu hơi cúi xuống, mắt hơi híp lại mang theo sự trầm ổn mà nguy hiểm nhưng không hiểu sao lại khiến Lăng Sở Nhược muốn trầm luân.

"Nàng cho rằng ta sẽ làm gì?"

"Ta..." Lăng Sở Nhược vừa định phủ nhận nhưng không nói ra thành lời. Ở trước mặt Lãnh Nguyệt Thanh bất cứ ai cũng không thể nói dối.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa"

Lãnh Nguyệt Thanh đột nhiên đưa tay xoa đầu nàng như an ủi khiến người nàng cứng đờ lại, không biết có phải do hoa mắt, Lăng Sở Nhược lại nhìn thấy nụ cười ôn nhu trên môi Lãnh Nguyệt Thanh. Chỉ trong nháy mắt, gương mặt kia lại khôi phục vẻ nghiêm túc.

Đôi lúc Lăng Sở Nhược nghĩ, có lẽ nào cơ mặt của thái tử đại nhân bị liệt? Cười một cái thì tốn nhiều sức lực lắm hay sao?

"Ngủ thôi"

Giường ở khách điếm này rất nhỏ, nhỏ đến mức dù Lăng Sở Nhược có muốn tránh đến đâu cũng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ trên người Lãnh Nguyệt Thanh tỏa ra. Kỳ thực nàng hề chán ghét mà ngược lại thích vô cùng, chỉ ước vùi đầu vào cho thỏa thích. Chỉ là...

Nàng hơi nghiêng đầu, có lẽ vì quá mệt, Lãnh Nguyệt Thanh đã ngủ từ lúc nào. Lúc ngủ nhìn nàng rất nhu hòa, cũng rất quy củ, dáng ngủ thẳng tắp không chút động tác thừa. Làn mi nàng thẳng dài, che đi đôi mắt sắc lạnh thường thấy, xương gò má hơi nhô lên, những ngày này thật vất vả, đã gầy thành như vậy.

Lăng Sở Nhược đau lòng sờ nhẹ lên làn da đã có chút thô ráp, rồi dần dần chạm xuống bờ môi mỏng mềm mại. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đưa môi mình chạm xuống.

Chợt, âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt tía tai từ phòng bên cạnh vọng đến khiến Lăng Sở Nhược giật bắn mình. Nàng dùng hai tay ôm mặt, tự cảm nhận dòng nhiệt ấm nóng chạy dọc khắp cơ thể.

Nàng cứ ngây người ngồi như vậy mãi, phân vân như đứa trẻ đững giữa dòng người đông đúc, không biết đi về hướng nào. Cảm giác tội lỗi cứ thế dâng lên, nàng vậy mà nhân lúc người ta không biết gì hôn trộm một cái. Tuy nói giữa hai người có xảy ra chút vấn đề, nhưng khi đó cũng không phải Lãnh Nguyệt Thanh muốn, nàng ... cũng không được tỉnh táo.

Thân thể Lãnh Nguyệt Thanh khẽ động, chỉ bằng một động tác nhỏ đã thành công đem nàng khóa chặt vào lòng. Lăng Sở Nhược không dám hít thở vẫn thấy hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi. Nàng hơi nghiêng đầu, phát hiện người kia vẫn nhắm chặt mắt lại, dường như không hay biết gì về hành động của mình.

"Này, sao bên đó im ắng vậy? Thanh Thanh thật sự ăn chay à?" Chủ nhân của tiếng kêu đáng xấu hổ vừa rồi ngồi xổm trên giường, tai như muốn áp chặt vào tường, nhăn nhó hỏi.

"Ta nghĩ, có lẽ là do nàng kêu không được thật" Diệp Chiêu hôn nhẹ lên tóc nàng, từ ánh mắt cũng có thể ánh lên nụ cười.

"Đâu có, ta...Á"

Đêm đó Lăng Sở Nhược mất ngủ, Liễu Trúc Linh cũng không khá khẩm hơn, tình trạng vô cùng thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện