Giang Nam cách đây vài tháng đã từng là kinh đô Triệu quốc, hiện tại dưới sự tiếp quản của đương triều Thục quốc Túc thân vương đã đổi tên thành Triệu Châu, trở thành một châu vô cùng rộng lớn và giàu có. Không những các mệnh quan triều đình ngày ngày bàn luận về vấn đề này, ngay cả dân chúng cũng xuýt xoa không dứt về tình huynh đệ của hoàng đế đối với vị hoàng đệ này.

Đều nói rằng gia đình đế vương không có tình cảm thật sự vậy đây có được coi là giai thoại không?

Nếu không, tại sao hoàng đế có thể dễ dàng trao cho Túc thân vương một nơi vừa giàu có vừa có địa thế thuận lợi như vậy? Cứ cho là hiện tại Túc thân vương không có ý đồ mưu phản nhưng còn sau này, ai đảm bảo rằng hắn sẽ mãi mãi an phận đâu? Nhiều  nghi vấn đặt ra rằng Túc thân vương có thật sự sẽ ủng hộ thái tử điện hạ đăng cơ không? Thái tử nếu là nam nhân danh chính ngôn thuận thì có thể hắn sẽ không dám làm bừa để chịu điều tiếng phản nghịch nhưng đáng tiếc nàng lại là nữ nhân, cho dù Túc thân vương điều động binh mã cũng sẽ nhận được sự ủng hộ không nhỏ từ nhiều phía

Đối với dân chúng thì câu chuyện trên cũng chỉ dừng lại ở mức trà dư tửu hậu, thậm chí còn chẳng thú vị bằng chuyện lão hàng xóm vừa nạp thiếp hay tiểu oa nhi làng bên được hứa gả cho hài tử làng mình. Ngược lại thì trong triều, các thế lực đã bắt đầu rục rịch

Mấy ngày này các vị triều thần đều đứng ngồi không yên. Hoàng thượng đổ bệnh không lâm triều, thái tử điện hạ lại không có ở hoàng cung, hoàng hậu nương nương vì chuyện tìm cách để nhị hoàng tử có thể hồi kinh đã bí mật triệu tập không ít quan lại.

Chuyện kéo bè kết cánh trong cung vốn không phải ngày một ngày hai, chỉ là lúc này so với mọi khi thì kịch liệt hơn một chút, thậm chí so với ngày sắc phong thái tử lại còn muốn cao trào hơn

Thật sự rất náo nhiệt!

Ấy vậy mà đại nhân vật đầu sỏ gây nên trận náo nhiệt ấy lại đang nằm trên chiếc thuyền nhỏ ở biệt phủ Triệu Châu uống rượu ngon, ngắm cảnh đẹp

Thật sự rất nhàn rỗi!

Triệu Châu khác xa với Bích thành bởi nó không hề có vẻ uy nghiêm cổ kính mà ngược lại giống một vùng quê yên ả thanh bình. Triệu vương trước đây cũng thật là biết cách hưởng thụ, thanh sơn hữu tình, non xanh nước biếc không khác gì tiên cảnh chốn nhân gian.

Biệt phủ của Lãnh Nguyệt Thanh nằm trong một thung lũng lớn cách rất xa Triệu quốc cung trước kia, nay còn gọi là Túc thân vương phủ. Độc mộc thuyền tự do trôi trên dòng sông Ô Dĩ êm đềm trong vắt, đây chính là thứ duy nhất kết nối biệt phủ với thế giới bên ngoài, được ngăn cách bởi một bức tường mỏng, trên bức tường còn có một ô cửa tròn có thể nhìn ra khung cảnh êm ả bên ngoài. Tết nguyên tiêu đã qua nhưng mai đỏ vẫn còn nở rộ khắp nơi, tạo nên màu sắc rực rỡ tươi sáng cho khung cảnh vốn thanh tĩnh đến u buồn này

Trên đời thứ mà Lãnh Nguyệt Thanh yêu thích không có nhiều, biệt phủ này chính là một trong những thứ rất ít đó.

Hoa tự hoả thủy như lam tiếu yếp loạn y nhân hương

Nàng nhấp một ngụm rượu, hương thơm thoang thoảng vương vấn trong khoang miệng mãi chưa thấy tan đi. Cảm giác thật dễ chịu khiến nàng lơ đãng nhớ đến một người, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt trong veo tĩnh lặng của nàng ấy đều khiến nàng thả lỏng tâm tình, cũng dễ chịu giống bây giờ vậy
Một màu trắng thuần mặc trên người nàng vừa đơn giản mà không đơn điệu, cũng không mang đến cảm giác tang tóc ngược lại càng tôn lên vẻ thanh thúy nhã nhặn, êm đẹp giống như dòng suối này vậy

Lãnh Nguyệt Thanh xoay xoay chiếc bình sứ, nhớ đến đêm đó cũng vì loại rượu này khiến cho người kia say khướt. Tử y quý phái tôn lên vòng eo nhỏ như kiến, nàng xinh đẹp như vậy, một cái nhấc tay cũng khiến người ta phải ngẩn ngơ, chưa kể đến vẻ thâm tình trong đáy mắt lúc ấy khiến Lãnh Nguyệt Thanh cảm giác chẳng còn thứ gì khác có thể lọt vào mắt nàng ấy ngoài hình bóng của nàng.

Không thể phủ nhận được nàng cũng rung động, đổi lại là bất kỳ người nào cũng sẽ rung động.

Giờ này nàng ấy đang làm gì nhỉ? Không có nàng ở bên, chắc cũng chẳng có ai có thể khó dễ được. Đã từng tinh nghịch như vậy,  đã từng vui vẻ như vậy.

Ánh mắt Lãnh Nguyệt Thanh dịu lại, đáy mắt như lấp lánh ý cười. Đã bao nhiêu năm rồi, cứ tưởng nàng ấy đã thực sự thay đổi được nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi

A di, người cũng thích Tiểu Nhược nhi hoạt bát đáng yêu như trước kia đúng không?

Ánh nắng mặt trời ấm áp toả xuống làm cho cả gương mặt Lãnh Nguyệt Thanh càng trở nên dịu dàng. Thục quốc ít khi nào có những đợt nắng như thế này. Nàng đưa tay lên che mắt, đã lâu rồi không được nghỉ ngơi, có nên cảm ơn hoàng thúc đã tạo cho nàng cơ hội quý báu này không nhỉ?
Hẳn là có rồi, nhất định là một phần hậu lễ tuyệt vời.

Hoàng thúc nhất định sẽ rất bất ngờ.

Hồng Kỳ vừa bước vào đã bị nụ cười lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt Thanh doạ cho rụt chân lại. Nàng đoán không lầm thì sắp tới sẽ có người thê thảm rồi.

“Đến rồi?” Lãnh Nguyệt Thanh nhàn nhạt hỏi khiến cho một chút thất thần của Hồng Kỳ biến mất. Nàng bước ra khỏi tán cây, khẽ phúc thân

“Điện hạ an hảo”

“Ngươi đến đây một mình sao?” Lãnh Nguyệt Thanh vẫn giữ nguyên tư thế dùng tay che mắt, chỉ có thanh âm ẩn ẩn thể hiện không hài lòng.

Hồng Kỳ ngẩn ra, theo phản xạ nhìn về phía sau, tuyệt nhiên không có ai cả. Nàng vừa chớp mắt một cái, ám vệ đã vất xuống đất hai tên do thám
Hồng Kỳ tức khắc tái mặt, nàng là nhất đẳng hộ vệ thế nhưng lại phạm phải sai lầm đáng chết nhất. Hai tên do thám này chính là hai người bán kẹo hồ lô lúc ở trên phố, sở dĩ nàng không chú tâm là bởi vì bọn họ tiếp cận nàng, mời nàng mua kẹo. Làm gì có do thám nào dám tiếp cận nguời bị theo dõi đâu?

“Thuộc hạ thất trách, thỉnh điện hạ trách phạt”

Hồng Kỳ thực sự sợ hãi quỳ xuống, hậu quả của chuyện này  không  phải mình nàng có thể gánh. Hai tên do thám kia đã nhìn thấy thái tử điện hạ, hiện tại thả cũng không được mà giết cũng không xong.

Nếu giết họ, Túc thân vương bên đó liền biết nàng hôm nay ra ngoài gặp ai, người giả mạo ở Túc thân vương phủ cũng vì thế mà bại lộ

“Đợi chuyện này xong, ngươi đến chỗ Trình sư phụ chịu phạt”

“Thuộc hạ tuân lệnh” Hồng Kỳ dập đầu không dám ngẩng lên. Cũng không trách được nàng, sở dĩ nàng không phòng bị cũng là điều dễ hiểu bởi hai người này đều không có võ công, hơn nữa nhằm tránh tai mắt của Túc thân vương, Lãnh Nguyệt Thanh cũng không quá phô trương đem toàn bộ thung lũng biến thành của nàng, dân chúng ra vào cũng không phải ít

“Các ngươi biết ta là ai không?” Lãnh Nguyệt Thanh không chú ý đến Hồng Kỳ, cũng không lệnh cho nàng ta đứng dậy, chỉ lơ đãng lắc chiếc bình sứ.

Quấy rầy nhã hứng của nàng, những kẻ này quả thật đáng chết

Nữ nhân này trên người mang một cỗ sát khí vô cùng nồng đậm, chẳng tự nhiên mà nàng lại được mang danh là chiến thần. Hai tên nam nhân nhìn nhau, tên trẻ hơn định lực không tốt, bị Lãnh Nguyệt Thanh doạ cho run người, hai đầu gối không tự chủ muốn ngã khuỵu, ngay lập tức bị tên còn lại túm lấy kéo lên.

“Lão tử không biết ngươi là ai, huynh đệ ta chỉ đi lạc một chút, ngươi bắt chúng ta làm gì?” Hắn cứng miệng nói

Lãnh Nguyệt Thanh liếc mắt nhìn đến, gật đầu coi như đồng ý “Nếu đã vậy, không ngại uống một ly chứ?”

Lãnh Nguyệt Thanh không có ý tứ từ trên thuyền bước xuống. Nàng ném bình rượu lên bờ, Hồng Kỳ liền nhanh tay bắt lấy rồi đưa cho hai tên nam nhân. Tên nam nhân trẻ tuổi như gặp phải rắn độc, sợ hãi lùi lại, tất cả đều thu vào mắt của Lãnh Nguyệt Thanh, nàng vô thanh vô tức cười, so với khi không cười còn đáng sợ hơn mấy lần.

Nàng nhìn một lượt biểu cảm trên gương mặt của bọn họ, ngay cả Hồng Kỳ cũng cúi đầu rùng mình, trong lòng không khỏi mất hứng, chẳng lẽ nàng cười xấu vậy sao? Lãnh Nguyệt Thanh sa sầm nét mặt, trầm giọng hỏi
“Vị huynh đệ này làm sao thế? Chê rượu của ta mời sao?”

Tên nam nhân trẻ sớm đã mặt cắt không còn hột máu, nghe nàng nhắc đến mình liền phủ phục, bất chấp ánh nhìn như dao cắt của đồng bọn bên cạnh mà cầu xin “Thái tử điện hạ tha mạng”

Ngu xuẩn!

Tên nam nhân đứng tuổi không ngừng rủa thầm trong bụng, chẳng hiểu vì sao hắn lại phải đi chung với cái tên vô dụng này.

“Ồ” Lãnh Nguyệt Thanh kêu lên một tiếng đầy vẻ thú vị thế nhưng thanh  âm lại không hề mang bất kỳ độ ấm nào “Nói, ai sai các ngươi đến?”

“Là...là...” Tên nam nhân trẻ lắp bắp mãi không thành lời, hắn phân vân không biết phải khai ra như thế nào, hắn thật sự sợ hãi. Dù sao hắn cũng chỉ là một thường dân, hắn cho rằng vị vương gia kia khí độ đã là bất phàm lắm rồi, chẳng ngờ đến nữ nhân trẻ tuổi này còn đáng sợ hơn. Hắn thật hối hận tại sao lại ngu ngốc tham gia vào việc nguy hiểm này

“A Tộ, cẩn thận cái lưỡi của ngươi” Nam nhân đứng tuổi gằn giọng mắng, bị kẹp giữa hai người, A Tộ chỉ biết cúi đầu tiến thoái lưỡng nan, chẳng thà một đao giết chết hắn đi còn hơn là phải chịu tra tấn tinh thần thế này

Lãnh Nguyệt Thanh mắt đẹp khẽ liếc, y phục của tên nam nhân đứng tuổi này tuy không khác gì người Triệu nhưng qua cách nói chuyện lại không giấu được một chút âm vực của người Thục. Còn A Tộ, hắn chính xác là Triệu quốc dân. Thấy nãng nhìn chằm chằm mình, nam nhân đứng tuổi có chút chột dạ, lớn giọng át đi

“Hừ, ngươi nhìn cái gì? Ngươi là kẻ khốn kiếp xâm lược nước của lão tử đây, đừng hòng moi móc gì từ ta”

“Hỗn xược” Hồng Kỳ không chịu được quát lên, còn định động thủ đã bị Lãnh Nguyệt Thanh đưa tay ngăn lại

Lãnh Nguyệt Thanh dùng tay gõ vào mạn thuyền, thanh âm điềm đạm khiến người nghe không rõ vui buồn “Ngươi không nghĩ một câu nói này cũng đủ để ta tru di tam tộc nhà ngươi?”

“Phi” Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt, làm ra vẻ khinh thường nói “Lão tử nhổ vào sợ, cả nhà ta chẳng phải đều đã bị đám cẩu tặc các ngươi giết hết rồi sao? Còn cái mạng này, ngươi giỏi thì lấy luôn đi”

Mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống khắp người Hồng Kỳ, nàng hận một nỗi không thể một đao cắt đứt lưỡi của tên hỗn đản này nhưng thái độ của Lãnh Nguyệt Thanh lại càng khiến Hồng Kỳ ngạc nhiên hơn, nàng không những không tức giận, ngược lại còn dịu giọng nói

“Nếu ngươi chấp nhận làm việc cho ta, vinh hoa phú quý sẽ tùy ngươi hưởng, chỉ cần ngươi về nói với chủ nhân của ngươi là không thấy gì là được” Nhìn thấy vẻ không tin tưởng trên gương mặt của hắn, nàng không ngại bổ sung thêm “Không ngại nói cho ngươi biết, cứu viện sẽ đến trong vòng 3 ngày nữa, phần thắng của ta là rất lớn, đám điêu dân kia nhất định sẽ chết không toàn thây. Lúc đó ngươi thành đại công thần, bản thái tử không ngại cho ngươi một chức quan”

Sắc mặt nam nhân đứng tuổi lập tức đại biến, miếng mồi ngon như vậy nói không rung động là giả. Hắn ngước lên đôi mắt như chim ưng rình mồi, vẫn còn có chút không tin được hỏi lại
“Như thế nào tin ngươi?”

“Quân vương không nói chơi, bằng không ngươi cứ viết khế ước, bản thái tử cùng ngươi điểm chỉ” Lãnh Nguyệt Thanh càng ra sức dụ dỗ, ở một bên Hồng Kỳ càng cúi đầu thấp xuống. Nàng nhịn cười đến nội thương rồi, điện hạ thật xấu xa nha. Mặc dù không rõ lắm âm mưu của Lãnh Nguyệt Thanh, chỉ bằng giọng điệu dỗ ngọt của nàng cũng khiến Hồng Kỳ được phen mở mang tầm mắt. Ai nói thái tử điện hạ chính trực liêm khiết, nàng ấy chính là một con cáo già chính hiệu

Giấy trắng mực đen đều đã điểm, Lãnh Nguyệt Thanh chậm rãi thu lại cánh tay, nhã nhặn cầm lấy khăn tay Hồng Kỳ đưa cho lau đi. Không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, Trác Bình không ngừng mắng nữ nhân ngu ngốc, không biết vì nàng ta quá tự tin hay vì lý do gì mà lại có thể tin tưởng được hắn. Xem ra lời đồn đại không thể tin nổi, chiến thần gì chứ? Cũng chỉ có vậy

“Trong này có đầy đủ những gì cần ngươi làm, nhớ đừng khiến ta thất vọng”

Trác Bình nhận lấy phong thư vừa mới thảo xong từ tay Lãnh Nguyệt Thanh, vờ cung kính hành lễ “Đa tạ thái tử điện hạ cân nhắc, Trác mỗ xin cáo từ”

Nói rồi hắn quay sang A Tộ vẫn còn đang ngẩn người “Đi thôi”

“Khoan đã” Lãnh Nguyệt Thanh dùng mắt ra hiệu, Hồng Kỳ hiểu ý lập tức cản đường “Người này ở lại” Nàng hất cằm về phía A Tộ

“Chuyện này...” Trác Bình nhìn Lãnh Nguyệt Thanh, cao giọng muốn chất vấn

Lãnh Nguyệt Thanh khiông chút nể nang ra lệnh “Hắn ở lại làm tin, ngươi đi đi”

Trác Bình ngập ngừng liếc mắt nhìn vị huynh đệ đang bám lấy tay mình cầu cứu, run rẩy đến mức hắn nghe được cả tiếng khớp xương va chạm vào nhau

“Ta ..”

“Sao? Không muốn?” Lãnh Nguyệt Thanh nhướn mi hỏi, thanh âm rõ ràng là mất hứng. Trác Bình lập tức lắc đầu

“Cáo từ” Hắn giật phắt tay ra khỏi A Tộ, cắn răng quay đầu đi

Lãnh Nguyệt Thanh không buồn nhìn đến A Tộ vẫn còn đang run rẩy cúi mặt, Hồng Kỳ hiểu ý liền cho người giải hắn đi

Cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại, Lãnh Nguyệt Thanh lười biếng gác tay lên đầu. Phong cảnh đẹp như vậy nếu Lăng Sở Nhược nhìn thấy không biết có cao hứng không

Hồng Kỳ len lén nhìn, cảm thấy thật  may mắn vì vụ nổ kia không ảnh hưởng đến điện hạ của nàng, hại nàng lúc đó sợ đến mức luống cuống. Nghĩ lại cũng thật mất mặt, nàng còn gửi thư về kinh thành cho nữ nhân họ Lăng kia. 

“Điện hạ” Hồng Kỳ nhẹ giọng gọi, đáp lại nàng là cái phất tay của Lãnh Nguyệt Thanh. Nhận được sự cho phép, Hồng Kỳ mới tiếp tục nói “Điện hạ tin tưởng tên Trác Bình đó sao? Thuộc hạ lo lắng hắn sẽ gây bất lợi với chúng ta”

Lời Hồng Kỳ nói không phải không có lý. Mặc dù đã giữ lại một người làm con tin nhưng nếu hắn đủ nhẫn tâm và trung thành với Túc thân vương thì nước cờ lần này chẳng phải sẽ hỏng sao?

Lãnh Nguyệt Thanh gật đầu, hôm nay tâm trạng không tồi, nàng liền tùy ý nói nhiều hơn ngày thường một chút “Chính là cố ý thả hắn đi, hoàng thúc không còn lạ gì ta nữa, hắn nhất định sẽ tin tưởng”

Đúng vậy, hắn có thể không tin tưởng việc nàng không biết người đứng sau mọi chuyện là hắn nhưng hắn nhất định sẽ bố trí binh lính ở những chỗ nàng ghi trong tờ giấy kia. Tất cả đều là những chỗ không trọng yếu, hắn sẽ vì nghi ngờ mà cắt giảm binh lính, đến lúc đó nàng thật sự tấn công vào sẽ rất dễ dàng

“Nhưng mà ngộ nhỡ vương gia không tin...” Hồng Kỳ vẫn còn lo lắng “Còn có thuốc nổ kia nữa”

“Không tin cũng không sao, tin tưởng cũng tốt, Ngân Diện đã tìm ra được kho thuốc nổ, cứ để nàng ta lo”
Trái tim Hồng Kỳ đánh thót một cái, nàng ấp úng không biết phải nói thế nào, từ sau chuyện của Tú Kỳ, nàng làm việc gì cũng càng nhất mực cẩn thận hơn

“Có chuyện gì? Mau nói” Thấy được vẻ kỳ lạ của Hồng Kỳ, Lãnh Nguyệt Thanh nhíu mày hỏi

“Là...” Hồng Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế run rẩy “Ngân Diện mấy ngày nay không biết đã đi đâu”

Mộ Khiếu trang chủ luôn ở trong phủ cùng với quận chúa, ngay vào thời điểm này lại rời đi, Lãnh Nguyệt Thanh không hiết lý do nhưng Hồng Kỳ có thể không biết sao? Chính nàng là người nhờ nàng ấy đưa thư đến chỗ trưởng công chúa, sẵn tiện hộ tống Lăng Sở Nhược đến đây

Lãnh Nguyệt Thanh ồ một tiếng, dường như cũng không mấy bận tâm. Nàng đã thoả thuận với Lăng Sở Hương từ trước, tin chắc nàng ấy sẽ không thất tín. Mặc dù tính cách có hơi cổ quái nhưng vẫn có thể tin tưởng được, được bảo hộ độc quyền phát triển thương nghiệp ở Triệu quốc, một món dụ hoặc không phải ai cũng cưỡng lại được.

Nhất là thương nhân có đầu óc lợi hại như Lăng Sở Hương

Hồng Kỳ có chút ngoài ý muốn, nàng biết vị điện hạ này đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mặc dù vậy nhưng vẫn không kiềm chế được muốn nghe nàng ấy nói chuyện. Nguyệt Thanh hôm nay đặc biệt cao hứng, không chê Hồng Kỳ lắm mồm

“Kinh thành thế nào rồi?”

“Bệ hạ vẫn không có tin tức gì, Thần phi mấy ngày trước rời cung không rõ đi đâu” Hồng Kỳ cúi đầu bẩm báo

“Còn nàng?”

Lãnh Nguyệt Thanh mặc dù không nói rõ ràng nhưng Hồng Kỳ hiểu rõ nàng muốn nhắc đến ai

“Lăng tiểu thư hai hôm trước đã đến đây, nạn dân ở ngoài thành đều được nàng ấy chiếu cố”

Hồng Kỳ không muốn nói Lăng Sở Nhược đến đây là vì ai, nàng không hiểu vì sao Lãnh Nguyệt Thanh lại chú ý đến nữ nhân đó, ngoài đẹp ra thì nàng ta cũng không còn điều gì xuất sắc hơn, một chút võ công cũng đều không biết. Cứ cho là biết chữa một số bệnh thì sao? Cũng đã có thái y rồi, điện hạ căn bản không nên dành cho

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện