Đêm đã rất khuya, Lãnh Hi vẫn còn không thể chợp mắt được. Cũng không hiểu vì lý do gì mà nàng lại cứ bần thần ngồi ở trước thư án, lòng bồn chồn không yên. Tẩm cung thường ngày rộn rã tiếng người, hiện tại hiu quạnh một cách ngột ngạt. Đáng ngạc nhiên chính là, một người ưa náo nhiệt như Lãnh Hi có thể chịu được

Lần thứ ba đổi trà, Lạc Lạc không thể không tò mò về thứ mà Lãnh Hi đang cầm trên tay. Tư thế này diễn ra trong khoảng thời gian rất lâu, thậm chí Lạc Lạc còn tưởng rằng vị trưởng công chúa này mắc dị bệnh ngủ mở mắt.

Kể từ sau khi được cướp về từ Liễu lương đệ, chưa bao giờ Lạc Lạc thấy thần sắc của Lãnh Hi nghiêm túc như vậy. Con người này chẳng phải lúc nào cũng hi hi ha ha sao? Có thể khiến nàng ấy thành ra như vậy, phải chăng là chuyện của vị tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên kia?

Hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên biết được chuyện Lãnh Hi có sở thích khác thường, Lạc Lạc đúng là bị dọa không hề nhẹ. Thậm chí nàng còn có ý định bỏ trốn nhưng từ sau khi gặp Lăng Sở Nhược, Lạc Lạc lại có chút đồng cảm với Lãnh Hi

"Điện hạ, trời đã khuya rồi, nên bảo trọng thân thể"

Nếu ngày mai không khoẻ, chẳng phải người bị hành lại là nàng sao? Nói gì thì nói, ngoại trừ có thể ra vào cung tương đối thoải mái ra thì đi theo vị trưởng công chúa này chả có chỗ nào tốt đẹp. Không có tiền đồ gì cả

"Ngươi đi ngủ trước đi"

Lãnh Hi thật không có tâm trạng so đo, nếu không thì chắc chắn sẽ chọc Lạc Lạc đến mặt đỏ tía tai. Lạc Lạc trong lòng buồn bực, làm gì có chuyện chủ tử còn thức, nô tỳ đã ngủ rồi, nàng thà rằng bị chọc tức giận còn nhẹ nhõm hơn. Nàng tuy ít học nhưng lại rất nguyên tắc, chỉ cần được dạy qua một lần sẽ không thể quên được, huống hồ ở trong cung không thể tiêu dao tự tại, làm việc gì cũng nghiêm nghiêm cẩn cẩn

"Điện hạ, có chuyện không hay rồi"

Tay cầm ấm trà xém chút thì đổ xuống, chẳng biết đêm thế này thì còn có tin tức gì không hay. Lạc Lạc nhăn mặt bước ra mở cửa, chắc cũng chỉ có Yên Hi cung này mới có thể khiến bọn họ tùy tiện được vậy thôi.

"Tiểu Cúc cô nương, có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Tiểu Cúc, Lạc Lạc thanh âm liền nhẹ nhàng. Tiểu Cúc gập người thở dốc, nàng đã chạy một quãng đường rất dài, ngay cả mồ hôi cũng chưa kịp lau đi

"Tiểu thư, tiểu thư bị thích khách bắt đi rồi"

"Ngươi nói gì?"

Lãnh Hi chẳng biết từ lúc nào đã ở sau lưng Lạc Lạc, mày nhíu vô cùng khẩn. Trong cung canh phòng cẩn mật, hơn nữa lại còn là Lục Nghi cung, kẻ có thể tự do ra vào cướp người như vậy nào có mấy người ?

"Lúc đó nô tỳ ở bên ngoài nghe thấy tiểu thư dường như rất tức giận, rồi còn to tiếng với ai đó. Nô tỳ..." Tiểu Cúc hít thở một hơi thật sâu, gương mặt trắng bệch như tượng thuật lại mọi chuyện. Thấy nàng cứ ngập ngừng mãi, Lãnh Hi không tránh khỏi sốt ruột, gắt

"Ngươi còn thấy được gì?"

"Nô tỳ không thấy được gì, lúc nô tỳ vào thì đã không thấy tiểu thư đâu nữa"

Tiểu Cúc gần như phát khóc đến nơi. Lãnh Hi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Theo lý mà nói thì tiếng động lớn như vậy, Hoàng Kỳ không thể nào im hơi lặng tiếng được, ít nhất cũng phải so mấy chiêu kéo dài cho đến khi viện binh đến. Còn đằng này...

"Đại Kỳ thì sao?"

Tiểu Cúc ngây người, sau đó mới hiểu ra người Lãnh Hi muốn nói chính là Hoàng phó tướng. Nàng cắn môi nghĩ một lát rồi lắc đầu

"Nô tỳ cũng không rõ, lúc đó tình hình rối ren...Phó tướng quân dường như không có xuất hiện"

Lãnh Hi một tay đỡ trán, khẽ thở dài một tiếng. Đứa nhỏ này xem ra vẫn là thiên vị Lãnh Nguyệt Thanh. Còn đang muốn cho người đi dò xét một lần nữa thì tướng lĩnh bên cạnh Minh Ngạn đã đến báo, miễn cho nàng một phen lo lắng không yên

Cuối cùng cũng lại được yên tĩnh, Lãnh Hi mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi trên giường. Lần này thì Lạc Lạc nhìn rõ ràng vật mà từ nãy giờ nàng vẫn cầm trên tay. Chỉ là đồng tâm kết đã rất cũ, vốn chẳng thể nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa. Lãnh Hi vẫn thất thần như vậy, đã từ lâu rồi nàng không nghe đến những chuyện liên quan đến người đó nữa, thậm chí ngay cả thân đệ đệ cũng không muốn gặp.

Mộ Khiếu sơn trang, Mộ Dung tiên nữ

Chẳng trách mà Lăng Sở Nhược có khí chất giống với nàng ấy như vậy

Chẳng trách mà Lãnh Nguyệt Thanh luôn không muốn đề cập đến thân thế của Lăng Sở Nhược

Lãnh Hi từ trước đến nay đều chỉ quan tâm đến Mộ Dung gia, lại quên mất rằng phu quân của nàng ấy mang họ Lăng

Lăng Thiên

Cũng đã thật lâu rồi

Lạc Lạc ở một bên không nghe không hỏi, không ngừng che miệng ngáp. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thật sự nàng có chút lo lắng, trưởng công chúa ngày thường hoạt bát là thế, hôm nay lại đặc biệt có tâm sự, mà tâm sự này lại đặc biệt lợi hại. Nàng cứ tưởng người như Lãnh Hi sẽ chẳng bao giờ biết buồn, sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ, còn có điều gì khiến nàng ấy không hài lòng đây?

 Có thể ra ngoài không nhỉ? Tiểu cô nương kia chắc làcũng chưa đi xa. Chuyện lớn như vậy, trưởng công chúa vừa rồi còn lo lắng cho vịtiểu thư xinh đẹp kia, hiện tại sao lại thờ ơ như vậy. Đều nói người trong cungtâm ý khó dò, hiện tại Lạc Lạc cũng được mở rộng tầm mắt rồi 

Lại có tiếng bước chân đi đến, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng giày đạp trên sỏi. Lạc Lạc đưa mắt nhìn về phía giường, thấy Lãnh Hi không thèm để tâm đến. Nàng thở dài rón rén bước ra ngoài, sau đó rất nhanh đã lại chạy vào, trên gườn mặt không giấu nổi vui mừng

"Điện hạ, có tin từ Lục Nghi cung" Đợi cho Lãnh Hi hoàn toàn chú ý đến mình, Lạc Lạc mới nói tiếp "Thượng Quan tiểu thư tỉnh rồi"

Thượng Quan Uyển Linh tỉnh lại vào ngay lúc này, cũng may là Lăng Sở Nhược đã đi rồi, nếu không sẽ lại rất phiền phức, tính tình nàng ấy thiện lương, sợ rằng bỏ đi lúc này lương tâm sẽ không yên.

Lãnh Hi ánh mắt đột ngột ngưng trọng, cẩn thận cất đi đồng tâm kết vào ngực áo, thần sắc nghiêm túc không còn chút lười biếng nào. Lãnh Hi như vậy khiến cho Lạc Lạc cảm thấy xa lạ, nàng tưởng rằng Lãnh Hi sẽ không giống những người trong cung, sẽ không tính toán bất kỳ điều gì . Nghĩ nghĩ, nàng khó chịu lẩm bẩm

"Ngươi thì có chính sự gì chứ, không cho theo thì thôi, ta đi ngủ"

Đáng thương thay cho Lạc Lạc, lỗ tai Lãnh Hi khá là thính. Bước chân lập tức khựng lại, đôi mắt đầy vẻ giễu cợt lướt trên gương mặt đỏ ửng đang hấp tấp cúi xuống tìm chỗ trốn. Nàng lại ăn gan hùm rồi

"Nha đầu lười biếng, Đúng là không có chính sự gì, đến thăm nàng ấy thôi. Nể tình ngươi không nỡ rời xa ta, mau đến đây"

"Ai...ai nói ta không nỡ rời xa ngươi? Hoang tưởng"

Lạc Lạc gắt gỏng chối, bất quá chân lại không ngừng tiến lên, cách Lãnh Hi đúng ba bước. Nàng biết ngay mà, nữ nhân này làm gì có lúc nào đứng đắn đâu, hại nàng lo lắng một trận. Mặc dù bị lừa nhưng Lạc Lạc không khỏi thở phào một hơi, lần sau nàng sẽ không ngốc nữa, tiếp tục bị Lãnh Hi gạt

Lạc Lạc rất không thích Lục Nghi cung, nàng thấy cung điện lớn như vậy nhưng thật lạnh lẽo và vắng vẻ. Cũng chỉ có người như thái tử mới có thể ở một nơi thế này, thật sự quá áp lực

Uyển Linh đã tỉnh lại, Lãnh Hi có vẻ rất vui mừng. Mặc dù gương mặt vẫn còn xanh xao nhưng vẫn nhìn ra là một vị tiểu thư thanh tú. Lạc Lạc chưa từng gặp qua nàng, bất quá chuyện xảy ra với nàng ấy, đầu trên xóm dưới không ai là không nhắc đến. Một vị tiểu thư thế gia, sao lại gặp phải chuyện đáng sợ thế này? Thật sự quá đáng thương

Hạ Toàn được sắp xếp ở Yên Hi cung thế nhưng Lãnh Hi chưa kịp nói với Uyển Linh câu nào thì hắn đã ở ngoài cửa. Tốc độ nhanh như vậy, xem ra Hạ Toàn cũng là không ngủ được. Nhìn thấy Lãnh Hi, Hạ Toàn liền cúi đầu chắp tay hành lễ

"Công chúa điện hạ"

"Miễn" Lãnh Hi vội chặn lại, chỉ về phía Uyển Linh rồi nói tiếp "Nhanh xem cho nàng"

Hạ Toàn cũng không nhiều lời, lập tức tiến đến bắt mạch. Uyển Linh ban đầu vẫn còn ngơ ngẩn không nhìn ai nhưng vẫn cảm nhận được có người bước đến gần khiến nàng hoảng sợ không thôi, vội vã ôm hai tay chắn ngang ngực, lùi dần vào bên trong.  

"Uyển Linh? Ngươi làm sao vậy?"

Lãnh Hi ngạc nhiên hỏi, thanh âm khá lớn nhưng cũng không thể khiến Uyển Linh chú ý đến.

"Thượng Quan tiểu thư, ta là thái y, tiểu thư thấy trong người thế nào rồi?"

Hạ Toàn vốn rất kiên nhẫn, bất quá thanh âm ôn nhu thiện ý của hắn cũng không khiến Uyển Linh bớt cảnh giác, không khí im lặng một cách đáng sợ. Hạ Toàn lại đến gần một lần nữa, càng đến gần nàng lại càng hoảng, miệng ú ớ kêu những tiếng vô nghĩa, đầu cứ lắc một cách lợi hại    

Hạ Toàn mi tâm nhíu chặt, sắc mặt trầm trọng nhìn về phía Lãnh Hi, cung kính chắp tay

"Công chúa điện hạ, có thể nào cho bọn họ lui ra được không?"

Lãnh Hi liếc nhìn đám cung nữ đang cung kính cúi đầu sau đó liếc Lạc Lạc. Lạc Lạc hiểu ý, liền dẫn theo đám người đi ra ngoài. Đợi cho trong phòng chỉ còn lại ba người, Hạ Toàn mới nói

"Rất có thể Thượng Quan tiểu thư bị kinh sợ quá mức cho nên...tâm lý không được ổn định"

Làm khó cho hắn suy nghĩ đến Uyển Linh như vậy, sợ chuyện này truyền ra ngoài nàng sẽ bị chê cười dữ dội hơn, thanh danh xem như hoàn toàn bị phá hủy. Lãnh Hi hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng thật nặng nề

"Vậy có chữa được không?"

"Chuyện này thần cũng không dám chắc, nhanh thì vài ngày, chậm thì... Thần sẽ cố gắng hết sức, điện hạ cứ yên tâm"

Lãnh Hi hài lòng gật đầu, nhìn bộ dáng sợ hãi run rẩy của Uyển Linh, nàng xót thương lại chỉ có thể giấu trong lòng. Rầm rộ quá không tốt cho nàng ấy, cũng may là Lãnh Nguyệt Thanh đồng ý cho nàng ấy ở lại trong Lục Nghi cung, nếu không chuyện này có lẽ ngày mai đều trở thành chuyện trà dư tửu hậu của người dân trong thành

Vừa bước ra khỏi cửa đã chạm mặt Hoàng Kỳ, Hạ Toàn một lần nữa phải giảng lại tình trạng bệnh của Uyển Linh. Biết được nàng đã tỉnh, Hoàng Kỳ cũng buông xuống một gánh nặng, mặc kệ có chữa được hay không, nhiều khi như vậy cũng tốt

"Hoàng phó tướng, còn có chuyện gì không?"

Nhìn bộ dáng ngập ngừng của Hoàng Kỳ, Hạ Toàn không thể không hỏi

" Ta..." Hoàng Kỳ bối rối nhìn xung quanh, Lãnh Hi làm như không biết gì, che miệng ngáp một cái rồi mệt mỏi nói

" Các ngươi nói chuyện đi, ta buồn ngủ lắm rồi. Lạc nha đầu, đi thôi"

" Dạ" Lạc Lạc ríu rít bước theo, lòng mừng vì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi

Đợi cho hai người đi khuất, Hạ Toàn hướng Hoàng Kỳ ôn nhu cười

"Hoàng phó tướng có việc cứ nói, không cần ngại"

"Ta biết là trời đã rất khuya, Hạ thái y cũng đã mệt mỏi nhưng chuyện liên quan đến mạng người, ta không thể không mạo muội cầu" Hoàng Kỳ biểu tình nghiêm túc khiến Hạ Toàn cũng không dám xem nhẹ

"Hoàng phó tướng, mời nói. Chỉ cần trong khả năng, Hạ Toàn nhất định không chối từ" Hạ Toàn thành khẩn gật đầu 

"Lan cô nương hiện tại sốt rất cao, ta biết chữa trị cho ngoại nhân là làm khó cho đại nhân nhưng mà đại phu bên ngoài không có khả năng vào đây, ta lại không thể đem nàng ấy xuất cung"

Ngự y và thái y không thể tuỳ tiện trị bệnh cho ngoại nhân, điều này ai cũng biết rõ. Hoàng Kỳ không có giao tình với Hạ Toàn nên ngập ngừng là việc dễ hiểu. Đừng nói Nhiếp Khiếu Lan là ngoại nhân, chỉ riêng việc nàng ấy đắc tội với Thần phi thì đã không ai dám chữa rồi. Người trong cung là vậy, vì bản thân cũng là việc khótrách 

"Hiện tại Lan cô nương đang ở đâu? Hoàng phó tướng mời dẫn đường"

Hạ Toàn bộ dáng hoàn toàn sốt sắng khiến Hoàng Kỳ có chút ngạc nhiên. Người này thoạt nhìn yếu đuối vô hại nhưng lại có trái tim quả cảm. Hoặc, hắn ta căn bản chẳng phải sợ điều gì cả, bởi vì người chống lưng ở đằng sau... Hoàng Kỳ lắc lắc đầu, hiện tại không phải lúc nghi vấn, bất kể là thế nào, việc quan trọng hiện tại chính là giữ tính mạng cho Nhiếp Khiếu Lan



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện