Lăng Sở Nhược nhíu mày tỉnh dậy, tiếng người qua lại cười nói thật là ồn ào, nàng không thể tiếp tục ngủ được

"Vũ nhi, có chuyện gì vậy?"

Nói ra liền cảm thấy có chút không đúng, Lăng Sở Nhược từng chút khôi phục thần trí. Ngày hôm qua nàng cũng Hoàng Kỳ lên núi hái thuốc thì gặp phải hắc y nhân, nàng còn nhớ rõ Hoàng Kỳ đã thua, vậy bây giờ nàng đang ở đâu? Lăng Sở Nhược hoảng hốt ngồi dậy, một nữ nhân ăn mặc khá kiệm vải bước tới, trên tay vẫn còn cầm chậu nước nóng vui mừng hét lên

"Thần y đã tỉnh rồi, mau gọi tướng quân"

"Thần y? Tướng quân? Cô nương à, đây là đâu vậy?"

Lăng Sở Nhược sợ hãi nhìn xung quanh, căn phòng xa hoa lộng lẫy như vậy cả đời nàng cũng chưa từng nhìn thấy, hơn nữa cách bài trí cũng rất kỳ lạ, ít nhất ở Tiêu Châu cũng sẽ không có nơi nào cách bài trí như vậy. Lăng Sở Nhược nhìn y phục chỉ còn lại trung y, sắc mặt lập tức ửng hồng khó chịu.

"Bẩm thần y, nơi này là kinh đô Triệu quốc, đây là phủ tướng quân"

Nữ nhân cầm chậu nước nóng cung kính đưa lên. Lăng Sở Nhược vẫn chưa hết bàng hoàng, thẫn thờ nhìn đám tỳ nữ bận rộn đi qua đi lại. Triệu quốc mặc dù không xa Thục quốc nhưng khí hậu lại rất khác biệt, thảo nào y phục của bọn họ lại phóng khoáng đến vậy, hở đến tận nửa ngực

"Thần y, có cần nô tỳ hầu hạ rửa mặt thay y phục không ạ? Tướng quân sắp đến rồi, người như vậy có chút không tốt"

Thấy người trên giường không có ý đứng dậy, nữ nhân cầm chậu nước nóng cũng có chút nôn nóng. Cẩm Phong là một kẻ rất nghiêm khắc, nếu để hắn nghĩ khách quý không được đối đãi tốt, sợ là đám nô tỳ bọn họ sẽ gặp rắc rối to.

Lăng Sở Nhược phát hiện thân thể có chút suy nhược, nhất định nàng đã ngủ khá lâu, ít nhất cũng phải hai ngày. Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, những thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị, ngay cả điểm tâm cũng đã được bưng vào, đúng lúc bụng sôi lên từng hồi. Nàng thở dài một hơi, mặc kệ như thế nào, ăn trước rồi tính

"Y phục, có thể đem đến bộ y phục cũ của ta không?"

Tỳ nữ đưa Lăng Sở Nhược đến gian phòng tắm, nàng sợ phải mặc y phục giống bọn họ liền lên tiếng hỏi. Tỳ nữ gật đầu cung kính nhưng khi nàng hỏi về việc tại sao mình lại đến Triệu quốc thì nàng ta lắc đầu không biết, nhìn bộ dạng lấm lét kia rõ ràng là nói dối, biết vậy nhưng nàng cũng không vạch trần, đành phải đợi tướng quân gì đó đến rồi hỏi vậy

Cẩm Phong vừa đến cũng là lúc Lăng Sở Nhược dùng xong điểm tâm. Ban đầu nàng cũng không cách nào liên hệ được nam nhân có gương mặt ôn nhu tuấn mỹ đang đứng trước mặt chính là đại tướng quân nổi tiếng độc ác gian xảo trong truyền thuyết.

Cẩm Phong một thân trường bào màu đen, cả người tỏa ra khí tức dễ gần, môi như cười như không hứng thú nhìn tiểu nữ nhân trước mắt, không biết nàng có bao nhiêu lá gan mới dám nhìn hắn đánh giá một cách lộ liễu như vậy

"Thần y ở đây đã quen chưa?"

Hắn lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lăng Sở Nhược. Trong phòng lúc này đã đóng kín, chẳng biết lúc nào mà đám tỳ nữ đã lui ra hết, chỉ còn lại hai người.

Lăng Sở Nhược hít vào một hơi, nói nàng không căng thẳng là giả dối, trong một căn phòng như vậy, chỉ có nàng và một nam nhân, sự cảnh giác bỗng dưng tăng vọt, nàng đứng phắt dậy, cố ý bước đến gần cửa.

Cẩm Phong vừa thú vị vừa buồn cười, tiểu nữ nhân này cũng quá ngây thơ rồi, nơi này là nhà của hắn, nàng còn có thể chạy đi đâu

"Ngươi bắt ta đến đây là có ý gì?" Lăng Sở Nhược cố nén giận dữ, nàng biết hiện tại yếu thế, không thể không nhịn

"Nghe nói trong doanh trại của Lãnh Nguyệt Thanh có một vị nữ thần y vừa tài giỏi lại xinh đẹp, bản tướng quân muốn xem xem tài năng của ngươi có chữa được cho Lan nhi của ta hay không"

Cẩm Phong từ đầu đến cuối nói chuyện đều mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn lại có chút đáng sợ khiến Lăng Sở Nhược thấy nghẹt thở. Nàng lúc này chỉ mong rằng hắn không biết được nàng là ai, nàng không tưởng tượng ra được hắn sẽ dày vò nàng như thế nào nếu biết nàng là con gái của địch nhân

"Lan cô nương mắc chứng bệnh gì? Ta có thể xem qua nhưng không chắc sẽ chữa trị được"

Lăng Sở Nhược cố gắng trấn tĩnh, tự an ủi bản thân rằng mục đích Cẩm Phong bắt nàng chỉ là để chữa trị cho Lan nhi của hắn, nếu không thì nàng đã không thể được đối đãi tử tế như vậy.

Cẩm Phong dường như hiểu được nàng đang nghĩ gì, ý cười ngày càng đậm, hắn đã có thể biết được tin tức trong doanh trại của Lãnh Nguyệt Thanh, đương nhiên sẽ tra ra được lai lịch của nàng. Nếu không phải vì Nhiếp Khiếu Lan, hắn làm sao chịu bỏ qua cơ hội uy hiếp Lăng Thiên

"Ngươi chuẩn bị một chút đi, chốc nữa ta sẽ đưa ngươi vào hoàng cung" Nói xong không chờ nàng trả lời đã ra ngoài.

Lăng Sở Nhược bị hết bất ngờ này đến kinh hoàng khác ập đến, nghe nói hoàng cung nước Triệu sớm đã bị đại tướng quân Cẩm Phong thao túng, xem ra tin đồn không hẳn là sai

Đúng lúc biên ải đang loạn như vậy, Cẩm Phong đường đường là một đại tướng quân chỉ huy lại có thể tự động về nước, bỏ mặc hàng chục vạn binh lính.

Khoan đã, có một khả năng duy nhất khiến hắn đường đường chính chính hồi triều. Nghĩ đến đó, Lăng Sở Nhược bỗng dưng lạnh người, không thể có khả năng đó, Lãnh Nguyệt Thanh không thể nào thua được, còn cả phụ thân của nàng nữa.

Không đúng, nàng phải tin tưởng vào người đó, phải tin tưởng người đó, trong lòng Lăng Sở Nhược không ngừng nhắc nhở bản thân mặc dù gương mặt sớm đã tái nhợt không còn huyết sắc

"Thần y, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, tướng quân đang chờ ngươi"

Bên ngoài truyền đến tiếng người nhắc nhở, Lăng Sở Nhược hoảng hốt vỗ vào má hai cái, không thể để người khác nhận ra vẻ khác thường của nàng

Đường đến hoàng cung không có cảnh dân chúng mừng vui chúc mừng thắng lợi, cũng không thấy binh lính diễu hành hoặc ngồi ở hàng quán thưởng rượu, gánh nặng trong lòng Lăng Sở Nhược vơi đi một nửa.

Lăng Sở Nhược chưa bao giờ đặt chân đến kinh thành Thục quốc, cũng chưa từng được nhìn qua hoàng thành diễm lệ nhưng nàng lại không có hứng thú chiêm ngưỡng sự phồn hoa của hoàng cung Triệu quốc, mà dù có muốn thì Cẩm Phong cũng sẽ không cho nàng thời gian.

Cẩm Phong dường như coi hoàng cung như nhà mình, rất tự nhiên và không hề kiêng dè bất kỳ điều gì. Nhìn bộ dạng khẩn trương lo lắng của hắn, Lăng Sở Nhược liền đoán được Lan nhi kia đối với hắn rất quan trọng.

Triệu quốc Lan Minh Cung

"Đại tướng quân an hảo"

Các thái giám và tỳ nữ dường như biết trước Cẩm Phong sẽ đến, đều quỳ gối trước cổng để nghênh đón. Cẩm Phong kể từ lúc vào cung đã không còn nụ cười thường trực nữa, túm lấy một thái giám hấp tấp hỏi

"Công chúa sao rồi? Bọn nô tài các ngươi không ở đó chăm sóc cho nàng, đều đi ra đây làm gì?"

"Bẩm tướng quân, công chúa muốn yên tĩnh, không cho bất cứ ai tiến vào. Công chúa còn nói..." Tên thái giám đột nhiên bị túm dậy, sợ hãi lắp bắp nói

"Nàng còn nói gì? Ngươi nói mau lên"

Cẩm Phong tức giận hét lên, mọi việc liên quan đến Nhiếp Khiếu Lan đều khiến hắn mất bình tĩnh.

"Công chúa nói là không muốn tướng quân vì người mà quay về, chiến sự bất ổn, nếu tướng quân không quay về doanh trại, công chúa nhất định không chữa bệnh nữa"

Tên thái giám vội vàng nói, Cẩm Diệp Phong hừ một tiếng ném hắn ra xa. Mặc dù rất không cam tâm nhưng cũng đành bất lực rời đi, mang theo cả ánh mắt quyến luyến khi nhìn vào tẩm phòng phía đông

"Bảo với công chúa rằng bản tướng quân ngay lập tức về doanh trại, chuyện chữa trị nhất định không được chậm trễ nữa"

Gánh nặng trong lòng Lăng Sở Nhược cuối cùng cũng được bỏ xuống, thì ra Lãnh Nguyệt Thanh vẫn chưa thua, nàng hoan hỉ thầm trách bản thân ngu ngốc lo lắng chuyện không thể xảy ra.

"Thần y, mời đi lối này"

Triệu quốc tài lực đúng là phong phú, ngay đến y phục của tỳ nữ cũng xinh đẹp như vậy. Lăng Sở Nhược so sánh y phục đơn điệu thuần trắng của mình với y phục cánh sen của tỳ nữ dẫn đường, không khỏi thở dài một phen.

Nàng không biết rằng để tẩm cung của Nhiếp Khiếu Lan trông có sinh khí hơn, Cẩm Phong đã phải tốn nhiều tâm sức thế nào

Tỳ nữ dẫn Lăng Sở Nhược đến một đình viện ngắm hoa. Nghe nói Nhiếp Khiếu Lan thích nhất là hoa lưu ly, khí hậu ôn hòa ở Triệu quốc lại rất thích hợp để hoa sinh tồn.

Nhìn màu xanh mướt nhu thuận xinh đẹp, Lăng Sở Nhược thấy vô cùng dễ chịu, cả ngày đều nhìn những thứ rực rỡ khiến mắt nàng có chút không chịu được rồi

"Công chúa, nô tỳ đã dẫn thần y mà tướng quân đưa đến"

Thanh âm trong trẻo cắt ngang nhã hứng thưởng hoa của Lăng Sở Nhược. Trước mắt nàng là một mỹ nhân mặc y phục màu vàng đặc trưng của hoàng tộc, phục sức lộng lẫy cao quý nhưng gương mặt lại tiều tụy nhợt nhạt, không biết có phải vì bệnh tật hay không mà trong đôi mắt đen láy xinh đẹp ánh lên tia bi thương. Bất quá vẻ yếu đuối đó của nàng lại khiến người gặp không thể quên được

"Thần y, mau quỳ xuống bái kiến công chúa" Tỳ nữ sốt ruột kéo gấu váy Lăng Sở Nhược, cho dù là thần y cũng không thể quên lễ nghĩa

"Không cần đâu, thần y không phải người Triệu quốc, không cần quá đa lễ"

Nhiếp Khiếu Lan mệt mỏi phất tay, bao nhiêu năm nay chỉ cần là danh y có tiếng một chút, không cần biết ở nước nào, Cẩm Phong cũng sẽ đưa đến tẩm cung của nàng nhưng đã lâu như vậy rồi, chẳng một ai có thể chữa dứt được, nàng cũng sớm không còn hy vọng.

Huống hồ người được gọi là thần y trước mắt chỉ là một nữ nhân trạc tuổi nàng, có lẽ Cẩm Phong cũng đã tuyệt vọng lắm nên mới đi tìm một khúc cây mỏng manh để làm điểm tựa

Lăng Sở Nhược hiểu được nghi ngại trong lòng Nhiếp Khiếu Lan, không những không giận mà còn mỉm cười an ủi

"Công chúa hiền lương nhân hậu, Sở Nhược sẽ dốc hết sức để chữa trị cho người"

Nhiếp Khiếu Lan gượng cười, Lăng Sở Nhược hiểu được vẻ mặt không tin tưởng của nàng nhưng cũng không lấy làm phật lòng. Tỳ nữ thân cận của Nhiếp Khiếu Lan nói sơ qua tình trạng của nàng cho Lăng Sở Nhược nghe, nàng liền biết được tim của vị công chúa này có vấn đề

"Công chúa, thứ cho Sở Nhược nhiều chuyện, có phải trong lòng của người có rất nhiều tâm sự không?"

Nhiếp Khiếu Lan kinh ngạc nhìn Lăng Sở Nhược, sau đó phất tay cho đám tỳ nữ lui xuống. Còn lại hai người, Nhiếp Khiếu Lan trầm giọng hỏi

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta là L .. Y Nhược, một lang y ở Thục quốc"

Lăng Sở Nhược không dám khai ra tên họ thật, một chữ Lăng của nàng rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho phụ thân, ở trong lòng địch nàng không thể không phòng, mỗi bước đều phải thật cẩn thận. Nhiếp Khiếu Lan như mong chờ điều gì đó ở người trước mắt, không nhịn được hỏi tiếp

"Ta biết ngươi ở Thục quốc, có phải người đó phái ngươi đến đây không?"

"Người đó? Ý công chúa là?"

Lăng Sở Nhược không hiểu hỏi lại, đổi được một cái thở dài của Nhiếp Khiếu Lan.

"Ngươi không được ai phái đến sao? Vậy tại sao biết rõ bệnh tình của ta? Cẩm Diệp Phong nói cho ngươi biết à?"

"Không phải, người bệnh tim không thể suy nghĩ nhiều, công chúa có nhiều tâm sự nên càng khiến bệnh nặng hơn"

Nhiếp Khiếu Lan cười khổ không đáp, hai nước giao tranh, bất luận bên nào thắng thì tình cảm của nàng và người đó cũng sẽ rạn nứt. Nàng rốt cuộc còn có thể mong chờ điều gì?

"Công chúa không nên quá lo lắng, bệnh này cũng không quá nguy hiểm, chỉ cần người luôn giữ tâm trạng thoải mái, hạn chế vận động quá mạnh thì sẽ không sao"

Lăng Sở Nhược lờ mờ đoán được trong lòng Nhiếp Khiếu Lan mong chờ một người nào đó ở Thục quốc. Nếu đúng như vậy thì thật là quá oan nghiệt, Cẩm Diệp Phong yêu nàng, nàng lại yêu một người khác, người đó lại còn ở địch quốc.

Lăng Sở Nhược tặc lưỡi luyến tiếc, một mỹ nhân si tình như vậy, thật khiến người khác đau lòng thay nàng

"Hoàng thượng giá lâm"

Thanh âm the thé của thái giám truyền đến khiến tim của Lăng Sở Nhược giật thót. Hoàng thượng? Hoàng đế của Triệu quốc? Chính là nam nhân đa tình nhu nhược mà thiên hạ vẫn đồn đại? Nàng cúi thấp đầu đứng sau Nhiếp Khiếu Lan, mong rằng hắn ta sẽ không để ý đến nàng

"Lan nhi tham kiến phụ hoàng"

Hoàng đế Triệu quốc vừa đến đã nhìn dáo dác đầy vẻ lo lắng, nhưng sự lo lắng đó dường như không đặt trên thân thể nữ nhi yếu đuối của hắn.

"Trẫm nghe nói Cẩm đại tướng quân đã hồi cung, hắn đâu rồi?"

"Bẩm phụ hoàng, tướng quân đang trên đường trở về doanh trại"

Sắc mặt hoàng đế Triệu quốc hẳn là rất khó coi. Lăng Sở Nhược thật muốn ngẩng đầu lên nhìn một cái nhưng lại không dám, mặc dù uy danh của hắn so với Cẩm Phong thua xa nhưng nơi này là địa bàn của người ta, chỉ cần một ngón tay của hắn cũng đủ khiến nàng chết không toàn thây

"Thật là, đúng lúc trẫm đang có chuyện muốn nói. Đi rồi thì thôi vậy. Lan nhi, sức khỏe của con thế nào rồi"

Hoàng đế Triệu quốc hắng giọng nói vài câu để che đi ngượng ngùng. Nhiếp Khiếu Lan đối với phụ hoàng hết sức lãnh đạm, không nhìn ra được sự ôn nhu như bình thường

"Lan nhi vẫn tốt, đa tạ phụ hoàng đã quan tâm"

"Khỏe rồi thì tốt, cố gắng ăn uống đàng hoàng, trẫm căn dặn ngự thiện phòng mang nhân sâm đến cho con"

Nhiếp Khiếu Lan cúi đầu tạ ơn nhưng vẫn không lộ ra chút vui mừng nào. Lão hoàng đế bị biểu tình của nàng làm cho không vui liền muốn bỏ đi. Nhưng ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng lại trên thân hình yểu điệu phía sau nàng.

"Lan nhi, người này là..."

"Là thần y mà đại tướng quân đưa đến, Sở Y Nhược"

Nhiếp Khiếu Lan bước lên một bước, vừa vặn che đi tầm nhìn của hoàng đế. Hắn nhìn ra được sự uy hiếp của nàng, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Lúc này Lăng Sở Nhược mới thở hắt ra, nhìn theo dáng lưng bệ vệ mập mạp, sự chán ghét ngập trong ánh mắt. Nàng nghĩ đến Lãnh Nguyệt Thanh cao quý đến mức bất khả xâm phạm, cùng là hoàng tộc, tại sao khí chất lại khác nhau như vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện