"Bẩm thái tử, số lượng người ở đây vượt quá số phòng còn dư, không thể đủ cho mỗi người một phòng được"

Trên gương mặt khắc khổ của trụ trì hiện rõ vẻ bối rối khi bước ra thông báo, mấy ngày trước có người đến nói rằng thái tử sẽ ghé ngang đây, bảo ông chuẩn bị tiếp giá nhưng đâu thể ngờ được thái tử dẫn theo nhiều người như vậy đến, chùa dù to nhưng sư sãi cũng nhiều, gom hết mấy trăm người ở trong mấy phòng nhỏ đã là hết khả năng rồi

"Dư ra được mấy phòng?" Lãnh Nguyệt Thanh lạnh lùng hỏi

"Bẩm thái tử, còn 4 phòng"

Trụ trì mặc dù là người tu hành nhưng không hiểu sao vẫn bị khí chất của Lãnh Nguyệt Thanh dọa cho hoảng sợ. Người này có mệnh hoàng đế, cả người toát ra bá khí rất lớn, nhìn bề ngoài có vẻ lãnh đạm bất cần nhưng nếu có dã tâm thì không gì là không đạt được, là một người không dễ đắc tội

"Thái tử, không nên làm khó trụ trì, hai phòng lớn sẽ để cho thái tử và công chúa mỗi người một phòng, ta và Hoàng Kỳ tỷ tỷ ở chung một phòng, Tú Kỳ và A Linh ở chung một phòng. Vậy có được không?"

Nhiếp Khiếu Lan hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt kín đáo liếc nhìn Lăng Sở Nhược đang ngây thơ giải vây cho trụ trì, lại nhìn thấy Hoàng Kỳ ánh mắt lấp lánh rất vui vẻ thì trong lòng không nhịn được xót xa.

Từ sau hôm ngủ chung, Lăng Sở Nhược dường như không thèm mở miệng nói chuyện với Lãnh Nguyệt Thanh câu nào nữa. Ban đầu nàng cũng không để ý nhưng Lăng Sở Nhược hết lần này đến lần khác cố ý né tránh khiến nàng vô cùng khó chịu. Lần này lại còn đòi chung phòng với người khác, chẳng phải hôm trước còn ôm nàng khóc lóc sao? Thật không hiểu tiểu nữ nhân này trong đầu đang nghĩ gì

"Ngươi, ngủ một mình đi. Hoàng Kỳ chăm sóc cho Lan nhi, những người còn lại tự sắp xếp"

Lan nhi? Xưng hô thân mật như vậy, Lăng Sở Nhược tuy không muốn để ý đến nhưng không nhịn được khó chịu trong lòng. Nàng kéo lại vạt áo choàng trên người, lòng không khỏi lạnh giá

Lãnh Nguyệt Thanh nói xong thì bỏ đi, Uyển Linh hớn hở ra mặt nhưng cũng không quên nhìn Lăng Sở Nhược một cái đầy thông cảm, thái tử trước giờ nóng lạnh thất thường nhưng cũng chưa từng có hành động kỳ lạ như vậy, bất quá nàng nào dám nói ra, thái tử vẫn luôn là thái tử, hành động không bình thường cũng không đến phiên nàng quản.

Lăng Sở Nhược thở dài một hơi rồi quay sang nhờ trụ trì dẫn đến phòng mình, mấy ngày này nàng mệt đến sắp xỉu đến nơi rồi, vừa phải chữa bệnh cho Nhiếp Khiếu Lan, lại vừa phải nghĩ cách tránh né Lãnh Nguyệt Thanh trong chuyến đi chật hẹp, cả đời này nàng cũng chưa từng đi đâu xa đến mức mà cả thân thể và tâm trí đều mệt đến như vậy.

"Nhược nhi, ngủ chưa?"

Là giọng của Hoàng Kỳ, Lăng Sở Nhược nằm dài trên giường, úp mặt xuống gối không thèm để tâm đến hình tượng. Xấu thì cũng đã xấu rồi, nơi này quá xa Tiêu Châu, nàng cũng không muốn giả vờ làm người khác nữa

"Vào đi, cửa không khóa"

"Xem ra mệt lắm nhỉ? Cho muội này"

Hoàng Kỳ suýt nữa cười thành tiếng khi thấy tướng nằm của nàng, cả người lười biếng đổ dài trên giường, chăn quấn lộn xộn chẳng khác gì có thêm một cái mai trên lưng. Lăng Sở Nhược hé mắt nhìn, vừa thấy vật lấp lánh trên tay Hoàng Kỳ đã bật ngồi dậy, mắt sáng rỡ

"Là ngọc trai tam đẳng, tỷ tìm được ở đâu vậy?"

Trên đường đến đây, Lăng Sở Nhược đã tìm rất nhiều nơi vẫn không tìm thấy loại ngọc trai thượng đẳng nào, toàn hàng thủ công pha trộn rất tinh xảo nhưng để đem làm thuốc thì hoàn toàn không thể. Viên ngọc trên tay Hoàng Kỳ có chút nhỏ, lại không phải loại tốt nhất nhưng hoàn toàn là ngọc trai thô nguyên chất, rất tốt cho việc trị liệu của nàng

Đối với một số người, y thuật của Lăng Sở Nhược có thể đã được gọi là thần y nhưng nàng lại không hề hài lòng một chút nào. Làm gì có thần y nào vô dụng như nàng chứ, trải qua những ngày thiếu thốn thuốc men nàng mới hiểu được lý do vì sao ngày xưa mẫu thân nàng đi đâu cũng mang theo rất nhiều thứ trên người như vậy, lúc ấy nàng còn chê phiền phức, căn bản là kiến thức của nàng còn quá hạn hẹp.

Nhìn thấy Lăng Sở Nhược vui vẻ như vậy, Hoàng Kỳ cũng rất hài lòng, cảm thấy bao nhiêu công sức cũng là xứng đáng

"Thôi, ta về phòng đây, muội nghỉ ngơi đi nhé"

Tiễn Hoàng Kỳ ra khỏi cửa, Lăng Sở Nhược vui vẻ vặn to đèn, nghiên cứu tìm cách đưa ngọc trai vào lọ thuốc sao cho hiệu quả.

Hoàng Kỳ trở về phòng, thấy Nhiếp Khiếu Lan một thân bạch y tựa cửa chờ. Mặc dù đã được Lăng Sở Nhược hết lòng chữa trị nhưng do đi đường mệt nhọc và thiếu thốn đủ đường, khí sắc của nàng hiện tại vẫn chưa có gì khởi sắc.

Nhìn thấy Hoàng Kỳ trở lại, Nhiếp Khiếu Lan lập tức thu lại ánh mắt ưu thương, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hoàng Kỳ thấy nàng như vậy thì trong lòng có chút xót xa, biết rõ tình cảm của nàng nhưng không sao đáp trả lại được

"Ngoài đây gió lớn, có việc gì công chúa cứ nói ta, không nên ra ngoài đâu"

"Ta tưởng ngươi sẽ không quay lại nữa"

Nhiếp Khiếu Lan cúi đầu lí nhí nói, tình cảnh này làm cho Hoàng Kỳ nhớ lại ngày đầu tiên gặp nàng, cũng là dáng vẻ cô độc yếu đuối khiến cho người ta thương xót như vậy.

Hoàng Kỳ vốn dễ mềm lòng, lại nghĩ bản thân vừa rồi vừa đưa nàng về phòng đã chạy đi tìm Lăng Sở Nhược thì có chút xấu hổ liền hướng nàng giải thích

"Ta chỉ đến đưa đồ cho Nhược nhi, để công chúa chờ thật là có lỗi quá. Mau vào thôi, ta sẽ trải giường cho công chúa"

Nói rồi lách người đi vào. Nhiếp Khiếu Lan cắn cắn môi dưới, bộ dạng không cam tâm gọi với theo

"Hoàng Kỳ, ta không còn là công chúa nữa, ngươi không thể nào gọi ta thân mật hơn được sao? Giống như Lăng Sở Nhược, thời gian ngươi quen nàng so với ta trễ hơn mà"

Hoàng Kỳ vẫn không quay lại, vừa bận rộn chuẩn bị chăn gối vừa hỏi lại, xem ra không quan tâm lắm về vấn đề này

"Vậy muốn ta gọi ngươi là gì?"

"Ngươi có thể gọi ta là Khiếu Lan, hoặc ...Lan nhi cũng không tồi"

Nhiếp Khiếu Lan vui mừng trả lời ngay, chuyện này nàng giữ trong lòng đã lâu rồi, Hoàng Kỳ không biết rằng để nói được câu này, nàng phải dùng hết bao nhiêu dũng khí. Không hiểu tại sao mặc dù đã quyết định buông tay, nhưng mà một chút, chỉ một chút dịu dàng cũng đủ làm cho nàng tham luyến

"Vậy ta sẽ gọi ngươi là Khiếu Lan nhé"

Rốt cuộc là vẫn không thể thân thiết bằng Lăng Sở Nhược. Nhiếp Khiếu Lan chỉ vừa mới nghĩ trong đầu, chưa kịp buồn thì Hoàng Kỳ đã nói thêm một câu

"Tên rất hợp với ngươi, thật đẹp"

Nhiếp Khiếu Lan đã từng rất ghét cái tên của mình, rõ ràng cuộc đời nàng vốn u ám như vậy, hoa lan mỉm cười – làm trò cười cho người khác thì đúng hơn. Nhưng mà lúc này đây, khi mà người nàng thích gọi tên của nàng, lại còn khen đẹp, Nhiếp Khiếu Lan bất giác nở nụ cười

Chùa lớn tuy rằng rất bề thế nhưng dường như đã lâu không được tu sửa, Lăng Sở Nhược cảm giác tiếng gió đập vào cửa sổ nghe thật chát chúa, như thể tùy thời đem cánh cửa mỏng manh kia hất văng đi

Lãnh Nguyệt Thanh đáng ghét, thái tử mặt lạnh mặt đen xấu xa vô lương tâm, càng bất an bao nhiêu, Lăng Sở Nhược lại càng muốn đem kẻ đầu sỏ đã khiến nàng một mình ở lại nơi đáng sợ này nguyền rủa nhiều hơn. Không biết do vô tình hay cố ý mà bốn phòng được dọn dẹp để ở lại cách rất xa nhau, nàng vừa khéo ở mộ mình lại còn phải ở nơi vắng vẻ nhất.

Đèn trong phòng cứ liên tục bị thổi tắt, mặc cho cửa sổ vẫn đang đóng kín. Viên ngọc trong tay Lăng Sở Nhược đột nhiên rơi xuống đất, nàng vội vã cúi người xuống nhặt, đúng lúc đó cửa sổ tự động bật mở.

Gió mang hương dầu hỏa nồng nặc ùa vào khiến cổ họng ngứa rát, không khỏi bật ra vài tiếng ho khan. Lăng Sở Nhược choáng váng ngước mặt lên nhìn, trong ánh mắt không biết có bao nhiêu kinh hoàng.

Những mũi tên lửa không biết từ đâu bay đến bám vào rèm châu khiến cho cả căn phòng bỗng dưng bừng sáng. Lăng Sở Nhược trái tim đập loạn xạ, hai chân cuống quýt chạy đến cửa chính muốn thoát ra nhưng bất luận nàng đẩy mạnh như thế nào, cánh cửa cũng không chút suy chuyển.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, lửa không ngừng lan ra khắp nơi, khói xông vào mũi vào mắt khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo. Lăng Sở Nhược cất giọng khàn khàn kêu cứu, đáp lại nàng chỉ có tiếng gió hú hét bên ngoài

Lửa đã lan rất rộng, trong phòng chẳng có gì có thể dập tắt được, nàng dùng hết sức tông người vào cửa nhưng mấy lần như vậy, mặc cho bả vai sớm đã bầm tím mất hết cảm giác nhưng cánh cửa vẫn như trước đứng sừng sững ở đó

Nàng tuyệt vọng trượt dài xuống ho sặc sụa, mơ màng nhìn ngọn lửa hung tợn càng lúc càng đến gần, sức nóng và khói khiến cho nước mắt cứ thế lăn dài, tứ chi như thể vô lực. Đêm nay chắc phải bỏ mạng ở đây rồi, nàng chết mà không ai biết, cũng không biết ai ác độc đến mức dùng cách này để giết chết nàng.

"Nhược nhi"

Bên tai truyền đến tiếng gọi ôn nhu thân mật, người có thể gọi nàng ngọt ngào như vậy trên đời chỉ có một người.

Phụ thân.

Lăng Sở Nhược khẽ động thân người, phụ thân vẫn đang chờ nàng ở kinh thành, nếu nàng cứ vậy mà chết, người sẽ đau khổ đến thế nào?

Còn có ... còn có cả người đó nữa, nếu như thấy được nhìn thấy nàng bị lửa đốt khó coi đến vậy, có phải cũng sẽ cảm thấy kinh tởm với bộ dạng gớm ghiếc đó không?

Nàng nhịn không được co rúm người lại, cố gắng dùng chút tỉnh táo cuối cùng ôm lấy thân mình

"Lăng Sở Nhược"

Nàng có phải đã chết rồi không? Nếu không vì sao cứ liên tục nghĩ đến Lãnh Nguyệt Thanh như vậy? Bất quá ảo giác này cũng rất tốt, không những nhìn thấy dáng người lại còn nghe được cả giọng nói. Cứ thế này chết đi cũng tốt

Xà ngang rực lửa từ trên cao đổ xuống, ánh lửa chậm rãi tan vào trong ánh mắt nàng. Chắc là đau lắm. Lăng Sở Nhược run rẩy khép chặt mi mắt, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó, không muốn

Thời gian chầm chậm trôi qua, xèo một cái, tiếng da thịt bị cháy khiến trái tim nàng như vỡ vụn nhưng lại không hề đau đớn như nàng tưởng tượng, ngược lại rất dễ chịu như đang rơi vào vòng tay của một người nào đó. Khoan đã, mùi hương này ...

Lăng Sở Nhược đưa tay quờ quạng liền túm được một góc lụa trơn bóng, nàng ngây ngốc mở mắt, phát hiện gương mặt nhìn nghiêng phóng đại của Lãnh Nguyệt Thanh

Một loạt hành động nhanh như gió thoảng nhưng tựa như có sức nặng ngàn cân đè lên trái tim nhỏ bé của Lăng Sở Nhược. Lãnh Nguyệt Thanh đôi môi tái nhợt mím chặt, tay trái hất tung thanh xà ngang ra xa, sức nóng từ khắp nơi đổ vào khiến cả mặt và lưng nàng đều ướt đẫm

"Thật sự là ngươi?"

Lãnh Nguyệt Thanh tay xuất ra chưởng lực định nhằm cánh cửa đánh tới nhưng vội thu lại, xoay người né sang một bên. Cùng lúc đó, một thanh xà ngang khác đổ xuống, đúng chỗ hai người vừa đứng. Lăng Sở Nhược ngã đè lên người Lãnh Nguyệt Thanh, cú ngã chân thực này khiến nàng tỉnh táo hơn rất nhiều, không kiềm nén được sung sướng cùng lo lắng

"Nguy hiểm như vậy, ngươi vì sao lại xông vào đây?"

"Đừng nói vô nghĩa nữa, mau đứng dậy đi"

Lãnh Nguyệt Thanh gương mặt cứ trắng bệch một cách kỳ lạ nhưng thanh âm vẫn như cũ lạnh lùng, không tỏ ra chút lúng túng hay hoảng hốt nào. Lăng Sở Nhược vội vã bò dậy, nhìn tình cảnh cả hai bị bao vây bởi lửa, luống cuống đến mức không biết làm sao, chỉ biết giương đôi mắt đỏ hoe đầy nước lên nhìn Lãnh Nguyệt Thanh

"Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết đúng không?"

"Đừng nói bậy, sẽ không có chuyện gì đâu"

Nhìn cánh tay cáu bẩn gầy guộc đang run rẩy nắm lấy tay áo mình, Lãnh Nguyệt Thanh không hiểu tại sao lại có cảm giác rất khó hiểu, đáng tiếc đây không phải lúc suy nghĩ những chuyện này. Nàng một bên trấn an, một bên quay đầu nhìn về phía trước, cố xuyên qua màn khói lửa để xác định phương hướng.

Lăng Sở Nhược bây giờ mới phát hiện ra, bóng lưng cao lớn vẫn đang chắn trước mặt nàng không biết từ lúc nào đã không còn nguyên vẹn nữa, y phục vừa rách vừa dơ, loáng thoáng để lộ ra những lằn ngang dọc nhuốm đầy máu và mồ hôi

"Đợi ta một chút"

Lãnh Nguyệt Thanh vừa định bước đi, Sở Nhược liền cuống quýt giữ lại, Lãnh Nguyệt Thanh bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên đầu nàng trấn an, thanh âm ôn nhu trầm ấm nhưng không kém phần kiên định.

"Ngoan, đừng sợ"

Một lời này thành công đem nỗi sợ của Lăng Sở Nhược hóa giải phân nửa. Không hiểu sao nàng lúc nào cũng tin tưởng Lãnh Nguyệt Thanh một cách vô điều kiện. Người này, bất cứ lúc nào cũng khiến nàng có cảm giác an toàn, cho dù là hôm đó ở trong đại lao hay lúc này ở trong biển lửa.

"Bên kia là cửa sổ, có đi được không? Nếu đi được thì phải chạy thật nhanh"

Lãnh Nguyệt Thanh nhíu mày tính kế, lửa hiện tại đang vây lấy hai người gần như thành một vòng tròn, chỉ có một hướng đi duy nhất nhưng bất cứ lúc nào xà nhà cũng có thể đổ xuống, chỉ cần sơ xảy một tý sẽ không thể thoát ra được.

"Ta đi được, đừng lo"

Đường đi có rất nhiều vật nhỏ cản trở, Lăng Sở Nhược phải rất cố gắng lắm mới tránh được. Vừa lúc hai người đến được bên cửa sổ thì cũng là lúc xà nhà cuối cùng đổ xuống. Lãnh Nguyệt Thanh không chút chần chừ ôm nàng nhảy ra, cả căn phòng hoàn toàn chìm trong biển lửa

Hoàng Kỳ sốt ruột chờ ở bên ngoài, vừa thấy hai người nhảy ra đã vội lao đến đưa áo choàng, Uyển Linh hò hét chỉ huy người vận chuyển nước để dập tắt lửa. Nhiếp Khiếu Lan từ nãy đến giờ thủy chung đem ánh mắt dán chặt vào phía căn phòng đang bốc cháy, lúc này mới thả lỏng ra, cũng vội bước đến chỗ hai người

"Thái tử, Sở Nhược, hai người không làm sao chứ?"

Lăng Sở Nhược mấp máy đôi môi tím tái nhưng lại không nói được lời nào, nhiệt độ bên ngoài so với sức nóng vừa rồi thật khác rất xa, mặc dù đã khoác một kiện áo choàng cũng không ngăn được run rẩy.

Từ đằng xa, Tú Kỳ mang theo mấy chục ám vệ chạy tới, đằng trước còn dắt theo mấy tên áo đen đang bị trói nghiến hai tay

"Thuộc hạ thất trách, thỉnh thái tử trách phạt"

"Ta đã nói phải bảo vệ nàng cho tốt, mấy chục người các ngươi lại để cho mấy tên này lộng hành như vậy, đáng tội gì"

Gương mặt ám khói đen xì, y phục rách rưới, tóc tai rũ rượi cũng không làm giảm uy nghiêm của Lãnh Nguyệt Thanh. Nàng lúc này vô cùng tức giận, nàng đã lường trước được Cẩm Phong cùng tàn binh sẽ đến cứu Nhiếp Khiếu Lan nên đã bố trí cho Hoàng Kỳ đến bảo hộ nàng. Chẳng ngờ hắn lại xảo quyết và độc ác đến mức dùng cách phóng hỏa để lợi dụng hỗn loạn mà đưa người đi.

Không khí chùng xuống im lặng, thậm chí Uyển Linh cũng không dám la hét nữa, đám người chữa cháy cẩn trọng từng bước một, chỉ sợ một sơ xuất nhỏ cũng khiến nộ khí của Lãnh Nguyệt Thanh dâng cao.

"Đã bắt được Cẩm Phong chưa?"

"Bẩm thái tử, thuộc hạ thất trách cam nguyện chịu phạt"

Lãnh Nguyệt Thanh cũng không nghĩ sẽ dễ dàng bắt được Cẩm Phong nhưng sự việc lần này đúng là quá mất kiểm soát. Nhìn gương mặt trắng bệch đầy nước mắt của Lăng Sở Nhược, Lãnh Nguyệt Thanh càng tức giận hơn. Trước mắt nàng mà dám phóng hỏa giết người của nàng, nhất định không thể tha thứ

"Chờ hồi kinh sẽ quyết định xử phạt các ngươi. Lui xuống đi"

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Nguyệt Thanh rất ít khi trách phạt người dưới nhưng một khi phạt sẽ phạt rất nặng. Nàng cho lui lúc này đã là quá mức nhân nhượng rồi, chờ hồi kinh cơn giận nguôi đi, hình phạt cũng sẽ không quá đáng sợ.

Hoàng Kỳ đau xót nhìn Lăng Sở Nhược đứng một bên run rẩy, muốn đến bên cạnh nàng nhưng lại không thể trái lệnh, chỉ có thể thở dài bỏ đi. Lăng Sở Nhược lúc này hai chân như muốn nhũn ra, gió lớn thổi vào khiến nàng không ngừng run rẩy. Lãnh Nguyệt Thanh biết nàng vừa sợ vừa kiệt sức nên kéo nàng sát vào mình, dịu giọng hỏi

"Đi được không? Ta gọi người mang kiệu đến"

"Thái tử, vết thương của ngươi"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện