Chẳng mấy chốc mà binh lính của Túc thân vương đã đuổi đến nơi. Lãnh Nguyệt Thanh ôm theo Lăng Sở Nhược nên động tác so với thường ngày chậm hơn hẳn, những giọt mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán. Đã hai ngày không được ăn uống tử tế lại thêm vết thương hành hạ, thật may là Lăng Sở Nhược không sao

"Thanh, ngươi không khỏe?"

Lãnh Nguyệt Thanh cụp mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn đang chạm khẽ vào cánh tay phải của mình. Lăng Sở Nhược biểu tình nghiêm túc khiến nàng vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy ấm áp, nha đầu này trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng vẫn không quên khám sức khỏe cho nàng

Cũng khó trách Lăng Sở Nhược đột nhiên lo lắng, theo như tính toán của nàng thì hôm nay vừa vặn đến ngày bách độc bất xâm cổ thuật tái phát. Nếu như lần phát độc trước nàng không nhúng tay vào thì cũng không đến nỗi làm thay đổi thời gian. Chung quy cũng là lỗi của nàng, nếu Lãnh Nguyệt Thanh biết được có phải sẽ hối hận vì quyết định cứu nàng không?

"Còn ngươi, gầy đi rồi" Không hiểu có phải nàng nghe nhầm không mà lại thấy lời nói của Lãnh Nguyệt Thanh ẩn ẩn đau lòng

Đằng sau là tiếng la hét truy đuổi gắt gao không cho phép Lăng Sở Nhược nghĩ nhiều thêm, nàng ở trong lòng Lãnh Nguyệt Thanh không ngừng run rẩy. Chỉ cần thoát khỏi nơi này, nàng có thể điều chế thuốc khiến cho lần tái phát này không còn nguy hiểm nữa. Thế nhưng mỗi lần Lãnh Nguyệt Thanh nhảy qua một biệt viện, hy vọng của nàng lại nhỏ đi một chút.

Hai người các nàng liệu có thể trốn thoát không?

"Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ nàng"

Gương mặt nhìn nghiêng cương nghị quyến rũ đến kỳ lạ, Lãnh Nguyệt Thanh không hẳn là một tuyệt sắc mỹ nhân, hoặc chẳng ai dám nhìn thẳng để đánh giá nàng có đẹp hay không nhưng sự bình tĩnh trong mọi tình huống của nàng chính là thứ khiến Lăng Sở Nhược không sao cưỡng lại được

Phải, có Lãnh Nguyệt Thanh ở bên cạnh, nàng còn tiếp tục sợ hãi sao?

Lăng Sở Nhược dần thả lỏng người, một chút ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu. Đã từng có người nói với nàng như thế. Người ấy gọi nàng là Sở nhi, người ấy cũng nói sẽ bảo hộ nàng. Thật cổ quái, những ký ức này từ đâu mà tới? Hiện tại nàng không ngủ, không thể nào là mơ, vậy người ấy là ai? Tại sao nàng vẫn không thể nhớ nổi?

"Không sao chứ?" Không thấy nàng có động tĩnh gì, Lãnh Nguyệt Thanh có chút lo lắng hỏi

"Không sao" Lăng Sở Nhược khẽ lắc đầu, bàn tay nắm lấy vạt áo Lãnh Nguyệt Thanh ngày càng chặt, chắc là nàng bệnh đến đầu óc cũng mụ mị rồi

Ánh trăng sáng soi tỏ lối đi, trăng tròn vằng vặc khiến lòng người thổn thức. Tiếng sáo không biết từ đâu réo rắt vang lên hòa cùng với màn đêm nghe thật đẹp, thế nhưng đối với Lãnh Nguyệt Thanh và Lăng Sở Nhược lúc này, thanh âm ấy như thể tượng trưng cho sự chết chóc.

Lãnh Nguyệt Thanh không dám khinh suất một giây phút nào, tiếp tục tăng tốc chạy, nàng không biết thế trận nào sẽ được bày bố chực chờ các nàng đi vào. Tiếng sáo kia khiến cho Lăng Sở Nhược thêm loạn, Túc thân vương đến tận cùng là dùng chiêu thức gì đối với các nàng đây?

Còn một biệt viện nữa là có thể ra đến bên ngoài, cạm bẫy nằm ở đây chăng? Lãnh Nguyệt Thanh mỗi thời khắc đều thận trọng, hoàng thúc là khinh thường khả năng của nàng hay là quá tự tin? Dù là thế nào thì ải này nhất định không dễ qua

Bàn chân trái vừa chạm vào đỉnh mái ngói, hàng trăm mũi tên từ tứ phía bắn thẳng đến. Lãnh Nguyệt Thanh dựa vào thính lực né tránh nhưng cuối cùng bị buộc phải nhảy xuống.

"Ôm chặt ta"

Lãnh Nguyệt Thanh xuất kiếm, từng đường từng đường chém không biết bao nhiêu mũi tên. Lăng Sở Nhược được nàng che chắn ở đằng sau, đến thở cũng không dám thở mạnh

Cung thủ tấn công càng lúc càng dữ dội, Lãnh Nguyệt Thanh chật vật chống trả, nàng chỉ có một mình lại phải bảo hộ cho một người không có võ công, đổi lại là người khác đã sớm biến thành nhím. Nàng chưa thấy thủ pháp bắn cung nào kỳ lạ như thế này, lúc chậm lúc nhanh nhưng dường như lại không có chỗ nào yếu hại. Nàng dễ dàng tránh được là do bọn họ cố ý.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

"Tộc người Niên Đa, tiếng sáo, chính là tiếng sáo"

Lăng Sở Nhược đột nhiên thốt lên, mỗi lần nhắc đến tộc người này, ngoại tổ phụ nàng đều xuýt xoa không dứt.

Tộc người Niên Đa có lực lượng cung thủ nổi trội bậc nhất giang hồ, người đạt đến trình độ cao nhất được gọi là tiễn nhân. Tiễn nhân điều khiển các cung thủ khác bằng tiếng sáo, điều quan trọng nhất chính là việc lựa chọn tiễn nhân không chỉ diễn ra trong tộc, bất kỳ người nào nổi trội cũng đều có thể ứng tuyển. Có lẽ cũng vì thế mà tộc người Niên Đa dần bị chia rẽ thành nhiều nhánh rồi dần dần biến mất.

Mộ Khiếu sơn trang cũng từng có một đội cung thủ đến từ Niên Đa tộc, đó chính là điều Mộ Dung Kiệt tự hào nhất bởi thu phục được những con người hoang dã kiêu ngạo này cực kỳ gian nan

"Cẩn thận"

Đợt tấn công đột ngột ngưng lại, Lăng Sở Nhược không thèm suy nghĩ ôm chặt Lãnh Nguyệt Thang, chắn trước mặt nàng. Đây mới chính là mục đích của tiễn nhân, mũi tên vàng với tốc độ nhanh gấp đôi những mũi tên bình thường từ trên đỉnh cây cao nhất phóng xuống.

Lãnh Nguyệt Thanh nhíu mày túm lấy Lăng Sở Nhược xoay người, hứng trọn mũi tên hiểm ác. Nàng vốn dĩ có thể đánh gãy nó, đáng tiếc Lăng Sở Nhược lại quá vội vã.

"Không" Nghe được âm thanh mũi tên xuyên qua da thịt, Lăng Sở Nhược đẩy mình muốn tách ra khỏi Lãnh Nguyệt Thanh nhưng cánh tay vững chắc ôm lấy nàng không hề suy chuyển. Trước mắt hoàn toàn tối sầm, Lãnh Nguyệt Thanh không muốn để nàng nhìn thấy

Có lẽ tiễn nhân cũng không ngờ hắn lại thất bại, mất một lúc mưa tên mới tiếp tục rơi xuống. Lãnh Nguyệt Thanh dùng kiếm đỡ tên, nàng đã biết được vị trí của kẻ thù, có thể nghĩ cách để đánh lạc hướng hắn ta

Mùi máu tanh nồng nặc quanh cánh mũi không khác gì mũi dao đâm vào tim Lăng Sở Nhược, nàng thật vô dụng, chẳng lẽ ngoài khóc ra thì nàng chẳng thể làm gì nổi nữa sao? Tại sao nàng không có tư chất học võ công? Tại sao nàng luôn để người khác bảo vệ?

"Sở nhi đừng sợ"

Sở nhi đừng sợ, thời khắc này mà Lãnh Nguyệt Thanh vẫn ôn nhu như thế, kiên định như thế dỗ dành nàng. Lăng Sở Nhược vừa chua xót vừa ngọt ngào, Lãnh Nguyệt Thanh vì nàng mà trúng một mũi tên, nàng ấy luôn là người bảo hộ nàng, còn nàng thì sao? Nàng có thể để nàng ấy chiến đấu một mình sao?

Một luồng khói trắng dè dặt tỏa ra, mang theo cả những giọt nước mắt của Lăng Sở Nhược. Nàng run rẩy nắm lấy cánh tay buông thõng của Lãnh Nguyệt Thanh

"Nàng định làm gì?" Một mũi tên bắn đến, Lãnh Nguyệt Thanh vội chắn lại, đẩy Lăng Sở Nhược lùi ra sau

Lăng Sở Nhược lắc đầu, nước mắt ướt đẫm dung nhan kiều mị, Lãnh Nguyệt Thanh có thể nhìn rõ sự đau khổ của nàng qua ánh mắt day dứt "Ta không thể để nàng một mình"

Dứt lời, nàng cong môi huýt sáo, âm điệu buồn bã day dứt đến nao lòng phá tan âm điệu của tiếng sáo đang điều khiển cung thủ. Một đàn muỗi đen kịt không biết từ đâu đổ nhào ra, theo tiếng huýt sáo của Lăng Sở Nhược hung hãn tấn công hết khắp mọi chỗ cung thủ đang đứng. Đây chính là muỗi độc, chiêu thức tuyệt mật của Mộ Dung gia, Lăng Sở Nhược không muốn nhất chính là phải dùng đến chiêu thức hiểm ác này.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều. Lãnh Nguyệt Thanh nhìn cảnh tượng đang diễn ra, vẻ kinh ngạc kiếm hoi lóe lên trong ánh mắt.

"Đủ rồi, đi thôi"

Không đành lòng tiếp tục nhìn nàng dằn vặt bản thân, Lãnh Nguyệt Thanh nắm chặt lấy tay nàng. Trong ký ức của Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược thuở nhỏ rất tinh nghịch nhưng chưa từng làm hại đến bất kỳ ai, nàng ấy ngay cả thịt thỏ cũng không dám ăn. Tuy rằng cũng sẽ ghi thù nhưng tuyệt đối không có ý nghĩ lấy mạng ai, ngay cả lúc mẫu thân nàng mất

Nữ nhân thuần khiết như vậy, vì nàng mà giết bao nhiêu người

Lăng Sở Nhược như vừa trải qua một trận bạo bệnh, tựa đầu vào vai Lãnh Nguyệt Thanh không nói một tiếng, đến cả hơi thở cũng nghẹn lại. Lãnh Nguyệt Thanh cánh tay bị trúng tên đau đến không nhấc nổi, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng áo.

Hai người không đi được bao xa thì dừng lại, Lãnh Nguyệt Thanh cảm thấy trong người khác lạ, cảm giác này giống như khi bộc phát độc. Nàng chống thanh kiếm xuống đất, hình ảnh trước mắt cứ mờ ảo

"Thanh, nàng không sao chứ? Đừng làm ta sợ" Ngay cả thanh âm cũng rất loạn, Lãnh Nguyệt Thanh ngẩng đầu nhìn Lăng Sở Nhược, chính nàng cũng không biết nàng bị làm sao

Lăng Sở Nhược sợ đến phát khóc, bắt đầu rồi, nàng kiếm đâu ra thuốc để phối, kiếm đâu ra châm để cứu Lãnh Nguyệt Thanh?

"Cố gắng một chút, chúng ta sắp thoát rồi. Lãnh Nguyệt Thanh ta cầu xin nàng, chịu đựng một chút nữa"

Trọng lượng đổ dồn vào người Lăng Sở Nhược, nàng khó nhọc chống đỡ, miệng không ngừng lẩm bẩm. Nơi này hoang tàn quá, khác hẳn với những biệt viện mà các nàng đã đi qua.

Hoa viên không có lấy một nhành hoa cọng cỏ, đất đá như bị người cố ý mài dũa tạo thành những mảnh sắc bén xuyên qua giày cứa vào chân Lăng Sở Nhược đau rát. Nàng đỡ lấy Lãnh Nguyệt Thanh đang dần mất ý thức đi đến chu đình bên cạnh hồ sen xanh mướt

Thật quái lạ, hồ sen là do ai chăm sóc? Xung quanh rõ ràng là đầy tử khí, người đến chăm sóc hồ sen lại không dọn dẹp nơi ở sao? Lăng Sở Nhược để Lãnh Nguyệt Thanh tựa vào thành hồ, dùng khăn lau đi mồ hôi trên gương mặt nàng

Vết thương trên tay thật sự rất nặng, nếu không mau chữa trị có thể tàn phế. Lăng Sở Nhược đau lòng xé đi lớp áo ngoài cận vết thương, máu tươi ướt đẫm cả tay khiến nàng không nỡ nhìn. Nàng tìm kiếm trong ngực áo, phát hiện kim sang dược đã không cánh mà bay, chắc là trong lúc vội vã đánh rơi mất rồi.

Bước tiếp theo làm sao có thể rút mũi tên ra đây? Không có thuốc cầm máu, Lãnh Nguyệt Thanh nhất định không chịu nổi

Đúng lúc này, tiếng sáo đột ngột vang lên. Nàng quên mất rằng nơi của tiễn nhân quá cao, căn bản muỗi độc không thể bay đến được. Lăng Sở Nhược trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời dày đặc tên nhọn, chân tay không thể cử động. Nàng còn có thể tránh sao?

Không thể

Một vòng tay choàng qua ôm lấy nàng, Lăng Sở Nhược chưa kịp định thần đã rơi thẳng xuống nước. Nhờ ánh trăng chiếu rọi, nàng có thể thấy chu đình đang dần đổ sụp, đất đá bay tán loạn nhưng không hề chạm được đến mặt nước. Nàng bàng hoàng nhìn Lãnh Nguyệt Thanh, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như đại dương ấy cũng đang tĩnh lặng nhìn nàng.

Lăng Sở Nhược đan xen bàn tay mình vào bàn tay Lãnh Nguyệt Thanh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng đang mím lại. Lãnh Nguyệt Thanh, nếu có kiếp sau, liệu nàng có còn nhận ra ta không?

Lãnh Nguyệt Thanh có chút bất ngờ, không nghĩ Lăng Sở Nhược lúc này lại hôn nàng. Nàng vừa rồi còn đang âm thầm tính toán khi chân chạm đáy, nàng sẽ mượn lực để nhảy lên thế nhưng người tính không bằng trời tính, khoảnh khắc chân nàng chạm đáy thì đột nhiên một tia sáng đánh đến, tách Lăng Sở Nhược và nàng ra.

Lăng Sở Nhược bật mở mắt, giữ chặt lấy Lãnh Nguyệt Thanh đang dần trôi đi. Dường như có một lực nào đó rất mạnh kéo hai người về hai phía khác nhau, Lăng Sở Nhược dùng cả hai tay, hét lên một tiếng xé trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện