"Ngươi định làm gì vậy?"

Cung Ly Nhật tò mò nhìn Lăng Sở Nhược hơ dao trên lửa, ngay cả phu thê lão Diệu cũng chớp mắt không thôi. Lăng Sở Nhược tiện miệng giải thích "Ta dự định rút mũi tên ra, tên bắn vào sâu, thời gian lâu như vậy chỉ còn cách rạch vết thương"

Khả năng phục hồi của Lãnh Nguyệt Thanh so với người bình thường vốn rất tốt, áp dụng trong trường hợp này ngược lại thật phiền phức. Cung Ly Nhật như nghe thấy chuyện cười, tặng cho Lăng Sở Nhược ánh mắt khinh bỉ.

"Đúng là đồ quê mùa, y thuật chẳng tới đâu mà cũng lên mặt, làm như thế chẳng phải sẽ khiến nàng ấy đau đớn sao? Chưa kể đến miệng vết thương cũng sẽ rất lớn"

Lăng Sở Nhược dừng tay, nghiêng đầu nhìn Cung Ly Nhật "Vậy công chúa có cao kiến gì?"

"Dĩ nhiên rồi, ngươi ấy à, tốt hơn hết tránh ra một bên đi"

Cung Ly Nhật ngẩng cao đầu làm ra bộ dạng thách thức, dang tay đẩy mạnh Lăng Sở Nhược khiến nàng thiếu chút ngã ra. Diệu bà bà nhăn mày định giáo huấn liền bị Diệu lão ông giữ lại, bà nhăn mặt không hài lòng "Lão già, ngươi..."

Diệu lão ông chùn tay, ở Yên Dược cốc này không còn ai có thể qua mặt được ông ở khoản sợ vợ, bất quá tính tình ông nhân hậu, không nỡ để Cung Ly Nhật bị mắng nhiếc "Chuyện của những người trẻ chúng ta không nên xen vào"

Diệu bà bà nheo mắt nhìn lại, phân vân không biết phải làm sao, bà vốn có cảm tình với Lăng Sở Nhược, muốn giữ nàng ấy ở lại nhưng đối với Cung Ly Nhật từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, bà không muốn để nàng nghĩ bà là người trọng ngoại hình rồi lại tủi thân.

Diệu bà bà nhìn thêm lần nữa, xác định Lăng Sở Nhược ngoại trừ lo lắng thì không thấy tỏ vẻ khó chịu thì mới yên lòng. Nói gì thì nói Cung Ly Nhật cũng là hoàng tộc, so với những huynh đệ tỷ muội cùng trang lứa, nàng chính là người có y thuật cao nhất, để nàng chữa cũng là một ý kiến không tồi.

Cung Ly Nhật tiến đến gần Lãnh Nguyệt Thanh, mặc dù không còn sức phảng kháng nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác thần phục khó tả. Tóc vấn cao gọn gàng, không giống mấy vị cô nương trang điểm rực rỡ, tối giản không khác gì nam nhân, mày kiếm cương nghị, khí độ bất phàm, vừa cho người ta cảm giác nhã nhặn nhưng cũng không kém phần cao quý. Cung Ly Nhật hít vào một hơi để lấy bình tĩnh, nam nhân ở nơi nàng nào có ai có thể bì được với nàng ấy đâu? Ngay cả những người từng lạc vào đây cũng không ai có thể bì được.

"Nhật nhi, ngươi ngây ngốc cái gì nữa" Diệu bà bà lên giọng nhắc nhở, Cung Ly Nhật cũng không thu lại vẻ mê mẩn, vui vẻ giơ tay đến trước người Lãnh Nguyệt Thanh. Lăng Sở Nhược trong lòng khó chịu, bất quá nàng lo cho tình trạng của Lãnh Nguyệt Thanh hơn, hy vọng vị công chúa này thực sự có thể giúp được.

Từ trong tay Cung Ly Nhật xuất hiện một nhánh thảo dược, nàng ta cao hứng liếc nhìn Lăng Sở Nhược vẫn đang yên tĩnh đứng cạnh. Lăng Sở Nhược nào quan tâm đến ánh mắt khinh thường kia, kinh ngạc hỏi Diệu bà bà "Bà bà, ở nơi này các người đều có thể làm được như vậy ư?" Lấy thảo dược từ không trung, đây là phép thuật gì?

"Có thể nói đây là một lời nguyền, chỉ có người trong hoàng tộc mới có khả năng đó thôi" Diệu bà bà kéo Lăng Sở Nhược ra xa, thấp giọng giải thích, dù sao Cung Ly Nhật cũng là một đứa trẻ, bà không muốn nàng nghe thấy những điều này. Lăng Sở Nhược hiểu được trăn trở của Diệu bà bà, cũng thấp giọng

"Lời nguyền như thế nào vậy? Điều đó không phải rất tốt sao?" Đừng nói là ai khác, chính nàng cũng muốn có khả năng như vậy.

Diệu bà bà cật lực lắc đầu, tỏ vẻ trầm trọng nói "Đây là một dạng năng lực bị đánh cắp, tổ tiên của chúng ta lấy cắp nó từ tộc người Mã Ninh thời thượng cổ nổi tiếng hiếu chiến nhưng y thuật rất lợi hại. Họ dùng y thuật đó để hại người, sau này tổ tiên của chúng ta bị truy đuổi, bắt buộc phải ở nơi này, mãi mãi không thể lên mặt đất" Diệu bà bà ngừng lại một chút liếc nhìn Cung Ly Nhật, thấy nàng mải mê chữa trị không để ý đến bên này thì nói tiếp "Hơn nữa mỗi một lần tạo ra một loại dược liệu mới, trong người của ngươi sẽ mất đi một giọt máu. Nhiều lần liên tiếp như vậy ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, đến thần tiên cũng không thể cứu nổi"

Thật ra Lăng Sở Nhược vẫn cảm thấy mất đi một giọt máu không có gì quá đáng sợ, nàng còn tưởng phải trả giá ghê gớm hơn. Không dừng lại ở đó, Diệu bà bà tiếp tục nói "Ở nơi này ngoại trừ cây cỏ thì không có bất kỳ một thứ gì khác, chúng ta quanh năm đều không có thịt để ăn"

Lăng Sở Nhược nhíu mày không tin tưởng, vừa rồi nàng còn thấy chim chóc bay lượn, làm sao giống như lời của Diệu bà bà nói là không có động vật. Thấy được hoài nghi trong mắt nàng, Diệu bà bà nói tiếp "Những thứ mà ngươi thấy thực chất là những loại hoa mà thôi"

"Hoa ư?" Lăng Sở Nhược hoàn toàn bị câu chuyện của Diệu bà bà dẫn dắt, nàng tròn xoe mắt hỏi, Diệu bà bà hài lòng trước sự hứng thú của nàng.

"Đúng vậy, là hoa do quốc vương của chúng ta tạo ra, mô phỏng theo những gì mà người đã nhìn thấy cách đây rất rất lâu"

Quả là một nơi kỳ lạ.

Nghĩ đến việc cả đời đều không thể ra khỏi nơi này, không được ăn thịt, Lăng Sở Nhược không biết cảm xúc như thế nào. Có thể lúc này nàng tạm thời hứng thú nhưng còn sau này? Có thể chịu đựng nổi không?

"Này, các ngươi nói đủ chưa? Diệu bà bà, ta đói rồi, có thể làm một ít thức ăn được không?"

Sau khi tạo ra thảo dược, quả nhiên sắc mặt của Cung Ly Nhật rất tệ, đối với người dân nơi đây, máu là thứ cực kỳ quý hiếm, chỉ cần mất một chút cũng đủ khiến họ lâm vào tình trạng nguy hiểm.

"Ta nói ngươi đó nha đầu, đừng cố sức quá" Diệu bà bà chung quy vẫn là mềm lòng, dù có khó ưa thế nào vẫn chỉ là hài tử, bà cũng không thể so đo với nàng.

"Biết rồi, nhanh lên chút" Cung Ly Nhật phẩy phẩy tay, kiếm chuyện đuổi cả Diệu lão ông "Bá bá, ta thật lạnh, thêm than đi"

"Được"

Diệu lão ông hiền lành gật đầu, cũng nối gót Diệu lão bà bước ra, ngoài cửa vang lên tiếng Diệu lão bà càu nhàu điều gì đó, còn có tiếng cười trừ của Diệu lão ông. Bất giác Lăng Sở Nhược nghĩ có lẽ sống ở đây cũng không tồi, không xô bồ náo nhiệt, không ai biết các nàng là ai, sẽ không cần quản đến ánh mắt thế nhân. Lãnh Nguyệt Thanh không phải thái tử, nàng không phải nữ nhi của phó tướng, sẽ không có bất kỳ ai dị nghị mối quan hệ này của hai người.

Lăng Sở Nhược khẽ lắc đầu cười trào  phúng, não nàng hẳn là bị úng nước rồi nên mới nghĩ mọi chuyện đơn giản, đừng nói đến việc nàng còn phải tìm kiếm phụ thân không rõ tung tích, quan trọng nhất là Lãnh Nguyệt Thanh nhất định sẽ không đồng ý. Nàng ấy đường đường là thái tử, sẽ không muốn có mối quan hệ không rõ ràng với một nữ nhân như nàng.

Ánh mắt nàng chạm phải gương mặt yên tĩnh không khác gì đang ngủ của Lãnh Nguyệt Thanh, nữ nhân này vì lý do gì mạo hiểm cứu nàng? Tuy rằng lý trí không cho phép nhưng trái tim nàng không ngừng nhen nhóm hy vọng.

Lãnh Nguyệt Thanh cần thiết tỉnh lại, chuyện này nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.

Lăng Sở Nhược đến gần chiếc giường, nhánh thảo dược được Cung Ly Nhật đặt ở chỗ gần miệng vết thương của Lãnh Nguyệt Thanh từ từ mọc lớn, tỏa ra thứ ánh sáng màu hồng dìu dịu. Thời gian khoảng một nén nhang trôi qua, dưới tác dụng của thuốc, mũi tên không cần rút cũng bị đẩy ra. Cung Ly Nhật nhoẻn miệng cười "Ngươi nhìn kỹ chưa? Đấy mới gọi là y thuật"

Lăng Sở Nhược lặng im không nói, nàng cảm thấy có nói gì cũng là thừa thãi. Quả thực là nàng kém cỏi, nói này còn quá nhiều điều nàng không lý giải được.

"Ngươi đi kiếm lá ngải cứu để cầm máu, nhanh đi" Cung Ly Nhật chán ghét ra lệnh.

"Ở ngoài vườn sao?" Lăng Sở Nhược không chút nghi ngờ gật đầu, nàng nghĩ Cung Ly Nhật vẫn còn đang rất mệt nhưng nàng đâu biết tất cả đều đã nằm trong tính toán của nàng ta hết rồi.

"Bên ngoài không có, ngươi đi vế phía ngọn núi kia kìa, đến chỗ có cáp treo ấy, đi qua cáp treo sẽ đến thạch động, thuốc ở đó" Lăng Sở Nhược nheo mắt nhìn về hướng Cung Ly Nhật chỉ, cảm thấy đường đi cũng không quá xa, nàng cũng ngại nhờ người đưa đi nên gật đầu đáp ứng.

"Được, vậy nhờ ngươi chăm sóc cho nàng ấy" Nàng lưu luyến nhìn người trên giường, mặc dù sắc mặt có trắng một chút cho thiếu máu nhưng chắc cũng không có gì đáng ngại nữa.

Cung Ly Nhật mỉm cười nhìn theo bóng Lăng Sở Nhược rời đi, khóe môi khẽ nở nụ cười, như vậy coi như giải quyết xong tình địch, nàng chỉ cần nghĩ cách để Lãnh Nguyệt Thanh cảm kích nàng, lấy thân báo đáp mà thôi. Càng nghĩ Cung Ly Nhật càng thấy chán nản, lỡ như Lãnh Nguyệt Thanh chê nàng xấu xí thì sao? Cung Ly Nhật không sợ Lãnh Nguyệt Thanh không thích nữ nhân, đơn giản vì nàng chưa từng ra khỏi Yên Dược cốc, không hề quan tâm thế giới phức tạp ra sao. Ở nơi này, chỉ cần là thích nhau, liền không phân định giới tính đúng sai.

Phải rồi. Cung Ly Nhật gương mặt rạng rỡ tiến đến gần Lãnh Nguyệt Thanh, nàng có cách để nàng ấy không thể chê nàng.

Đây là lần thứ hai tạo ra dược liệu lần thứ hai trong ngày, hơn nữa lần này lại là cấm dược nên Cung Ly Nhật mệt đến mức muốn ngất đi. Nàng tranh thủ thời gian hai lão nhân gia chưa quay lại để làm, thời gian cấp bách nên dược làm ra cũng không chất lượng.

Cung Ly Nhật nhìn nhánh cỏ màu đỏ trong tay, tuy rằng chỉ có tác dụng tạm thời nhưng nàng cũng không muốn Lãnh Nguyệt Thanh bị mù suốt đời, thôi thì gạo đã nấu thành cơm, nàng ấy có muốn chạy cũng không chạy nổi. Nghĩ nghĩ, Cung Ly Nhật quyết tâm để nhánh cỏ lên mắt Lãnh Nguyệt Thanh .



Diệu lão ông trở lại sớm nhất, mang theo than đúng như lời Cung Ly Nhật mong muốn. Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ, không thấy bóng dáng của vị cô nương áo đỏ. Kỳ lạ, Cung Ly Nhật tính khí nóng nảy, nhất định sẽ kiếm chuyện với người ta, làm sao có thể yên tĩnh vậy được?

Diệu lão ông liếc mắt tìm kiếm, phát hiện Cung Ly Nhật sắc mặt trắng bệch ngất xỉu dưới bàn. Ông vội tri hô người ứng cứu, bên ngoài Diệu lão bà cũng vội vàng đi vào, theo sau là một nam nhân trung niên để râu ria xồm xoàm không khác gì một tên khất cái và một nữ nhân trẻ tuổi tay ôm một tráp thuốc, biểu tình vô cùng nghiêm túc

"Quốc vương, đại công chúa, mau xem xem Nhật nhi làm sao vậy?"

Diệu lão bà khẩn trương đến mức làm đổ cả khay thức ăn, nhìn đám người bận rộn lo lắng cho Cung Ly Nhật, Cung Minh Thy lại có chỗ không hiểu. Trong đám huynh đệ tỷ muội, nàng và Cung Ly Nhật thân nhau nhất, nàng biết trước giờ tiểu muội này sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tình trạng nguy kịch như hiện tại. Người ngoài có thể không biết nhưng cả phụ hoàng và nàng đều hiểu rõ triệu chứng đó là gì. Điều gì đã khiến Cung Ly Nhật mạo hiểm như vậy, khiến nàng bỏ cả giáo huấn của tổ tiên mà dùng cấm dược?

"Thy Thy, nhanh đến giúp một tay"

Cung Huy thúc giục khiến Cung Minh Thy không rảnh suy nghĩ nữa, nàng cùng phụ hoàng dốc toàn lực cứu chữa, hy vọng Cung Ly Nhật mau chóng tỉnh lại.



Cây cầu màu đỏ rực rỡ như một chiếc cầu vồng vắt ngang bầu trời, thoạt nhìn có vẻ rất gần nhưng đi mãi chẳng thấy đến nơi. Lăng Sở Nhược dùng ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng thầm cầu nguyện nàng sẽ không đi nhầm hướng. Yên Dược cốc quả nhiên là vắng người, cả một nơi rộng lớn nhưng không có bất kỳ ai, Lăng Sở Nhược dù muốn hỏi thăm cũng thật khó

Đường càng lúc càng hẹp, những nhánh cây rũ bóng che đi chút ánh sáng ít ỏi, sương mù từng lớp từng lớp mỏng kéo đến khiến trước mặt càng thêm mờ ảo. Lăng Sở Nhược lựng khựng không dám chạy loạn, may mắn là chỉ một chốc lát, sương mù liền tan đi. Nàng giãn mi mắt, thở phào một hơi rồi đi tiếp, bên tai bỗng dưng nghe có tiếng thác nước chảy.

Tiếng thác nước đều đều nghe thật quen thuộc, cảnh vật cũng có chút quen mắt, tiếng bước chân người cứ văng vẳng bên tai như một giai điệu. Không hiểu sao Lăng Sở Nhược không hề cảm thấy sợ, nàng đẩy nhanh cước bộ muốn đi tìm chủ nhân của tiếng bước chân kia

Tiếng chân người dẫn nàng đến một thác nước, Lăng Sở Nhược ngây người đứng nhìn, dòng nước trong vắt có thể nhìn thấy cả sỏi đá, hơi nước nóng bốc lên che phủ ánh nhìn, lưu ly từ thượng nguồn chảy xuống kết hợp với thác nước tạo thành một dòng sông hoa. Lăng Sở Nhược còn nhớ như in ngày hôm đó nàng ở đây quay đầu liền bắt gặp người đó một thân giáp bạc sáng rỡ, lưng thẳng như thân cây tùng. Lãnh Nguyệt Thanh cao quý rực rỡ, ngay cả mưa tuyết cũng thẹn không thể bằng nàng.

Đây chẳng phải là cảnh tượng lần đầu tiên nàng cùng Lãnh Nguyệt Thanh gặp gỡ sao?

Sau lưng có tiếng người dẫm trên lá cây, Lăng Sở Nhược cứng người quay đầu

~~~~~~~~~~~~

Trong tuần này mình sẽ cố xong chap nữa để bù cho mọi người tuần vừa rồi bận quá. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện