Hoàng Kỳ xác thực bị dọa đến mức quên mất cả việc đem cái miệng nhỏ của nàng bịt lại, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía cửa, xác thực không có ai nghe lén mới thấp giọng mắng

"Không thể nào, hoàng cung canh thủ nghiêm ngặt làm sao có thể? Theo ta được biết thì trùng cổ không dễ dàng nuôi ra tới được, cho dù có nuôi được cũng rất khó để hạ. Điều này muội phải biết rõ hơn ta"

Không sai, Lăng Sở Nhược vừa rồi là nói cho Hoàng Kỳ biết nàng nghi vấn Lãnh Long bị hạ cổ độc. Kia sự tình đáng sợ đến mức nào nha, cổ độc tuy rằng thất truyền nhưng không phải ai cũng đều không biết đến. Cổ độc dùng để sai sử người khác là loại cổ nguy hiểm nhất cũng là loại cổ ở mức độ cao nhất – trùng cổ. Trùng cổ phi thường khó dưỡng, Độc Thiên Y trước kia đã từng dưỡng ra được, đáng tiếc cho dù dưỡng ra được cũng không thể nuôi sống nó, bởi vì trùng độc uống máu hiếm mà sinh trưởng.

Máu hiếm? Hoàng Kỳ chợt nhớ ra cách đây hơn mười năm lúc còn ở với sư phụ đã vô tình biết được trên thế gian còn tồn tại một tộc người am hiểu cổ thuật và vu thuật. Trùng cổ do bọn họ dưỡng ra không chỉ dừng lại ở con số vài trăm, phàm là người trong tộc đều có máu hiếm có thể dưỡng tốt trùng cổ.

Chuyện này người biết không có nhiều lắm, Lăng Sở Nhược chỉ là một tiểu thư khuê các biết y thuật đã là kỳ tài hiếm có, cho dù có thông thạo y thư cũng không thể biết được trùng cổ. Vậy ai đã nói cho nàng? Thật sự là vô tình nghe được sao? Nếu là vô tình nghe được thì nàng lấy đâu ra tự tin như vậy, biểu hiện của nàng không giống với một người "chỉ vô tình nghe được". Hoàn toàn không giống

"Muội nói thử xem, biểu hiện trúng độc là gì?"

Hoàng Kỳ giả vờ bình tĩnh hỏi tiếp, đáng tiếc Lăng Sở Nhược đã thấy được nghi ngờ trong mắt nàng

"Ta chỉ đoán mò thôi, cũng không phải hiểu biết gì"

Lăng Sở Nhược lè lưỡi rụt cổ làm ra vẻ vô tội. Hoàng Kỳ không dễ như vậy mà tin lời nàng, nàng ta giận dữ đứng bật dậy, mày nhíu lại phi thường khẩn

"Đoán mò? Chuyện như vậy muội cũng dám đoán mò sao?"

"Bình tĩnh bình tĩnh, thật ra ta là dựa theo chứng bệnh phát hiện ra một số điều kỳ quặc, nếu không phải bị hạ cổ thì cũng là bị hãm hại, tỷ nghe ta nói đi" Lăng Sở Nhược chớp mắt làm ra vẻ sợ hãi, vội kéo tay Hoàng Kỳ giải thích

"Kỳ quặc gì?"

Hoàng Kỳ cũng không ngồi xuống cũng không hất tay ra, Lăng Sở Nhược chỉ có thể đứng lên mà nói

"Long Tĩnh hương tuy là hương liệu có tác dụng an thần, giảm mệt mỏi, đích thực là một loại dược liệu quý nhưng liều lượng để dùng cho bệ hạ dường như không đúng lắm, mùi càng nồng thì đầu càng đau. Tỷ nghĩ đi, nếu như không phải bị điều khiển, lý do gì bệ hạ lại không nhận ra chuyện đó?"

"Bệ hạ bận trăm công ngàn việc làm gì có thời gian để ý đến chuyện nhỏ đó, có thể hôm đó nha hoàn lỡ tay đổ nhiều hơn thôi"

Hoàng Kỳ không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng cũng đã buông lỏng nghi ngờ, nàng nghĩ rằng phía trước có lẽ nhắc đến cổ độc nên Lăng Sở Nhược mới thuận miệng nói ra thôi, hại nàng phải suy nghĩ nghiêm túc như vậy

Hoàng Kỳ chính là không biết bản thân đã xem nhẹ Lăng Sở Nhược, nàng cho dù nhận thức cổ độc, biết được cổ trùng nhưng lại không biết được dưỡng ra trùng độc không phải chỉ cần máu hiếm mà còn cần dược dẫn. Thứ dược dẫn này không quá khó kiếm, chỉ cần là người rành một chút về cổ độc đều có thể làm ra. Dược dẫn đó bao gồm hơn một trăm loại dược trộn lẫn với nhau, khi dùng sẽ có mùi rất khó ngửi.

Lăng Sở Nhược thời điểm đó bước vào không nghe ra được bất kỳ dược vị nào nữa bởi vì nàng không chịu được mùi hương Long Tĩnh quá nồng nặc, tự mình phong bế huyệt vị để không phải ngửi nữa. Mẫu thân muốn nàng giữ bí mật không chỉ là độc thuật mà ngay đến năng lực phân biệt được dược liệu cũng không cho nói ra. Nàng có khả năng ngửi, cũng có khả năng tự phong bế để không phải ngửi. Cái mũi của nàng chính là bí mật lớn nhất

"Ta cam đoan là có người cố ý làm bởi vì liều lượng tăng rất đột biến, cho dù không có cổ trùng đi chăng nữa thì lâu ngày hậu quả khó lường, nhẹ thì não bộ tổn thương dẫn đến hôn mê không tỉnh, nặng thì..."

Lời sau không cần nói Hoàng Kỳ cũng tự đoán được, chẳng trách mà đã hai ngày nay hoàng thượng không thượng triều. Nếu đúng như lời của Lăng Sở Nhược thì thật sự quá nguy hiểm, bất luận là trúng độc hay trùng cổ đều ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, cục diện một khi mất khống chế thì bất lợi nhất vẫn là thái tử điện hạ

Không thể không nghĩ đến Thần phi lai lịch bất minh đang rất được sủng ái kia, nếu có thể tra ra được manh mối của độc dược thì những nghi ngờ của thái tử đều đã có câu trả lời. Nghĩ đến đây Hoàng Kỳ không khỏi phấn khích, có điều Lăng Sở Nhược vẫn còn rất trầm mặc, nàng cũng nghi ngờ Thần phi nhưng lại càng tin tưởng có người đứng ở đằng sau Thần phi chỉ đạo. Nàng không hiểu một điều, nếu như người đó là cao thủ, tại sao lại phạm phải sai lầm sơ đẳng tăng nhiều dược lượng như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ bị phát hiện hay sao?

"A Nhược, muội đang nghĩ gì vậy? Có nghe ta nói không?"

Hoàng Kỳ có chút bất mãn đẩy nhẹ Lăng Sở Nhược, nha đầu này không biết nghĩ gì mà ngây ra không để ý đến nàng. Thấy nàng giận dỗi, Lăng Sở Nhược tròn mắt hỏi lại

"Sao thế? Tỷ vừa nói gì?"

"Ta bảo muội đừng nói chuyện này cho ai hết tránh bứt dây động rừng, hiểu không?" Hoàng Kỳ kiên nhẫn nhắc lại

"Ân, ta hiểu rồi" Lăng Sở Nhược gật đầu cam đoan

"Nhìn muội kìa, mắt đỏ hết cả rồi. A Linh hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, muội cũng mau nghỉ ngơi đi thôi"

Lúc này Hoàng Kỳ mới để ý đến sắc mặt nhợt nhạt của nàng, cùng là thức đêm nhưng Hoàng Kỳ không có gì đáng ngại, Lăng Sở Nhược ngược lại không có được sức khỏe tốt như vậy, nghe Hoàng Kỳ nhắc mới cảm thấy có chút choáng váng

"Vậy ta về Cư Tình uyển nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì nhớ báo cho ta"

Lăng Sở Nhược đương nhiên không biết chuyện Hoàng Kỳ cũng một đêm không ngủ, nàng che miệng ngáp khẽ một cái, những ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc lộ ra khiến cho Hoàng Kỳ xúc động muốn nắm lấy. Loại xúc động này khiến Hoàng Kỳ thầm cảm thán không thôi, mỹ nhân thiên hạ không thiếu nhưng mỹ nhân vừa có khí chất ưu nhã thoát tục vừa có mị lực như nàng thì thực khó kiếm. Hoàng Kỳ đối với Lăng Sở Nhược trước nay đều che giấu thưởng thức không để lộ, nàng vui vẻ choàng tay qua bờ vai nhỏ nhắn xinh đẹp

"Ta tiễn muội"

"Ấy, không cần đâu, ta tự đi được, tự đi được"

Lăng Sở Nhược cứng người giãy ra, mặc dù là y giả nhưng ngoài băng bó sơ cứu ra nàng không thích đụng chạm vào người khác, ngay cả Thanh Vũ cùng nàng lớn lên cũng không có ngoại lệ đó. Hoàng Kỳ bị nàng cự tuyệt cũng không nổi giận, ngược lại còn cười đến xán lạn

"Vậy thì ta càng phải đưa muội về, chỉ sợ muội chịu không nổi giữa đường ngất đi thì sao"

"Cùng lắm ở đó ngủ một giấc sẽ khỏe thôi" Lăng Sở Nhược cũng phì cười, không vì một loạt hành động mà bối rối

Đại môn càng lúc càng gần, đám nha hoàn và thái giám không thu được tin tức không dám trở về còn đang chực chờ ở ngoài. Một trong số đó phát hiện có người bước ra liền lập tức sáng mắt, xôn xao một mảnh. Lăng Sở Nhược nhìn thấy chờ mong trong ánh mắt bọn họ thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đưa mắt nhìn Hoàng Kỳ, đáp lại nàng là một cái lắc đầu nhún vai

Đứng lẫn trong đám yến oanh ấy là Nhiếp Khiếu Lan một thân đơn bạc, nàng mặc dù không quá nổi bật nhưng lại khiến Hoàng Kỳ vừa liếc mắt đã phát hiện ra. Còn đang nghĩ tránh đi thì nàng đã nhún gối hành lễ, thanh âm trong trẻo không lớn không nhỏ, có chút nhu thuận nhưng phần nhiều là lãnh đạm

"Phó tướng quân an hảo"

Đám thái giám và nha hoàn cũng răm rắp làm theo. Hoàng Kỳ ánh mắt có chút phức tạp hô một tiếng miễn lễ, Lăng Sở Nhược đi nhanh đến nâng lên Nhiếp Khiếu Lan, còn nhớ ngày trước ở Triệu quốc cung vị công chúa này không có làm khó nàng chuyện này.

"Ở đây gió lớn, Lan cô nương sức khỏe không tốt sao lại không cho người thông báo?"

Lăng Sở Nhược trách khẽ, nàng không biết Nhiếp Khiếu Lan vừa rồi đã đi vào, hiện tại chỉ là cố ý ở đây chờ mà thôi. Nghe nàng nói vậy, Nhiếp Khiếu Lan liền ho một cái, thân thể gầy yếu run rẩy như thể tùy thời có thể ngã xuống. Lăng Sở Nhược vội đỡ nàng, định cởi áo choàng đưa cho nàng thì Hoàng Kỳ ngăn lại, một kiện áo choàng khác liền hạ trên người Nhiếp Khiếu Lan.

"Đa tạ phó tướng quân, đa tạ Sở cô nương, Khiếu Lan vẫn ổn. Ta nghe nói Thượng Quan tiểu thư xảy ra chuyện nên vội vã đến đây. Áo choàng này Khiếu Lan giặt sạch sẽ trả lại phó tướng quân"

Nhiếp Khiếu Lan không khỏi chua xót, nàng đứng rất lâu rất lâu thế nhưng Hoàng Kỳ liếc mắt cũng không muốn nhìn, Lăng Sở Nhược định cởi áo choàng cho nàng thì nàng ấy liền ngăn lại, miễn cưỡng làm ra vẻ quan tâm.

Từ xót xa đến hận không biết khoảng cách xa bao nhiêu, đối với Nhiếp Khiếu Lan khoảng cách ấy rất gần. Nàng không hận Hoàng Kỳ, nàng hận nữ nhân kia. Cho dù trước đây bị ức hiếp cũng chưa từng có cảm giác oán hận như vậy. Nữ nhân này đeo bám thái tử còn không nói, vì sao lại còn sóng bước bên cạnh Hoàng Kỳ? Nhiếp Khiếu Lan hoàn toàn quên mất cách đây một khoảng thời gian ngắn nàng đã muốn Lăng Sở Nhược thích Hoàng Kỳ đến như thế nào

Hoàng Kỳ không đáp lời nàng, Lăng Sở Nhược có chút mất bình tĩnh dùng ánh mắt trao đổi với Hoàng Kỳ. Hoàng Kỳ hiểu nàng muốn nói gì, tin tức như thế nào truyền đi mau? Nàng còn tưởng Thượng Quan gia sống chết cũng muốn giữ bí mật. Hoàng Kỳ làm sao có thể nói với nàng rằng tin tức truyền đi mau như vậy chính nhờ sự giúp sức của thái tử đâu, chỉ có thể đưa mắt về phía đám thái giám và nha hoàn đang đứng một bên

Lăng Sở Nhược nhận ra được Quý công công hầu hạ cho Liễu Khanh đang cố sức vểnh tai nghe ngóng, phút chốc vẻ điềm tĩnh lại xuất hiện trên gương mặt nàng.

"Lan cô nương bệnh rồi, qua bên kia ngồi nghỉ một lát thôi. Để ta sai người chuẩn bị kiệu đưa ngươi về "

Nhiếp Khiếu Lan kéo kéo áo choàng che đi thân người lạnh giá, phối hợp ho vài tiếng. Nàng mục đích đến đây cũng không phải nhằm vào Uyển Linh.

Hoàng Kỳ đưa tay kéo lấy nàng, nàng và thái tử điện hạ thân thể rất tốt nên thức một đêm cũng không có vấn đề gì thế nhưng Lăng Sở Nhược chỉ là một cái nhược nữ tử, sắc mặt của nàng lúc này thực sự khiến người khác lo lắng. Nàng nói: "Để ta đưa nàng ấy về, muội mau nghỉ ngơi đi"

Không phải Hoàng Kỳ không hiểu ý Lăng Sở Nhược, chỉ là nàng không muốn Lăng Sở Nhược tiếp xúc với Nhiếp Khiếu Lan. Không hiểu vì sao nàng lại có cảm giác Nhiếp Khiếu Lan không đơn thuần như vậy tìm đến cửa

Nhiếp Khiếu Lan tâm như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đến không thở được. Nàng ở trong tay áo âm thầm dùng kim đâm vào tay mình, trong nháy mắt nỗi đau thể xác khiến cho nàng tạm thời quên đi khó chịu trong tim. Nàng tự mình đi đến lương đình ở bên kia, nha hoàn Tiểu Ảnh ở bên cạnh cũng vội chạy theo. Lăng Sở Nhược xem nhẹ mệt mỏi của bản thân, khẽ gạt tay Hoàng Kỳ ra

"Tỷ đi trước đi, ta cùng Lan cô nương nói chuyện một lát, sẽ không mất nhiều thời gian đâu" Nói rồi vội chạy theo Nhiếp Khiếu Lan đi vào lương đình

Tiểu Ảnh ở bên ngoài canh chừng, đám thái giám và cung nữ đành phải tay không trở về. Gió mang theo hương hoa thơm ngát tỏa khắp không gian, y phục màu trời thanh thoát uyển chuyển bị gió lay động như những cánh chim xinh đẹp đang tung bay, phảng phất như thể hương thơm kia toát ra theo từng bước chân của nàng. Người này vì sao có loại khí chất làm động lòng người như vậy? Thậm chí ngay cả khi nàng chỉ mặc một bộ y phục đơn giản?

Bàn tay bất giác siết chặt, Nhiếp Khiếu Lan nhíu mày tự an ủi, người kia có là tuyệt sắc mỹ nhân thì sao, được Hoàng Kỳ yêu mến thì sao? Rốt cuộc cũng không đổi được chân tình của đế vương, cũng chỉ là một quân cờ không hơn không kém.

Nàng mặc dù không quá hiểu biết Lãnh Nguyệt Thanh nhưng không tin tưởng Lãnh Nguyệt Thanh đối với người khác sủng ái. Lãnh Nguyệt Thanh là loại người có tâm cao chí cao, là bậc đế vương trong lòng chỉ có thiên hạ. Lăng Sở Nhược ngu ngốc không có nghĩa là Nhiếp Khiếu Lan nàng cũng ngu ngốc, nàng biết Lăng Sở Nhược chính là bị lợi dụng, không chỉ lần đó ở Triệu quốc cung làm mật thám, trước đó cũng vậy, sau này cũng vậy, nàng ta chỉ có thể làm quân cờ mà thôi. Cả nàng cũng vậy nhưng cho dù đều là quân cờ thì hiện tại nàng vẫn có hơn chín phần tự tin rằng Lăng Sở Nhược quyền hạn so với nàng thấp hơn, bởi vì, nàng cùng với Lãnh Nguyệt Thanh vừa mới làm một giao dịch cực kỳ quan trọng

Đợi cho Lăng Sở Nhược ngồi xuống, Nhiếp Khiếu Lan liền rót cho nàng một ly trà ấm, làm ra vẻ sốt sắng hỏi

"Chuyện của Thượng Quan tiểu thư là thật sao? Ban đầu ta cũng không tin lắm nhưng không yên tâm nên mới đến đây"

"Bên ngoài đồn đãi thế nào?"

Lăng Sở Nhược không vội trả lời, nàng hy vọng chuyện này không đến nỗi tồi tệ, hy vọng còn có thể cứu vãn được. Đáng tiếc câu trả lời của Nhiếp Khiếu Lan lại như dội một gáo nước lạnh vào mặt nàng

"Nghe nói Thượng Quan tiểu thư cùng Tú Kỳ hộ vệ có tư tình, Thành Thủ úy đại nhân vì chuyện này mà tức giận không nhẹ, đánh nàng đến mức thập tử nhất sinh. Còn có..." Nói đến đây, Nhiếp Khiếu Lan gương mặt trắng nõn chuyển sang hồng nhuận, có chút ấp úng không muốn nói tiếp

"Còn có cái gì?"

Lăng Sở Nhược nghe thấy trống ngực đập liên hồi, chuyện này liên quan đến danh tiết của Uyển Linh, nghĩ đến tiểu cô nương có đôi mắt trong sáng biết cười, nàng không khỏi đau lòng

"Thành thủ úy đại nhân được cao nhân chỉ dẫn, cho người đến phá thân nữ nhi hắn"

Nhiếp Khiếu Lan hạ thấp giọng, thấy sắc mặt khó coi của Lăng Sở Nhược liền lo lắng nắm lấy tay nàng

"Sở cô nương, chuyện không phải như vậy đúng không? Ta nghe nói tin đồn này do chính vị cao nhân kia đồn đãi, Thành thủ úy đại nhân vì chuyện này mà đang ráo riết truy lùng hắn"

Bàn tay Lăng Sở Nhược lạnh giá, cả gương mặt cũng tái xanh khiến cho Nhiếp Khiếu Lan càng thêm khẳng định. Lăng Sở Nhược không nghĩ nhiều lời, nàng chỉ đơn giản nói một câu

"Chuyện A Linh bị thương là thật, có điều những chuyện phía sau ta cũng không rõ ràng lắm, đợi A Linh tỉnh lại ta sẽ hỏi muội ấy"

Nhiếp Khiếu Lan gật đầu rồi ho nhẹ vài tiếng.

"Nếu Thượng Quan tiểu thư chưa tỉnh thì ta không làm phiền nữa, cáo từ"

Nhiếp Khiếu Lan đã đứng dậy, Lăng Sở Nhược cũng không nghĩ giữ, chỉ có điều trong lòng nàng canh cánh một chuyện, không thể không nói rõ ràng

"Lan cô nương, chuyện của Triệu hoàng tộc ta..."

Nhiếp Khiếu Lan vẫn chưa rời đi là để chờ Lăng Sở Nhược nói ra những lời này. Nàng từ từ quay lại, từ trong ánh mắt hiện lên tiếu ý, khóe miệng nhỏ nhắn vung lên khiến cho gương mặt nhợt nhạt của nàng có thêm sức sống

"Điện hạ đáp ứng ta sẽ dời ngày hành quyết, trong thời gian đó ta có thể tự do đến thăm bọn họ"

"Thật sao? Như vậy thì hay quá. Chúc mừng ngươi"

Nằm ngoài dự tính của nàng, Lăng Sở Nhược không chút nghi kỵ phấn khích chúc mừng, nhìn không ra bất kỳ biểu hiện giả tạo nào. Nhiếp Khiếu Lan có chút mê man không hiểu, còn đang chờ nàng hỏi tiếp nhưng Lăng Sở Nhược cái gì cũng không hỏi, chỉ lẩm bẩm "Thật tốt, thật tốt"

Lăng Sở Nhược không ngốc, nàng biết Lãnh Nguyệt Thanh có lợi mới chấp nhận làm chuyện nguy hiểm này. Nàng tuy không hiểu chuyện triều chính nhưng cũng biết quý tộc của một quốc gia bị đô hộ kết cục đều chỉ có một, nếu không diệt trừ hậu họa sẽ khó có thể tưởng tượng.

Nàng trước đó yêu cầu Lãnh Long đều đã có tính toán, chỉ cần một, hai sinh mạng được cứu thoát, nàng có thể cam đoan cả đời bọn họ đều không nhớ ra được gốc gác của bản thân, bình bình an an ly khai hoàng cung. Nhiếp Khiếu Lan thật sự xem nhẹ Lăng Sở Nhược, nàng đúng là có tấm lòng thiện lương nhưng tuyệt đối không phải người làm ra chuyện ngu ngốc, vì tình cảm riêng tư mà không nghĩ đến nguy hại quốc gia

Nhiếp Khiếu Lan đã đi, Lăng Sở Nhược vẫn còn ngồi lại suy nghĩ. Tin tức không thể nào là do Thượng Quan gia truyền ra, cho dù là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa Thành Thủ úy cũng sẽ không đem danh dự của Uyển Linh và toàn thể Thượng Quan gia làm trò đùa. Người có thể biết chuyện không nhiều, ngoại trừ Thượng Quan gia còn có Liễu gia bên kia. Đồn đãi nửa điểm cũng không nhắc đến danh tính của nam nhân đã cưỡng bức Uyển Linh, vậy tin tức này có phải hay không là do Liễu thừa tung

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện