"Đại phu, muội ấy thế nào rồi?"

"Vị cô nương này thân thể suy nhược do không nghỉ dưỡng tốt trong thời gian dài, thần kinh căng thẳng, khí huyết suy yếu có lẽ đã chịu đả kích gì đó"

"Như vậy có nguy hiểm không?"

Lần lượt là giọng của Hoàng Kỳ, một người lạ và Uyển Linh. Lăng Sở Nhược mệt mỏi mở mắt, muốn ngồi dậy nhưng cả người vô lực. Lãnh Nguyệt Thanh là người đầu tiên phát hiện nàng đã tỉnh liền bước đến đỡ nàng ngồi dậy.

Lăng Sở Nhược dụi mắt một cái, đúng là Lãnh Nguyệt Thanh, người này chẳng phải đang trên đường hồi kinh sao? Xuất phát điểm trước các nàng, lại còn ngựa phi nước đại, hiện giờ tại sao lại xuất hiện ở đây?

Lãnh Nguyệt Thanh ban đầu vốn định hồi kinh nhưng vừa đến Giang Châu liền nghe được tin tức của Cẩm Phong. Tên cáo già này từ sau khi Triệu quốc hoàng cung thất thủ liền bặt vô âm tín, nàng biết rõ năng lực của hắn, nếu bây giờ để xổng mất, Thục quốc sau này hẳn sẽ gặp họa lớn. Muốn bắt được hắn, Lãnh Nguyệt Thanh nhìn sang Nhiếp Khiếu Lan đang bước đến gần, nữ nhân này chính là mồi nhử duy nhất

"Đại phu, mau mau đến xem tỷ ấy đi, tỷ ấy tỉnh rồi"

Uyển Linh sốt ruột lôi kéo vị đại phu già, hai mắt đỏ hoe cố gắng kiềm nén, nếu không có Lãnh Nguyệt Thanh ở đây, nàng hẳn đã òa lên khóc rồi. Vị đại phu bị hành động của nàng dọa một trận, tiểu cô nương thoạt trông nhỏ bé nhưng lực kéo lại không tầm thường chút nào

Nhác thấy bàn tay của đại phu vươn đến gần, Lăng Sở Nhược có chút mất tự nhiên, chậm chạp tránh né. Lãnh Nguyệt Thanh ôm nàng trở lại, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng

"Ngươi đang bị bệnh, để đại phu khám đi"

Lăng Sở Nhược thật sự không hiểu Lãnh Nguyệt Thanh tại sao lại đột ngột quan tâm đến nàng như vậy. Nhớ đến lời của Uyển Linh nói trước khi nàng ngất đi, Lăng Sở Nhược tức giận dùng hết sức đẩy Lãnh Nguyệt Thanh ra.

Mặc dù không đến mức ngã ra phía sau nhưng Lãnh Nguyệt Thanh cũng vô cùng bất ngờ, từ bất ngờ chuyển sang giận dữ chỉ trong tích tắc. Sắc mặt nàng lúc này trầm xuống, khí lạnh tỏa ra không khỏi khiến những người có mặt phải rùng mình, từ trước đến nay chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy, Lăng Sở Nhược chính là người đầu tiên

"Tự ta biết bản thân mình như thế nào, không phiền đến thái tử lo lắng"

Lăng Sở Nhược dường như không ý thức được người trước mặt mình thân phận thế nào, ngay đến đại phu cũng nhận thức được nguy hiểm, trưng ra bộ mặt méo mó khó coi. Hắn cả đời này gặp biết bao nhiêu loại người, vậy mà vẫn chưa từng thấy người nào có khí chất vương giả như vậy

"Ở đây không có việc của ngươi nữa, ngươi ra ngoài đi"

Trái với tưởng tượng của mọi người, Lãnh Nguyệt Thanh không hề bộc phát cơn giận, chỉ lãnh đạm phất tay cho đại phu lui xuống. Đại phu như vừa từ cổng địa ngục thoát ra, lập tức lao đi như tên bắn, quên cả lấy tiền

"Chuyện còn lại các ngươi tự giải quyết đi"

Nói rồi Lãnh Nguyệt Thanh lạnh lùng bước ra khỏi cửa, Lăng Sở Nhược ngồi trên giường nhìn theo, biết rằng bản thân có chút quá đáng nhưng không nhịn được tủi thân.

Hoàng Kỳ ý nhị đưa mắt nhìn sang Nhiếp Khiếu Lan sau đó kéo Tú Kỳ và Uyển Linh ra ngoài.

"Y cô nương"

Nhiếp Khiếu Lan ngập ngừng bước lại gần giường, Lăng Sở Nhược nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của nàng ta liền cảm thấy không thể tin được. Những người này hết lần này đến lần khác lừa gạt nàng mà nàng lại không cách nào phát giác ra được. Cuộc chiến này vốn dĩ đâu có liên quan đến nàng, tại sao hết lần này đến lần khác đều phải chịu tổn thương?

"Ta biết ngươi giận ta, nhưng trong tình cảnh đó ta không thể nào làm khác được. Chuyện ta che giấu cho ngươi đã là chuyện rất khó khăn rồi, trong cung tai vách mạch rừng, sơ sảy một bước là cả hai chúng ta đều chết. Nếu lúc đó ta có chuyện gì, ít nhất cũng có thể bảo vệ được ngươi bình an"

Nhiếp Khiếu Lan nói ra một mạch, thấy Lăng Sở Nhược không nói gì nữa nhưng ánh mắt đã dịu bớt đi mới thở phào một hơi. Tính tình của người này rất đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến người ta ghen tỵ. Nghĩ đến cảnh tượng Hoàng Kỳ bế nàng trong tay đi về, Nhiếp Khiếu Lan không nhịn được chua xót trong lòng

"Sau đó thì ta cũng không biết làm sao có thể mở miệng nói cho ngươi, ta từ nhỏ đã không được thương yêu, khó khăn lắm mới có người quan tâm đến ta như vậy, ta thật sự không mong mất đi"

Lăng Sở Nhược thở dài một hơi, cơn giận cũng từ từ tan đi.

"Vậy người mà công chúa nói, người mà ngươi thích là thái tử sao? Chẳng phải các người đều là nữ nhân sao?"

Lăng Sở Nhược đem khúc mắc trong lòng mình nói ra, nàng chưa từng thích qua nam nhân nào trước đây nhưng cũng không nghĩ lại dành tình cảm cho một người cùng giới.

Nhiếp Khiếu Lan thở dài một hơi nhìn thái độ khẩn trương của nàng, thật sự là đã động tâm với vị thái tử điện hạ kia rồi. Nhưng mà còn Hoàng Kỳ của nàng, Nhiếp Khiếu Lan hai tay nắm chặt, nàng nhìn ra Hoàng Kỳ cũng có ý với Lăng Sở Nhược.

"Cùng là nữ nhân thì có gì không tốt? So với đám nam nhân tam thê tứ thiếp, ta nguyện cùng một người sống đến suốt đời, bất kể thân phận của người đó là gì"

Nhiếp Khiếu Lan lời này nói ra có biết bao nhiêu thật lòng, nàng lớn lên trong sự hờ hững của phụ hoàng, của một thân phận thấp kém. Mẫu thân nàng chỉ là một tỳ thiếp được sủng ái một đêm nhưng nàng biết rằng trong lòng bà có biết bao nhiêu oán hận. Một đóa hoa mẫu đơn bị người khác chà đạp, cho dù là người quyền cao chức trọng cũng không thể tùy ý đối xử với người khác như vậy. Nàng khinh thường phụ hoàng, khinh thường hoàng quyền, khinh thường sự dối trá nịnh bợ ở nơi cung cấm

"Lăng Sở Nhược, yêu một người là mong muốn cho người đó hạnh phúc cùng người mà họ yêu. Ta nói câu này mong là ngươi sẽ hiểu"

Lăng Sở Nhược không đáp, chỉ thẫn thờ cúi đầu. Ý tứ của Nhiếp Khiếu Lan nàng hiểu, nhưng nàng không hề biết rằng những lời nói đó vốn không phải dành cho nàng mà là Nhiếp Khiếu Lan tự nói với bản thân mình. Nàng không muốn trở thành giống phụ hoàng, cướp đi những thứ vốn không thuộc về mình

"Ngươi cũng mệt rồi, ta không làm phiền nữa, hảo hảo nghỉ ngơi đi"

Nhìn theo dáng vẻ cô đơn của Nhiếp Khiếu Lan rời khỏi phòng, Lăng Sở Nhược trong tâm có chút phiền muộn. Nhiếp Khiếu Lan có thể vì yêu một người mà tình nguyện trở thành công chúa vong quốc, sự hi sinh lớn như vậy, nàng có tư cách gì mà xen vào giữa hai người cơ chứ?

Sự hi sinh của Nhiếp Khiếu Lan không dừng lại ở đó, ấy vậy mà mãi rất lâu sau này Lăng Sở Nhược mới biết rằng, lúc ấy nàng chỉ đoán được đúng một nửa, mà một nửa đó đã khiến cho nàng khổ sở suốt một quãng thời gian rất dài

Lăng Sở Nhược những lúc gặp phải chuyện quá sức mệt mỏi hoặc có quá nhiều chuyện cần suy nghĩ thì sẽ ngủ rất nhiều. Ngày mẫu thân mất, nàng thậm chí còn ngủ đến ba ngày ba đêm, lúc tỉnh dậy đã không còn muốn cười nói gì nữa, hoàn toàn đem bản thân biến thành người khác

Nỗi buồn hiện tại mặc dù không thể so sánh với nỗi đau khi đó nhưng thân thể đã quá kiệt sức, Lăng Sở Nhược tỉnh dậy đã là tối ngày hôm sau. Mặc dù sau một giấc ngủ dài khiến tinh thần tốt lên không ít nhưng cả người như vừa mới ốm dậy, trì trệ ì ạch, bụng réo sôi sùng sục

Nàng ôm bụng thẫn thờ ngồi trên giường, đầu óc cũng chậm rãi hoạt động, hơn một ngày trời không ăn uống gì, chẳng biết nhà bếp phía dưới có còn làm việc không nhỉ?

Xung quanh tĩnh mịch vô cùng, tĩnh mịch đến mức nàng nghe thấy được tiếng lật sách nho nhỏ phát ra. Trong phòng dường như không phải chỉ có mình nàng?

Theo hướng của ánh nến vàng nhạt đang khiêm tốn lan tỏa trong một góc nhỏ, Lăng Sở Nhược lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở bàn đọc. Đây không phải lần đầu tiên nàng thấy Lãnh Nguyệt Thanh đọc sách nhưng là lần đầu thấy người này cởi bỏ khôi giáp nặng nề.

Dáng ngồi của Lãnh Nguyệt Thanh rất thẳng, bộ y phục màu lam có chút đơn điệu nhưng lại tôn lên được khí chất thanh cao nhã nhặn, giấu đi mấy phần bá khí khiến người khác hoảng sợ.

Vì không còn mặc khôi giáp nên dễ dàng nhìn ra được sự nữ tính với thân người khá gầy, vòng eo nhỏ nhắn nhưng lại rất khỏe khoắn, không hề ẻo lả mềm mại như những nữ nhân bình thường. Một điểm không hề thay đổi đó là suối tóc đen dài óng ả vẫn buộc cao gọn gàng, một số sợi xõa nhẹ xuống chạm vào rèm mi dày cong vút, đôi môi mỏng khẽ mím lại như đang suy nghĩ điều gì đó

Lãnh Nguyệt Thanh bị Lăng Sở Nhược nhìn đến không thể tập trung được nữa liền ngước mắt nhìn lại. Lăng Sở Nhược như tội phạm bị bắt quả tang, gương mặt lập tức nóng bừng.

"Đến đây"

Lăng Sở Nhược ngây ngốc bước xuống giường, theo lời bước đến bàn đọc sách, vừa đi vừa nơm nớp lo sợ, Lãnh Nguyệt Thanh có mặt ở đây không phải vì muốn trừng phạt nàng đấy chứ? Nàng thật sự hối hận rồi, có phải lúc đó đầu óc bị bệnh đến hỏng rồi không mà lại gây chuyện với người này, phải biết rằng người trước mắt đây vốn không phải người bình thường

Lãnh Nguyệt Thanh không sao tả được cảm giác buồn cười trong lòng lúc này, tiểu nữ nhân kia nghĩ gì cũng đều viết hết lên mặt cả rồi, vậy mà ban đầu nàng còn đánh giá cao năng lực che giấu của nàng ta có khiến cho toàn Tiêu Châu bị đánh lừa

"Thái tử có gì phân phó ạ?"

Lăng Sở Nhược rất giỏi giả bộ, bày ra một bộ dáng giả vờ lễ phép hỏi, nàng không tin bộ dạng này của nàng không lấy lòng được Lãnh Nguyệt Thanh

"Rửa mặt chải đầu, ăn chút điểm tâm rồi đến đây mài mực"

Rõ ràng là đang đọc sách, có viết gì đâu mà muốn người ta mài mực, đây chẳng phải là muốn trừng phạt nàng sao? Lăng Sở Nhược nuốt vào những lời bất mãn đi đến chỗ gương đồng chỉnh trang lại y phục đầu tóc, nhìn thấy trên bàn đúng là có để một tô cháo nghi ngút khói thì không nhịn được vui vẻ.

Coi như Lãnh Nguyệt Thanh còn có lương tâm, Lăng Sở Nhược sau khi ăn xong thì tâm trạng tốt lên khá nhiều, cũng không muốn oán trách người khác nữa nhưng nàng lúc này mài mực, mài đến mỏi tay vẫn không thấy Lãnh Nguyệt Thanh động bút cũng chẳng bảo nàng dừng lại.

Cái này, rõ ràng là trả thù nàng không phải sao? Nhỏ mọn quá mức, nàng không thích người nhỏ mọn, nàng không thích không thích không thích

Điều quan trọng đã nhắc đến tận 3 lần, Lăng Sở Nhược cật lực khắc chết bản thân. Nàng sau khi ngủ đủ sẽ cực kỳ cực kỳ lý trí, đem tình cảm đối với Lãnh Nguyệt Thanh chôn đi thật sâu

"Đang nghĩ gì vậy? Vẩy hết cả ra ngoài rồi kìa"

Lăng Sở Nhược giật mình vì hơi lạnh trong lòng bàn tay của người kia tỏa ra. Giang Châu rất gần Tiêu Châu, dù đã vào xuân tuyết không còn rơi nhưng khí trời về đêm vẫn rất lạnh.

"Thái tử nghỉ ngơi đi, ngày mai còn nhiều thời gian để đọc mà"

Mặc dù rất không tình nguyện quan tâm nhưng Lăng Sở Nhược không hiểu vì sao Lãnh Nguyệt Thanh lại phải hành hạ bản thân đọc sách vào lúc tối trời như vậy.

"Được, theo ý ngươi"

Lãnh Nguyệt Thanh gấp quyển sách lại, kéo tay nàng một cái khiến nàng mất đà ngã vào trong lòng, ánh mắt lóe ra hàn quang khi thấy bóng người lướt đi sau cánh cửa, tiếp theo đó là tiếng động nhỏ như muỗi của ám khí xuyên qua lớp cửa giấy dán chặt vào cây cột phía sau lưng Lăng Sở Nhược

Lăng Sở Nhược bị bất ngờ nhưng vẫn không phát hiện ra được mình vừa thoát chết trong gang tấc, trong tĩnh lặng thậm chí còn nghe ra được tiếng trái tim đập loạn lên. Lãnh Nguyệt Thanh giữ chặt nàng, không cho nàng cử động, hơi thở nóng ấm lướt qua tai làm cho cả người nàng cứng lại

"Thái tử, ngươi bị cái gì vậy?" Lăng Sở Nhược hoảng đến mức muốn khóc, chỉ sợ Lãnh Nguyệt Thanh lại trúng phải độc gì

"Không có gì"

Hành động của Lãnh Nguyệt Thanh rất kỳ lạ nhưng dường như không có dấu hiệu trúng độc, Lăng Sở Nhược âm thầm thở nhẹ một hơi lại thầm trách bản thân vì sao không nhịn được quan tâm. Lương y như từ mẫu, nàng tự trấn an cảm xúc bộn bề trong lòng mình

"Trước hết buông ta ra đã"

Nàng nhúc nhích người, cố thoát khỏi sự kiềm chế. Không nghĩ đến Lãnh Nguyệt Thanh bỗng dưng đứng dậy, Lăng Sở Nhược sợ ngã lại chủ động ôm chầm lấy nàng, thành công trở thành con gấu đu bám người.

"Đi đứng hấp tấp, ta cũng không ăn thịt ngươi"

Lãnh Nguyệt Thanh vừa giận vừa buồn cười, rõ ràng là vừa cứu nàng thoát chết, nàng lại biểu tình như thể bị khi dễ. Tiểu nữ nhân này không ngoan như vậy, có phải nên trừng phạt nàng một chút không?

"Này, ngươi làm gì vậy, thả ta xuống"

Lăng Sở Nhược bị vòng tay như gọng kiềm giữ lấy người thì giãy giụa kịch liệt. Lãnh Nguyệt Thanh hoàn toàn bỏ qua phản ứng của nàng, đem nàng thả xuống chiếc giường nhỏ rồi chính mình cũng nằm xuống

Lăng Sở Nhược bị dọa một trận thì vội vàng xoay lưng lại, cuộn tròn người trong chăn, nàng thật sự không hiểu người này rốt cuộc là đang bị cái gì

"Cũng không phải lần đầu ngủ chung, ngươi ngại cái gì?" Lãnh Nguyệt Thanh bất đắc dĩ nói

"Đâu có giống nhau" Lăng Sở Nhược lí nhí cúi đầu

Lãnh Nguyệt Thanh xem như không nghe thấy, lưng áp vào lưng, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm của nàng tỏa ra. Giường ở khách điếm khá nhỏ, hai người nằm có chút chật chội, Lăng Sở Nhược vốn dĩ muốn xoay người nhưng không biết làm cách nào để tránh đụng chạm, chỉ có thể cứng người một chỗ. Nàng thật sự muốn khóc quá đi, cũng may nàng ngủ đủ rồi, nếu không đêm nay chắc là bị hành đến chết

Lãnh Nguyệt Thanh ban đầu vốn chỉ định diễn cảnh đi ngủ để kẻ ngoài cửa tiếp tục ra tay nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh gì, cũng chẳng thấy khí tức của kẻ theo dõi nữa.

Sau lưng bỗng dưng khẽ động, sự mềm mại từ năm đầu ngón tay truyền khiến nàng có chút buồn bực, tiểu nữ nhân này vừa rồi còn làm ra vẻ như bị cưỡng bức, bây giờ đã lộ ra đuôi sói rồi

"Thái tử, ngủ rồi sao?"

Giọng của nàng nhẹ như muỗi kêu, không thấy Lãnh Nguyệt Thanh nói gì liền lấy tay đặt lên eo, mặt áp vào tấm lưng thẳng tắp. Hành động lén lút này của nàng thành công khiến Lãnh Nguyệt Thanh tức giận, càng dung túng nàng sẽ ngày càng lún sâu, như vậy sẽ rất phiền phức.

Còn đang định đẩy nàng ra thì nàng đột ngột trở mình, chính Lăng Sở Nhược cũng không hiểu vì sao nàng lại không kiềm chế được, tức giận bản thân nhu nhược lại càng đau xót khi nhớ lại bóng lưng cô đơn của Nhiếp Khiếu Lan. Hai người bọn họ mới cùng một thế giới, một người là công chúa, một người là thái tử, nàng chẳng qua chỉ là khách qua đường mà thôi

Lăng Sở Nhược âm thầm hạ quyết tâm, vì bản thân mình, nhất định phải tránh xa Lãnh Nguyệt Thanh, không để cho mình có cơ hội động lòng nữa. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, đúng lúc nàng muốn từ bỏ thì sự kiện ngày hôm sau lại càng khiến tình cảm của Lăng Sở Nhược càng lúc càng không có lối thoát

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện