Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi thiếp đi, duy chỉ có Cung Huy vẫn còn chút thanh tỉnh. Nghe tiếng Lăng Sở Nhược, hắn liền gật nhẹ đầu xem như đồng ý. Ánh lửa ấm áp đối lập hoàn toàn với gương mặt nàng lúc này, Cung Huy khẽ rùng mình, hắn đọc được trong ánh mắt nàng là tự trách, là đau khổ, là bất lực.

"Nàng ấy chết rồi, vấn đề nằm ở sức mạnh không hoàn chỉnh của ta, là ta có lỗi với nàng ấy"

Thanh âm rất lạnh lẽo đến cực độ, để ý một chút mới nghe ra chút run rẩy, Cung Huy cúi đầu, chính hắn cũng bi thương, hài tử đó là chính tay hắn chọn để tế, là tự hắn đẩy nàng ta vào chỗ chết.

Bi thương bỗng chốc biến thành bi phẫn, trước đó hắn đã hy vọng biết bao việc Lăng Sở Nhược có thể cứu được nàng ấy, cuối cùng thì sao? Vẫn là bất lực như thế.

"Vừa rồi ta nhìn thấy những cảnh tượng rất kỳ lạ, đó dường như là ký ức của mẫu thân, lại giống như là ký ức của ta, mọi thứ đều rất chân thực. Theo Dược Vương, chuyện này lý giải như thế nào?"

Cung Huy nhìn vào nàng, khẽ nhếch môi cười, bề ngoài cung kính nhưng bên trong đã sớm rét lạnh.

"Ngươi không cho rằng mình cũng giống Nhật nhi sao?"

"Không đúng" Nàng lắc đầu cương quyết.

"Tại sao?" Thấy nàng như vậy kiên định phủ nhận, Cung Huy hơi nhíu mày.

"Là ta cảm giác như vậy" Nàng khẽ thở dài, có những chuyện không phải một hai câu là có thể giải thích hết, tựa như chuyện của mẫu thân nàng, có rất nhiều thứ nàng chưa thể lý giải được, mà người có thể lý giải cũng không phải Cung Huy.

Cung Huy khẽ nhếch mép, hắn mong chờ gì ở nàng chứ?

"Ngươi tự tin rằng mình sẽ không bị chi phối sao? Cho dù có là truyền nhân của Phượng Hoàng, ngươi cũng không đủ sức mạnh để đấu với Ma Duy"

"Mẫu thân ta..." Lăng Sở Nhược kéo lại chiếc áo khoác trên người Lãnh Nguyệt Thanh, tay đặt khẽ lên bờ vai gầy. Cung Huy nhìn hành động của nàng, im lặng chờ đợi. Nhắc đến Mộ Dung Phi Yến, hắn đột nhiên dời đi tầm mắt.

"Mẫu thân ta lúc đó cũng là tâm trạng này đúng không?" Cung Huy ngẩng đầu, ánh mắt nàng mang theo quyết tâm cùng mãnh liệt, không nhìn thấy bất kỳ sợ hãi nào. Ngược lại, nỗi sợ hãi lại tỏa ra từ người Cung Huy

"Trông Dược Vương có vẻ căng thẳng" Nàng cười nhạt, ánh mắt nồng đậm trào phúng mà chua xót "Chẳng phải lúc cầu xin mẫu thân ta giúp ngươi, ngươi vẫn rất đường hoàng hay sao?"

Đầu óc Cung Huy bùm bùm một tiếng, trong mắt tràn đầy phức tạp. Hắn chậm chạp nhìn nàng, tựa như thấy quỷ giống nhau.

"Cứu người vốn dĩ là bổn phận của nàng ấy, chúng ta kính trọng nàng ấy như vậy"

Cung Huy càng nói càng thấy khó thở. Để Mộ Dung Phi Yến bị hủy hoại chính là nỗi thống khổ lớn nhất cuộc đời này của hắn.

"Vậy tại sao sau đó các ngươi lại khinh thường nàng?"

Lăng Sở Nhược không chút cảm xúc vặn hỏi, bất quá hơi thở phập phồng lại bán đứng tâm trạng của nàng. Năm đó cũng chính đám người này cầu xin mẫu thân nàng luyện bí tịch kia, khiến cho nàng tẩu hỏa nhập ma mà ủy thân cho nam nhân ấy, cũng chính bọn họ đã nhẫn tâm chà đạp mẫu thân nàng khi không còn lợi dụng được nữa.

"Chỉ vì nàng đã không còn hoàn bích, chỉ vì nàng không còn là tín ngưỡng của các ngươi. Các ngươi mặc kệ nàng đau khổ, mặc kệ nàng sinh nở khó khăn, một thân một mình. Với những việc như vậy, Dược vương, ngươi nghĩ ta có thể hy sinh vì các ngươi, những con người ích kỷ hay sao?"

Cung Huy im lặng không đáp, hắn tự cảm thấy bản thân đáng xấu hổ, hình ảnh nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên tử xuất hiện trước mắt. Đêm đó nàng sinh khó, hắn làm sao không biết, làm sao không lo lắng chứ? Hắn muốn giải thoát nàng khỏi đứa nhỏ khốn khổ đó là sai sao? Chỉ cần không có đứa nhỏ, hắn sẽ tiếp nhận nàng. Hơn ai hết, hắn là người muốn bảo vệ nàng nhất.

"Lần này ta vì bản thân, vì Thanh, mọi thứ Lăng Sở Nhược này làm hoàn toàn không phải vì các ngươi."

Lăng Sở Nhược nghiến răng nói, đôi mắt tràn đầy hận ý. Cuộc đời này của nàng không thể có được Lãnh Nguyệt Thanh, chỉ có thể mong muốn nàng ấy có được cuộc sống hoàn hảo. Bằng bất cái giá nào.

Cung Huy nhìn ánh mắt Lăng Sở Nhược khi nhìn Lãnh Nguyệt Thanh, càng nhìn càng thấy khó chịu. Nữ nhân đó cũng từng nhìn người khác như vậy. Lúc đó hắn không thể chấp nhận được, đã ép nàng phải thất thân với người khác trước mặt người kia.

Hai nữ nhân thật sự có thể yêu nhau sao? "Nếu đã quyết định như vậy, xin mời tiểu chủ"

Cung Huy căn bản không muốn nhớ đến chuyện cũ, mới nói vài câu đã vội chuyển đi. Lăng Sở Nhược nhếch mép cười, tuy rằng nàng chưa rõ ràng hết mọi chuyện nhưng cũng không vội, nhân sinh là như vậy, cứu nhân nhân báo oán, nàng trong lòng chua xót nhưng cũng không thể thãy chết không cứu.

Lăng Sở Nhược xoa nhẹ lên gò má gầy đi rất nhiều của Lãnh Nguyệt Thanh, dân gặp nạn còn chờ nàng ấy đèn cứu, trong cung Lãnh Long thúc thúc bệnh tình nguy kịch vẫn còn trông cậy vào nàng. Các nàng còn rất nhiều thứ phải lo.

Chưa kể đến, bàn tay nàng chợt cứng lại, cái chết của mẫu thân nàng còn liên quan đến một người. Người đó, nàng nhất định phải gặp lại.

"Dược vương, món nợ mà các ngươi đã nợ, ta nhất định sẽ đòi"

Lăng Sở Nhược đi rồi, Cung Huy vẫn thẫn thờ ngồi đó. Hồi ức như suối chảy tuôn trào khiến khoé mắt cũng nhoè lệ. Nữ nhân kia hôm ấy cũng quyết tuyệt như vậy, không có lấy một lời than vãn. Hắn đã làm sai, bao nhiêu năm nay hắn luôn tự dằn vặt bản thân. Hắn đã sai rồi.

"Dược vương, ngươi vẫn không nói cho nàng ấy biết sự thật sao? Ngươi giữ xác của Mộ Dung cô nương bao nhiêu năm rồi, chúng ta nợ bọn họ quá nhiều"


Lúc Lãnh Nguyệt Thanh tỉnh dậy cũng là lúc không khí rơi vào căng thẳng. Nàng vẫn không mở mắt, giả vờ như vẫn đang ngủ.

Lời vừa rồi là của Diệu lão bà, tỷ muội Cung Ly Nhật cũng góp lời khiến cho mọi chuyện càng thêm rối rắm.

"Phụ thân, bấy lâu nay người che giấu chính là chuyện này sao? Đó không phải mẫu thân của bọn ta, là mẫu thân của Lăng Sở Nhược kia sao?"

Cung Ly Nhật như muốn hét lên, xưa nay phụ thân nàng vẫn luôn dành một chỗ trong nhà cho nữ nhân đó, nữ nhân mà nàng cứ ngỡ là người đã sinh ra mình. Sự thật ngỡ ngàng đến đau đớn, lại là Lăng Sở Nhược, vẫn là Lăng Sở Nhược.

"Chúng ta đã vì mạng sống của mình mà hy sinh người khác. Lần này vẫn tiếp tục sao?"

"Diệu bà bà, ngươi không muốn trả thù cho phu quân ngươi sao? Ngươi đã quên Ma Duy đã giết hắn như thế nào? Chỉ trách năm ấy Phi Yến năm ấy quá thiện lương, nếu không con gái nàng cũng không lâm vào tình cảnh này"

Cung Huy trợn trừng mắt, hơi thở phập phồng giận dữ khiến không khí càng thêm nghiêm trọng. Chỉ cần nhắc đến người đó, trái tim Diệu lão bà liền thắt lại. Bà cố ngăn dòng nước mắt trực chờ rơi xuống trên gương mặt già nua nhăn nhó. Cuối cùng, bà không thể nói thêm được gì, uất nghẹn thở dài.

"Chúng ta không thể bất công như vậy"


Cung Huy khinh thường nhìn bà, một lão bà mềm yếu, hắn biết hắn đã đánh trúng tâm lý của Diệu lão bà, bây giờ chỉ chờ đợi bước tiếp theo.

"Phụ thân, bà bà, hai người rốt cuộc đang nói cái gì vậy hả? Ta nghe không hiểu gì hết"

Cung Ly Nhật bực dọc kéo tay Cung Huy, chưa bao giờ nàng cảm thấy phụ thân xa lạ như lúc này. Từ trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo như băng, không còn là phụ thân hiền từ của thường ngày nữa. Nàng hoảng sợ, đáy mắt hiện lên hoang mang. Đúng lúc đó, Cung Minh Thy hốt hoảng kêu lên.

"Châu ca ca, huynh làm sao vậy?"


Thân nhiệt tỏa ra rất nóng, đôi mắt hoa đào mơ màng như muốn hút hồn người khác. Cung Minh Thy bị nhìn đến xấu hổ, bàn tay Châu Kim thật mềm mại nhưng lại đủ lực để nắm lấy trái tim nàng.

"Châu Kim, ngươi lại chơi trò gì vậyy
?" Cung Ly Nhật vừa định đi đến đã bị Cung Huy kéo lại.

"Thy Thy, tránh ra" Hắn lạnh lùng ra lệnh, không cho phép từ chối. Cung Minh Thy ngước mắt, khó hiểu kêu một tiếng

"Phụ thân"

"Nghe lời ta thì hắn sẽ không sao"

Cung Huy khẽ cười nhìn vào trong hang động, nơi Lăng Sở Nhược tiến vào cách đây vài canh giờ. Xét theo thời gian, có lẽ cũng sắp đến lúc rồi.

"Phụ thân, Châu Kim hắn, hắn là trúng xuân dược"

Cung Ly Nhật lắp bắp vạch trần, Cung Minh Thy da mặt mỏng dĩ nhiên không bao giờ nghiên cứu vấn đề này nhưng nàng thì khác. Nàng vốn định đến nhìn gần hơn nhưng bàn tay cứng như thép của Cung Huy không cho phép nàng nhúc nhích dù chỉ một bước.

"Phụ thân, như vậy là sao?"

Lòng bàn tay Châu Kim đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, hắn đang cật lực khống chế bản thân. Diệu lão bà kéo lấy Cung Minh Thy, không cho nàng tiếp tục ồn ào nữa, trực tiếp hạ dược khiến nàng hôn mê.

"Tỷ tỷ" Cung Ly Nhật chỉ kịp kêu một tiếng rồi cũng chịu chung số phận. Cung Huy nhìn Diệu lão bà cười mỉa mai.

"Cuối cùng ngươi cũng không buông bỏ được"

Diệu lão bà sa sầm nét mặt, không nói không rằng.

"Các ngươi hạ dược ta? Tại sao?"


Châu Kim bấm lấy tay mình, mồ hôi ròng ròng trên trán. Trông hắn lúc này vô cùng chật vật.

"Xin lỗi, ta sẽ giải độc cho ngươi ngay"


Diệu lão bà cúi thấp người, ánh mắt nhìn về phía trong hang động, Châu Kim lập tức hiểu ý, lắc đầu nguầy nguậy đầy sợ hãi.

"Không" Đáng tiếc cả người hắn đều mềm nhũn, không thể cử động để tránh khỏi ma trảo của Diệu lão bà. Trong lòng hắn hối hận hắn quá tự tin vào bản thân để rồi bị người ta tính kế mà không hề hay biết. Cung Huy bằng cách nào hạ độc? Điều đó không còn quan trọng nữa. Hiện tại trong đầu hắn chỉ nhớ đến người kia nhưng càng nhớ lại càng không tỉnh táo.

Hương hoa mát lạnh làm say đắm lòng người toát ra từ bên trong, khắp nơi sáng bừng rực rỡ đến nhức mắt, muôn hoa đều hé nở như mùa xuân. Cung Huy căng thẳng cứng đờ người. Hắn chờ ngày này đã rất lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện