Tiểu Câu nằm trên giường bệnh ngủ rất lâu.

Vừa mở mắt đã thấy nữ bác sĩ lần trước khâu vết thương cho mình nghiêm mặt nói : “Chưa gì cậu đã quay lại rồi. Có người phản ánh cậu bị chứng-thích-hiến-máu đó!”

Một thằng nhóc nông dân được thiếu gia đẹp trai đưa vào bệnh viện hai lần, muốn người khác không khắc sâu ấn tượng cũng hơi khó.

Tiểu Câu trợn tròn mắt, cố nhớ lại lý do vì sao mình lại nằm đây. Còn chưa nhớ ra đã thấy một bóng đen bổ nhào vào người.

“Em tỉnh rồi!?!!”

Tiểu Câu lại càng hoảng sợ, cậu căn bản chưa từng thấy Trang Nghiêm bù xù như vậy.

Trang Nghiêm không biết mình hiện tại có bao nhiêu dọa người, vẫn nôn nóng hỏi : “Em hôn mê suốt một ngày, bây giờ cảm thấy thế nào?”

Ngủ lâu tới mức đầu u mê cũng dần tỉnh táo lại. Tay không có sức, bằng không thật sự muốn tự tát mình hai cái. Con dao rõ ràng là đâm về phía Trang Nghiêm, mình lại tự nhiên lấy bụng ra đỡ làm gì? Không biết mắt mũi để đâu! Đúng là đáng đời!

Trang Nghiêm không biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Câu, xoay người lấy cặp lồng trên bàn, đổ thứ bên trong ra bát.

“Chắc em đói bụng lắm rồi, thừa dịp còn nóng mau ăn đi!”

Liếc mắt nhìn thứ trong bát, Tiểu Câu chợt thất thần — là chè trứng gà.

Trứng gà trắng bóc nổi bồng bềnh giữa nước chè vàng óng khiến người khác vừa nhìn đã nuốt nước miếng.

Trang đại thiếu gia múc một thìa, ân cần đưa đến bên miệng Tiểu Câu.

Tiểu Câu ngơ ngác cắn một miếng, lòng đỏ trứng gà trôi tuột xuống cổ họng, hương vị ngọt ngào trong kí ức lại ùa về.

”Ăn ngon vậy sao? Anh bảo dì làm đó.”

Trang Nghiêm dùng đầu ngón tay lau khóe miệng của Tiểu Câu, thuận tay cho vào trong miệng mút một cái :“Ân, rất ngon, chẳng trách em lại thích ăn như vậy!”

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tiểu Câu chợt đỏ lên, đoạt lấy bát trong tay Trang Nghiêm, trong lòng cảm thấy phiền muộn, tự mình múc ăn. Trang Nghiêm ngồi trên giường, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn bộ dáng bướng bỉnh gần như đem mặt dúi vào trong bát ăn của Tiểu Câu. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đổ trên sàn một màu vàng óng, hai người ở trong phòng hiếm khi mới vui vẻ hòa thuận như vậy.

Năm năm sau, Tiểu Câu có đôi khi lại nghĩ : Hạnh phúc thật ra là có thật! Đáng tiếc lại chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc mà thôi.

Vậy hạnh phúc của cậu phải chăng là ở thời khắc dưới ánh mặt trời vàng óng, chịu đựng ánh nhìn chăm chú của người nào đó, ăn một bát chè trứng gà? Mấy ngày sau, Trang Nghiêm không đi học, mỗi ngày đều ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Câu. Ông ngoại của Trang Nghiêm là người chính trực, con nhà người ta vì cứu cháu ngoại mình mà bị thương nặng, trong lòng rất áy náy, nên mới gọi cho nhà trường, xin phép cho Trang Nghiêm ở lại bệnh viện làm y tá miễn phí.

Một dao kia đâm thủng bụng Tiểu Câu, giống như cũng đâm thủng ngạo khí của Trang Nghiêm.

Mặc kệ Tiểu Câu đùa giỡn giận dỗi như thế nào, Trang Nghiêm đều vui vẻ mỉm cười chịu đựng. Lau người, đổ bô, làm việc chăm chỉ, một tiếng cũng không kêu. Tiểu Câu có cảm giác Trang Nghiêm có điểm không giống với lúc trước, nhưng lại không nói được là khác ở điểm nào.

Tới một hôm, tối đến Tiểu Câu vẫn đòi chơi game, Trang Nghiêm không nhịn nổi, lôi kéo cậu về giường nghỉ ngơi.

Tiểu Câu bị ép nằm trong chăn, đột nhiên kêu “A”.

Trang Nghiêm hoảng sợ, vội vàng kéo chăn ra, muốn kiểm tra vết thương của Tiểu Câu : “Làm sao vậy? Miệng vết thương rách rồi sao?”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, giờ mới nghĩ ra được. Trước đây khi hai chúng ta ở cùng nhau, anh luôn dùng đủ mọi biện pháp kéo tôi lên giường, tiết mục này gần đây bị hủy bỏ rồi sao?”

Trang Nghiêm bị nói tới rụt cổ, nhìn Tiểu Câu đang nằm trên dường cười mỉa mai.

“Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa, là do anh không đúng, thực sự xin lỗi em.” Trang Nghiêm không cười, đặc biệt nghiêm túc nhìn Tiểu Câu, bắt đầu phân tích cảm giác của mình, “Nói thật, trước kia đúng là anh có xem thường em, muốn đùa giỡn với em.”

Nghe mấy câu này, hai mắt Tiểu Câu đều bốc lửa, hung dữ nhìn chằm chằm họ Trang .

“Nhưng hiện tại anh mới hiểu được, anh sai rồi, em không hề giống mấy tên ngốc tao lãng kia! Anh không nên xem thường em!” Nói đến đây, Trang Nghiêm đặc biệt thành khẩn nắm tay Tiểu Câu.

Ánh mắt Tiểu Câu trở nên mơ màng, trái tim đập bình bịch.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại hưng phấn như vậy, chỉ là mơ hồ cảm thấy những lời tiếp theo của Trang Nghiêm sẽ khiến bản thân vô cùng hạnh phúc.

“Em giúp anh đỡ một dao, chúng ta chính là huynh đệ sống chết có nhau! Em có tâm huyết, nặng nghĩa khí, sao anh có thể đối xử với em giống như lúc trước! Những chuyện trước đây sẽ không nhắc lại nữa. Từ nay về sau……”

Tiểu Câu cúi đầu, ngừng hô hấp.

“Chúng ta chính là huynh đệ kết nghĩa, anh chính thức coi em là đàn ông!”

Tiểu Câu giật mạnh đầu, hai mắt nhỏ đỏ giống như muốn chảy máu. Yết hầu nhấp nhô, lại không biết phải nói cái gì mới đúng.

Trang Nghiêm vẫn tiếp tục vạch ra kế hoạch sau này : “Hai ngày nữa anh sẽ giúp em làm thủ tục nhập học. Em chăm chỉ học hành, sau này cùng anh xông pha thiên hạ ……”

Mấy lời rống giận lăn lộn trong cổ họng một hồi cuối cùng vẫn bị cậu nuốt xuống.

Người ta không xem thường mày! Cho mày cơ hội làm đàn ông! Con mẹ nó mày lại muốn nói, tôi chính là muốn anh thao tôi, tôi muốn cả đời làm “người đàn bà” của anh sao?!!!

Nhẫn, không nhẫn được cũng phải nhẫn! Tiểu Câu nằm trên giường, hai mắt từ từ nhắm lại, hàm chứa ý cười, nghe Trang Nghiêm vẫn lải nhải bên cạnh, ga giường dưới chăn bị một đôi tay vò nát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện